Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 172: Nhìn thấu

Cả người Quý Lăng Xuyên đều đang run rẩy, tựa như có người cầm một cái rìu, bổ vào cái đầu ngoan cổ năm mười năm không đổi của hắn.

Một nửa là hối hận, một nửa là đau khổ.

"Hai huynh đệ các ngươi nghĩ bà ấy được lựa chọn à? Bà được lựa chọn vào Quý gia sao? Bà được lựa chọn đưa ngươi cho người khác sao?" Đáy mắt Yến Tam Hợp đỏ lên.

"Là ai ép và phải tính kế để leo lên vị trí chủ mẫu? Là ai ép và phải đối với Ninh thị như vậy? Là ai ép bà phải động thủ với tiểu thiếp của phụ thân ngươi? Là ai... ép bà từ một nữ ngư dân đơn thuần không biết toan tính biến thành người như vậy?"

Cả đám các ngươi, dựa vào cái gì?

Yến Tam Hợp phẫn nộ gầm thét trong lòng!

Một bàn tay to lớn đặt trên đầu Yến Tam Hợp.

Cô quay lưng lại.


Tạ Tri Phi không ngờ cô lại phản ứng nhanh như vậy, sự dịu dàng trong mắt không kịp giấu, chỉ có thể ho khan một tiếng để che đi.

"Không nên quá kích động, giận quá hại thân." Dứt lời, hắn lùi lại đến cạnh cửa, lười biếng dựa khung cửa, trên mặt nhìn ung dung bình thản, nhưng trái tim lại đập thình thịch.

Kỳ quái, sao ta lại sờ đầu nàng đến nghiện rồi?

Yến Tam Hợp đi từ kinh hãi đến bình tĩnh, chỉ dùng thời gian ngắn ngủi giây lát.

Mà giờ phút này Quý Lăng Xuyên, đã giống như con chó chết, ngồi phịch dưới đất, yên lặng chảy nước mắt.

Ai cũng nói nước mắt của nam nhân không dễ rơi, thực ra chỉ là chưa đụng tới chỗ đau lòng mà thôi.

Yến Tam Hợp cười gằn: "Quý Lăng Xuyên, chỗ đau lòng thực sự còn lâu mới tới, đầu tiên hãy thu nước mắt của ngươi lại đi!"

Quý Lăng Xuyên khàn giọng nói: "Yến cô nương, xin ngươi hãy cho ta một nhát thống khoái đi, ta, ta..."

"Thế này đã chịu không nổi rồi sao?" Trong lòng Yến Tam Hợp cười gằn một tiếng, ngồi xổm xuống, đưa tay đè bả vai Quý Lăng Xuyên lại.

Quý Lăng Xuyên nhìn vào mắt cô, trong lòng hoảng sợ nói không nên lời.

"Lúc trước ta đã nói với ngươi, thanh mai trúc mã của lão phu nhân là Ngô Quan Nguyệt. Năm Vĩnh Hòa thứ hai, cha con Ngô Quan Nguyệt khởi binh xưng vương; Vĩnh Hòa năm thứ ba, Đại Tề phát binh. Vĩnh Hòa năm thứ tư, cha con Ngô Quan Nguyệt binh bại lưu vong. Những tin tức này, hẳn là đều sẽ đứt đoạn truyền tới trong lỗ tai lão phu nhân, cái tên phủ bụi ở đáy lòng bà chợt trắng trợn bày ra trên mặt bàn."

"Đêm mưa gõ cửa sổ, theo đó một giấc mộng dài. Trong mộng, cây bông gạo bên bờ sông Bắc Thương nở rộ, gió ấm thổi qua làm cánh hoa bay khắp nơi, bà hoảng hốt nhìn thấy nam tử phong thần tuấn tú kia đứng ở dưới tàng cây bông gạo. Gọi bà một tiếng Tam muội."

"Khi tỉnh lại, thì lại nhận được một tin tức khiến bà kinh hãi. Ta không cách nào tưởng tượng ra được lão phu nhân sau khi nghe được những tin tức này, sẽ có tâm trạng thế nào. Nhưng có một điểm có thể xác nhận, ngay cả Vú Trần làm bạn ngày đêm cũng chưa từng nhận ra, có thể thấy được bà giấu rất sâu, cũng giấu vô cùng tốt."

Hai tay Quý Lăng Xuyên chống đất, chậm rãi ngẩng đầu, giọng cực kỳ khàn khàn: "Thẳng đến... Thẳng đến khi hung thủ vụ án Trịnh gia xuất hiện, phải không?"

"Đúng!" Yến Tam Hợp: "Nhưng ngươi biết vì sao không?"

Quý Lăng Xuyên ngẩn người lắc đầu.

"Bởi vì từ nhỏ bà ấy đã biết mong ước cả đời của Ngô Quan Nguyệt." Yến Tam Hợp dừng một chút: "Quý Lăng Xuyên, ngươi biết mong ước cả đời của Ngô Quan Nguyệt là gì không?"

"Là nước non thành bình, là vạn dân lạc nghiệp!"

Hơi thở của Quý Lăng Xuyên lập tức dồn dập, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin.

Yến Tam Hợp dự đoán được hắn sẽ có phản ứng này.

"Cho nên Ngô Quan Nguyệt tạo phản, giết Vương tộc, cuối cùng rơi vào kết cục lưu vong, lão phu nhân chỉ biết thương tâm, nhưng không kinh ngạc, vì đây là số mệnh của Ngô Quan Nguyệt. Nếu nhưng hắn không có số mệnh như vậy, lão phu nhân mới có thể cảm thấy kỳ quái. Nhưng khi hung thủ vụ án Trịnh gia nổi lên mặt nước, bức tường vốn không thể phá vỡ trong lòng lão phu nhân đột nhiên sụp đổ."


"Bà liều lĩnh chạy đến viện của ngươi, hỏi vụ án kia có thẩm sai hay không? Bà bức thiết muốn ngươi cho bà một đáp án, bà không tin, cũng không thể tin được, chuyện giết sạch cả tộc người khác không phải là việc mà Ngô Quan Nguyệt sẽ làm."

Nước mắt vẩn đục của Quý Lăng Xuyên cuồn cuộn rơi xuống: "Ngô gia có tổ huấn không giết chó, sau khi nghe được từ phu nhân ta, trong lòng bà đã hiểu được vụ án này không phải do Ngô Quan Nguyệt làm."

Yến Tam Hợp nhắm mắt lại, mệt mỏi trả lời: "Đúng."

"Vậy..." Quý Lăng Xuyên cẩn thận nhìn Yến Tam Hợp: "Tâm ma của bà vẫn là Ngô Quan Nguyệt, sao có thể liên quan đến ta?"

"Quý Lăng Xuyên!" Yến Tam Hợp đưa tay vỗ vỗ vai hắn, thất vọng đứng lên: "Ngươi quá coi thường mẫu thân ruột của mình."

"Yến Tam Hợp." Bùi Tiếu đã hoàn toàn chờ không kịp: "Ngươi nói mau đi, bà ngoại ta rốt cuộc làm sao vậy?"

Yến Tam Hợp nhìn Bùi Tiếu, lộ ra một nụ cười như buồn như vui.

"Trong lòng lão phu nhân hiểu rõ vụ án này không phải do Ngô Quan Nguyệt làm, như vậy bà có thể suy nghĩ sâu hơn một chút, vụ án này rốt cuộc là ai làm không? Vì sao bốn bộ liên thủ điều tra án, còn điều tra sai?"

Dứt lời, Tạ Tri Phi vốn lười biếng tựa cửa lập tức thay đổi, mặt lạnh như trăng.

Bùi Tiếu như bị sét đánh: "Ý của ngươi là, lão phu nhân còn từng nghĩ tới việc phải giúp cha con Ngô Quan Nguyệt sửa lại án xử sai sao?"

"Ta nghĩ và hẳn là có nghĩ tới, dù sao đây là điểm mấu chốt của toàn bộ vụ án, chỉ cần bà dám đứng ra nói, oan khuất của Ngô Quan Nguyệt có thể sẽ được rửa sạch."

Quý Lăng Xuyên: "Vậy, vậy tại sao bà ấy không làm?"

Yến Tam Hợp lạnh lùng cười: "Quý Lăng Xuyên, ngay cả ngươi cũng không tin lời của bà, thì những người khác sẽ nghĩ sao, bọn họ có tin hay không?"

Quý Lăng Xuyên á khẩu không trả lời được.

"Thứ hai, Ngô Quan Nguyệt là ai chứ? Bà là một nữ nhân trong nội trạch, lại có quan hệ với quân chủ lưu vong của Đại Tề..."


"Nói không chừng..." Bùi Tiếu nghe thấy thì sắc mặt trắng bệch: "Chính là đại tội phản quốc."

"Điểm quan trọng nhất." Yến Tam Hợp cười gằn: "Nếu như sau khi bà ấy nói ra, Quý gia có bị liên lụy hay không, tiền đồ của con trai có bị liên lụy hay không? Nếu triều đình tin bà thì không sao, nhưng mấu chốt là..."

Bùi Tiếu giậm chân một cái, liên tục lắc đầu: "Sẽ không tin, ai cũng sẽ không tin, bọn họ chắc chắn cho rằng lão phu nhân điên rồi, nói không chừng cả hai cậu ta cũng đều phải chịu liên lụy."

Yến Tam Hợp cúi đầu, nhìn vào mắt Quý Lăng Xuyên: "Cho nên lão phu nhân suy nghĩ hồi lâu, chỉ có thể ngậm chặt miệng, giấu chân tướng vào trong bụng, đến chết cũng không thể nói ra."

Đang là tháng năm, mà cả người Quý Lăng Xuyên lại rét run, lạnh đến mức hàm răng hắn va lập cập vào nhau.

Vụ án này có tam ti hội thẩm, còn cộng thêm cả Cẩm y vệ, chỉ cần lão phu nhân phun ra bên ngoài một chữ, thì chẳng khác nào đẩy Quý gia đến phía đối lập.

Không chỉ như thế, vụ án cuối cùng là trình lên ngự án của Hoàng thượng, chỉ cần một dấu đỏ của Hoàng thượng mới có được lệnh truy nã cha con Ngô Quan Nguyệt.

Dám nghi ngờ hoàng thượng, dám nghi ngờ triều đình...

Điều này đối với Quý gia mà nói, không khác gì tai ương ngập đầu!

Lão phu nhân lựa chọn im lặng, đồng thời cũng lựa chọn chuyển đến Trúc viện sống.

Giọng Yến Tam Hợp chợt dịu dàng.

"Bà dọn đến Trúc viện có hai nguyên nhân, một là xuất phát từ lòng áy náy của mình với Ngô Quan Nguyệt, hai là bà không muốn để cho người ta nhìn ra trong lòng bà đang cất giấu bí mật."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương