Tĩnh Tư Cư.

Yến Tam Hợp nằm ở trên giường, hai mắt trừng trừng nhìn tấm rèm.

Rèm vén lên, Lý Bất Ngôn đi vào.

Tam Hợp, thật đúng là bị ngươi đoán đúng, Từ gia xong đời rồi.

Thời gian một chén trà, huyết thư của Vương viên ngoại, lang trung Hà Bắc của Công bộ làm sao thành thái giám, quan của Từ Lai làm sao thôi, Từ Thịnh làm sao vào Cẩm Y Vệ… đều được Lý Bất Ngôn kể lại sinh động như thật, giống như tận mắt nhìn thấy vậy

“Quán rượu, trà phường bên ngoài đều đang nghị luận chuyện này!” Nàng cúi đầu cười: “Tam Hợp, hắn còn tốn bạc tìm thế thân cho ta, suy nghĩ quá chu đáo.”

“Không chu đáo, thì vị trên ghế rồng kia cũng không thể tin được!” Yến Tam Hợp lười nghĩ những chuyện không liên quan này: “Đúng rồi, túi đồ của Tĩnh Trần đâu?”

“Vẻ mặt Lý Bất Ngôn chợt trống rỗng.”

“Ta buộc ở trên người, sau khi Chu Thanh đánh ngất ta… Ở trong thư phòng Thái Tôn, ta lo lắng chuyện của ngươi, lại quên lấy mất rồi.”

Cô đứng phắt dậy: “ Cô chờ đó, ta đi đòi về ngay đây.”

Vừa dứt lời, người đã không thấy đâu.

Thang Viên mang theo hộp thức ăn đi vào: “Cô nương, canh xương này hầm hai canh giờ, vừa thơm vừa nồng.”

“Đưa đây!” Yến Tam Hợp uống một hơi, suy nghĩ chuyện Tĩnh Trần một hồi, bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi.

“Tỉnh lại sau giấc ngủ, còn chưa mở mắt, đã ngửi thấy một mùi thuốc nồng đậm, còn có… tiếng thở dốc nặng nề.”

Nàng mở to mắt, thấy rõ ràng người ngồi trước mặt, một lúc lâu nói không ra lời.

Quả thực là bị đánh rất thảm.

Trên mặt căn bản nhìn không ra dáng vẻ lúc trước, toàn bộ má phải đều sưng phù, mắt phải sưng lớn, con ngươi gần như muốn lồi ra. Nhìn xuống bên dưới, hai tay bị băng gạc quấn chỉ lộ ra một đoạn ngón tay cái, áo quần mỏng thanh lịch, vết máu nhìn rất chói mắt.

“Sao ngươi lại tới đây?”


“Cứu cô nương, nên tới xin Yến cô nương một phần thưởng.”

“Muốn cái gì?” Tạ Tri Phi khó khăn lộ ra nụ cười: “Cô nương tự xem đi.”

Yến Tam Hợp chỉ chỉ chân mình, trả lại cho hắn một chữ: “Huề.”

Tạ Tri Phi: "Vết thương ở chân của cô ngươi có liên quan đến ta sao?”

“Ừm! Không!

Bổn cô nương đáng đời!

Yến Tam Hợp đáp lễ hắn: “Vậy vết thương của Tam gia, có liên quan đến ta sao?”

Ừm! Cũng không!

Tam gia ta tự tìm!

Tạ Tri Phi híp mắt, thở dài: “Lúc bị đánh, ngươi biết trong lòng ta đang nghĩ gì không?”

“Cái gì?”

“Trong lòng ta đang suy nghĩ, như thế nào cũng được, chỉ cần ngươi có thể chạy thoát.”

Vừa nghe đã biết là nói dối.

Lần này ngươi bị đánh, dù không có ta thì cũng đã định sẵn rồi.

Yến Tam Hợp nhíu mày: "Lúc Thẩm Trùng đánh ta một cái, ngươi biết trong lòng ta đang suy nghĩ gì không?”

“Cái gì?”

"Sao không đánh Từ Thịnh, đánh ta làm gì?”

Tạ Tri Phi: "Bây giờ đã biết vì sao chưa?”

"Không biết, nếu không…” Yến Tam Hợp đón lấy ánh mắt hắn: “Tam gia có giải thích nghi ngờ cho ta không?”

“Được!” Tạ Tri Phi thản nhiên đáp: “Ngươi ngồi dậy, ta kề sát vào một chút, hai cái thân tàn của chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau rồi!”

“Đây là giải thích nghi hoặc, hay là thì thầm hả?”

“Thì thầm!” Tạ Tri Phi chớp mắt: “Loại không ai có thể nghe thấy, trời biết, đất biết, ngươi biết, ta biết ấy.”

Yến Tam Hợp sắc mặt thoáng cái đỏ lên, đỏ đến tận sau tai.

Tạ Tri Phi cúi đầu cười rộ lên: "Đỏ mặt cái gì, đừng có suy nghĩ kỳ quái, ta nói chính sự.”

Yến Tam Hợp: "…”

Sao Từ Thịnh không đánh chết hắn luôn đi!

Trong lòng mắng thì mắng, rốt cuộc vẫn chống người ngồi dậy, từng chút tiến về phía trước.

Tạ Tri Phi cũng đưa mặt lại gần: “Cháu trai kia ra tay với ngươi, ta nhịn không được.”

Yến Tam Hợp chấn động trong lòng, quay mặt lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt đen của Tam gia.

Cách nhau gần như vậy, nàng mới phát hiện đôi mắt của Tạ tam gia rất đẹp. Đuôi mắt thoáng buông xuống, lập tức trở nên vô tội, khiến người ta mềm lòng rối tinh rối mù.

“Chủ yếu vẫn là Hoài Nhân muốn, con chó này nhảy lên nhảy xuống hoài nhìn rất chướng mắt.” Tạ Tri Phi nhìn mái tóc đen xõa tung bên tai thiếu nữ: “Yến Tam Hợp, nể tình chúng ta cùng vào sinh ra tử, không gạt ngươi.”

Yến Tam Hợp: "…”


“Yến cô nương.” Tâm trạng hắn rất tốt, ngữ khí cũng vui vẻ hơn: “Xem ta thẳng thắn thành khẩn như vậy, hay là người thưởng chút gì đi?”

“Thưởng cho ngươi một hạt dẻ, ngươi muốn không?”

Yến Tam Hợp thầm khinh thường.

“Vết thương này của ta nhìn rất nặng, thực ra đều là ngoại thương.” Nhân sĩ thương tật họ Tạ hắng giọng: “Chờ ta dưỡng thêm vài ngày, để khuôn mặt tuấn tú này không dọa đại cô nương tiểu tức phụ chạy mất, ta sẽ giúp người lo vụ tâm ma của Tĩnh Trần.”

Lời hắn nói thật sự nằm ngoài dự liệu của Yến Tam Hợp.

Cô nhìn kỹ vẻ mặt Tạ Tri Phi: “Ngươi nghiêm túc ư?”

“Yến cô nương.” Thân thể Tam gia nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, nhìn dáng vẻ rất nhàn tản, thực ra chỉ có mình hắn hiểu là bản thân đã hơi chống đỡ không nổi rồi.

“Ta nói đùa với ngươi lúc nào? Lời ta nói với ngươi, đều lời thật lòng.”

Yến Tam Hợp lần đầu tiên trong đời cảm giác được cái miệng mình, lại là một mối liên lụy.

Nói không lại hắn, nhưng khí thế thì không thể thua được.

“Ta có lòng tốt nhắc nhở Tam gia một câu, đây là một vụ mua bán lỗ vốn, tốn thời gian tốn sức, hơn nữa còn chẳng có điểm tốt gì.”

Tạ Tri Phi mím môi cười: “Cho nên, ta mới mặt dày đến xin cô nương ban thưởng!”

Chuyện này sao vòng tới vòng lui, lại vòng trở về rồi?

Yến Tam Hợp giải quyết dứt khoát: “Nói đi, muốn cái gì?”

“Đơn giản.” Yết hầu Tạ Tri Phi lăn hai vòng: “Nói một tiếng cám ơn là được.”

Chỉ thế thôi sao?

Chỉ thế thôi sao?

Ngữ khí của Yến Tam Hợp vô cùng chân thành: “Tạ Tri Phi, chuyện trên trang viện, cả việc bảo vệ ta, với chuyện của Tĩnh Trần, đều cảm ơn ngươi.”

“Không cần khách khí, đều là việc ta nên làm thôi.” Tạ Tri Phi chớp chớp mắt: "Và ta cũng cam tâm tình nguyện.”

Yến Tam Hợp: "…”

Tình hình bây giờ dường như càng không đúng rồi.

Nàng không chỉ không tiếp được chiêu, còn không có sức đánh trả?


Tại sao vậy?

Tại sao lại như vậy?

……

Biệt viện của Thái Tôn.

Triệu Diệc Thời buông bút xuống, đợi mực trên giấy khô, nói: "Nghiêm Hỉ, cầm lên để ta xem xem.”

Nghiêm Hỉ cẩn thận nắm hai góc trên tờ giấy: “Điện hạ, chữ tốt lắm!”

Triệu Diệc Thời khoanh tay, cong môi nói: "Đây là bộ chữ ta viết tốt nhất trong mấy tháng gần đây.”

Nghiêm Hỉ thấy hắn cười, hẳn là tâm trạng rất tốt, lập tức vuốt mông ngựa: “Điện hạ đây là gặp việc vui tinh thần sảng khoái.”

Giải quyết xong một con chó điên, ép Hán vương đến trang viện nghỉ mát….

Đúng là việc vui!

Điện hạ.

Thẩm Trùng đi vào thư phòng, vẻ mặt có chút khó nói hết: “Vừa mới bắt được tên trộm trèo tường.”

Thần sắc Triệu Diệc Thời trầm xuống.

Nghiêm Hỉ quen nhìn mặt, vội quát lớn: "Ta nói này Thẩm thị vệ, chuyện nhỏ như này cũng cần nói với điện hạ sao? Cứ giết đi là được rồi, không phải sao?”

“Là Lý cô nương.”

“Ai cơ?” Nghiêm Hỉ cho rằng mình nghe lầm.

“Lý cô nương, Lý Bất Ngôn.” Nghiêm Hỉ vội nhìn sắc mặt chủ tử, chợt đổi giọng nói: "Thì ra là Lý cô nương, vậy giết không được thật, ý của điện hạ là gì?”

Lời Triệu Diệc Thời không nghe ra bất kỳ hỉ nộ nào, nhưng ánh mắt lại hơi cong lên: “Mời vào đi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương