Quỷ Hô Bắt Quỷ
-
Quyển 2 - Chương 17: Chiến thuật của Miêu Gia
Hôm diễn ra vòng chung kết hai mươi người, Miêu Gia chủ động liên lạc với Vương Hủ để hẹn hắn đến sân thượng của một tòa nhà nào đó.
“Này, tìm ta có việc gì? Nhưng sao cứ phải chọn sân thượng vậy?” Vương Hủ phàn nàn.
Miêu Gia lại phớt lờ hắn. Một lúc sau, Tề Băng cũng đến.
Sau khi chào hỏi, Miêu Gia lập tức nói: “Tề Băng, ta nhờ ngươi đến đây vì muốn ngươi giúp Vương Hủ luyện tập một lần bằng cách mô phỏng.”
Tề Băng trả lời với bộ mặt không chút tình cảm: “Được thôi.”
Vương Hủ lại nói: “Đêm nay thi đấu rồi, bây giờ làm việc này không phải hơi muộn hay sao?”
Miêu Gia vẫn phớt lờ hắn bằng cách nói chuyện với Tề Băng: “Ta đã điều tra sơ qua, sức mạnh và tốc độ của Tôn Tiểu Tranh xấp xỉ mức này.” Lời còn chưa dứt, Miêu Gia đã lao đến và tung một cú đấm vào mặt hắn.
Một tấm khiên bằng băng lập tức ngưng tụ trước mặt Tề Băng.
Sau khi tấm khiên bị đánh vỡ thành từng mảnh, Tề Băng giơ tay đón nắm đấm của Miêu Gia.
“Ngươi thấy sao?” Miêu Gia hỏi.
Tề Băng suy nghĩ mấy giây: “Về mặt sức mạnh, có lẽ hơn Linh Thức Tụ Thân Thuật của Vương Hủ một chút, có điều tốc độ lại không bằng.”
Miêu Gia nói: “Ngươi dùng năm phần sức mạnh chắc không kém bao nhiêu đâu.”
Tề Băng gật đầu, sau đó dùng bông tuyết ngưng tụ thành một con quái thú có hình dáng như báo, nhưng lớn hơn rất nhiều: “Dùng nó mô phỏng Tranh thú đi.”
Miêu Gia cười nói: “Xem ra ngươi cũng điều tra không ít. Chắc hỏi được từ bạn gái phải không?”
Tề Băng không nói gì. Dường như Miêu Gia cảm thấy trêu chọc hắn còn lâu mới thú vị bằng trêu chọc Vương Hủ nên cũng không tiếp tục.
Nhưng Vương Hủ lại tỏ vẻ không vui: “Này này, cái gì thế? Theo ý của các ngươi thì ta không bằng cả một nửa thực lực của Tề Băng à?”
Miêu Gia thở dài: “Nếu vứt năng lực linh hồn chưa nắm vững và Quỷ Cốc đạo thuật mà ngươi chỉ mới học được chút da lông bên ngoài sang một bên, Tề Băng cũng không dùng linh năng lực và những đạo pháp đã học nhiều năm mà chỉ thuần túy so thân thể với ngươi thì có lẽ ngươi miễn cưỡng có thể bằng một nửa của hắn.”
Vương Hủ biết nói không lại hắn nên bèn chuyển chủ đề: “Vậy hôm nay đấu với con quỷ nhỏ ấy, ngươi có đề nghị gì không?”
“Đầu tiên ngươi phải làm quen với việc chiến đấu với một người một thú cùng một lúc. Tranh thú từ nhỏ đã được Tôn Tiểu Tanh dạy dỗ nên phối hợp vô cùng ăn ý. Đến tận bây giờ, cô nàng không cần dùng năng lực linh hồn vẫn có thể đánh bại đối thủ đó.”
“Gì? Thi đấu mà cũng có quyền dẫn chó theo hả? Không công bằng quá hà!” Vương Hủ vẫn tưởng chỉ phải thi đấu với Tôn Tiểu Tranh, hoàn toàn không ngờ đối phương còn có thể dẫn thú nuôi theo.
Miêu Gia nhún vai: “Đây cũng là một loại kỹ năng. Nếu ngươi có bản lĩnh thì cưỡi rồng tham gia cũng được.”
Tề Băng bước đến: “Nói mãi vẫn không có tác dụng gì, ngươi từ từ làm quen đi.”
Nói xong liền tấn công Vương Hủ, đồng thời con thú lớn bằng băng cũng nhào đến.
Một giờ sau...
“Ngừng, ngừng, ngừng...” Vương Hủ ngồi bệt trên mặt đất, thở dốc. Quần áo của hắn đã trở nên rách rưới, trên người dính đầy bụi, mặt mày nhếch nhác không tả nổi.
“Ta nghĩ đừng luyện nữa, bằng không chưa đến tối thì ta đã xong đời rồi.”
Miêu Gia vẫn đứng bên cạnh quan sát từ nãy đến giờ, lúc này mới nói: “Tề Băng vẫn giữ chừng mực, nếu không ngươi đã trọng thương từ lâu. Thật ra Tranh thú mà hắn mô phỏng cũng chỉ là hình thức bên ngoài và cùng lắm chỉ có ba phần sức mạnh thực sự, đã vậy Tranh thú thật còn biết một vài chiêu thức khác nữa.”
Vương Hủ nói: “Hôm nay hai người các ngươi cố ý đến đả kích ta phải không? Nói vậy chẳng lẽ ta không còn nào cơ hội hay sao?”
Với khuôn mặt không cảm xúc, Tề Băng nói một câu còn kinh khủng hơn: “Nếu ngươi muốn bị đả kích thì ta có thể nhắc nhở ngươi thêm một câu. Đó là năng lực linh hồn mà Tôn Tiểu Tranh vẫn chưa từng dùng tới khi thi đấu cũng rất lợi hại.”
Nghe xong, Vương Hủ chỉ biết cười gượng tại chỗ, sau đó nhìn Miêu Gia: “Lần nay ngươi có đề nghị gì không?”
Miêu Gia rút một điếu thuốc ra rồi châm lửa, sau đó nói ra ba chữ khiến người khác không thể tin nổi: “Sàm sỡ nàng.”
“Ngươi nói gì...”
“Sàm sỡ nàng.” Miêu Gia nhắc lại một lần nữa bằng giọng nói rất bình tĩnh.
Vương Hủ quay đầu nhìn Tề Băng: “Tề Băng à, dường như ta nghe thấy âm thanh rất kỳ lạ, không biết là gió rít gây ra ảo giác hay ta đã say rồi...”
Tề Băng đứng ngẩn, không nói một lời nào, có vẻ hắn đang suy nghĩ vấn đề giống như thắc mắc của Vương Hủ.
Miêu Gia nhả khói: “Đầu tiên, ngươi cố gắng tận dụng toàn bộ những gì đã học, bao gồm toàn bộ kỹ năng của Quỷ Cốc đạo thuật và trí thông minh, khả năng ứng biến... để tránh bị hạ nốc ao, sau đó áp sát nàng bằng mọi cách để sàm sỡ.”
Vương Hủ quả thật muốn phun máu: “Như vậy có thể thắng sao? Có phải ngươi vừa xem tiểu thuyết hay phim ảnh không lành mạnh hay không?”
Miêu Gia tiếp tục nói: “Chỉ cần cô nàng bị ngươi chọc giận thì sẽ mất đi lý trí. Như vậy cơ hội của ngươi đã đến. Lúc ấy, nàng vừa phải bảo vệ mình để không bị ngươi xâm phạm, vừa bị cơn giận làm mất đi khả năng phán đoán. Từ đó, chiến lực tất nhiên sẽ giảm sút, ngay cả sự phối hợp với Tranh thú cũng không còn.”
“Này... Ngươi đừng nhắc đến từ nguy hiểm như "xâm phạm"! Rốt cuộc thì ngươi đang tính toán gì thế?”
“Vấn đề cuối cùng cần phải giải quyết chính là năng lực linh hồn. Nếu ngươi thực hiện bước đầu một cách thuận lợi và thành công ép Tôn Tiểu Tranh sử dụng năng lực thì khi nàng sử dụng Thiên Vô Nguyệt, ngươi chỉ cần nói những lời trên bức thư này với nàng là được.”
Nói xong, Miêu Gia đưa cho Vương Hủ một bức thư rồi bổ sung thêm một câu: “Lúc thi đấu ngươi mới được mở ra xem. Bằng không sẽ mất linh nghiệm.”
Vương Hủ nhìn Miêu Gia bằng ánh mắt ngạc nhiên: “Ngươi nói thực hiện một cách thuận lợi... chẳng lẽ là...”
Dường như Miêu Gia không muốn trả lời hắn nên gọi Tề Băng đi cùng, bỏ lại Vương Hủ một mình ngẩn ngơ như con gà gỗ và bắt đầu đấu tranh tư tưởng.
Tề Băng hết sức tò mò, bởi hắn cũng biết năng lực Thiên Vô Nguyệt. Nhân lúc thang máy không có người, hắn bèn hỏi Miêu Gia rốt cuộc nội dung của lá thư là gì.
Miêu Gia ghé sát bên tai Tề Băng, rồi nói hết một lượt. Kết quả là chỉ có một mình Miêu Gia bước ra khỏi thang máy, còn Tề Băng đứng ngẩn ngơ tại chỗ suốt mười phút, đến khi Vương Hủ từ sân thượng đi xuống liền gặp phải hắn.
“Này lão Tề, ngươi đứng ở đây làm gì thế?” Vương Hủ vỗ vai Tề Băng.
Thế là hắn lập tức nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng khủng bố.
Chỉ thấy khóe miệng Tề Băng mấp máy, sau đó nở cười ngây ngô. Bộ mặt này thật không thể tưởng tượng được, hệt như Kẻ Hủy Diệt nhăn mặt vậy.
“Miêu Gia thật lợi hại! Chẳng trách hắn có thể đoạt quán quân vào cuộc thi sáu năm trước, thậm chí nếu hắn không giành được thì mới là vô lý.”
Trong khi Vương Hủ vừa cất bức thư vào trong túi áo xong, liền rời khỏi tòa nhà.
Nhưng hắn không hề biết sau khi Miêu Gia sắp xếp xong chiến thuật, kết quả của trận đấu đêm nay đã được định đoạt.
“Này, tìm ta có việc gì? Nhưng sao cứ phải chọn sân thượng vậy?” Vương Hủ phàn nàn.
Miêu Gia lại phớt lờ hắn. Một lúc sau, Tề Băng cũng đến.
Sau khi chào hỏi, Miêu Gia lập tức nói: “Tề Băng, ta nhờ ngươi đến đây vì muốn ngươi giúp Vương Hủ luyện tập một lần bằng cách mô phỏng.”
Tề Băng trả lời với bộ mặt không chút tình cảm: “Được thôi.”
Vương Hủ lại nói: “Đêm nay thi đấu rồi, bây giờ làm việc này không phải hơi muộn hay sao?”
Miêu Gia vẫn phớt lờ hắn bằng cách nói chuyện với Tề Băng: “Ta đã điều tra sơ qua, sức mạnh và tốc độ của Tôn Tiểu Tranh xấp xỉ mức này.” Lời còn chưa dứt, Miêu Gia đã lao đến và tung một cú đấm vào mặt hắn.
Một tấm khiên bằng băng lập tức ngưng tụ trước mặt Tề Băng.
Sau khi tấm khiên bị đánh vỡ thành từng mảnh, Tề Băng giơ tay đón nắm đấm của Miêu Gia.
“Ngươi thấy sao?” Miêu Gia hỏi.
Tề Băng suy nghĩ mấy giây: “Về mặt sức mạnh, có lẽ hơn Linh Thức Tụ Thân Thuật của Vương Hủ một chút, có điều tốc độ lại không bằng.”
Miêu Gia nói: “Ngươi dùng năm phần sức mạnh chắc không kém bao nhiêu đâu.”
Tề Băng gật đầu, sau đó dùng bông tuyết ngưng tụ thành một con quái thú có hình dáng như báo, nhưng lớn hơn rất nhiều: “Dùng nó mô phỏng Tranh thú đi.”
Miêu Gia cười nói: “Xem ra ngươi cũng điều tra không ít. Chắc hỏi được từ bạn gái phải không?”
Tề Băng không nói gì. Dường như Miêu Gia cảm thấy trêu chọc hắn còn lâu mới thú vị bằng trêu chọc Vương Hủ nên cũng không tiếp tục.
Nhưng Vương Hủ lại tỏ vẻ không vui: “Này này, cái gì thế? Theo ý của các ngươi thì ta không bằng cả một nửa thực lực của Tề Băng à?”
Miêu Gia thở dài: “Nếu vứt năng lực linh hồn chưa nắm vững và Quỷ Cốc đạo thuật mà ngươi chỉ mới học được chút da lông bên ngoài sang một bên, Tề Băng cũng không dùng linh năng lực và những đạo pháp đã học nhiều năm mà chỉ thuần túy so thân thể với ngươi thì có lẽ ngươi miễn cưỡng có thể bằng một nửa của hắn.”
Vương Hủ biết nói không lại hắn nên bèn chuyển chủ đề: “Vậy hôm nay đấu với con quỷ nhỏ ấy, ngươi có đề nghị gì không?”
“Đầu tiên ngươi phải làm quen với việc chiến đấu với một người một thú cùng một lúc. Tranh thú từ nhỏ đã được Tôn Tiểu Tanh dạy dỗ nên phối hợp vô cùng ăn ý. Đến tận bây giờ, cô nàng không cần dùng năng lực linh hồn vẫn có thể đánh bại đối thủ đó.”
“Gì? Thi đấu mà cũng có quyền dẫn chó theo hả? Không công bằng quá hà!” Vương Hủ vẫn tưởng chỉ phải thi đấu với Tôn Tiểu Tranh, hoàn toàn không ngờ đối phương còn có thể dẫn thú nuôi theo.
Miêu Gia nhún vai: “Đây cũng là một loại kỹ năng. Nếu ngươi có bản lĩnh thì cưỡi rồng tham gia cũng được.”
Tề Băng bước đến: “Nói mãi vẫn không có tác dụng gì, ngươi từ từ làm quen đi.”
Nói xong liền tấn công Vương Hủ, đồng thời con thú lớn bằng băng cũng nhào đến.
Một giờ sau...
“Ngừng, ngừng, ngừng...” Vương Hủ ngồi bệt trên mặt đất, thở dốc. Quần áo của hắn đã trở nên rách rưới, trên người dính đầy bụi, mặt mày nhếch nhác không tả nổi.
“Ta nghĩ đừng luyện nữa, bằng không chưa đến tối thì ta đã xong đời rồi.”
Miêu Gia vẫn đứng bên cạnh quan sát từ nãy đến giờ, lúc này mới nói: “Tề Băng vẫn giữ chừng mực, nếu không ngươi đã trọng thương từ lâu. Thật ra Tranh thú mà hắn mô phỏng cũng chỉ là hình thức bên ngoài và cùng lắm chỉ có ba phần sức mạnh thực sự, đã vậy Tranh thú thật còn biết một vài chiêu thức khác nữa.”
Vương Hủ nói: “Hôm nay hai người các ngươi cố ý đến đả kích ta phải không? Nói vậy chẳng lẽ ta không còn nào cơ hội hay sao?”
Với khuôn mặt không cảm xúc, Tề Băng nói một câu còn kinh khủng hơn: “Nếu ngươi muốn bị đả kích thì ta có thể nhắc nhở ngươi thêm một câu. Đó là năng lực linh hồn mà Tôn Tiểu Tranh vẫn chưa từng dùng tới khi thi đấu cũng rất lợi hại.”
Nghe xong, Vương Hủ chỉ biết cười gượng tại chỗ, sau đó nhìn Miêu Gia: “Lần nay ngươi có đề nghị gì không?”
Miêu Gia rút một điếu thuốc ra rồi châm lửa, sau đó nói ra ba chữ khiến người khác không thể tin nổi: “Sàm sỡ nàng.”
“Ngươi nói gì...”
“Sàm sỡ nàng.” Miêu Gia nhắc lại một lần nữa bằng giọng nói rất bình tĩnh.
Vương Hủ quay đầu nhìn Tề Băng: “Tề Băng à, dường như ta nghe thấy âm thanh rất kỳ lạ, không biết là gió rít gây ra ảo giác hay ta đã say rồi...”
Tề Băng đứng ngẩn, không nói một lời nào, có vẻ hắn đang suy nghĩ vấn đề giống như thắc mắc của Vương Hủ.
Miêu Gia nhả khói: “Đầu tiên, ngươi cố gắng tận dụng toàn bộ những gì đã học, bao gồm toàn bộ kỹ năng của Quỷ Cốc đạo thuật và trí thông minh, khả năng ứng biến... để tránh bị hạ nốc ao, sau đó áp sát nàng bằng mọi cách để sàm sỡ.”
Vương Hủ quả thật muốn phun máu: “Như vậy có thể thắng sao? Có phải ngươi vừa xem tiểu thuyết hay phim ảnh không lành mạnh hay không?”
Miêu Gia tiếp tục nói: “Chỉ cần cô nàng bị ngươi chọc giận thì sẽ mất đi lý trí. Như vậy cơ hội của ngươi đã đến. Lúc ấy, nàng vừa phải bảo vệ mình để không bị ngươi xâm phạm, vừa bị cơn giận làm mất đi khả năng phán đoán. Từ đó, chiến lực tất nhiên sẽ giảm sút, ngay cả sự phối hợp với Tranh thú cũng không còn.”
“Này... Ngươi đừng nhắc đến từ nguy hiểm như "xâm phạm"! Rốt cuộc thì ngươi đang tính toán gì thế?”
“Vấn đề cuối cùng cần phải giải quyết chính là năng lực linh hồn. Nếu ngươi thực hiện bước đầu một cách thuận lợi và thành công ép Tôn Tiểu Tranh sử dụng năng lực thì khi nàng sử dụng Thiên Vô Nguyệt, ngươi chỉ cần nói những lời trên bức thư này với nàng là được.”
Nói xong, Miêu Gia đưa cho Vương Hủ một bức thư rồi bổ sung thêm một câu: “Lúc thi đấu ngươi mới được mở ra xem. Bằng không sẽ mất linh nghiệm.”
Vương Hủ nhìn Miêu Gia bằng ánh mắt ngạc nhiên: “Ngươi nói thực hiện một cách thuận lợi... chẳng lẽ là...”
Dường như Miêu Gia không muốn trả lời hắn nên gọi Tề Băng đi cùng, bỏ lại Vương Hủ một mình ngẩn ngơ như con gà gỗ và bắt đầu đấu tranh tư tưởng.
Tề Băng hết sức tò mò, bởi hắn cũng biết năng lực Thiên Vô Nguyệt. Nhân lúc thang máy không có người, hắn bèn hỏi Miêu Gia rốt cuộc nội dung của lá thư là gì.
Miêu Gia ghé sát bên tai Tề Băng, rồi nói hết một lượt. Kết quả là chỉ có một mình Miêu Gia bước ra khỏi thang máy, còn Tề Băng đứng ngẩn ngơ tại chỗ suốt mười phút, đến khi Vương Hủ từ sân thượng đi xuống liền gặp phải hắn.
“Này lão Tề, ngươi đứng ở đây làm gì thế?” Vương Hủ vỗ vai Tề Băng.
Thế là hắn lập tức nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng khủng bố.
Chỉ thấy khóe miệng Tề Băng mấp máy, sau đó nở cười ngây ngô. Bộ mặt này thật không thể tưởng tượng được, hệt như Kẻ Hủy Diệt nhăn mặt vậy.
“Miêu Gia thật lợi hại! Chẳng trách hắn có thể đoạt quán quân vào cuộc thi sáu năm trước, thậm chí nếu hắn không giành được thì mới là vô lý.”
Trong khi Vương Hủ vừa cất bức thư vào trong túi áo xong, liền rời khỏi tòa nhà.
Nhưng hắn không hề biết sau khi Miêu Gia sắp xếp xong chiến thuật, kết quả của trận đấu đêm nay đã được định đoạt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook