Quỷ Hô Bắt Quỷ
-
Quyển 2 - Chương 11: Nanh Bạc nổi giận
Đêm nay quán rượu Hắc Miêu không mở cửa kinh doanh. Mãnh Hồng đang đứng gác trước cổng với vẻ cảnh giác, trong khi có ba người đang uống rượu trong quán.
Vẻ mặt của Huyết Liệm cực kỳ nghiêm túc: “Chuyện này liên quan đến rất nhiều thứ, các ngươi đã xác định chắc chắn chưa?”
Vũ thúc gật đầu: “Ta vốn không dám chắc trăm phần trăm nhưng Vân Cô cũng nói vậy thì hẳn không thể sai được.”
Huyết Liệm nhìn về phía Thủy Vân Cô, vốn đang uống nước cam. Hóa ra Diêm La Vương Thần Hạ bí ẩn trong mắt những người thân quen chỉ là một thanh niên hơi ngốc nghếch mà thôi.
Thủy Cô Vân hút một ngụm nước cam bằng ống nhựa, rồi ngẩng đầu lên và nói: "Đúng vậy, ta dám chắc chắn rằng Tần Quảng Vương Phục Thiên hiện nay đang bị giả mạo bởi một nhân vật lợi hại nào đó của Âm Dương giới. Nếu nói về linh lực, đó là một kỹ năng thuộc hệ ảo thuật hiếm thấy. Ta nghĩ có lẽ là một Mộng Ma, nghe nói thứ này rất ít xuất hiện gần mấy trăm năm nay. Dù sao hồn ma có thể trở thành Mộng Ma cũng không nhiều.”
Nghe xong, Huyết Liệm liền lặng lẽ suy nghĩ, rất lâu sau mới hỏi: “Vậy chẳng lẽ Tần Quảng Vương thật sự đã...”
Vũ thúc xua tay ra hiệu cho hắn không cần nói nữa: “Ta cũng nghĩ đến điều này nên mới không vạch trần thân phận của hắn, bởi nếu hắn có thể giết chết Thập Điện Diêm La thì chắc chắn trà trộn vào cuộc thi với mục đích khác. Ta nghĩ rất có thể là vì vật đó.”
Huyết Liệm lại hỏi: “Vân Cô, ngươi định thế nào?”
Lúc này, Thủy Vân Cô đang dùng ống hút thổi vào ly nước cam như một đứa trẻ.
Rõ ràng hành động của hắn đã phá hỏng bầu không khí nghiêm túc, trong khi Huyết Liệm chỉ đành lắc đầu cam chịu.
“Không có tính toán gì hết. Sau khi kể chuyện này cho Vũ thúc, hắn bảo ta đừng hành động lỗ mãng. Vậy nên ta chẳng làm gì, dù sao nếu xảy ra đánh nhau thì ta cũng sẽ giúp đỡ.” Hắn nói nhẹ nhàng như mình là một tên đâm thuê chém mướn, hoàn toàn không cần tham gia vào những chuyện cần phải động não.
Hai người còn lại nhún vai, thở dài. Thủy Vân Cô đã mười tám tuổi mà tính cách vẫn giống như một đứa trẻ, quả thật không nên gọi hắn đến bàn bạc.
Huyết Liệm bỗng nhớ ra gì đó nên nói với Vũ thúc: “Cổ Trần biết chưa?”
Vũ thúc còn chưa trả lời, Thủy Vân Cô đã cướp lời: “Hôm ấy, ta định nói với hắn nhưng không ngờ hắn đã nhận ra từ sớm và còn bảo ta phải bảo vệ Vương Hủ và Tề Băng cho tốt. Nhất là không được để tên Tần Quảng Vương giả mạo gây bất lợi cho họ.”
Vũ thúc im lặng rất lâu, sau đó nói với Huyết Liệm: “Lữ Bình, sáu năm trước ngươi giới thiệu Cổ Trần vào nghề nên chắc chắn hiểu rõ hắn hơn ta. Trong số những người săn quỷ từng gặp, đến giờ ta vẫn chưa nhìn thấu thực lực của hắn. Rốt cuộc thì bây giờ hắn đã mạnh đến mức nào?”
“Ta không rõ chuyện này, phải biết rằng ta chưa từng nhìn thấy hắn nghiêm túc. Mà một khi hắn không bằng lòng thì dù có dọa giết thì hắn cũng chẳng bộc lộ thực lực chân chính.”
Thủy Vân Cô ở bên cạnh bật cười thành tiếng: “Ha ha ha ha... Các ngươi thổi phồng quá rồi. Thật ra anh rể không lợi hại như các ngươi nghĩ đâu, thậm chí gộp hắn với Lữ đại ca cũng đánh không lại Vũ thúc. Nếu thật sự đọ sức thì thực lực của anh rể có lẽ xấp xỉ chị ta.”
Vũ thúc biết điều Thủy Vân Cô nói chắc chắn là sự thật. Thằng nhóc này tuyệt đối sẽ không nịnh bợ mình, nhưng điều này càng khiến hắn không hiểu: “Vậy tại sao Cổ Trần cũng có thể nhìn thấu ngụy trang của Mộng Ma?”
“Vì anh rể rất thông minh!” Thủy Vân Cô nói một cách chắc chắn, hai người còn lại chỉ biết câm lặng bị lý do này.
“Sư phụ ta từng nói anh rể còn thông minh hơn cả ông ấy. Nhưng do lòng dạ quá mềm yếu nên không thể làm việc lớn. Phải biết rằng sư phụ rất ít khi khen ngợi người khác, vậy chắc anh rể ta rất lợi hại nhỉ?”
Thủy Vân Cô như một đứa trẻ đang khoe khoang cha mình là phi công, đó là một dạng tự hào. Có lẽ hắn sớm đã quên sạch mục đích đến đây.
Vũ thúc định tìm hai Thập Điện Diêm Vương còn lại để bàn bạc, sau đó bí mật thông báo cho vài người để chuẩn bị đối phó Tần Quảng Vương giả mạo. Nhưng không ngờ kết quả chủ đề cuộc cuộc thảo luận đã bị lái đến tận nơi nào.
“E hèm... Tóm lại, bây giờ đã có ít nhất bốn người biết chuyện này. Ta nghĩ bên phía Cổ Trần sẽ tự có chừng mực của mình. Còn chúng ta, ngoài việc phải bảo vệ những người có liên quan đến cuộc thi ra thì chuyện quan trọng nhất chính là bảo vệ ‘Vật kia’. Ta nghĩ có lẽ Mộng Ma đến đây vì nó."
“Hiểu rồi.” Hai người đáp lời. Thế là một người bắt đầu trầm tư, người còn lại tiếp tục thổi khí vào ly nước cam.
Lại nói đến chuyện khác...
Sau khi vượt qua vòng đấu loại thứ hai, Vương Hủ phát hiện một vấn đề nghiêm trọng. Đó là kinh nghiệm thực chiến của mình quá ít. Nếu Miêu Gia không đưa dù đến thì chắc hẳn hắn đã hi sinh rồi.
Nhưng khi trở về văn phòng, hắn không hề cảm ơn mà lại hò hét rằng mình đã mắc lừa. Còn nói cây dù nọ vướng tay vướng chân nên hại mình bị thương khắp người, sau đó yêu cầu Miêu Gia giảm bớt một phần tiền nợ để bồi thường cho hắn.
Tất nhiên mánh khóe của hắn đã bị Miêu Gia phớt lờ, trong sổ nợ lại thêm một dòng “Phí thuê dùng thần khí”.
“Ôi đệch! Ngươi đưa cho ta một cây dù sắt rồi bảo nó là thần khí? Ngươi quá vô sỉ đi thôi! Sao ngươi không nói nó là Thất Bảo La Tản của phật tổ Như Lai hả?”
“Nói xàm, vì nó không giống.”
....
Ngày hôm sau, Vương Hủ hẹn Tề Băng ra ngoài để luyện võ, mục đích chính là tăng thêm một ít kinh nghiệm thực chiến.
Tuy trong điện thoại đối phương đã khéo léo từ chối bằng cách nói những lời như “Ngươi muốn tự tử à?” nhưng Tề Băng vẫn đành phải đồng ý do Vương Hủ cứ quấy rầy mãi.
Vương Hủ ngồi trên xe của Tề Băng để đến một công xưởng bỏ hoang. Nơi này đúng là một nơi thích hợp để giết người giấu xác. Vì hai người không muốn lúc chiến đấu sẽ thu hút quá nhiều người quan sát, đã vậy bây giờ đang là ban ngày, nên chỉ có thể đến một nơi như vậy.
Hai người vừa bước vào nhà xưởng, lập tức cảm thấy có hai luồng linh thức đáng sợ đang chiến đấu bên trong, thế là cả hai nhìn nhau rồi nhanh chân chạy vào.
Kết quả, họ nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin nổi.
Có hai người đang chiến đấu với nhau, một là Tần Quảng Vương Phục Thiên, người còn lại là Dụ Hinh.
Khóe miệng Dụ Hinh còn vương vết máu, thân mình đầy bụi bặm, rõ ràng đã sắp bại trận. Trên tay trái của nàng là loại vũ khí giống hệt Tề Băng: quyền nhận. Chỉ là quyền nhận của nàng dường như được tạo ra từ loại vật liệu như kính, ngoài ra còn tỏa ánh sáng màu tím nhạt khi ẩn khi hiện. Giờ đây, cánh tay trái cầm quyền nhận của nàng đã thấm đẫm máu tươi.
Dáng vẻ của người đẹp khi bị thương thật sự quá mê người, cùng với vẻ ngoài thuần khiết và phong cách lẳng lơ của Dụ Hinh càng khiến nàng hút hồn người hơn nữa. Thế mà Tần Quảng Vương Phục Thiên lại không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc.
Chỉ thấy hắn xông đến từng bước một, sau đó dùng cổ tay chém lên cổ của người đẹp và đá vào chiếc eo thon của nàng.
Dụ Hinh phun ra một ngụm máu tươi rồi bị đánh văng...
Nhưng nàng không đập vào tường, vì Tề Băng đã đỡ lấy từ phía sau.
“Ngươi... sao ngươi lại ở đây... thả... thả ta ra.” Dụ Hinh muốn vùng vẫy nhằm thoát khỏi vòng tay của Tề Băng nhưng hắn không để nàng cử động, thay vào đó vận đạo thuật đơn giản để cấp cứu.
“Vương Hủ, ngươi giúp ta chống đỡ trước. Cần phải cẩn thận, hắn là một gã Thập Điện Diêm Vương.” Gương mặt của Tề Băng bỗng lộ ra vẻ quan tâm, đây là lần đầu tiên Vương Hủ nhìn thấy vẻ mặt này của hắn.
Ngươi được lắm lão Tề. Thật đúng là loại người trọng sắc khinh bạn, thấy sắc quên nghĩa. Ngươi ở đó ôm người đẹp chơi đùa, đã vậy còn bắt ta cản Thập Điện Diêm La nữa chứ.
Vương Hủ không để ý mà bước đến trước mặt hắn: “Ngươi nghe ta nói nè Tề Băng, hay là chúng ta đổi vị trí đi. Ta ôm người đẹp còn ngươi đi ngăn cản hắn một lúc.”
Dường như Tề Băng không hề nghe Vương Hủ nói chuyện mà chỉ làm việc của hắn.
Còn người vốn đang giãy giụa trong lòng Tề Băng - Dụ Hinh, liền ngất đi khi nghe câu này, cũng không biết nàng hôn mê thật hay chỉ giả vờ. Chẳng qua Vương Hủ thấy rõ nàng cố ý dựa sát vào người Tề Băng.
“Ôi đệch... Đôi cẩu nam nữ này...” Vương Hủ chửi thầm trong lòng, cuối cùng chỉ đành cố gắng đón tiếp Tần Quảng Vương Phục Thiên.
“Ta khuyên các ngươi không nên nhúng tay vào.” Lúc này, đôi mắt của Mộng Ma còn lại mỗi vẻ khinh thường. Theo hắn thấy, thực lực của Vương Hủ có thể nói là kém đến mức không chịu nổi một đòn. Nhưng dù sao hắn cũng là Thập Điện Diêm La loại sơn trại nên nếu ra tay với họ thì e rằng sau này sẽ khó giải thích.
“Không nhúng tay là thế nào? Cô nàng là bạn học của ta, đã vậy còn có quan hệ mờ ám với bạn của ta. Ngươi nói ta không thể quan tâm thì thôi à?” Lời này của Vương Hủ rất thật lòng.
“Ta hoài nghi người biên giới trước mắt cấu kết với chúng Quỷ Tướng của Âm Dương giới. Mà cô ta lại không chịu trả lời câu hỏi của ta nên ta đành phải ra tay.”
“Con mẹ ngươi, bộ nói cấu kết là cấu kết sao? Vậy ta nói ngươi ngu mà cố tỏ ra nguy hiểm cũng đúng à? Việc gì cũng cần phải có chứng cứ! Chuyện của Quỷ Tướng là do chúng ta làm, ngươi muốn hỏi thì cứ hỏi ta!” Vừa mở miệng, Vương Hủ liền tuôn ra những lời trên trời dưới đất. Dù sao câu giờ một lát cũng tốt.
Mộng Ma bị hắn chửi đến mức phát hỏa, nhưng vẫn phải duy trì bộ dạng đạo mạo nghiêm trang. Hắn nói: “Ta hỏi ả ai tiêu diệt Quỷ Tướng – Dương Tứ Hải? Ả lại ra sức che giấu sự thật, trong khi ta rất muốn bảo vệ những người săn quỷ này tránh bị Quỷ Tướng trả thủ. Ngươi nói xem có phải ả cấu kết với Quỷ Tướng hay không?”
“Dương Tứ Hải? Không phải Dương Tứ Hải đã bị ta và Tề Băng...” Vương Hủ mở miệng định nói.
“Đừng kể cho hắn! Hắn không phải là Tần Quảng Vương! Kính Nhận của ta có thể soi rõ thật giả, hắn là giả!” Dụ Hinh hét ở sau lưng Vương Hủ.
Sau khi nghe xong, Vương Hủ buột miệng: “Vậy thằng cha sơn trại này đến tìm chúng ta để báo thù à?”
Dụ Hinh thật sự muốn phun máu. Nàng vốn không muốn nói ra hai cái tên Vương Hủ và Tề Băng nhưng kết quả bọn họ lại tự đưa đầu vào tròng, đã vậy tên điên Quỷ Cốc Tử còn đích thân thừa nhận. Thực lực và sự cuồng vọng của hắn thật đúng là tỷ lệ nghịch với nhau.
Khi đã xử lý ổn thỏa vết thương của Dụ Hinh, Tề Băng nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng và hỏi: “Ngươi muốn bảo vệ ta. À, chúng ta?”
Dụ Hinh chợt bày bộ dạng lẳng lơ. Đây chính là chiếc mặt nạ đủ để từ chối Tề Băng từ khoảng cách xa cả ngàn dặm.
“Ha ha, Tề ca ca đã hiểu lầm rồi. Ta chỉ không muốn ngươi chết trong tay người khác mà thôi.”
Không ngờ Tề Băng lại phớt lờ câu nói của người đẹp. Hắn đứng dậy, nhìn Tần Quảng Vương giả mạo bằng đôi mắt lạnh lùng.
“Vương Hủ, giao hắn cho ta.”
Vương Hủ thấy Kẻ Hủy Diệt sắp nổi điên nên lập tức ngoan ngoan lui ra sau lưng hắn, rồi ngồi xếp bằng trên một chiếc rương gỗ tồi tàn. Điệu bộ này như đang xem kịch, có lẽ chỉ thiếu mỗi bao bắp rang bơ mà thôi.
Dụ Hinh thì thầm với hắn: “Tốt nhất ngươi nên đi giúp Tề Băng. Tuy tên Tần Quảng Vương này là giả nhưng cũng rất lợi hại.”
Lúc này, Vương Hủ bỗng móc một bao khoai tây chiên ra khỏi ngực, sau đó bắt đầu nhai rào rạo: “Sao vậy được? Người ta đang nổi giận vì hồng nhan tri kỷ, dù sao ta cũng phải để hắn diễn cho xong mới được.”
Khóe miệng Mộng Ma nở một nụ cười thật lạnh. Hắn không giải thích mà liền lộ chân thân của mình.
Sau khi biến thành một người đàn ông mặc đồ trắng, trên mặt mang mặt nạ cùng màu, trong tay của hắn có thêm một thanh tam xoa kích trắng toát...
Vẻ mặt của Huyết Liệm cực kỳ nghiêm túc: “Chuyện này liên quan đến rất nhiều thứ, các ngươi đã xác định chắc chắn chưa?”
Vũ thúc gật đầu: “Ta vốn không dám chắc trăm phần trăm nhưng Vân Cô cũng nói vậy thì hẳn không thể sai được.”
Huyết Liệm nhìn về phía Thủy Vân Cô, vốn đang uống nước cam. Hóa ra Diêm La Vương Thần Hạ bí ẩn trong mắt những người thân quen chỉ là một thanh niên hơi ngốc nghếch mà thôi.
Thủy Cô Vân hút một ngụm nước cam bằng ống nhựa, rồi ngẩng đầu lên và nói: "Đúng vậy, ta dám chắc chắn rằng Tần Quảng Vương Phục Thiên hiện nay đang bị giả mạo bởi một nhân vật lợi hại nào đó của Âm Dương giới. Nếu nói về linh lực, đó là một kỹ năng thuộc hệ ảo thuật hiếm thấy. Ta nghĩ có lẽ là một Mộng Ma, nghe nói thứ này rất ít xuất hiện gần mấy trăm năm nay. Dù sao hồn ma có thể trở thành Mộng Ma cũng không nhiều.”
Nghe xong, Huyết Liệm liền lặng lẽ suy nghĩ, rất lâu sau mới hỏi: “Vậy chẳng lẽ Tần Quảng Vương thật sự đã...”
Vũ thúc xua tay ra hiệu cho hắn không cần nói nữa: “Ta cũng nghĩ đến điều này nên mới không vạch trần thân phận của hắn, bởi nếu hắn có thể giết chết Thập Điện Diêm La thì chắc chắn trà trộn vào cuộc thi với mục đích khác. Ta nghĩ rất có thể là vì vật đó.”
Huyết Liệm lại hỏi: “Vân Cô, ngươi định thế nào?”
Lúc này, Thủy Vân Cô đang dùng ống hút thổi vào ly nước cam như một đứa trẻ.
Rõ ràng hành động của hắn đã phá hỏng bầu không khí nghiêm túc, trong khi Huyết Liệm chỉ đành lắc đầu cam chịu.
“Không có tính toán gì hết. Sau khi kể chuyện này cho Vũ thúc, hắn bảo ta đừng hành động lỗ mãng. Vậy nên ta chẳng làm gì, dù sao nếu xảy ra đánh nhau thì ta cũng sẽ giúp đỡ.” Hắn nói nhẹ nhàng như mình là một tên đâm thuê chém mướn, hoàn toàn không cần tham gia vào những chuyện cần phải động não.
Hai người còn lại nhún vai, thở dài. Thủy Vân Cô đã mười tám tuổi mà tính cách vẫn giống như một đứa trẻ, quả thật không nên gọi hắn đến bàn bạc.
Huyết Liệm bỗng nhớ ra gì đó nên nói với Vũ thúc: “Cổ Trần biết chưa?”
Vũ thúc còn chưa trả lời, Thủy Vân Cô đã cướp lời: “Hôm ấy, ta định nói với hắn nhưng không ngờ hắn đã nhận ra từ sớm và còn bảo ta phải bảo vệ Vương Hủ và Tề Băng cho tốt. Nhất là không được để tên Tần Quảng Vương giả mạo gây bất lợi cho họ.”
Vũ thúc im lặng rất lâu, sau đó nói với Huyết Liệm: “Lữ Bình, sáu năm trước ngươi giới thiệu Cổ Trần vào nghề nên chắc chắn hiểu rõ hắn hơn ta. Trong số những người săn quỷ từng gặp, đến giờ ta vẫn chưa nhìn thấu thực lực của hắn. Rốt cuộc thì bây giờ hắn đã mạnh đến mức nào?”
“Ta không rõ chuyện này, phải biết rằng ta chưa từng nhìn thấy hắn nghiêm túc. Mà một khi hắn không bằng lòng thì dù có dọa giết thì hắn cũng chẳng bộc lộ thực lực chân chính.”
Thủy Vân Cô ở bên cạnh bật cười thành tiếng: “Ha ha ha ha... Các ngươi thổi phồng quá rồi. Thật ra anh rể không lợi hại như các ngươi nghĩ đâu, thậm chí gộp hắn với Lữ đại ca cũng đánh không lại Vũ thúc. Nếu thật sự đọ sức thì thực lực của anh rể có lẽ xấp xỉ chị ta.”
Vũ thúc biết điều Thủy Vân Cô nói chắc chắn là sự thật. Thằng nhóc này tuyệt đối sẽ không nịnh bợ mình, nhưng điều này càng khiến hắn không hiểu: “Vậy tại sao Cổ Trần cũng có thể nhìn thấu ngụy trang của Mộng Ma?”
“Vì anh rể rất thông minh!” Thủy Vân Cô nói một cách chắc chắn, hai người còn lại chỉ biết câm lặng bị lý do này.
“Sư phụ ta từng nói anh rể còn thông minh hơn cả ông ấy. Nhưng do lòng dạ quá mềm yếu nên không thể làm việc lớn. Phải biết rằng sư phụ rất ít khi khen ngợi người khác, vậy chắc anh rể ta rất lợi hại nhỉ?”
Thủy Vân Cô như một đứa trẻ đang khoe khoang cha mình là phi công, đó là một dạng tự hào. Có lẽ hắn sớm đã quên sạch mục đích đến đây.
Vũ thúc định tìm hai Thập Điện Diêm Vương còn lại để bàn bạc, sau đó bí mật thông báo cho vài người để chuẩn bị đối phó Tần Quảng Vương giả mạo. Nhưng không ngờ kết quả chủ đề cuộc cuộc thảo luận đã bị lái đến tận nơi nào.
“E hèm... Tóm lại, bây giờ đã có ít nhất bốn người biết chuyện này. Ta nghĩ bên phía Cổ Trần sẽ tự có chừng mực của mình. Còn chúng ta, ngoài việc phải bảo vệ những người có liên quan đến cuộc thi ra thì chuyện quan trọng nhất chính là bảo vệ ‘Vật kia’. Ta nghĩ có lẽ Mộng Ma đến đây vì nó."
“Hiểu rồi.” Hai người đáp lời. Thế là một người bắt đầu trầm tư, người còn lại tiếp tục thổi khí vào ly nước cam.
Lại nói đến chuyện khác...
Sau khi vượt qua vòng đấu loại thứ hai, Vương Hủ phát hiện một vấn đề nghiêm trọng. Đó là kinh nghiệm thực chiến của mình quá ít. Nếu Miêu Gia không đưa dù đến thì chắc hẳn hắn đã hi sinh rồi.
Nhưng khi trở về văn phòng, hắn không hề cảm ơn mà lại hò hét rằng mình đã mắc lừa. Còn nói cây dù nọ vướng tay vướng chân nên hại mình bị thương khắp người, sau đó yêu cầu Miêu Gia giảm bớt một phần tiền nợ để bồi thường cho hắn.
Tất nhiên mánh khóe của hắn đã bị Miêu Gia phớt lờ, trong sổ nợ lại thêm một dòng “Phí thuê dùng thần khí”.
“Ôi đệch! Ngươi đưa cho ta một cây dù sắt rồi bảo nó là thần khí? Ngươi quá vô sỉ đi thôi! Sao ngươi không nói nó là Thất Bảo La Tản của phật tổ Như Lai hả?”
“Nói xàm, vì nó không giống.”
....
Ngày hôm sau, Vương Hủ hẹn Tề Băng ra ngoài để luyện võ, mục đích chính là tăng thêm một ít kinh nghiệm thực chiến.
Tuy trong điện thoại đối phương đã khéo léo từ chối bằng cách nói những lời như “Ngươi muốn tự tử à?” nhưng Tề Băng vẫn đành phải đồng ý do Vương Hủ cứ quấy rầy mãi.
Vương Hủ ngồi trên xe của Tề Băng để đến một công xưởng bỏ hoang. Nơi này đúng là một nơi thích hợp để giết người giấu xác. Vì hai người không muốn lúc chiến đấu sẽ thu hút quá nhiều người quan sát, đã vậy bây giờ đang là ban ngày, nên chỉ có thể đến một nơi như vậy.
Hai người vừa bước vào nhà xưởng, lập tức cảm thấy có hai luồng linh thức đáng sợ đang chiến đấu bên trong, thế là cả hai nhìn nhau rồi nhanh chân chạy vào.
Kết quả, họ nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin nổi.
Có hai người đang chiến đấu với nhau, một là Tần Quảng Vương Phục Thiên, người còn lại là Dụ Hinh.
Khóe miệng Dụ Hinh còn vương vết máu, thân mình đầy bụi bặm, rõ ràng đã sắp bại trận. Trên tay trái của nàng là loại vũ khí giống hệt Tề Băng: quyền nhận. Chỉ là quyền nhận của nàng dường như được tạo ra từ loại vật liệu như kính, ngoài ra còn tỏa ánh sáng màu tím nhạt khi ẩn khi hiện. Giờ đây, cánh tay trái cầm quyền nhận của nàng đã thấm đẫm máu tươi.
Dáng vẻ của người đẹp khi bị thương thật sự quá mê người, cùng với vẻ ngoài thuần khiết và phong cách lẳng lơ của Dụ Hinh càng khiến nàng hút hồn người hơn nữa. Thế mà Tần Quảng Vương Phục Thiên lại không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc.
Chỉ thấy hắn xông đến từng bước một, sau đó dùng cổ tay chém lên cổ của người đẹp và đá vào chiếc eo thon của nàng.
Dụ Hinh phun ra một ngụm máu tươi rồi bị đánh văng...
Nhưng nàng không đập vào tường, vì Tề Băng đã đỡ lấy từ phía sau.
“Ngươi... sao ngươi lại ở đây... thả... thả ta ra.” Dụ Hinh muốn vùng vẫy nhằm thoát khỏi vòng tay của Tề Băng nhưng hắn không để nàng cử động, thay vào đó vận đạo thuật đơn giản để cấp cứu.
“Vương Hủ, ngươi giúp ta chống đỡ trước. Cần phải cẩn thận, hắn là một gã Thập Điện Diêm Vương.” Gương mặt của Tề Băng bỗng lộ ra vẻ quan tâm, đây là lần đầu tiên Vương Hủ nhìn thấy vẻ mặt này của hắn.
Ngươi được lắm lão Tề. Thật đúng là loại người trọng sắc khinh bạn, thấy sắc quên nghĩa. Ngươi ở đó ôm người đẹp chơi đùa, đã vậy còn bắt ta cản Thập Điện Diêm La nữa chứ.
Vương Hủ không để ý mà bước đến trước mặt hắn: “Ngươi nghe ta nói nè Tề Băng, hay là chúng ta đổi vị trí đi. Ta ôm người đẹp còn ngươi đi ngăn cản hắn một lúc.”
Dường như Tề Băng không hề nghe Vương Hủ nói chuyện mà chỉ làm việc của hắn.
Còn người vốn đang giãy giụa trong lòng Tề Băng - Dụ Hinh, liền ngất đi khi nghe câu này, cũng không biết nàng hôn mê thật hay chỉ giả vờ. Chẳng qua Vương Hủ thấy rõ nàng cố ý dựa sát vào người Tề Băng.
“Ôi đệch... Đôi cẩu nam nữ này...” Vương Hủ chửi thầm trong lòng, cuối cùng chỉ đành cố gắng đón tiếp Tần Quảng Vương Phục Thiên.
“Ta khuyên các ngươi không nên nhúng tay vào.” Lúc này, đôi mắt của Mộng Ma còn lại mỗi vẻ khinh thường. Theo hắn thấy, thực lực của Vương Hủ có thể nói là kém đến mức không chịu nổi một đòn. Nhưng dù sao hắn cũng là Thập Điện Diêm La loại sơn trại nên nếu ra tay với họ thì e rằng sau này sẽ khó giải thích.
“Không nhúng tay là thế nào? Cô nàng là bạn học của ta, đã vậy còn có quan hệ mờ ám với bạn của ta. Ngươi nói ta không thể quan tâm thì thôi à?” Lời này của Vương Hủ rất thật lòng.
“Ta hoài nghi người biên giới trước mắt cấu kết với chúng Quỷ Tướng của Âm Dương giới. Mà cô ta lại không chịu trả lời câu hỏi của ta nên ta đành phải ra tay.”
“Con mẹ ngươi, bộ nói cấu kết là cấu kết sao? Vậy ta nói ngươi ngu mà cố tỏ ra nguy hiểm cũng đúng à? Việc gì cũng cần phải có chứng cứ! Chuyện của Quỷ Tướng là do chúng ta làm, ngươi muốn hỏi thì cứ hỏi ta!” Vừa mở miệng, Vương Hủ liền tuôn ra những lời trên trời dưới đất. Dù sao câu giờ một lát cũng tốt.
Mộng Ma bị hắn chửi đến mức phát hỏa, nhưng vẫn phải duy trì bộ dạng đạo mạo nghiêm trang. Hắn nói: “Ta hỏi ả ai tiêu diệt Quỷ Tướng – Dương Tứ Hải? Ả lại ra sức che giấu sự thật, trong khi ta rất muốn bảo vệ những người săn quỷ này tránh bị Quỷ Tướng trả thủ. Ngươi nói xem có phải ả cấu kết với Quỷ Tướng hay không?”
“Dương Tứ Hải? Không phải Dương Tứ Hải đã bị ta và Tề Băng...” Vương Hủ mở miệng định nói.
“Đừng kể cho hắn! Hắn không phải là Tần Quảng Vương! Kính Nhận của ta có thể soi rõ thật giả, hắn là giả!” Dụ Hinh hét ở sau lưng Vương Hủ.
Sau khi nghe xong, Vương Hủ buột miệng: “Vậy thằng cha sơn trại này đến tìm chúng ta để báo thù à?”
Dụ Hinh thật sự muốn phun máu. Nàng vốn không muốn nói ra hai cái tên Vương Hủ và Tề Băng nhưng kết quả bọn họ lại tự đưa đầu vào tròng, đã vậy tên điên Quỷ Cốc Tử còn đích thân thừa nhận. Thực lực và sự cuồng vọng của hắn thật đúng là tỷ lệ nghịch với nhau.
Khi đã xử lý ổn thỏa vết thương của Dụ Hinh, Tề Băng nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng và hỏi: “Ngươi muốn bảo vệ ta. À, chúng ta?”
Dụ Hinh chợt bày bộ dạng lẳng lơ. Đây chính là chiếc mặt nạ đủ để từ chối Tề Băng từ khoảng cách xa cả ngàn dặm.
“Ha ha, Tề ca ca đã hiểu lầm rồi. Ta chỉ không muốn ngươi chết trong tay người khác mà thôi.”
Không ngờ Tề Băng lại phớt lờ câu nói của người đẹp. Hắn đứng dậy, nhìn Tần Quảng Vương giả mạo bằng đôi mắt lạnh lùng.
“Vương Hủ, giao hắn cho ta.”
Vương Hủ thấy Kẻ Hủy Diệt sắp nổi điên nên lập tức ngoan ngoan lui ra sau lưng hắn, rồi ngồi xếp bằng trên một chiếc rương gỗ tồi tàn. Điệu bộ này như đang xem kịch, có lẽ chỉ thiếu mỗi bao bắp rang bơ mà thôi.
Dụ Hinh thì thầm với hắn: “Tốt nhất ngươi nên đi giúp Tề Băng. Tuy tên Tần Quảng Vương này là giả nhưng cũng rất lợi hại.”
Lúc này, Vương Hủ bỗng móc một bao khoai tây chiên ra khỏi ngực, sau đó bắt đầu nhai rào rạo: “Sao vậy được? Người ta đang nổi giận vì hồng nhan tri kỷ, dù sao ta cũng phải để hắn diễn cho xong mới được.”
Khóe miệng Mộng Ma nở một nụ cười thật lạnh. Hắn không giải thích mà liền lộ chân thân của mình.
Sau khi biến thành một người đàn ông mặc đồ trắng, trên mặt mang mặt nạ cùng màu, trong tay của hắn có thêm một thanh tam xoa kích trắng toát...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook