Quỷ Hành Thiên Hạ
-
Quyển 10 - Chương 6: Tại giá lý
riển Chiêu bung dù, chậm rãi đi về hướng ngoài thành. Mưa rất lớn làm cho Triển Chiêu nhớ tới một ít chuyện cũ.
Trong trí nhớ của Triển Chiêu, hắn cùng Bạch Ngọc Đường đã cùng nhau trải qua vô số trận mưa, mưa to cũng có mà mưa nhỏ cũng có. Trong đó có vài lần để lại ấn tượng đặc biệt sâu...
Còn nhớ có một lần là vào dịp tiết Thanh minh.
Lần đó Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cùng về nhà tế tổ, bởi vì rất gấp nên sáng sớm sau khi đến Thường Châu thăm mộ liền lập tức ngồi thuyền đến Tùng Giang phủ.
Nhưng thuyền đến giữa hồ lại gặp một trận mưa to.
Theo lý thì vào dịp Tiết thanh minh ở vùng Giang Nam có mưa cũng không có gì lạ, nhưng phần lớn đều mưa nhỏ hoặc mưa phùn, lần đó cũng không biết vì sao mà mưa lại đặc biệt to.
Cố tình Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vì muốn đi nhanh mà chọn một chiếc thuyền có mui nhỏ, lúc này thì tốt rồi, bị nhốt cứng giữa hồ luôn.
Hai người tránh trong thuyền, nhìn mưa to như trút nước, xung quanh là một mảnh mênh mông nhìn không thấy bờ, thuyền nhỏ còn bắt đầu lắc lư.
Triển Chiêu đột nhiên hỏi Bạch Ngọc Đường: "Có khi nào bị chìm không ?"
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ: "Chắc không đâu."
"Nhưng nếu chìm thì phải làm sao?" Triển Chiêu chớp mắt mấy cái.
Bạch Ngọc Đường lại nghĩ nghĩ, vươn tay chụp lấy khúc gỗ rìa thuyền, tay kia thì nắm lấy tay Triển Chiêu: "Nắm chặt, phỏng chừng sẽ không sao đâu?"
Triển Chiêu cười nhìn hắn: "Một khúc gỗ đủ không?"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên hai cái chậu gỗ lại phóng tới trước mắt bọn họ.
"Chậu tốt!" Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng loạt vươn một tay bắt lấy, tay còn lại thì... vẫn đang nắm.
Lúc này, nhà đò ( người lái thuyền ) đi vào, mặc áo tơi mang đấu lạp, vẻ mặt khó xử: "Nhị vị gia, làm phiền tát nước giúp đi, bằng không sẽ chìm thật đó ."
Lúc này Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mới phản ứng lại, cúi đầu, vừa nhìn một cái lập tức cả kinh _ hoá ra nước mưa tràn vào thuyền đã ngập đến chân rồi.
Vì thế, nhà đò tiếp tục chèo thuyền, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hai vị đại hiệp cầm hai cái chậu tát nước ra ngoài, này đại khái là lần mất hình tượng nhất của hai người a. Chờ đến khi thuyền cập bến hai người đã ướt nhẹp, vậy mà nhà đò còn nói hai người bọn họ quá chậm, tát nước cũng không biết, tay chân vụng về chậm chạm.
...
Triển Chiêu nhìn bọt nước trên giày, không hiểu sao lại nhớ đến tình cảnh ngày đó, bất tri bất giác đã qua thật lâu.
Phía trước xuất hiện một dịch trạm, đây là dịch trạm cách Hắc Phong thành gần nhất, đi thêm về phía trước chút nữa là địa giới Hắc Phong lĩnh.
Triển Chiêu nghĩ nếu muốn đến Hắc Phong thành, trú mưa ở đây là tốt nhất .
Vì thế hắn bước nhanh vào dịch trạm.
Chỉ là, dịch trạm lớn như vậy cũng chỉ là một căn nhà bốn cửa sổ, một chuồng ngựa. Trong chuống chỉ có một con ngựa thường màu đen để cho thuê, không có Bạch Vân Phàm tuấn mỹ tiêu sái, đương nhiên cũng không có Bạch y nhân tuấn mỹ tiêu sái kia.
Triển Chiêu theo bản năng gãi đầu, cảm thấy mình mắc bệnh tương tư nặng quá rồi, bất quá hắn vẫn cảm thấy _ có cảm giác Bạch Ngọc Đường đang ở đây, ảo giác sao ?
"U khách quan, đang mưa mà còn đi sao ?"
Trong góc dịch trạm có một tiểu binh đang ngủ gật trên tháp. Bình thường những dịch trạm Hắc Phong thành đều có tiểu binh luân phiên trông coi, kỳ thật cũng không làm gì, chỉ là cho ngựa ăn hoặc thay chút nước trà thôi.
Triển Chiêu nhìn hắn, cảm thấy có chút quen mắt.
"Di?" Tiểu binh vui vẻ đi tới dâng trà: "Nguyên lai là Triển đại nhân ? Sao ngài lại đến đây vậy."
Triển Chiêu cũng đã nhớ ra hắn, người trẻ tuổi này họ Trần tên Phú, là một trong những thủ vệ ở Hắc phong thành, lúc đi ra đi vào từng gặp mặt.
"Trần huynh đệ, đang ca trực của ngươi à?" Triển Chiêu hòa khí chào hỏi lại.
Trần Phú lập tức mừng rỡ. Lại nói, toàn bộ Hắc Phong thành người có thể nhớ tên những tiểu binh như bọn họ không nhiều lắm, may mà Triệu Phổ và vài vị đại tướng quân lại nhớ, chứ bình thường nhóm trưởng Đô Thống cũng không biết bọn họ, nay lại nhiều thêm một người. Quả nhiên người càng có bản lĩnh thì càng là người khiêm tốn hoà nhã, chả bù cho mấy kẻ đi đến đâu cũng trưng ra cái mặt cao cao tại thượng mà không khác gì một đám thùng cơm.
"Uống trà." Trần Phú rót trà cho Triển Chiêu, thấy mưa càng lúc càng lớn, liền nhíu mày: "Ai nha, lát nữa đừng có lũ nha."
"Sẽ có lũ?" Triển Chiêu cả kinh: "Vậy người đi đường không phải sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Trần Phú nhanh chóng xua tay: "Không không! Cái này ta cũng không chắc, nhưng nếu có thì chỉ có một chút ở phụ cận Hắc Phong lĩnh thôi."
Triển Chiêu nhẹ nhàng thở ra, lại xác nhận lần nữa: "Hắc Phong lĩnh ở gần đây?"
"Đúng vậy, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ta sẽ rung chuông báo nguy ngay. Nguyên soái đã phân phó, đường xung quanh Hắc Phong thành không thể bị tắc nghẽn." Nói xong, vửa chỉ chỉ rừng cây trên triền núi: "Cho nên ta rất chú ý."
" À.. vậy sao." Lúc này Triển Chiêu triệt để yên tâm.
Đồng thời, hắn bưng chén trà đánh giá địa hình Hắc Phong lĩnh.
Triển Chiêu ra giang hồ đã lâu, rừng cây núi cao này nọ hắn thấy không ít, địa hình Hắc Phong lĩnh xem như tương đối đặc biệt, thế núi có hình sừng dê rất ít gặp.
"Triển đại nhân." Trần Phú thấy Triển Chiêu ngẩn người, đột nhiên hỏi: "Ngài có tin có quỷ không?"
Triển Chiêu khẽ sửng sốt, cười nhìn Trần Phú: "Sao lại hỏi như vậy ?"
Trần Phú chống cằm: "Ta nghe mọi người nói, ngài ở Khai Phong phủ làm quan gặp qua không ít quái án tử, vậy có từng gặp quỷ chưa?"
Triển Chiêu có chút buồn cười, gần đây mình rất có duyên với quỷ sao? Vừa mới bị Khoan thúc nhận lầm thành quỷ, nay lại bị Trần Phú hỏi có tin có quỷ không, vì thế nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Ta thật sự chưa từng thấy qua, bất quá về phần có tin hay không thì chắc là có đi, ai biết được."
"Ai." Trần Phú khe khẽ thở dài, tựa hồ có chuyện khó nói.
"Sao vậy?" Triển Chiêu cười hỏi: "Gặp quỷ sao?"
Trần Phú do dự một chút: "Ngài đừng nói cho Vương gia nha."
Triển Chiêu biết Triệu Phổ quân quy sâm nghiêm, không thích có người đồn thổi bậy bạ, đặc biệt mấy thứ thần tiên ma quái, nhiễu loạn quân tâm. Bởi vậy có thể Trần Phú đã nhìn thấy cái gì đó nhưng vẫn sợ tới mức không dám nói cho người khác nghe, bất quá vẫn không nhịn được tính nhiều chuyện nên mới nói với Triển Chiêu.
Triển Chiêu dĩ nhiên thân thiết gật đầu: "Được, yên tâm."
Trần Phú đè thấp thanh âm nói: "Gần đây xảy ra một chuyện lạ."
"Chuyện lạ?" Triển Chiêu bật cười: "Lạ cỡ nào?"
"Nói thế nào đâu, Hắc Phong thành bốn cổng đều có đường, con đường này thông đến phía nam, tương đối hẻo lánh, có thể xem như đường tắt, người lui tới không nhiều. Mặt khác bên kia Hắc Phong thành còn có hai đường lớn, một hướng Trung Nguyên, một hướng phía đông, thương nhân lui tới nhiều đường cũng rộng, bất quá dù vậy thì con đường này cũng không phải không có ai đi."
Triển Chiêu không hiểu lắm: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó... kỳ quái là con đường này đã gần mười ngày chưa một người nào lui tới!"
Triển Chiêu ngẩn người: "Ta không hiểu lắm."
"Chính là không ai lui tới đó!" Trần Phú tựa hồ đang sắp xếp lại ngôn ngữ giải thích: "Ngay cả mấy con chó hay đến xin ăn cũng không thấy."
Triển Chiêu càng nghe càng hoang mang.
Trần Phú lại đè thấp thanh âm xuống mấy phần, nhỏ giọng nói: "Thì tỷ như, tuy rằng con đường này bình thường ít ai lui tới, nhưng mỗi ngày ít nhất cũng sẽ có một hai người đi đường hoặc là phiêu đội nào đó đi ngang qua. Cùng lắm thì ba ngày không có ai, ngày thứ tư chắc chắn sẽ có một người đi ngang, ta canh ở đây vài năm mà chuyện mười ngày không thấy một bóng người cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp qua!"
Triển Chiêu nghĩ nghĩ, đúng là có chút kỳ quái: "Một người cũng không thấy sao?"
"Đúng vậy, càng quái hơn là người đi qua cũng không trở về nữa." Trần Phú tựa hồ rất khỏ xử, còn nổi da gà, xoa xoa cánh tay: "Lúc trước có mấy người đến thôn bên cạnh đưa đồ, sau đó cũng không trở về nữa, đã có mấy nhà phải đi tìm."
Triển Chiêu gật đầu, hỏi: "Ngươi nói mấy con chó là sao?"
" À, chó hoang quanh vùng này cũng không tính là hoang, phỏng chừng người nuôi chúng đã dọn đi nên mới phải đi lang thang tìm thức ăn." Trần Phú nói: "Nguyên soái có lệnh, cơm thừa không được đổ đi, phải để ở chỗ chó mèo hoang thường lui tới."
Khóe miệng Triển Chiêu giật giật: "Triệu Phổ cũng rất có ái tâm."
"Nguyên soái nói súc sinh ăn no sẽ không cắn người, chó có thể giữ nhà, mèo có thể bắt chuột, nuôi so với giết vẫn tốt hơn." Trần Phú chỉ chỉ một cái đĩa đầy thức ăn dưới chân bàn: "Ngài xem, bình thường luôn có vài ba con chạy đến, nhưng đã mười ngày rồi vẫn không đến."
Triển Chiêu nghe xong, quả thức có chỗ không đúng, chỉ là... Trần Phú, tựa hồ còn có chuyện giấu diếm không nói.
"Vì sao ít người qua lại, chó biến mất, ngươi lại nghĩ đến quỷ?" Triển Chiêu cười hỏi: "Còn có chuyện gì chưa nói sao ?"
"Ta cũng chỉ là nghe mấy lão nhân trong Hắc phong thành nói." Trần Phú nhìn trời còn không ngừng hạ mưa to bên ngoài, nói với Triển Chiêu: "Tương truyền, bên trong Hắc Phong lĩnh có quỷ!"
Triển Chiêu nâng cằm, mấy năm nay hắn đã nhìn thấy không ít chuyện không thể tưởng tượng nổi, dĩ nhiên sẽ không bị dọa, liền kiên nhẫn lắng nghe.
Chỉ là...
Triển Chiêu vẫn cảm thấy có chút là lạ, không đợi Trần Phú mở miệng hắn đột nhiên hỏi: "Nơi này cách Hắc Phong thành bao xa?"
"Vài dặm." Kỳ thật Trần Phú cũng cảm thấy rất kỳ quái, mưa lớn như vậy vì sao Triển Chiêu lại một mình chạy tới đây.
" À..." Triển Chiêu có chút ngạc nhiên, đã đi lâu như vậy rồi sao ? Hắn chỉ mới nhớ lại một đoạn kí ức ngắn khi hắn cũng Bạch Ngọc Đường cùng nhau tránh mưa thôi mà. Nghĩ đến Bạch Ngọc Đường, cảm giác của Triển Chiêu tựa hồ càng mãnh liệt, hắn xác định mình tuyệt đối không phải đang mắc bệnh tương tư. Từ khi hai người chia tay, hắn quả thực không lúc nào là không nhớ tới Bạch Ngọc Đường, bất quá cũng chỉ là nhớ như mọi khi, bình thường chỉ cần xa nhau một chút hai người đều sẽ nhớ đối phương, nhưng lần này lại khác, cường liệt hơn, cũng mang theo chút cảm giác đứng ngồi không yên.
Triển Chiêu chắc chắn mình cảm giác được Bạch Ngọc Đường đang ở gần đây, ngay tại nơi này.
...
"Hắc Phong lĩnh, có một truyền thuyết."
Bên trong ngôi miếu đổ nát, Hàn Thường Tại đột nhiên mở miệng.
"Truyền thuyết gì?" Nhan quận chúa hiếu kì hỏi, vừa rồi một cỗ huyết tinh thổi đến khiến người khác phải phát lạnh, nàng cũng có chút sợ hãi, nhích tới gần Hàn Thường Tại.
"Hắc Phong thành và Hắc Phong lĩnh, bao gồm cả địa giới Hắc Phong trấn, khách điếm Hắc Phong... có biết vì sao tất cả đều dùng hai chữ Hắc Phong để đặt tên không?" Hàn Thường Tại hỏi.
Nhan quận chúa nhíu mày: "Bởi vì đá ở nơi này màu đen ?"
Hàn Thường Tại khẽ lắc đầu: "Là vì một truyền thuyết."
"Truyền thuyết gì?"
"Tương truyền, nơi này vốn có rất nhiều người, thị trấn cũng rất phồn hoa, còn có cây xanh nước biếc chứ không hoang vu như hiện tại." Hàn Thường Tại vừa nói, vừa nhìn từng cây tối đen ngoài miếu: "Chỉ là rất nhiều năm trước, xuất hiện một đám Hắc Phong quái."
"Hắc Phong quái là cái gì?" Nhan quận cháu khẩn trương.
"Chuyện này lúc đầu là do một nhóm thợ điêu khắc trong lúc tìm đá sơ ý mở ra một tòa cổ mộ. Nguyên bản mọi người cũng không để ý lắm nhưng có một phu canh khi đi tuần nửa đêm nhìn thấy từ trong miệng cổ mộ có một cương thi khoác áo choàng đen trèo lên."
"Nha!" Nhan quận chúa hoảng sợ nhảy dựng: "Cương thi trốn khỏi cổ mộ sao?"
"Từ đó về sau nơi này trở nên bất ổn, thường xuyên có người đột nhiên mất tích hoặc là bị giết." Hàn Thường Tại nhớ lại: "Sau đó một vị cao nhân tới thiết hạ bẫy rập, phong kín cổ mộ, còn nghĩ cách đuổi Hắc Phong quái vào Hắc Phong lĩnh, phóng hỏa đốt núi sau đó dựng miếu thờ, nơi này mới bình yên trở lại. "
"Vậy tức là không sao rồi!" Nhan quận chúa vỗ ngực: "Chuyện này đã rất lâu rồi mà? Vì sao lúc này ngươi lại nhắc tới?"
"Nghe nói..."
Hàn Thường Tại còn chưa dứt lời, đột nhiên bầu trời "xoẹt" một tiếng, trời giáng xuống một đạo sấm sét. Tia lửa bắn ra bốn phía, trực tiếp bổ trúng một gốc cổ thụ trước cửa miếu, ánh sáng biến mất, cây cũng bị bổ làm đôi xung quanh nháy mắt tối đen.
Nhan quận chúa sợ tới nhảy dựng, đồng thời, Bạch Vân Phàm cũng bất an chồm lên.
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng kéo dây cương của nó, đẩy nó ra phía sau, tay kia thì từ túi đồ bên hông nó rút đao ra.
Lúc này, Hàn Thường Tại ra hiệu với hai thị vệ còn sót lại, hai người lập tức muốn tiến lên.
Nhưng vừa đi qua người Bạch Ngọc Đường, thì chợt nghe Bạch Ngọc Đường mở miệng, lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Tránh ra."
Hai người sửng sốt, theo bản năng lui lại, quay đầu nhìn Hàn Thường Tại.
Hàn Thường Tại cũng gật đầu. Kỳ thật những thị vệ trước đó của hắn công phu không tệ, nhưng có đi mà không có về hơn nữa còn không có lấy một tiếng động nào, có thể thấy đối phương rất lợi hại, vẫn là không cần mạo hiểm, để Bạch Ngọc Đường giải quyết tốt hơn.
Bạch Ngọc Đường chậm rãi nắm chặt đao, đồng thời, hắn cảm giác Bạch Vân Phàm đang cắn ống tay áo hắn, như thể muốn kéo hắn lại.
Lúc này Bạch Ngọc Đường mới lùi lại một chút, nhưng từ góc độ lại có thể thấy được sâu trong mảnh rừng tối đen như mực có thứ gì đó đang ẩn nấp.
Hai hàng lông mày xinh đẹp của Bạch Ngọc Đường khẽ nhăn lại _ phiền toái!
...
Triển Chiêu nghe Trần Phú kể chuyện "Hắc phong quái" xong cũng từ chối cho ý kiến, chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ nhìn lên Hắc Phong Lĩnh tối như mực. Lúc này trời đã tối, Hắc Phong lĩnh thoạt nhìn càng âm trầm.
Triển Chiêu bỗng nhiên cầm một nén bạc thảy cho Trần Phú, rồi dứt khoát vén màn, bung dù bước khỏi dịch trạm, hướng Hắc Phong lĩnh mà đi.
"Triển đại nhân?" Trần Phú sốt ruột ở phía sau gọi hắn.
Triển Chiêu chỉ nhẹ nhàng khoát tay, ý bảo hắn không cần theo.
Đến chân núi Hắc Phong lĩnh chân, đường đi rất sạch sẽ, còn đổ mưa to, dĩ nhiên toàn bộ dấu vết đều bị cuốn đi.
Triển Chiêu nhìn trước nhìn sau, phát hiện một điểm kỳ quái _ tuy rằng mưa to tầm tã rửa trôi không ít dấu vết, nhưng dấu mã xa thì vẫn có thể thấy được. Kỳ quái là đến phụ cận Hắc Phong lĩnh, dấu vết lại chuyển hướng về phía trên núi.
Triển Chiêu vuốt cằm _ vì sao phải lên núi?
Hắn ngẩng mặt nhìn sườn núi, trừ bỏ một gian miếu đổ nát, thì không còn gì khác.... Trời mưa đi vào tránh mưa cũng không có gì lạ, nhưng trời còn chưa mưa, sao lại đi lên?
Còn đang nghĩ, một trận tà phong thổi qua, Triển Chiêu chau mày _ mùi người chết!
Trong lúc nghi hoặc, hắn mơ hồ nghe được một tiếng long ngâm bén nhọn nhưng dễ nghe truyền đến...
Triển Chiêu vui vẻ, đồng thời cũng cả kinh. Thanh âm này hắn rất quen thuộc, là tiếng rồng ngâm khi Bạch Ngọc Đường rút đao khỏi vỏ. Nhưng Bạch Ngọc Đường tuyệt đối sẽ không dễ dàng rút đao. Triển Chiêu nghĩ cũng không nghĩ, ném dù chạy lên núi.
...
Bạch Ngọc Đường vừa rồi bị Bạch Vân Phàm kéo lại, góc độ vừa khớp thấy được trong bóng tối có thứ gì đó.
Trong lùm cây dày đặc có một nhóm người lùn chỉ cao bằng nửa người bình thường đang nằm sấp sau tán lá. Bọn họ mặc áo choàng đen, hình như còn đeo mặt nạ đen hoặc là da vẽ thành đen, cùng một đôi tròng mắt trắng đục, tròng trắng rất nhiều, đồng tử thì nhỏ như hạt gạo, không có ý tốt nhìn chằm chằm vào miếu, thoạt nhìn thập phần quỷ dị.
Hành động của Bạch Ngọc Đường cũng khiến cho Hàn Thường Tại cảnh giác, hắn cũng hơi cong người, lập tức nhìn thấy thứ kia, đồng thời còn âm thầm tán thưởng bảo mã của Bạch Ngọc Đường thật thông minh.
Hắn nhìn thật một hồi, hỏi Bạch Ngọc Đường: "Đó là cái gì vậy ?"
Bạch Ngọc Đường không để ý đến hắn, mà là nhìn hướng dưới chân núi, tựa hồ có chút nghi hoặc, hai mắt lại hơi sáng lên.
Bạch Vân Phàm nhẹ nhàng dùng đầu đụng đụng hắn, Bạch Ngọc Đường quay lại. Chỉ thấy trong đôi mắt to của Bạch Vân Phàm tựa hồ có chút cười khẽ lại có chút chế nhạo, liền biết suy đoán trở thành sự thật, người nọ thật sự đang ở đây.
Lúc này, vị Nhan quận chúa kia đột nhiên "Nha!" một tiếng.
Bạch Ngọc Đường rút đao khỏi vỏ, một đạo hàn quang loé lên. Một hắc y nhân bò dưới cửa bị đao phong mang theo nội lực chém làm đôi, rơi xuống đất, một cái đầu khô quắt màu đen lộc cộc lăn đến bên chân quận chúa, làm nàng sợ hãi hét lên.
Cũng cùng lúc đó, "Sưu sưu" vài tiếng, trong rừng ít nhất nhảy ra mấy chục tên người lùn, trong tay bọn họ cầm liêm đao sáng loá, chia làm hai : một từ trên xuống, một từ dưới lên, lao thẳng về phía cửa miếu.
Bạch Ngọc Đường quét ngang một đao sau đó nhảy ra ngoài, lại là hai đao cực nhanh, chém giết bên dưới một đường.
Hàn Thường Tại khẽ nhíu mày, Bạch Ngọc Đường để hở bên trên như vậy, không sợ bị đánh lén sao?
Nghĩ đến đây, liêm đao của đối phương cũng chém xuống, nhưng Bạch Ngọc Đường lại hoàn toàn không để ý phía trên, chỉ tập trung đánh bên dưới. Không chỉ Hàn Thường Tại, ngay cả Nhan quận chúa cũng hoảng sợ, nhịn không được hô to: "Bên trên..."
Chỉ là nàng vừa mở miệng đã thấy một lam ảnh như diều hâu từ trong rừng bay ra, cổ kiếm màu đen rời vỏ, không giống tiếng long ngâm nhưng cũng rất dễ nghe, một kiếm vung lên, tựa như đang vẽ một chữ "Sơn" thật lớn.
Hàn Thường Tại cảm khái, kiếm pháp thật tinh diệu.
Theo thi thể người lùn rơi xuống, lam ảnh cũng nhảy xuống, đứng phía sau Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường thu đao xử lý nốt vài tên trước mặt, đứng dậy, lưng hai người chạm nhau.
Bạch Ngọc Đường hỏi: "Lớn như vậy rồi sao mưa còn không bung bù?"
Người nhảy xuống dĩ nhiên là Triển Chiêu, nâng tay phủi nước mưa vương trên tóc: "Bung dù thì sao múa kiếm được chứ, vướng lắm !"
Bạch Ngọc Đường bật cười.
Triển Chiêu quay lại chọt hắn: "Ta muốn ăn cá."
Bạch Ngọc Đường gật đầu: "Ngày mai sẽ đưa đến."
Trong trí nhớ của Triển Chiêu, hắn cùng Bạch Ngọc Đường đã cùng nhau trải qua vô số trận mưa, mưa to cũng có mà mưa nhỏ cũng có. Trong đó có vài lần để lại ấn tượng đặc biệt sâu...
Còn nhớ có một lần là vào dịp tiết Thanh minh.
Lần đó Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cùng về nhà tế tổ, bởi vì rất gấp nên sáng sớm sau khi đến Thường Châu thăm mộ liền lập tức ngồi thuyền đến Tùng Giang phủ.
Nhưng thuyền đến giữa hồ lại gặp một trận mưa to.
Theo lý thì vào dịp Tiết thanh minh ở vùng Giang Nam có mưa cũng không có gì lạ, nhưng phần lớn đều mưa nhỏ hoặc mưa phùn, lần đó cũng không biết vì sao mà mưa lại đặc biệt to.
Cố tình Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vì muốn đi nhanh mà chọn một chiếc thuyền có mui nhỏ, lúc này thì tốt rồi, bị nhốt cứng giữa hồ luôn.
Hai người tránh trong thuyền, nhìn mưa to như trút nước, xung quanh là một mảnh mênh mông nhìn không thấy bờ, thuyền nhỏ còn bắt đầu lắc lư.
Triển Chiêu đột nhiên hỏi Bạch Ngọc Đường: "Có khi nào bị chìm không ?"
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ: "Chắc không đâu."
"Nhưng nếu chìm thì phải làm sao?" Triển Chiêu chớp mắt mấy cái.
Bạch Ngọc Đường lại nghĩ nghĩ, vươn tay chụp lấy khúc gỗ rìa thuyền, tay kia thì nắm lấy tay Triển Chiêu: "Nắm chặt, phỏng chừng sẽ không sao đâu?"
Triển Chiêu cười nhìn hắn: "Một khúc gỗ đủ không?"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên hai cái chậu gỗ lại phóng tới trước mắt bọn họ.
"Chậu tốt!" Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng loạt vươn một tay bắt lấy, tay còn lại thì... vẫn đang nắm.
Lúc này, nhà đò ( người lái thuyền ) đi vào, mặc áo tơi mang đấu lạp, vẻ mặt khó xử: "Nhị vị gia, làm phiền tát nước giúp đi, bằng không sẽ chìm thật đó ."
Lúc này Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mới phản ứng lại, cúi đầu, vừa nhìn một cái lập tức cả kinh _ hoá ra nước mưa tràn vào thuyền đã ngập đến chân rồi.
Vì thế, nhà đò tiếp tục chèo thuyền, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hai vị đại hiệp cầm hai cái chậu tát nước ra ngoài, này đại khái là lần mất hình tượng nhất của hai người a. Chờ đến khi thuyền cập bến hai người đã ướt nhẹp, vậy mà nhà đò còn nói hai người bọn họ quá chậm, tát nước cũng không biết, tay chân vụng về chậm chạm.
...
Triển Chiêu nhìn bọt nước trên giày, không hiểu sao lại nhớ đến tình cảnh ngày đó, bất tri bất giác đã qua thật lâu.
Phía trước xuất hiện một dịch trạm, đây là dịch trạm cách Hắc Phong thành gần nhất, đi thêm về phía trước chút nữa là địa giới Hắc Phong lĩnh.
Triển Chiêu nghĩ nếu muốn đến Hắc Phong thành, trú mưa ở đây là tốt nhất .
Vì thế hắn bước nhanh vào dịch trạm.
Chỉ là, dịch trạm lớn như vậy cũng chỉ là một căn nhà bốn cửa sổ, một chuồng ngựa. Trong chuống chỉ có một con ngựa thường màu đen để cho thuê, không có Bạch Vân Phàm tuấn mỹ tiêu sái, đương nhiên cũng không có Bạch y nhân tuấn mỹ tiêu sái kia.
Triển Chiêu theo bản năng gãi đầu, cảm thấy mình mắc bệnh tương tư nặng quá rồi, bất quá hắn vẫn cảm thấy _ có cảm giác Bạch Ngọc Đường đang ở đây, ảo giác sao ?
"U khách quan, đang mưa mà còn đi sao ?"
Trong góc dịch trạm có một tiểu binh đang ngủ gật trên tháp. Bình thường những dịch trạm Hắc Phong thành đều có tiểu binh luân phiên trông coi, kỳ thật cũng không làm gì, chỉ là cho ngựa ăn hoặc thay chút nước trà thôi.
Triển Chiêu nhìn hắn, cảm thấy có chút quen mắt.
"Di?" Tiểu binh vui vẻ đi tới dâng trà: "Nguyên lai là Triển đại nhân ? Sao ngài lại đến đây vậy."
Triển Chiêu cũng đã nhớ ra hắn, người trẻ tuổi này họ Trần tên Phú, là một trong những thủ vệ ở Hắc phong thành, lúc đi ra đi vào từng gặp mặt.
"Trần huynh đệ, đang ca trực của ngươi à?" Triển Chiêu hòa khí chào hỏi lại.
Trần Phú lập tức mừng rỡ. Lại nói, toàn bộ Hắc Phong thành người có thể nhớ tên những tiểu binh như bọn họ không nhiều lắm, may mà Triệu Phổ và vài vị đại tướng quân lại nhớ, chứ bình thường nhóm trưởng Đô Thống cũng không biết bọn họ, nay lại nhiều thêm một người. Quả nhiên người càng có bản lĩnh thì càng là người khiêm tốn hoà nhã, chả bù cho mấy kẻ đi đến đâu cũng trưng ra cái mặt cao cao tại thượng mà không khác gì một đám thùng cơm.
"Uống trà." Trần Phú rót trà cho Triển Chiêu, thấy mưa càng lúc càng lớn, liền nhíu mày: "Ai nha, lát nữa đừng có lũ nha."
"Sẽ có lũ?" Triển Chiêu cả kinh: "Vậy người đi đường không phải sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Trần Phú nhanh chóng xua tay: "Không không! Cái này ta cũng không chắc, nhưng nếu có thì chỉ có một chút ở phụ cận Hắc Phong lĩnh thôi."
Triển Chiêu nhẹ nhàng thở ra, lại xác nhận lần nữa: "Hắc Phong lĩnh ở gần đây?"
"Đúng vậy, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ta sẽ rung chuông báo nguy ngay. Nguyên soái đã phân phó, đường xung quanh Hắc Phong thành không thể bị tắc nghẽn." Nói xong, vửa chỉ chỉ rừng cây trên triền núi: "Cho nên ta rất chú ý."
" À.. vậy sao." Lúc này Triển Chiêu triệt để yên tâm.
Đồng thời, hắn bưng chén trà đánh giá địa hình Hắc Phong lĩnh.
Triển Chiêu ra giang hồ đã lâu, rừng cây núi cao này nọ hắn thấy không ít, địa hình Hắc Phong lĩnh xem như tương đối đặc biệt, thế núi có hình sừng dê rất ít gặp.
"Triển đại nhân." Trần Phú thấy Triển Chiêu ngẩn người, đột nhiên hỏi: "Ngài có tin có quỷ không?"
Triển Chiêu khẽ sửng sốt, cười nhìn Trần Phú: "Sao lại hỏi như vậy ?"
Trần Phú chống cằm: "Ta nghe mọi người nói, ngài ở Khai Phong phủ làm quan gặp qua không ít quái án tử, vậy có từng gặp quỷ chưa?"
Triển Chiêu có chút buồn cười, gần đây mình rất có duyên với quỷ sao? Vừa mới bị Khoan thúc nhận lầm thành quỷ, nay lại bị Trần Phú hỏi có tin có quỷ không, vì thế nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Ta thật sự chưa từng thấy qua, bất quá về phần có tin hay không thì chắc là có đi, ai biết được."
"Ai." Trần Phú khe khẽ thở dài, tựa hồ có chuyện khó nói.
"Sao vậy?" Triển Chiêu cười hỏi: "Gặp quỷ sao?"
Trần Phú do dự một chút: "Ngài đừng nói cho Vương gia nha."
Triển Chiêu biết Triệu Phổ quân quy sâm nghiêm, không thích có người đồn thổi bậy bạ, đặc biệt mấy thứ thần tiên ma quái, nhiễu loạn quân tâm. Bởi vậy có thể Trần Phú đã nhìn thấy cái gì đó nhưng vẫn sợ tới mức không dám nói cho người khác nghe, bất quá vẫn không nhịn được tính nhiều chuyện nên mới nói với Triển Chiêu.
Triển Chiêu dĩ nhiên thân thiết gật đầu: "Được, yên tâm."
Trần Phú đè thấp thanh âm nói: "Gần đây xảy ra một chuyện lạ."
"Chuyện lạ?" Triển Chiêu bật cười: "Lạ cỡ nào?"
"Nói thế nào đâu, Hắc Phong thành bốn cổng đều có đường, con đường này thông đến phía nam, tương đối hẻo lánh, có thể xem như đường tắt, người lui tới không nhiều. Mặt khác bên kia Hắc Phong thành còn có hai đường lớn, một hướng Trung Nguyên, một hướng phía đông, thương nhân lui tới nhiều đường cũng rộng, bất quá dù vậy thì con đường này cũng không phải không có ai đi."
Triển Chiêu không hiểu lắm: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó... kỳ quái là con đường này đã gần mười ngày chưa một người nào lui tới!"
Triển Chiêu ngẩn người: "Ta không hiểu lắm."
"Chính là không ai lui tới đó!" Trần Phú tựa hồ đang sắp xếp lại ngôn ngữ giải thích: "Ngay cả mấy con chó hay đến xin ăn cũng không thấy."
Triển Chiêu càng nghe càng hoang mang.
Trần Phú lại đè thấp thanh âm xuống mấy phần, nhỏ giọng nói: "Thì tỷ như, tuy rằng con đường này bình thường ít ai lui tới, nhưng mỗi ngày ít nhất cũng sẽ có một hai người đi đường hoặc là phiêu đội nào đó đi ngang qua. Cùng lắm thì ba ngày không có ai, ngày thứ tư chắc chắn sẽ có một người đi ngang, ta canh ở đây vài năm mà chuyện mười ngày không thấy một bóng người cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp qua!"
Triển Chiêu nghĩ nghĩ, đúng là có chút kỳ quái: "Một người cũng không thấy sao?"
"Đúng vậy, càng quái hơn là người đi qua cũng không trở về nữa." Trần Phú tựa hồ rất khỏ xử, còn nổi da gà, xoa xoa cánh tay: "Lúc trước có mấy người đến thôn bên cạnh đưa đồ, sau đó cũng không trở về nữa, đã có mấy nhà phải đi tìm."
Triển Chiêu gật đầu, hỏi: "Ngươi nói mấy con chó là sao?"
" À, chó hoang quanh vùng này cũng không tính là hoang, phỏng chừng người nuôi chúng đã dọn đi nên mới phải đi lang thang tìm thức ăn." Trần Phú nói: "Nguyên soái có lệnh, cơm thừa không được đổ đi, phải để ở chỗ chó mèo hoang thường lui tới."
Khóe miệng Triển Chiêu giật giật: "Triệu Phổ cũng rất có ái tâm."
"Nguyên soái nói súc sinh ăn no sẽ không cắn người, chó có thể giữ nhà, mèo có thể bắt chuột, nuôi so với giết vẫn tốt hơn." Trần Phú chỉ chỉ một cái đĩa đầy thức ăn dưới chân bàn: "Ngài xem, bình thường luôn có vài ba con chạy đến, nhưng đã mười ngày rồi vẫn không đến."
Triển Chiêu nghe xong, quả thức có chỗ không đúng, chỉ là... Trần Phú, tựa hồ còn có chuyện giấu diếm không nói.
"Vì sao ít người qua lại, chó biến mất, ngươi lại nghĩ đến quỷ?" Triển Chiêu cười hỏi: "Còn có chuyện gì chưa nói sao ?"
"Ta cũng chỉ là nghe mấy lão nhân trong Hắc phong thành nói." Trần Phú nhìn trời còn không ngừng hạ mưa to bên ngoài, nói với Triển Chiêu: "Tương truyền, bên trong Hắc Phong lĩnh có quỷ!"
Triển Chiêu nâng cằm, mấy năm nay hắn đã nhìn thấy không ít chuyện không thể tưởng tượng nổi, dĩ nhiên sẽ không bị dọa, liền kiên nhẫn lắng nghe.
Chỉ là...
Triển Chiêu vẫn cảm thấy có chút là lạ, không đợi Trần Phú mở miệng hắn đột nhiên hỏi: "Nơi này cách Hắc Phong thành bao xa?"
"Vài dặm." Kỳ thật Trần Phú cũng cảm thấy rất kỳ quái, mưa lớn như vậy vì sao Triển Chiêu lại một mình chạy tới đây.
" À..." Triển Chiêu có chút ngạc nhiên, đã đi lâu như vậy rồi sao ? Hắn chỉ mới nhớ lại một đoạn kí ức ngắn khi hắn cũng Bạch Ngọc Đường cùng nhau tránh mưa thôi mà. Nghĩ đến Bạch Ngọc Đường, cảm giác của Triển Chiêu tựa hồ càng mãnh liệt, hắn xác định mình tuyệt đối không phải đang mắc bệnh tương tư. Từ khi hai người chia tay, hắn quả thực không lúc nào là không nhớ tới Bạch Ngọc Đường, bất quá cũng chỉ là nhớ như mọi khi, bình thường chỉ cần xa nhau một chút hai người đều sẽ nhớ đối phương, nhưng lần này lại khác, cường liệt hơn, cũng mang theo chút cảm giác đứng ngồi không yên.
Triển Chiêu chắc chắn mình cảm giác được Bạch Ngọc Đường đang ở gần đây, ngay tại nơi này.
...
"Hắc Phong lĩnh, có một truyền thuyết."
Bên trong ngôi miếu đổ nát, Hàn Thường Tại đột nhiên mở miệng.
"Truyền thuyết gì?" Nhan quận chúa hiếu kì hỏi, vừa rồi một cỗ huyết tinh thổi đến khiến người khác phải phát lạnh, nàng cũng có chút sợ hãi, nhích tới gần Hàn Thường Tại.
"Hắc Phong thành và Hắc Phong lĩnh, bao gồm cả địa giới Hắc Phong trấn, khách điếm Hắc Phong... có biết vì sao tất cả đều dùng hai chữ Hắc Phong để đặt tên không?" Hàn Thường Tại hỏi.
Nhan quận chúa nhíu mày: "Bởi vì đá ở nơi này màu đen ?"
Hàn Thường Tại khẽ lắc đầu: "Là vì một truyền thuyết."
"Truyền thuyết gì?"
"Tương truyền, nơi này vốn có rất nhiều người, thị trấn cũng rất phồn hoa, còn có cây xanh nước biếc chứ không hoang vu như hiện tại." Hàn Thường Tại vừa nói, vừa nhìn từng cây tối đen ngoài miếu: "Chỉ là rất nhiều năm trước, xuất hiện một đám Hắc Phong quái."
"Hắc Phong quái là cái gì?" Nhan quận cháu khẩn trương.
"Chuyện này lúc đầu là do một nhóm thợ điêu khắc trong lúc tìm đá sơ ý mở ra một tòa cổ mộ. Nguyên bản mọi người cũng không để ý lắm nhưng có một phu canh khi đi tuần nửa đêm nhìn thấy từ trong miệng cổ mộ có một cương thi khoác áo choàng đen trèo lên."
"Nha!" Nhan quận chúa hoảng sợ nhảy dựng: "Cương thi trốn khỏi cổ mộ sao?"
"Từ đó về sau nơi này trở nên bất ổn, thường xuyên có người đột nhiên mất tích hoặc là bị giết." Hàn Thường Tại nhớ lại: "Sau đó một vị cao nhân tới thiết hạ bẫy rập, phong kín cổ mộ, còn nghĩ cách đuổi Hắc Phong quái vào Hắc Phong lĩnh, phóng hỏa đốt núi sau đó dựng miếu thờ, nơi này mới bình yên trở lại. "
"Vậy tức là không sao rồi!" Nhan quận chúa vỗ ngực: "Chuyện này đã rất lâu rồi mà? Vì sao lúc này ngươi lại nhắc tới?"
"Nghe nói..."
Hàn Thường Tại còn chưa dứt lời, đột nhiên bầu trời "xoẹt" một tiếng, trời giáng xuống một đạo sấm sét. Tia lửa bắn ra bốn phía, trực tiếp bổ trúng một gốc cổ thụ trước cửa miếu, ánh sáng biến mất, cây cũng bị bổ làm đôi xung quanh nháy mắt tối đen.
Nhan quận chúa sợ tới nhảy dựng, đồng thời, Bạch Vân Phàm cũng bất an chồm lên.
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng kéo dây cương của nó, đẩy nó ra phía sau, tay kia thì từ túi đồ bên hông nó rút đao ra.
Lúc này, Hàn Thường Tại ra hiệu với hai thị vệ còn sót lại, hai người lập tức muốn tiến lên.
Nhưng vừa đi qua người Bạch Ngọc Đường, thì chợt nghe Bạch Ngọc Đường mở miệng, lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Tránh ra."
Hai người sửng sốt, theo bản năng lui lại, quay đầu nhìn Hàn Thường Tại.
Hàn Thường Tại cũng gật đầu. Kỳ thật những thị vệ trước đó của hắn công phu không tệ, nhưng có đi mà không có về hơn nữa còn không có lấy một tiếng động nào, có thể thấy đối phương rất lợi hại, vẫn là không cần mạo hiểm, để Bạch Ngọc Đường giải quyết tốt hơn.
Bạch Ngọc Đường chậm rãi nắm chặt đao, đồng thời, hắn cảm giác Bạch Vân Phàm đang cắn ống tay áo hắn, như thể muốn kéo hắn lại.
Lúc này Bạch Ngọc Đường mới lùi lại một chút, nhưng từ góc độ lại có thể thấy được sâu trong mảnh rừng tối đen như mực có thứ gì đó đang ẩn nấp.
Hai hàng lông mày xinh đẹp của Bạch Ngọc Đường khẽ nhăn lại _ phiền toái!
...
Triển Chiêu nghe Trần Phú kể chuyện "Hắc phong quái" xong cũng từ chối cho ý kiến, chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ nhìn lên Hắc Phong Lĩnh tối như mực. Lúc này trời đã tối, Hắc Phong lĩnh thoạt nhìn càng âm trầm.
Triển Chiêu bỗng nhiên cầm một nén bạc thảy cho Trần Phú, rồi dứt khoát vén màn, bung dù bước khỏi dịch trạm, hướng Hắc Phong lĩnh mà đi.
"Triển đại nhân?" Trần Phú sốt ruột ở phía sau gọi hắn.
Triển Chiêu chỉ nhẹ nhàng khoát tay, ý bảo hắn không cần theo.
Đến chân núi Hắc Phong lĩnh chân, đường đi rất sạch sẽ, còn đổ mưa to, dĩ nhiên toàn bộ dấu vết đều bị cuốn đi.
Triển Chiêu nhìn trước nhìn sau, phát hiện một điểm kỳ quái _ tuy rằng mưa to tầm tã rửa trôi không ít dấu vết, nhưng dấu mã xa thì vẫn có thể thấy được. Kỳ quái là đến phụ cận Hắc Phong lĩnh, dấu vết lại chuyển hướng về phía trên núi.
Triển Chiêu vuốt cằm _ vì sao phải lên núi?
Hắn ngẩng mặt nhìn sườn núi, trừ bỏ một gian miếu đổ nát, thì không còn gì khác.... Trời mưa đi vào tránh mưa cũng không có gì lạ, nhưng trời còn chưa mưa, sao lại đi lên?
Còn đang nghĩ, một trận tà phong thổi qua, Triển Chiêu chau mày _ mùi người chết!
Trong lúc nghi hoặc, hắn mơ hồ nghe được một tiếng long ngâm bén nhọn nhưng dễ nghe truyền đến...
Triển Chiêu vui vẻ, đồng thời cũng cả kinh. Thanh âm này hắn rất quen thuộc, là tiếng rồng ngâm khi Bạch Ngọc Đường rút đao khỏi vỏ. Nhưng Bạch Ngọc Đường tuyệt đối sẽ không dễ dàng rút đao. Triển Chiêu nghĩ cũng không nghĩ, ném dù chạy lên núi.
...
Bạch Ngọc Đường vừa rồi bị Bạch Vân Phàm kéo lại, góc độ vừa khớp thấy được trong bóng tối có thứ gì đó.
Trong lùm cây dày đặc có một nhóm người lùn chỉ cao bằng nửa người bình thường đang nằm sấp sau tán lá. Bọn họ mặc áo choàng đen, hình như còn đeo mặt nạ đen hoặc là da vẽ thành đen, cùng một đôi tròng mắt trắng đục, tròng trắng rất nhiều, đồng tử thì nhỏ như hạt gạo, không có ý tốt nhìn chằm chằm vào miếu, thoạt nhìn thập phần quỷ dị.
Hành động của Bạch Ngọc Đường cũng khiến cho Hàn Thường Tại cảnh giác, hắn cũng hơi cong người, lập tức nhìn thấy thứ kia, đồng thời còn âm thầm tán thưởng bảo mã của Bạch Ngọc Đường thật thông minh.
Hắn nhìn thật một hồi, hỏi Bạch Ngọc Đường: "Đó là cái gì vậy ?"
Bạch Ngọc Đường không để ý đến hắn, mà là nhìn hướng dưới chân núi, tựa hồ có chút nghi hoặc, hai mắt lại hơi sáng lên.
Bạch Vân Phàm nhẹ nhàng dùng đầu đụng đụng hắn, Bạch Ngọc Đường quay lại. Chỉ thấy trong đôi mắt to của Bạch Vân Phàm tựa hồ có chút cười khẽ lại có chút chế nhạo, liền biết suy đoán trở thành sự thật, người nọ thật sự đang ở đây.
Lúc này, vị Nhan quận chúa kia đột nhiên "Nha!" một tiếng.
Bạch Ngọc Đường rút đao khỏi vỏ, một đạo hàn quang loé lên. Một hắc y nhân bò dưới cửa bị đao phong mang theo nội lực chém làm đôi, rơi xuống đất, một cái đầu khô quắt màu đen lộc cộc lăn đến bên chân quận chúa, làm nàng sợ hãi hét lên.
Cũng cùng lúc đó, "Sưu sưu" vài tiếng, trong rừng ít nhất nhảy ra mấy chục tên người lùn, trong tay bọn họ cầm liêm đao sáng loá, chia làm hai : một từ trên xuống, một từ dưới lên, lao thẳng về phía cửa miếu.
Bạch Ngọc Đường quét ngang một đao sau đó nhảy ra ngoài, lại là hai đao cực nhanh, chém giết bên dưới một đường.
Hàn Thường Tại khẽ nhíu mày, Bạch Ngọc Đường để hở bên trên như vậy, không sợ bị đánh lén sao?
Nghĩ đến đây, liêm đao của đối phương cũng chém xuống, nhưng Bạch Ngọc Đường lại hoàn toàn không để ý phía trên, chỉ tập trung đánh bên dưới. Không chỉ Hàn Thường Tại, ngay cả Nhan quận chúa cũng hoảng sợ, nhịn không được hô to: "Bên trên..."
Chỉ là nàng vừa mở miệng đã thấy một lam ảnh như diều hâu từ trong rừng bay ra, cổ kiếm màu đen rời vỏ, không giống tiếng long ngâm nhưng cũng rất dễ nghe, một kiếm vung lên, tựa như đang vẽ một chữ "Sơn" thật lớn.
Hàn Thường Tại cảm khái, kiếm pháp thật tinh diệu.
Theo thi thể người lùn rơi xuống, lam ảnh cũng nhảy xuống, đứng phía sau Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường thu đao xử lý nốt vài tên trước mặt, đứng dậy, lưng hai người chạm nhau.
Bạch Ngọc Đường hỏi: "Lớn như vậy rồi sao mưa còn không bung bù?"
Người nhảy xuống dĩ nhiên là Triển Chiêu, nâng tay phủi nước mưa vương trên tóc: "Bung dù thì sao múa kiếm được chứ, vướng lắm !"
Bạch Ngọc Đường bật cười.
Triển Chiêu quay lại chọt hắn: "Ta muốn ăn cá."
Bạch Ngọc Đường gật đầu: "Ngày mai sẽ đưa đến."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook