Quỷ Hô Bắt Quỷ
Quyển 2 - Chương 8: Điềm báo trong mơ

đề về tình cảm thì sẽ khó xử như phải uống ngụm nước cuối cùng trong bình nước ngọt lớn.

Ba Ngày Ngủ Hai ngữ lục

Tiết trời dần chuyển lạnh. Những chiếc lá khô cuối cùng đã rụng khỏi cành cây.

Vương Hủ lăn qua lăn lại trong phòng ngủ nửa tiếng rồi mới dậy sửa soạn, chải chuốt đầu tóc. Sau đó, hắn vừa hát một khúc dân ca, vừa ra khỏi cửa.

Tâm trạng của hắn khá tốt vì gần đây làm gì cũng thuận lợi.

Vì qua được vòng loại của Đánh Giá Lính Mới nên mấy hôm nay Miêu Gia không đến làm phiền và Vương Hủ tiếp tục có một cuộc hẹn với Thượng Linh Tuyết vào ngày hôm nay.

Tuy mùa đông đã bắt đầu nhưng dường như trái tim của hắn đã bay đến mùa xuân. Hôm nay vừa tròn một trăm ngày từ lúc hắn và Thượng Linh Tuyết quen nhau, một ngày rất đáng để kỷ niệm. Tất nhiên, chỉ có mỗi Vương Hủ tính toán ngày tháng mà thôi.

Khi Vương Hủ đến ký túc xá nữ, Thượng Linh Tuyết cũng vừa đi ra. Hôm nay nàng mặc áo khoác màu trắng đi kèm với quần jeans, tóc dài để xõa xuống hai vai. Trong tiết trời như thế này, làn da trắng như tuyết của nàng như càng thêm mịn màng.

Vương Hủ vừa cười, vừa bước đến chào hỏi, sau đó chủ động nắm lấy tay Thương Linh Tuyết. Hai người cứ như vậy đi dạo trong sân trường.

Thượng Linh Tuyết không thể nhớ lần đầu tiên mình và Vương Hủ nắm tay là lúc nào. Khi nàng sực nghĩ đến thì dường như việc hai người nắm tay đã trở thành một thói quen mà nàng vẵn hằng mong đợi.

Sự thật thì quan hệ giữa hai người rất đặc biệt. Đến tận bây giờ, Vương Hủ chưa từng nói một câu như thích hoặc yêu, trong khi Thượng Linh Tuyết cũng không chuẩn bị để mối quan hệ tiến xa thêm. Hai người vẫn là bạn tốt và cùng lắm chỉ là bạn tốt có thể nắm tay nhau mà thôi.

Cứ như thế, bọn họ kề vai nhau đi trên con đường nhỏ trong sân trường. Người đẹp như Thượng Linh Tuyết thì đi đến đâu cũng thu hút những ánh mắt chú ý. Dù nói nàng là hoa khôi của trường cũng không phải bịa chuyện, còn Vương Hủ rõ ràng đã trở thành nhân vật nam trong scandal tình ái, khiến những kẻ theo đuổi tức giận đến mức nghiến răng.

Vương Hủ cũng không biết tại sao mình lại bằng lòng với mối quan hệ như vậy. Chẳng rõ đó là vì lúc đầu Thượng Linh Tuyết đã nói rõ chưa muốn tìm bạn trai, hay vì mình không đủ dũng cảm để vượt qua một bước này. Tóm lại, hắn cảm thấy như vậy cũng không tệ lắm.

Có lẽ đến tận lúc tốt nghiệp, hai ngươi vẫn chỉ là bạn bè, sau đó mỗi người mỗi ngả. Mười năm sau, nếu có gặp lại nhau trên đường thì có lẽ cũng chẳng bằng ngắm nhìn nhau từ xa.

Cứ như vậy, Vương Hủ hẹn hò với Thượng Linh Tuyết trong tâm trạng vui vẻ xen lẫn đau khổ. Xem phim, ngắm hoàng hôn, đi đến trăm ngàn nơi và để lại trăm ngàn hồi ức.

Mỗi lần hẹn hò hắn đều tiễn nàng đến ký túc xá, buông tay, vẫy chào, nói lời tạm biệt, ánh mắt dõi theo nụ cười và bóng lưng của nàng cho đến khi chúng khuất khỏi tầm mắt.

Ngày hôm nay cũng trôi qua như vậy, chẳng qua Vương Hủ không trở về phòng mà đến phòng làm việc của Miêu Gia. Tuy không muốn thừa nhận nhưng mỗi khi hắn không hiểu chuyện gì, Miêu Gia nhất định sẽ đưa cho hắn câu trả lời tốt nhất.

Vương Hủ không gõ cửa mà dùng chìa khóa mở cửa, rồi bước vào. Văn phòng vẫn như cũ: tràn ngập mùi thuốc lá, các đồ vật linh tinh cùng với một loại mùi vị của gia đình.

Miêu Gia đang xem Độn Giáp Thiên Thư bằng điện thoại của mình. Giờ mới ngẩng đầu lên liếc nhìn Vương Hủ, rồi nói: “Ta không thể trả lời câu hỏi của ngươi.”

Vương Hủ cảm thấy chẳng thể hiểu nổi: “Này, ta còn chưa hỏi gì mà?”

“Không phải ngươi muốn hỏi vì sao mối quan hệ giữa ngươi và cô bạn gái bé bỏng không thể phát triển thêm sao? Chuyện tình cảm phải tự giải quyết, ta lại không phải là thần tiên cái gì cũng biết. Ta không giúp được ngươi chuyện này mà chỉ có thể nói với ngươi một câu: Phần lớn mối tình đầu đều chẳng đi đến đâu.”

“Đệch, ta chưa hỏi mà ngươi đã biết. Vậy còn không phải là thần tiên sao? Ngươi làm cách nào hay vậy?”

“À... Khi nam nữ gặp phải vấn đề về tình cảm thì sẽ khó xử như phải uống ngụm nước cuối cùng trong bình nước ngọt lớn.”

Miêu Gia còn chưa nói hết, Vương Hủ đã cắt ngang: “Được rồi, ta không hỏi ngươi là được...”

Hai người bỗng im lặng. Một lúc sau, Miêu Gia mới châm một điếu thuốc: “Có lẽ cuối tháng này ta phải rời khỏi thành phố S một khoảng thời gian. Đến lúc đó, nếu ngươi có chuyện gì thì có thể tìm Vũ thúc.”

Vương Hủ nghĩ ngợi vài giây mới nói: “Có phải liên quan đến tin nhắn của em vợ ngươi vào mấy ngày trước?”

Miêu Gia phun ra một làn khói: “Ngươi nhạy bén thật. Quả thật ta đi gặp Sở Giang Vương.”

“Sao hả? Cô ta chuẩn bị nối lại tình xưa với ngươi à?”

Miêu Gia thở dài, ánh mắt trở nên lạc lõng: “Ngược lại, lần này ta tìm nàng để quyết đấu chính thức.”

Điều này khiến Vương Hủ vô cùng ngạc nhiên: “Cái gì? Rốt cuộc hai người các ngươi có chuyện gì thế?”

“Năm năm trước xảy ra rất nhiều chuyện... Đến tận bây giờ nàng vẫn không thể buông. Tóm lại, nếu lần này nàng thắng thì ta phải nhường danh hiệu Miêu Gia lại. Nếu ta thắng thì nàng sẽ tiến cứ ta vào Thập Điện Diêm Vương để đảm nhiệm danh hiệu Tống Đế Vương.”

Vương Hủ lại hỏi: “Vậy ngươi tính sao?”

Miêu Gia tiếp tục rít một hơi thuốc thật dài, hắn không trả lời câu hỏi này mà hỏi ngược lại: “Nếu là ngươi thì ngươi sẽ làm thế nào?”

Không ngờ Vương Hủ lại cười ha ha: “Vậy còn phải hỏi? Tất nhiên là nhận thua. Ngươi cho rằng ta không biết sao. Lần trước, ả đánh ngươi trọng thương vì ngươi cố ý nhường. Ống chú Bình Đẳng Vương đã nói với ta nếu ngươi nghiêm túc thì rất lợi hại.”

Miêu Gia nhíu chặt mày, có vẻ như đang suy nghĩ gì đó. Mỗi lần hắn gặp Thủy Ánh Dao đều không thể nói được vài câu rõ ràng. Lần trước, khi gặp nàng hắn vốn muốn nói rất nhiều điều nhưng sau năm năm không gặp, Thủy Ánh Dao lại thẳng thừng dùng đao kiếm để nói chuyện. Cuối cùng, vì bị trọng thương nên khi đối phương bỏ đi nên hắn không thể đuổi theo được.”

Vương Hủ lại nói tiếp: “Hết năm này, ngươi cũng ba mươi rồi. Cho dù người ta nhỏ hơn ngươi vài tuổi thì tuổi thanh xuân cũng không còn lại bao nhiêu. Ngươi là đàn ông thì chịu thiệt thòi một chút cũng là lẽ thường, cô nàng muốn làm gì thì cứ chiều cái đã... Dù sao đi nữa, sau này hai người vẫn là người một nhà, khi ấy muốn nói gì cũng dễ.”

Miêu Gia cười khổ: “Vì vậy ta mới nói thanh niên bây giờ chả hiểu gì hết. Nếu chuyện này đơn giản như vậy thì tốt rồi. Thôi đi, có hỏi ngươi cũng chỉ tốn nước bọt thêm. Làm Thập Điện Diêm Vương gì ấy đúng là quá phiền phức, lại không thể cố ý thua nàng. Haiz! Có lẽ ta phải tự nghĩ cách thôi...” Nói xong, hắn liền vươn vai, rồi dựa hẳn lên chiếc ghế rách nát.

Đêm nay, hai người đàn ông cùng thất bại trên đường tình cảm đang uống rượu thâu đêm trong quán rượu Hắc Miêu. Hai người nói rất nhiều chuyện giống như là bạn cũ mới gặp lại nhau, cho đến khi say sưa không còn biết gì nữa...

...

Cũng trong đêm nay, Khương Nho, người thứ hai đến nơi trong cửa thứ nhất của vòng loại, đã gặp một giấc mơ. Thật ra, hắn từng thấy bóng đen đó không chỉ mới một lần. Một bóng đen kỳ quái mặc một chiếc áo gió cổ cao màu đen và đội một chiếc mũ. Lần trước, khi hắn mơ thấy bóng đen này, đối phương đã nói với hắn bốn chữ “Phương Thành Chi Thủy”.

Giấc mơ này rõ ràng đến mức sau khi tỉnh lại, hắn cảm thấy như vừa được nhìn tận mắt. Vì vậy, Khương Nho mới điều tra Phương Thành Chi Thủy có ý nghĩa gì. Về nghĩa đen có lẽ ám chỉ dòng nước Tương Dương. Nhưng dường như điều này chẳng hề có ý nghĩa. Hắn cảm thấy có lẽ mình đã quá nhạy cảm.

Đến khi vòng loại diễn ra vào ngày hôm sau, sau khi hắn vượt qua kiểm tra và được người săn quỷ kể cho manh mối về địa điểm của sòng bạc, Khương Nho lập tức sững sờ.

Thế là khi mơ thấy giấc mơ này lần nữa, hắn bước đến và hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại kể cho ta nghe những điều này?”

Mọi thứ trong giấc mộng đều không thể hiểu nổi. Bóng đen không hề trả lời hắn mà chỉ cười một tiếng, sau đó cảnh vật xung quanh biến thành một bãi đỗ xe. Trong lòng Khương Nho bỗng sinh ra cảm giác sợ hãi như trái tim bị người khác bóp chặt. Nỗi sợ hãi không biết từ đâu mà đến vì trong cơn ác mộng, mọi thứ đều trở nên đáng sợ. Cho dù là ánh mắt của người đi đường hoặc một ngả rẽ tối om đều có thể khiến người ta đổ mồ hôi lạnh đầy mình.

Bỗng nhiên, một người đàn ông xuất hiện. Gương mặt của hắn mờ ảo, trên tay cầm một thanh kiếm ngắn, màu đen. Khương Nho muốn nhìn rõ bộ mặt của hắn nhưng chỉ có thể nhìn thấy đường nét lờ mờ trên cùng với đôi môi dính đầy máu tươi đang mỉm cười.

Lúc này, Khương Nho có một cảm giác rõ ràng rằng người đàn ông này muốn giết mình và hắn lại không dám chống cự. Thế là hắn lựa chọn bỏ chạy, chẳng qua chạy mãi mãi cũng không thể đến được cửa của bãi đậu xe.

Mặc dù chạy đến khi tay chân hoàn toàn không còn sức lực, hắn vẫn không thể thoát khỏi người đàn ông ở sau lưng. Trong cơn hoảng sợ, thời gian trôi qua rất chậm. Dường như sau khi chạy được vài tiếng, hắn cuối cùng đã chạy đến cuối bãi đậu xe, nhưng nơi đó là một bức tường.

Khương Nho quay đầu lại. Gương mặt của người đàn ông kia gần như đã ép sát vào mặt hắn.

Hắn có thể thấy rõ người đàn ông đang liếm vết máu trên môi, sau đó giơ thanh kiếm màu đen ảm đạm không chút ánh sáng, hệt như đó là một hố đen có thể hút hết toàn bộ ánh sáng.

Khương Nho vừa nhìn vào thanh kiếm đang chém về phía hắn, vừa la hét. Sau đó hắn tỉnh lại.

Giờ thì Khương Nho mới phát hiện mình đang nằm trong phòng của khách sạn, khăn trải giường đã bị mồ hôi của hắn thấm ướt.

Hắn thở hổn hển. Cho đến khi hô hấp trở lại bình thường, hắn mới đi rửa mặt.

Bản thân là một người săn quỷ nhưng lại bị ác mộng dọa, đây đúng là chuyện đáng mất mặt. Bấy giờ, hắn không thể ngủ lại nên đi đến cửa sổ để ngắm cảnh đêm.

Nhờ mặt kính, Khương Nho bỗng nhìn thấy bóng của một người đàn ông ở sau lưng mình. Nụ cười trên đôi môi đầy máu ấy khiến hắn sởn gai ốc.

Khi quay đầu, hắn phát hiện mình lại vừa gặp ác mộng. Hóa ra hắn đã nằm xuống giường và ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Hắn ngồi dậy rồi xoa hai bên huyệt Thái Dương đang đau đớn, miệng lẩm bẩm một mình: “Chẳng lẽ... có một người như thế muốn hại ta?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương