Quỷ Hô Bắt Quỷ
-
Quyển 1 - Chương 32: Người chơi thứ năm
Tề Băng nhặt bốn cục đá nhỏ rồi lần lượt đặt chúng ở bốn nơi để tạo thành một hình vuông. Sau đó, hắn bảo bốn tên nhị thế tổ đứng vào vị trí của những cục đá và đừng hòng giở trò, nếu không chỉ có một đường chết.
(Nhị thế tổ là từ dùng để ám chỉ những gã con ông cháu cha)
Bọn chúng chỉ đành ngoan ngoãn làm theo. Lúc này, Tề Băng lại hướng dẫn chúng làm một việc vô cùng kỳ lạ.
Hiện giờ, nốn người đang đứng tại bốn góc A,B,C,D tạo thành một hình vuông. Hắn bảo người đứng ở vị trí A bước đến vị trí của B, sau đó từ sau lưng vỗ lên vai của B. Tiếp theo, B đi thẳng đến vị trí C và cũng vỗ lên vai C từ phía sau, cứ như vậy mà tiếp tục.
William cảm thấy làm vậy rất ngốc nghếch nhưng khi nhìn chiếc mặt nạ cảnh sát trưởng Mèo Đen phản chiếu ánh trăng, cùng với siêu năng lực của quyền nhận trong tay người đó, hắn sợ đến mức không dám nói chuyện lớn tiếng. Thế là hắn đành phải hỏi dò: “Làm vậy có ý nghĩa gì không?”
“Ta chỉ muốn các ngươi tham gia một trò chơi.” Giọng nói của Tề Băng vẫn lạnh lùng như trước.
Vương Hủ sởn tóc gáy. Phải biết trong loạt phim Saw, mỗi khi cái cưa đùa chết người khác đều nói câu kinh điển này nên Vương Hủ có ấn tượng rất sâu sắc đối với câu nói đó. Thế là hắn đến gần Tề Băng rồi hỏi: “Này, trong hồ lô ngươi bán thuốc gì thế?”
Tề Băng thì thầm trả lời: “Đây là một trò chơi tương tự như cầu cơ vậy.”
“Ta không hiểu ngươi nói gì...” Vương Hủ nói thật.
“Không quan trọng. Ngươi cứ chú ý nghe ta nói sự việc xảy ra trong trò chơi là được.” Khi Tề Băng nói, bốn người kia đã bắt đầu trò chơi. Bọn chúng không dám bỏ chạy vì một là bọn chúng hoàn toàn không biết đường. Ngoài ra, từ lúc bắt đầu bốn người đã cảm thấy một nỗi sợ hãi không thể diễn tả thành lời, dường như không phải toát ra từ Tề Băng mà từ một thứ gì đó trong bóng tối...
Khu rừng tối đen như mực, bóng tối đậm đặc như đã ngưng tụ thành thực chất đến nỗi ngay cả ánh trăng cũng bị cản lại ở lưng chừng trời. Không biết từ lúc nào, hơi thở từ miệng bốn người đã biến thành sương trắng. Mỗi khi bị vỗ trúng vai, trong lòng bọn chúng đều run rẩy đến mức không dám quay lại nhìn đằng sau. Thế là bốn người chỉ biết đi về phía trước, trò chơi cứ diễn ra trong bầu không khí vừa lặng lẽ, vừa nặng nề như vậy.
Tề Băng giải thích với Vương Hủ: “Ví dụ người ở vị trí A vỗ lên vai người ở vị trí B. Vậy hắn đã rời khỏi vị trí A. Sau đó, người ở vị trí B lại rời khỏi vị trí rồi đi tới vị trí C. Cứ như vậy, khi người ở vị trí D đến vị trí A, chắc hẳn nơi đó không có người...”
"Mẹ kiếp!" Vương Hủ lắng nghe đến nỗi da đầu đã nóng lên.
“Vì vậy, bốn người này hoàn toàn không phải chơi trò chơi mà là một cách gọi hồn. Điều kiện bắt buộc là phải giới hạn trong hình vuông, khung cảnh tối tăm và bốn người bình thường không có linh thức.”
“Này, bọn chúng đã chơi được hơn hai mươi phút rồi. Ngay cả ta cũng cảm thấy nổi da gà. Ngươi có cần bảo với bọn chúng hiện giờ có một con ma đang chơi cùng chúng không?” Khi nói những lời này, Vương Hủ đã dùng hết thị lực để nhìn rõ đường đi của bốn người. Nhưng dường như bóng của mỗi người đều mờ đi, đến nỗi hoàn toàn không thể thấy rõ ràng.
“Cứ chờ thêm chút nữa. Nếu chỉ là quỷ bình thường thì có thể chơi cùng bọn chúng đến trời sáng. Nhưng nếu là ác quỷ thì chắc chắn sẽ hành động.” Tề Băng vẫn rất bình tĩnh.
Vương Hủ nuốt từng ngụm nước bọt một cách khó khăn. Từ lúc nãy, hắn đã cảm thấy được áp lực của hồn ma. Nếu nó xuất hiện ngay, rồi đánh nhau với hắn như Dương Tứ Hải thì hắn cũng không sợ, còn bầu không khí này lại chính là thứ mà hắn ghét nhất.
Tuy linh thức của Vương Hủ có thể loại bỏ áp lực tinh thần do hồn ma tạo ra nhưng nỗi sợ hãi bóng tối và những vật chưa biết lại không thể loại bỏ bằng linh thức, e rằng chỉ có người săn quỷ đã trải qua trăm trận như Tề Băng mới có thể hoàn toàn bình tĩnh.
Giờ đây William cảm thấy càng ngày càng lạnh, nỗi sợ hãi trong lòng cứ tăng dần từng chút một. Mỗi lần có một cánh tay vỗ lên vai, hắn đều sợ đến nỗi suýt ngã xuống đất. Và vì quỷ vực được tạo nên bởi bốn người nên những kẻ khác cũng sợ hãi hệt như William. Có cảm giác như trái tim của họ bị một bàn tay vô hình bóp chặt, lúc nào cũng có thể vỡ ra.
Bọn chúng cứ lặp đi lặp lại một động tác mà không biết bây giờ mình đang ở đâu, cũng không phân biệt được trước mặt và sau lưng mình là ai. Nhưng bọn chúng cũng không ngốc nên lần lượt nghĩ ra bốn người không đủ để tất cả cùng chơi trò chơi này được. Vấn đề lúc này là người chơi thứ năm rốt cuộc đang ở sau lưng ai...
“Vương Hủ, ta hỏi ngươi một chuyện, hi vọng ngươi có thể trả lời thành thật.” Tề Băng ở bên cạnh chờ đợi bỗng nói với Vương Hủ.
Vương Hủ lau mồ hôi bằng chiếc khăn tay rách nát của mình: “Gì hả? Ngươi hỏi gì.”
“Ta có phải là một người săn quỷ xuất sắc không?” Tề Băng hỏi như vậy vì hắn khó có thể quên đi sự việc lúc nãy.
Lúc bảy tuổi, Dụ Hinh và Tề Băng đều là học trò của cha hắn. Điều khác nhau là lúc đó hắn đã có linh lực tương đối, còn Dụ Hinh chỉ là một người mới học. Nhưng bây giờ, Dụ Hinh có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào, trong khi biểu hiện của Vương Hủ lại có vẻ như trước đây hắn là vô địch, Miêu Gia lại sâu không thấy đáy... Những điều này khiến người vốn được xưng tụng là thiên tài như Tề Băng bỗng nảy sinh sự nghi ngờ mà trước giờ chưa từng nghĩ đến. Thậm chí lúc nãy, lòng tự tôn của hắn đã hoàn toàn bị đổ vỡ.
Thật ra Tề Băng chỉ tự làm khổ mình mà thôi, bởi vì những trải nghiệm lúc nhỏ giúp Du Hinh hiểu rõ năng lực của Tề Băng như lòng bàn tay. Nhờ đó, nàng đã chuẩn bị vô số phương pháp để đối phó với hắn từ trước.
Còn lúc ở Tề gia, thực lực của Dụ Hinh vẫn còn nông cạn, thậm chí còn không thể dùng đủ linh lực để chiến đấu. Trong khi Tề Băng của ngày hôm nay lại giống hệt lúc chiến đấu với Dương Tứ Hải, hắn thua vì không nắm được tin tức về kẻ địch.
“Gì? Ngươi hỏi ta à? Ngươi có bị bệnh không đấy?” Vương Hủ còn tưởng Tề Băng hỏi hắn chuẩn bị đối phó với hồn ma như thế nào. Kết quả là hắn lại hỏi câu hỏi như vậy.
“Ý ngươi là?”
“Ta vốn không nên nói câu này trước mặt ngươi nhưng ngươi đúng là người săn ma xuất sắc nhất mà ta từng gặp.” Vương Hủ nói thế khiến Tề Băng rất ngạc nhiên.
Vương Hủ lại nói tiếp: “Ta thấy Miêu Gia là một tên củi mục, đầu trộm đuôi cướp, giết người buôn lậu, không việc ác gì mà không làm. Ta không còn gì để nói về hắn nữa. Còn Sở Giang Vương thì thôi rồi, phụ nữ gì mà đanh đá, đánh ta giống như đánh con của mụ vậy. Ta vốn tưởng rằng Bình Đẳng Vương đại thúc là một người đường hoàng, kết quả lại giống như lão già chuyên hòa giải xích mích trong tổ dân phố. Hôm đó, lão còn dạy dỗ ta không được bắt chước Miêu Gia vi phạm pháp luật. Nhất là khi bắt đầu kể cho ta nghe vụ bê bối tình ái của Miêu Gia, lão ta thật chẳng khác bác gái ở sở hôn nhân và gia đình. Chỉ có cách làm việc của ngươi mới bình thường nhất, đúng mực nhất. Hơn nữa, ngươi chưa từng chơi xấu ta. Khuyết điểm duy nhất của ngươi chính là mặt lúc nào cũng chẳng có cảm xúc.”
“Đây là lí do của ngươi?”
“Nói xàm, ngươi nghĩ sao? Ta làm việc này chưa đến một tháng, quen biết được mấy người săn quỷ chứ. Ngươi còn muốn thế nào nữa?”
“Ha ha, không có gì. Ta cảm thấy rất vui mừng.” Không ngờ Tề Băng lại bật cười.
Lúc này, Tề Băng cảm thấy có vẻ như đã thoát khỏi một loại xiềng xích nào đó.
Sự kỳ vọng của gia tộc, sự theo đuổi hư danh...
Từ trước đến nay, hắn luôn bị những thứ này ép buộc mình phải tiến về phía trước. Điều này khiến cuộc sống của hắn rất mệt mỏi, lời của Vương Hủ khiến hắn cảm thấy trước đây mình quá ngu ngốc. Hắn không cần phải mạnh hơn người khác mà chỉ cần làm tròn trách nhiệm của mình, trở thành một người như mong muốn của người khác là được. Như vậy việc hắn trở thành một người săn ma mới có ý nghĩa.
“Móa, không ngờ ngươi cũng biết cười. Xem ra đây quả là nơi "ma khí ngút trời, trăm yêu hội tụ", ta cần phải cẩn thận. A di đà phật...” Vương Hủ không biết suy nghĩ của Tề Băng nên hắn lo lắng giây tiếp theo sẽ nhìn thấy một cảnh đáng sợ.
Quả nhiên, cảnh đáng sợ đó đã xuất hiện.
Chỉ thấy một người chơi đang bước đi, bỗng quay mặt về phía Tề Băng và Vương Hủ. Có thể nhận ra khuôn mặt đó không có bất cứ bộ phận nào, ngoài màu da tái nhợt.
Nhưng "Nó" lập tức quay đầu lại, tiếp tục bước tới và vỗ lên vai người đứng trước mặt mình...
(Nhị thế tổ là từ dùng để ám chỉ những gã con ông cháu cha)
Bọn chúng chỉ đành ngoan ngoãn làm theo. Lúc này, Tề Băng lại hướng dẫn chúng làm một việc vô cùng kỳ lạ.
Hiện giờ, nốn người đang đứng tại bốn góc A,B,C,D tạo thành một hình vuông. Hắn bảo người đứng ở vị trí A bước đến vị trí của B, sau đó từ sau lưng vỗ lên vai của B. Tiếp theo, B đi thẳng đến vị trí C và cũng vỗ lên vai C từ phía sau, cứ như vậy mà tiếp tục.
William cảm thấy làm vậy rất ngốc nghếch nhưng khi nhìn chiếc mặt nạ cảnh sát trưởng Mèo Đen phản chiếu ánh trăng, cùng với siêu năng lực của quyền nhận trong tay người đó, hắn sợ đến mức không dám nói chuyện lớn tiếng. Thế là hắn đành phải hỏi dò: “Làm vậy có ý nghĩa gì không?”
“Ta chỉ muốn các ngươi tham gia một trò chơi.” Giọng nói của Tề Băng vẫn lạnh lùng như trước.
Vương Hủ sởn tóc gáy. Phải biết trong loạt phim Saw, mỗi khi cái cưa đùa chết người khác đều nói câu kinh điển này nên Vương Hủ có ấn tượng rất sâu sắc đối với câu nói đó. Thế là hắn đến gần Tề Băng rồi hỏi: “Này, trong hồ lô ngươi bán thuốc gì thế?”
Tề Băng thì thầm trả lời: “Đây là một trò chơi tương tự như cầu cơ vậy.”
“Ta không hiểu ngươi nói gì...” Vương Hủ nói thật.
“Không quan trọng. Ngươi cứ chú ý nghe ta nói sự việc xảy ra trong trò chơi là được.” Khi Tề Băng nói, bốn người kia đã bắt đầu trò chơi. Bọn chúng không dám bỏ chạy vì một là bọn chúng hoàn toàn không biết đường. Ngoài ra, từ lúc bắt đầu bốn người đã cảm thấy một nỗi sợ hãi không thể diễn tả thành lời, dường như không phải toát ra từ Tề Băng mà từ một thứ gì đó trong bóng tối...
Khu rừng tối đen như mực, bóng tối đậm đặc như đã ngưng tụ thành thực chất đến nỗi ngay cả ánh trăng cũng bị cản lại ở lưng chừng trời. Không biết từ lúc nào, hơi thở từ miệng bốn người đã biến thành sương trắng. Mỗi khi bị vỗ trúng vai, trong lòng bọn chúng đều run rẩy đến mức không dám quay lại nhìn đằng sau. Thế là bốn người chỉ biết đi về phía trước, trò chơi cứ diễn ra trong bầu không khí vừa lặng lẽ, vừa nặng nề như vậy.
Tề Băng giải thích với Vương Hủ: “Ví dụ người ở vị trí A vỗ lên vai người ở vị trí B. Vậy hắn đã rời khỏi vị trí A. Sau đó, người ở vị trí B lại rời khỏi vị trí rồi đi tới vị trí C. Cứ như vậy, khi người ở vị trí D đến vị trí A, chắc hẳn nơi đó không có người...”
"Mẹ kiếp!" Vương Hủ lắng nghe đến nỗi da đầu đã nóng lên.
“Vì vậy, bốn người này hoàn toàn không phải chơi trò chơi mà là một cách gọi hồn. Điều kiện bắt buộc là phải giới hạn trong hình vuông, khung cảnh tối tăm và bốn người bình thường không có linh thức.”
“Này, bọn chúng đã chơi được hơn hai mươi phút rồi. Ngay cả ta cũng cảm thấy nổi da gà. Ngươi có cần bảo với bọn chúng hiện giờ có một con ma đang chơi cùng chúng không?” Khi nói những lời này, Vương Hủ đã dùng hết thị lực để nhìn rõ đường đi của bốn người. Nhưng dường như bóng của mỗi người đều mờ đi, đến nỗi hoàn toàn không thể thấy rõ ràng.
“Cứ chờ thêm chút nữa. Nếu chỉ là quỷ bình thường thì có thể chơi cùng bọn chúng đến trời sáng. Nhưng nếu là ác quỷ thì chắc chắn sẽ hành động.” Tề Băng vẫn rất bình tĩnh.
Vương Hủ nuốt từng ngụm nước bọt một cách khó khăn. Từ lúc nãy, hắn đã cảm thấy được áp lực của hồn ma. Nếu nó xuất hiện ngay, rồi đánh nhau với hắn như Dương Tứ Hải thì hắn cũng không sợ, còn bầu không khí này lại chính là thứ mà hắn ghét nhất.
Tuy linh thức của Vương Hủ có thể loại bỏ áp lực tinh thần do hồn ma tạo ra nhưng nỗi sợ hãi bóng tối và những vật chưa biết lại không thể loại bỏ bằng linh thức, e rằng chỉ có người săn quỷ đã trải qua trăm trận như Tề Băng mới có thể hoàn toàn bình tĩnh.
Giờ đây William cảm thấy càng ngày càng lạnh, nỗi sợ hãi trong lòng cứ tăng dần từng chút một. Mỗi lần có một cánh tay vỗ lên vai, hắn đều sợ đến nỗi suýt ngã xuống đất. Và vì quỷ vực được tạo nên bởi bốn người nên những kẻ khác cũng sợ hãi hệt như William. Có cảm giác như trái tim của họ bị một bàn tay vô hình bóp chặt, lúc nào cũng có thể vỡ ra.
Bọn chúng cứ lặp đi lặp lại một động tác mà không biết bây giờ mình đang ở đâu, cũng không phân biệt được trước mặt và sau lưng mình là ai. Nhưng bọn chúng cũng không ngốc nên lần lượt nghĩ ra bốn người không đủ để tất cả cùng chơi trò chơi này được. Vấn đề lúc này là người chơi thứ năm rốt cuộc đang ở sau lưng ai...
“Vương Hủ, ta hỏi ngươi một chuyện, hi vọng ngươi có thể trả lời thành thật.” Tề Băng ở bên cạnh chờ đợi bỗng nói với Vương Hủ.
Vương Hủ lau mồ hôi bằng chiếc khăn tay rách nát của mình: “Gì hả? Ngươi hỏi gì.”
“Ta có phải là một người săn quỷ xuất sắc không?” Tề Băng hỏi như vậy vì hắn khó có thể quên đi sự việc lúc nãy.
Lúc bảy tuổi, Dụ Hinh và Tề Băng đều là học trò của cha hắn. Điều khác nhau là lúc đó hắn đã có linh lực tương đối, còn Dụ Hinh chỉ là một người mới học. Nhưng bây giờ, Dụ Hinh có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào, trong khi biểu hiện của Vương Hủ lại có vẻ như trước đây hắn là vô địch, Miêu Gia lại sâu không thấy đáy... Những điều này khiến người vốn được xưng tụng là thiên tài như Tề Băng bỗng nảy sinh sự nghi ngờ mà trước giờ chưa từng nghĩ đến. Thậm chí lúc nãy, lòng tự tôn của hắn đã hoàn toàn bị đổ vỡ.
Thật ra Tề Băng chỉ tự làm khổ mình mà thôi, bởi vì những trải nghiệm lúc nhỏ giúp Du Hinh hiểu rõ năng lực của Tề Băng như lòng bàn tay. Nhờ đó, nàng đã chuẩn bị vô số phương pháp để đối phó với hắn từ trước.
Còn lúc ở Tề gia, thực lực của Dụ Hinh vẫn còn nông cạn, thậm chí còn không thể dùng đủ linh lực để chiến đấu. Trong khi Tề Băng của ngày hôm nay lại giống hệt lúc chiến đấu với Dương Tứ Hải, hắn thua vì không nắm được tin tức về kẻ địch.
“Gì? Ngươi hỏi ta à? Ngươi có bị bệnh không đấy?” Vương Hủ còn tưởng Tề Băng hỏi hắn chuẩn bị đối phó với hồn ma như thế nào. Kết quả là hắn lại hỏi câu hỏi như vậy.
“Ý ngươi là?”
“Ta vốn không nên nói câu này trước mặt ngươi nhưng ngươi đúng là người săn ma xuất sắc nhất mà ta từng gặp.” Vương Hủ nói thế khiến Tề Băng rất ngạc nhiên.
Vương Hủ lại nói tiếp: “Ta thấy Miêu Gia là một tên củi mục, đầu trộm đuôi cướp, giết người buôn lậu, không việc ác gì mà không làm. Ta không còn gì để nói về hắn nữa. Còn Sở Giang Vương thì thôi rồi, phụ nữ gì mà đanh đá, đánh ta giống như đánh con của mụ vậy. Ta vốn tưởng rằng Bình Đẳng Vương đại thúc là một người đường hoàng, kết quả lại giống như lão già chuyên hòa giải xích mích trong tổ dân phố. Hôm đó, lão còn dạy dỗ ta không được bắt chước Miêu Gia vi phạm pháp luật. Nhất là khi bắt đầu kể cho ta nghe vụ bê bối tình ái của Miêu Gia, lão ta thật chẳng khác bác gái ở sở hôn nhân và gia đình. Chỉ có cách làm việc của ngươi mới bình thường nhất, đúng mực nhất. Hơn nữa, ngươi chưa từng chơi xấu ta. Khuyết điểm duy nhất của ngươi chính là mặt lúc nào cũng chẳng có cảm xúc.”
“Đây là lí do của ngươi?”
“Nói xàm, ngươi nghĩ sao? Ta làm việc này chưa đến một tháng, quen biết được mấy người săn quỷ chứ. Ngươi còn muốn thế nào nữa?”
“Ha ha, không có gì. Ta cảm thấy rất vui mừng.” Không ngờ Tề Băng lại bật cười.
Lúc này, Tề Băng cảm thấy có vẻ như đã thoát khỏi một loại xiềng xích nào đó.
Sự kỳ vọng của gia tộc, sự theo đuổi hư danh...
Từ trước đến nay, hắn luôn bị những thứ này ép buộc mình phải tiến về phía trước. Điều này khiến cuộc sống của hắn rất mệt mỏi, lời của Vương Hủ khiến hắn cảm thấy trước đây mình quá ngu ngốc. Hắn không cần phải mạnh hơn người khác mà chỉ cần làm tròn trách nhiệm của mình, trở thành một người như mong muốn của người khác là được. Như vậy việc hắn trở thành một người săn ma mới có ý nghĩa.
“Móa, không ngờ ngươi cũng biết cười. Xem ra đây quả là nơi "ma khí ngút trời, trăm yêu hội tụ", ta cần phải cẩn thận. A di đà phật...” Vương Hủ không biết suy nghĩ của Tề Băng nên hắn lo lắng giây tiếp theo sẽ nhìn thấy một cảnh đáng sợ.
Quả nhiên, cảnh đáng sợ đó đã xuất hiện.
Chỉ thấy một người chơi đang bước đi, bỗng quay mặt về phía Tề Băng và Vương Hủ. Có thể nhận ra khuôn mặt đó không có bất cứ bộ phận nào, ngoài màu da tái nhợt.
Nhưng "Nó" lập tức quay đầu lại, tiếp tục bước tới và vỗ lên vai người đứng trước mặt mình...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook