Quỷ Hô Bắt Quỷ
-
Quyển 1 - Chương 28: Tinh thần phân liệt
Ba ngày sau khi hồn phách của Dương Tứ Hải bị tiêu diệt, Vương Hủ mới tỉnh lại từ trong cơn mê.
Vương Hủ phát hiện mình đang nằm trong phòng ngủ ở quán rượu Hắc Miêu. Mạnh Hồng và Vũ thúc kể hắn nghe rất nhiều việc xảy ra vào mấy ngày trước.
Tề Băng đã tiễn hồn ma của Cố Hữu Hâm và Trần Phương đi, cuối cùng hai người bọn họ vẫn không thể ở bên nhau.
Chuyện Vương Hủ trốn khỏi sở cảnh sát lần nữa bị Miêu Gia ém nhẹm đi. Tất nhiên khoản tiền Vương Hủ nợ Miêu Gia cũng tăng thêm.
Nghe nói mấy hôm nay Tề Băng đến thăm Vương Hủ rất nhiều lần, nhưng thấy hắn chưa tỉnh nên đành bỏ đi.
...
Vương Hủ nghỉ ngơi thêm một ngày rồi trở về trường. Lần này hắn chủ động đến tìm Tề Băng.
“Nghe nói ngươi tìm ta có chuyện?” Vương Hủ bước vào phòng rồi ngồi bệt xuống đất.
Phòng của Tề Băng vô cùng sạch sẽ, mọi thứ đều rất ngăn nắp. Còn hắn thì vẫn đeo bộ mặt lạnh lùng, dáng vẻ cứ như cho dù có đánh nhau đầu tóc cũng không rối lấy một sợi.
“Ta đã hỏi Miêu Gia về chuyện linh thức của ngươi đột ngột trở nên mạnh mẽ. Hắn nói ngươi bị tinh thần phân liệt nên có thể biến hình. Ta muốn con người thật của ngươi xác nhận một chút.”
"Hắn ta mới tinh thần phân liệt! Cả nhà hắn đều bị tinh thần phân liệt!”
“Vậy rốt cuộc ngươi đã làm điều đó như thế nào? Lúc đó ngươi... rất lợi hại.”
Thực ra sau hôm đó Tề Băng rất sốc. Chính câu nói của Vương Hủ “Thực ra thực lực của ngươi còn hơn cả hắn” khiến Tề Băng càng cảm thấy khó hiểu. Kinh nghiệm chiến đấu với hồn ma của hắn thậm chí còn hơn cả Miêu Gia, so với người mới như Vương Hủ đúng là như trời với đất. Nhưng mình suýt nữa chết trong tay Dương Tứ Hải, hơn nữa không phải do những nhân tố tâm lý như khinh địch hay sợ hãi hồn ma của Âm Dương giới mà ra.
Từ nhỏ đã được xem như hi vọng của gia tộc và là một thiên tài trong giới săn quỷ, Tề Băng không phải chưa từng gặp thất bại. Hắn liều mạng cố gắng khắc phục rất nhiều khiếm khuyết đó, nhưng chuyện hôm ấy khiến hắn hoài nghi chính bản thân mình. Chẳng lẽ sự cố gắng của mình vẫn chưa đủ sao? Chẳng lẽ mình và Dương Tứ Hải cũng chỉ là hạng bảo thủ tự phong thôi sao?
Vương Hủ nghĩ ngợi chốc lát rồi giải thích: “Hình như lúc nhỏ ta rất lợi hại, nhưng sau khi cha mẹ chết đi thì ta phải chịu cú sốc cực lớn nên những ký ức liên quan đến linh hồn và nỗi đau khổ vì mất đi cha mẹ đều bị niêm phong lại. Điều này xem như một dạng tự bảo vệ về mặt tâm lý, chỉ đến thời khắc nguy hiểm, con người còn lại trong ta có thể sẽ xuất hiện. Thực ra ta vẫn là ta, ký ức vẫn như vậy nhưng lúc đó linh thức của ta được mở ra hết, còn có rất nhiều ký ức đau khổ đều trào dâng trong lòng.”
“Ồ, nếu vậy thì ngươi bị tinh thần phân liệt với tác dụng phụ là biến hình thật rồi.”
“Này! Giọng điệu kết luận tương tự Miêu Gia của ngươi là có ý gì thế? Đã vậy mặt ngươi còn ra vẻ như điều này rất hợp lý nữa chứ. Này, ngươi có nghe ta nói không đấy? Ngươi nhìn màn hình laptop làm gì? Sao lại lên baidu tra phương pháp trị bệnh tinh thần phân liệt? Vậy là có ý gì? Chẳng lẽ đang thương hai ta sao? Này!”
...
Ngày thứ hai, cuối cùng Vương Hủ đã đến lớp. Hắn lại nhìn thấy Thượng Linh Tuyết, người mà đã lâu hắn không gặp. Nhưng hắn không tiện đi tới chào hỏi, dẫu sao lần gặp mặt trước cũng thật khó xử.
Thế là Vương Hủ ngồi xuống hàng ghế cuối lớp rồi úp mặt lên bàn ngáy khò khò. Kết quả là vào lớp chưa được bao lâu đã có người khẽ thúc hắn.
Vương Hủ vừa định hỏi đối phương có phải muốn chết hay không thì đã phát hiện Thượng Linh Tuyết đang ngồi bên cạnh hắn khi ngẩng đầu lên.
“Ngươi sao thế? Có phải trong người không khỏe hay không?” Thượng Linh Tuyết tưởng rằng Vương Hủ nghỉ một thời gian dài vì thật sự bị bệnh nên hơi lo lắng.
“Ồ, không có gì... chỉ hơi mệt. Nằm một chút là hết.” Trong lòng Vương Hủ hơi cảm động, thực ra hắn vẫn hơi mắc cỡ cho nên lại giả vờ ngủ tiếp.
Thượng Linh Tuyết cũng không tiện nói thêm gì nên đành nghe giảng và ghi chép bài.
Thực ra hai người gặp mặt tổng cộng chưa được vài lần, quan hệ chỉ xem như bình thường. Đã vậy những lần gặp mặt trước Vương Hủ tỏ ra rất kỳ lạ, hoặc là theo dõi, hoặc là quay cóp, hoặc là nôn mửa, hoặc là cởi trần chạy... Vì vậy nếu thời gian dài không trò chuyện, hai người thật sự có thể trở thành những người qua đường từng đi ngang qua đời nhau.
Cuộc đời luôn đáng tiếc như vậy, có rất nhiều người bạn tốt nhưng trong lúc không hay không biết lại trở thành người xa lạ, thậm chí một ngày nào đó sẽ sợ phải nói chuyện với nhau. Cho dù có gặp nhau giữa biển người nhưng không biết phải bước đến chào hỏi như thế nào, gọi điện thoại thì không tìm được chủ đề nói chuyện. Quả thật thời gian có thể giết chết rất nhiều tình cảm...
Tất nhiên Vương Hủ nằm chồm lên bàn cũng ngủ không nổi nữa. Hắn muốn nói chuyện cùng Thượng Linh Tuyết nhưng lại không biết phải nói gì.
Lúc này, hắn mới phát hiện tuy giữa hai người vì một số cơ duyên trùng hợp nên trở thành bạn bè nhưng thực ra hai người hoàn toàn không cùng một thế giới, không phải vì Thượng Linh Tuyết là người thường còn hắn là người săn quỷ. Cho dù vứt tầng lớp xã hội sang một bên, hai người cũng không nên xuất hiện trong cuộc đời của nhau. Thiên kim tiểu thư và kẻ cô đơn không thể trở thành một cặp, thậm chí ngay cả làm bạn bè cũng không thể...
Vương Hủ nghĩ ngợi lung tung, dần dần lại nhớ đến Dương Tứ Hải.
Dương Tứ Hải kia đến lúc chết vẫn chưa từng tỏ tình với Trần Phương, đã vậy cuối cùng còn trở nên cực đoan. Hai người này không phải không thể thành một cặp, nhưng trong lòng Dương Tứ Hải lại buông tay, chưa từng thử đã chấp nhận thua cuộc nên Cố Hữu Hâm có xuất hiện hay không đều không quan trọng.
Vương Hủ đã quyết định, ít nhất hắn cũng muốn thử theo đuổi Thượng Linh Tuyết. Cho dù kết quả cuối cùng có thể không tốt đẹp nhưng hắn không muốn để lại một mối hận suốt cuộc đời mình.
Thế là đến thời gian tự học, Vương Hủ tỉnh lại vô cùng đúng lúc...
“Ừ... À ừm, Tiểu Thượng này, ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi.” Vương Hủ quay đầu lại nói.
“Tiểu Thượng? Hay là ngươi cứ gọi ta là Linh Tuyết đi, mà có chuyện gì đấy?” Thượng Linh Tuyết nghe Vương Hủ xưng hô như vậy thì không biết nên khóc hay nên cười.
“Ồ, được rồi … À ừm, ngươi có bạn trai chưa?” Tuy da mặt của Vương Hủ siêu dày nhưng sau khi hỏi hắn cảm thấy nghĩa bóng của câu hỏi dường như quá rõ ràng nên không kìm được mà đỏ mặt.
Thượng Linh Tuyết nghe xong lại bật cười. Nàng cũng không ngốc, tất nhiên hiểu ý của Vương Hủ. Nhưng vì bản thân lớn lên trong trường của giáo hội nước ngoài nên chưa từng tiếp với đàn ông nên Vương Hủ là bạn khác giới đầu tiên khen nàng đẹp, điều này đã để lại ấn tượng không thể phai mờ trong lòng nàng. Lại nói nếu Vương Hủ mà biết chuyện này chắc chắn hắn sẽ cảm thấy có chết cũng không tiếc...
Vì vậy Vương Hủ vừa khác giới vừa kỳ lạ đã trở thành bạn bè của Thượng Linh Tuyết. Nhưng bạn trai trong mộng Thượng Linh Tuyết không phải là hắn mà phải là một người đàn ông vững vàng có thể dựa dẫm giống như cha của nàng, vì vậy nàng vốn chưa từng nghĩ sẽ yêu đương trước hai mươi sáu tuổi.
Lúc này, tâm tư của Thượng Linh Tuyết có chăng chỉ đặt vào việc học nên nàng quyết định dứt khoát từ chối Vương Hủ một cách khéo léo.
“Hiện giờ chưa có, ta nghĩ trong thời gian ngắn cũng sẽ không có. Điều này là chuyện xa vời đối với ta, có lẽ đợi sau khi tốt nghiệp vài năm thì ta sẽ suy nghĩ lại.”
Vương Hủ nghe xong câu này, trong lòng có rất nhiều cảm xúc. Hắn cảm thấy câu nói này đã chặn đứng cơ hội tỏ tình vào bất cứ thời gian nào trong vòng năm năm của hắn... Có thể nói sau hai câu đối thoại, hắn đã bị từ chối hoàn toàn.
Nhưng điều này cũng khiến cho cõi lòng hắn cảm thấy nhẹ nhõm, đây có thể coi là nước mắt đàn ông luôn chảy vào lòng...
Hắn tìm cơ hội cho mình xuống thang: “Ồ, không có thì tốt. Sắp trung thu rồi, không phải nhà trường định tổ chức một buổi lễ tế nguyệt sao? Tề Băng cứ muốn rủ ta đi dạo, ngươi cũng biết chúng ta đi đâu cũng đi cùng nhau, rất dễ bị hiểu lầm thành dân đồng tính. Bởi vậy ta muốn mời ngươi đi cùng với ta, ngươi có thể gọi thêm bạn gì đó cũng được. Tất nhiên nếu ngươi gọi bạn trai tới thì bọn ta sẽ còn khó xử hơn.”
Vương Hủ nói bừa như vậy nhưng lại rất có hiệu quả, bởi không những đã che giấu được mục đích của việc hỏi Thượng Linh Tuyết có bạn trai hay chưa mà còn khiến câu trả lời của nàng thừa rất nhiều chữ.
“Vậy cũng được, ta nhất định sẽ đến. Hôm đó sẽ gọi một thêm bạn nữ nữa đến cùng, mà hình như Tề Băng cũng chưa có bạn gái phải không? Hay là chúng ta giúp bọn họ một tay? Nếu bọn họ thành một đôi, sau này còn được mời đi uống rượu mừng nữa đấy." Thượng Linh Tuyết vừa nói vừa cười gian, và thế là Vương Hủ lại bị nàng hút hồn một lần nữa.
Vương Hủ liên tục nuốt nước miếng, trong lòng thầm nghĩ Thượng Linh Tuyết dường như cũng không phải ngọn đèn hết dầu, xem ra mình hiểu quá ít về nàng. Ít ra dáng vẻ bướng bỉnh của nàng giờ đã làm lộ ra mặt đen tối về khả năng nhìn người tại sòng bạc ngầm của hắn.
Nhưng hắn thật sự vui mừng vì mình còn chưa lún vào quá sâu, bằng không nếu một ngày nào đó còn bị cô gái này bán đi cũng không biết chừng.
“Ha ha ha … vậy … vậy thì tốt. Hi vọng bạn của ngươi có thể khiến vẻ mặt Tề Băng lộ ra chút cảm xúc...” Trong lòng Vương Hủ thật sự có phần mong đợi được nhìn vẻ mặt của Tề Băng khi mình giới thiệu một cô gái cho hắn.
“Vương Hủ, ta hi vọng ngươi có thể giải thích.” Giọng nói của Tề Băng bỗng văng vẳng sau lưng hắn.
Trong lớp học, học sinh tụm năm tụm ba ngồi rải rác khắp nơi. Xung quanh Vương Hủ và Thượng Linh Tuyết hoàn toàn không có người. Vương Hủ cảm thấy âm thanh này như một thanh đao đâm vào sống lưng hắn.
Không biết từ lúc nào, Tề Băng đã đứng ở lối đi bên cạnh hai người.
Vương Hủ cố làm ra vẻ bình tĩnh, hắn nhìn đôi mắt to đang chớp của Thượng Linh Tuyết và ánh mắt giết người của Tề Băng rồi mới nói: “Ta bị tinh thần phân liệt rồi...”
Vương Hủ phát hiện mình đang nằm trong phòng ngủ ở quán rượu Hắc Miêu. Mạnh Hồng và Vũ thúc kể hắn nghe rất nhiều việc xảy ra vào mấy ngày trước.
Tề Băng đã tiễn hồn ma của Cố Hữu Hâm và Trần Phương đi, cuối cùng hai người bọn họ vẫn không thể ở bên nhau.
Chuyện Vương Hủ trốn khỏi sở cảnh sát lần nữa bị Miêu Gia ém nhẹm đi. Tất nhiên khoản tiền Vương Hủ nợ Miêu Gia cũng tăng thêm.
Nghe nói mấy hôm nay Tề Băng đến thăm Vương Hủ rất nhiều lần, nhưng thấy hắn chưa tỉnh nên đành bỏ đi.
...
Vương Hủ nghỉ ngơi thêm một ngày rồi trở về trường. Lần này hắn chủ động đến tìm Tề Băng.
“Nghe nói ngươi tìm ta có chuyện?” Vương Hủ bước vào phòng rồi ngồi bệt xuống đất.
Phòng của Tề Băng vô cùng sạch sẽ, mọi thứ đều rất ngăn nắp. Còn hắn thì vẫn đeo bộ mặt lạnh lùng, dáng vẻ cứ như cho dù có đánh nhau đầu tóc cũng không rối lấy một sợi.
“Ta đã hỏi Miêu Gia về chuyện linh thức của ngươi đột ngột trở nên mạnh mẽ. Hắn nói ngươi bị tinh thần phân liệt nên có thể biến hình. Ta muốn con người thật của ngươi xác nhận một chút.”
"Hắn ta mới tinh thần phân liệt! Cả nhà hắn đều bị tinh thần phân liệt!”
“Vậy rốt cuộc ngươi đã làm điều đó như thế nào? Lúc đó ngươi... rất lợi hại.”
Thực ra sau hôm đó Tề Băng rất sốc. Chính câu nói của Vương Hủ “Thực ra thực lực của ngươi còn hơn cả hắn” khiến Tề Băng càng cảm thấy khó hiểu. Kinh nghiệm chiến đấu với hồn ma của hắn thậm chí còn hơn cả Miêu Gia, so với người mới như Vương Hủ đúng là như trời với đất. Nhưng mình suýt nữa chết trong tay Dương Tứ Hải, hơn nữa không phải do những nhân tố tâm lý như khinh địch hay sợ hãi hồn ma của Âm Dương giới mà ra.
Từ nhỏ đã được xem như hi vọng của gia tộc và là một thiên tài trong giới săn quỷ, Tề Băng không phải chưa từng gặp thất bại. Hắn liều mạng cố gắng khắc phục rất nhiều khiếm khuyết đó, nhưng chuyện hôm ấy khiến hắn hoài nghi chính bản thân mình. Chẳng lẽ sự cố gắng của mình vẫn chưa đủ sao? Chẳng lẽ mình và Dương Tứ Hải cũng chỉ là hạng bảo thủ tự phong thôi sao?
Vương Hủ nghĩ ngợi chốc lát rồi giải thích: “Hình như lúc nhỏ ta rất lợi hại, nhưng sau khi cha mẹ chết đi thì ta phải chịu cú sốc cực lớn nên những ký ức liên quan đến linh hồn và nỗi đau khổ vì mất đi cha mẹ đều bị niêm phong lại. Điều này xem như một dạng tự bảo vệ về mặt tâm lý, chỉ đến thời khắc nguy hiểm, con người còn lại trong ta có thể sẽ xuất hiện. Thực ra ta vẫn là ta, ký ức vẫn như vậy nhưng lúc đó linh thức của ta được mở ra hết, còn có rất nhiều ký ức đau khổ đều trào dâng trong lòng.”
“Ồ, nếu vậy thì ngươi bị tinh thần phân liệt với tác dụng phụ là biến hình thật rồi.”
“Này! Giọng điệu kết luận tương tự Miêu Gia của ngươi là có ý gì thế? Đã vậy mặt ngươi còn ra vẻ như điều này rất hợp lý nữa chứ. Này, ngươi có nghe ta nói không đấy? Ngươi nhìn màn hình laptop làm gì? Sao lại lên baidu tra phương pháp trị bệnh tinh thần phân liệt? Vậy là có ý gì? Chẳng lẽ đang thương hai ta sao? Này!”
...
Ngày thứ hai, cuối cùng Vương Hủ đã đến lớp. Hắn lại nhìn thấy Thượng Linh Tuyết, người mà đã lâu hắn không gặp. Nhưng hắn không tiện đi tới chào hỏi, dẫu sao lần gặp mặt trước cũng thật khó xử.
Thế là Vương Hủ ngồi xuống hàng ghế cuối lớp rồi úp mặt lên bàn ngáy khò khò. Kết quả là vào lớp chưa được bao lâu đã có người khẽ thúc hắn.
Vương Hủ vừa định hỏi đối phương có phải muốn chết hay không thì đã phát hiện Thượng Linh Tuyết đang ngồi bên cạnh hắn khi ngẩng đầu lên.
“Ngươi sao thế? Có phải trong người không khỏe hay không?” Thượng Linh Tuyết tưởng rằng Vương Hủ nghỉ một thời gian dài vì thật sự bị bệnh nên hơi lo lắng.
“Ồ, không có gì... chỉ hơi mệt. Nằm một chút là hết.” Trong lòng Vương Hủ hơi cảm động, thực ra hắn vẫn hơi mắc cỡ cho nên lại giả vờ ngủ tiếp.
Thượng Linh Tuyết cũng không tiện nói thêm gì nên đành nghe giảng và ghi chép bài.
Thực ra hai người gặp mặt tổng cộng chưa được vài lần, quan hệ chỉ xem như bình thường. Đã vậy những lần gặp mặt trước Vương Hủ tỏ ra rất kỳ lạ, hoặc là theo dõi, hoặc là quay cóp, hoặc là nôn mửa, hoặc là cởi trần chạy... Vì vậy nếu thời gian dài không trò chuyện, hai người thật sự có thể trở thành những người qua đường từng đi ngang qua đời nhau.
Cuộc đời luôn đáng tiếc như vậy, có rất nhiều người bạn tốt nhưng trong lúc không hay không biết lại trở thành người xa lạ, thậm chí một ngày nào đó sẽ sợ phải nói chuyện với nhau. Cho dù có gặp nhau giữa biển người nhưng không biết phải bước đến chào hỏi như thế nào, gọi điện thoại thì không tìm được chủ đề nói chuyện. Quả thật thời gian có thể giết chết rất nhiều tình cảm...
Tất nhiên Vương Hủ nằm chồm lên bàn cũng ngủ không nổi nữa. Hắn muốn nói chuyện cùng Thượng Linh Tuyết nhưng lại không biết phải nói gì.
Lúc này, hắn mới phát hiện tuy giữa hai người vì một số cơ duyên trùng hợp nên trở thành bạn bè nhưng thực ra hai người hoàn toàn không cùng một thế giới, không phải vì Thượng Linh Tuyết là người thường còn hắn là người săn quỷ. Cho dù vứt tầng lớp xã hội sang một bên, hai người cũng không nên xuất hiện trong cuộc đời của nhau. Thiên kim tiểu thư và kẻ cô đơn không thể trở thành một cặp, thậm chí ngay cả làm bạn bè cũng không thể...
Vương Hủ nghĩ ngợi lung tung, dần dần lại nhớ đến Dương Tứ Hải.
Dương Tứ Hải kia đến lúc chết vẫn chưa từng tỏ tình với Trần Phương, đã vậy cuối cùng còn trở nên cực đoan. Hai người này không phải không thể thành một cặp, nhưng trong lòng Dương Tứ Hải lại buông tay, chưa từng thử đã chấp nhận thua cuộc nên Cố Hữu Hâm có xuất hiện hay không đều không quan trọng.
Vương Hủ đã quyết định, ít nhất hắn cũng muốn thử theo đuổi Thượng Linh Tuyết. Cho dù kết quả cuối cùng có thể không tốt đẹp nhưng hắn không muốn để lại một mối hận suốt cuộc đời mình.
Thế là đến thời gian tự học, Vương Hủ tỉnh lại vô cùng đúng lúc...
“Ừ... À ừm, Tiểu Thượng này, ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi.” Vương Hủ quay đầu lại nói.
“Tiểu Thượng? Hay là ngươi cứ gọi ta là Linh Tuyết đi, mà có chuyện gì đấy?” Thượng Linh Tuyết nghe Vương Hủ xưng hô như vậy thì không biết nên khóc hay nên cười.
“Ồ, được rồi … À ừm, ngươi có bạn trai chưa?” Tuy da mặt của Vương Hủ siêu dày nhưng sau khi hỏi hắn cảm thấy nghĩa bóng của câu hỏi dường như quá rõ ràng nên không kìm được mà đỏ mặt.
Thượng Linh Tuyết nghe xong lại bật cười. Nàng cũng không ngốc, tất nhiên hiểu ý của Vương Hủ. Nhưng vì bản thân lớn lên trong trường của giáo hội nước ngoài nên chưa từng tiếp với đàn ông nên Vương Hủ là bạn khác giới đầu tiên khen nàng đẹp, điều này đã để lại ấn tượng không thể phai mờ trong lòng nàng. Lại nói nếu Vương Hủ mà biết chuyện này chắc chắn hắn sẽ cảm thấy có chết cũng không tiếc...
Vì vậy Vương Hủ vừa khác giới vừa kỳ lạ đã trở thành bạn bè của Thượng Linh Tuyết. Nhưng bạn trai trong mộng Thượng Linh Tuyết không phải là hắn mà phải là một người đàn ông vững vàng có thể dựa dẫm giống như cha của nàng, vì vậy nàng vốn chưa từng nghĩ sẽ yêu đương trước hai mươi sáu tuổi.
Lúc này, tâm tư của Thượng Linh Tuyết có chăng chỉ đặt vào việc học nên nàng quyết định dứt khoát từ chối Vương Hủ một cách khéo léo.
“Hiện giờ chưa có, ta nghĩ trong thời gian ngắn cũng sẽ không có. Điều này là chuyện xa vời đối với ta, có lẽ đợi sau khi tốt nghiệp vài năm thì ta sẽ suy nghĩ lại.”
Vương Hủ nghe xong câu này, trong lòng có rất nhiều cảm xúc. Hắn cảm thấy câu nói này đã chặn đứng cơ hội tỏ tình vào bất cứ thời gian nào trong vòng năm năm của hắn... Có thể nói sau hai câu đối thoại, hắn đã bị từ chối hoàn toàn.
Nhưng điều này cũng khiến cho cõi lòng hắn cảm thấy nhẹ nhõm, đây có thể coi là nước mắt đàn ông luôn chảy vào lòng...
Hắn tìm cơ hội cho mình xuống thang: “Ồ, không có thì tốt. Sắp trung thu rồi, không phải nhà trường định tổ chức một buổi lễ tế nguyệt sao? Tề Băng cứ muốn rủ ta đi dạo, ngươi cũng biết chúng ta đi đâu cũng đi cùng nhau, rất dễ bị hiểu lầm thành dân đồng tính. Bởi vậy ta muốn mời ngươi đi cùng với ta, ngươi có thể gọi thêm bạn gì đó cũng được. Tất nhiên nếu ngươi gọi bạn trai tới thì bọn ta sẽ còn khó xử hơn.”
Vương Hủ nói bừa như vậy nhưng lại rất có hiệu quả, bởi không những đã che giấu được mục đích của việc hỏi Thượng Linh Tuyết có bạn trai hay chưa mà còn khiến câu trả lời của nàng thừa rất nhiều chữ.
“Vậy cũng được, ta nhất định sẽ đến. Hôm đó sẽ gọi một thêm bạn nữ nữa đến cùng, mà hình như Tề Băng cũng chưa có bạn gái phải không? Hay là chúng ta giúp bọn họ một tay? Nếu bọn họ thành một đôi, sau này còn được mời đi uống rượu mừng nữa đấy." Thượng Linh Tuyết vừa nói vừa cười gian, và thế là Vương Hủ lại bị nàng hút hồn một lần nữa.
Vương Hủ liên tục nuốt nước miếng, trong lòng thầm nghĩ Thượng Linh Tuyết dường như cũng không phải ngọn đèn hết dầu, xem ra mình hiểu quá ít về nàng. Ít ra dáng vẻ bướng bỉnh của nàng giờ đã làm lộ ra mặt đen tối về khả năng nhìn người tại sòng bạc ngầm của hắn.
Nhưng hắn thật sự vui mừng vì mình còn chưa lún vào quá sâu, bằng không nếu một ngày nào đó còn bị cô gái này bán đi cũng không biết chừng.
“Ha ha ha … vậy … vậy thì tốt. Hi vọng bạn của ngươi có thể khiến vẻ mặt Tề Băng lộ ra chút cảm xúc...” Trong lòng Vương Hủ thật sự có phần mong đợi được nhìn vẻ mặt của Tề Băng khi mình giới thiệu một cô gái cho hắn.
“Vương Hủ, ta hi vọng ngươi có thể giải thích.” Giọng nói của Tề Băng bỗng văng vẳng sau lưng hắn.
Trong lớp học, học sinh tụm năm tụm ba ngồi rải rác khắp nơi. Xung quanh Vương Hủ và Thượng Linh Tuyết hoàn toàn không có người. Vương Hủ cảm thấy âm thanh này như một thanh đao đâm vào sống lưng hắn.
Không biết từ lúc nào, Tề Băng đã đứng ở lối đi bên cạnh hai người.
Vương Hủ cố làm ra vẻ bình tĩnh, hắn nhìn đôi mắt to đang chớp của Thượng Linh Tuyết và ánh mắt giết người của Tề Băng rồi mới nói: “Ta bị tinh thần phân liệt rồi...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook