Quỷ Hành Thiên Hạ
Quyển 9 - Chương 37: Trận doanh ngoại tộc

Hình Hoài Châu đưa tới cho Triệu Phổ ba ngàn tinh binh. Tuy nói thì có vẻ đơn giản, nhưng muốn mang ba ngàn binh mã ra đấu với hơn mười vạn đại quân thật cũng phải tốn một phen công phu. Bất quá đây là chuyện của Triệu Phổ, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu không cần lo chuyện này. ( TK :Nói thẳng là châu chấu đá xe cho nhanh :v )

Triệu Phổ bảo hai người đi trước, hắn và Công Tôn cần chuẩn bị một chút. Vì thế Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cưỡi ngựa đi đến đỉnh núi phụ cận Hắc thủy, tính toán lên núi xem thử quân doanh Nam man như thế nào.

Tảo Đa Đa và Bạch Vân Phàm mặc dù hai con ngựa đã ở cùng nhau một đoạn thời gian nhưng tình cảm tựa hồ chỉ có tăng chứ không có giảm, ân ân ái ái muốn phiền à. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngồi trên lưng ngựa, đi chưa được ba bước thì cảm thấy chân đụng vào nhau, cúi đầu nhìn, hai con ngựa không biết đã chụm đầu với nhau từ lúc nào.

Triển Chiêu vỗ vỗ Tảo Đa Đa : "Đa Đa, ngươi dù gì cũng là một cô nương, rụt rè chút."

Tảo Đa Đa bất đắc dĩ xích ra một tí, Bạch Vân Phàm lại nhướn qua. Bạch Ngọc Đường đành phải kéo dây cương, hai con ngựa đồng thời quay đầu có chút ai oán trừng chủ nhân nhà mình, rất có bộ dáng gậy lớn đánh uyên ương.

Vừa đến phụ cận Hắc Thủy đã có thể nghe được tiếng nước, nhưng không đi về phía sông, hai người quyết định lên núi. Nhìn thấy sơn đạo lại làm Triển Chiêu nghĩ tới tao ngộ lần trước ở đây, nhớ lúc đó Bạch Ngọc Đường một thân thụ thương, còn có nỗi tuyệt vọng đêm đó của mình, thật là nghĩ mà sợ.

Bạch Ngọc Đường biết trở lại đây có thể Triển Chiêu sẽ có chút không thoải mái, vì thế lập tức gợi chuyện: "Miêu nhi, ngươi từng đi qua Nam man chưa ?"

Triển Chiêu rất phối hợp để hắn dẫn dắt suy nghĩ, lắc đầu : "Đương nhiên chưa ... Ngươi đi rồi sao?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu : "Trước đây có đi một lần, đi với Nhị ca."

Lúc này đến phiên Triển Chiêu kinh ngạc : "Các ngươi chạy tới Nam man làm gì?"

"Mua gỗ." Bạch Ngọc Đường nhớ tới chuyện nhiều năm trước: "Khi đó ta còn nhỏ, vừa mới học thành về nhà. Nhị ca cần gỗ Hoàng Long để làm thuyền, tìm hiểu khắp nơi thì nghe nói vùng Nam man xuất hiện một thân cây ngàn năm, có người muốn bán đấu giá vì thế Nhị ca liền chuẩn bị đến mua. Ngươi cũng biết Nhị ca khinh công không tệ nhưng võ công thì lại không đáng nói, Hoàng Long mộc trị giá hoàng kim, nếu hắn mua được rồi có kẻ muốn cướp thì phải làm sao? Vì thế ta đi cùng hắn."

"Làm thuyền bằng gỗ Hoàng Long." Triển Chiêu khó hiểu: "Không phải gỗ Hoàng Long thường chỉ dùng để làm quan tài sao, nó rất nặng, thả xuống nước sẽ chìm ngay, làm thuyền kiểu nào ?"

Bạch Ngọc Đường không trả lời, chỉ dùng một loại vẻ mặt phức tạp nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu bị nhìn có chút hoảng, đã sớm đem chuyện không thoải mái này nọ ném ra sau đầu, nghĩ nghĩ cảm thấy cũng không chột dạ, đâu có sai? Đúng là gỗ Hoàng Long phần lớn đều dùng làm quan tài mà.

"Miêu nhi, làm thuyền không phải chỉ dùng một khúc gỗ là thành, gỗ Hoàng Long chỉ dùng để làm long cốt (xương sống của thuyền)." Bạch Ngọc Đường nhéo nhéo cánh tay Triển Chiêu : "Xương có thể chìm nhưng cơ thể vẫn nổi lên, vậy mà sao ngươi cứ bị chìm vậy nhỉ?"

Triển Chiêu cảm thấy thật mất mặt, bất quá hắn chưa từng đóng thuyền, đâu thể trách hắn,. Hơn nữa hình như đi sai trọng điểm rồi, vì thế cũng không quản cái gì gỗ đóng thuyền đóng quan tài gì gì đó, hỏi Bạch Ngọc Đường tiếp: "Vậy nên ngươi đi Nam man, có gặp kỳ ngộ nào không ?"

"Lại nói tiếp, thật đúng là có kỳ ngộ." Bạch Ngọc Đường vuốt cằm nhớ lại : "Ta thiếu chút nữa chết ở Nam man."

Bạch Ngọc Đường thuận miệng nói một câu nhưng tâm Triển Chiêu lập tức bị treo lên : "Cái gì ? Ngươi xảy ra chuyện gì, bị bệnh hay bị tập kích ?"

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ : "Không thể nói rõ, tóm lại may mà có người cứu ta. "

Triển Chiêu há to miệng : "Nói chi tiết!"

"Nói từ đâu đây." Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ: "Chí nguyện suốt đời của Nhị ca chính là tạo ra một con thuyền lớn nhất trên đời, có thể vượt biển đi đến những nơi rất xa, vì thế mới cần một khúc thần mộc ngàn năm để làm long cốt."

Triển Chiêu gật đầu, chăm chú nghe.

"Gỗ Hoàng Long, linh mộc ngàn năm này nọ khắp thiên hạ được có mấy cây? Phần lớn đều bị đem tiến cung xây cung điện, phần còn lại cũng chỉ là rễ cây. Nhưng có một nơi có thể tìm được gỗ Hoàng Long cực tốt, biết ở đâu không?"

Triển Chiêu sửng sốt một lúc, sau đó nở nụ cười: "Trong nước phải không ?"

Bạch Ngọc Đường chọn mi: " Nga ?"

Triển Chiêu lắc đầu: "Vừa rồi ngươi nói gỗ Hoàng Long dùng làm long cốt rất tốt, vậy khẳng định trước đó đã có người làm, thuyền chìm, long cốt không phải ở trong nước sao?"

Bạch Ngọc Đường khen ngợi gật đầu _ Triển Chiêu quả nhiên thông minh, nói chút liền hiểu còn có thể suy một ra ba !

"Không lẽ gỗ Hoàng Long các ngươi muốn mua chính là long cốt vớt lên được của thuyền bị đắm?" Triển Chiêu tiếp tục hỏi.

"Vùng Nam man ẩm ướt cây cối tương đối nhiều, trong khu rừng kéo dài qua toàn bộ vùng Nam man là nơi ở của mấy trăm bộ tộc có một con sông, ta không nhớ tên gì, chỉ nhớ là một cái tên Nam man rất dài. Sông rất lớn, xuyên qua cả dãy núi trùng điệp, nước chảy siết, trên đoạn sông trống có một bến tàu, nghe nói thời cổ nơi này là thủy vận thương (đường sông), thông ra biển, sau này bởi vì chiến loạn nên bị bỏ quên." Bạch Ngọc Đường vừa nhớ vừa kể: " Nam man có rất nhiều nhà đều xây cạnh sông, thời điểm ta và Nhị ca mới tới đã trọ trong một khách điếm gần sông. Đêm đó, ta đang ngủ thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gì đó kỳ quái."

Triển Chiêu mở to đôi mắt đá mắt mèo, lẳng lặng nghe.

"Kỳ quái nhất là, ta tỉnh, Nhị ca lại không tỉnh." Bạch Ngọc Đường khẽ cười: "Nhị ca vốn rất dễ bị đánh thức, bình thường có tiếng động kì quái gì hắn đều người đầu tiên nghe thấy, thế nhưng lần này hắn lại không tỉnh, ta liền cảm thấy kỳ quái."

"Có lẽ là vì ở cùng ngươi nên cảm thấy an tâm." Triển Chiêu hỏi : "Vậy ngươi nghe thấy cái gì?"

"Giống tiếng hòa thượng niệm kinh, cũng giống tiếng gió...." Bạch Ngọc Đường nhún vai: "Ta mở cửa sổ ra nhìn thử thì phát hiện ngoài cửa sổ sương mù phủ kín toàn bộ mặt sông không thể nhìn rõ, vì thế ta liền xuất môn . "

Triển Chiêu nhíu mày _ sao lại đi một mình, gọi thêm Nhị ca có thể hỗ trợ lẫn nhau mà!

"Vừa định xuống lầu ta đụng phải tiểu nhị." Bạch Ngọc Đường nói: "Hắn nói cho ta biết dưới lầu đang có chuyện, bảo ta không nên xen vào, còn dặn dò trăm ngàn lần đừng nhìn xuống, càng đừng mở cửa sổ !"

Triển Chiêu nhíu mày: "Có chút tà môn nha."

"Nhưng ngươi nghĩ xem, bọn họ không để ta xem..."

"Ngươi liền cố tình càng muốn xem phải không?" Triển Chiêu rất hiểu Bạch Ngọc Đường, không đợi hắn nói xong liền nói tiếp, bất quá đổi lại là mình phỏng chừng cũng sẽ làm như vậy.

"Ta mở cửa sổ ra một chút, nhìn xuống lầu... Miêu nhi, lại nói tiếp từ lúc đó ta cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào khổng lồ như vậy." Bạch Ngọc Đường nói xong, khoa tay múa chân: "Sương mù tản đi một chút, hai bờ sông trong vòng vài trăm dặm đậu đầy thuyền, trên mỗi boong thuyền đều có hai vị lạt ma hoặc hòa thượng ngồi đối diện nhau, xung quanh là nến châm thành một vòng tròn. Những hòa thượng lạt ma đó đều đang tụng kinh, tuy đã hạ thấp giọng, bất quá không khí vô cùng quỷ dị, đặc biệt là tiếng niệm kinh đồng thanh giống như tà âm, khiến người khác có chút không thoải mái."

Triển Chiêu tưởng tượng tình cảnh lúc đó, cảm thấy hẳn là rất kinh người, nhưng tụng kinh niệm phật không phải để người khác cảm thấy bình tĩnh sao, vì sao lại khiến Bạch Ngọc Đường cảm thấy không thoải mái : "Nhiều người cùng niệm như vậy chẳng lẽ là muốn siêu độ ai?"

"Lúc ấy ta cũng nghĩ có thể là Quốc vương Nam man hay ai đó đã chết không... nhưng thời điểm đang cảm thấy kì quái thì ta lại nhìn thấy có một con thuyền từ từ lướt qua mặt sông."

Triển Chiêu không nghe ra trọng điểm : "Một con thuyền ?"

"Giữa sương mù có một con thuyền rất lớn màu đen..." Bạch Ngọc Đường hình dung : "Toàn thân đen một mảnh, cột buồm rách nát, trên thuyền không có một bóng người, giống như quỷ thuyền."

"Giống chiếc chúng ta từng nhìn thấy hồi trước?" Triển Chiêu càng ngạc nhiên .

"Ừh." Bạch Ngọc Đường gật đầu : "Sau đó, Nhị ca bị ta đánh thức, ngồi dậy hỏi ta đang nhìn cái gì."

Triển Chiêu khẩn trương.

"Ta nói không có gì, hình như trên sông có một chiếc quỷ thuyền, dưới lầu có rất nhiều người đang siêu độ." Bạch Ngọc Đường nói tiếp : " Nhị ca đã rời bến vô số lần, vừa nghe có quỷ thuyền liền chạy tới nhìn. Bất quá xảy ra một chuyện rất tà môn..."

Triển Chiêu càng khẩn trương.

"Nhị ca hỏi vì sao lại có nhiều lạt ma như vậy, còn hỏi _ quỷ thuyền ở đâu?" Bạch Ngọc Đường thấy trên mặt Triển Chiêu lộ ra kinh ngạc thần sắc, gật đầu : "Ta nhìn thấy chiếc quỷ thuyền kia vẫn còn đang đi bên dưới, nhưng Nhị ca chỉ có thấy hòa thượng lạt ma, không thấy thuyền."

"Vì sao ?" Triển Chiêu không hiểu.

"Vì thế ta dứt khoát xuống lầu, mở cửa nhìn ra ngoài, nguyên lai trên mặt sông hoàn toàn không có sương mù, cũng không có thuyền lớn, chỉ có lạt ma đang tụng kinh." Bạch Ngọc Đường cười có phần bất đắc dĩ.

Triển Chiêu nhíu mày: "Ngươi xuống lầu mất bao lâu ?"

Bạch Ngọc Đường cười gượng: "Ta đang vội, đương nhiên là trực tiếp xuống lầu ."

"Vậy thì kì quái." Triển Chiêu không nghĩ ra : "Vì sao thuyền lại biến mất?"

" Nhị ca cũng đi xuống, hắn có nhiều kinh nghiệm đi thuyền, cảm giác chuyện này có chút không đúng liền tìm tiểu nhị hỏi thử. Tiểu nhị nói với chúng ta thật lâu trước kia có một con thuyền Nam Dương rất lớn bị chìm dưới con sông này, nghe nói lúc ấy trên thuyền có vài trăm người, đều chết hết không một ai sống sót."

"Kì quái." Triển Chiêu khó hiểu: "Không phải những người đi thuyền thường bơi rất giỏi sao? Thuyền chìm không may chết một hai người thì còn có thể lý giải, nhưng không lý nào lại chết hết không ai thoát được."

"Nhị ca cũng hỏi như vậy, bất quá kỳ thật lúc ấy ta hoàn toàn không chút hứng thú với chuyện này." Bạch Ngọc Đường cũng rất thẳng thắn: "Ta đi mua gỗ, không rảnh mà đi quan tâm mấy trăm năm trước thuyền chìm chết bao nhiêu người, bất quá tiểu nhị kia nói tiếp gần đây trên thượng du xây đập lớn, trên một khúc sông cạn phát hiện thuyền bị đắm dưới đáy sông, vớt lên được một cây Hoàng Long. Nghe nói đã bị một thân hào địa phương đem đi, đang muốn bán đấu giá."

"Không lẽ đó chính là cây ngươi muốn mua ?"

"Là nó. Mà càng trùng hợp là, tiểu nhị nói cho chúng ta biết khúc gỗ kia có cổ quái, mọi người trong nhà vị thân hào nọ đều đã chết sạch." Bạch Ngọc Đường nhún vai: "Trong khoảng thời gian này tất cả những ai tới gần khúc Hoàng Long kia cũng đều chết."

Triển Chiêu nhíu mày : "Chết như thế nào ?"

Bạch Ngọc Đường lại nhún vai : "Ta cũng không có hỏi, ta cảm thấy hứng thú với chuyện tiểu nhị nói sau đó hơn."

"Hắn nói cái gì ?"

"Tiểu nhị nói trước khi chết bọn họ đều nói đã nhìn thấy trên sông có một con thuyền màu đen rách nát." Bạch Ngọc Đường nói rất nhẹ nhàng bâng quơ: "Phàm là người nhìn thấy con thuyền này trong vòng 3 ngày sẽ chết, còn là chết trong lúc ngủ, tim đột nhiên ngừng ."

Miệng Triển Chiêu bất tri bất giác biến thành hình chữ " O" giống thói quen thường ngày của Tiểu Tứ Tử, nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường: "Ba ngày..."

Bạch Ngọc Đường gật đầu : "Vì thế ta cũng không để ý lắm."

Triển Chiêu có chút bực mình: "Đã nói đến thế mà ngươi còn không để ý, vậy ngươi muốn như thế nào mới để ý? Tốt xấu gì cũng phải đề phòng chút chứ!"

Bạch Ngọc Đường cười lắc đầu : "Nếu ngươi gặp phải việc này thì ngươi sẽ làm gì?"

Triển Chiêu ngửa mặt rất nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng nhụt chí : "Còn lâu mới tin."

"Vậy mới nói ngay từ đầu ta đã không tin." Bạch Ngọc Đường gật đầu: "Bất quá Nhị ca lại khẩn trương. Suốt hai ngày, đêm nào hắn cũng không ngủ, ngồi cạnh bên người ta giữ chặt cổ tay, sợ tim ta đột nhiên ngừng đập."

Triển Chiêu có thể nghe ra giọng Bạch Ngọc Đường có chút ấm áp, mỗi khi hắn nhắc tới các huynh trưởng luôn mang theo vài phần nhu hòa, bất quá đám ca ca của hắn quả thật cũng rất thương hắn.

"Tối hôm sau, ta bắt đầu sinh bệnh. "

"Bệnh ?" Triển Chiêu cảm thấy hơi kỳ quái, tuy nói Bạch Ngọc Đường sống an nhàn sung sướng bất quá thân thể rất tốt, hơn nữa hắn không sợ lạnh, mấy thứ bệnh thường gặp như cảm mạo thương hàn đến mình còn bị nhưng hắn lại không. Thân thể hắn gần giống như Triệu Phổ không bao giờ bị bệnh, sao mới tới Nam man nói bệnh liền bệnh : "Ngươi bị bệnh gì ?" (Cc : Miêu Miêu a, coi thường Ngũ gia quá nha, Phổ ca là loại 'kẻ ngốc ko bao h bị cảm' mà)

"Ta nằm mơ, nhưng không thể tỉnh lại." Bạch Ngọc Đường cau mày: "Giấc mơ đó vô cùng kỳ quái, cảm giác rất thật. Ta mơ thấy mình đang ở trong một căn phòng nơi tối đen, tựa hồ là một cái giếng cạn hoặc mật thất, mặt đất có chút thấp, trong không khí có một cỗ môi vị. Trong thạch thất trống trơn có một chỗ có ánh sáng, ở đó dựng một khối gỗ Hoàng Long cực lớn. Ta đi qua mới phát hiện bên ngoài mặt gỗ có một tầng mạng nhện bao xung quanh giống như vết nứt màu đen. Ngay lúc ta muốn lại gần nhìn kỹ đột nhiên gỗ nứt ra, giống như nắp quan tài bị bật lên từ bên trong, một màu đen bàn tay thò ra chụp lấy cổ tay ta, muốn kéo ta tới gần."

"Ngươi có nhìn rõ là tay ai không?" Triển Chiêu kinh ngạc.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu : "Không! Lần đó ta bị Nhị ca lay tỉnh, bởi vì Nhị ca thấy ta ngủ nhíu mày còn đổ mồ hôi lạnh, để ngừa vạn nhất nên đánh thức ta."

"May mắn Nhị ca đủ tỉnh táo!" Triển Chiêu nhẹ nhàng thở ra.

"Nhưng ngày hôm sau ta lại nằm mơ, hơn nữa Nhị ca còn nói hắn lay ta nửa canh giờ ta vẫn không tỉnh !"

"Rốt cục ngươi bị sao vậy ?" Triển Chiêu buồn bực.

"Ta nằm mơ giấc mơ y hệt, lần này ta kéo vào trong bóng tối, sau đó ta có cảm giác rơi xuống rất nhanh như thể đang rơi xuống vực sâu, rơi mãi rơi mãi, lúc đó ta rất hoảng hốt."

Triển Chiêu khẩn trương, sau này không thể ngủ nữa!

"Ngay thời điểm ta đang hoảng hai mắt cũng không mở ra được, đột nhiên có người đánh thức ta." Bạch Ngọc Đường cười nhẹ: "Là một đại hòa thượng."

Triển Chiêu mở to hai mắt: "Nhị ca lay ngươi nửa ngày ngươi cũng không tỉnh, hắn làm thế nào mà nhoáng cái ngươi liền tỉnh ?"

"Lúc ta tỉnh lại thì nhìn thấy đại hòa thượng đứng bên người, tay cầm một nhánh long huyết thảo, một tay để trên vai ta." Bạch Ngọc Đường cau mày: "Nhị ca đứng cạnh hắn, nghe nói là hắn đang lay ta, một đại hòa thượng đột nhiên đẩy cửa tiến vào, nói để hắn giúp! Sau đó ta bị đánh thức ."

"Vậy hắn có nói nguyên nhân với ngươi không?"

"Đại sư chỉ nói với ta trước khi được vớt lên khối gỗ Hoàng Long kia đã bị hạ oán độc và nguyền rủa, vốn dĩ dìm nó dưới nước là có thể ngăn chặn oán khí, nhưng đột nhiên bị vớt lên, hơn nữa xung quanh nó đều là người tham lam nên mới khiến cho quỷ thuyền quấy phá, vùng ven bờ mới không yên ổn như vậy."

"Nhưng vì sao có người bị có người không ?"

"Lúc ấy ta cũng hỏi như vậy." Bạch Ngọc Đường cười cười: "Đại hòa thượng nói một câu rất kỳ quái."

"Cái gì ?"

"Hắn nói người mua gỗ bị là vì đứng quá gần, mà ta bị..." Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ: "Hắn nói ta là người khúc gỗ muốn tìm."

Triển Chiêu nghe đến đó, híp mắt nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, nhìn một lúc lâu rồi mở miệng: "Ta còn tưởng ngươi chỉ dụ dỗ già trẻ lớn bé nam nữ người sống này nọ, không ngờ cả khúc gỗ ngươi cũng không tha." ( TK: Miêu nhi à, dấm này đổ cũng oan uổng cho Bạch ca quá đi =,,= )

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười: "Miêu nhi, người dụ dỗ già trẻ lớn bé nam nữ đều không tha là ngươi mới đúng!"

"Vậy sau đó ngươi có 'gặp' lại khúc gỗ kia không ?" Triển Chiêu tiếp tục hỏi.

"Lúc ấy ta không hiểu lời hắn nói có ý gì. Nhị ca cầu hòa thượng nghĩ cách cứu ta. Lão hòa thượng liền cho ta vài túi hương và một tấm bùa hộ mệnh, dặn ta phải luôn mang trên người, nói đây đại hung, bất quá lời nguyền của khúc gỗ đã được giải trừ, bảo chúng ta có thể yên tâm." Bạch Ngọc Đường nói tới đây, vẻ mặt ảm đạm: "Sau đó lão hòa thượng rời đi, ta hỏi hắn đi đâu, hắn nói về sau có thể sẽ không gặp lại, dặn ta làm nhiều chuyện tốt, tích nhiều công đức, xem như báo đáp ân tình của hắn. Mặt khác, hắn còn nhờ chúng ta đem khúc gỗ đó đi, tìm một chỗ thích hợp bảo quản."

Triển Chiêu cảm khái: "Là một vị thần tăng."

"Ngày hôm sau ta và Nhị ca đi đến nhà bán gỗ kia, phát hiện mặt ngoài Hoàng Long đã bị bào đi, không còn cảm giác dữ tợn, nhưng trên thân gỗ có một cái lỗ."

"Lỗ?" Triển Chiêu khỏ hiểu: "Hải li làm ?"

"Cái lỗ đó không lớn không nhỏ, vừa vặn bỏ vào một người, cũng gần như quan tài."

"Kia..." Triển Chiêu kinh ngạc: "Chẳng phải giống hệt giấc mộng của ngươi? Có liên hệ gì sao ?"

"Nghe nói buổi tối trước đó một ngày, có người nhìn thấy một hòa thượng lấy ra một pho tượng từ bên trong khúc Hoàng Long ai cũng không dám tới gần này, tựa hồ là một pho tượng đất màu đen. Hòa thượng thì thầm cái gì đó rồi đem tượng đất đi."

"Sau đó ngươi có mua gỗ không?"

"Lão hòa thượng dặn dò đương nhiên phải mua, dù sao cũng không ai dám mua. Bất quá khi ta cùng Nhị ca mang gỗ về trên đường cũng không xảy ra chuyện gì, bởi vì trên gỗ có lỗ nên không thích hợp để làm long cốt, đành để lại trên Hãm không đảo." Bạch Ngọc Đường nói xong, lấy ra từ trong túi đựng Mặc Ngọc phi hoàng thạch một miếng ngọc bội hình chữ thập màu xanh nhạt đưa cho Triển Chiêu xem: "Cái này chính là bùa hộ mệnh ngày đó đại hòa thượng cho ta, ta luôn mang bên người, sau cũng không gặp ác mộng nữa. Ngũ di từng nhìn thấy, nàng nói đây là bảo bối, bảo ta nhất định phải mang trên người, tốt nhất là đừng để ai nhìn thấy, sau này nói không chừng nó có thể cứu ta một mạng."

Triển Chiêu cầm lấy miếng ngọc bội, nhìn một hồi thì đột nhiên nâng tay vuốt cằm.

"Sao vậy ?" Bạch Ngọc Đường thấy thần sắc hắn có vẻ khác thường: "Có vấn đề gì?"

"Hình như ta nhìn thấy cái này ở đâu rồi." Triển Chiêu cầm ngọc bội lầm lẩm bẩm: "Nghĩ không ra... là ở đâu nhỉ..."

Còn chưa dứt lời, Bạch Vân Phàm và Tảo Đa Đa dừng lại, đã đến nơi rồi.

Vừa rồi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nói chuyện, bất tri bất giác đã đến triền núi. Hai người xoay người xuống ngựa, đi bộ lên núi, nhìn xuống...

Chỉ thấy tại bên kia bờ Hắc thủy cuồn cuộn lều trại bạt ngàn, những lều trại đó đều làm bằng dây leo, xung quanh lều trại có dị tộc canh gác, ăn mặc cổ quái. Bất quá khiến Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường giật mình không phải dị tộc có bao nhiêu binh mã mà là trong quân doanh có thật nhiều động vật !

"Cái đen đen kia là gì vậy ?" Triển Chiêu chỉ vào đàn mèo lớn toàn thân đen tuyền hỏi Bạch Ngọc Đường.

"Chắc là hắc báo." Bạch Ngọc Đường rất có hảo cảm đối với động vật họ nhà mèo, còn hỏi Triển Chiêu: "Không biết nuôi được không ?"

Triển Chiêu cũng không có tâm tư đùa giỡn với Bạch Ngọc Đường, lơ luôn. Trong quân doanh bên dưới có ít nhất hơn một ngàn mãnh thú, voi thì thả rông, còn báo, hổ, sói linh tinh đều nhốt trong lồng để chuyên gia trông coi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhau một cái, đột nhiên nghe thấy đằng sau có người hỏi: "Không ổn rồi phải không?"

"Ừh." Hai người gật đầu, thật là rất rất không ổn! Đồng thời hai người cũng giật mình, quay lại thì thấy Thiên Tôn đang ngồi xổm sau lưng hai người, tay ôm một con mèo.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm con mèo, hai người đồng loạt mở miệng.

Nhưng Triển Chiêu là: "Thiên Tôn ?"

Còn Bạch Ngọc Đường lại là: "Mèo !"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương