Quỷ Hô Bắt Quỷ
-
Quyển 3 - Chương 19: Lưu Ảnh Thiểm
3, tổng số chữ: 2000
- ----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
Cổ Trần tiếp tục ở lại tiệm thêm một giờ nữa. Đến tận khi ông chủ muốn khóc, hắn mới lau miệng bỏ đi.
Lữ Bình ngồi trong xe, hỏi hắn: "Kế hoạch tiếp theo là gì?"
"Ăn no rồi, về nhà một lát đã."
"Ngươi vẫn chưa sẵn sàng cho trận đấu hả?"
"Đợi ta tỉnh ngủ đi."
"Này, ngươi chăm chú một chút được không? Nói thế nào ta cũng là người giới thiệu của ngươi."
"Đây là chiến thuật tốt nhất. Với trí tuệ của ngươi, ta rất khó giải thích rõ ràng."
"À, ra là vậy!"
"Ậy! Buông tay ra! Ta đang lái xe, đừng có bóp cổ!"
Năm phút sau, chú cảnh sát giao thông quyết đoán ngăn cản một chiếc xe kỳ lạ. Qua một phen giáo dục tri thức về an toàn giao thông, Cổ Trần được thả đi.
Cổ Trần hạ cửa sổ xe, ngậm một điếu thuốc và bắt đầu giải thích cho Lữ Bình: "Không có bất cứ nhắc nhở nào về đề mục của cuộc đấu loại lần này, tất cả manh mối đều phải tự tìm kiếm. Trong một thành phố lớn như thành phố S, tìm một vật không khác gì mò kim đáy biển.
Bởi vậy, nếu muốn trận đấu diễn ra bình thường thì những tín vật trong trận chắc chắn phải rất đặc biệt. Đối với người mang năng lực linh hồn, đáp án sẽ vô cùng đơn giản vì có thể tìm được vật đó nhờ linh thức. Điều này cho thấy tìm tín vật không hề khó, khó ở chỗ làm gì sau khi tìm được tín vật."
Lữ Bình gật đầu, lập tức hỏi: "Ngươi biết chuyện xảy ra sau khi tìm thấy tín vật à?"
"Tất nhiên biết, bộ ngươi nghĩ ta giống ngươi sao?"
Lữ Bình bóp cổ Cổ Trần bằng bàn tay như kiềm sắt...
"Ặc... Chuyện là thế này, ngươi biết trận đấu có một trăm hai mươi tuyển thủ, trong khi chỉ có sáu mươi bốn tín vật rồi đấy. Đúng là ta từng nói tìm tín vật không khó, nhưng một khi cung đã vượt quá cầu thì những người chưa tìm thấy tín vật trước mười hai giờ đêm sẽ chém giết để có được tín vật. Thách thức thật sự của trận đấu là ở đây.
Những người đầu tiên có được tín vật sẽ phải bảo vệ tín vật, trốn không có tác dụng vì dùng linh thức có thể dễ dàng phát hiện tín vật. Một khi không có chỗ trốn, họ phải di chuyển để thay đổi vị trí của mình, lại không thể bỏ đi quá xa vì nửa đêm phải tập hợp tại một địa điểm nào đó. Quan trọng nhất là họ không biết nên trốn thế nào. Phải biết rằng người đuổi theo họ có thể che dấu linh thức, do họ mang theo tín vật nên vẫn bị theo dõi.
Người thuộc những thế lực lớn tương đối an toàn, người không có tín vật sẽ cố gắng chọn kẻ yếu để ra tay. Thế là một vấn đề mới lại xuất hiện, bọn họ không biết tín vật mình theo dõi nằm trên tay ai, bởi vì ai nấy đều có thể che dấu linh thức. Đuổi cả buổi trời, có khi sẽ phát hiện mình theo dõi một đối thủ khó nhằn.
Tổng hợp lại từ những điều trên, có thể thấy ra tay ngay bây giờ là phương pháp ngu xuẩn nhất trong thế cục hỗn loạn kiểu này. Đợi đến tối, khi tất cả mọi người đều mệt mỏi do điều kiện khắc nghiệt, ta đi ra đoạt tín vật mới là kế sách tốt nhất."
Lữ Bình kinh ngạc nhìn Cổ Trần: "Chẳng lẽ ngươi đã nghĩ ra những thứ này lúc còn ở tiệm đồ nướng?"
"Đúng vậy, việc cấp bách bây giờ là ngủ một giấc để lấy tinh thần. Sáng nay ta dậy quá sớm nên bây giờ cảm thấy đau dạ dày."
"Rõ ràng ngươi đau dạ dày vì ăn quá nhiều..."
Thế là Cổ Trần chở Lữ Bình đến quán bar Hắc Miêu, còn mình trở về ký túc xá ngủ tiếp.
Tiếc rằng những lính mới khác không được tốt như hắn. Chiến đấu đã nổ ra ở bốn phía...
Mười một giờ hai mươi phút giữa trưa, trong hẻm nhỏ ở thành phố S.
"Đoạn Phi, ngươi đang tính toán gì vậy?" Ninh Phong gắt gỏng.
Nàng vốn là tuyệt sắc mỹ nữ, khi tức giận hẳn sẽ rất thú vị. Tiếc rằng người trước mặt nàng đến nhìn nàng cũng lười, hệt như mỹ nữ này chỉ là người qua đường Giáp, hoàn toàn không có lực hấp dẫn.
"Thưa tiểu thư, đại bá muốn ta gắng sức giúp ngươi trong trận đấu. Ta chỉ thực hiện chức trách của mình mà thôi." Đoạn Phi chơi đùa với một lưỡi dao, ngoài mặt tỏ ra lơ đãng.
"Ngươi tự để ý bản thân là đủ rồi! Ta không cần tín vật của ngươi!" Ninh Phong nài nỉ.
Đoạn Phi hừ lạnh một tiếng: "Tiểu thư, ngươi muốn biết ý định của ta sao? Vậy ta cho ngươi biết! Ý định của ta là cho ngươi một tín vật, sau đó đoạt sáu mười ba tín vật còn lại."
Ninh Phong tỏ ra kinh ngạc, chỉ có điều nàng chưa kịp nói chuyện thì một giọng nói khác truyền đến: "Hay cho một thằng nhóc cuồng vọng! Hãy để ta tới chăm sóc ngươi!"
Tiếng nói vừa tới, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi xuất hiện trước mặt Đoạn Phi và Ninh Phong. Người này là một trong những ứng cử viên cho ngôi vị quán quân - Kiếm Nhất Hà Vũ, đại thiếu gia nhà họ Hà của thành phố J.
Hà Vũ nhịn không được nên nhìn Ninh Phong thêm vài lần. Cô bé này mới mười sáu tuổi nhưng đã sắc nước hương trời. Một khi đến gần, hễ là đàn ông đều phải nuốt nước bọt.
Đoạn Phi nghiêng đầu nhìn Hà Vũ, khóe miệng nở nụ cười lạnh: "Là do ngươi tự đưa đến trước cửa đấy nhé."
Hà Vũ cười lớn: "Nực cười! Ta đã xem qua tư liệu của tất cả tuyển thủ, ngươi chỉ là một đứa con nuôi của nhà họ Ninh, khi mười tuổi mới bước vào nhà họ và bắt đầu nghiên cứu năng lực linh hồn. Một kẻ chỉ mới học được sáu năm, sao có thể đánh đồng cùng với bản thiếu gia?"
Đoạn Phi lắc đầu, trả lời: "Ngươi cố ý tham gia Đánh Giá Lính Mới trễ ba năm là để tránh đại thiếu gia nhà họ Tề, Tề Trị. Ta từng nghe qua việc ngươi thích chọn đối thủ, không biết việc ngươi không dám giao thủ với nhị đệ của mình có phải do trong lòng đã tự nhận thua hay không?"
Hà Vũ bị nói trúng cái chân đau, lập tức nổi trận lôi đình. Trong tay chớp lóe, một thanh kiếm đồng mang phong cách cổ xưa bay tới, đâm đến cổ họng Đoạn Phi.
Ninh Phong quay mặt, nàng đã biết kết quả.
Một giây sau, Hà Vũ trừng mắt tại chỗ. Trước ngực, sau lưng, hai bên sườn, cánh tay, trên đùi, trên cổ... tràn ngập vô số vết đao nhỏ. Những vết thương này chỉ nhẹ nhàng cắt da hắn, không hề tổn thương đến cơ bắp. Thanh kiếm đồng của hắn gãy thành mười đoạn, rơi đầy đất, liên kết linh thức với chủ nhân dần biến mất.
Đoạn Phi đứng yên tại chỗ, vẫn chơi đùa với lưỡi dao trên tay: "Ngươi đi đi! Không cần phải cân nhắc việc cướp đoạt tín vật của người khác. Trận đấu này chỉ có hai người vượt qua vòng đấu loại là ta và tiểu thư."
Hà Vũ ra khỏi hẻm nhỏ với vẻ thất hồn lạc phách.
Gã Đoạn Phi này thật đáng sợ! Đây là lưỡi dao nhanh nhất hắn từng thấy, thậm chí hắn hoàn toàn không thấy đối phương xuất chiêu.
Hôm nay, Hà Vũ đã hiểu ra một đạo lý: Vĩnh viễn không nên xem thường đối thủ của mình trước trận đấu. Một khi bạn không tôn trọng đối thủ, chẳng khác gì tự rước nhục nhã!
Hà Vũ đi rồi, Ninh Phong hỏi tiếp: "Ngươi định cướp tất cả tín vật thật sao?"
Đoạn Phi thu lưỡi dao, ra khỏi hẻm nhỏ: "Tiểu thư phải biết ta là người mạnh nhất trong một trăm hai mươi người tham gia. Cuộc so tài này không có ý nghĩa gì cả, hai người chúng ta sẽ bước vào trận chung kết, sau đó ta bỏ quyền thi đấu. Kết quả đã hiển hiện trước mắt, ta chỉ nói trước mà thôi."
"Vì sao ngươi muốn bỏ quyền thi đấu? Là do cha ta muốn ngươi giúp ta sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn chứng tỏ mình là kỳ tài mà cha ta tìm thấy, một kỳ tài chỉ cần hai năm đã vượt qua ta?"
Đoạn Phi không quay đầu lại, mà tiếp tục nói: "Chỉ cần đại bá nói thì ta sẽ làm, những gì ta làm và ý nghĩa sống của ta đều vì báo đáp ân tình của đại bá. Không có ông ấy, ta đã chết đói đầu đường nên mạng của ta là của ông ấy. Đây là tín nghĩa của Đoạn Phi, đời này sẽ không thay đổi."
...
Trên ghế đá công viên, một ông lão hiền từ đang cho bồ câu ăn.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi ngồi xuống bên cạnh lão.
"Tôn tiền bối! Hình như Kiếm Nhất Hà Vũ bỏ quyền thi đấu và chuẩn bị về nhà."
Tôn Lãng cười nói: "Hoàng Du lão đệ, đây không phải tác phong trước sau như một của ngươi. Ta nhớ ngươi là người lười để ý mọi thứ, tại sao hôm nay lại quan tâm đến thắng bại nho nhỏ này?"
Hoàng Du vẩy một nắm thức ăn chim bồ câu: "Là vì thú vị! Cái gã tên Đoạn Phi rất thú vị!"
"Lưu Ảnh Thiểm Đoạn Phi... Hắn đánh bại Hà Vũ sao? Xem ra nhà họ Ninh đã nhặt được bảo bối rồi, buổi sáng ta đã nhìn ra thực lực của hắn hơn xa những lính mới khác. Dù hắn cực lực ẩn núp nhưng mũi nhọn này vẫn không thoát khỏi con mắt của lão phu."
"Ý của tiền bối là quán quân năm nay không ai khác hắn?"
"Chẳng lẽ Hoàng lão đệ không nghĩ như vậy?"
Hoàng Du tựa đầu trên ghế, trả lời như có điều gì đáng suy nghĩ: "Còn một người rất thú vị nữa... Nếu nói Đoạn Phi cố gắng che giấu một nửa thực lực thì người nọ chỉ để chúng ta nhìn thấy một góc của núi băng."
- ----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
Cổ Trần tiếp tục ở lại tiệm thêm một giờ nữa. Đến tận khi ông chủ muốn khóc, hắn mới lau miệng bỏ đi.
Lữ Bình ngồi trong xe, hỏi hắn: "Kế hoạch tiếp theo là gì?"
"Ăn no rồi, về nhà một lát đã."
"Ngươi vẫn chưa sẵn sàng cho trận đấu hả?"
"Đợi ta tỉnh ngủ đi."
"Này, ngươi chăm chú một chút được không? Nói thế nào ta cũng là người giới thiệu của ngươi."
"Đây là chiến thuật tốt nhất. Với trí tuệ của ngươi, ta rất khó giải thích rõ ràng."
"À, ra là vậy!"
"Ậy! Buông tay ra! Ta đang lái xe, đừng có bóp cổ!"
Năm phút sau, chú cảnh sát giao thông quyết đoán ngăn cản một chiếc xe kỳ lạ. Qua một phen giáo dục tri thức về an toàn giao thông, Cổ Trần được thả đi.
Cổ Trần hạ cửa sổ xe, ngậm một điếu thuốc và bắt đầu giải thích cho Lữ Bình: "Không có bất cứ nhắc nhở nào về đề mục của cuộc đấu loại lần này, tất cả manh mối đều phải tự tìm kiếm. Trong một thành phố lớn như thành phố S, tìm một vật không khác gì mò kim đáy biển.
Bởi vậy, nếu muốn trận đấu diễn ra bình thường thì những tín vật trong trận chắc chắn phải rất đặc biệt. Đối với người mang năng lực linh hồn, đáp án sẽ vô cùng đơn giản vì có thể tìm được vật đó nhờ linh thức. Điều này cho thấy tìm tín vật không hề khó, khó ở chỗ làm gì sau khi tìm được tín vật."
Lữ Bình gật đầu, lập tức hỏi: "Ngươi biết chuyện xảy ra sau khi tìm thấy tín vật à?"
"Tất nhiên biết, bộ ngươi nghĩ ta giống ngươi sao?"
Lữ Bình bóp cổ Cổ Trần bằng bàn tay như kiềm sắt...
"Ặc... Chuyện là thế này, ngươi biết trận đấu có một trăm hai mươi tuyển thủ, trong khi chỉ có sáu mươi bốn tín vật rồi đấy. Đúng là ta từng nói tìm tín vật không khó, nhưng một khi cung đã vượt quá cầu thì những người chưa tìm thấy tín vật trước mười hai giờ đêm sẽ chém giết để có được tín vật. Thách thức thật sự của trận đấu là ở đây.
Những người đầu tiên có được tín vật sẽ phải bảo vệ tín vật, trốn không có tác dụng vì dùng linh thức có thể dễ dàng phát hiện tín vật. Một khi không có chỗ trốn, họ phải di chuyển để thay đổi vị trí của mình, lại không thể bỏ đi quá xa vì nửa đêm phải tập hợp tại một địa điểm nào đó. Quan trọng nhất là họ không biết nên trốn thế nào. Phải biết rằng người đuổi theo họ có thể che dấu linh thức, do họ mang theo tín vật nên vẫn bị theo dõi.
Người thuộc những thế lực lớn tương đối an toàn, người không có tín vật sẽ cố gắng chọn kẻ yếu để ra tay. Thế là một vấn đề mới lại xuất hiện, bọn họ không biết tín vật mình theo dõi nằm trên tay ai, bởi vì ai nấy đều có thể che dấu linh thức. Đuổi cả buổi trời, có khi sẽ phát hiện mình theo dõi một đối thủ khó nhằn.
Tổng hợp lại từ những điều trên, có thể thấy ra tay ngay bây giờ là phương pháp ngu xuẩn nhất trong thế cục hỗn loạn kiểu này. Đợi đến tối, khi tất cả mọi người đều mệt mỏi do điều kiện khắc nghiệt, ta đi ra đoạt tín vật mới là kế sách tốt nhất."
Lữ Bình kinh ngạc nhìn Cổ Trần: "Chẳng lẽ ngươi đã nghĩ ra những thứ này lúc còn ở tiệm đồ nướng?"
"Đúng vậy, việc cấp bách bây giờ là ngủ một giấc để lấy tinh thần. Sáng nay ta dậy quá sớm nên bây giờ cảm thấy đau dạ dày."
"Rõ ràng ngươi đau dạ dày vì ăn quá nhiều..."
Thế là Cổ Trần chở Lữ Bình đến quán bar Hắc Miêu, còn mình trở về ký túc xá ngủ tiếp.
Tiếc rằng những lính mới khác không được tốt như hắn. Chiến đấu đã nổ ra ở bốn phía...
Mười một giờ hai mươi phút giữa trưa, trong hẻm nhỏ ở thành phố S.
"Đoạn Phi, ngươi đang tính toán gì vậy?" Ninh Phong gắt gỏng.
Nàng vốn là tuyệt sắc mỹ nữ, khi tức giận hẳn sẽ rất thú vị. Tiếc rằng người trước mặt nàng đến nhìn nàng cũng lười, hệt như mỹ nữ này chỉ là người qua đường Giáp, hoàn toàn không có lực hấp dẫn.
"Thưa tiểu thư, đại bá muốn ta gắng sức giúp ngươi trong trận đấu. Ta chỉ thực hiện chức trách của mình mà thôi." Đoạn Phi chơi đùa với một lưỡi dao, ngoài mặt tỏ ra lơ đãng.
"Ngươi tự để ý bản thân là đủ rồi! Ta không cần tín vật của ngươi!" Ninh Phong nài nỉ.
Đoạn Phi hừ lạnh một tiếng: "Tiểu thư, ngươi muốn biết ý định của ta sao? Vậy ta cho ngươi biết! Ý định của ta là cho ngươi một tín vật, sau đó đoạt sáu mười ba tín vật còn lại."
Ninh Phong tỏ ra kinh ngạc, chỉ có điều nàng chưa kịp nói chuyện thì một giọng nói khác truyền đến: "Hay cho một thằng nhóc cuồng vọng! Hãy để ta tới chăm sóc ngươi!"
Tiếng nói vừa tới, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi xuất hiện trước mặt Đoạn Phi và Ninh Phong. Người này là một trong những ứng cử viên cho ngôi vị quán quân - Kiếm Nhất Hà Vũ, đại thiếu gia nhà họ Hà của thành phố J.
Hà Vũ nhịn không được nên nhìn Ninh Phong thêm vài lần. Cô bé này mới mười sáu tuổi nhưng đã sắc nước hương trời. Một khi đến gần, hễ là đàn ông đều phải nuốt nước bọt.
Đoạn Phi nghiêng đầu nhìn Hà Vũ, khóe miệng nở nụ cười lạnh: "Là do ngươi tự đưa đến trước cửa đấy nhé."
Hà Vũ cười lớn: "Nực cười! Ta đã xem qua tư liệu của tất cả tuyển thủ, ngươi chỉ là một đứa con nuôi của nhà họ Ninh, khi mười tuổi mới bước vào nhà họ và bắt đầu nghiên cứu năng lực linh hồn. Một kẻ chỉ mới học được sáu năm, sao có thể đánh đồng cùng với bản thiếu gia?"
Đoạn Phi lắc đầu, trả lời: "Ngươi cố ý tham gia Đánh Giá Lính Mới trễ ba năm là để tránh đại thiếu gia nhà họ Tề, Tề Trị. Ta từng nghe qua việc ngươi thích chọn đối thủ, không biết việc ngươi không dám giao thủ với nhị đệ của mình có phải do trong lòng đã tự nhận thua hay không?"
Hà Vũ bị nói trúng cái chân đau, lập tức nổi trận lôi đình. Trong tay chớp lóe, một thanh kiếm đồng mang phong cách cổ xưa bay tới, đâm đến cổ họng Đoạn Phi.
Ninh Phong quay mặt, nàng đã biết kết quả.
Một giây sau, Hà Vũ trừng mắt tại chỗ. Trước ngực, sau lưng, hai bên sườn, cánh tay, trên đùi, trên cổ... tràn ngập vô số vết đao nhỏ. Những vết thương này chỉ nhẹ nhàng cắt da hắn, không hề tổn thương đến cơ bắp. Thanh kiếm đồng của hắn gãy thành mười đoạn, rơi đầy đất, liên kết linh thức với chủ nhân dần biến mất.
Đoạn Phi đứng yên tại chỗ, vẫn chơi đùa với lưỡi dao trên tay: "Ngươi đi đi! Không cần phải cân nhắc việc cướp đoạt tín vật của người khác. Trận đấu này chỉ có hai người vượt qua vòng đấu loại là ta và tiểu thư."
Hà Vũ ra khỏi hẻm nhỏ với vẻ thất hồn lạc phách.
Gã Đoạn Phi này thật đáng sợ! Đây là lưỡi dao nhanh nhất hắn từng thấy, thậm chí hắn hoàn toàn không thấy đối phương xuất chiêu.
Hôm nay, Hà Vũ đã hiểu ra một đạo lý: Vĩnh viễn không nên xem thường đối thủ của mình trước trận đấu. Một khi bạn không tôn trọng đối thủ, chẳng khác gì tự rước nhục nhã!
Hà Vũ đi rồi, Ninh Phong hỏi tiếp: "Ngươi định cướp tất cả tín vật thật sao?"
Đoạn Phi thu lưỡi dao, ra khỏi hẻm nhỏ: "Tiểu thư phải biết ta là người mạnh nhất trong một trăm hai mươi người tham gia. Cuộc so tài này không có ý nghĩa gì cả, hai người chúng ta sẽ bước vào trận chung kết, sau đó ta bỏ quyền thi đấu. Kết quả đã hiển hiện trước mắt, ta chỉ nói trước mà thôi."
"Vì sao ngươi muốn bỏ quyền thi đấu? Là do cha ta muốn ngươi giúp ta sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn chứng tỏ mình là kỳ tài mà cha ta tìm thấy, một kỳ tài chỉ cần hai năm đã vượt qua ta?"
Đoạn Phi không quay đầu lại, mà tiếp tục nói: "Chỉ cần đại bá nói thì ta sẽ làm, những gì ta làm và ý nghĩa sống của ta đều vì báo đáp ân tình của đại bá. Không có ông ấy, ta đã chết đói đầu đường nên mạng của ta là của ông ấy. Đây là tín nghĩa của Đoạn Phi, đời này sẽ không thay đổi."
...
Trên ghế đá công viên, một ông lão hiền từ đang cho bồ câu ăn.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi ngồi xuống bên cạnh lão.
"Tôn tiền bối! Hình như Kiếm Nhất Hà Vũ bỏ quyền thi đấu và chuẩn bị về nhà."
Tôn Lãng cười nói: "Hoàng Du lão đệ, đây không phải tác phong trước sau như một của ngươi. Ta nhớ ngươi là người lười để ý mọi thứ, tại sao hôm nay lại quan tâm đến thắng bại nho nhỏ này?"
Hoàng Du vẩy một nắm thức ăn chim bồ câu: "Là vì thú vị! Cái gã tên Đoạn Phi rất thú vị!"
"Lưu Ảnh Thiểm Đoạn Phi... Hắn đánh bại Hà Vũ sao? Xem ra nhà họ Ninh đã nhặt được bảo bối rồi, buổi sáng ta đã nhìn ra thực lực của hắn hơn xa những lính mới khác. Dù hắn cực lực ẩn núp nhưng mũi nhọn này vẫn không thoát khỏi con mắt của lão phu."
"Ý của tiền bối là quán quân năm nay không ai khác hắn?"
"Chẳng lẽ Hoàng lão đệ không nghĩ như vậy?"
Hoàng Du tựa đầu trên ghế, trả lời như có điều gì đáng suy nghĩ: "Còn một người rất thú vị nữa... Nếu nói Đoạn Phi cố gắng che giấu một nửa thực lực thì người nọ chỉ để chúng ta nhìn thấy một góc của núi băng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook