Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương
Chương 87: Quỷ diện tướng quân sủng kiều nương

Edit: Hanna


Sau khi Hoắc Viễn Hành đen mặt nhảy xuống xe ngựa, chàng luôn tự ngẫm nghĩ xem rốt cuộc Ninh Như Ngọc đã đi đâu, chàng chỉ ra khỏi Linh Lung Các hơi chậm một lát rồi ngay lập tức chạy đuổi theo các nàng, vậy mà Ninh Như Ngọc đã không thấy tăm hơi, thời gian cực kì ngắn ngủi, nàng và Chu Tư Kỳ có thể đi đâu chứ? Ngay cả với tốc độ nhanh như chàng cũng không chạy được bao xa, hai cô nương Ninh Như Ngọc và Chu Tư Kỳ lại có thể đi xa đến đâu?


Không đúng, khẳng định chàng đã bỏ qua điều gì rồi? Nếu Ninh Như Ngọc và Chu Tư Kỳ không đi xa, vậy chắc chắn còn ở chỗ cũ! Nghĩ ra điều này, Hoắc Viễn Hành lại nhanh chóng xoay người chạy trở về Linh Lung Các.

Lúc Hoắc Viễn Hành quay lại đứng bên ngoài Linh Lung Các một lần nữa, Ninh Như Ngọc và Chu Tư Kỳ đang ngồi bên cửa sổ trên lầu hai của một trà lâu phía đối diện, nhìn xuống từ trên cao, tầm mắt vô cùng tốt, đúng lúc có thể quan sát nhất cử nhất động của Hoắc Viễn Hành một cách rõ ràng.

Chu Tư Kỳ nhìn thấy Hoắc Viễn Hành vừa quay lại trên đường đi phía đối diện, duỗi tay kéo tay áo của Ninh Như Ngọc: “Như Ngọc, Vũ An Hầu quay lại rồi, hình như hắn rất sốt ruột đấy.”

Ninh Như Ngọc bất động, đầu cũng không nâng lên một chút nào, bưng chén trà, cúi đầu uống một ngụm, rầu rĩ mà lên tiếng: “Ừ.”

“Có vẻ hắn đang sốt ruột tìm ngươi đấy.” Chu Tư Kỳ lại nói, bỗng nhiên lại hơi đồng tình với Hoắc Viễn Hành.

Ninh Như Ngọc không nhìn Chu Tư Kỳ cũng biết nàng ấy đang suy nghĩ cái gì, buông chén trà trong tay xuống, trên khuôn mặt nhỏ xinh xắn lộ ra vẻ tức giận, bĩu môi nói: “Ta chính là muốn hắn không thể tìm thấy ta đấy.”

“Như Ngọc, ngươi đừng buồn nữa, ta thấy Vũ An Hầu cũng không phải loại người kia.” Chu Tư Kỳ lo lắng mà nhìn nàng.


Ninh Như Ngọc liếc mắt nhìn Chu Tư Kỳ một cái, thở phì phò mà nói: “Ai bảo hắn ở cùng quận chúa Trường Bình, còn chọn trang sức với nàng ta, thế ta thì sao, từ trước tới nay hắn còn chưa bao giờ tặng trang sức cho ta đâu?”


Cho dù nữ nhân mười bốn tuổi hay là 40 tuổi, khi ăn giấm thì đều vô cùng đáng sợ.

Chu Tư Kỳ nhìn dáng vẻ giận dỗi của Ninh Như Ngọc, bỗng nhiên cảm thấy nàng rất đáng yêu, trước kia Ninh Như Ngọc cho người ta cảm giác ưu tú xinh đẹp khiến người theo không kịp, nhưng Ninh Như Ngọc trước mắt lại khiến người ta cảm thấy nàng càng chân thật gần gũi hơn, hóa ra mỹ nhân thoát tục như tiên nữ cũng sẽ tức giận khó chịu vì người mình thích!

“Lúc trước ngươi còn nói lạt mềm buộc chặt mà! Tự tin của ngươi đâu, tự tin của ngươi đâu? Sao bây giờ lại ăn giấm rồi?” Chu Tư Kỳ cười tủm tỉm mà nhìn nàng.

Ninh Như Ngọc nhướng mày, dùng ngón tay chọc chọc cái trán của Chu Tư Kỳ, nói: “Ngươi đừng mơ tưởng dùng phép kích tướng thì ta sẽ sợ ngươi nhé. Hiện tại ta đang lạt mềm buộc chặt đó! Nếu hắn không quan tâm đến ta, hắn sẽ không tới tìm ta, ta cũng coi như nhận rõ bản chất con người hắn, về sau cũng biết nên đối xử với hắn như thế nào. Nếu hắn thật lòng thích ta, tới tìm ta, nói xin lỗi với ta, coi như hắn còn có chút lương tâm.”

Chu Tư Kỳ cảm thấy Ninh Như Ngọc nói rất đúng, lại duỗi người nhìn về hướng Hoắc Viễn Hành đứng lúc nãy, nhưng vừa nhìn đã giật mình hoảng sợ, vội vàng đứng lên ló đầu ra ngoài nhìn ngó xung quanh, vẫn không tìm thấy bóng dáng Hoắc Viễn Hành, luống cuống quay đầu lại nhìn Ninh Như Ngọc, nói: “Hình như Vũ An Hầu không tìm thấy ngươi nên đã rời đi rồi.”

Ninh Như Ngọc vừa nghe thì hơi sửng sốt, cũng nhìn theo hướng mà Chu Tư Kỳ chỉ tay, quả nhiên không thấy Hoắc Viễn Hành đâu, trong lòng tức giận bừng bừng, tốt lắm, Hoắc Viễn Hành cũng chỉ như vậy mà thôi, nàng nhớ kỹ.

“Đi rồi thì thôi, có gì ghê gớm đâu.” Khuôn mặt nhỏ của Ninh Như Ngọc lập tức suy sụp ỉu xìu, càng tức giận hơn, hốc mắt nóng lên, cái mũi lên men, thở phì phì mà thầm nói: “Người này thật chán ghét, tìm không thấy liền đi rồi, không có trách nhiệm gì cả, ta nhất định sẽ không tha thứ cho chàng đâu, cho dù chuẩn bị lễ vật tốt thế nào ta cũng không tha thứ.”

Chu Tư Kỳ vừa thấy việc nghiêm trọng rồi, vội vàng khuyên nàng: “Như Ngọc, ta đoán là Vũ An Hầu đi chỗ khác tìm ngươi rồi, chúng ta tránh trên này, vốn dĩ không dễ tìm, nếu không chúng ta xuống dưới đi.”


“Không, ta sẽ không đi xuống, mới như vậy đã không tìm được, nếu sau này ta thật sự bị lạc, có lẽ hắn cũng sẽ không nghiêm túc đi tìm ta, ta càng không trông cậy việc hắn tới cứu ta.” Ninh Như Ngọc tức giận muốn nổ phổi, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Hoắc Viễn Hành không tìm thấy nàng đã bỏ đi rồi, chưa bao giờ cảm thấy ủy khuất khó chịu như này.

“Ngươi đang nói cái gì thế hả, phi phi phi, mau rút lại những lời vừa nói.” Chu Tư Kỳ vội vàng an ủi nàng nói: “Yên tâm đi, Vũ An Hầu lợi hại như vậy, khẳng định sẽ tìm được ngươi, nói không chừng một lát nữa liền tìm tới.”

Ninh Như Ngọc hừ một tiếng: “Ta mới không cần hắn tới tìm ta, hắn là đồ đáng ghét!”

Ninh Như Ngọc vừa nói xong, cửa phòng bị đẩy mạnh ra từ bên ngoài vang lên một tiếng “Phanh!” ròn rã, Ninh Như Ngọc và Chu Tư Kỳ đều bị dọa sợ, đồng thời quay đầu lại, liền thấy Hoắc Viễn Hành lạnh mặt tiến vào.

“Vũ An Hầu!”

Dáng vẻ của Hoắc Viễn Hành thật đáng sợ, Chu Tư Kỳ lo lắng khẩn trương mà đứng dậy, chỉ có Ninh Như Ngọc bên cạnh vẫn ngồi im không nhúc nhích, Chu Tư Kỳ nhanh tay lén lút giật giật ống tay áo nàng, ý bảo nàng mau chóng đứng lên hành lễ.

“Hừ!” Ninh Như Ngọc hừ một tiếng, rút ống tay áo từ trong tay Chu Tư Kỳ ra, quay đầu đi mà không thèm liếc mắt nhìn thoáng qua Hoắc Viễn Hành.

“Như Ngọc……” Chu Tư Kỳ sốt ruột mà gọi tên nàng, lại dùng tay kéo tay áo nàng, nhắc nhở nàng đừng có hờn dỗi quá đáng, không khéo lại chọc giận Hoắc Viễn Hành.

“Ngươi ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn nói với nàng.” Hoắc Viễn Hành nói với Chu Tư Kỳ.

“Á…… Được.” Có vẻ Chu Tư Kỳ còn muốn nói cái gì đó, nhưng đối diện với vẻ mặt lạnh lùng vô cảm của Hoắc Viễn Hành thì tự nhiên sinh ra cảm giác nhút nhát lo sợ, cuối cùng nói không nên lời, dưới ánh mắt uy nghiêm của chàng mà gật gật đầu, cất bước đi ra ngoài.


“Tư Kỳ, ngươi không cần đi ra ngoài! Ta không bảo ngươi đi, ngươi đừng đi!” Ninh Như Ngọc giữ chặt tay Chu Tư Kỳ, ngẩng đầu khiêu khích mà nhìn Hoắc Viễn Hành: “Người phải đi ra ngoài là hắn.”

Hoắc Viễn Hành đi hai bước về phía trước, con ngươi đen nhánh như nước hồ sâu nhìn thẳng vào Ninh Như Ngọc: “Nàng chắc chắn?”

Ninh Như Ngọc mấp máy miệng nhưng không nói chuyện.

Chu Tư Kỳ hết nhìn Ninh Như Ngọc lại nhìn Hoắc Viễn Hành, hai người này cứ giằng co như vậy cũng không được, liền rút tay đang bị Ninh Như Ngọc nắm chặt ra, nhẹ giọng khuyên bảo nàng: “Như Ngọc, đừng có trẻ con như vậy, hãy nói chuyện tử tế với Vũ An Hầu đi nhé.”

Ninh Như Ngọc bĩu môi, vẻ mặt không vui.

Chu Tư Kỳ nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay của nàng, rời đi phòng trà riêng.

Trong phòng, Ninh Như Ngọc ngồi trên ghế, Hoắc Viễn Hành đứng cách nàng hai bước chân. Ninh Như Ngọc nghiêng đầu không nhìn chàng, bĩu môi thể hiện nàng đang cực kì khó chịu cực kì không vui.

Nhìn thấy nàng bình yên ngồi ở chỗ này, dáng vẻ bĩu môi giận dỗi, cuối cùng tâm trạng nôn nóng bất an lúc trước vì không tìm thấy nàng của Hoắc Viễn Hành cũng bình ổn lại, dưới đáy lòng thật sâu mà thở dài một hơi, bước lên đứng trước mặt nàng, cúi đầu nhìn xuống nàng, nói: “Vì sao vừa rồi lại chạy đi?”

Ninh Như Ngọc trợn trắng mắt, trong lòng thầm nghĩ: Vì sao ta chạy đi cũng không biết, thật ngốc!

Hoắc Viễn Hành vừa thấy dáng vẻ của nàng liền đoán được nàng đang suy nghĩ điều gì, bất đắc dĩ mà ngồi xổm xuống tiến người về phía trước, tầm mắt hạ xuống ngang với mắt nàng, hai mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, mở miệng một lần nữa: “Nha đầu ngốc, vì sao nàng phải bỏ chạy? Nàng cho rằng ta có quan hệ gì với nàng ta hả?”

Ninh Như Ngọc bị Hoắc Viễn Hành đoán được hết tâm tư, trên mặt lại tỏ ra không phục, lập tức cãi lại: “Ta quản chàng có quan hệ gì với nàng ta chắc, ái ai ai!”


“Nói chuyện tử tế!” Hoắc Viễn Hành trầm mặt, nghiêm túc nói.

“Nếu không, chàng đi đi!” Ninh Như Ngọc đã sớm nghẹn một bụng tức giận, từ lúc nhìn thấy Hoắc Viễn Hành xuất hiện cùng quận chúa Trường Bình, khí nóng liền liên tiếp dâng trào trong lồng ngực, giờ phút này đốt cháy thành lửa lớn hừng hực, tức giận to tiếng với Hoắc Viễn Hành: “Chàng là đồ đáng ghét…… Ưm……”

Không đợi Ninh Như Ngọc nói hết, một tay Hoắc Viễn Hành cố định đầu nàng, một tay ôm lấy eo thon của nàng, cúi đầu hung hăng mà hôn xuống, ngậm lấy đôi môi đỏ đang chu ra của nàng, dùng sức mà mút vào, dường như bị tức điên vì nàng không nghe lời, muốn mạnh mẽ trừng phạt nàng, dáng vẻ hung ác như muốn một ngụm nuốt nàng vào bụng.

Mà quả đúng là Hoắc Viễn Hành bị nàng chọc phát điên, chớp mắt đã chạy không thấy tăm hơi, tìm khắp nơi đều không thấy, một mặt chàng lo lắng nàng khổ sở buồn bực, một mặt lại sợ hãi nàng xảy ra chuyện, thật vất vả mới tìm được nàng, muốn giải thích với nàng, nàng lại không nghe đã giận dỗi lung tung, chàng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn để dạy dỗ nàng, mắng nàng thì chàng không nỡ, đánh lại càng không thể, ngoại trừ hung hăng mà hôn nàng, đem lửa giận ngập đầu hóa thành nụ hôn hung ác điên cuồng, chàng thật sự sợ mình sẽ không nhịn được mà làm ra việc càng điên cuồng hơn với nàng.

“A…… Đau……” Nụ hôn nóng rát môi, hai tay gắt gao ôm chặt nàng, ngay cả khe hở cho nàng thở dốc cũng không có, toàn bộ không khí trong phổi đều sắp bị chàng hút hết, khó khăn lắm mới có một cơ hội thở dốc, không nhịn được mà hô nhỏ một tiếng.

Còn chưa hít xong một hơi dài, Ninh Như Ngọc lại bị Hoắc Viễn Hành hôn lên, lúc này còn kịch liệt bá đạo hơn nhiều, chàng bế nàng đặt lên mặt bàn, một tay giam cầm đầu nàng, một tay giữ chặt eo nàng, không cho nàng có cơ hội phản kháng, giống một con dã thú thèm khát máu thịt, cướp lấy hương vị ngon ngọt mà mình muốn, nàng là một con thỏ trắng nhỏ không hề có sức chống cự, chỉ có thể tùy ý mặc chàng sắp đặt xâu xé.

Cũng không biết bị chàng hung ác hôn bao nhiêu lâu, mãi đến khi trận mưa rền gió dữ kịch liệt này dừng lại hoàn toàn, trong đầu Ninh Như Ngọc vẫn mờ mịt đặc quánh như hồ, tay chân mềm nhũn vô lực mà mềm mại ngã xuống trong lòng ngực của Hoắc Viễn Hành.

Hai tay Hoắc Viễn Hành ôm chặt lấy nàng, vùi đầu vào cần cổ nàng để bình ổn cảm xúc kích động này, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, đôi mắt như mãnh thú vẫn còn sót lại khao khát tình dục chưa kịp tiêu tán hết, giọng nói khàn khàn: “Thật muốn ăn luôn nàng vào bụng, miễn cho nàng không nghe lời.”

“Đều do chàng bắt nạt ta……” Ninh Như Ngọc bỗng nhiên hơi hơi tỉnh táo lại một ít, thở phì phò cãi lại, siết chặt hai tay trắng nõn thành nắm đấm nhỏ mà đánh chàng, ai ngờ thanh âm nói ra lại nhu mị mềm mại như đang làm nũng, vô tình chứa đựng sự quyến rũ trời sinh, Ninh Như Ngọc vừa ý thức được điều này, lập tức đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ vừa giận dữ vô cùng, cắn chặt cánh môi không hé răng.

“Đừng như vậy, Đình Đình, ta thích nàng, thích nghe nàng nói chuyện.” Hoắc Viễn Hành thấy nàng tự cắn môi mạnh tới mức có dấu răng rất sâu, dùng tay véo nhẹ cằm nàng buộc nàng hơi hé miệng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi nàng, nhìn chằm chằm hai tròng mắt đỏ hoe của nàng, giọng khàn khàn giải thích:

“Nha đầu ngốc, nàng chạy cái gì mà chạy, nàng không biết ta rất lo lắng cho nàng ư? Nếu nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì ta phải làm gì bây giờ? Ta tìm nàng khắp nơi mà không thấy, ta vô cùng căng thẳng gấp gáp, thật vất vả tìm được nàng, nàng còn đuổi ta đi, ta tức sắp phát điên luôn rồi, ta thật sự không hề có tí quan hệ nào với quận chúa Trường Bình, nàng đừng nghĩ linh tinh, nha đầu ngốc, nàng biết không, ta chỉ thích nàng, vẫn luôn chỉ thích nàng, trong lòng chỉ có một người là nàng!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương