Mai Nương thấy không ai nói gì, chỉ vào giày thêu hỏi.

“Yến cô nương, giày này còn cần xem không?”

“Làm phiền cô nương xem thử lần nữa.”

Mai Nương cầm lấy giày, lật qua lật lại.

“Tay nghề này không cần phải nói, chỉ cần nhìn đường kim tỉ mỉ là biết, quan trọng nhất là, giày này mặc dù đã có năm tháng, nhưng số lần dùng đến thì chưa được bốn năm lần.”

Nàng chỉ vào đế giày: “Yến cô nương nhìn đế giày này, không hề bị mài mòn, gần như là mới.”

Yến Tam Hợp gật gật đầu.

“Thêu hoa này…” Mai nương vừa giãn ra lông mày, lại nhíu vào.

“Thêu hoa này làm sao?”

“Thêu đẹp thật, nhìn thật vui mừng.”

Mai Nương là một nữ nhân thích chưng diện, nhịn không được đứng lên, cầm xiêm y khoa tay múa chân trên người mình.

"Đáng tiếc, ta bây giờ mập mạp mặc không vào, nếu lúc trẻ hơn mười tuổi, xiêm y này mà mặc lên người ta thì, chậc chậc chậc…”

Nàng vừa nói như vậy, Yến Tam Hợp đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Tĩnh Trần hơn bốn mươi tuổi, trước khi lâm chung có thể mặc vừa bộ xiêm y này, có thể thấy được nàng giữ dáng rất tốt, giống như thiếu nữ vậy.

Điều này không dễ làm được, tuy rằng ni cô trong am ăn chay, nhưng cả ngày ngồi thiền niệm kinh, ngồi lâu bất động thì dưới thân sẽ lớn lên.

Lý Bất Ngôn rất nghiêm túc nhớ lại một chút.

“Ta đã quan sát rồi, toàn bộ năm mươi vị ni cô ở am Thủy Nguyệt, chỉ có mấy tiểu ni cô dưới hai mươi là thân dưới tinh tế mảnh mai. Còn lại, đều là thân trên nhỏ, chi dưới hơi thô.”


Ánh mắt Yến Tam Hợp mang theo móc câu: “Ngươi nói Tĩnh Trần là trời sinh gầy gò, hay là cố ý giữ dáng?”

Lý Bất Ngôn nhún vai: "Cái này thì ai biết được.”

“Chờ, chờ, chờ chút!” Mai Nương không chỉ có hàm răng run rẩy, cả người đều run rẩy: “Yến cô nương, bộ… bộ… bộ y phục ngươi, ngươi, các ngươi… là lấy được… từ đâu thế?”

Lý Bất Ngôn: "Trên người người chết đó!”

“A…” Mai Nương sợ tới mức ném quần áo đi, lao thẳng vào trong ngực Tiểu Bùi gia, ôm chặt lấy thắt lưng hắn.

Cút đi, thê tử ta còn ở đây đó!

Nhưng chẳng thế nào đẩy ra được!

Tiểu Bùi gia sợ tới mức vội vàng giơ tay lên, biến mình thành một cây gậy: “Tam hợp, ta không chạm vào nàng.”

Ngươi có chạm vào nàng hay không nói với ta làm gì?

Yến Tam Hợp thấy Mai Nương sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy như cái sàng, trấn an nói: "Nàng đùa với ngươi thôi, xiêm y này chỉ là có chút năm tháng, không phải lột từ trên người người chết xuống đâu.”

Lý Bất Ngôn: "…” Nói dối!”

Bùi Tiếu: "…” Bà đồng cũng nói dối?

Tạ Tri Phi: "…” Vì sao bà đồng không thể nói dối?

“Làm ta sợ muốn chết.” Mai Nương buông lỏng Tiểu Bùi gia ra, vỗ ngực, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi trừng Lý Bất Ngôn.

Cô nương nhìn là người rất hiền lành, sao lòng dạ ác độc như vậy? Người dọa người, thật là muốn hù chết người.

Lý Bất Ngôn: "…” Ta ác độc?

Yến Tam Hợp chột dạ ho khan một tiếng: “Mai nương, ra khỏi cái cửa này, lời chúng ta vừa nói, ngươi vào lỗ tai trái ra lỗ tai phải, coi như không nghe thấy, có được không?”


Ầy! Yến cô nương này e là không biết quan hệ thực sự giữa ta và Bùi gia, Tam gia rồi!

“Mai nương ta nếu dám phun ra nửa chữ, ngày mai ta sẽ dập đầu nhận tội với Tiểu Bùi gia, Tam gia. Yến cô nương yên một trăm cái tâm đi, ta làm người không có bản lĩnh gì khác, chỉ giỏi kín miệng thôi.”

Vừa dứt lời, Chu Thanh đột nhiên đẩy cửa vào: “Gia, phu nhân ở bên ngoài, nói phải nhìn gia một cái mới chịu rời đi.”

Khóe miệng Tạ Tri Phi vốn nhếch lên, chậm rãi hạ xuống.

……

Cửa viện, mở ra.

Bùi Tiếu phe phẩy quạt, lảo đảo đi ra ngoài: “Sao phu nhân lại tới đây?”

Ngô thị vừa thấy là hắn đến thì gượng cười nói: "Đến thăm Tam Nhi.”

“Phu nhân, Thừa Vũ đã ngủ rồi, ngày mai phu nhân lại đến đi!”

Trong lòng Ngô thị không vui.

Vừa rồi Chu Thanh ngăn cản, lúc này Bùi Tiếu ra ngăn cản, thế nào, mẫu thân như bà đến thăm con trai cũng không được sao?

“Ta nghe nói, trong viện của Tam Nhi có người tới?”

“Cũng không gạt phu nhân, là gọi từ bên ngoài tới.”

“Cái gì mà gọi từ bên ngoài tới?”

“Là… ai dà, phu nhân đừng hỏi, dù sao Thừa Vũ cũng sẽ không cho là thật, chỉ là gọi tới chơi đùa thôi.”

Khuôn mặt già nua của Ngô thị đỏ bừng, đẩy Bùi Tiếu sang một bên, lập tức tiến lên.


Đứa nhỏ này, chơi lúc nào mà chẳng được, lỡ như chơi hỏng mình thì sao?

“Ơ…” Mai Nương dựa vào cửa: “Coi như cũng là cao môn đại viện, sao nửa đêm nửa hôm mẫu thân lại chạy vào trong viện của con trai, chuyện này mà truyền ra ngoài thì khó nghe lắm đó, phu nhân!”

Ngô thị vừa thấy dáng vẻ này của Mai Nương, thì cực kỳ tức giận.

Nghĩ đến thanh danh của con trai, bà nghiến răng: “Lão Tam, con, thân thể con quan trọng hơn, đừng có ngày đêm…” Dứt lời, bản thân cũng rất xấu hổ quay đầu đi.

Trong phòng.

Trên chiếc giường la hán.

Tạ Tri Phi nửa dựa nửa nằm, đầu tóc đen buộc lại bằng dây, nhìn qua có vẻ như đang làm hành vi phóng đãng, cực kỳ giống tay lão luyện trong chốn phong nguyệt.

Yến Tam Hợp thấy bộ dạng này của hắn, tuy rằng trong lòng xấu hổ, nhưng vẫn cảm thấy hắn dùng cái cớ hạ lưu như vậy để đối xử mới mẫu thân mình thì có hơi bất ngờ.

Con trai làm chuyện xấu, không phải đều sẽ gạt trưởng bối sao, nào có ung dung như hắn, chỉ hận không thể khiến nương mình tức chết mới thôi?

Không đúng!

Ánh mắt Yến Tam Hợp chợt trầm xuống.

Tạ Tri Phi lúc này mới lười biếng mở miệng: “Mai Nương mở sòng bạc, chủ tiệm.”

Sòng bạc?

Yến Tam Hợp không dám tin nghiêng đầu, nhìn Lý Bất Ngôn.

Biểu cảm của Lý Bất Ngôn còn khiếp sợ hơn nàng.

Chủ sòng bạc là nữ?

Còn là một nữ nhân xinh đẹp?

Không đợi các nàng thở ra một hơi, thì đầu ngón tay Tạ Tri Phi đã gõ hai cái lên tay vịn giường La Hán.

“Mai Nương là người của ta, mở sòng bạc là ta mở, nàng xử lý chuyện trong ngoài thay ta.”


Ầm ầm!

Cho dù Yến Tam Hợp lạnh lùng lãnh đạm, lúc này cũng cả kinh trợn mắt há hốc mồm, yên lặng nhìn Tạ Tri Phi, con ngươi không nhúc nhích.

Hắn rất hưởng thụ ánh mắt chăm chú của Yến Tam Hợp khi nhìn hắn: “Còn tưởng rằng trên đời này không có chuyện gì có thể làm cho Yến cô nương giật mình.”

Yến cô nương nở nụ cười tự giễu: “Tạ tam gia, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu khuôn mặt vậy?”

“Dường như đều bị người nhìn thấy hết rồi đó.”

Có ma mới tin.

Hắn thẳng thắn thành khẩn như vậy, Yến Tam Hợp dứt khoát hỏi: “Ngươi mở sòng bạc là vì…”

“Vì hắn.”

"Vậy ngươi cố ý để Mai Nương quang minh chính đại vào Tạ phủ, cố ý để cho mẫu thân ngươi hiểu lầm, là vì…”

“Phong lưu ăn chơi thì phải có dáng vẻ của phong lưu ăn chơi, ngày mai sẽ có người biết Tạ tam gia dù có bị người đánh gần chết, thì cũng sẽ đi tìm hoa hỏi liễu, mê đánh bạc.

Tạ Tri Phi hất cằm: “Nếu không, Tam gia sẽ trở thành cái bia cho mọi người chỉ trích.”

“Tam gia còn không có năng lực lớn như vậy, là Tạ gia sao?” Yến Tam Hợp cười gằn.

Tạ Tri Phi chỉ cần động đậy thì sẽ đặt Tạ gia lập lên đầu sóng ngọn gió, Tạ gia còn không phải cụp đuôi làm người sao?

Tam gia ngước mắt lên, dừng ở trên người nàng, chợt hời hợt cười.

"Tam gia là Tam gia của Tạ gia, Tạ gia là Tạ gia của Tam gia, có gì khác nhau sao?”

“Có chứ!” Yến Tam Hợp thấp giọng nói: "Tam gia chắn trước Tạ gia, Tạ gia đứng sau Tam gia, vị trí tương đối thông minh.”

"Còn thông minh ư, không phải đều bị ngươi nhìn ra hết rồi sao?”

Giọng điệu tủi thân, phối hợp với đôi mắt to vô tội kia, hơn nữa bên khóe miệng hơi nhợt nhạt có hai lúm đồng tiền lún sâu…

Yến Tam Hợp bỗng nhiên cảm thấy không biết đặt ánh mắt ở đâu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương