Quỷ Đoạn Tình Thương
-
Chương 14
Từ sau khi Hình Xuân vào cung, chưa từng đàn khúc trước mặt người nào trừ hoàng đế. Cho đến một ngày.
Tây Lăng vương, viễn chinh trở về.
Vì muốn tỏ lòng quan tâm và vui mừng, hoàng đế đề nghị với Hình Xuân, muốn y trong yến tiệc mừng công lao của Tây Lăng vương đàn một khúc. Hình Xuân đáp ứng, liền như thế làm theo ý hắn.
Ba ngày sau, hoàng đế nhận được một phong tín hàm (thư mật) của Tây Lăng vương, nói, muốn một người.
Tây Lăng vương, chính là đương triều danh tướng, cương nghị dũng mãnh, đã từng vì triều đình giành thắng lợi trong nhiều trận chiến. Nhưng người này, thật sự có chút cuồng vọng, ngay cả nói chuyện cùng hoàng đế vẫn ngẩng cao đầu. Phần lớn quan viên trong cung, bao gồm cả hoàng thái hậu, đều rất kiêng kị y.
Trong cung đình, người nào nắm giữ nhiều binh lực, người đó có quyền. Mà Tây Lăng vương, chính là người tay cầm binh quyền nhiều nhất trong triều, là một mối nguy cơ lớn.
Hoàng thái hậu cũng từng muốn tước đi một phần binh quyền của hắn, nhưng đến khi quan ngoại có chinh chiến, liền khó lòng ứng phó. Sau những lần phái các tướng lãnh khác đi chinh phạt rồi chuốc lấy thất bại, không thể không hoàn lại binh quyền cho Tây Lăng vương.
Chính là Tây Lăng vương, đối hoàng đế nói, muốn Hình Xuân.
Nghe được việc này, hoàng thái hậu cùng một vài vị trọng thần, muốn hoàng đế đáp ứng yêu cầu của Tây Lăng vương. Hoàng đế không đồng ý, bọn họ liền năm lần bảy lượt khuyên bảo, tận sức khuyên bảo.
Tây Lăng vương vừa thắng trận trở về, khí thế chính thịnh, nếu không đáp ứng yêu cầu của hắn, đó là trước tiếp áp chế duệ khí (lòng hang hái) của hắn.
Tây Lăng vương là một người có dã tâm, áp chế duệ khí hắn như thế, thật sự không phải hành động sáng suốt. Dù sao người mà hắn muốn, chỉ là một kẻ thường dân.
Hoàng thái hậu còn nói: Chúng ta đều biết ngươi yêu thích người nọ, nếu lần này ngươi bỏ qua tình cảm đem người giao cho Tây Lăng vương, hắn ít nhiều cũng sẽ sinh lòng cảm tạ đối với ngươi. Từ nay về sau, chúng ta lại từ từ trấn an hắn, đợi khi hắn khinh suất, liền lập tức tước binh quyền, giảm đi thế lực của hắn. Đến lúc đó, ngươi muốn mang người kia trở về, còn không dễ dàng sao?
Đủ mọi hình thức, hoàng thái hậu cùng các vị trọng thần kia, khuyên hoàng đế một lần lại một lần, hôm nay không được ngày mai sẽ lại đến, không ngừng khuyên cho đến khi hắn gật đầu mới thôi.
Cuối cùng, đêm nay, hoàng đế đến chỗ Hình Xuân. Hắn cúi đầu trước mặt Hình Xuân, đấu tranh hồi lâu, vẫn là nói: Ta…… Ta có một chuyện muốn nói với ngươi.
Thái độ như thế, ngữ khí như thế, Hình Xuân lập tức biết hoàng đế muốn nói điều gì.
Y diện vô biểu tình nghe hoàng đế nói hết, cuối cùng gật đầu, nói: Ta đã hiểu.
Đêm đó, hoàng đế không ngủ lại chỗ Hình Xuân. Sáng hôm sau, liền có người đến đưa Hình Xuân ra khỏi cung.
Tây Lăng vương không ngụ tại kinh thành, trên đường đi, Hình Xuân ngồi trong xe ngựa, thân khoác áo choàng, mũ áo che khuất một nửa gương mặt.
Mấy ngày sau, xe ngựa đến Tây Lăng vương phủ.
Hình Xuân bước vào phủ, được an bài ở một biệt uyển. Không lâu sau, Tây Lăng vương đến, trên khuôn mặt tuấn mỹ nhưng ngạo mạn lộ ra vẻ hài lòng.
Hắn đến trước mặt Hình Xuân, nói: Ngươi cũng đã đến đây. Hạ mũ áo xuống.
Hình Xuân yên lặng xốc mũ áo lên, Tây Lăng vương lập tức giận tím mặt.
Chuyện này là sao? Hắn chỉ mặt Hình Xuân, nóng giận nói, tóc của ngươi là vì sao? Nói!
Hình Xuân thản nhiên nói: Ngươi tìm ta đến, chỉ vì nghe cầm, cần gì phải để ý tướng mạo của ta?
Tây Lăng vương nộ khí càng đậm: Cho dù ta chỉ muốn nghe cầm, cũng không thích vừa ngẩng đầu liền thấy thứ kỳ quái như thế. Tóc của ngươi là như thế nào lại như vậy? Làm trở lại như cũ cho ta!
Hình Xuân nói: Làm không được.
Tây Lăng vương giận dữ nhìn Hình Xuân một lúc lâu, mạnh mẽ vung tay: Được! Được! Đã như vậy, ta mặc kệ ngươi, ngươi cũng mơ tưởng có thể khoát thỏi phủ của ta!
Nói xong, Tây Lăng vương ly khai.
Từ sau đó, Hình Xuân liền một mình đơn độc sống trong biệt uyển, kỳ thật, nói là bị giam lỏng có lẽ hơn thích hợp. Mỗi ngày đưa cơm đến cho y, đều là nô bộc Tây Lăng vương phái đến giám thị y, dưới sự theo dõi chặt chẽ như vậy, dù là ai cũngsáp sí nan phi (mọc cánh cũng khó thoát).
Hình Xuân cũng không muốn trốn đi đâu cả. Y đã không còn nơi nào để đi.
Bên trong hoàng cung, từng có một người, là người cuối cùng y lưu luyến trên cõi đời.
Song, cho đến bây giờ, y ngay cả lưu luyến cuối cùng này cũng không có. Nhưng y cũng không nghĩ đến việc tìm tới cái chết.
Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu. Cho dù phụ mẫu đều đã không còn trên nhân thế, y cũng không làm những việc bôi nhọ song thân.
Y cũng đã lâu rồi không đàn cầm dù cầm liên tục được đưa đến. Bây giờ chuyện y thường làm nhất, chính là ở trong sân, dưới ánh trăng đi dạo một mình. Ngẩng đầu, trên đỉnh đầu là vầng trăng sáng tỏ, vầng trăng trắng toát, như tóc của y.
Ngày hôm đó, ngày rời đi hoàng cung, Hình Xuân một đêm không hề chợp mắt từ trên giường ngồi dậy, đến trước gương đồng, bỗng nhiên phát hiện, chính mình, sau một đêm tóc liền trở nên bạc trắng.
Y, nhưng lại thiều hoa bạch thủ. (ý chỉ người còn trẻ mà tóc đã bạc)
Y ngạc nhiên, cũng không khổ sở. Y trong lòng, sớm đã không còn quan tâm bất cứ điều gì.
Tình? Đó là cái gì?
Chỉ là một chữ nói ra miệng liền theo gió bay đi mà thôi.
Đêm nay, là sinh thần mẫu thân y, y mang đàn tranh đến viện, đàn khúc Dĩ Cửu Vi. Đó là nhạc khúc đầu tiên mẫu thân dạy cho y. Y lẳng lặng đàn, trong lòng nhớ lại tình cảnh khi ấy, mùi hương sơn chi hoa khi ấy.
Không đề ý đến, một bóng người, lặng yên bước tới.
Cho đến khi một khúc đàn xong, phía sau y bỗng nhiên vang lên tiếng nói, bang lãnh mà giễu cợt: Hừ, tiếng đàn hay như thế lại xuất ra từ tay ngươi, thật là lãng phí.
Không cần quay đầu, Hình Xuân cùng biết, người nọ là Tây Lăng vương.
Hình Xuân không trả lời, ôm lấy đàn tranh, định trở về phòng. Tây Lăng vương một chường làm rơi đàn trong ngực y, dùng sức kéo tay y lại.
Người đâu! Tây Lăng vương như vậy hô một tiếng.
Từ sau lần đó, Hình Xuân bị nhốt trong ngọa phòng (phòng ngủ) của Tây Lăng vương, cơ hồ chưa từng xuống giường. Tất cả mọi chuyện, đều do Tây Lăng vương phái người đến hầu hạ y.
Còn bản thân Tây Lăng vương, việc hắn làm, chính là giểu cợt nhìn Hình Xuân tay chân đã bị dây thừng ghì đến hiện vết máu, thô bạo mãnh liệt lưu lại ấn ký trên người y, không hơn.
Thỉnh thoảng, Tây Lăng vương cũng sẽ mở lòng từ bi, cởi bỏ dây thừng trên tay Hình Xuân, vuốt ve làn da mà hắn đã tổn hại thành không rõ hình dạng, yếu ớt nói: Hình Xuân, ngươi hà tất phải như vậy? Ngươi đối với ta cười một cái, tay đàn cho ta nghe khúc, khó khăn như thế sao?
Từ trước đến nay chưa từng được Hình Xuân đáp lại. Rồi sau đó, hắn lại một lần nữa giày vò y, khiến y nhục nhã.
Có một lần, Tây Lăng vương say rượu trở về phòng, lại bị thái độ của Hình Xuân chọc tức, giận dữ rút kiếm ra, tước lấy mấy lọng tóc bạc của Hình Xuân, rồi dừng lại, ngẩn người nhìn những sợi tóc bạc rải rác trên giường.
Cuối cùng, Tây Lăng vương ném kiếm, ôm lấy đầu Hình Xuân, chậm rãi liếm đi tơ máu trên mặt y, nỉ non: Hình Xuân Hình Xuân, ngươi vì sao lại phái như thế? Ngươi đến tột cùng là muốn điều gì? Ngươi đến tột cùng như thế nào mới bằng lòng, như thế nào mới bằng lòng……
Đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất, Tây Lăng vương gần như ôm Hình Xuân đi vào giấc ngủ, không làm thêm điều gì khác.
Không biết sau đó bao lâu, vào một ngày.
Tây Lăng vương sai người tháo dây thừng trên người Hình Xuân, mang y ra ngoài phủ, đi hơn một ngày đường vào trong kinh thành. Tây Lăng vương đưa Hình Xuân vào hoàng cung, tại hoàng cung, Hình Xuân nhìn thấy, người bị một đám binh sĩ vây quanh là hoàng thái hậu, còn có hoàng đế.
Tây Lăng vương, cuối cùng cũng tạo phản.
Nhìn thấy Hình Xuân, ánh mắt hoàng đế lộ ra hỉ sắc, sau đó lại nhanh chóng hổ thẹn hạ mắt.
Tây Lăng vương đem một thanh chủy thủ đặt vào trong tay Hình Xuân, nói: Ngươi thay ta giết hoàng đế, ta liền thả ngươi tự do.
Hình Xuân nắm chặt chủy thủ, từng bước một hướng về phía hoàng đế. Khi y đến gần, trên mặt vị hoàng đế trẻ tuổi, hiện ra vẻ sợ hãi không thể che giấu.
Hình Xuân trong tâm cười như điên dại. Hắn, cư nhiên lại sợ hãi mình. Cư nhiên lại nghĩ mình thật sự sẽ ra tay giết chết hắn.
Hình Xuân lắc đầu, giơ chủy thủ lên, nhắm ngay yết hầu chính mình.
Cổ tay, bỗng nhiên bị người nắm lấy, Tây Lăng vương cúi đầu thanh âm trầm thấp nói vào tai y: Ta biết ngươi nhất định sẽ không hạ thủ được. Hừ, xem ra, so với giết người, ngươi nguyện ý ở bên cạnh ta hơn sao.
Hình Xuân lại lắc đầu, bỗng nhiên dùng sức, hất tay Tây Lăng vương. Lại lần nữa giơ chủy thủ lên, lần này đích nhắm, chính là Tây Lăng vương.
Không! Dừng tay! Tất cả dừng tay! Tây Lăng vương quát, trong đại điện trầm trầm tiếng vọng.
Nhưng là, đã quá muộn.
Các hộ vệ của Tây Lăng vương hộ vệ nhóm đã bắn tiễn xuyên qua người Hình Xuân.
Tây Lăng vương ôm vai Hình Xuân, không ngừng lay y, hỏi: Hình Xuân, ngươi vì sao phải tự làm khổ mình? Ta muốn đối tốt với ngươi, ngươi lại không thể cho ta cơ hội sao; Ta có thể đoạt được thiên hạ, nhưng lại không thể khiến ngươi cười. Đối ta, ngươi vì sao không muốn như thế? Ngươi là vì sao, vì sao……
Vì sao? Hình Xuân ngậm máu mà cười.
Không vì sao cả, chỉ là, y đã tuyệt tình, y đã vô tình.
Rồi âm soái Nhật Du tìm đến y, ngoại trừ tướng mạo y ung dung trầm ổn, cũng là bởi vì, y tuyệt tình. Cử y đi kết thúc tình kiếp của Âm Vương Tử Ngân là thích hợp nhất.
Nhưng, không một ai ngờ đến, ngay cả y cũng chưa từng nghĩ đến, y tuyệt tình, nhưng lại thất bại trong tay một Ngu Tử Ngân si tình.
Nói y chấm dứt tình kiếp của Âm Vương Tử Ngân, chi bằng nói y tự mình trải qua một kiếp đi?
Có lẽ, chuyện này ngay từ đầu đã được định. Nếu không từng cùng Âm Vương gặp nhau một lần bên bờ hoàng tuyền, y sẽ không đối Âm Vương sinh lòng hiếu kỳ. Nếu không có ý này, y không hẳn sẽ nhận sự ủy thác của âm soái, đến nhân gian tiếp cận Tử Ngân. Nếu như y không đi, tất cả mọi việc sau đó đều sẽ không phát sinh.
Gây nên hậu quả này, chính là「Nhân 」, trong khoảnh khắc y nhận ủy thác kia, hoặc có lẽ, từ lúc y lần đầu tiên gặp mặt Âm Vương Tử Ngân, liền đã được định. Cho đến khi y đến nhân gian, mới là chân chính kết 「Duyên 」.
Ngay cả, đây là một đoạn nghiệt duyên không có kết quả. Nhưng như vậy thì đã sao? Y đã vướng vào, thân đã không thể thoát ra.
Liền cùng Tử Ngân, kết một đoạn 「Duyên 」kia, rồi lại tuyệt tình với hắn, tiễn bước Tử Ngân.
Y biết, một khắc kia, chính mình nhất định đã bị Tử Ngân hận thấu.
Kết cục bi thương như vậy, nhưng y cũng không trách ai, cũng không oán ai. Muốn hận chỉ hận, hai người bọn họ, tương phùng không đúng lúc, tương tri (thân nhau) không đúng mực.
Âm Vương Tử Ngân đã trở lại quỷ giới. Mà y, cũng theo hắn trở về quỷ giới, hướng Diêm Vương đưa ra một thỉnh cầu.
Từ sau khi, y vẫn có thể thường xuyên nhìn thấy Tử Ngân, tuy rằng Tử Ngân không biết đó là y. Y không cần, chỉ cần có thể như vậy nhìn Tử Ngân, y liền cảm thấy mỹ mãn.
Hơn nữa, ngẫu nhiên, y còn có thể nghe thấy Tử Ngân đàn khúc. Một khúc kia, y đã nghĩ ra một cái tên hay lắm, đến cuối cùng lại không thể nói cho Tử Ngân nghe.
Chuyện tới nay, nghe khúc nhạc ấy, y liền không khỏi rơi lệ.
Vì sao? Tử Ngân vẫn đàn thủ khúc này.
Lại là vì sao? Khi Ngu Tử Ngân đàn lên khúc này, vẻ mặt lại mang nét đau thương như vậy.
Ngày đó, Tử Ngân đàn xong thủ khúc này, đi đến trước mặt y, phát hiện nước mắt của y, liền vì y nhẹ nhàng lau đi.
「Sao vậy? Ngay cả ngươi, cũng có thể rơi lệ sao?」 Tử Ngân trầm giọng, từng giọt từng giọt, vì y lau đi nước mắt.
「Nếu ngay cả ngươi cũng rơi lệ, vì sao lại thủy chung không ai đến nói cho ta biết, người kia, y đến tột cùng ở nơi nào?」
Tây Lăng vương, viễn chinh trở về.
Vì muốn tỏ lòng quan tâm và vui mừng, hoàng đế đề nghị với Hình Xuân, muốn y trong yến tiệc mừng công lao của Tây Lăng vương đàn một khúc. Hình Xuân đáp ứng, liền như thế làm theo ý hắn.
Ba ngày sau, hoàng đế nhận được một phong tín hàm (thư mật) của Tây Lăng vương, nói, muốn một người.
Tây Lăng vương, chính là đương triều danh tướng, cương nghị dũng mãnh, đã từng vì triều đình giành thắng lợi trong nhiều trận chiến. Nhưng người này, thật sự có chút cuồng vọng, ngay cả nói chuyện cùng hoàng đế vẫn ngẩng cao đầu. Phần lớn quan viên trong cung, bao gồm cả hoàng thái hậu, đều rất kiêng kị y.
Trong cung đình, người nào nắm giữ nhiều binh lực, người đó có quyền. Mà Tây Lăng vương, chính là người tay cầm binh quyền nhiều nhất trong triều, là một mối nguy cơ lớn.
Hoàng thái hậu cũng từng muốn tước đi một phần binh quyền của hắn, nhưng đến khi quan ngoại có chinh chiến, liền khó lòng ứng phó. Sau những lần phái các tướng lãnh khác đi chinh phạt rồi chuốc lấy thất bại, không thể không hoàn lại binh quyền cho Tây Lăng vương.
Chính là Tây Lăng vương, đối hoàng đế nói, muốn Hình Xuân.
Nghe được việc này, hoàng thái hậu cùng một vài vị trọng thần, muốn hoàng đế đáp ứng yêu cầu của Tây Lăng vương. Hoàng đế không đồng ý, bọn họ liền năm lần bảy lượt khuyên bảo, tận sức khuyên bảo.
Tây Lăng vương vừa thắng trận trở về, khí thế chính thịnh, nếu không đáp ứng yêu cầu của hắn, đó là trước tiếp áp chế duệ khí (lòng hang hái) của hắn.
Tây Lăng vương là một người có dã tâm, áp chế duệ khí hắn như thế, thật sự không phải hành động sáng suốt. Dù sao người mà hắn muốn, chỉ là một kẻ thường dân.
Hoàng thái hậu còn nói: Chúng ta đều biết ngươi yêu thích người nọ, nếu lần này ngươi bỏ qua tình cảm đem người giao cho Tây Lăng vương, hắn ít nhiều cũng sẽ sinh lòng cảm tạ đối với ngươi. Từ nay về sau, chúng ta lại từ từ trấn an hắn, đợi khi hắn khinh suất, liền lập tức tước binh quyền, giảm đi thế lực của hắn. Đến lúc đó, ngươi muốn mang người kia trở về, còn không dễ dàng sao?
Đủ mọi hình thức, hoàng thái hậu cùng các vị trọng thần kia, khuyên hoàng đế một lần lại một lần, hôm nay không được ngày mai sẽ lại đến, không ngừng khuyên cho đến khi hắn gật đầu mới thôi.
Cuối cùng, đêm nay, hoàng đế đến chỗ Hình Xuân. Hắn cúi đầu trước mặt Hình Xuân, đấu tranh hồi lâu, vẫn là nói: Ta…… Ta có một chuyện muốn nói với ngươi.
Thái độ như thế, ngữ khí như thế, Hình Xuân lập tức biết hoàng đế muốn nói điều gì.
Y diện vô biểu tình nghe hoàng đế nói hết, cuối cùng gật đầu, nói: Ta đã hiểu.
Đêm đó, hoàng đế không ngủ lại chỗ Hình Xuân. Sáng hôm sau, liền có người đến đưa Hình Xuân ra khỏi cung.
Tây Lăng vương không ngụ tại kinh thành, trên đường đi, Hình Xuân ngồi trong xe ngựa, thân khoác áo choàng, mũ áo che khuất một nửa gương mặt.
Mấy ngày sau, xe ngựa đến Tây Lăng vương phủ.
Hình Xuân bước vào phủ, được an bài ở một biệt uyển. Không lâu sau, Tây Lăng vương đến, trên khuôn mặt tuấn mỹ nhưng ngạo mạn lộ ra vẻ hài lòng.
Hắn đến trước mặt Hình Xuân, nói: Ngươi cũng đã đến đây. Hạ mũ áo xuống.
Hình Xuân yên lặng xốc mũ áo lên, Tây Lăng vương lập tức giận tím mặt.
Chuyện này là sao? Hắn chỉ mặt Hình Xuân, nóng giận nói, tóc của ngươi là vì sao? Nói!
Hình Xuân thản nhiên nói: Ngươi tìm ta đến, chỉ vì nghe cầm, cần gì phải để ý tướng mạo của ta?
Tây Lăng vương nộ khí càng đậm: Cho dù ta chỉ muốn nghe cầm, cũng không thích vừa ngẩng đầu liền thấy thứ kỳ quái như thế. Tóc của ngươi là như thế nào lại như vậy? Làm trở lại như cũ cho ta!
Hình Xuân nói: Làm không được.
Tây Lăng vương giận dữ nhìn Hình Xuân một lúc lâu, mạnh mẽ vung tay: Được! Được! Đã như vậy, ta mặc kệ ngươi, ngươi cũng mơ tưởng có thể khoát thỏi phủ của ta!
Nói xong, Tây Lăng vương ly khai.
Từ sau đó, Hình Xuân liền một mình đơn độc sống trong biệt uyển, kỳ thật, nói là bị giam lỏng có lẽ hơn thích hợp. Mỗi ngày đưa cơm đến cho y, đều là nô bộc Tây Lăng vương phái đến giám thị y, dưới sự theo dõi chặt chẽ như vậy, dù là ai cũngsáp sí nan phi (mọc cánh cũng khó thoát).
Hình Xuân cũng không muốn trốn đi đâu cả. Y đã không còn nơi nào để đi.
Bên trong hoàng cung, từng có một người, là người cuối cùng y lưu luyến trên cõi đời.
Song, cho đến bây giờ, y ngay cả lưu luyến cuối cùng này cũng không có. Nhưng y cũng không nghĩ đến việc tìm tới cái chết.
Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu. Cho dù phụ mẫu đều đã không còn trên nhân thế, y cũng không làm những việc bôi nhọ song thân.
Y cũng đã lâu rồi không đàn cầm dù cầm liên tục được đưa đến. Bây giờ chuyện y thường làm nhất, chính là ở trong sân, dưới ánh trăng đi dạo một mình. Ngẩng đầu, trên đỉnh đầu là vầng trăng sáng tỏ, vầng trăng trắng toát, như tóc của y.
Ngày hôm đó, ngày rời đi hoàng cung, Hình Xuân một đêm không hề chợp mắt từ trên giường ngồi dậy, đến trước gương đồng, bỗng nhiên phát hiện, chính mình, sau một đêm tóc liền trở nên bạc trắng.
Y, nhưng lại thiều hoa bạch thủ. (ý chỉ người còn trẻ mà tóc đã bạc)
Y ngạc nhiên, cũng không khổ sở. Y trong lòng, sớm đã không còn quan tâm bất cứ điều gì.
Tình? Đó là cái gì?
Chỉ là một chữ nói ra miệng liền theo gió bay đi mà thôi.
Đêm nay, là sinh thần mẫu thân y, y mang đàn tranh đến viện, đàn khúc Dĩ Cửu Vi. Đó là nhạc khúc đầu tiên mẫu thân dạy cho y. Y lẳng lặng đàn, trong lòng nhớ lại tình cảnh khi ấy, mùi hương sơn chi hoa khi ấy.
Không đề ý đến, một bóng người, lặng yên bước tới.
Cho đến khi một khúc đàn xong, phía sau y bỗng nhiên vang lên tiếng nói, bang lãnh mà giễu cợt: Hừ, tiếng đàn hay như thế lại xuất ra từ tay ngươi, thật là lãng phí.
Không cần quay đầu, Hình Xuân cùng biết, người nọ là Tây Lăng vương.
Hình Xuân không trả lời, ôm lấy đàn tranh, định trở về phòng. Tây Lăng vương một chường làm rơi đàn trong ngực y, dùng sức kéo tay y lại.
Người đâu! Tây Lăng vương như vậy hô một tiếng.
Từ sau lần đó, Hình Xuân bị nhốt trong ngọa phòng (phòng ngủ) của Tây Lăng vương, cơ hồ chưa từng xuống giường. Tất cả mọi chuyện, đều do Tây Lăng vương phái người đến hầu hạ y.
Còn bản thân Tây Lăng vương, việc hắn làm, chính là giểu cợt nhìn Hình Xuân tay chân đã bị dây thừng ghì đến hiện vết máu, thô bạo mãnh liệt lưu lại ấn ký trên người y, không hơn.
Thỉnh thoảng, Tây Lăng vương cũng sẽ mở lòng từ bi, cởi bỏ dây thừng trên tay Hình Xuân, vuốt ve làn da mà hắn đã tổn hại thành không rõ hình dạng, yếu ớt nói: Hình Xuân, ngươi hà tất phải như vậy? Ngươi đối với ta cười một cái, tay đàn cho ta nghe khúc, khó khăn như thế sao?
Từ trước đến nay chưa từng được Hình Xuân đáp lại. Rồi sau đó, hắn lại một lần nữa giày vò y, khiến y nhục nhã.
Có một lần, Tây Lăng vương say rượu trở về phòng, lại bị thái độ của Hình Xuân chọc tức, giận dữ rút kiếm ra, tước lấy mấy lọng tóc bạc của Hình Xuân, rồi dừng lại, ngẩn người nhìn những sợi tóc bạc rải rác trên giường.
Cuối cùng, Tây Lăng vương ném kiếm, ôm lấy đầu Hình Xuân, chậm rãi liếm đi tơ máu trên mặt y, nỉ non: Hình Xuân Hình Xuân, ngươi vì sao lại phái như thế? Ngươi đến tột cùng là muốn điều gì? Ngươi đến tột cùng như thế nào mới bằng lòng, như thế nào mới bằng lòng……
Đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất, Tây Lăng vương gần như ôm Hình Xuân đi vào giấc ngủ, không làm thêm điều gì khác.
Không biết sau đó bao lâu, vào một ngày.
Tây Lăng vương sai người tháo dây thừng trên người Hình Xuân, mang y ra ngoài phủ, đi hơn một ngày đường vào trong kinh thành. Tây Lăng vương đưa Hình Xuân vào hoàng cung, tại hoàng cung, Hình Xuân nhìn thấy, người bị một đám binh sĩ vây quanh là hoàng thái hậu, còn có hoàng đế.
Tây Lăng vương, cuối cùng cũng tạo phản.
Nhìn thấy Hình Xuân, ánh mắt hoàng đế lộ ra hỉ sắc, sau đó lại nhanh chóng hổ thẹn hạ mắt.
Tây Lăng vương đem một thanh chủy thủ đặt vào trong tay Hình Xuân, nói: Ngươi thay ta giết hoàng đế, ta liền thả ngươi tự do.
Hình Xuân nắm chặt chủy thủ, từng bước một hướng về phía hoàng đế. Khi y đến gần, trên mặt vị hoàng đế trẻ tuổi, hiện ra vẻ sợ hãi không thể che giấu.
Hình Xuân trong tâm cười như điên dại. Hắn, cư nhiên lại sợ hãi mình. Cư nhiên lại nghĩ mình thật sự sẽ ra tay giết chết hắn.
Hình Xuân lắc đầu, giơ chủy thủ lên, nhắm ngay yết hầu chính mình.
Cổ tay, bỗng nhiên bị người nắm lấy, Tây Lăng vương cúi đầu thanh âm trầm thấp nói vào tai y: Ta biết ngươi nhất định sẽ không hạ thủ được. Hừ, xem ra, so với giết người, ngươi nguyện ý ở bên cạnh ta hơn sao.
Hình Xuân lại lắc đầu, bỗng nhiên dùng sức, hất tay Tây Lăng vương. Lại lần nữa giơ chủy thủ lên, lần này đích nhắm, chính là Tây Lăng vương.
Không! Dừng tay! Tất cả dừng tay! Tây Lăng vương quát, trong đại điện trầm trầm tiếng vọng.
Nhưng là, đã quá muộn.
Các hộ vệ của Tây Lăng vương hộ vệ nhóm đã bắn tiễn xuyên qua người Hình Xuân.
Tây Lăng vương ôm vai Hình Xuân, không ngừng lay y, hỏi: Hình Xuân, ngươi vì sao phải tự làm khổ mình? Ta muốn đối tốt với ngươi, ngươi lại không thể cho ta cơ hội sao; Ta có thể đoạt được thiên hạ, nhưng lại không thể khiến ngươi cười. Đối ta, ngươi vì sao không muốn như thế? Ngươi là vì sao, vì sao……
Vì sao? Hình Xuân ngậm máu mà cười.
Không vì sao cả, chỉ là, y đã tuyệt tình, y đã vô tình.
Rồi âm soái Nhật Du tìm đến y, ngoại trừ tướng mạo y ung dung trầm ổn, cũng là bởi vì, y tuyệt tình. Cử y đi kết thúc tình kiếp của Âm Vương Tử Ngân là thích hợp nhất.
Nhưng, không một ai ngờ đến, ngay cả y cũng chưa từng nghĩ đến, y tuyệt tình, nhưng lại thất bại trong tay một Ngu Tử Ngân si tình.
Nói y chấm dứt tình kiếp của Âm Vương Tử Ngân, chi bằng nói y tự mình trải qua một kiếp đi?
Có lẽ, chuyện này ngay từ đầu đã được định. Nếu không từng cùng Âm Vương gặp nhau một lần bên bờ hoàng tuyền, y sẽ không đối Âm Vương sinh lòng hiếu kỳ. Nếu không có ý này, y không hẳn sẽ nhận sự ủy thác của âm soái, đến nhân gian tiếp cận Tử Ngân. Nếu như y không đi, tất cả mọi việc sau đó đều sẽ không phát sinh.
Gây nên hậu quả này, chính là「Nhân 」, trong khoảnh khắc y nhận ủy thác kia, hoặc có lẽ, từ lúc y lần đầu tiên gặp mặt Âm Vương Tử Ngân, liền đã được định. Cho đến khi y đến nhân gian, mới là chân chính kết 「Duyên 」.
Ngay cả, đây là một đoạn nghiệt duyên không có kết quả. Nhưng như vậy thì đã sao? Y đã vướng vào, thân đã không thể thoát ra.
Liền cùng Tử Ngân, kết một đoạn 「Duyên 」kia, rồi lại tuyệt tình với hắn, tiễn bước Tử Ngân.
Y biết, một khắc kia, chính mình nhất định đã bị Tử Ngân hận thấu.
Kết cục bi thương như vậy, nhưng y cũng không trách ai, cũng không oán ai. Muốn hận chỉ hận, hai người bọn họ, tương phùng không đúng lúc, tương tri (thân nhau) không đúng mực.
Âm Vương Tử Ngân đã trở lại quỷ giới. Mà y, cũng theo hắn trở về quỷ giới, hướng Diêm Vương đưa ra một thỉnh cầu.
Từ sau khi, y vẫn có thể thường xuyên nhìn thấy Tử Ngân, tuy rằng Tử Ngân không biết đó là y. Y không cần, chỉ cần có thể như vậy nhìn Tử Ngân, y liền cảm thấy mỹ mãn.
Hơn nữa, ngẫu nhiên, y còn có thể nghe thấy Tử Ngân đàn khúc. Một khúc kia, y đã nghĩ ra một cái tên hay lắm, đến cuối cùng lại không thể nói cho Tử Ngân nghe.
Chuyện tới nay, nghe khúc nhạc ấy, y liền không khỏi rơi lệ.
Vì sao? Tử Ngân vẫn đàn thủ khúc này.
Lại là vì sao? Khi Ngu Tử Ngân đàn lên khúc này, vẻ mặt lại mang nét đau thương như vậy.
Ngày đó, Tử Ngân đàn xong thủ khúc này, đi đến trước mặt y, phát hiện nước mắt của y, liền vì y nhẹ nhàng lau đi.
「Sao vậy? Ngay cả ngươi, cũng có thể rơi lệ sao?」 Tử Ngân trầm giọng, từng giọt từng giọt, vì y lau đi nước mắt.
「Nếu ngay cả ngươi cũng rơi lệ, vì sao lại thủy chung không ai đến nói cho ta biết, người kia, y đến tột cùng ở nơi nào?」
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook