Quỷ Hành Thiên Hạ
Quyển 9 - Chương 17: Mất đi dạ

Triển Hạo đã biến mất từ lâu đột nhiên lại là hung phạm bị truy nã toàn thành Đại Lý, còn là cái gì Đường chủ Yêu quỷ đường nữa.

Tuy rằng trên hoàng bảng không viết rõ danh tự người này là Triển Hạo, nhưng khuôn mặt lại giống như đúc.

Triển Chiêu cảm thấy đầu ẩn ẩn đau _ đại ca hắn là đang muốn làm gì vậy? Nghĩ đến cảnh tượng lần trước, nét chữ trên cánh cổng của Yêu quỷ đường rất giống chữ của Triển Hạo, không lẽ hắn thật sự là chủ nhân Yêu quỷ đường?

"Trên này ghi là Yêu quỷ đường chứ không phải Yêu quỷ môn." Bạch Ngọc Đường nhắc nhở Triển Chiêu: "Hai thứ này có gì khác nhau ?"

Triển Chiêu lắc đầu, hắn cũng không biết nữa.

"Điềm cô nương." Công Tôn hỏi Thương Điềm: "Lúc nãy ngươi nói toà trạch này là hung trạch, có thể nói rõ không ?"

"Tòa nhà này ban đầu là nhà cũ của Thôi gia, chính là Thôi Kì Thủ _ cha vợ Phan lão đại. Nguyên bản Thôi Kì Thủ cũng là phú gia, lúc còn trẻ rất hay hái hoa ngắt cỏ, nghe nói cuối cùng trêu chọc một cương liệt nữ tử. Cô nương kia chạy đến thắt cổ trước cổng nhà hắn, hơn nữa còn gọi nộ yêu, nguyền rủa cả nhà hắn bị diệt môn, đại khái là thế." Nói xong, Thương Điềm hỏi một tiểu lão đầu đi theo: "Phải không Quý thúc thúc ?"

"Không sai biệt lắm, đương gia." Quý thúc là quản sự của Thương Thứu sơn trang, hầu hạ Thương Điềm. Lão nhân gia cũng có vẻ gần đất xa trời rồi nên biết được khá nhiều, liền kể thêm: "Chuyện đó xảy ra đã mấy mươi năm, lúc ấy đương gia còn chưa ra đời, ta và đại vương trong một lần xuống núi thì tình cờ nghe được chuyện này. Lúc ấy Thôi gia vẫn là dòng dõi thư hương, thiếu gia Thôi Kì Thủ cố tình lại đi trêu chọc một Hồng Nữ. Ai, cả Đại Lý này ai mà không biết Hồng Nữ là không thể đụng vào !"

"Hồng Nữ là cái gì ?" Bọn Triển Chiêu khó hiểu.

"Nga, Hồng Nữ là người ngoại tộc, nhân số rất ít, đến từ phía nam Tây Tạng. Họ có đặc điểm là đều rất xinh đẹp, bất quá tính tình thì lại cương liệt ương ngạnh, hơn nữa còn giỏi về sử dụng chú ngữ, so với miêu nữ càng đáng sợ hơn !" Quý thúc vừa nói vừa lắc đầu : "Người ở Đại Lý kỳ thật cũng không hay trêu chọc ngoại tộc, đặc biệt là nữ tử vùng biên cảnh Tây Nam. Chỉ cần nhìn thấy nữ nhân mặc đồ đỏ là đã chạy biến rồi, vậy mà Thôi Kì Thủ cố tình trêu chọc người ta, không những thế còn bội tình bạc nghĩa nên cuối cùng mới bị diệt môn thể thảm như vậy."

"Như vậy... Nộ Yêu thì sao ?" Triệu Phổ hiếu kì.

"Nộ yêu là do Hồng Nữ triệu hồi. Nộ Yêu sống trong Hắc Thuỷ Đàm, chính là thần vật, muốn triệu hồi nó thì phải đem chính mạng ra làm đại giới." Quý thúc nói xong chậc chậc lắc đầu: "Cho nên nói nữ nhân không thể quá cố chấp, nam nhân cũng không thể đùa bỡn nữ nhân, nữ nhân một khi điên lên thật sự là so với quỷ còn đáng sợ hơn!"

"Này chỉ là tin vịt thôi."

Lúc này, từ ngoài sân có người đi vào cướp lời.

Mọi người nhìn ra ngoài, Mậu Vũ đang đỡ gia gia hắn Mậu Tuất đi vào, phía sau còn có cả Diệp Vân Sam, người nói chuyện là Mậu Tuất.

"Lão gia tử, thân thể ngươi sao rồi ?" Công Tôn đi qua bắt mạch cho hắn.

"Không đáng ngại. Đa tạ chư vị đã cứu ta một mạng." Lão nhân nói xong, ngồi xuống: "Các ngươi chỉ biết một mà không biết hai, chuyện này hoàn toàn không đơn giản chỉ là Thôi Kì Thủ lừa gạt tình cảm của cô nương kia thôi đâu."

"Vậy là chuyện gì ?" Triển Chiêu truy vấn.

"Thực chất là Thôi Kì Thủ và vài huynh đệ lừa thứ gì đó của hồng nữ tộc làm hồng nữ kia bị đuổi khỏi tộc, không chỗ dung thân nên mới chạy tới cửa cùng hắn đồng quy vu tận. Đáng tiếc cả nhà Thôi Kì Thủ đều chết vậy mà hắn lại không chết."

"Di ?"

Mậu Tuất vừa nói xong, thì thấy Thương Điềm nghiêng đầu nhìn hắn, vừa vẫy thủ hạ đằng sau: "Mấy tờ hoàng bảng nữa đâu ?"

"Ở đây, hoàng bảng còn truy nã cả đồng lõa của Yêu quỷ đường." Thủ hạ Thương Điềm đưa qua một tờ hoàng bảng khác, bên trên vẽ hai người, một là Mậu Tuất còn một là Diệp Vân Sam."

"Yêu quỷ đường cái gì!" Diệp Vân Sam giật lấy bức họa: "Hỗn đản, muốn giá họa cho ta!"

"Ngươi cho là Đại thiếu gia giá họa cho ngươi ?" Triển Chiêu hỏi.

"Không hắn thì còn ai vào đây!" Diệp Vân Sam giận dữ: "Hỗn đản qua sông đoạn cầu! Hèn gì ngay cả ta hắn cũng muốn chôn sống."

"Hai tội phạm truy nã đều ở đây, vậy không ổn rồi." Thương Điềm nhắc nhở mọi người: "Quan phủ đang lục soát toàn thành đó, chưa kể đây còn là lệnh truy sát của giang hồ. Nếu để ai biết bọn họ ở trong này, sát thủ với đám người không sợ chết nhất định sẽ không ngừng tìm tới cửa."

"Chuyện chúng ta đến Thương Sơn có phải cũng đã bị truyền ra?" Triệu Phổ hỏi Thương Điềm.

"Đúng vậy, ta là do nghe được tin nên mới đến tìm các ngươi ." Thương Điềm gật đầu, còn bổ sung thêm: "Có người ở bên ngoài loan tin nói các ngươi đột nhiên đến đây, không ít người giang hồ đều tỏ vẻ lo lắng, nhất là Cửu Vương gia cũng đến ."

"Tuy Triển Hạo chưa từng đi lại trên giang hồ, nhưng rất khó đảm bảo sẽ không ai nhận ra hắn." Ân Hầu nhíu mày: " Mậu Tuất, Diệp Vân Sam lại đều đang ở đây, đến lúc đó nguyên bản là Thương Sơn phái và Nhị Hải cung giang hồ tranh đấu sẽ biến thành đám lăng đồ tử đấu với chúng ta."

"Đối phó với một đám lăng đồ tử thì không thành vấn đề." Thiên Tôn nhíu nhíu mày: "Nhưng phiền nhất là bị níu chân, lúc đó thì có chút phiền phức ."

"Vậy phải làm sao? " Bạch Ngọc Đường nói xong, nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ đang ngồi ngáp, tiện thể chọc Tiểu Tứ Tử, thấy mọi người đột nhiên nhìn mình, có chút khó hiểu: "Nhìn ta làm gì?"

"Ngươi là nguyên soái." Công Tôn chọt hắn : "Mau nghĩ cách giải quyết đi!"

"Ta nghĩ..." Triệu Phổ có chút khó xử, hình như đây là chuyện giang hồ mà.

"Cửu Cửu thông minh nhất!" Tiểu Tứ Tử ở một bên nịnh nọt Triệu Phổ.

Triệu Phổ được Tiểu Tứ Tử khích lệ, tâm tình lập tức tốt hẳn lên, buồn ngủ mấy cũng tỉnh, nghĩ nghĩ: "Tốt nhất là chia nhau hành động."

"Chia nhau ?" Mọi người nghe hắn nói vậy cảm thấy khó hiểu.

"Chúng ta bất đồng thân phận, nếu ở cùng một chỗ, có khả năng người khác sẽ cảm thấy chúng ta có mục đích giống nhau nên sẽ trở thành mục tiêu lớn. Nhưng nếu chia nhau hành động thì sẽ khác !" Triệu Phổ nói xong, chỉ chỉ chính mình: "Ta xem như mang Công Tôn và Tiểu Tứ Tử đi du ngọan rồi thuận đường bái phỏng Đoạn thị hoàng tộc một chút, cũng có thể nhân tiện ổn định tình hình, để Đổng Già La và Cao Trí Thăng thành thật lại một chút. Vô luận là ai thì mục đích bám theo chúng ta có vẻ là muốn chúng ta ngột ngạt để bản thân phô trương thanh thế, vậy chúng ta liền làm ngược lại, cứ cho là chúng ta không được gì thì cũng không thể cho bọn họ kiếm chác..."

Mọi người nhìn nhau, cảm thấy có lý.

"Sau đó Triển Chiêu là người Khai Phong, Bạch Ngọc Đường là người giang hồ, chúng ta ngoại trừ kéo dài thời gian cũng có thể gây chút phiền toái cho bọn, thuyết phục mọi người thay vì truy nã Yêu quỷ đường thì không bằng điều tra Yêu quỷ đường không phải tốt hơn sao?"

"Chủ ý này rất hay."

Ân Hầu gật đầu.

"Còn Diệp Vân Sam và Mậu Tuất thì cứ trốn đi." Triệu Phổ nhún vai: "Có ai hỏi thì cứ nói không biết."

"Kế hoạch này quả thực rất chu mật (chu đáo chặt chẽ)." Triển Chiêu vẫn có chút khó xử: "Nhưng ở đây là Đại Lý không phải Khai Phong, không đời nào quan phủ lại để ta tự do tra án."

"Dễ thôi, ngươi tới bắt phạm nhân Đại Tống, tự nhiên Đại Lý sẽ phải phối hợp." Bạch Ngọc Đường cười.

"Ngươi kêu ta đi bắt đại ca?" Triển Chiêu kinh ngạc.

"Thay vì để người khác bắt, thì không bằng ngươi bắt hắn trước đi, còn có..." Bạch Ngọc Đường không hổ danh là người có thể đánh cờ hoà với Triệu Phổ, đuôi lông mày khẽ nhếch: "Trước khi người khác biết hắn là Triển Hạo, chúng ta đổi tên cho hắn !"

Triệu Phổ nghe vậy cười không ngừng, Bạch Ngọc Đường quả nhiên cũng không phải người thành thật.

"Chúng ta nói Yêu quỷ đường có thật, có liên hệ với Yêu quỷ môn năm xưa, sau đó đặt cho vị nhân huynh này cái tên thú vị một chút." Bạch Ngọc Đường nói xong nhướn mi với Triển Chiêu.

Triển Chiêu vỗ tay một cái: " Đại thiếu gia !"

Mọi người hiểu ý cười, cái này gọi là rượu trộn nước, có người vu oan giá họa thì giá họa ngược lại hắn, dứt khoát đem bí mật không ai biết tung hết ra để xem ai chết.

Bạch Ngọc Đường gọi Bạch Phúc đang vội vã ghi lại: "Biết làm thế nào chưa?"

"Đã biết Ngũ gia!" Bạch Phúc gật đầu, lập tức cùng nhóm ảnh vệ và gia tướng đi " gây sóng gió".

Thương Điềm muốn rủ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến sơn trại chơi, bất quá Triển Chiêu chịu đi mới lạ. Khắp sơn trại là "Chỉ gả cho Bạch Ngọc Đường", càng nhìn càng xấu hổ !

Triệu Phổ cùng Công Tôn thì ngược lại rất muốn đi, xem náo nhiệt cũng tốt.

Tiểu Tứ Tử cũng muốn đi, sơn trại a, bé muốn đi xem ghế da hổ !

Thiên Tôn và Ân Hầu cũng đi. Ân Hầu phải đi nhìn xem hoàn cảnh sống của vãn bối như thế nào, Thiên Tôn thì muốn đi xem trong sơn trại có đồ cổ không. Vì thế, Triển Chiêu là người duy nhất không muốn đi bị mọi người túm lên sơn trại.

Thương Thứu sơn trang tọa lạc ở hạ du Hắc Thủy hà cạnh Thương Thứu Phong. Thương Thứu Phong địa thế vi hiểm, muốn lên núi chỉ có một đường là đi qua cây cầu sắt bắc ngang Hắc Thuỷ hà, phía dưới là nước sông cuồn cuộn. Đừng nhìn mấy tên thủ hạ của Thương Điềm giá áo túi cơm (ăn hại), nhưng khinh công không tệ, lúc đi qua cầu treo tay chân rất nhanh nhẹn.

Còn lại mọi người chia nhau, Triệu Phổ cõng Công Tôn, Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử, Bạch Ngọc Đường xách Tiêu Lương, Thiên Tôn và Ân Hầu một người túm Bàng Dục một người mang Bao Duyên, cũng thuận lợi đi qua.

Lên núi rồi mới biết được cái gì gọi là vô hạn phong quang tại hiểm phong*, trên vách núi Thương Thứu đột ngột mọc lên một sơn trại sừng sững.

* phong cảnh rộng rãi thoáng đãng ở ngọn núi cao hiểm trở

Cửa trại mở ra, hai ba trăm người đứng ngoài cửa, xếp thành hàng nghênh đón Đại đương gia Thương Điềm.

Vừa bước vào cửa thì một lá cờ thật lớn, trên lá cờ mày đen thêu một chữ Thương Thứu màu bạc, cạnh chữ Thương Thứu có người dùng kim tơ vàng thêu _ trong sơn trang cấm nuôi mèo !

Triển Chiêu giật mình, Bạch Ngọc Đường có chút buồn cười.

Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu nhìn lá cờ, hỏi Thương Điềm: "Vì sao không cho nuôi mèo ? Lỡ trong sơn trại có chuột ăn vụng thì sao?"

Thương Điềm bĩu môi có vẻ vô cùng bất mãn, còn tiện thể trừng Triển Chiêu một cái: "Mèo doạ chuột chạy hết rồi! Một con cũng không còn !"

Triển Chiêu nhìn trời, giả bộ cái gì cũng không hiểu.

"Bia đá tụ nghĩa sảnh trong trong truyền thuyết ở đâu?" Triệu Phổ vừa đi vừa tìm, Công Tôn và Tiểu Tứ Tử thì đếm đếm, nhìn trước nhìn sau phải có đến mấy chục bia đá, quá đồ sộ.

Thương Điềm hiếm khi ngượng ngùng, chạy đi phân phó mở tiệc chiêu đãi mọi người, sơn trang hảo hảo náo nhiệt một phen.

Đêm đó, bọn Triển Chiêu ở lại Thương Thứu. Sáng ngày hôm sau, Bạch Phúc chạy tới báo lại cho Bạch Ngọc Đường, nói hết thảy đều làm thỏa đáng !

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cảm thấy thời gian không sai biệt lắm liền xuống phố một chuyến. Lúc này, mọi người đang xì xào bàn tán cái Đường chủ Yêu quỷ đường kia gọi là Đại thiếu gia, nghe nói hắn tội ác ngập trời, còn có thần quỷ tà lực, là hung phạm Khai Phong phủ đang truy bắt. Còn nói người này rất giỏi dịch dung, có thể biến ra đủ loại bộ dáng, giả thành bất luận người nào, án mạng lần này của Thương Sơn phái chính là một ví dụ.

Triển Chiêu bưng chén trà, gật đầu với Bạch Ngọc Đường: "Bạch Phúc quả nhiên rất biết làm việc, còn sợ liên lụy đại ca của ta nói đại thiếu gia biết dịch dung."

Bạch Ngọc Đường nhìn dưới lầu người giang hồ đến càng lúc càng nhiều, có chút lo lắng: "Miêu nhi, Đại thiếu gia không phải cùng phe với Triển Hạo sao, vì cái gì mà lần này lại giá họa Triển Hạo ? Nội đấu?"

Triển Chiêu lắc đầu: "Ta cũng muốn gặp đại ca hỏi rõ, nhưng lại không biết hắn đang ở đâu."

"Ban đầu, chúng ta chỉ nghĩ mục đích của Triển Hạo là thánh quả, nhưng sau này, tựa hồ thánh quả cũng không phải mục tiêu duy nhất của bọn họ." Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu: "Kỳ thật cho tới bây giờ, tuy rằng Triển Hạo có liên quan, nhưng hắn chưa từng trực tiếp làm ác, ngươi cũng không nên quá lo lắng."

Triển Chiêu nghe xong, đột nhiên muốn cười: "Ngươi á, nhìn người không nhìn nghĩa, nếu hắn không phải đại ca ta ngươi tuyệt đối sẽ nói hắn là tội ác tày trời."

Bạch Ngọc Đường nhướn mi: "Ai bảo hai ta đã thành thân, đương nhiên nhìn người không nhìn nghĩa."

Đang nói chuyện, có hai thủ hạ của Thương Thứu sơn trang chạy tới. Hai người này một người tên là Tiễn Tử một người tên là Thạch Đầu, nghe nói còn có Bố ( bao bố trong bộ ba kéo, bao, búa ), là tuỳ tùng của Thương Điềm. Lối suy nghĩ của Thương Điềm rất giống Tiểu Tứ Tử, thủ hạ của nàng rất nhiều, phải đến mấy trăm, nàng thật sự chịu chết không nhớ nổi, vì thế liền thuận miệng đặt cho họ mấy cái tên dễ nhớ dễ gọi . Ngày đó Bạch Ngọc Đường còn hỏi vì sao không trực tiếp kêu một hai ba bốn năm sáu.... Thương Điềm đỏ mặt phụng phịu một câu: "Cô nãi nãi không thích đếm."

"Hai vị gia." Thạch Đầu lấy ra một bản vẽ: "Đây là bản đồ phân bố ngư vực vùng Hắc Thủy và một ít thôn trang rải rác xung quanh."

Bạch Ngọc Đường cầm đến mở ra, hắn nhìn bản vẽ một lúc, khẽ nhíu mày: "Vì sao những nơi hung hiểm này cũng có người ở ?"

"Nơi càng hung hiểm thì càng có nhiều lão nhân, bởi vì đi đứng không tiện, không đi được nên ở lại núi, đồ ăn thức uống có thể tìm trong núi, sống rất thanh nhàn ." Tiễn Tử nói với hai người: "Ngư dân ở đó thì phần lớn đều bưu hãn, bất quá cũng rất thuần phác. Sông Hắc Thủy nước chảy siết không có thuyền buôn nên thuỷ khấu cũng không có, tất cả đều là ngư dân chân chính. Đương gia bảo chúng ta cho chuẩn bị vài thứ cho hai vị, nói là lúc lên núi gặp mấy ngư dân hay lão nhân thì có thể dùng."

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhận lấy _ là hai cái túi lớn, cũng không biết là gì. Mở ra nhìn thì thấy là một loại lá cây màu vàng.

"Lá yên thảo ( thuốc lá )?" Bạch Ngọc Đường tốt xấu gì cũng là con nhà buôn, liếc một cái lập tức nhận ra.

"Đây là lá yên thảo tốt nhất chỗ chúng ta, ngư dân và mọi người sống trên núi đều rất thích hút thuốc, túi yên, ống trúc yên linh tinh so với vàng còn quý hơn."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cột túi lại. Bạch Ngọc Đường thưởng cho hai người làm việc đắc lực rồi thì cùng Triển Chiêu đứng dây, hướng Hắc Thủy mà đi.

Lần này, hai người đến Hắc Thủy tìm hiểu Yêu Quỷ đường. Nếu địa phương truyền thuyết kia và nhân ngư ca được ghi lại trong sách là đúng và năm đó Bạch thư sinh là nhìn thấy Yêu quỷ môn quanh vùng Hắc Thủy thì lão nhân gia và ngư dân ở đó ít nhiều gì cũng sẽ từng nhìn thấy. Bạch thư sinh không biết võ công, không thể đi qua cầu treo, nhưng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thì không thành vấn đề, chỉ cần có thể tìm được liền có thể sang bờ bên kia !

Hai người một đường đi đến phụ cận Hắc Thủy, nghe tả lại và nhìn thấy cảnh thật tuyệt đối là hai việc khác nhau. Nước Hắc Thủy Hà vô cùng siết, sông hồ bình thường không thể so được . Hai người dọc theo sông, từ hạ du hướng lên thượng du, gặp ngư dân thì hỏi thăm. Bất quá đáng tiếc, ngư dân này cũng chưa từng nghe thấy cái gì Yêu quỷ đường hoặc là Yêu quỷ môn, thậm chí ngay cả khúc ca nhân ngư Bao Duyên tìm được bọn họ cũng không biết. Sau đó có một lão ngư dân nói cho hai người ven bờ Hắc Thủy, người Đại Lý chỉ đánh cá ban ngày, người ngoại tộc thì đánh cá ban đêm.

"Nước này chảy xiết như vậy, ban đêm thì đánh thế nào?" Triển Chiêu khó hiểu.

"Bọn họ tự nhiên có cách của bọn họ, mà họ thường chỉ đánh cá ở vài khúc quanh trên thượng du." Lão ngư dân chỉ lên khu vực vô cùng rậm rạp trên thượng du: "Chỗ đó buổi tối thỉnh thoảng sẽ có vài dị tộc đổ lửa bắt cá, bất quá nhớ kỹ, nếu nhìn thấy là cô nương mặc hồng y thì vạn lần không được tới gần."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa nghe hồng y lập tức nhướn mi _ lúc này hai người bọn họ đều cảm thấy chỉ cần là hồng y, vô luận là nữ quỷ hay là nữ tử đều rất khả nghi.

"Ai nha, đó là Hồng Nữ đó, coi chừng bị ăn thịt!" Ngư dân nói xong bước đi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tiếp tục xuôi dòng đi lên, lại hỏi vài thôn trang rồi lại tiếp tục đi. Sơn đạo gập ghềnh bóng người thưa thớt, mặt khác... trời cũng tối dần.

Nơi này cũng phải lưng chừng núi, Hắc Thủy không chỉ khúc khuỷu mà chênh lệch độ cao cũng rất lớn, căn bản chính là thác nước, vậy nên nước mới chảy siết như vậy. Triển Chiêu ngẩng lên, cảm thấy không khí trong núi nhẹ nhàng khoan khoái động lòng người, trừ bỏ đường hơi có chút khó đi thì thật đúng là mĩ cảnh lâm tú, đúng là hảo địa phương.

"Miêu nhi, đi vào trong đi, cẩn thận rớt xuống sông !"

Bạch Ngọc Đường nhắc nhở lần thứ một trăm linh một. Triển Chiêu nhìn quanh một chút, quay lại hỏi hắn: "Chúng ta tiếp đi không ? Trời sắp tối đen rồi ."

"Chúng ta đi thêm một chút." Bạch Ngọc Đường vươn tay chỉ: "Ngồi ở đó có thể nhìn thấy hạ lưu. Hôm nay gió không lớn, âm u, cá sẽ bơi lên. Đây là cơ hội tốt để đánh cá, buổi tối chúng ta xem thử xem có đèn đuốc gì không."

Triển Chiêu gật đầu, có chút buồn cười. Bản thân Bạch Ngọc Đường không đánh cá nhưng lại biết xem ngày để đánh cá.

Hai người lên núi, ngồi trên một tảng đó nhô ra, bốn phía là vách núi, phía dưới là nước sông cuồn cuộn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngồi trên đá, lấy rượu ra, nghỉ một lát. (Cc: rượu đâu ra vậy 0_0 )

"Hắc Thuỷ hà đúng là tuyệt hiểm!" Triển Chiêu không khỏi tán thưởng.

Bạch Ngọc Đường tựa vào vách đá, ngẩng đầu nhìn mặt trăng vừa lớn lại vừa tròn trên đầu, lẩm bẩm: "Lúc đầu là Tang hồn châu, rồi đến Chiêu hồn linh, kế đó là Yêu thành, Ngũ phần thôn, Thận lâu, Thánh quả, Ngũ mệnh miêu, Vạn cuốn kinh thư, Thiên chi nhãn, Bát mâu loạn thế, triệu hồi Ngũ họa rồi thần khí, bây giờ lại là Yêu quỷ môn Yêu quỷ đường khó phân biệt, Triển Hạo, Đại thiếu gia... Đến tột cùng đằng sau lưng những chuyện này cất giấu âm mưu gì? Nếu nói dã tâm lớn chút thì là cướp giang sơn thay triều đại ? Nhưng hình như không phải. Hành động không nhằm vào hoàng thất hoặc ngôi vị hoàng đế. Nếu nói chỉ là tư oán, tiểu đánh tiểu nháo, nhưng liên lụy quá nhiều..."

Bạch Ngọc Đường nói xong, Triển Chiêu vươn tay xoa mi tâm hắn: "Đừng nghĩ nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng."

Bạch Ngọc Đường cười bất đắc dĩ, vỗ vỗ vách núi: "Nằm xuống đi."

Triển Chiêu thuận thế nằm xuống, nhìn hắn: "Làm gì ?"

"Ngươi không phải ngươi nói từng nhìn thấy cánh cổng kia sao ?"

"Ừh !" Triển Chiêu gật đầu: "Nhưng không nhớ ra ."

"Muốn nhớ thì nhắm mắt lại mà nhớ, ta giúp ngươi để ý Hắc Thuỷ, nếu có người ta sẽ gọi ngươi." Bạch Ngọc Đường nói rất khẽ, bởi vì mí mắt Triển Chiêu bắt đầu đánh nhau rồi.

Triển Chiêu cũng không biết tại sao, cảm thấy rất rất buồn ngủ... Không đúng, hắn có nội lực thâm hậu, hơn nữa còn là cú đêm, Bạch Ngọc Đường thường nói hắn như vậy. Người khác ai cũng ngủ hết rồi mà hắn vẫn còn rất có tinh thần...

Triển Chiêu nhớ lại cảnh hồi trước thường cùng Bạch Ngọc Đường ở trong khách phòng Khai Phong phủ đấu võ mồm, khóe miệng khẽ nhếch, từ từ tiến nhập cảnh mộng. Cuối cùng nghe được Bạch Ngọc Đường ghé vào tai hắn nói: "Không cần lo lắng, chúng ta sẽ tìm được đại ca ngươi ."

Cũng không biết ngủ bao lâu, Triển Chiêu nghe thấy chim hót còn có tiếng kẻng quen thuộc. Tiếng kẻng này vừa rồi hắn cùng Bạch Ngọc Đường một đường nghe được không ít, khi có cá mắc lưới thì phát ra âm thanh này.

Mở to mắt, nhìn bầu trời màu xanh nhạt, Triển Chiêu tâm nói mình cứ vậy mà ngủ một đêm ? Dụi mắt, ngồi xuống, vừa định vỗ Bạch Ngọc Đường nói tiếng sớm, đảo mắt nhìn... không có người.

Nhìn sang bên kia... vẫn không có ai.

Triển Chiêu nghiêng đầu, mình còn đang ngủ trên mà Bạch Ngọc Đường chạy đâu rồi .

"Ngọc Đường ?"

Triển Chiêu nghĩ có khi nào Bạch Ngọc Đường đi rửa mặt hoặc là vào núi bắt thỏ làm điểm tâm không nhỉ? Tất quá trong đầu lại có tiếng nói _ không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, Bạch Ngọc Đường sẽ không để mình đang ngủ lại mà chạy đi. Càng kỳ quái là... Triển Chiêu nhìn nhìn sắc trời tính toán canh giờ lập tức bị dọa cho nhảy dựng ! Sắp trưa rồi. Nếu tính đúng thì từ tối qua đến giờ, hắn suốt ngủ năm sáu canh giờ ! Triển Chiêu tự biết ngủ nhiều thì cũng có thể nhưng dù có là bất tỉnh nhân sự cũng đâu thể ngủ suốt năm sáu canh giờ. Trực giác nói cho hắn biết _ có vấn đề !

Triển Chiêu đứng lên, theo thói quen chống tay thì phát hiện đang cầm Cự Khuyết trong tay. Hắn giơ Cự Khuyết lên nhìn, cảm thấy có chút không thích hợp, rút kiếm ra, Triển Chiêu sửng sốt. Bởi vì trên thân kiếm... có vết máu. Lại nhìn xung quanh, Triển Chiêu há hốc. Trên người hắn, trên đá loang lổ vết máu. Mà chuyện khiến hắn càng kinh ngạc chính là xung quanh đều là dấu vết đao kiếm, vết cắt sắc bén... là do kiếm khí và đao phong gây ra. Triển Chiêu thậm chí có thể từ dấu vết nhìn ra là chiêu thức của mình và Bạch Ngọc Đường... Nơi này giống như vừa trải qua một hồi đại chiến.

Mà giữa rất nhiều dấu vết, có thể nhận ra bốn vệt sâu song song cùng một chỗ, khiến Triển Chiêu cảm thấy bất an , có cảm giác qun thuộc _ là vết cào trong toà hung trạch do "Nộ yêu" lưu lại.

Triển Chiêu ngồi xổm, sờ lên vết máu, chưa khô hẳn, dính dính, thường thường... Triển Chiêu khó chịu, không biết gì sao nhưng hắn biết đây không phải máu Bạch Ngọc Đường. Hơn nữa hắn cũng không gặp ảo giác, bởi vì hắn cái gì cũng nghĩ không ra.

Hắn chỉ biết là mình đang ngủ, lúc ngủ còn nhớ đến chuyện hồi xưa hay cùng Bạch Ngọc Đường đấu võ mồm, rồi sau đó...

Triển Chiêu đứng trên cự thạch, dùng sức siết chặt lưỡi kiếm... Đau! Có cảm giác. Không phải nằm mơ cũng không phải ảo giác. Cảm thấy không ổn, mở lòng bàn tay ra thì thấy máu vẫn đang chảy, cảm giác đau đớn này là thật, nhìn quanh, cảnh tượng vẫn không thay đổi.

Nhưng Triển Chiêu nghĩ không ra hôm qua đã xảy ra chuyện gì, vì sao cái gì hắn cũng không nhớ, xung quanh một mảnh hỗn độn, Bạch Ngọc Đường đã đi đâu ?

Đạp lên đá, Triển Chiêu nhìn uống. Phía dưới là nước sông chảy xiết, hắn đang muốn quay lại tìm thì lại chú ý tới trên thạch bích có một Huyết Thủ ấn, một đạo đao ngân thật dài, từ trên vách đá kéo dài xuống, bên cạnh còn có vết trảo thật sâu...

Triển Chiêu nhìn chằm chằm Huyết Thủ ấn kia, ngón tay thon dài, hắn nhận ra dấu tay này _ là Bạch Ngọc Đường . Vì sao ở đó lại có Huyết Thủ của hắn?

Nhìn Huyết thủ ấn đột nhiên trước mắt Triển Chiêu loé lên. Giữa bóng tối cự khuyển ba đầu hung ác lao tới... nhưng rất nhanh, cảnh tượng lại biến mất .

Triển Chiêu theo đạo đao ngân thả người nương theo vách núi mượn lực nhảy xuống. Đứng bên bờ sông, hắn nhặt được hai thứ, đều dính máu, dị thường chói mắt... ngân đao dính máu và vỏ đao màu bạc.

Triển Chiêu yên lặng ngồi xuống, nhặt đao và vỏ đao lên, quay đầu nhìn nước sông cuồn cuộn... hắn lau máu trên chuôi đao, đưa một ít lên miệng. Hắc thuỷ trước mắt biến thành đỏ thẫm, một hắc cẩu cực lớn rơi vào trong nước nhưng vẫn không thấy thân ảnh bạch sắc kia.

Chỉ có một loại cảm giác chua xót, Triển Chiêu cố gắng nghĩ nhưng vẫn không thể nghĩ được gì. Nước quá siết... manh mối gì cũng không lưu lại cho hắn.

Cũng không biết qua bao lâu, Triển Chiêu bước đến bờ sông, vốc nước rửa mặt mới phát hiện toàn thân đều là máu, ngửi thử... không phải máu Bạch Ngọc Đường. Vô luận là ai lưu lại nhiều máu như vậy nhất định đã chết, hoặc có khi là của con súc sinh ba đầu kia, không biết Ngọc Đường có chém rớt mấy cái đầu của nó không.

Triển Chiêu rửa mặt xong đứng dậy, cầm đao của Bạch Ngọc Đường dọc theo dòng nước hướng lên thượng du. Theo lý mà nói, Bạch Ngọc Đường nếu xảy ra chuyện hẳn là phải bị nước cuốn xuống hạ du mới đúng, nhưng Triển Chiêu chỉ dựa vào cảm giác chính mình một đường hướng lên. Cũng không biết đi bao lâu, xung quanh bắt đầu có sương. Đi thêm một chút liền phảng phất như đi vào biển mây. Cảm giác đau đớn trong lòng bàn tay vẫn còn làm hắn biết này không phải ảo giác, thứ ảo giác chết tiệt làm hắn bỏ lỡ rất nhiều thứ.

Triển Chiêu bỗng nhiên bắt đầu hận _ hắn hận kẻ khiến hắn có loại năng lực cổ quái này, hận đến nghiến răng. Trừ phi Bạch Ngọc Đường lập tức hoàn hảo không bị gì xuất hiện tại trước mắt hắn ngay bây giờ nếu không bất cứ thứ gì cũng không thể đánh tan hận ý chưa từng có trong lồng ngực hắn lúc này.

Ngay lúc đã không còn thấy rõ dưới chân là đường hay là nước, chỉ có thể dựa theo vách đá mà đi tời trước Triển Chiêu nghe được một tiếng kèn kỳ quái, rầu rĩ.

Hắn theo tiếng kèn xuyên qua núi đá, trước mặt... hai cự thạch cực lớn di chuyển, giống như cánh cổng chậm rãi mở ra. Không biết là do mây tạo thành ảo giác hay là hai tòa cự thạch thực sự di chuyển. Triển Chiêu thấy được chân trời vàng rực nhuốm màu nắng, mang theo một loại ý vị khó tả, mỹ cảnh đã không đủ để hình dung kỳ quan trước mắt, có lẽ... tiên cảnh cũng chỉ như thế này. Bất quá Triển Chiêu chỉ chú ý tới một sợi xích thật dài nổi bật giữa sương mù cùng thứ đầu bên kia _ một cánh cổng cực lớn. Chữ trên tấm biển có thể thấy được rõ ràng, không phải Yêu Quỷ Đường mình thấy trong ảo giác mà là _ Yêu Quỷ Môn.

Triển Chiêu lẳng lặng nhìn cánh cổng kia cùng sợi xích càng ngày càng rõ tựa như có người đang mời hắn.

Triển Chiêu ngẩng đầu. Giữa sương mù có một người đang hướng hắn bước nhanh tới. Trên mặt người nọ là nụ cười thật tươi, mở hai tay tựa hồ đang hoan nghênh hắn. Nhưng khuôn mặt tươi cười này trong mắt Triển Chiêu lại vô cùng đáng giận.

"Chiêu, ngươi cuối cùng cũng đến !" Người nọ đi đến rồi đứng lại một chỗ hắn không xa: "Ta chờ ngươi thật lâu."

Triển Chiêu yên lặng đứng trước sợi xích, chưa từng bước lên một bước. Lòng bàn tay ẩn ẩn đau, thỉnh thoảng lại nhắc nhở hắn _ đây là thật không phải ảo giác!

"Sao lại ngẩn người ở đó ? Ta mang ngươi vào trong, đại ca có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi." Nụ cười của Triển Hạo vẫn ôn hòa như xưa, nhưng ...vẫn là câu nói kia, lúc này Triển Chiêu nhìn cái gì cũng đều cảm thấy chán ghét.

"Vì sao ta lại tới đây ?" Triển Chiêu thập phần bình tĩnh hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Nơi này là đâu?"

Triển Hạo chỉ phía sau: "Đây là thần địa nơi mà những kẻ khác cố gắng cả đời cũng không thể đặt chân đến!"

"Vì sao ta nhìn thấy lại là Yêu Quỷ Dường ?"

"Chỉ là để che giấu tai mắt người khác thôi, là ta cho ngươi lên."

Đuôi lông mày Triển Chiêu khẽ động : "Ngươi cho ta lên ? Nói như vậy, ngươi dẫn ta đến ?"

"Không sai !" Triển Hạo gật đầu: "Ta đã nói rồi, nơi này là thần địa mà người trong thiên hạ đều ao ước được tới ..."

"Vì sao hôm qua ta không phát hiện ?" Triển Chiêu đánh gãy hắn, cảm thấy đầu vang lên tiếng ong ong.

"Việc gì cũng có cái giá của nó."

"Giá?" Triển Chiêu gật đầu, giơ đao Bạch Ngọc Đường lên, hỏi hắn: "Là đây?"

"Ta biết ngươi nhất thời không tiếp thu được, nhưng ngươi trước theo ta đi vào..."

"Ngươi tuỳ tiện tìm một kẻ nào đó muốn tới không phải được rồi sao?" Ngữ điệu của Triển Chiêu vô cùng băng lãnh: "Nơi đó tốt cỡ nào ? Nếu ngươi cảm thấy tốt như vậy thì cứ chết ở trong đi, vĩnh viễn không cần đi ra."

Triển Hạo kinh ngạc nhìn Triển Chiêu, lập tức cười khổ: "Ngươi làm sao vậy ? Giận đại ca vẫn gạt ngươi à ? Đệ đệ ngoan của ta sao lại nói ra những lời đó ?"

"Ai là đệ đệ của ngươi, ta với ngươi có quan hệ huyết thống sao ?" Triển Chiêu hỏi lại: "Ta có thể ăn sai dược, nhưng ngươi căn bản là không thể trị. Ngươi chết cũng được, sống gây hoạ cũng thế, có quan hệ gì tới ta? Không phải ngươi nói nơi này là tiên cảnh sao ? Có thể quay ngược thời gian không ? Chỉ cần quay lại hai ngày tiền, ta liền cùng Ngọc Đường quay về Khai Phong hoặc Hãm Không Đảo, chỗ nào cũng được."

Triển Hạo khẽ nhíu mày: "Ngươi còn chưa bước vào thì sao biết nơi này ..."

"Nơi này có Bạch Ngọc Đường không?" Triển Chiêu hỏi hắn.

Triển Hạo cười cười, lắc đầu: "Đời này ngươi cũng không thể gặp lại hắn, ta nói rồi, muốn tới đây thì phải trả đại giới."

" À, được !" Triển Chiêu gật đầu: "Ta không đi vào, ngươi đem hắn trả lại cho ta, ta lập tức đi."

Triển Hạo thở dài: "Ta biết, Bạch Ngọc Đường chết ngươi rất khó..."

"Ngươi lặp lại lần nữa?" Triển Chiêu giống như nghe không rõ: "Ai chết ?"

"Chiêu..."

"Ta giết ngươi có thể đổi hắn về không?" Triển Chiêu cẩn thận đặt ngân đao sang một bên, rút Cự Khuyết ra. Bên tai vẫn là câu cuối cùng người nọ lưu lại đêm qua "Không cần lo lắng, chúng ta sẽ tìm được đại ca ngươi"

Triển Chiêu bật cười, tìm hắn làm cái gì?

Triển Hạo kinh ngạc nhìn Triển Chiêu vẻ mặt dày đặc sát ý, hai mắt đỏ ngầu chưa từng nhìn thấy: "Chiêu, ngươi điên rồi sao? Ta là đại ca ngươi."

"Ta điên rồi... Triển Hạo, ta muốn ngươi và tiên cảnh này chôn cùng !"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương