Quỷ Hoàng Phi
-
Chương 2: Linh hồn trọng sinh
Trăng sáng trên bầu trời cao trong nháy mắt nhanh chóng bị bao phủ bởi thành lũy mây đen cuồn cuộn.
"Đi mau!"
Bên ngoài khu rừng, mấy tên gia đinh đang áp giải một thiếu nữ tóc tai bù xù đeo cùm gỗ đi sâu vào trong rừng. Thỉnh thoảng, trong miệng thiếu nữ có lúc thoát ra tiếng nức nở, có lúc lại cười hi hi ha ha, bộ dạng thật giống một kẻ điên.
"Làm ở nơi này đi!" Một tên trong đó có vẻ nhát gan, thấy xung quanh cây rừng âm u đen thẳm, trong lòng sợ sệt, quay sang mấy tên còn lại đề nghị.
Bọn chúng nhìn sắc trời một chút, xì một tiếng khinh miệt: "Tốt lắm, vậy làm ở đây đi!"
Thiếu nữ quay đầu lại cười khúc khích, một tia chớp giáng xuống, chiếu sáng những lọn tóc rối bời rơi trên gò má xinh đẹp của nàng, thế nhưng. . . . . .
"Nhị tiểu thư, ngài không sao chứ, chúng tiểu nhân cũng là bất đắc dĩ. . . . . . Muốn trách thì trách ngài sao lại đắc tội với đại tiểu thư! Tân hoàng lên ngôi. Hôm nay đại tiểu thư là hoàng hậu rồi, lời của nàng ai dám không nghe chứ." Người nọ còn chưa nói xong, một người trong số đó đã lên tiếng cắt ngang hắn, "Ngươi nhiều lời cùng với một người điên như vậy làm gì?" Một cái liếc mắt, mấy tên gia đinh cầm cùm gỗ trong tay liên tiếp đánh xuống, thiếu nữ che đầu thét lên thảm thiết, mới đầu còn tránh né, sau đó dần dần không còn động đậy.
"Đi!" Tên dẫn đầu tiến lên kiểm tra thiếu nữ đã không còn hô hấp, hô to một tiếng, bọn chúng vội vàng vứt cùm gỗ dính máu đi, vội vã rời khỏi.
Một tia chớp rạch ngang bầu trời, chiếu sáng cả người đầy vết máu của thiếu nữ.
"Sao dung mạo của nàng lại giống ta như vậy?"
Tạ Hoằng Thanh, không, phải là hồn phách của nàng, từ từ đi tới, nhìn gương mặt nhuộm máu của thiếu nữ phía trước, không ngờ lại có năm phần tương tự khi nàng còn sống, chỉ là dung mạo của người này tinh xảo, nhẵn nhụi hơn. Do tuổi vẫn còn nhỏ mà lộ ra những đường nét ngây thơ.
Phía sau nam tử trong y phục màu đen cũng đưa ra bàn tay trắng như tuyết lật xem thân thể thiếu nữ: "Cũng may, so với thân thể kia của ngươi mạnh hơn nhiều!"
Tạ Hoằng Thanh trúng độc bị Diệp Cẩn Huyên đẩy từ Lạc Hoa lâu xuống, độc xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng còn chưa nói, ngay cả xương cốt cũng vỡ vụn toàn bộ không thể vãn hồi.
"Mẫu thân của nàng ấy tên là Lăng Chi."
Tạ Hoằng Thanh kinh ngạc, hỏi "Là dì của ta sao?"
Mẫu thân Lăng Vân của nàng có một muội muội, bởi vì bỏ trốn cùng người khác mà bị trừ ra khỏi tông tịch. Năm đó nàng còn nhỏ, nhưng chuyện này rất ồn ào, cho nên cũng có chút ấn tượng.
"Người mà Lăng Chi năm đó bỏ trốn cùng chính là Diệp Văn Trung."
Nam tử áo đen từ từ ngẩng đầu lên, môi đỏ mím lại, góc cạnh rõ ràng trên mặt không có một chút huyết sắc.
Tạ Hoằng Thanh nghe xong, lập tức trừng lớn mắt, không cam lòng nói: "Cô bé này là nữ nhi của Diệp Văn Trung? Chẳng lẽ ngươi bảo ta đi làm nữ nhi của Diệp Văn trung sao? Lại còn là muội muội của Diệp Cẩn Huyên?"
Không biết vì sao, sau khi rơi xuống lầu, lúc tỉnh lại lần nữa thì hồn phách của nàng không có tiêu tan, cũng không đi đến luân hồi, mà lại gặp được người này. Hắn nói trong lòng nàng oán khí quá nặng, không vào được luân hồi, chỉ có chấm dứt tâm nguyện mới có thể luân hồi lần nữa. Hắn cũng cam kết có thể giúp nàng quay lại nhân thế. Chỉ là thân thể của nàng không chỉ độc tố lan tràn, mà còn bị ngã hỏng hết xương cốt, không thể dùng lại, chỉ có thể tìm một nơi thích hợp cho thân thể hoàn hồn.
Liên tục đợi mấy ngày, rốt cuộc chờ được một thân thể có thể kết hợp với linh hồn của nàng, nhưng đó lại là muội muội của kẻ thù mà nàng căm hận, nhất thời nàng chưa thể tiếp nhận nổi.
Nam tử áo đen nghe vậy, không nói một lời, đứng dậy định rời khỏi khu rừng.
Tạ Hoằng Thanh nhanh chóng đuổi theo: "Ngươi đi đâu vậy?"
"Không phải là ngươi muốn hoàn hồn sao?"
Tạ Hoằng Thanh sững sờ, chỉ cảm thấy hận nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái. Trong nháy mắt, nam tử quay đầu lại, mặt nàng lập tức trắng còn hơn cả quả cà, cúi thấp đầu nói: "Ngươi nói như thế nào thì là như vậy đi!" Tìm một thân thể thích hợp không dễ dàng, chờ đợi thêm nữa lại không biết phải chờ đến lúc nào. Mặc dù thân thể này là nữ nhi của Diệp Văn Trung, là muội muội của Diệp Cẩn Huyên, nhưng dù gì cũng là nữ nhi của dì nàng, cũng còn hơn bây giờ làm Cô Hồn Dã Quỷ bên ngoài.
Nam tử lẩm nhẩm khẩu quyết, giữa ngón tay phát ra một vệt ánh sáng chỉ vào nàng, hồn phách của nàng liền từ từ cúi xuống thân thể thiếu nữ nằm trên mặt đất, dần dần kết hợp làm một.
Bên ngoài rừng rậm truyền đến tiếng gọi to đầy lo lắng: "Tiểu thư. . . . . . tiểu thư. . . . ."
Nam tử ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh truyền tới, một luồng ánh sáng trắng thoáng qua, lập tức biến mất.
"Tiểu thư. . . . . . Ô ô. . . . . . tiểu thư người đừng chết. . . . . ." Một tiểu nha đầu khoảng mười hai, mười ba tuổi thất thiểu vừa đi vừa khóc chạy tới bên này.
Tạ Hoằng Thanh nằm dưới đất, mí mắt nặng nề, dùng sức gắng gượng rốt cuộc mở ra, từ từ nâng thân thể ngồi dậy, liền nhìn thấy tiểu nha đầu đang hốt hoảng chạy tới: "Ta không có chết. . . . . ."
"Tiểu thư, tiểu thư. . . . . ." Tiểu nha đầu gào lớn, nhào vào người nàng, thân thể vừa mới ngồi dậy lập tức bị đè lại trên mặt đất.
Tạ Hoằng Thanh cố sức vỗ vỗ đầu của tiểu nha đầu an ủi: "Ta không sao! Chỉ là chảy chút máu thôi." Nàng hôm nay chỉ là giả vờ còn sống, tất cả cảm giác của thân thể đều không có. Nhưng vết thương lại chảy máu không ngừng, xem ra đã bị thương rất nặng. Mặc dù nàng không cảm thấy đau đớn, nhưng bị chảy máu thế này cũng không phải tốt lành gì. Nàng không muốn linh hồn của mình ở trong một cái xác khô, đến lúc đó lại phải đi tìm một thân thể mới, "Nhưng mà, ngươi có thể tìm một chỗ giúp ta cầm máu trước hay không?"
Tiểu nha đầu nghe xong lập tức ngẩng đầu, một đôi mắt to gắt gao nhìn nàng chằm chằm, sau hồi lâu, khóc đến kinh thiên động địa: "Ô ô. . . . . . Ô ô. . . . . . tiểu thư, người không điên mà. . . . . . Ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô. . . . . ."
Tạ Hoằng Thanh bất đắc dĩ thở dài một hơi, lay lay tiểu nha hoàn, nói: "Có thể do ta bị đánh cho một trận, bây giờ tốt rồi! Trước tiên giúp ta cầm máu được hay không?"
Quả nhiên, tiểu nha đầu dừng khóc, lại tự động bỏ qua yêu cầu của nàng, thút thít hỏi "Kỳ quái, người mỗi ngày đều bị đánh, trước kia tại sao không tốt lên?"
Tạ Hoằng Thanh suy nghĩ một chút, cũng không thể nói tiểu thư nhà nàng đã hồn bay phách tán, nàng chỉ là một linh hồn mượn dùng thân thể này thôi, chuyện quỷ quái như vậy vẫn không nên nói ra thì hơn! Tạ Hoằng Thanh ngẩng đầu lên, lau máu trên mặt một cái, sâu xa nói: "Có thể do. . . . . . trước kia đánh quá nhẹ rồi."
Sau đó, nàng ghé sát vào lỗ tai của tiểu nha đầu, hét lớn: "Có thể giúp ta cầm máu trước hay không. . . . . ."
"Đi mau!"
Bên ngoài khu rừng, mấy tên gia đinh đang áp giải một thiếu nữ tóc tai bù xù đeo cùm gỗ đi sâu vào trong rừng. Thỉnh thoảng, trong miệng thiếu nữ có lúc thoát ra tiếng nức nở, có lúc lại cười hi hi ha ha, bộ dạng thật giống một kẻ điên.
"Làm ở nơi này đi!" Một tên trong đó có vẻ nhát gan, thấy xung quanh cây rừng âm u đen thẳm, trong lòng sợ sệt, quay sang mấy tên còn lại đề nghị.
Bọn chúng nhìn sắc trời một chút, xì một tiếng khinh miệt: "Tốt lắm, vậy làm ở đây đi!"
Thiếu nữ quay đầu lại cười khúc khích, một tia chớp giáng xuống, chiếu sáng những lọn tóc rối bời rơi trên gò má xinh đẹp của nàng, thế nhưng. . . . . .
"Nhị tiểu thư, ngài không sao chứ, chúng tiểu nhân cũng là bất đắc dĩ. . . . . . Muốn trách thì trách ngài sao lại đắc tội với đại tiểu thư! Tân hoàng lên ngôi. Hôm nay đại tiểu thư là hoàng hậu rồi, lời của nàng ai dám không nghe chứ." Người nọ còn chưa nói xong, một người trong số đó đã lên tiếng cắt ngang hắn, "Ngươi nhiều lời cùng với một người điên như vậy làm gì?" Một cái liếc mắt, mấy tên gia đinh cầm cùm gỗ trong tay liên tiếp đánh xuống, thiếu nữ che đầu thét lên thảm thiết, mới đầu còn tránh né, sau đó dần dần không còn động đậy.
"Đi!" Tên dẫn đầu tiến lên kiểm tra thiếu nữ đã không còn hô hấp, hô to một tiếng, bọn chúng vội vàng vứt cùm gỗ dính máu đi, vội vã rời khỏi.
Một tia chớp rạch ngang bầu trời, chiếu sáng cả người đầy vết máu của thiếu nữ.
"Sao dung mạo của nàng lại giống ta như vậy?"
Tạ Hoằng Thanh, không, phải là hồn phách của nàng, từ từ đi tới, nhìn gương mặt nhuộm máu của thiếu nữ phía trước, không ngờ lại có năm phần tương tự khi nàng còn sống, chỉ là dung mạo của người này tinh xảo, nhẵn nhụi hơn. Do tuổi vẫn còn nhỏ mà lộ ra những đường nét ngây thơ.
Phía sau nam tử trong y phục màu đen cũng đưa ra bàn tay trắng như tuyết lật xem thân thể thiếu nữ: "Cũng may, so với thân thể kia của ngươi mạnh hơn nhiều!"
Tạ Hoằng Thanh trúng độc bị Diệp Cẩn Huyên đẩy từ Lạc Hoa lâu xuống, độc xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng còn chưa nói, ngay cả xương cốt cũng vỡ vụn toàn bộ không thể vãn hồi.
"Mẫu thân của nàng ấy tên là Lăng Chi."
Tạ Hoằng Thanh kinh ngạc, hỏi "Là dì của ta sao?"
Mẫu thân Lăng Vân của nàng có một muội muội, bởi vì bỏ trốn cùng người khác mà bị trừ ra khỏi tông tịch. Năm đó nàng còn nhỏ, nhưng chuyện này rất ồn ào, cho nên cũng có chút ấn tượng.
"Người mà Lăng Chi năm đó bỏ trốn cùng chính là Diệp Văn Trung."
Nam tử áo đen từ từ ngẩng đầu lên, môi đỏ mím lại, góc cạnh rõ ràng trên mặt không có một chút huyết sắc.
Tạ Hoằng Thanh nghe xong, lập tức trừng lớn mắt, không cam lòng nói: "Cô bé này là nữ nhi của Diệp Văn Trung? Chẳng lẽ ngươi bảo ta đi làm nữ nhi của Diệp Văn trung sao? Lại còn là muội muội của Diệp Cẩn Huyên?"
Không biết vì sao, sau khi rơi xuống lầu, lúc tỉnh lại lần nữa thì hồn phách của nàng không có tiêu tan, cũng không đi đến luân hồi, mà lại gặp được người này. Hắn nói trong lòng nàng oán khí quá nặng, không vào được luân hồi, chỉ có chấm dứt tâm nguyện mới có thể luân hồi lần nữa. Hắn cũng cam kết có thể giúp nàng quay lại nhân thế. Chỉ là thân thể của nàng không chỉ độc tố lan tràn, mà còn bị ngã hỏng hết xương cốt, không thể dùng lại, chỉ có thể tìm một nơi thích hợp cho thân thể hoàn hồn.
Liên tục đợi mấy ngày, rốt cuộc chờ được một thân thể có thể kết hợp với linh hồn của nàng, nhưng đó lại là muội muội của kẻ thù mà nàng căm hận, nhất thời nàng chưa thể tiếp nhận nổi.
Nam tử áo đen nghe vậy, không nói một lời, đứng dậy định rời khỏi khu rừng.
Tạ Hoằng Thanh nhanh chóng đuổi theo: "Ngươi đi đâu vậy?"
"Không phải là ngươi muốn hoàn hồn sao?"
Tạ Hoằng Thanh sững sờ, chỉ cảm thấy hận nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái. Trong nháy mắt, nam tử quay đầu lại, mặt nàng lập tức trắng còn hơn cả quả cà, cúi thấp đầu nói: "Ngươi nói như thế nào thì là như vậy đi!" Tìm một thân thể thích hợp không dễ dàng, chờ đợi thêm nữa lại không biết phải chờ đến lúc nào. Mặc dù thân thể này là nữ nhi của Diệp Văn Trung, là muội muội của Diệp Cẩn Huyên, nhưng dù gì cũng là nữ nhi của dì nàng, cũng còn hơn bây giờ làm Cô Hồn Dã Quỷ bên ngoài.
Nam tử lẩm nhẩm khẩu quyết, giữa ngón tay phát ra một vệt ánh sáng chỉ vào nàng, hồn phách của nàng liền từ từ cúi xuống thân thể thiếu nữ nằm trên mặt đất, dần dần kết hợp làm một.
Bên ngoài rừng rậm truyền đến tiếng gọi to đầy lo lắng: "Tiểu thư. . . . . . tiểu thư. . . . ."
Nam tử ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh truyền tới, một luồng ánh sáng trắng thoáng qua, lập tức biến mất.
"Tiểu thư. . . . . . Ô ô. . . . . . tiểu thư người đừng chết. . . . . ." Một tiểu nha đầu khoảng mười hai, mười ba tuổi thất thiểu vừa đi vừa khóc chạy tới bên này.
Tạ Hoằng Thanh nằm dưới đất, mí mắt nặng nề, dùng sức gắng gượng rốt cuộc mở ra, từ từ nâng thân thể ngồi dậy, liền nhìn thấy tiểu nha đầu đang hốt hoảng chạy tới: "Ta không có chết. . . . . ."
"Tiểu thư, tiểu thư. . . . . ." Tiểu nha đầu gào lớn, nhào vào người nàng, thân thể vừa mới ngồi dậy lập tức bị đè lại trên mặt đất.
Tạ Hoằng Thanh cố sức vỗ vỗ đầu của tiểu nha đầu an ủi: "Ta không sao! Chỉ là chảy chút máu thôi." Nàng hôm nay chỉ là giả vờ còn sống, tất cả cảm giác của thân thể đều không có. Nhưng vết thương lại chảy máu không ngừng, xem ra đã bị thương rất nặng. Mặc dù nàng không cảm thấy đau đớn, nhưng bị chảy máu thế này cũng không phải tốt lành gì. Nàng không muốn linh hồn của mình ở trong một cái xác khô, đến lúc đó lại phải đi tìm một thân thể mới, "Nhưng mà, ngươi có thể tìm một chỗ giúp ta cầm máu trước hay không?"
Tiểu nha đầu nghe xong lập tức ngẩng đầu, một đôi mắt to gắt gao nhìn nàng chằm chằm, sau hồi lâu, khóc đến kinh thiên động địa: "Ô ô. . . . . . Ô ô. . . . . . tiểu thư, người không điên mà. . . . . . Ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô. . . . . ."
Tạ Hoằng Thanh bất đắc dĩ thở dài một hơi, lay lay tiểu nha hoàn, nói: "Có thể do ta bị đánh cho một trận, bây giờ tốt rồi! Trước tiên giúp ta cầm máu được hay không?"
Quả nhiên, tiểu nha đầu dừng khóc, lại tự động bỏ qua yêu cầu của nàng, thút thít hỏi "Kỳ quái, người mỗi ngày đều bị đánh, trước kia tại sao không tốt lên?"
Tạ Hoằng Thanh suy nghĩ một chút, cũng không thể nói tiểu thư nhà nàng đã hồn bay phách tán, nàng chỉ là một linh hồn mượn dùng thân thể này thôi, chuyện quỷ quái như vậy vẫn không nên nói ra thì hơn! Tạ Hoằng Thanh ngẩng đầu lên, lau máu trên mặt một cái, sâu xa nói: "Có thể do. . . . . . trước kia đánh quá nhẹ rồi."
Sau đó, nàng ghé sát vào lỗ tai của tiểu nha đầu, hét lớn: "Có thể giúp ta cầm máu trước hay không. . . . . ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook