Tạ Tri Phi quay về viện Thế An, Bùi thái y vội vàng chạy đến, đi theo sau hắn là Bùi Minh Đình đã biến mất một ngày.

Bùi thái y vừa thấy vết thương của Tạ Tri Phi, tức giận muốn lấy thạch tín đầu độc chết hắn.

Tiểu tử này quá không coi trọng sức khỏe của của mình, sao lại có người như hắn được chứ?

Cái miệng kia của Tạ Tri Phi, lập tức giống như bôi mật ong, dăm ba câu nói ra, Bùi thái y không chỉ không tức giận, mà lúc thay thuốc còn làm rất nhẹ.

Đổi thuốc xong, Bùi thái y ghét bỏ nhìn con trai: “Ta đi Tĩnh Tư Cư thăm Yến cô nương.”

“Cha, con đi cùng cha.”

“Không cần.” Bùi thái y đưa tay ra dí vào đầu con trai "Ngươi ngồi với Thừa Vũ đi, đừng làm bẩn khuê danh cô nương nhà người ta.”

Bùi Minh Đình: "…”

Vậy thì xong rồi, ta không chỉ muốn làm bẩn khuê danh cô nương người ta, còn muốn làm bẩn người của nàng.

“Vậy cha nói với Yến cô nương một câu, tối nay con đi thăm nàng.”

Bùi thái y không để ý tới con trai hắn, phất tay áo rời đi.

Bùi Minh Đình ngồi xuống bên giường: “Tạ Ngũ Thập, hôm nay là một ngày sóng yên biển lặng.

Huynh đệ tốt chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, căn bản không cần Tạ Tri Phi mở miệng, cũng biết trong lòng hắn đang nghĩ đến cái gì.

Buổi sáng, Lục Thời mặc Phi Y buộc tội Từ Lai, buổi chiều phủ doãn Thuận Thiên có vài người đánh trống kêu oan, đều là lên án Từ Thịnh.

Bùi Tiếu: "Hán vương dẫn người đến trang viện nghỉ mát, bây giờ Từ Lai là chó nhà có tang, đi khắp nơi cầu xin phụ thân cáo bà nội!"

“Từ Thịnh đâu?” Nhưng huynh đệ tốt của ngươi đều thay ngươi tiếp đón, nghe nói phun ra không ít án mạng, nói không chừng thằng nhóc này còn bị phán sau mùa thu xử trảm đó, để coi Hán vương có chịu ra tay cứu hay không thôi." Nói tới đây, Bùi Tiếu bỗng nhiên dừng lại.

"Tạ Ngũ Thập, người bên Cẩm Y Vệ ngươi quen, nếu còn dùng hình tiếp, thì nói không chừng có thể làm cho Từ Thịnh phun ra một chút chuyện của ông bô nhà hắn đấy…”


“Tuyệt đối không thể!” Tạ Tri Phi: "Đừng đánh chó rơi xuống nước, chó cùng rứt giậu đấy.”

Bùi Tiếu: "Ngươi là sợ Hán vương…”

“Ừ!” Tạ Tri Phi nghĩ tới lời của phụ thân: “Trong khoảng thời gian này ra không đi Binh Mã ti, mỗi ngày người đến Tăng Lục ti điểm danh xong thì tới đây với ta.”

“Tới với ngươi làm gì?”

“Theo ta ăn uống vui chơi, ngủ hoa liễu, đánh ngựa đánh bạc… Đúng rồi, chờ vết thương của ta khá hơn một chút, thuận tiện làm ông đồng.”

“Ông đồng là cái quỷ gì?”

“Đã có bà đồng thì phải có ông đồng chứ? Với tính tình của nàng, một ngày hai ngày còn có thể ngồi yên, mười ngày nửa tháng chỉ e sẽ sốt ruột chết, chúng ta cùng nhau giúp nàng.”

Giúp nương tử của mình, Bùi Tiếu trong lòng cực kỳ: “Được, ta ở với ngươi.”

Tạ Tri Phi: "Huynh đệ tốt!”

Bùi Tiếu không đùa giỡn với hắn như ngày xưa, lại nói: "Hôm nay Lục lão ngự sử ngoại trừ buộc tội Từ Lai, còn buộc tội một người.”

“Ai?”

“Đại thái giám Nghiêm Như Hiền.”

“Cái gì?” Tạ Tri Phi cả kinh ngồi dậy, động đến vết thương vừa băng bó xong, lại rên một tiếng, đau đến đổ mồ hôi lạnh.

Bùi Minh Đình không hề bất ngờ với sự mất khống chế của hắn.

Nghiêm Như Hiền là ai?

Người đắc ý nhất bên cạnh bệ hạ.


Mười hai tuổi tịnh thân đi theo bên cạnh bệ hạ, khi đó bệ hạ còn chưa được phong ấn vương gia.

Hắn bắt đầu làm từ tiểu thái giám bưng trà đưa nước, đi theo bệ hạ nam chinh bắc chiến, chưa bao giờ hai lòng.

Chủ tớ hai người sau những năm tháng dài đằng đẵng làm bạn, một người phong vương xưng đế, một người hoàn toàn xứng đáng đại thái giám trong cung.

Thân phận Nghiêm Như Hiền bây giờ, theo lý đã sớm có thể an dưỡng tuổi già, nhưng bệ hạ còn để cho hắn ở bên hầu hạ, đủ thấy là tín nhiệm hắn như thế nào.

Tạ Tri Phi hỏi: "Lục Thời buộc tội gì của Nghiêm Như Hiền?”

“Lộng quyền, tham nhũng, còn có…” Giọng Bùi Minh Đình đột nhiên thấp xuống: “Dâm loạn chốn cung đình.”

“Cái gì?” Tạ Tri Phi cả kinh nửa ngày cũng không cắn ra một chữ.

Thái giám đều là những người không có mệnh căn, thường thấy nhất chính là tìm mấy cung nữ xinh đep, làm một đôi dã uyên ương.

Nếu thật sự có người động tình, chờ cung nữ tuổi tác lớn được ra khỏi cung thì nuôi ở trong phủ.

Dâm loạn cung đình.

Đó là nhúng chàm nữ nhân của hoàng đế.

Sao có thể như vậy được!

“Vậy bệ hạ nói thế nào?”

Bệ hạ mắng một câu "Lục Thời, ngươi càn rỡ", rồi trầm mặt trực tiếp hô lui triều.

Tạ Tri Phi quả thực rất tò mò.

Người cầu hắn làm việc quá nhiều, quý phủ của hắn cho dù là một gã sai vặt gánh phân thì cũng có nhiều chỗ tốt, tham nhũng cũng chẳng có gì lạ.


Dâm loạn cung đình?

Ai có thể tin?

Ai dám tin?

Chuyện trong cấm cung, một ngoại thần như Lục Thời làm sao biết được?

Bùi Tiếu nhún vai: “Ngươi hỏi ta, ta cũng đang tò mò, suy nghĩ nửa ngày, cũng nghĩ không ra.”

“Nghiêm Như Hiền năm nay bao nhiêu tuổi?

“Chắc là hơn năm mươi rồi.”

“Hơn năm mươi còn có thể…” Khóe mắt Tạ Tri Phi khẽ giật giật: “Chẳng lẽ lão Ngự Sử hôn mê?”

“Có lẽ không!”

“Có hay không cũng không phải việc chúng ta cần quan tâm.” Bùi Tiếu nhướng mày: "Ngươi xem đi, không tới ba tháng, Lục Thời chắc chắn sẽ cáo lão hồi hương, đấu với Nghiêm Như Hiền, hắn có bao nhiêu lá gan đểcó thể đấu qua?”

Vừa dứt lời, gian ngoài đã có người hô: "Tam gia, cơm tối tới rồi, bày ở đâu ạ?”

Bùi Tiếu biến sắc: “Trong viện của ngươi sao lại có tỳ nữ?”

Tạ Tri Phi cười khổ: “Mẫu thân ta nhét vào đó, sau này nói chuyện cẩn thận một chút.”

“Sao Tạ tổng quản lại tới đây.”

“Đưa hộp thức ăn cho ta, các ngươi đều lui ra đi.”

“Vâng!” Một lát sau, Tạ tổng quản mang theo hộp thức ăn đi vào, ngũ quan trên mặt chen chúc với nhau lại một chỗ, nhìn có vẻ mặt ủ mày chau.

Tạ Tri Phi quét mắt nhìn hắn: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tạ tổng quản vội vàng buông hộp thức ăn xuống, nói hết mấy chuyện vừa xảy ra ở Tĩnh Tư Cư ra cho hắn.

Sắc mặt Tạ Tri Phi cực kỳ khó coi: “Chuyện này, ai nói cho ngươi biết?”


Là Thang Viên len lén chạy tới nói, lão nô suy nghĩ, nghĩ nói hỏi với Tam gia một tiếng.

Rất tốt.

Tạ Tri Phi nhìn Tạ tổng quản: “Việc này, trong lòng người có kế hoạch gì không?”

“Hồi bẩm Tam gia, lão nô còn chưa nghĩ ra, cũng muốn mời Tam gia đến giúp đỡ quyết định.” Thái độ Tạ tổng quản càng cung kính.

Một phu nhân, một Yến cô nương, hai người này đều là người mà hắn đắc tội không nổi, hắn chỉ là hạ nhân, hạ nhân chỉ nghe lời chủ tử phân phó.

Tạ Tri Phi cũng nhức đầu, ngước mắt nhìn Bùi Minh Đình.

Bùi Minh Đình đã sớm tức giận như cái gì, đen mặt nói: "Ta nói này, bà nương nhà người một là không biết ăn nói, hai là không biết làm việc, ba còn thích tự cho mình là đúng, thật đúng là một người ngu mà không biết mình ngu.”

Nói một chữ cũng không sai.

Im lặng một hồi, Tạ Tri Phi lập tức có chủ ý: “Ngươi kể chuyện này cho cha ta nghe, một chữ cũng không được bỏ sót.”

Tạ tổng quản không nghĩ Tam gia sẽ trực tiếp đâm tới chỗ lão gia, suy nghĩ một chút, vẫn khuyên một câu.

“Tam gia, lão gia biết rồi, sợ sẽ càng không thích phu nhân, ngài xem…”

“Con người phu nhân, người này, chỉ có lão gia mới có thể trị được bà mà thôi.” Tạ Tri Phi mệt mỏi nhắm mắt lại: “Nếu còn không nói thì thì e còn có lần sau, ngươi đi đi.”

Tạ tổng quản liếc mắt “Khuyên nhủ Tam gia” với tiểu Bùi gia rồi liền lui ra ngoài.

Bùi Tiếu mới không thèm khuyên, không đổ thêm dầu vào lửa đã là không tệ rồi.

Ngô thị này, coi con trai, con gái mình như bảo bối, coi người khác như cỏ rác, phải trị bà từ lâu rồi.

“Ta nói nè, là do hai huynh đệ nhà người bảo vệ bà tốt quá, người này càng không lo động não thì đầu óc càng ngu si.”

“Vị tráng sĩ này…” Tạ Tri Phi hữu khí vô lực nhướng mí mắt: “Cho một con đường sống được không?”

Tráng sĩ trợn mắt, trả lời hắn bốn chữ.

“Lời thật mấy lòng!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương