Quỷ Hô Bắt Quỷ
-
Quyển 1 - Chương 21: Răng nanh sơ hiện
Vương Hủ theo ảo ảnh của Thượng Linh Tuyết đi vào ký túc xá. Sau khi bước vào, hắn bỗng cảm thấy hô hấp rất khó khăn, dường như đang chịu ảnh hưởng của một sức mạnh vô hình nào đó.
Lúc đi theo ảo ảnh bước lên cầu thang, hắn thấy vách tường xung quanh đã ố vàng, ngoài ra còn có mùi cháy khét thoang thoảng ẩn hiện trong bóng đêm. Nhưng hắn cũng không quan tâm nhiều đến những thứ này mà chỉ biết chạy theo hình bóng đó, cho đến khi "nàng" dừng lại tại hành lang.
Vương Hủ chạy đến vỗ vai nàng.
Nàng quay người, không ngờ đây đúng thật là Thượng Linh Tuyết. Não Vương Hủ như muốn teo lại, hắn bèn hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”
Thượng Linh Tuyết mỉm cười, cũng không trả lời câu hỏi của hắn mà nói: "Ngươi thích ta chứ?”
Vương Hủ ngẩn người vì câu hỏi quá đột ngột, hắn thật không biết nên nói gì trong tình huống này. Kết quả là đối phương cũng không cho hắn cơ hội để trả lời, bởi khuôn mặt của “Thượng Linh Tuyết” bỗng biến hóa thành một khuôn mặt có nhiều vết bỏng, tóc lẫn vào trong thịt, ngay đến răng nanh trắng hếu cũng lộ ra khỏi da, thậm chí trên người còn bốc mùi khét.
"Nếu ta biến thành thế này, ngươi có còn thích ta hay không? Ha ha ha ha!”
Vương Hủ biết mình đã bị lừa, nhưng chưa kịp phản ứng thì một đôi tay đã bóp chặt cổ hắn. Lạ là hắn cảm thấy phần thân thể chạm vào nữ quỷ bỗng có cảm giác như bị bỏng, quần áo trên người cũng xuất hiện những đốm lửa.
"Buông ra..." Vương Hủ cố vùng vẫy nhằm thoát khỏi đôi tay như gọng kìm đang siết chặt cổ hắn, thế nhưng điều này chẳng thể làm nữ quỷ nới lỏng một chút.
Tri giác của hắn bắt đầu trở nên mơ hồ...
Cùng lúc đó, dưới đáy hồ.
Bóng tối xung quanh Tề Băng ngày càng dày đặc, mùi máu tươi mỗi lúc lại nồng hơn.
Bỗng nhiên, một bàn tay trắng bệch thò ra nắm chặt lấy một chân của Tề Băng rồi sau đó chân còn lại cũng bị chụp nốt. Chỉ trong chớp mắt, cổ và đôi tay của hắn cũng bị kẹp chặt. Trong phạm vi nhỏ bé mà mắt có thể nhìn thấy được, hắn nhận ra năm cánh tay quỷ giống hệt nhau đang nắm lấy tứ chi và cổ hắn, hệt như đang chuẩn bị ngũ mã phanh thây.
Nhưng mặt Tề Băng vẫn không đổi sắc!
Hắn vùng vẩy tay phải nhằm thoát khỏi sự khống chế rồi sau đó đến lượt những ánh chớp bạc chợt lóe lên. Những cánh tay quỷ đã bị quyền nhận chém của hắn đứt một cách dễ dàng.
Lúc này, hắn nói với bóng tối: “Tiếp theo là gì nào? Ảo ảnh sao? Lúc nãy ngươi đã nói ta có không hề có điểm yếu, chắc hẳn ngươi phải biết dùng ảo ảnh cũng chẳng có tác dụng gì. Theo ta thấy, ngươi có tuyệt chiêu gì cứ trực tiếp sử dụng đi cho đỡ mất thời gian.”
Tuy vẻ mặt vô tình và giọng nói lạnh lùng Tề Băng không thay đổi nhưng chính những điều này làm càng làm câu nói khiêu kích trần trụi của hắn dễ tổn thương lòng tự trọng của người khác hơn. Mà xem ra con quỷ trong hồ cũng đã bị hắn chọc giận. Lúc này, có thể nhận ra có vật gì đó đang cọ sát vào nhau trong bóng tối, hơn nữa số lượng cũng rất kinh người.
Tề Băng đã làm một tư thế chuẩn bị nhưng đến khi những thứ kia xuất hiện trong tầm mắt, hắn cũng hết sức ngạc nhiên.
Hắn cho rằng những cánh tay lúc nãy chắc hẳn là một cách hiện hình khác, ngoài cách hiện ra chân thân của quỷ. Cách hiện hình này có thể liên quan đến số lượng oan hồn chết trong tay nó, có lẽ nhiều nhất cũng chỉ bảy cánh tay mà thôi.
Kết quả, hắn nhìn thấy hàng chục ngàn cánh tay vung vẫy trong bóng tối và dày đặc như sóng biển. Với số lượng như thế này, e rằng đến một con voi cũng bị xé thành nhiều mảnh.
"Chờ đã!" Giọng nói lạnh tanh của Tề Băng vẫn không hề thay đổi nhưng không ngờ những cánh tay này cũng ngừng lại thật.
“Ha ha ha! Bây giờ ngươi đã biết sợ rồi à? Nhưng đã muộn rồi! Hai mươi năm trước, đến kẻ kia cũng không thể tiêu diệt ta! Mấy thằng đạo sĩ thúi bọn ngươi... giờ đã không còn ai có thể tiêu diệt được ta nữa! Ta muốn các ngươi chôn cùng ta! Ha ha ha ha …”
“Hừ, ta chỉ muốn khuyên ngươi đừng làm ra việc khiến sau này phải hối hận." Tề Băng bỗng cười lạnh, nếu Vương Hủ thấy vẻ mặt của hắn lúc này chắc chắn sẽ cảm thấy còn đáng sợ hơn cả gặp ma.
“Thằng đạo sĩ thúi nhà ngươi... Không ngờ đến lúc chết vẫn còn dám phô trương thanh thế, chết đi cho ta!!!”
Những cánh tay quỷ vỗ về phía Tề Băng như sóng biển. Thế nhưng khi chúng đến gần thân thể của hắn một khoảng cách nhất định thì bỗng trở nên chậm chạp, rồi sau đó hoàn toàn ngừng lại và chẳng thể nào nhích thêm một chút nào.
“Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng để tự hiện hình và nói rõ chuyện của hai mươi năm về trước, sau đó sẽ đích thân siêu độ hồn phách của ngươi rời khỏi thế gian này.”
Và lần này, câu trả lời là những tiếng gào rú giận dữ và vô số cánh tay quỷ.
Khi những cánh tay kia đến gần Tề Băng thì lại bị đông cứng. Từng làn sóng màu trắng từ người Tề Băng lan rộng đến toàn bộ đáy hồ làm nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, sau đó toàn bộ hồ nước đều biến thành băng. Cái lạnh thấu xương dường như có thể đông cứng cả thời gian. Trước sức mạnh như thế, đòn tấn công của con quỷ trong hồ có vẻ quá yếu ớt và non nớt.
Chỉ sau ba mươi giây, cả hồ nhân tạo đã biến thành một khối băng khổng lồ. Sau đó, một cánh tay từ trong lòng hồ phá băng rồi chui lên.
Tề Băng trèo lên mặt hồ. Quyền nhận trong tay hắn tỏa ánh sáng màu bạc chói mắt, hệt như răng nanh của loài dã thú. Trên quyền nhận còn có đầu của một người đàn ông, trong đôi mắt kẻ này ngập tràn nỗi sợ hãi và không cam lòng.
“Ngươi đã không chịu khai báo chuyện trước đây, vậy thì ta trực tiếp siêu độ cho ngươi rời khỏi nhân gian. Ta vốn chẳng có hứng thú với quá khứ của ngươi, chỉ cần tiêu diệt hoặc tiễn các ngươi đi thì xem như đã xong chuyện.” Dường như Tề Băng đang nói chuyện với đầu người trên tay hắn: "Ta cũng không biết vì sao vị tiền bối hai mươi năm trước lại không tiêu diệt ngươi. Chỉ là ta thấy mặc dù ngươi mạnh hơn cô hồn dã quỷ bình thường một chút nhưng với chút phân lượng này, ngay cả tư cách được chết trong tay ta cũng không có.”
“Thả hắn ra!”
Tề Băng đã bước đến bờ hồ. Từ nơi này, hắn đã thấy một cảnh mà hắn không hề muốn thấy.
Vương Hủ bị một nữ quỷ lôi đi, toàn thân cháy đen. Dường như nữ quỷ chết cháy, bởi vì mặt mũi của nàng biến dạng thê thảm đến nỗi không ai dám nhìn, giọng nói cũng rất khó nghe.
Thấy Tề Băng không để ý đến lời của mình, nữ quỷ liền bóp chặt cổ của Vương Hủ rồi nhấc lên: “Hắn vẫn còn thoi thóp, nếu ngươi thả Hữu Hâm thì ta sẽ thả hắn.”
“Ngươi là Trần Phương à?” Tề Băng nghe đến cái tên Cố Hữu Hâm nên mới dò hỏi.
“Thả hắn mau lên!” Nữ quỷ vừa gào thét như bị tâm thần vừa dồn thêm một phần sức mạnh vào cánh tay. Vương Hủ vốn đang hôn mê cũng cảm thấy đau đến nỗi choàng tỉnh, chỉ là hắn vẫn không thể nói chuyện.
Tề Băng quăng cái đầu trong tay ra sau lưng, cái đầu kia rớt vừa trên mặt băng liền biến mất.
Không lâu sau, thân hình của một người đàn ông dần dần xuất hiện sau lưng Tề Băng, người này chính là Cố Hữu Hâm mà nữ quỷ vừa nhắc đến. Chỉ là da thịt của hắn bị thối rữa đến mức khó có thể miêu tả bằng lời... xem ra giữ được hình dáng bây giờ đã là quá tốt rồi.
Hồn ma của Trần Phương không định giữ lời hứa. Ngay khi vừa thấy Cố Hữu Hâm đã thoát, nàng liền có ý định bóp chết Vương Hủ.
Nhưng Trần Phương đột nhiên cảm thấy hai bàn tay của Vương Hủ chợt nắm chặt lấy cẳng tay rồi gồng mạnh để bẻ gãy tay nàng.
Chỉ trong chốc lát, Vương Hủ đã quẳng cánh tay gãy của Trần Phương sang một bên. Tuy không nhìn thấy vẻ mặt hắn nhưng chắc chắn là hắn rất giận dữ.
“May mà ông chú củi mục đã cải tạo lại thân thể cho ta, nếu không hôm nay phải đã chết cháy rồi...” Hắn nắn cổ của mình rồi nói: “Ngại quá! Lần này là do ta sơ suất.”
Vương Hủ hùng hổ lại gần hồn ma của Trần Phương. Dục vọng trả thù điên cuồng của hắn đã hoàn toàn bùng cháy nhưng hắn biết chắc rằng mình sẽ chẳng làm được gì.
Nữ quỷ này có thể biến thành cô gái trong tim người khác để đánh lừa họ, sau đó bất ngờ ra tay khi đối phương mất cảnh giác. Không thể không nói đây là một thủ đoạn cao siêu, nhưng lẽ ra Vương Hủ không dễ mắc lừa như vậy.
Hiện giờ, hắn vô cùng hối hận vì hành vi si tình của mình. Đáng lẽ ngay lúc đó, hắn phải gây khó dễ với nó thay vì hỏi “Sao ngươi lại đến đây?”. Cũng có thể nói hắn đã thẹn quá hóa giận và quyết tâm xé nữ quỷ này thành tám mảnh.
Thấy Vương Hủ không những tự thoát được mà còn không hề hấn gì, hai hồn ma đã biết không ổn. Thế là một con trốn xuống nước, con còn lại cũng trốn vào trong bóng tối.
Tề Băng định đuổi theo nhưng thấy thân thể Vương Hủ lung lay rồi ngất đi nên chỉ đành thở dài, cõng hắn rời khỏi quỷ cảnh...
Lúc đi theo ảo ảnh bước lên cầu thang, hắn thấy vách tường xung quanh đã ố vàng, ngoài ra còn có mùi cháy khét thoang thoảng ẩn hiện trong bóng đêm. Nhưng hắn cũng không quan tâm nhiều đến những thứ này mà chỉ biết chạy theo hình bóng đó, cho đến khi "nàng" dừng lại tại hành lang.
Vương Hủ chạy đến vỗ vai nàng.
Nàng quay người, không ngờ đây đúng thật là Thượng Linh Tuyết. Não Vương Hủ như muốn teo lại, hắn bèn hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”
Thượng Linh Tuyết mỉm cười, cũng không trả lời câu hỏi của hắn mà nói: "Ngươi thích ta chứ?”
Vương Hủ ngẩn người vì câu hỏi quá đột ngột, hắn thật không biết nên nói gì trong tình huống này. Kết quả là đối phương cũng không cho hắn cơ hội để trả lời, bởi khuôn mặt của “Thượng Linh Tuyết” bỗng biến hóa thành một khuôn mặt có nhiều vết bỏng, tóc lẫn vào trong thịt, ngay đến răng nanh trắng hếu cũng lộ ra khỏi da, thậm chí trên người còn bốc mùi khét.
"Nếu ta biến thành thế này, ngươi có còn thích ta hay không? Ha ha ha ha!”
Vương Hủ biết mình đã bị lừa, nhưng chưa kịp phản ứng thì một đôi tay đã bóp chặt cổ hắn. Lạ là hắn cảm thấy phần thân thể chạm vào nữ quỷ bỗng có cảm giác như bị bỏng, quần áo trên người cũng xuất hiện những đốm lửa.
"Buông ra..." Vương Hủ cố vùng vẫy nhằm thoát khỏi đôi tay như gọng kìm đang siết chặt cổ hắn, thế nhưng điều này chẳng thể làm nữ quỷ nới lỏng một chút.
Tri giác của hắn bắt đầu trở nên mơ hồ...
Cùng lúc đó, dưới đáy hồ.
Bóng tối xung quanh Tề Băng ngày càng dày đặc, mùi máu tươi mỗi lúc lại nồng hơn.
Bỗng nhiên, một bàn tay trắng bệch thò ra nắm chặt lấy một chân của Tề Băng rồi sau đó chân còn lại cũng bị chụp nốt. Chỉ trong chớp mắt, cổ và đôi tay của hắn cũng bị kẹp chặt. Trong phạm vi nhỏ bé mà mắt có thể nhìn thấy được, hắn nhận ra năm cánh tay quỷ giống hệt nhau đang nắm lấy tứ chi và cổ hắn, hệt như đang chuẩn bị ngũ mã phanh thây.
Nhưng mặt Tề Băng vẫn không đổi sắc!
Hắn vùng vẩy tay phải nhằm thoát khỏi sự khống chế rồi sau đó đến lượt những ánh chớp bạc chợt lóe lên. Những cánh tay quỷ đã bị quyền nhận chém của hắn đứt một cách dễ dàng.
Lúc này, hắn nói với bóng tối: “Tiếp theo là gì nào? Ảo ảnh sao? Lúc nãy ngươi đã nói ta có không hề có điểm yếu, chắc hẳn ngươi phải biết dùng ảo ảnh cũng chẳng có tác dụng gì. Theo ta thấy, ngươi có tuyệt chiêu gì cứ trực tiếp sử dụng đi cho đỡ mất thời gian.”
Tuy vẻ mặt vô tình và giọng nói lạnh lùng Tề Băng không thay đổi nhưng chính những điều này làm càng làm câu nói khiêu kích trần trụi của hắn dễ tổn thương lòng tự trọng của người khác hơn. Mà xem ra con quỷ trong hồ cũng đã bị hắn chọc giận. Lúc này, có thể nhận ra có vật gì đó đang cọ sát vào nhau trong bóng tối, hơn nữa số lượng cũng rất kinh người.
Tề Băng đã làm một tư thế chuẩn bị nhưng đến khi những thứ kia xuất hiện trong tầm mắt, hắn cũng hết sức ngạc nhiên.
Hắn cho rằng những cánh tay lúc nãy chắc hẳn là một cách hiện hình khác, ngoài cách hiện ra chân thân của quỷ. Cách hiện hình này có thể liên quan đến số lượng oan hồn chết trong tay nó, có lẽ nhiều nhất cũng chỉ bảy cánh tay mà thôi.
Kết quả, hắn nhìn thấy hàng chục ngàn cánh tay vung vẫy trong bóng tối và dày đặc như sóng biển. Với số lượng như thế này, e rằng đến một con voi cũng bị xé thành nhiều mảnh.
"Chờ đã!" Giọng nói lạnh tanh của Tề Băng vẫn không hề thay đổi nhưng không ngờ những cánh tay này cũng ngừng lại thật.
“Ha ha ha! Bây giờ ngươi đã biết sợ rồi à? Nhưng đã muộn rồi! Hai mươi năm trước, đến kẻ kia cũng không thể tiêu diệt ta! Mấy thằng đạo sĩ thúi bọn ngươi... giờ đã không còn ai có thể tiêu diệt được ta nữa! Ta muốn các ngươi chôn cùng ta! Ha ha ha ha …”
“Hừ, ta chỉ muốn khuyên ngươi đừng làm ra việc khiến sau này phải hối hận." Tề Băng bỗng cười lạnh, nếu Vương Hủ thấy vẻ mặt của hắn lúc này chắc chắn sẽ cảm thấy còn đáng sợ hơn cả gặp ma.
“Thằng đạo sĩ thúi nhà ngươi... Không ngờ đến lúc chết vẫn còn dám phô trương thanh thế, chết đi cho ta!!!”
Những cánh tay quỷ vỗ về phía Tề Băng như sóng biển. Thế nhưng khi chúng đến gần thân thể của hắn một khoảng cách nhất định thì bỗng trở nên chậm chạp, rồi sau đó hoàn toàn ngừng lại và chẳng thể nào nhích thêm một chút nào.
“Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng để tự hiện hình và nói rõ chuyện của hai mươi năm về trước, sau đó sẽ đích thân siêu độ hồn phách của ngươi rời khỏi thế gian này.”
Và lần này, câu trả lời là những tiếng gào rú giận dữ và vô số cánh tay quỷ.
Khi những cánh tay kia đến gần Tề Băng thì lại bị đông cứng. Từng làn sóng màu trắng từ người Tề Băng lan rộng đến toàn bộ đáy hồ làm nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, sau đó toàn bộ hồ nước đều biến thành băng. Cái lạnh thấu xương dường như có thể đông cứng cả thời gian. Trước sức mạnh như thế, đòn tấn công của con quỷ trong hồ có vẻ quá yếu ớt và non nớt.
Chỉ sau ba mươi giây, cả hồ nhân tạo đã biến thành một khối băng khổng lồ. Sau đó, một cánh tay từ trong lòng hồ phá băng rồi chui lên.
Tề Băng trèo lên mặt hồ. Quyền nhận trong tay hắn tỏa ánh sáng màu bạc chói mắt, hệt như răng nanh của loài dã thú. Trên quyền nhận còn có đầu của một người đàn ông, trong đôi mắt kẻ này ngập tràn nỗi sợ hãi và không cam lòng.
“Ngươi đã không chịu khai báo chuyện trước đây, vậy thì ta trực tiếp siêu độ cho ngươi rời khỏi nhân gian. Ta vốn chẳng có hứng thú với quá khứ của ngươi, chỉ cần tiêu diệt hoặc tiễn các ngươi đi thì xem như đã xong chuyện.” Dường như Tề Băng đang nói chuyện với đầu người trên tay hắn: "Ta cũng không biết vì sao vị tiền bối hai mươi năm trước lại không tiêu diệt ngươi. Chỉ là ta thấy mặc dù ngươi mạnh hơn cô hồn dã quỷ bình thường một chút nhưng với chút phân lượng này, ngay cả tư cách được chết trong tay ta cũng không có.”
“Thả hắn ra!”
Tề Băng đã bước đến bờ hồ. Từ nơi này, hắn đã thấy một cảnh mà hắn không hề muốn thấy.
Vương Hủ bị một nữ quỷ lôi đi, toàn thân cháy đen. Dường như nữ quỷ chết cháy, bởi vì mặt mũi của nàng biến dạng thê thảm đến nỗi không ai dám nhìn, giọng nói cũng rất khó nghe.
Thấy Tề Băng không để ý đến lời của mình, nữ quỷ liền bóp chặt cổ của Vương Hủ rồi nhấc lên: “Hắn vẫn còn thoi thóp, nếu ngươi thả Hữu Hâm thì ta sẽ thả hắn.”
“Ngươi là Trần Phương à?” Tề Băng nghe đến cái tên Cố Hữu Hâm nên mới dò hỏi.
“Thả hắn mau lên!” Nữ quỷ vừa gào thét như bị tâm thần vừa dồn thêm một phần sức mạnh vào cánh tay. Vương Hủ vốn đang hôn mê cũng cảm thấy đau đến nỗi choàng tỉnh, chỉ là hắn vẫn không thể nói chuyện.
Tề Băng quăng cái đầu trong tay ra sau lưng, cái đầu kia rớt vừa trên mặt băng liền biến mất.
Không lâu sau, thân hình của một người đàn ông dần dần xuất hiện sau lưng Tề Băng, người này chính là Cố Hữu Hâm mà nữ quỷ vừa nhắc đến. Chỉ là da thịt của hắn bị thối rữa đến mức khó có thể miêu tả bằng lời... xem ra giữ được hình dáng bây giờ đã là quá tốt rồi.
Hồn ma của Trần Phương không định giữ lời hứa. Ngay khi vừa thấy Cố Hữu Hâm đã thoát, nàng liền có ý định bóp chết Vương Hủ.
Nhưng Trần Phương đột nhiên cảm thấy hai bàn tay của Vương Hủ chợt nắm chặt lấy cẳng tay rồi gồng mạnh để bẻ gãy tay nàng.
Chỉ trong chốc lát, Vương Hủ đã quẳng cánh tay gãy của Trần Phương sang một bên. Tuy không nhìn thấy vẻ mặt hắn nhưng chắc chắn là hắn rất giận dữ.
“May mà ông chú củi mục đã cải tạo lại thân thể cho ta, nếu không hôm nay phải đã chết cháy rồi...” Hắn nắn cổ của mình rồi nói: “Ngại quá! Lần này là do ta sơ suất.”
Vương Hủ hùng hổ lại gần hồn ma của Trần Phương. Dục vọng trả thù điên cuồng của hắn đã hoàn toàn bùng cháy nhưng hắn biết chắc rằng mình sẽ chẳng làm được gì.
Nữ quỷ này có thể biến thành cô gái trong tim người khác để đánh lừa họ, sau đó bất ngờ ra tay khi đối phương mất cảnh giác. Không thể không nói đây là một thủ đoạn cao siêu, nhưng lẽ ra Vương Hủ không dễ mắc lừa như vậy.
Hiện giờ, hắn vô cùng hối hận vì hành vi si tình của mình. Đáng lẽ ngay lúc đó, hắn phải gây khó dễ với nó thay vì hỏi “Sao ngươi lại đến đây?”. Cũng có thể nói hắn đã thẹn quá hóa giận và quyết tâm xé nữ quỷ này thành tám mảnh.
Thấy Vương Hủ không những tự thoát được mà còn không hề hấn gì, hai hồn ma đã biết không ổn. Thế là một con trốn xuống nước, con còn lại cũng trốn vào trong bóng tối.
Tề Băng định đuổi theo nhưng thấy thân thể Vương Hủ lung lay rồi ngất đi nên chỉ đành thở dài, cõng hắn rời khỏi quỷ cảnh...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook