Hình Xuân bất động nằm trên giường như vậy, đến nay ước chừng đã bốn, năm ngày.

Vết thương trên lưng ngày hôm đó đã được xử lý ổn thỏa, mấy hôm gần đây vẫn chưa chuyển có biến xấu. Y cứ như đang thiếp đi để tịnh dưỡng, tuy đôi mắt vẫn nhắm, nhưng khi nào ai đến đây, làm gì, y đều biết rất rõ.

Nhất là trong khoảng thời gian này, có một người, mỗi ngày đều đến phòng y, có khi một ngày không chỉ đến một lần, cũng không làm gì, chỉ lẳng lặng ngồi bên giường, hoặc ngồi lên ghế cạnh cửa sổ. Có khi ngồi đấy thật lâu, có khi lại rất nhanh rời bỏ.

Hắn từng ở bên giường chăm chú nhìn y, từng đứng trước cửa sổ cúi đầu thở dài, tất cả những việc này, Hình Xuân trong tâm đều rất rõ. Chỉ là không mở mắt ra, cũng không lên tiếng tiếp nhận, liền như thế tùy ý hắn đi.

Đến tận đêm nay, người nọ vẫn lại tới. Còn mang theo đàn tranh, một mình ngồi trước cửa sổ, tấu khúc, âm khúc không như bình thường hành vân lưu thủy (mây bay nước chảy), ngược lại có chút tạp loạn vô chương (lộn xộn).

Đối với việc này, chính hắn cũng cảm nhận được, nên lúc nào cũng chỉ đàn đến nửa chừng rồi ngừng lại.

Lặp lại như thế vài lần, Hình Xuân cuối cùng nhẹ cất giọng hỏi một câu:「Tử Ngân, ngươi có tâm sự?」

Đột nhiên nghe thấy trên giường truyền đến tiếng nói, Ngu Tử Ngân ngẩn ra. Đứng dậy bước đến trước giường, vẫn có chút không dám tin nhìn kỹ lại, cho đến khi thấy Hình Xuân quả thật là đang mở mắt, còn nhìn hắn nhẹ nhàng chớp vài cái.

「Hình Xuân……」

Ngữ khí gọi tên y không biết chất chứa bao nỗi lòng, Ngu Tử Ngân lại im lặng một lúc, mới một lần nữa mở miệng,「Ngươi cảm thấy như thế nào? Hoàn hảo chứ?」

「Muốn nói thân thể khỏe hay không, phải nhờ đại phu chuẩn đoán.」 Hình Xuân cười nói,「Ít ra tinh thần cũng không tệ lắm, liên tục nằm như thế nhiều ngày, đổi lại có chút buồn chán rồi.」

「Ngươi……」

Tử Ngân nhìn Hình Xuân, sóng mắt lưu chuyển, mấy lần muốn nói rồi lại thôi.

Thấy bộ dáng của hắn, y nhân tiện nói:「Ngươi không phải có chuyện muốn hỏi ta?」

Nghe vậy, Ngu Tử Ngân ánh mắt dao động, nhướng mày.

「Ta…xác thực có chuyện muốn hỏi ngươi, từ ngày đó đã muốn hỏi ngươi, nhưng mà…」 Hắn nhắm mắt lại, như là để cự tuyệt điều gì đó,「rồi lại không muốn hỏi…」

「Vậy thì không cần hỏi」 Hình Xuân bỗng nhiên nói.

Ngu Tử Ngân không khỏi ngạc nhiên, mở mắt ra, thấy gương mặt Hình Xuân mang vẻ nghiêm túc trước đây chưa từng nhìn thấy, một đôi mắt cong ưu mĩ, ánh nhìn sắc bén như lưỡi dao.

「Nếu ngươi không đủ quyết tâm, nếu ngươi không xác định được chính mình có thể hay không chấp nhận đáp án nặng nề ấy, vậy thì điều gì cũng không cần hỏi」 Hình Xuân từng chữ tựa ngàn cân nói.

「Ngươi…」

Ngu Tử Ngân nhất thời không thốt nên lời, chỉ có thể nhìn Hình Xuân, hồi lâu, không hiểu vì sao lại thở dài. Lại càng không biết, hắn là đối với Hình Xuân mạc khả nề hà, hay là đối chính mình mạc khả nề hà. (Hắn không thể hiểu Hình Xuân, hay không thể hiểu chính mình)

「Hình Xuân, Hình Xuân……」 Hắn thì thào, lấy bàn tay che trán, lại che lên mắt.

「Ta thật sự không rõ ràng lắm, đây là vì cái gì… Ta là lần đầu tiên, đối một người sinh ra cảm giác như vậy…

「Khi cùng ngươi ở chung, ngay từ đầu chỉ cảm thấy thú vị, nhưng cũng có lúc bất đắc dĩ, thậm chí, ngẫu nhiên cảm thấy ngươi không biết cái gì gọi là quá mức, khiến người khác không chấp nhận được… Liền muốn không để ý tới ngươi, không nhìn ngươi, cứ như vậy, sẽ không tâm phiền ý loạn, nhưng lại giống như thiếu điều gì không thể thiếu, lại nghĩ tới ngươi…」

Hắn ngừng lại một chút, chậm rãi nói,「Ngươi luôn cười, cười đến mức thờ ơ, ta nghĩ ngươi thật sự đối với tất cả mọi chuyện đều không chút lưu tâm, nhưng ngươi… Ngày đó, khi thấy ngươi đỡ cho ta một kiếm kia, ta…」

Nói đến đây dừng lại, Ngu Tử Ngân ngẩng đầu lên, mở mắt. Rõ ràng trước mắt chính là nóc nhà, hắn lại giống như nhìn về phương xa nào đó.

Cứ như vậy không biết bao lâu, cuối cùng, hắn cúi đầu, ngồi xuống bên giường.

「Ta chỉ thà rằng người chịu một kiếm kia chính là ta. Nếu như vậy, ta nhất định sẽ không như thế…」 Hắn khàn khàn nói, thanh âm nhỏ đến mức cơ hồ không nghe thấy.

Nhưng mà, Hình Xuân vẫn nghe được rõ ràng. Trong nhất thời, tất cả biểu tình đọng lại trên gương mặt, một lâu sau mới từ từ mất dần đi.

「Tử Ngân…」

Tuy rằng biết Ngu Tử Ngân chưa nói xong, nhưng Hình Xuân không định muốn biết đáp án.

Bởi vì đáp án kia, đã khắc họa vào tâm.

Tuy nhiên, đáp án kia đối với Hình Xuân, không hề quan trọng. Điều hắn muốn, điều hắn an bài, chỉ là vì một kết quả.

Chính là như vậy. Nguyên bản, cũng chỉ là như thế này…

Chân mày đột nhiên nhíu lại, rồi lại giãn ra, đồng thời, những khúc mắt lòng còn vướng bận quanh quẩn trong đầu cũng được buông lỏng.

「Tử Ngân, ngươi có biết không?」

Hình Xuân vươn tay, nắm lấy tay phải Tử Ngân.

Ngư Tử Ngân vì tay bị nắm lấy mà quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt y ung dung mỉm cười như thường ngày.

Bình tâm mà nói, đó là gương mặt có nét tuấn dật, đường cong thâm thúy, đôi mắt thon dài mà kiên nghị, đôi môi tước mảnh, lợi lạc hữu hình, lúc nào cũng tỏa ra tao nhã.

*đôi môi tước mảnh, lợi lạc hữu hình: tước ở đây là vót/gọt => môi vót mảnh | lợi lạc là lưu loát => lưu loát hữu hình.

Người này nhất định không phải là người bình thường… Tuy nói Ngu Tử Ngân sớm đã có cảm giác này, nhưng vô luận như thế nào cũng không lường trước được, người này lại có thể ảnh hướng đến mình như thế.

Thái độ của y quá thản nhiên, có khi thật sự khiến cho người ta ảo não. Nhưng lại không biết vì sao, luôn không tự giác chú ý đến, vẻ mặt của y, ánh mắt của y, thậm chí chỉ vừa nghe thấy y nói chuyện, đã liền không tự giác nín thở chăm chú lắng nghe.

「Ta từng nghe qua không ít người tấu khúc.」

Hình Xuân bình tĩnh đáp lại ánh mắt của Ngu Tử Ngân, cặp mắt kia chuyên chú lại nghiêm túc. Tựa như bản thân chính mình, luôn nghiêm túc như vậy, vô luận là đối với người nào, với chuyện gì.

「Trong số những người đó, có cả nhạc sư bậc nhất danh truyền hậu thế. Nhưng chỉ có ngươi, là vì ta, chân tâm vì ta mà tấu khúc. Tuy rằng khúc nhạc kia không phải vì ta mà phổ…」

Ngu Tử Ngân vốn vẫn một lòng chăm chú lắng nghe y, cho đến khi nghe thấy câu cuối này, ngạc nhiên ngẩn ra, bật cười. Hắn lắc đầu, bỗng dưng lại nghiêm sắc mặt, kiên định nói:「Nếu ngươi muốn, ta có thể vì ngươi phổ riêng một khúc nhạc」

「Thật sự?」 Hình Xuân hỏi, lại nhớ đến Tử Ngân tuyệt đối sẽ không bao giờ nói đùa, liền chuyển lời nói,「Ta hỏi như vậy cũng không có ý mạo phạm, chỉ là tò mò, ngươi đã từng vì bao nhiêu người phổ khúc?」

「Chỉ có một mình Tử Tiên, cũng chỉ duy nhất một khúc kia」

「Ngươi phổ nhạc có vất vả nhiều không?」

「Không nhiều lắm. Phổ nhạc phần lớn là ứng với tình cảnh, vì cảm mà phát, không hề cố ý vì người nào phổ nhạc.」

「Vậy a?」

Hình Xuân chớp chớp mắt, cong môi cười,「Kia nói như thế, chẳng phải ta cùng đệ đệ bảo bối của ngươi được đãi ngộ tương đương? Thật sự là không khỏi vinh hạnh, không khỏi sợ hãi.」

「Ngươi a…」 Ngu Tử Ngân nghe được, cười khổ.

Người này, sao lại như người già nói đi nói lại chứ? Rõ ràng ngày đó hắn đã tỏ thái độ cho y thấy, chẳng lẽ, còn chưa đủ rõ ràng sao?

Có chút bất đắc dĩ nghĩ đến, tâm tư cũng chậm rãi lưu động, hắn nâng tay khẽ vuốt hai gò má Hình Xuân.

「Ngươi cùng Tử Tiên bất đồng. Các ngươi, không hề giống nhau …」 Giọng nói trầm thấp, ánh mắt hắn càng trở nên thâm thúy, giống như biển giữa màn đêm, sâu không thấy đáy, thăm thẳm vô tận.

「Đối với Tử Tiên, ta sẽ không giống như vậy, cũng không muốn như vậy…」

Bỗng nhiên thu hồi tay, Tử Ngân cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân, tựa hồ đang trầm tư, hoặc tựa hồ muốn để cảm xúc trầm lẳng xuống dưới, như vậy im lặng.

Hình Xuân cũng bảo trì im lặng, đợi một lát sau, mới mở iệng lại:「Tử Ngân, ta còn nợ ngươi một khúc danh, ngươi có còn nhớ? Kể ra, cũng đã rất lâu rồi. Như thế nào? Ngươi muốn nghe không? Ta nghĩ cái tên đó rất hay.」

「Ân?」

Ngu Tử Ngân đến lúc này mới nhớ lại rằng có chuyện như thế. Hắn nghĩ nghĩ, lắc đầu,「Không được, bây giờ không cần nói. Chờ sau khi ta trở về, ngươi lại nói cho ta biết.」

「Chờ ngươi trở về?」 Hình Xuân không hề xem nhẹ điểm khả nghi này.

Đang định truy vấn, Tử Ngân bỗng nhiên ngẩng lên nhìn Hình Xuân. Đôi mắt hắn sáng ngời, những thâm thúy phức tạp mới vừa rồi không còn tồn tại, chỉ còn lại nhãn tình như ngày thường, thậm chí kiên định và nghiêm túc hơn.

「Ngươi có hay không muốn vật gì đó?」 Ngu Tử Ngân như thế hỏi.

「Ta muốn?」 Hình Xuân hỏi lại,「Ngươi là chỉ cái gì?」

「Vô luận là cái gì.」

「Ân…」

Vẫn cảm thấy Tử Ngân hỏi như vậy là có nguyên nhân, nhưng nếu hắn không muốn nói rõ, vậy không cần truy vấn, cũng không cần miễn cưỡng cho bằng được.

Hình Xuân nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng đáp:「Ta muốn sơn chi hoa.」

「Sơn chi hoa?」 Ngu Tử Ngân kinh ngạc,「Vì sao lại là sơn chi hoa?」

「Ngày xưa trong hậu viện nhà ta có trồng rất nhiều sơn chi hoa.」

Hình Xuân chậm rãi nói,「Mẫu thân ta thích nhất là sơn chi hoa, mỗi lần đến khi hoa nở, nàng nhất định sẽ mang ta tới nơi đó. Tuy rằng, sau này có rất nhiều chuyện đã thay đổi, đã qua đi, nhưng việc này, cũng chỉ có việc này, là một tia hoài niệm sau cùng của ta」

Nghe y nói như vậy, Ngu Tử Ngân giật mình không biết nói gì. Nhìn người phía trước, tựa hồ biết về y thêm một chút, lại tựa hồ càng không biết gì về y.

Ở trong lòng y, là điều gì đã thay đổi, điều gì đã trôi qua, lại là điều gì, mới có thể khiến y muốn níu lấy?

Cuối cùng, một tia hoài niệm…

Không biết là nghĩ đến điều gì, Tử Ngân bên môi họa ra chút ý cười mờ mịt.

Hắn lại chạm nhẹ hai gò má Hình Xuân, trong mắt chứ đầy ôn nhu cơ hồ như muốn tràn ngập, ngữ khí hết sức kiên định:「Ta đã biết. Hình Xuân, chỉ cần ngươi muốn, ta đều nguyện ý mang đến cho ngươi」

Hình Xuân nhìn ánh mắt lúc này của Tử Ngân, trong nháy mắt sững sờ, lập tức, theo sau đó là một nụ cười.

「Đa tạ」 Hình Xuân nói nhỏ,「Thứ Tử Ngân muốn, ta cũng có thể cho ngươi」

「Ta nghĩ muốn ……」

Bỗng nhiên, Ngu Tử Ngân lại ngẩn ra. Hắn mị lại nhãn tình, phút chốc đứng dậy,「Ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi, ta đi trước.」

Sắp sửa rời đi, cổ tay lại bị Hình Xuân nắm lấy. Nhìn lại, Hình Xuân vẫn như vậy mỉm cười, chân mày chậm rãi thiêu khởi (khiêu lên) :「Tử Ngân, ngươi thật sự không nghĩ muốn gì sao?」

「…… Cái gì?」

Ngu Tử Ngân trên mặt chỉ có ngỡ ngàng, tim, lại phảng phất minh bạch, khiêu càng lúc càng nặng, lại càng lúc càng chậm, tựa hồ sẽ đình chỉ.

Hình Xuân cũng không đáp lại, yên lặng xoay người, định nằm trở lại.

Ngu Tử Ngân vội vàng chế trụ bờ vai của y:「Ngươi làm cái gì? Thương thế của ngươi còn chưa khỏi hẳn, không cần xằng bậy!」

「A」 Hình Xuân nhướng mày cười, bỗng dưng nắm trụ cố tay Tử Ngân. Thừa dịp hắn phân tâm, lại khéo lẻo lướt qua tay hắn, cuối cùng chạm đến thân, rồi sau đó liền hỏi:「Ngươi ── thật không cần sao?」

「Ta……」

Vẫn nhớ đến thương thế của Hình Xuân, nhưng mà, lại bị truy vấn như vậy, Tử Ngân rốt cuộc không thể cố ý bỏ qua.

Bỏ qua người này, cũng là bỏ qua tâm của chính mình……

Thở dài một hơi như vứt bỏ đấu tranh, nhắm mắt lại, lại mở ra, đồng thời áp thấp người xuống.

Chỉ là muốn cúi xuống hôn một chút, lướt nhẹ một chút mà thôi, nhưng khoảnh khắc đôi môi chạm vào nhau, ấm áp kia, mềm mại kia, cuối cùng lại như chỉ dài quấn quanh tâm, khiến cho tay không tự chủ được, gắt gao chế trụ đầu vai đối phương.

Khi tay y nâng lên, chạm vào vào mu bàn tay hắn, hắn liền đảo tay, cùng tay y mười ngón đan chặt vào nhau.

Nụ hôn sâu đến mức tựa hồ không có chừng mực, hơi thở cả hai lưu chuyển, càng lúc càng nóng, chỉ hôn như thế này thôi thật sự không đủ.

Ngu Tử Ngân lướt qua gương mặt, bờ môi của Hình Xuân, di chuyển xuống dưới, vuốt nhẹ bên cổ, hôn lên xương quai, tiếp tục xuống phía dưới. Hôn đến nơi nào, liền đem vạt áo y rộng mở đến nơi đó, thẳng tới trong ngực.

Há miệng, hàm trụ điểm nổi nho nhỏ kia, nơi đó đã muốn dựng lên, so với bình thường càng thêm hồng hào diễm lệ. Đem vật ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi vừa liếm vừa cọ sát, phía trên truyền đến tiếng than khẽ không thể nghe thấy.

Nâng tầm mắt, khuôn mặt ánh vào trong mắt, làn da đã không còn bệnh trạng trắng bệch trước kia, mà phủ kín một tầng ửng đỏ nhàn nhạt. Đôi mắt thon dài ưu mĩ, đang không hề lưu chuyển chăm chú nhìn đến hắn, trong ánh mắt mông lung, mờ mịt khóc ý.

「Tử Ngân……」 Môi mỏng hé mở, đưa ra hai chữ, mềm nhẹ khàn khàn, khó có thể nghe thấy.

Nhưng Ngu Tử Ngân vẫn nghe thấy được, càng nghe thấy được điều trong hai chữ này hàm chứa, là yêu cầu.

Y nói, y muốn, muốn hắn… Trong mắt xẹt qua một đạo quang, bàn tay Tử Ngân càng nắm càng chặt, càng nắm càng chặt.

Thật sự nghĩ, rất muốn rất muốn, hiện tại đã nghĩ, rất rất muốn người này! Từ lúc chào đời tới nay chưa bao giờ từng có niệm tưởng (ý muốn) mãnh liệt như thế, vừa nhen nhóm trong đầu, lập tức chảy đến huyết quản toàn thân, cơ hồ muốn đem thân thể trùng kích khai lai. (khai mở từ nơi sâu nhất)

Chợt, rút tay về, chuyển động một chút liền tham tiến vào trong y bào của đối phương, cầm phân thân đã sôi sục dựng đứng của y.

「A!……」 Hình Xuân khẽ rên một tiếng, không phải ngại động tác thô lỗ kia lộng đau y, chỉ là có chút không chịu nổi kích thích như vậy.

Ngàn năm làm quỷ, ngàn năm cô tịch, sự đụng chạm nguyên thủy nhất cũng thân mật nhất giữa người với người trong lúc này, cũng đã ngàn năm quên đi, hôm nay lại đột nhiên gặp phải. Dù đạm mạc như Hình Xuân, cũng không tránh được có chút dao động. Có lẽ điều quan trọng, chạm vào y, chính là người này……

Người này, đến tột cùng đặc biệt ở điểm nào đây? Kỳ thật nếu như thật sự bảo y nói, y cũng không thể nào nói rõ được.

Ban đầu, hoặc có thể là cho tới bây giờ, y cũng chỉ cảm thấy người này tốt, bất luận là làm một thiếu thành chủ, hay làm một bằng hữu, làm một nam tử…… Đều tốt lắm, tốt lắm. Nếu người tốt như vậy có thể trở thành của riêng mình……

Khi tình dục tỏa ra khiến tầm mắt trở nên mơ hồ, càng lúc càng không nhìn thấy rõ người trước thân, liền thầm nghĩ cũng chỉ có thể gọi tên của hắn:「Tử Ngân……」

Ngu Tử Ngân có chút chấn động, bắt đầu nhíu mày, di chuyển lên trên, một lần nữa hôn môi Hình Xuân.

Tay, vẫn bao vây nơi ngang nhiên sôi sục dục vọng của y, khiến vật nóng như lửa kia càng thêm ngạnh thẳng. Như là bị nhiệt độ như vậy làm bỏng, cổ tay Tử Ngân có chút dao động……

Đây là lần đầu tiên trong đời, từ lúc sinh ra cho đến nay chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình lại dùng tay an ủi dục vọng cho một nam tử khác. Tuy rằng có chút bất đắc dĩ, lại có một chút khẩn trương, bất quá điều càng dày vò hắn so với chuyện này là, phải cố hết sức xem nhẹ tiếng nói lần lượt hiện lên trong đầu「Muốn y! Cứ như vậy muốn y!」 ……

Nhưng dù thanh âm kia có thúc giục hắn như thế nào hắn cũng không thể! Đối một người trọng thương chưa lành làm loại chuyện này. Nếu có điều gì bất trắc, thì ngàn câu vạn câu 「Hậu Hối 」 cũng không thể vãn hồi.

*Hậu hối là sau khi làm rồi lại hối hận.

Hơn nữa, hắn còn có chuyện chưa hoàn thành xong, không thể vào lúc này…… Cái gì cũng không có thể, ngay cả một lời hứa hẹn cũng không thể nói, trừ phi tất cả trần ai lạc định……

*trần ai lạc định: Cát bụi dù có bay mãi trong không trung thì cũng có lúc phải rơi xuống mặt đất. Ý nói sau quá nhiều điều rối ren cuối cùng cũng đã có kết quả. Trích từ wp của Bạch Nhật Mộng.

Tử Ngân biết rằng, năng lực tự khống chế bản thân của hắn không giống người thường, cũng không cần lo lắng nhiều lắm, chỉ là, hắn tuyệt không thể nghe Hình Xuân gọi tên…… Nếu không Ngu Tử Ngân nhất định, thật sự sẽ khống chế không được.

Chỉ có thể chặt chẽ phong trụ ngôn ngữ  Hình Xuân, cho đến khi Hình Xuân không thể hô hấp mới buông ra, để y thở dốc một trận, rồi trước khi y lên tiếng lần nữa lại đem y hôn trụ.

Thỉnh thoảng tay Hình Xuân sẽ chạm vào Tử Ngân, nhìn như vô tình trên người hắn hồ loạn mạc tác (mò mẫm lung tung =.=), Ngu Tử Ngân liền chế trụ cổ tay y, đem hai tay khống chế trên đỉnh đầu của y.

Mà bàn tay âu yếm kia, cũng không hề ngừng lại, trượt lên trượt xuống nhu lộng phân thân của y, như thúc giục dồn ép dục vọng của người kia lên đến đỉnh điểm.

Bàn tay trên người hắn dần dần bấu chặt hơn, hô hấp y hỗn loạn vì bị hôn trụ, thân hình mảnh khảnh khẽ run tiếp nhận âu yếm, thẳng đến giới hạn.

Khi Ngu Tử Ngân cảm giác được chất lỏng ấm áp tràn lên mu bàn tay, liền thả môi Hình Xuân ra, định định nhìn y mắt nhắm chặt cùng môi hé mở, nghe y dồn dập thở dốc. Cứ như vậy, ngây ngốc chăm chú nhìn.

Cho đến khi Hình Xuân chậm rãi mở mắt, Tử Ngân mới vội vàng thu hồi tầm mắt, rồi chuyển ánh nhìn dừng ở bên giường. Nơi đó đặt một chiếc khăn trắng, vốn là chuẩn bị cho người bị thương sử dụng lau mồ hôi.

Ngu Tử Ngân cầm lấy khăn, yên lặng lau sạch thứ trên người Hình Xuân, thủy chung không mở miệng.

Hình Xuân cũng không lên tiếng, trên mặt ửng đỏ chưa tan, bất quá đôi mắt đã rõ ràng trở lại, liền không chớp mắt nhìn thẳng vào Ngu Tử Ngân, ánh mắt kia gần như chạm vào gương mặt của hắn.

Lau xong, Tử Ngân đem khăn trắng để lại chỗ cũ, lúc này mới nghênh tiếp ánh nhìn Hình Xuân. Tầm mắt giao triền, rồi lại hạ xuống, tựa hồ giao chiến.

Khi thấy Hình Xuân hơi hơi cử động, Ngu Tử Ngân liền nằm xuống chặn lấy y, dùng hai tay đem y ôm chặt, sau đó, không nói gì, cũng không làm gì nữa.

Cứ như vậy một lát sau, Hình Xuân cuối cùng kiềm lòng không được:「Tử Ngân, ngươi……」

「Đừng nói.」

Trong thanh âm khàn khàn có chứa vài tia mỏi mệt, theo đó là, dục vọng kiềm nén đến cực thâm (sâu) cực thâm,「Cứ như vậy, cái gì cũng đừng nói.」 Khẽ khàng nói, Tử Ngân hơi hơi nghiêng đầu, đem đôi môi nhẹ kề lên cổ Hình Xuân.

Hình Xuân do dự một chút, rốt cuộc vẫn không nói gì, chỉ vươn tay ôm lại người kia.

Trong phòng một khắc trước còn phiêu đãng tiếng vang ái muội, từ đó lại rơi vào yên tĩnh. Hỏa nhiệt trước đó đã lui tan, không khí cũng lạnh, hai người gắt gao dựa sát vào nhau, hấp thu ấm áp trên người của đối phương.

Cũng không phải không muốn hưởng thụ an bình cùng thân mật lúc này, chỉ là luôn có điều gì đó, khiến cho Hình Xuân không thể không tâm viên ý mã…… Ôm chặt đến như thế, bắp đùi cảm giác được nơi cứng rắn đó cũng gắt gao dựng thẳng, ngay cả nhiệt độ cũng nóng lên.

*tâm viên ý mã: đứng núi này trông núi nọ; sớm nắng chiều mưa; thất thường. Ý là phân tâm.

Người này, rõ ràng đã muốn như vậy, sao còn…… Tâm có chút thắt chặt, có chút hoảng, muốn rút chân về phía sau tránh đi, lại không muốn làm như vậy. Mặc dù hiểu được Tử Ngân là lo lắng thân thể y, nhưng việc này kỳ thật cũng không cần lo ngại. Hay là, dùng hành động đến chứng minh lo lắng như vậy chỉ là dư thừa……

Nghĩ xong, tay liền bắt đầu chuyển động, xuôi theo thân thể rắn chắc của Ngu Tử Ngân từ từ di chuyển xuống, khi gần đến bên hông, đột nhiên nghe thấy hắn gọi một tiếng:「Hình Xuân」

Tay không khỏi dùng lại một chút, Hình Xuân đang không biết là hồ nghi là xấu hổ là cân nhắc, hay là điều gì khác, đã thấy Tử Ngân quay đầu, ngưng mắt chăm chú nhìn đến, sâu như vậy sâu như vậy, một đường mang người thu vào đáy mắt.

Lúc này, tay Hình Xuân mới thật sự hoàn toàn ngừng lại, chỉ có thể nhìn thẳng lại đôi mắt thâm thúy dị thường kia.

Cứ như vậy không biết nhìn nhau bao lâu, Ngu Tử Ngân cuối cùng chớp mắt một chút, ngửa đầu, một nụ hôn nhẹ đặt lên trán Hình Xuân, tinh đình điểm thủy(chuồn chuồn lướt nước) . Liền di chuyển xuống dưới, lướt qua mi mắt, chạm qua hai gò má, cuối cùng dừng trên đôi môi kia.

Cứ như vậy khẽ ngậm đôi môi kia, ngôn ngữ như tha thiết cầu xin:「Hình Xuân, ngươi chờ ta trở lại…… Chờ ta trở lại」 Dứt lời, quả quyết đứng dậy xuống giường, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi phòng.

Hình Xuân không giữ, chỉ lẳng lặng nhìn hắn rời đi. Mỉm cười lộ ra trên khóe miệng, nhưng chỉ trong giây lát, liền chậm rãi ở bên môi tiêu vẫn vô tích.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương