Bốn trăm năm trước, khi Âm Vương Tử Ngân ly khai quỷ giới, có người thực khai tâm (vui vẻ), cũng có người thực thương tâm. Sau bốn trăm năm, Âm Vương Tử Ngân trở lại quỷ giới, những người này lại một lần nữa thương tâm, một lần nữa khai tâm.

Nhưng, sau khi trải qua một khoảng thời gian dài, những người thương tâm này, vì sao lại không thương tâm. Bởi vì bọn họ phát hiện, Âm Vương Tử Ngân bây giờ, cùng lúc trước không hề giống nhau.

Chủ yếu, điều khiến bọn họ bất ngờ nhất chính là, Âm Vương trở về nhiều ngày như thế, nhưng lại không móc mắt của con quỷ nào, hoặc là cắt đầu lưỡi, càng không có đem ai ném vào địa ngục, vâng vâng và vâng vâng.

Nếu không phải diện mạo không thay đổi, bọn họ quả thực không thể tin, Âm Vương trở lại quỷ giới này, chính là Âm Vương trước kia.

Bốn trăm năm, nhưng lại có thể khiến người thay đổi nhiều đến như thế.

Chính là chín đạo luân hồi, cửu thế kiếp nạn kia. Nếu không có những điều đó, chỉ sợ dù trải qua một ngàn năm một vạn năm chăng nữa, Âm Vương cũng vẫn như cũ, là Âm Vương hồ tác phi vi (làm xằng bậy) trước kia.

Ngày đó trở về quỷ giới, Diêm Vương liền mang Âm Vương lên thiên giới, như lời đã hứa năm đó, giao hắn cho thiên giới xử trí.

Mà thiên giới, đối với bốn trăm năm ở nhân gian mà Âm Vương đã trải qua, kỳ thật cũng đại khái hiểu rõ, rất là vừa lòng. Hơn nữa nay thái độ của Âm Vương, đã không còn phóng tứ cuồng vọng như lúc trước, liền không trách phạt thêm, chỉ nói hi vọng Diêm Vương sau này có thể khán quản Âm Vương cẩn thận, đừng để lại xảy ra tai họa như bốn trăm năm trước kia.

Trở về từ thiên giới, Âm Vương một mình đi đến chỗ Hà Bá Thiến Nghi, đối với việc mình bốn trăm năm trước thất ước, hướng Hà Bá nói ân hận. Rồi sau đó còn nói, hắn sẽ không bao giờ quay lại nơi này, hi vọng Hà Bá đừng chờ đợi mình nữa.

Nghe xong, Hà Bá xinh đẹp khóc, nhưng lần này không còn gây thành lũ lụt.

Còn chuyện năm đó sổ sinh tử bị sửa, sau khi điều tra rõ, chính là một tên từng bị Âm Vương nhốt vào vô gian ngục, chịu hình hai trăm năm, quỷ Khả Liên gây nên.

Tên quỷ này do tự sát mà chết, không muốn đầu thai, sau đó bị phái đến hầu hạ bên cạnh Âm Vương.

Nói đến nguyên nhân, vị nhân huynh này kỳ thật chưa từng phạm đại sai, chỉ là không quen nhìn những nữ tử yêu 「một người không có tâm」 vì thứ gọi là tình yêu đó mà tranh sủng, tranh đến đầu rơi máu chảy, thậm chí, còn có một nữ tử lâm vào tình cảnh tự sát như hắn năm đó……

Vậy nên, vì nói lời không nên nói, mới đắc tội vị Âm Vương không thích người khác xen vào chuyện của mình kia.

Quỷ giới đem người này giao Âm Vương xử trí, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Âm Vương không hề dụng hình phạt, chỉ đưa hắn vào luân hồi.

Có lẽ, đối với một quỷ không muốn đầu thai mà nói, để hắn đi đầu thai, chính là khổ hình tàn khốc nhất.

Nay Âm Vương ở quỷ giới, vẫn làm những chuyện không quá khác lúc trước, đương nhiên ngoại trừ chính sự.

Hắn không giống như trước, luôn bỏ bê chính sự, trên trời dưới đất, giữa lục giới huyên náo khắp nơi, gây ra rất nhiều hỗn loạn.

Hiện tại, hắn bộn bề công việc.

Rất nhiều người cũng không biết hắn bận rộn điều gì, chỉ có ít người biết. Hơn nữa Diêm Vương, nhìn Âm Vương ngày qua ngày không ngừng không nghỉ ôn đồn nhiều việc như thế, Diêm Vương nhìn ở trong mắt, đặt ở trong lòng.

Suy nghĩ hết lần này đến lần khác, càng nghĩ càng xa, cuối cùng nghĩ đến một biện pháp. Ngay ngày hôm đó, mời tứ đại phán quan cùng mười đại âm soái đến Diêm Vương phủ, nói là để Âm Vương làm một yến tiệc tiếp phong tẩy trần.

Diêm Vương nói hết lời, cuối cùng cũng thuyết phục được Âm Vương đến dự tiệc. Yến tiệc, mười sáu người địa vị tối cao tại quỷ giới tề tụ một nơi, thật là cảnh tượng nan đắc nhất kiến (khó gặp).

Đã là yến hội, mỹ tửu giai hào (rượu ngon món ngon) trên bàn tất nhiên không thiếu. Chớ nói quỷ không cần ăn gì, bọn họ đương nhiên cũng ăn. Đều nói “Dân dĩ thực vi thiên”, mỹ thực có thể nói thế gian nhất đại hưởng thụ, ai quy định quỷ không thể hưởng thụ chứ?

Ngoài mỹ tửu giai hào, Diêm Vương còn triệu đoàn ca vũ nổi tiếng nhất quỷ giới「 Vô Ảnh Hương 」 tiến đến, thực khiến vãn yến trở nên nhiệt nhiệt nháo nháo. Hơn nữa những vũ nữ này, người người khi còn sống đều là tuyệt sắc mỹ nhân, hiện nay ở nhân gian cũng khó có thể tìm được.

Nhưng, nhân vật chính của yến hội lại thủy chung hiện vẻ bất lãnh bất nhiệt, lẳng lặng ngồi trên ghế, không để mắt nhìn bất luận kẻ nào.

Sau khi từ nhân gian trở về, Âm Vương liền mang thái độ như thế, nhìn qua trầm ổn bình tĩnh, so với lúc trước càng thêm khiến người không dám tiếp cận.

Nếu là lúc trước, Âm Vương không vui, trở nên nóng giận, chỉ cần sau một đợt tra tấn khổ hình kẻ khác, liền trở nên dễ chịu.

Nhưng Âm Vương hiện tại, toàn thân bao phủ trứ một bầu không khí mù mịt, không biết bên trong ẩn dấu điều gì, ngoài mặt nhìn không ra cảm xúc. Giống như là một tòa hỏa sơn (núi lửa =))) di động, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, nhưng lại không bùng nổ, khiến người ngoài căng thằng đến độ người đầy mồ hôi lạnh.

Diêm Vương lúc nãy còn có ba phần hưng trí xem biểu diễn, hiện tại hưng trí đã tuột xuống không phần, trên mặt lộ ra biểu tình gượng gạo.

Đến nỗi phán quan, âm soái bọn họ lại càng không cần nói, ngay từ đầu cũng chỉ chú ý đến nhất cử nhất động của Âm Vương, đề phòng Âm Vương nhất thời không kiên nhẫn mà nổi giận, đem cả vũ đài này hủy nát đi.

Tính toán thời cơ không sai biệt lắm, Diêm Vương liền âm thầm nháy mắt với lão bản nương đoàn ca vũ. Lão bản nương nhận được ý, liền liếc mắt ra hiệu cho Phiêu Phiêu.

Phiêu Phiêu là mỹ nhân có tư sắc thượng thừa nhất trong đoàn ca vũ, đó là khi còn sống những kẻ phong lưu phóng khoáng thấy nàng, tất cả đều vì nàng tình nguyện không đầu thai, ở lại quỷ giới.

Đương nhiên, một tên quỷ muốn đầu thai hay không, cũng không phải do hắn định đoạt.

Nhận được ánh mắt lão bản nương, Phiêu Phiêu liền đi qua, tiếp nhận bình rượu chung rượu từ trong tay lão bản nương, rồi mới đến trước chỗ Âm Vương ngồi. Quỳ xuống, đem rượu trong bình đổ vào chung, lại đem chung rượu cung kính nâng về phía Âm Vương.

「Âm Vương đại nhân.」 Phiêu Phiêu ý cười thản nhiên, trong tiếng nói như chuông ngân tràn đầy ý kính uy,「Tiểu nữ tử Phiêu Phiêu, kính chúc Âm Vương vạn phúc vĩnh hưởng.」

Âm Vương liếc mắt một cái, tiếp nhận chung rượu trong tay nàng, chậm rãi đưa đến bên môi.

Mọi người quanh bàn đều mục bất chuyển tình chăm chú quan sát một màn này, thấy Âm Vương nhướng mày, vung tay đem chung rượu ném xuống đất, chợt chế trụ cổ Phiêu Phiêu.

「Thật to gan.」 Âm Vương lạnh lùng nói,「Dám cho bổn vương uống Mạnh bà thang?」Chữ 「Thang 」 kia chưa dứt, tay đã siết chặt hơn.

Phiêu Phiêu đáng thương vốn là tuyệt sắc mỹ nhân, ai không trìu mến ba phần? Lại bị Âm Vương không chút thương hương tiếc ngọc đối đãi như thế, nếu là phàm nhân, dù không tắt thở mà chết, cũng đã chết vì gãy cổ từ lâu.

Âm Vương này vừa mới động, đã khiến các vũ nữ đòan ca vũ「 Vô Ảnh Hương 」sợ tới mức chết khiếp, nhất tề hướng Âm Vương quỳ xuống, bên dập đầu bên cầu khẩn Âm Vương thủ hạ lưu tình.

「Ai nha, Tử Ngân……」

Người duy nhất trong quỷ giới có thể xưng hô như thế với Âm Vương, không cần nghĩ nhiều, tất nhiên là Diêm Vương.

「Tử Ngân a, ngươi đây là làm cái gì?」

Diêm Vương rời tiệc đến cạnh Âm Vương, ngữ điệu bình tĩnh,「Yến hội đang tốt đẹp, sao lại đột nhiên sinh khí? Đến đến, chuyện gì khiến ngươi mất hứng, có gì cũng nên từ từ nói, trước tiên hãy buông cô nương nhà người ta ra, đừng không phân nặng nhẹ siết chặt như thế, lỡ như khiến người ta hồn phi phách tán thì không tốt.」

Âm Vương cũng không buông tay:「Nàng dám lừa bổn vương uống Mạnh bà thang, dù có hồn phi phách tán trăm lần cũng không thể đền tội.」

「Mạnh bà thang?」 Diêm Vương bắt đầu đưa bình rượu của Phiêu Phiêu lên, ngửi,「Không phải đâu, đây đúng là hương rượu a. Tử Ngân, ngươi không phái đã hiểu lầm người ta sao?」

「Hiểu lầm?」

Âm Vương khóe môi nhếch lên, như cười.

Nhưng nụ cười kia, lại khiến mọi người xung quanh, trừ Phiêu Phiêu mắt đã muốn không nhìn rõ phía trước, toàn thể đều rùng mình.

「Chín đạo luân hồi, chín bát Mạnh bà thang.」

Âm Vương chậm rãi nói:「Các ngươi chưa bao giờ trải qua luân hồi, sao biết ta đối kia hương vị đã vô cùng quen thuộc? Mặc dù pha lẫn trong rượu, ta cũng tuyệt không thể đoán sai.」

Nhìn thấy ánh mắt Âm Vương trở nên sắc bén, Diêm Vương vội ho một tiếng, sờ sờ mũi:「Đây, yến hội tốt đẹp như thế này, lẽ ra không có Mạnh bà thang mới phải? Thật sự kì lạ, Mạnh Bà đang ở cầu Nại Hà, sao lại như vậy…..」

「Sao lại như vậy?」 Âm Vương hừ lạnh một tiếng, cuối cùng buông tay.

Phiêu Phiêu lập tức ngã xuống, nhưng nàng lúc ấy cũng đã nửa tỉnh nửa mê. Lão bản nương vội vàng đến ôm lấy nàng, kéo về phái sau, tận lực ly khai Âm Vương xa một chút. [=))]

「Đúng vậy, thật kì lạ.」 Âm Vương đứng dậy, mặt đối mặt với Diêm Vương,「Thỉnh Diêm Vương nói xem, yến hội tốt đẹp này, như thế nào lại đột nhiên xuất hiện một bình Mạnh bà thang? Hơn nữa ai cũng không mời, chỉ lấy cho ta?」

「Ách……」

「Là muốn khiến cho ta quên cái gì, là giấu diếm ta cái gì, còn thỉnh Diêm Vương không, ngại, cho, biết!」 Bốn chữ cuối cùng, từng chữ đều được nhấn mạnh. Không gian bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, nhưng lại phảng phất truyền ra tiếng vọng.

Diêm Vương mở to hai mắt, bả vai thoáng chấn động.

「Âm Vương đại nhân!」Phán quan nhịn không được, đứng đều nói,「Thỉnh thận trọng ngôn hành!」

「Sao có thể chất vấn với Diêm Vương đại nhân như thế?」

「Có chuyện xin hãy từ từ nói.」

Nghe tất cả mọi người đều nói như vậy, Âm Vương hai mắt khẽ nheo lại, xoay người mặt hướng mọi người, lãnh đạm nói:「Được. Bổn vương cùng Diêm Vương không thể, liền cùng chư vị nói. Các ngươi có cái gì muốn cho bổn vương biết, cứ nói nghe thử xem!」

Mọi nơi chợt lại im lặng. Phán quan, âm soái hai mặt nhìn nhau, một người tiếp một người ngồi trở lại chỗ cũ, im lặng không hé môi.

「Nói đi!」 Âm Vương hung tợn nói, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô trù, lệ khí hung hung, hàn ý đủ có thể đóng băng dày ba thước.

「Nói đi, sao lại không nói? Các ngươi không phải đều biết nói sao, không phải rất có lý lẽ sao, sao tất cả đều câm hết? Các ngươi đến tột cùng biết cái gì, nói!」

「……」

Mọi người đều như trước im lặng, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.

Đây không phải lần đầu tiên bọn họ đối mặt với chất vấn của Âm Vương, nhưng lần này, Âm Vương so với lúc trước càng thêm… Nộ khí tức giận mấy ngày liền, đến đây cuối cùng cũng phát tác.

Đúng vậy, có thể không phát tác sao? Trở về nhiều ngày như thế, hỏi nhiều ngày như thế, tìm nhiều ngày như thế, vẫn không biết được gì. Nếu là Âm Vương trước kia, sớm đã đem quỷ giới quăng thẳng lên trời.

Nhẫn, hắn đã nhẫn lâu như thế, hắn nguyên tưởng rằng không khó khăn như vậy. Hắn nghĩ, ở quỷ giới, không có khả năng có Âm Vương Tử Ngân hắn tìm không thấy người.

Nhưng một ngày rồi lại một ngày, hắn thủy chung không thể tìm ra.

Hắn thế nhưng thật sự tìm không thấy…

Sao có thể? Sao lại có thể!

「Tử Ngân, không cần nổi giận như thế.」

Trong lúc mọi người không có lời nào để đáp lại Âm Vương, Diêm Vương cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, cong khóe miệng hiện ra khuôn mặt tươi cười,「Ai cũng không dám chọn giận ngươi, ngay cả miệng cũng không nói một câu, vì sao lại nổi giận? Ngươi xem, khiến mọi người tái mặt hết rồi, cần gì phải vậy? Đến đến, ngồi xuống uống chút nước, nguôi cơn giận……」

Âm Vương vẫn đứng tại chỗ bất động, mắt cũng không chớp, nhìn thẳng Diêm Vương. Diêm Vương không tiện dời tầm mắt, lại không thể bảo hắn đừng nhìn mình, đành cong khóe môi, gượng cười cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.

Trong đại đường không khí trở nên có chút quái dị, nhưng trước khi không khí quái dị này tràn ngập, Âm Vương lại lên tiếng, thanh âm không chút đè nén:「Diêm Vương, ngươi đã muốn khiến ta quên, có thể thấy được là ngươi biết, không cần phủ nhận. Cũng không cần phải khiến ta quên đi chuyện trước kia, hiện tại, mong ngươi đem mọi chuyện nói cho ta biết.」

「Đây…… Tử Ngân a……」

Diêm Vương thần sắc khó xử, chân mày nhíu lại, tâm tư không ngừng phân vân. Chợt nhìn đến âm soái Nhật Du đã rời tiệc đi đến bên này, tâm lập tức định lại không ít, thở dài nói,「Tử Ngân, không phải ta không muốn nói cho ngươi, nhưng ta thật sự không biết……」

「Diêm Vương.」 Âm Vương đột nhiên cắt ngang lời nói, ánh mắt càng thêm sắc bén, ngữ khí trở nên trầm trọng hơn.

「Diêm Vương, Tử Ngân kính người, như sư như phụ. Tử Ngân tự biết trước kia đã phạm nhiều điều sai, nếu không có Diêm Vương bảo hộ, Tử Ngân sớm đã không còn tồn tại. Diêm Vương đối Tử Ngân ân trọng như núi, Tử Ngân không thể không báo đáp, lại càng không nên cưỡng cầu người.

「Chỉ là lần này…… Chỉ có lần này, thực xin lỗi, Diêm Vương, xin cho Tử Ngân theo ý mình một lần cuối. Thỉnh Diêm Vương nói cho ta biết, y ở nơi nào, Tử Ngân cầu ngươi, đem y trả lại cho ta.」

「Ngươi……」

Nghe thấy chữ「 cầu 」 kia, Diêm Vương sắc mặt thoáng thay đổi, giống như chấn kinh giống như uấn nộ, lại như bị đả kích, lui về sau một bước, nhìn Âm Vương một lúc lâu không nói gì, chậm rãi, bên môi cười khổ,「Tử Ngân, kỳ thật……」

Phía sau đột nhiên chạm vào một người, Diêm Vương liền nhận ra, chính là âm soái Nhật Du.

Âm soái đến bây giờ nét mặt vẫn không chút biểu tình, băng lạnh như băng lãnh, nhìn về phía Âm Vương, hờ hững nói:「Diêm Vương đại nhân đã thanh minh không biết, Âm Vương làm sao lại bức người đến như vậy? Âm Vương ở nhân thế bốn trăm năm, thừa biết có một số việc chỉ có thể dựa vào nhân duyên, không thể cưỡng cầu. Thay vì cầu nhân, không bằng hãy cầu mình.」

Nói những câu hàm ý ẩn chứa vạn tự, nhưng lại khiến người ta không thể hiểu rõ.

Âm Vương nhìn thẳng Nhật Du, lại nhìn nét mặt rối rắm của Diêm Vương, cuối cùng xoay người rời đi. Ngoài cửa, một quỷ phó bưng rượu trùng hợp đang tiến vào, bất ngờ va vào Âm Vương, lập tức bị dọa cho hoảng hồn, còn chưa kịp xin lỗi, liền bị Âm Vương một chưởng đánh đi, ngã thật mạnh lên tường.

Ba! Khay tượu rơi trên mặt đất, vốn cho rằng không chừng ngay cả cái đầu cũng sẽ rơi theo, vội vàng nhặt lên ôm vào trong ngực, run rẩy nhanh chóng lui xuống.

Sau khi Âm Vương rời đi, bên trong đại đường lặng ngắt như tờ.

Ngay cả đến thành viên nhỏ nhất của gánh hát, cũng nơm nớp lo sợ nằm dưới đất không dám đứng lên. Phán quan, âm soái ngồi ở đằng xa cũng không động đậy, thần sắc phức tạp đăm chiêu.

Yến hội tốt đẹp liền như vậy kết thúc, Diêm Vương lại tức không được, giận cũng không phải, xoay người bước vào bên trong đường.

Âm soái Nhật Du theo phía sau:「Diêm Vương đại nhân……」

「Ngươi còn nói!」Bước đến cửa, Diêm Vương liền mang âm soái ra phát tiết,「Vừa rồi ngươi vì cái gì không cho ta nói? Dù sao cũng đã như vậy, ngươi tại sao không để cho ta……」

「Diêm Vương.」 Nhật Du không dao động, khuôn mặt nghiêm nghị nói,「Một lời nói đáng giá ngàn vàng.」

「Ngươi…」

Diêm Vương buồn bực, oán khí càng sâu,「Đúng đúng đúng, là ngươi có lý. Lúc trước là do ngươi chọn người, hiện tại hay lắm, biến thành như vậy……」

「Vâng.」 Nhật Du quì một gối,「Thuộc hạ hành sự bất lực, khẩn cầu Diêm Vương trách phạt.」

「Ngươi, ngươi……」 Diêm Vương nghiến răng nghiến lợi hồi lâu, đột nhiên ngồi uống ghế, vừa lắc đầu vừa đấm đầu gối,「Tác nghiệt a, tại sao tất cả lại như vậy? Thật sự là tác nghiệt mà…」

Nhật Du im lặng nhìn, đợi Diêm Vương bình tĩnh lại, mới lên tiếng:「Âm Vương không phải người bình thường, bốn trăm năm, chín thế kiếp nạn đều có thể trải qua, Diêm Vương không nên quá lo lắng.」

「Không lo lắng, có thể không lo lắng sao?」

Diêm Vương tức giận trừng mắt liếc âm soái,「Hắn ở nhân gian chịu khổ như thế nào, dù sao ta cũng không nhìn đến, nhãn bất kiến tâm bất loạn. Nhưng còn hiện tại, hắn ở ngay trước mặt ta, mỗi ngày mỗi ngày… Ngươi nói ta làm sao đây…」

「Diêm Vương.」Nhật Du muốn ngăn cản Diêm Vương tự trách bản thân mình, cúi đầu nói「Con cháu, đều có phúc của con cháu.」

Diêm Vương ngẩn ra, trên mặt thần sắc lưu động, tựa hồ bị hai chữ “con cháu” khiến cho cao hứng, nhưng sau đó liền suy sụp, so với lúc trước càng thêm buồn:「Dạy con không tốt là lỗi của bậc làm cha, ai, ta đã tạo nghiệt gì…」

Từng tiếng từng tiếng truyền ra ngoại phòng, khiến cho khắp phòng vương sầu vân thảm vụ, rốt cuộc vô tâm ngoạn nhạc.

Cuối cùng sau bốn trăm năm, Âm Vương trở về, yến hội tẩy trừ quan trọng cũng là duy nhất đó, khiến Diêm Vương ai oán mấy ngày liền cũng chấm dứt.

Âm Vương ở quỷ giới có một trạch để (Dinh thự để ở ‘ ‘~)

Trước kia, Âm Vương dưỡng rất nhiều nô bộc trong trạch để, mặc kệ tâm tình như thế nào, dù sao chỉ cần hắn muốn, tùy tay là có thể nắm lấy một tên đế đấm đá, hoặc là lấy roi hành hạ. Nhưng lần này sau khi trở về, hắn đuổi đi hầu hết nô bộc, chỉ để lại một vài người.

Dù sao có một số việc, hắncũng cần có người hầu hạ, tỷ như bữa ăn hàng ngày.

Kỳ thật nghiêm túc mà nói, quỷ không ăn cũng sẽ không chết. Nhưng Âm Vương, không giống như quỷ chân chính.

Nguyên thần của hắn, là thần quả của thiên giới. Nhờ hấp thụ âm khí mà có được 「 sinh mệnh 」, mà thân thể quỷ cũng là âm khí, như vậy Âm Vương cũng tồn tại giống như quỷ.

Nhưng nguyên thần của hắn, vẫn là thần thể.

Tuy là thần thể, hắn cũng không muốn lên thần giới.

Trước tiên, hắn không thích không khí ở thần giới; Hơn nữa, hắn quanh thân đầy âm khí, cho dù lên thần giới, thần giới cũng không dung chứa hắn. Cho nên, cứ như vậy sống yên ổn ở quỷ giới, cũng không có gì không tốt.

Hắn còn nhớ mang máng, Âm Vương của bốn trăm năm trước, tựa hồ đã không thích thể xác tương đương thần không ra thần, quỷ không ra quỷ. Nhưng hiện nay, hắn không quan tâm đến việc nhỏ nhặt này.

Từ sau yến hội lần trước, Âm Vương tự ý quay về ngọa phòng, trên bàn, một cây đàn tranh lẳng lặng nằm.

Không ai biết đàn tranh là từ đâu đến. Bốn trăm năm trước, trong phòng Âm Vương không hề có vật này.

Âm Vương rất ít khi trở về phòng, không chạm qua đàn tranh. Bất quá có khi, hắn cũng sẽ đàn.

Âm Vương đại nhân nhất định là khi ở nhân gian đã từng học qua đàn tranh… Nghe được tiếng đàn truyền từ trong phòng Âm Vương, nô bộc đã bàn nhau như thế.

Tiếng đàn kia, hành vân lưu thủy uyển chuyển lưu sướng, nghe rất êm tai. Chỉ là, mỗi lần nghe thấy, tất cả nô bộc đều không hiểu vì sao lại cảm thấy bi thương, ngực quặn thắt, giống như muốn nói lên điều gì đó, nhưng lại không thể giải bày.

Vì sao, lại có nhạc khúc bi thương như vậy? Vì sao, Âm Vương đại nhân ngạo cuồng xưa kia của bọn họ, ngón tay trong lúc đó, lại có thể nào tấu nên những giai điệu như thế?

Đáp án này, bọn họ không thể nào biết được. Mà tất cả phỏng đoán của bọn họ, Âm Vương cũng không biết được.

Hắn chỉ là một lòng lẳng lặng đạn, tưởng, niệm.

Cái tên kia, quanh quẩn trong lòng không tan…

Một khúc lạc tẫn, Âm Vương đứng lên, đi đến cửa sổ, nhìn đóa sơn chi hoa trên bệ cửa. Đóa hoa khiết bạch diệu nhãn, cùng quỷ giới suốt ngày âm trầm, phối hợp như thế.

Sơn chi hoa này từ đâu đến, kỳ thật Âm Vương cũng không biết. Khi hắn quay trờ về, nó cũng đã ở nơi này.

Lần đầu tiên nhìn thấy nó, Âm Vương từng nghĩ đến vứt bỏ, nhưng ý niệm trong đầu thay đổi, vẫn là đem nó giữ lại. Mỗi lần tấu khúc, đóa sơn chi hoa này, giống như người lắng nghe hắn, như vậy im lặng, như vậy chuyên chú.

Tay hắn, xoa nhẹ cánh hoa, dưới đầu ngón tay cảm nhận được sự ướt át, hắn không khỏi sửng sốt. Lập tức nhíu mày, ánh mắt phảng phất sự kinh ngạc.

「Sao vậy? Ngay cả ngươi, cũng có thể rơi lệ sao?」

Hắn hạ giọng, từng chút từng chút một, nhẹ nhàng lau đi giọt nước trên cánh hoa.

「Nếu ngay cả ngươi cũng rơi lệ, vì sao lại thủy chung không ai đến nói cho ta biết, người kia, y đến tột cùng ở nơi nào?」

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương