Quỷ Đoạn Tình Thương
-
Chương 5
Hình Xuân lần đầu tiên theo Ngu Tử Ngân ra chiến trường, ngay tại hôm nay.
Giữa lúc diễm dương cao chiếu, binh lính tuần tra trên tháp cao trong thành hốt nhiên chạy đến báo, ngoài thành có động tĩnh. Đại quân Man tộc bao vây thành nhiều ngày nay, tựa hồ đang bắt đầu giao chiến cùng người khác.
*diễm dương: diễm là đẹp, dương là mặt trời, mặt trời xinh đẹp? =))
Nghe được tin này, điều đầu tiên Ngu Tử Ngân nghĩ chính là, viện binh Tĩnh Thủy thành đã đến! Tử Ngân lập tức triệu tập binh sĩ từ lâu đã chuẩn bị sẵn sàng, đánh ra ngoài thành, cùng Vi Đông Hàn liên hợp.
Còn Hình Xuân, ngay từ đầu Ngu Tử Ngân không hề có ý định để y cùng mình ra trận. Nhưng ngay khi sắp xuất thành, Ngu Tử Ngân lơ đễnh nghiêng đầu, bỗng nhiên phát hiện có một người ngồi ngay bên cạnh mình.
Người này chính là Hình Xuân. Mãi đến lúc này, y vẫn là cười meo meo, giống như không phải muốn đi đánh giặc, mà là đi đâu đó quan thưởng đăng hội. (thưởng thức hội đèn lồng)
Nhìn thái độ y như thế, Ngu Tử Ngân biết, muốn y không đi là không có khả năng.
Sau đó, một đoàn người ngựa xung phong lao đi, chỉ trong phút chốc đã tiến vào giữa chiến trường đánh nhau cùng quân địch. Quả nhiên, đạo binh đang cùng quân địch giao chiến, chính là viện binh đến từ Tĩnh Thủy thành.
Bởi vì cùng Vi Đông Hàn khoảng cách quá xa, nên Ngu Tử Ngân không lập tức tiến đến hội hợp, trước mắt chỉ chuyên tâm ứng phó địch nhân quanh mình.
Khi hai quân đương giao chiến, những gì nghe được, chỉ là tiếng binh khí khanh thương (vang vang), âm thanh hô to gào thét. Những gì nhìn được, chỉ là đao quang kiếm ảnh, huyết quang tung hoành.
Ngay trong lúc hỗn loạn đó, tầm mắt Tử Ngân lướt qua một quân địch vừa mới ngã xuống ở phía trước, bất ngờ được đáp lại một đôi mắt chăm chú nhìn về phía hắn.
Không khỏi ngẩn ra. Chưa kịp nghĩ nhiều, lại có quân địch lao đến, Ngu Tử Ngân đành thu hồi tầm mắt, sau khi liên tiếp giết chết vài người nữa, lại chuyển tầm mắt, ngạc nhiên phát hiện, Hình Xuân vẫn đứng tại vị trí trước đó, hơn nữa là như vậy yên lặng nhìn chăm chú vào mình.
Ngu Tử Ngân tự dưng có chút để tâm, cảm thấy hơi tức giận.
Hình Xuân này, là đến để giết địch? Hay là, thuần túy đến xem mình giết địch?
Sinh tử một đường mong manh, mà vẫn hồ nháo như thế. Nếu là quân nhân, nhất định phải lấy quân pháp nghiêm trị.
Hướng về phía y, Tử Ngân liên tiếp giết địch mà đi, càng giết càng sinh khí. Cuối cùng đến khoảng cách mà thanh âm có thể truyền đạt, hắn hô:「Hình Xuân!」
Nhưng Hình Xuân, vẫn là ngẩn ngơ bất động tại chỗ cũ, thậm chí khi có địch nhân đánh lén y từ phía sau, y cũng không động.
Một thanh hàn kiếm, từ trên vai Hình Xuân lướt thẳng qua, mắt thấy sẽ chạm đến cổ y.
「Hình Xuân!」
Ngu Tử Ngân kinh lự (kinh sợ và lo lắng) đan xen, nhưng lại bị khóa ngay tại chỗ.
Lập tức nhìn thấy, Hình Xuân cư nhiên khẽ cười. Nâng tay, lấy ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy lưỡi kiếm kia, cổ tay vừa chuyển, kiếm đoạn. Sau đó y đưa tay mang đoạn kiếm kia hướng sau lưng phóng đi, không lệch một li, xuyên trúng ngạch tâm kẻ đánh lén, hắn ngay tức khắc kêu thảm thiết một tiếng rồi ngã xuống.
Nhìn thấy cảnh ấy, Tử Ngân không còn lời nào để nói. Chân mày càng nhíu lại, bỗng dưng mạnh mẽ quay đầu, không nhìn đến Hình Xuân nữa dù chỉ là một chút.
Bởi vì Vi Đông Hàn đánh bất ngờ, quân địch bị tổn thất lớn, sĩ khí một đường thẳng hạ.
Còn binh lính của Vi Đông Hàn cùng Ngu Tử Ngân sĩ khí cường thịnh, bởi vậy không cần tốn nhiều công phu, lập tức tìm được gã thống soái giữa đám quân địch. Sau khi lấy được thủ cấp thống soái, đội hình địch nhân ngay tức khắc vỡ vụn như cát, chống cự không bao lâu liền chạy trối chết.
Một trận chiến này, dù không thể đem quân địch chém tận giết tuyệt, nhưng ít nhất cũng đã giải trừ mối nguy Vũ Lộ thành bị vây khốn nhiều ngày.
Sau đó Ngu Tử Ngân cùng Vi Đông Hàn hội hợp, nói lời cảm tạ, tiện thể đưa Vi Đông Hàn cùng binh sĩ vào thành.
Binh sĩ của Tĩnh Thủy cùng Vũ Lộ thành đều được an bài ổn thỏa. Còn bản thân Vi Đông Hàn cùng vài vị thân tín, được mời vào Ngu gia, cùng lão thành chủ Ngu Khâm gặp mặt.
Thế nhưng, Vi Đông Hàn lần này dẫn binh tiến đến, vốn nghĩ Ngu Khâm đã bị sát hại, lui không thể lui nên mới lâm vào. Hiện giờ đột nhiên kinh ngạc nhìn thấy Ngu Khâm còn khoẻ mạnh, tất nhiên là vừa sợ vừa nghi:「Các ngươi, các ngươi… Ai nha! Các ngươi thật sự là…Ai!」
Đối với việc này, Ngu Tử Ngân cùng Ngu Khâm, chỉ còn cách ôn hòa hướng hắn giải thích.
Tuy nói trước đây Vi Đông Hàn thấy chết không cứu, nhưng bọn họ lần này sử dụng thủ đoạn lừa hắn, thật cũng không quang minh chính đại. Đành tiếp nhận trách cứ của Vi Đông Hàn, mời hắn ở lại trong thành vài ngày, hảo hảo chiêu đãi bọn họ, bày tỏ thành ý xin lỗi cùng cảm tạ.
Việc đã đến nước này, Vi Đông Hàn cũng không thể chém ai để tiết phẫn nộ trong lòng, buộc phải chấp nhận sự thật.
Sau khi đem Vi Đông Hàn cùng thân tín của hắn an bài ổn thỏa tại biệt viện cúa Ngu gia, chuyện đó xem như lời nói thoảng qua mà quên đi.
Đại chiến cũng đã báo thắng lợi, chư binh sĩ đều có thể thư thả buông lơi.
Mà người đã lao tâm khổ tứ nhất đến tận bây giờ, Ngu Tử Ngân, càng có thể hảo hảo mà nghỉ ngơi. Nhưng mà lúc này Tử Ngân, tâm tư hắn không giống như cảm thấy thoải mái chút nào.
Sau khi liên tiếp an bài hết thảy mọi việc, hắn dẫn một mình Hình Xuân đến hậu viện, không nói hai lời, đã thẳng tay đẩy y ngã vào hồ sen.
Hành động này xảy ra bất ngờ, Hình Xuân đứng ở trong nước, ngẩng nhìn Tử Ngân đứng trên bờ hồ, lòng đầy nghi hoặc,「Tử Ngân?」 Dừng một chút, trong nháy mắt lại cười,「Ai, đúng là ta muốn tắm rửa tẩy đi một thân huyết ô, nhưng làm bẩn nước hồ như thế này, tựa hồ không tốt lắm đâu.」
「Ngươi!」
Nghe xong lời này, Ngu Tử Ngân cơn giận càng không thể áp chế, từ trên bờ hồ trừng mắt nhìn về phía y, cắn răng nói,「Hình Xuân, ngươi vẫn xem như đang đùa nháo sao? Ngươi không lẽ cho dù chính mình chết đi cũng sẽ chỉ ha ha cười, nói thì ra chết chính là như thế, thật sự là chuyện không tốt để đùa hay những lời tương tự như vậy?!」
Ngu Tử Ngân chất vấn, Hình Xuân cười nghe, bỗng dưng cứ như vậy mà ngây dại. Y buông hạ mi mắt, trong đôi mắt ngày thường luôn mang ý cười xán lạn, bao phủ âm ảnh thâm u.
Thế nhưng, khi y một lần nữa nâng mắt nhìn về hướng Tử Ngân, gương mặt y vẫn là mang nét cười ung dung.
Dẫu ung dung như thế, cuối cùng cũng không tránh khỏi lộ ra nửa điểm không thật lòng.
「Tử Ngân, ngươi hà tất phải ngôn ngữ tương kích. Muốn nói với ta điều gì, liền nói thẳng đi.」
*ngôn ngữ tương kích: dùng từ ngữ trong lời nói cùng giọng điệu khi nói để kích động đối phương. Chắc thế ‘ ‘~
Ngu Tử Ngân chân mày chấn động, tay nắm chặt thành quyền, từng từ từng từ sắc bén nói:「Được! Ta đây hỏi ngươi, mới vừa rồi khi cùng quân địch đối chiến, ngươi đang làm cái gì? Ở trên chiến trường không chuyên tâm giết địch, lại nhìn người khác. Ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc là nhìn cái gì? Ngươi suy nghĩ cái gì?」
「Nga, ra là chuyện này.」
Hình Xuân gật gật đầu như đã hiểu, leo lên bờ hồ, hướng Ngu Tử Ngân đang đứng trước mặt, mỉm cười.
「Phải nói sao đây? Ta chỉ là muốn nhìn ngươi mà thôi.」
「Nhìn ta? Vì cái gì?」
「Không vì gì cả. Chẳng qua là, quan sát ngươi, không để ngươi rời khỏi tầm mắt, chính là chức trách của ta.」[MH: Cái này có thể coi là bá đạo thụ không nhở. Hị hị ~=v=~]
「Chức trách?」
Ngu Tử Ngân càng lúc càng không thể thuyết phục, dùng sức vung tay.
「Hoang đường! Ai quy định loại chức trách này cho ngươi?」
「Ta không thể giải thích nhiều với ngươi.」
Hình Xuân bất động thanh sắc tiến về phía trước hai bước, chậm rãi nâng tay, lòng bàn tay dừng lại bên gương mặt Ngu Tử Ngân, nhưng lại không chạm đến.
*bất động thanh sắc: tỉnh bơ; không biến sắc; rất bình tĩnh.
Thở nhẹ một hơi, y phi thường ôn nhu, nói:「Tóm lại Tử Ngân, ngươi nhớ kỹ, chỉ cần ngươi còn sống một ngày, chỉ cần ta còn sống ở bên cạnh ngươi một ngày, ngươi, chính là trách nhiệm của ta.」
「…」
Tử Ngân đã hoàn toàn không thể lý giải Hình Xuân đang nói đến điều gì, đang suy nghĩ cái gì.
Phẫn nộ, càng thêm phẫn nộ.
Nhưng trừ phẫn nộ ra, lại có một loại cám xúc không tên khác, lần đầu tiên nảy sinh trong lòng, không thể nhận rõ, càng không thể xua đi.
Ngu Tử Ngân nhẫn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể nhịn được nữa, chế trụ cổ Hình Xuân đem người kéo lại gần mình, mắt nhìn thẳng vào y, hung hăng ấn môi xuống.
Đôi môi này, mãn khẩu hồ ngôn, từ trước đến nay chưa từng nói một lời nào nghiêm túc!
*mãn khẩu hồ ngôn: nói năng bậy bạ. Nói anh Hình Xuân đó ‘ ‘~
Hắn như lăng ngược (ngược đãi) y mà cắn mạnh mút chặt, khiến môi y bị chà đạp đến sưng lên, ngay cả da cũng bị cọ nứt, ửng ra vài sợi huyết khí.
Nếm thấy vị máu, hắn cuối cùng cũng dời môi, tay vẫn mạnh mẽ giữ lấy cổ y.
「Hình Xuân, ngươi nghe kỹ cho ta」 Ngu Tử Ngân từ tốn nói từng chữ một, trong những khoảng ngắt giữa lời nói đều tự nhắc nhở mình bình tĩnh.
Hành động vừa rồi, đừng hỏi Tử Ngân vì cái gì, bởi vì ngay cả chính hắn cũng không hiểu được mình vì sao lại đột nhiên làm như vậy, chỉ là lúc hắn nghĩ lại thì mọi việc đã như thế mà diễn ra.
Thậm chí Ngu Tử Ngân còn có một loại cảm giác mơ hồ, đây không phải lần đầu tiên, mà hắn đã muốn làm như vậy từ rất lâu rồi … Nhưng tận cùng cảm giác mơ hồ đó, giờ phút này Tử Ngân không để tâm nghĩ đến, bởi vì so với điều đó còn có chuyện quan trọng hơn.
「Ta mặc kệ cái ngươi gọi là trách nhiệm kia từ đâu mà đến, tóm lại, từ nay về sau, nếu lại có chiến sự, ngươi ngoan ngoãn ở tại trong phòng, không được theo ta, nếu không ta liền lấy quân pháp xử trí ngươi, ngươi nghe hiểu không?」
「Nga…」
Hình Xuân nâng tay lên, đầu ngón tay ven theo bờ môi khẽ vuốt. Đau.
Này Tử Ngân a…
Khoảnh khắc đó, Hình Xuân cũng cảm thấy mang nhiên, ngạc nhiên, nhạ nhiên, hoàn hoàn toàn toàn bất ngờ.
*mang nhiên, ngạc nhiên, nhạ nhiên: mờ mịt, ngạc nhiên, hết hồn =)) Mình thấy ba chữ ‘nhiên’ nên nghĩ chị Hà cố ý, để nguyên văn cho vui hén ‘ ‘~
Lúc đầu, y không phải là chưa từng có ý muốn đẩy người ra, nhưng từ trên môi truyền đến, ngoài sự mềm mại cùng độ ấm ra, còn có một cảm giác gì đó, khiến cho y không có cử động.
Kỳ thật nói đến chuyện này, ngoài ý muốn lại ngoài ý muốn, nhưng Hình Xuân không chán ghét đụng chạm của người này, ngay cả chính y cũng có chút kinh ngạc, nửa điểm cũng không chán ghét hắn… Đương nhiên, nghi hoặc cũng không phải không có.
「Kia, vừa rồi như vậy ──」
Y nháy mắt mấy cái, vẻ mặt không ngại, cười,「Không biết cùng quân pháp có quan hệ như thế nào?」
「…」
Ngu Tử Ngân chợt nghẹn lời, nộ khí cuồng khí trên mặt thoáng tan, nghĩ đến chuyện vừa rồi, cũng biết phi thường không ổn. Có lẽ nên tìm cái giải thích… Nhưng mà, thật sự giải thích không được.
「Mối quan hệ này là như thế nào?」
Ảo não hừ lạnh một tiếng, không chờ Hình Xuân nói tiếp, lại nghiêm nghị nói,「Đánh giặc không phải ngoạn nháo. Ngươi mang tâm tính ngoạn nháo ra trận, có mấy cái mạng cũng không đủ chết! Vô luận ngươi là người như thế nào, trước đây đã làm những việc gì, hiện tại, ngươi đã đi theo ta, thì là người của ta, ta nhất định phải bảo vệ sự an toàn cho ngươi.」
「Nga?」
Hình Xuân cúi đầu cười, như có chút đăm chiêu nhìn về phía Ngu Tử Ngân,「Ta, là người của ngươi? Bất quá chỉ giúp ngươi truyền tin một lần, cùng ngươi chiến đấu trên một chiến trường, ở chỗ của ngươi một khoảng thời gian, liền xem như là người của ngươi sao?」
Không nghĩ y lại đối với việc này đưa ra chất vấn, Tử Ngân sắc mặt chợt lãnh liệt, phẫn nộ nói không nên lời dâng lên trong lòng, bi thương nói:「Vậy sao? Ngươi muốn nói rằng, ngươi bất quá chỉ tạm thời ở nhờ tại đây, cùng Ngu gia ta… Cùng Ngu Tử Ngân ta, không có gì can hệ?」
「Cũng không phải.」
Hình Xuân xoa xoa ngọc trâm đang cài trên tóc, tựa tiếu phi tiếu nhướn mi,「Trên đầu ta cài, là trâm mà ngươi vốn muốn tặng cho yêu đệ; Trên người ta mặc, là y phục riêng của ngươi; Thời khắc này trên môi ta đau, cũng là dấu vết ngươi lưu lại…」
Cố ý ngừng lại, xem Ngu Tử Ngân ánh mắt dao động, Hình Xuân khẽ mím môi, như sợ không ai nghe thấy y lớn tiếng thở dài.「Tử Ngân đối đãi, thật sự không phải chỉ một từ 『Tốt 』là có thể nói lên được hết. Nếu 『 chỉ là 』người của Tử Ngân, làm sao có thể được đãi ngộ như thế? Cho nên ta nghi hoặc nha.」Nói xong ánh mắt lưu chuyển, như đã ngộ ra điều gì đó,「Hay là, ngươi đem ta xem như người kia… Người mà ngươi không kịp mang cầm khúc đàn cho hắn nghe?」[MH: Xin rút lại lời ở chương trước, cứ tưởng chị nhà hêm biết ghen, ai ngờ ghen thiệt dữ dội, em chồng mà cũng ghen cho được =))]
「Ngươi…」
Ngu Tử Ngân rất nhanh hiểu ‘người’ trong lời nói là ám chỉ ai, ánh mắt anh tuấn nhất thời hoa hạ khắc ngân,「Hình Xuân, ngươi nói bậy cái gì?」
*hoa hạ khắc ngân: vẽ xuống thành một vết khắc ‘ ‘~
「Nói bậy sao?」
Vờ như nhìn không ra tức giận trong mắt đối phương, y từ tốn từ giữa mái tóc vén lên một lọng nhỏ, nhiễu giữa kẽ tay.
「Lần đầu quen biết, liền đem trâm cài tóc này tặng ta, đem khúc nhạc vốn dành cho hắn đàn cho ta nghe, ha ha… Tử Ngân, không biết ta cùng với yêu đệ anh niên đã mất sớm của ngươi, có bao nhiêu phần tương tự? Tầm quan trọng của hắn đối với ngươi, là như thế nào?」
「… Ngươi!」
Càng nói càng thái quá, Tử Ngân trên huyệt thái dương mơ hồ có thể thấy được gân xanh nổi lên, phút chốc cảm thấy muốn dùng phương thức thô bạo để phong trụ đôi môi đang trùng động kia.
「Hình Xuân, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?」
Thanh âm phát ra từ sâu trong yết hầu, phẫn nộ thâm thâm.
Y cố tình như không nghe thấy, vẻ mặt không chút lưu tâm:「Ta chỉ biết, ngươi đối với ta cùng đối với hắn không có gì khác nhau, đây là vì cái gì… Ta nghĩ không ra đáp án khác.」
Khi y nói, Ngu Tử Ngân cơ hồ nhịn không được cơn nóng giận, nhưng ở khắc cuối cùng, lại vì rơi vào một chút cô đơn dưới mi mắt Hình Xuân mà khắc chế.
Đôi mắt còn lưu nộ khí, thâm trầm lắng đọng tầng tầng nỗi lòng, sắc mặt phức tạp lặng im một lúc lâu, cuối cùng mở miệng:「Tử Tiên là Tử Tiên, ngươi là ngươi. Các ngươi không hề giống nhau, ta cũng chưa từng đem hai người lẫn lộn, càng chưa từng nghĩ xem ngươi như thế thân của Tử Tiên」
「Vậy sao?」Hình Xuân nghiêng đầu, tựa hồ vẫn không thể lý giải,「Nhưng ngươi đem những thứ vốn dành cho hắn tặng cho ta, tặng trâm cài tóc, tấu cầm khúc, ngươi như vậy…」
「Như vậy thì có chuyện gì?」
Thật vất vả trút bỏ chút nộ khí, đột nhiên lại bị y khiêu khích nổi lên.
Tử Ngân trừng mắt nhìn Hình Xuân như muốn cảnh cáo「Ngươi còn dám loạn hồ ngôn loạn ngữ 」, cắn răng nói:「Hình Xuân, ngươi không phải ngu ngốc. Lúc trước tình thế như vậy, ta tặng ngươi trâm cài tóc, tấu cầm khúc, ngươi không có khả năng không rõ nguyên nhân ta làm như vậy, huống chi việc này cùng Tử Tiên có quan hệ gì? Ta thân là huynh trưởng, sao lại có thể đối Tử Tiên như vậy?」
「Như vậy? Là như thế nào?」
Y lộ ra vẻ mờ mịt khó hiểu.
「Ngươi…」
Nếu Hình Xuân đang khảo nghiệm giới hạn nhẫn tại của Tử Ngân, vậy thì y đã thành công.
「Chính là như vậy!」
Xuất ra một câu này, tay Ngu Tử Ngân thu lại đem Hình Xuân đến gần, không để y nói thêm lời nào mà hôn y.
Hình Xuân này, bất luận là y có ý hay vô tình, đều đã quá đủ rồi! Mặc dù là vui đùa cũng không thể đến mức thái quá như vậy, mà nếu không phải vui đùa… Vậy hắn cũng nhất định liền khiến cho Hình Xuân hiểu được, hắn chưa bao giờ có ý niệm hoang đường như vậy trong đầu, y lại càng không phải là thế thân nực cười gì.
Kỳ thật vào khoảnh khắc đôi môi che phủ lên, vẫn chứa một ít ý vị tức giận, nhưng khi đầu lưỡi chạm phải huyết khí chưa tan hết trên môi đối phương, lại cảm thấy kiềm không được mà khẽ run, chân mày cau lại.
Lưu luyến hết lần này đến lần khác chuyển lưỡi ven bờ môi còn sưng đỏ kia, liếm sạch đến tia huyết khí cuối cùng, mới tham nhập vào trong miệng Hình Xuân, bên trong ướt át mềm mại, khiến người ta hãm sâu, thậm chí tham lam cướp lấy hơi thở gấp gáp cùng nước bọt của người này, như chưa bao giờ thưởng thức qua tư vị mỹ hảo như vậy.
「Ngô…」
Suy cho cùng là quỷ đã ngàn năm, thoáng cái biến thành người, bình thường không hề cảm thấy trờ ngại, nhưng tại thời khắc giống như tranh đoạt hô hấp lẫn nhau này, Hình Xuân liền rõ ràng yếu thế hơn, hô hấp điều chỉnh không thông, không khỏi khẽ rên thành tiếng.
Biết điều này biểu hiện y cảm thấy khó chịu, Ngu Tử Ngân thương tiếc đồng thời lại nhíu mày có chút không đành lòng, thật không muốn cứ như vậy buông y ra… Thật sự, không có biện pháp.
Thoáng thối lui, nắm hàm dưới của y, tầm mắt lướt qua người đang hít thở không thông đến mức hai gò má bắt đầu ửng đỏ, Tử Ngân cũng không biết chính mình như thế nào, nhưng lại bật cười.
Này thật đúng là…tương đương nan đắc nhất kiến. (Khó có thể gặp dù chỉ một lần)
Hình Xuân luôn nhất mực mang biểu tình dẫu trời có sập cũng không sợ, ung dung mỉm cười, nguyên lai cũng có lúc đỏ mặt.
Nhưng chút đỏ này, chính là bởi vì hô hấp không thông, chỉ đó trên mặt, còn ánh mắt cùng khí sắc của y, một chút cũng không có ý tứ 「Đỏ mặt nha 」.
Thậm chí Hình Xuân còn dùng ngón tay lau khóe môi đầy vết tích ẩm ướt, lại mỉm cười, thản nhiên nói:「Cho nên, Tử Ngân là muốn nói, ngươi không có khả năng đối với yêu đệ của ngươi như vậy, thật sao?」
Chuyện đến bây giờ còn hỏi loại sự tình này, Ngu Tử Ngân không khỏi buồn bực, nhưng vẫn là bất đắc dĩ, lắc đầu:「Tuyệt không khả năng.」
「Mà ngươi đối ta như vậy, cùng yêu đệ của ngươi chút can hệ cũng không có?」
「Không có.」
「Kia ──」 Hình Xuân bên gò má ý cười lặng yên sâu sắc,「Tử Ngân vì sao đối với ta như vậy?」
「Ta là…」
Không ngờ, Ngu Tử Ngân cuối cùng lại bị hỏi việc này.
Cho dù nói, trước đó đã chịu đựng quá đủ việc y hồ ngôn loạn ngữ, đối với việc này muốn cản lại hoặc trừng phạt, nhưng mà… Đối những người khác, hắn nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới phương thức trừng phạt như vậy, duy chỉ đối với Hình Xuân…
Lùi lại một bước, mặc dù lần đầu tiên không tính, vậy thì mới vừa rồi? Mới vừa rồi làm như vậy, không hề có ý trừng phạt, thậm chí giống như vì chứng minh điều gì. Mà hắn muốn chứng minh, là…
Nhịp tim trong giây lát rối loạn tiết tấu, hắn không thể tin tưởng chính mình cũng sẽ có lúc trong lòng đại loạn giống như thế này.
「Tử Ngân.」
Tựa hồ đã tính toán kỹ lưỡng, bên này hắn ý tứ còn chưa minh bạch, phía bên kia, Hình Xuân lại khí thế bức nhân tiếp tục truy kích.
「Ngươi cũng không phải tiểu hài tử, hẳn là biết, hành vi như vậy mang ý vị gì? Ngươi hỏi ta như vậy, ngươi muốn ta trả lời như thế nào?」[MH: Câu này mình chém *rút đao ra* Yah!!!!]
「Ta…」
「Thiếu thành chủ!」
Không biết nên nói là rất đúng lúc hay là rất sai lúc, thanh âm Đỗ Ảnh lại vào lúc này truyền đến.
Ngu Tử Ngân lập tức buông tay, từ phía trước Hình Xuân thối lui. Hình Xuân cũng hơi hơi nghiêng người, giơ tay lên, lấy ống tay áo che đôi môi mảnh đang đỏ đến kỳ lạ kia.
Đỗ Ảnh từ một ngã rẽ chạy đến, hướng Ngu Tử Ngân nói:「Thiếu thành chủ, lão thành chủ có việc tìm ngươi thương nghị.」
「Được… Ta đã biết」
Khốn nhiễu (khốn khổ nhiễu loạn) lại âm thầm thở dài một hơi, Ngu Tử Ngân nhìn về phía Hình Xuân, nhưng chỉ nhìn đến bên khuôn mặt vẫn đạm nhiên bình tĩnh như trước. Cuối cùng lưu lại một ánh mắt thâm thúy, liền xoay người cùng Đỗ Ảnh rời đi.
Mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Tử Ngân, Hình Xuân bắt đầu buông xõa mái tóc dài, khiến chúng chậm rãi lướt qua kẽ tay, tự nhiên thùy lạc. (rũ xuống)
Từng cơn gió nhẹ phiêu đãng qua, nước trong hồ sóng gợn đãng dạng, rất lâu vẫn không thể bình tĩnh.
Giữa lúc diễm dương cao chiếu, binh lính tuần tra trên tháp cao trong thành hốt nhiên chạy đến báo, ngoài thành có động tĩnh. Đại quân Man tộc bao vây thành nhiều ngày nay, tựa hồ đang bắt đầu giao chiến cùng người khác.
*diễm dương: diễm là đẹp, dương là mặt trời, mặt trời xinh đẹp? =))
Nghe được tin này, điều đầu tiên Ngu Tử Ngân nghĩ chính là, viện binh Tĩnh Thủy thành đã đến! Tử Ngân lập tức triệu tập binh sĩ từ lâu đã chuẩn bị sẵn sàng, đánh ra ngoài thành, cùng Vi Đông Hàn liên hợp.
Còn Hình Xuân, ngay từ đầu Ngu Tử Ngân không hề có ý định để y cùng mình ra trận. Nhưng ngay khi sắp xuất thành, Ngu Tử Ngân lơ đễnh nghiêng đầu, bỗng nhiên phát hiện có một người ngồi ngay bên cạnh mình.
Người này chính là Hình Xuân. Mãi đến lúc này, y vẫn là cười meo meo, giống như không phải muốn đi đánh giặc, mà là đi đâu đó quan thưởng đăng hội. (thưởng thức hội đèn lồng)
Nhìn thái độ y như thế, Ngu Tử Ngân biết, muốn y không đi là không có khả năng.
Sau đó, một đoàn người ngựa xung phong lao đi, chỉ trong phút chốc đã tiến vào giữa chiến trường đánh nhau cùng quân địch. Quả nhiên, đạo binh đang cùng quân địch giao chiến, chính là viện binh đến từ Tĩnh Thủy thành.
Bởi vì cùng Vi Đông Hàn khoảng cách quá xa, nên Ngu Tử Ngân không lập tức tiến đến hội hợp, trước mắt chỉ chuyên tâm ứng phó địch nhân quanh mình.
Khi hai quân đương giao chiến, những gì nghe được, chỉ là tiếng binh khí khanh thương (vang vang), âm thanh hô to gào thét. Những gì nhìn được, chỉ là đao quang kiếm ảnh, huyết quang tung hoành.
Ngay trong lúc hỗn loạn đó, tầm mắt Tử Ngân lướt qua một quân địch vừa mới ngã xuống ở phía trước, bất ngờ được đáp lại một đôi mắt chăm chú nhìn về phía hắn.
Không khỏi ngẩn ra. Chưa kịp nghĩ nhiều, lại có quân địch lao đến, Ngu Tử Ngân đành thu hồi tầm mắt, sau khi liên tiếp giết chết vài người nữa, lại chuyển tầm mắt, ngạc nhiên phát hiện, Hình Xuân vẫn đứng tại vị trí trước đó, hơn nữa là như vậy yên lặng nhìn chăm chú vào mình.
Ngu Tử Ngân tự dưng có chút để tâm, cảm thấy hơi tức giận.
Hình Xuân này, là đến để giết địch? Hay là, thuần túy đến xem mình giết địch?
Sinh tử một đường mong manh, mà vẫn hồ nháo như thế. Nếu là quân nhân, nhất định phải lấy quân pháp nghiêm trị.
Hướng về phía y, Tử Ngân liên tiếp giết địch mà đi, càng giết càng sinh khí. Cuối cùng đến khoảng cách mà thanh âm có thể truyền đạt, hắn hô:「Hình Xuân!」
Nhưng Hình Xuân, vẫn là ngẩn ngơ bất động tại chỗ cũ, thậm chí khi có địch nhân đánh lén y từ phía sau, y cũng không động.
Một thanh hàn kiếm, từ trên vai Hình Xuân lướt thẳng qua, mắt thấy sẽ chạm đến cổ y.
「Hình Xuân!」
Ngu Tử Ngân kinh lự (kinh sợ và lo lắng) đan xen, nhưng lại bị khóa ngay tại chỗ.
Lập tức nhìn thấy, Hình Xuân cư nhiên khẽ cười. Nâng tay, lấy ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy lưỡi kiếm kia, cổ tay vừa chuyển, kiếm đoạn. Sau đó y đưa tay mang đoạn kiếm kia hướng sau lưng phóng đi, không lệch một li, xuyên trúng ngạch tâm kẻ đánh lén, hắn ngay tức khắc kêu thảm thiết một tiếng rồi ngã xuống.
Nhìn thấy cảnh ấy, Tử Ngân không còn lời nào để nói. Chân mày càng nhíu lại, bỗng dưng mạnh mẽ quay đầu, không nhìn đến Hình Xuân nữa dù chỉ là một chút.
Bởi vì Vi Đông Hàn đánh bất ngờ, quân địch bị tổn thất lớn, sĩ khí một đường thẳng hạ.
Còn binh lính của Vi Đông Hàn cùng Ngu Tử Ngân sĩ khí cường thịnh, bởi vậy không cần tốn nhiều công phu, lập tức tìm được gã thống soái giữa đám quân địch. Sau khi lấy được thủ cấp thống soái, đội hình địch nhân ngay tức khắc vỡ vụn như cát, chống cự không bao lâu liền chạy trối chết.
Một trận chiến này, dù không thể đem quân địch chém tận giết tuyệt, nhưng ít nhất cũng đã giải trừ mối nguy Vũ Lộ thành bị vây khốn nhiều ngày.
Sau đó Ngu Tử Ngân cùng Vi Đông Hàn hội hợp, nói lời cảm tạ, tiện thể đưa Vi Đông Hàn cùng binh sĩ vào thành.
Binh sĩ của Tĩnh Thủy cùng Vũ Lộ thành đều được an bài ổn thỏa. Còn bản thân Vi Đông Hàn cùng vài vị thân tín, được mời vào Ngu gia, cùng lão thành chủ Ngu Khâm gặp mặt.
Thế nhưng, Vi Đông Hàn lần này dẫn binh tiến đến, vốn nghĩ Ngu Khâm đã bị sát hại, lui không thể lui nên mới lâm vào. Hiện giờ đột nhiên kinh ngạc nhìn thấy Ngu Khâm còn khoẻ mạnh, tất nhiên là vừa sợ vừa nghi:「Các ngươi, các ngươi… Ai nha! Các ngươi thật sự là…Ai!」
Đối với việc này, Ngu Tử Ngân cùng Ngu Khâm, chỉ còn cách ôn hòa hướng hắn giải thích.
Tuy nói trước đây Vi Đông Hàn thấy chết không cứu, nhưng bọn họ lần này sử dụng thủ đoạn lừa hắn, thật cũng không quang minh chính đại. Đành tiếp nhận trách cứ của Vi Đông Hàn, mời hắn ở lại trong thành vài ngày, hảo hảo chiêu đãi bọn họ, bày tỏ thành ý xin lỗi cùng cảm tạ.
Việc đã đến nước này, Vi Đông Hàn cũng không thể chém ai để tiết phẫn nộ trong lòng, buộc phải chấp nhận sự thật.
Sau khi đem Vi Đông Hàn cùng thân tín của hắn an bài ổn thỏa tại biệt viện cúa Ngu gia, chuyện đó xem như lời nói thoảng qua mà quên đi.
Đại chiến cũng đã báo thắng lợi, chư binh sĩ đều có thể thư thả buông lơi.
Mà người đã lao tâm khổ tứ nhất đến tận bây giờ, Ngu Tử Ngân, càng có thể hảo hảo mà nghỉ ngơi. Nhưng mà lúc này Tử Ngân, tâm tư hắn không giống như cảm thấy thoải mái chút nào.
Sau khi liên tiếp an bài hết thảy mọi việc, hắn dẫn một mình Hình Xuân đến hậu viện, không nói hai lời, đã thẳng tay đẩy y ngã vào hồ sen.
Hành động này xảy ra bất ngờ, Hình Xuân đứng ở trong nước, ngẩng nhìn Tử Ngân đứng trên bờ hồ, lòng đầy nghi hoặc,「Tử Ngân?」 Dừng một chút, trong nháy mắt lại cười,「Ai, đúng là ta muốn tắm rửa tẩy đi một thân huyết ô, nhưng làm bẩn nước hồ như thế này, tựa hồ không tốt lắm đâu.」
「Ngươi!」
Nghe xong lời này, Ngu Tử Ngân cơn giận càng không thể áp chế, từ trên bờ hồ trừng mắt nhìn về phía y, cắn răng nói,「Hình Xuân, ngươi vẫn xem như đang đùa nháo sao? Ngươi không lẽ cho dù chính mình chết đi cũng sẽ chỉ ha ha cười, nói thì ra chết chính là như thế, thật sự là chuyện không tốt để đùa hay những lời tương tự như vậy?!」
Ngu Tử Ngân chất vấn, Hình Xuân cười nghe, bỗng dưng cứ như vậy mà ngây dại. Y buông hạ mi mắt, trong đôi mắt ngày thường luôn mang ý cười xán lạn, bao phủ âm ảnh thâm u.
Thế nhưng, khi y một lần nữa nâng mắt nhìn về hướng Tử Ngân, gương mặt y vẫn là mang nét cười ung dung.
Dẫu ung dung như thế, cuối cùng cũng không tránh khỏi lộ ra nửa điểm không thật lòng.
「Tử Ngân, ngươi hà tất phải ngôn ngữ tương kích. Muốn nói với ta điều gì, liền nói thẳng đi.」
*ngôn ngữ tương kích: dùng từ ngữ trong lời nói cùng giọng điệu khi nói để kích động đối phương. Chắc thế ‘ ‘~
Ngu Tử Ngân chân mày chấn động, tay nắm chặt thành quyền, từng từ từng từ sắc bén nói:「Được! Ta đây hỏi ngươi, mới vừa rồi khi cùng quân địch đối chiến, ngươi đang làm cái gì? Ở trên chiến trường không chuyên tâm giết địch, lại nhìn người khác. Ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc là nhìn cái gì? Ngươi suy nghĩ cái gì?」
「Nga, ra là chuyện này.」
Hình Xuân gật gật đầu như đã hiểu, leo lên bờ hồ, hướng Ngu Tử Ngân đang đứng trước mặt, mỉm cười.
「Phải nói sao đây? Ta chỉ là muốn nhìn ngươi mà thôi.」
「Nhìn ta? Vì cái gì?」
「Không vì gì cả. Chẳng qua là, quan sát ngươi, không để ngươi rời khỏi tầm mắt, chính là chức trách của ta.」[MH: Cái này có thể coi là bá đạo thụ không nhở. Hị hị ~=v=~]
「Chức trách?」
Ngu Tử Ngân càng lúc càng không thể thuyết phục, dùng sức vung tay.
「Hoang đường! Ai quy định loại chức trách này cho ngươi?」
「Ta không thể giải thích nhiều với ngươi.」
Hình Xuân bất động thanh sắc tiến về phía trước hai bước, chậm rãi nâng tay, lòng bàn tay dừng lại bên gương mặt Ngu Tử Ngân, nhưng lại không chạm đến.
*bất động thanh sắc: tỉnh bơ; không biến sắc; rất bình tĩnh.
Thở nhẹ một hơi, y phi thường ôn nhu, nói:「Tóm lại Tử Ngân, ngươi nhớ kỹ, chỉ cần ngươi còn sống một ngày, chỉ cần ta còn sống ở bên cạnh ngươi một ngày, ngươi, chính là trách nhiệm của ta.」
「…」
Tử Ngân đã hoàn toàn không thể lý giải Hình Xuân đang nói đến điều gì, đang suy nghĩ cái gì.
Phẫn nộ, càng thêm phẫn nộ.
Nhưng trừ phẫn nộ ra, lại có một loại cám xúc không tên khác, lần đầu tiên nảy sinh trong lòng, không thể nhận rõ, càng không thể xua đi.
Ngu Tử Ngân nhẫn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể nhịn được nữa, chế trụ cổ Hình Xuân đem người kéo lại gần mình, mắt nhìn thẳng vào y, hung hăng ấn môi xuống.
Đôi môi này, mãn khẩu hồ ngôn, từ trước đến nay chưa từng nói một lời nào nghiêm túc!
*mãn khẩu hồ ngôn: nói năng bậy bạ. Nói anh Hình Xuân đó ‘ ‘~
Hắn như lăng ngược (ngược đãi) y mà cắn mạnh mút chặt, khiến môi y bị chà đạp đến sưng lên, ngay cả da cũng bị cọ nứt, ửng ra vài sợi huyết khí.
Nếm thấy vị máu, hắn cuối cùng cũng dời môi, tay vẫn mạnh mẽ giữ lấy cổ y.
「Hình Xuân, ngươi nghe kỹ cho ta」 Ngu Tử Ngân từ tốn nói từng chữ một, trong những khoảng ngắt giữa lời nói đều tự nhắc nhở mình bình tĩnh.
Hành động vừa rồi, đừng hỏi Tử Ngân vì cái gì, bởi vì ngay cả chính hắn cũng không hiểu được mình vì sao lại đột nhiên làm như vậy, chỉ là lúc hắn nghĩ lại thì mọi việc đã như thế mà diễn ra.
Thậm chí Ngu Tử Ngân còn có một loại cảm giác mơ hồ, đây không phải lần đầu tiên, mà hắn đã muốn làm như vậy từ rất lâu rồi … Nhưng tận cùng cảm giác mơ hồ đó, giờ phút này Tử Ngân không để tâm nghĩ đến, bởi vì so với điều đó còn có chuyện quan trọng hơn.
「Ta mặc kệ cái ngươi gọi là trách nhiệm kia từ đâu mà đến, tóm lại, từ nay về sau, nếu lại có chiến sự, ngươi ngoan ngoãn ở tại trong phòng, không được theo ta, nếu không ta liền lấy quân pháp xử trí ngươi, ngươi nghe hiểu không?」
「Nga…」
Hình Xuân nâng tay lên, đầu ngón tay ven theo bờ môi khẽ vuốt. Đau.
Này Tử Ngân a…
Khoảnh khắc đó, Hình Xuân cũng cảm thấy mang nhiên, ngạc nhiên, nhạ nhiên, hoàn hoàn toàn toàn bất ngờ.
*mang nhiên, ngạc nhiên, nhạ nhiên: mờ mịt, ngạc nhiên, hết hồn =)) Mình thấy ba chữ ‘nhiên’ nên nghĩ chị Hà cố ý, để nguyên văn cho vui hén ‘ ‘~
Lúc đầu, y không phải là chưa từng có ý muốn đẩy người ra, nhưng từ trên môi truyền đến, ngoài sự mềm mại cùng độ ấm ra, còn có một cảm giác gì đó, khiến cho y không có cử động.
Kỳ thật nói đến chuyện này, ngoài ý muốn lại ngoài ý muốn, nhưng Hình Xuân không chán ghét đụng chạm của người này, ngay cả chính y cũng có chút kinh ngạc, nửa điểm cũng không chán ghét hắn… Đương nhiên, nghi hoặc cũng không phải không có.
「Kia, vừa rồi như vậy ──」
Y nháy mắt mấy cái, vẻ mặt không ngại, cười,「Không biết cùng quân pháp có quan hệ như thế nào?」
「…」
Ngu Tử Ngân chợt nghẹn lời, nộ khí cuồng khí trên mặt thoáng tan, nghĩ đến chuyện vừa rồi, cũng biết phi thường không ổn. Có lẽ nên tìm cái giải thích… Nhưng mà, thật sự giải thích không được.
「Mối quan hệ này là như thế nào?」
Ảo não hừ lạnh một tiếng, không chờ Hình Xuân nói tiếp, lại nghiêm nghị nói,「Đánh giặc không phải ngoạn nháo. Ngươi mang tâm tính ngoạn nháo ra trận, có mấy cái mạng cũng không đủ chết! Vô luận ngươi là người như thế nào, trước đây đã làm những việc gì, hiện tại, ngươi đã đi theo ta, thì là người của ta, ta nhất định phải bảo vệ sự an toàn cho ngươi.」
「Nga?」
Hình Xuân cúi đầu cười, như có chút đăm chiêu nhìn về phía Ngu Tử Ngân,「Ta, là người của ngươi? Bất quá chỉ giúp ngươi truyền tin một lần, cùng ngươi chiến đấu trên một chiến trường, ở chỗ của ngươi một khoảng thời gian, liền xem như là người của ngươi sao?」
Không nghĩ y lại đối với việc này đưa ra chất vấn, Tử Ngân sắc mặt chợt lãnh liệt, phẫn nộ nói không nên lời dâng lên trong lòng, bi thương nói:「Vậy sao? Ngươi muốn nói rằng, ngươi bất quá chỉ tạm thời ở nhờ tại đây, cùng Ngu gia ta… Cùng Ngu Tử Ngân ta, không có gì can hệ?」
「Cũng không phải.」
Hình Xuân xoa xoa ngọc trâm đang cài trên tóc, tựa tiếu phi tiếu nhướn mi,「Trên đầu ta cài, là trâm mà ngươi vốn muốn tặng cho yêu đệ; Trên người ta mặc, là y phục riêng của ngươi; Thời khắc này trên môi ta đau, cũng là dấu vết ngươi lưu lại…」
Cố ý ngừng lại, xem Ngu Tử Ngân ánh mắt dao động, Hình Xuân khẽ mím môi, như sợ không ai nghe thấy y lớn tiếng thở dài.「Tử Ngân đối đãi, thật sự không phải chỉ một từ 『Tốt 』là có thể nói lên được hết. Nếu 『 chỉ là 』người của Tử Ngân, làm sao có thể được đãi ngộ như thế? Cho nên ta nghi hoặc nha.」Nói xong ánh mắt lưu chuyển, như đã ngộ ra điều gì đó,「Hay là, ngươi đem ta xem như người kia… Người mà ngươi không kịp mang cầm khúc đàn cho hắn nghe?」[MH: Xin rút lại lời ở chương trước, cứ tưởng chị nhà hêm biết ghen, ai ngờ ghen thiệt dữ dội, em chồng mà cũng ghen cho được =))]
「Ngươi…」
Ngu Tử Ngân rất nhanh hiểu ‘người’ trong lời nói là ám chỉ ai, ánh mắt anh tuấn nhất thời hoa hạ khắc ngân,「Hình Xuân, ngươi nói bậy cái gì?」
*hoa hạ khắc ngân: vẽ xuống thành một vết khắc ‘ ‘~
「Nói bậy sao?」
Vờ như nhìn không ra tức giận trong mắt đối phương, y từ tốn từ giữa mái tóc vén lên một lọng nhỏ, nhiễu giữa kẽ tay.
「Lần đầu quen biết, liền đem trâm cài tóc này tặng ta, đem khúc nhạc vốn dành cho hắn đàn cho ta nghe, ha ha… Tử Ngân, không biết ta cùng với yêu đệ anh niên đã mất sớm của ngươi, có bao nhiêu phần tương tự? Tầm quan trọng của hắn đối với ngươi, là như thế nào?」
「… Ngươi!」
Càng nói càng thái quá, Tử Ngân trên huyệt thái dương mơ hồ có thể thấy được gân xanh nổi lên, phút chốc cảm thấy muốn dùng phương thức thô bạo để phong trụ đôi môi đang trùng động kia.
「Hình Xuân, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?」
Thanh âm phát ra từ sâu trong yết hầu, phẫn nộ thâm thâm.
Y cố tình như không nghe thấy, vẻ mặt không chút lưu tâm:「Ta chỉ biết, ngươi đối với ta cùng đối với hắn không có gì khác nhau, đây là vì cái gì… Ta nghĩ không ra đáp án khác.」
Khi y nói, Ngu Tử Ngân cơ hồ nhịn không được cơn nóng giận, nhưng ở khắc cuối cùng, lại vì rơi vào một chút cô đơn dưới mi mắt Hình Xuân mà khắc chế.
Đôi mắt còn lưu nộ khí, thâm trầm lắng đọng tầng tầng nỗi lòng, sắc mặt phức tạp lặng im một lúc lâu, cuối cùng mở miệng:「Tử Tiên là Tử Tiên, ngươi là ngươi. Các ngươi không hề giống nhau, ta cũng chưa từng đem hai người lẫn lộn, càng chưa từng nghĩ xem ngươi như thế thân của Tử Tiên」
「Vậy sao?」Hình Xuân nghiêng đầu, tựa hồ vẫn không thể lý giải,「Nhưng ngươi đem những thứ vốn dành cho hắn tặng cho ta, tặng trâm cài tóc, tấu cầm khúc, ngươi như vậy…」
「Như vậy thì có chuyện gì?」
Thật vất vả trút bỏ chút nộ khí, đột nhiên lại bị y khiêu khích nổi lên.
Tử Ngân trừng mắt nhìn Hình Xuân như muốn cảnh cáo「Ngươi còn dám loạn hồ ngôn loạn ngữ 」, cắn răng nói:「Hình Xuân, ngươi không phải ngu ngốc. Lúc trước tình thế như vậy, ta tặng ngươi trâm cài tóc, tấu cầm khúc, ngươi không có khả năng không rõ nguyên nhân ta làm như vậy, huống chi việc này cùng Tử Tiên có quan hệ gì? Ta thân là huynh trưởng, sao lại có thể đối Tử Tiên như vậy?」
「Như vậy? Là như thế nào?」
Y lộ ra vẻ mờ mịt khó hiểu.
「Ngươi…」
Nếu Hình Xuân đang khảo nghiệm giới hạn nhẫn tại của Tử Ngân, vậy thì y đã thành công.
「Chính là như vậy!」
Xuất ra một câu này, tay Ngu Tử Ngân thu lại đem Hình Xuân đến gần, không để y nói thêm lời nào mà hôn y.
Hình Xuân này, bất luận là y có ý hay vô tình, đều đã quá đủ rồi! Mặc dù là vui đùa cũng không thể đến mức thái quá như vậy, mà nếu không phải vui đùa… Vậy hắn cũng nhất định liền khiến cho Hình Xuân hiểu được, hắn chưa bao giờ có ý niệm hoang đường như vậy trong đầu, y lại càng không phải là thế thân nực cười gì.
Kỳ thật vào khoảnh khắc đôi môi che phủ lên, vẫn chứa một ít ý vị tức giận, nhưng khi đầu lưỡi chạm phải huyết khí chưa tan hết trên môi đối phương, lại cảm thấy kiềm không được mà khẽ run, chân mày cau lại.
Lưu luyến hết lần này đến lần khác chuyển lưỡi ven bờ môi còn sưng đỏ kia, liếm sạch đến tia huyết khí cuối cùng, mới tham nhập vào trong miệng Hình Xuân, bên trong ướt át mềm mại, khiến người ta hãm sâu, thậm chí tham lam cướp lấy hơi thở gấp gáp cùng nước bọt của người này, như chưa bao giờ thưởng thức qua tư vị mỹ hảo như vậy.
「Ngô…」
Suy cho cùng là quỷ đã ngàn năm, thoáng cái biến thành người, bình thường không hề cảm thấy trờ ngại, nhưng tại thời khắc giống như tranh đoạt hô hấp lẫn nhau này, Hình Xuân liền rõ ràng yếu thế hơn, hô hấp điều chỉnh không thông, không khỏi khẽ rên thành tiếng.
Biết điều này biểu hiện y cảm thấy khó chịu, Ngu Tử Ngân thương tiếc đồng thời lại nhíu mày có chút không đành lòng, thật không muốn cứ như vậy buông y ra… Thật sự, không có biện pháp.
Thoáng thối lui, nắm hàm dưới của y, tầm mắt lướt qua người đang hít thở không thông đến mức hai gò má bắt đầu ửng đỏ, Tử Ngân cũng không biết chính mình như thế nào, nhưng lại bật cười.
Này thật đúng là…tương đương nan đắc nhất kiến. (Khó có thể gặp dù chỉ một lần)
Hình Xuân luôn nhất mực mang biểu tình dẫu trời có sập cũng không sợ, ung dung mỉm cười, nguyên lai cũng có lúc đỏ mặt.
Nhưng chút đỏ này, chính là bởi vì hô hấp không thông, chỉ đó trên mặt, còn ánh mắt cùng khí sắc của y, một chút cũng không có ý tứ 「Đỏ mặt nha 」.
Thậm chí Hình Xuân còn dùng ngón tay lau khóe môi đầy vết tích ẩm ướt, lại mỉm cười, thản nhiên nói:「Cho nên, Tử Ngân là muốn nói, ngươi không có khả năng đối với yêu đệ của ngươi như vậy, thật sao?」
Chuyện đến bây giờ còn hỏi loại sự tình này, Ngu Tử Ngân không khỏi buồn bực, nhưng vẫn là bất đắc dĩ, lắc đầu:「Tuyệt không khả năng.」
「Mà ngươi đối ta như vậy, cùng yêu đệ của ngươi chút can hệ cũng không có?」
「Không có.」
「Kia ──」 Hình Xuân bên gò má ý cười lặng yên sâu sắc,「Tử Ngân vì sao đối với ta như vậy?」
「Ta là…」
Không ngờ, Ngu Tử Ngân cuối cùng lại bị hỏi việc này.
Cho dù nói, trước đó đã chịu đựng quá đủ việc y hồ ngôn loạn ngữ, đối với việc này muốn cản lại hoặc trừng phạt, nhưng mà… Đối những người khác, hắn nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới phương thức trừng phạt như vậy, duy chỉ đối với Hình Xuân…
Lùi lại một bước, mặc dù lần đầu tiên không tính, vậy thì mới vừa rồi? Mới vừa rồi làm như vậy, không hề có ý trừng phạt, thậm chí giống như vì chứng minh điều gì. Mà hắn muốn chứng minh, là…
Nhịp tim trong giây lát rối loạn tiết tấu, hắn không thể tin tưởng chính mình cũng sẽ có lúc trong lòng đại loạn giống như thế này.
「Tử Ngân.」
Tựa hồ đã tính toán kỹ lưỡng, bên này hắn ý tứ còn chưa minh bạch, phía bên kia, Hình Xuân lại khí thế bức nhân tiếp tục truy kích.
「Ngươi cũng không phải tiểu hài tử, hẳn là biết, hành vi như vậy mang ý vị gì? Ngươi hỏi ta như vậy, ngươi muốn ta trả lời như thế nào?」[MH: Câu này mình chém *rút đao ra* Yah!!!!]
「Ta…」
「Thiếu thành chủ!」
Không biết nên nói là rất đúng lúc hay là rất sai lúc, thanh âm Đỗ Ảnh lại vào lúc này truyền đến.
Ngu Tử Ngân lập tức buông tay, từ phía trước Hình Xuân thối lui. Hình Xuân cũng hơi hơi nghiêng người, giơ tay lên, lấy ống tay áo che đôi môi mảnh đang đỏ đến kỳ lạ kia.
Đỗ Ảnh từ một ngã rẽ chạy đến, hướng Ngu Tử Ngân nói:「Thiếu thành chủ, lão thành chủ có việc tìm ngươi thương nghị.」
「Được… Ta đã biết」
Khốn nhiễu (khốn khổ nhiễu loạn) lại âm thầm thở dài một hơi, Ngu Tử Ngân nhìn về phía Hình Xuân, nhưng chỉ nhìn đến bên khuôn mặt vẫn đạm nhiên bình tĩnh như trước. Cuối cùng lưu lại một ánh mắt thâm thúy, liền xoay người cùng Đỗ Ảnh rời đi.
Mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Tử Ngân, Hình Xuân bắt đầu buông xõa mái tóc dài, khiến chúng chậm rãi lướt qua kẽ tay, tự nhiên thùy lạc. (rũ xuống)
Từng cơn gió nhẹ phiêu đãng qua, nước trong hồ sóng gợn đãng dạng, rất lâu vẫn không thể bình tĩnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook