Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương
Chương 66: Quỷ diện tướng quân sủng kiều nương

Hoắc Viễn Hành lạnh lùng đánh giá Tiêu Dục Minh, không hề bỏ qua dù chỉ một biểu tình nhỏ nhất trên gương mặt hắn ta, mở miệng nhàn nhạt nói: “Không biết Nhị hoàng tử tới đây là có việc gì?”

Tiêu Dục Minh cười khẽ một tiếng, liếc nhìn Hoắc Viễn Hành, nói: “Đây là phủ Ngụy Quốc Công, ngươi có thể tới còn ta thì không à?”

“Nơi này là Y Lan Viện, chỗ ở của vị hôn thê nhà ta.” Hoắc Viễn Hành ngầm ám chỉ, ngươi đường đường là nhị hoàng tử, không duyên không cớ chạy đến chỗ ở của vị hôn thê nhà ta đi dạo, không cảm thấy quá thất lễ hả?


Tiêu Dục Minh mở cây quạt lụa trắng trong tay ra vang lên “xoát” một tiếng, phe phẩy mấy cái, bốn chữ viết “Tiêu dao tự tại” trên mặt quạt lắc qua lắc lại, tái hiện tư thái phong lưu phóng khoáng, mắt phượng hơi nhướng lên trên: “Ninh tứ cô nương là biểu muội của ta, ta không thể đến thăm biểu muội à?”

Lại là biểu muội!

Hoắc Viễn Hành vừa nghe đến xưng hô biểu ca biểu muội liền cảm giác rất khó chịu! Cực kỳ khó chịu!

Chàng vất vả tốn bao nhiêu công sức mới đưa được Từ Sùng Hạo có ý đồ với Ninh Như Ngọc đến biên quan Tây Nam để chống lại quân Nam Cương, lúc này lại có nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh từ đâu tới góp vui, hùng hổ chạy đến Y Lan Viện gặp Ninh Như Ngọc, không biết trong hồ lô của hắn lại bán thuốc gì đây? Nếu nói Tiêu Dục Minh có ý xấu với Ninh Như Ngọc thì cũng không giống, ánh mắt hắn ta nhìn nàng có cảm giác rất quỷ dị, chàng cứ cảm thấy mục đích của hắn sẽ không đơn giản như vậy.

Hoắc Viễn Hành liếc mắt nhìn thoáng qua Ninh Như Ngọc đang đứng bên cạnh, ánh mắt thanh lãnh hàm chứa một tia oán niệm – Làm sao lại dễ dàng trêu chọc những người kỳ quái như vậy, còn đặc biệt hay dây dưa tới “Biểu ca”.

Ninh Như Ngọc mắt sắc mà tiếp nhận được ánh mắt tràn đầy bất mãn của Hoắc Viễn Hành, trong lòng cũng vô cùng buồn bực, nàng rất muốn cho nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh một cái tát. Hắn thì làm sao tính là biểu ca của nàng, nàng cơ bản không hề thân thiết với hắn, vậy mà hắn vội vàng nhận làm biểu ca của nàng, ai biết hắn đang ủ mưu đồ xấu xa gì? Người này thật sự vô cùng âm hiểm xảo trá, nhìn dáng vẻ cũng không giống người tốt, suốt ngày hái hoa bắt bướm, nữ nhân thông đồng với hắn đều đếm không hết, nàng không nghĩ bị hắn làm hỏng thanh danh.


“Nhị hoàng tử thật biết cách nói đùa, ta nào dám làm biểu muội của ngài.” Ninh Như Ngọc không mềm không cứng mà phản bác.


Tiêu Dục Minh thu lại quạt xếp “xoẹt” một tiếng, tay phải cầm quạt, đập vào trong lòng bàn tay trái từng cái từng cái theo nhịp, mắt phượng sâu kín mà nhìn Ninh Như Ngọc, trên mặt lộ ra biểu cảm bi thương, thở dài một tiếng, nói: “Đình Đình, sao muội có thể vô tình như vậy, muội và Trân Nhi là tỷ muội, ta lại là thân biểu ca của Trân Nhi, tất nhiên cũng là biểu ca của muội, muội thấy có phải thế không?”

Ánh mắt ai oán, giọng nói trầm thấp ủy khuất, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ sầu khổ, giống như thật sự là kẻ đáng thương bị người nhà vứt bỏ, giống như Ninh Như Ngọc vừa làm chuyện gì cực kỳ có lỗi với hắn, Ninh Như Ngọc chính là kẻ ác không buông tha ai, mà hắn dù thương tâm khổ sở cùng thống khổ vẫn luôn muốn thân cận với nàng.

Không thể không nói, Tiêu Dục Minh có kỹ thuật diễn rất tốt, khó trách có thể dỗ dành nhiều nữ nhân thích hắn như vậy! Huyệt thái dương của Ninh Như Ngọc giật giật mấy cái, thật sự không muốn tiếp tục nói chuyện với người có sọ não bị tật như Tiêu Dục Minh, nàng sợ bị hắn lây bệnh, mặc dù hắn còn nói những lời rất có đạo lý, nhưng nàng vẫn không muốn nhận người biểu ca này, miễn cho hình tượng “Biểu ca” trong lòng nàng bị hạ xuống thấp triệt để.

Ninh Như Ngọc không muốn nhận Tiêu Dục Minh là biểu ca, nhưng Ninh Như Trân lại không nghĩ như vậy, Ninh Như Trân thích Tiêu Dục Minh, hắn làm cái gì cũng tốt, nói cái gì cũng đều đúng, nhưng lời nói vừa rồi của Tiêu Dục Minh với Ninh Như Ngọc lại khiến nàng ta vô cùng chán ghét, nàng ta không hề hy vọng Ninh Như Ngọc có thể mượn quan hệ với nàng ta để kêu Tiêu Dục Minh một tiếng biểu ca.

“Ta cảm thấy lời này không đúng lắm, Tứ tỷ tỷ chỉ là đường tỷ của ta, sao biểu ca lại có thể tùy tiện nhận loạn biểu muội như vậy, nếu di mẫu biết cũng sẽ không đồng ý đâu.”

Ninh Như Ngọc muốn giơ tay lên đỡ trán, thật không biết nên nói Ninh Như Trân là ngốc thật hay giả vờ ngốc, rõ ràng Tiêu Dục Minh chỉ tùy tiện nói chơi mà thôi, vậy mà Ninh Như Trân lại thực sự chạy tới hát đệm, vậy không phải càng khiến Tiêu Dục Minh để bụng hơn ư?!

Quả nhiên, Ninh Như Trân vừa nói dứt lời, Tiêu Dục Minh liền nâng lên cây quạt lụa trắng gõ một cái lên đầu nàng ta: “Tiểu nha đầu không cần lắm miệng, ta đâu phải đang nhận loạn biểu muội, ta rất nghiêm túc, Đình Đình đáng yêu như vậy, ta có thể làm biểu ca của muội ấy thì thật sự rất cao hứng, không hề có hại!” Nói xong còn vứt một cái mị nhãn cho Ninh Như Ngọc.

Hoắc Viễn Hành lập tức tối sầm mặt, giữ chặt tay Ninh Như Ngọc, nói: “Dường như Nhị hoàng tử rất thích nói giỡn nhỉ, nhưng vui đùa cũng nên một vừa hai phải thôi.”


Tiêu Dục Minh đối diện với ánh mắt thầm trầm của Hoắc Viễn Hành, rõ ràng cảm giác được Hoắc Viễn Hành bất mãn không vui, tức khắc cảm thấy có một hơi nghẹn trong lòng ngực, đây là Hoắc Viễn Hành sử dụng uy áp với hắn, hắn thật sự lực bất tòng tâm, không dám mạnh mẽ phản kháng, cười nhạo một tiếng: “Vũ An Hầu nói đúng, hôm nay cứ như vậy thôi, ta đây đi trước.” Hắn nói liền một mạch rồi xoay người rời đi.

Ninh Như Trân nhìn thấy Tiêu Dục Minh đi rồi, lại trừng mắt nhìn Ninh Như Ngọc một cái rồi mới vội vàng chạy đuổi theo Tiêu Dục Minh ra ngoài: “Biểu ca, chờ muội với.”

Ninh Như Ngọc mờ mịt mà nhìn hai người vừa rời khỏi, nghiêng đầu nhìn về phía Hoắc Viễn Hành, kỳ quái nói: “Bọn họ tới đây làm gì?”

“Không biết.” Hoắc Viễn Hành chậm rãi nắm chặt tay Ninh Như Ngọc, ánh mắt thâm trầm, Tiêu Dục Minh rõ ràng đánh chủ ý tới Ninh Như Ngọc, vậy còn phải xem chàng có đồng ý hay không đã.

Qua hai ngày, viện trưởng của thư viện Đức Nhã sai người truyền thư cho Ninh Như Ngọc, bảo nàng trở về thư viện để thi lại.

Đợt thi tháng lần trước, Ninh Như Ngọc vừa hoàn thành mấy môn thi đầu tiên thì lục công chúa có mâu thuẫn với nàng liền xảy ra chuyện, nàng cũng bị liên lụy, tạm thời phải về nhà nghỉ ngơi, hiện tại chân tướng sự việc đã được điều tra rõ, nàng cũng nghỉ ngơi khá tốt rồi, đến lúc nên trở về thư viện Đức Nhã để tiếp tục đi học.

Lúc này Ninh Như Trân cũng phải trở lại thư viện, nàng ta bỏ học còn nhiều hơn Ninh Như Ngọc, kỳ thi tháng trước còn không tham gia, đã đứng cuối cùng trong lớp Bính, nếu không quay về thì sẽ có khả năng bị giáng cấp hoặc là xử lý cho thôi học.

Ninh Như Trân có thể tới thư viện Đức Nhã dành cho nữ tử đi học, hoàn toàn dựa vào mối quan hệ với Thẩm Quý Phi, nếu bởi vì thành tích không tốt mà bị giáng cấp hoặc bị đuổi học, không chỉ ném hết mặt mũi của bản thân mà còn ném cả mặt của Thẩm Quý Phi.

Thẩm thị cân nhắc trái phải, chuyện này tuyệt đối không thể được, gọi Ninh Như Trân đang sống chết không muốn đi học đến để giáo huấn cho một trận: “Con có biết không, lúc trước con có thể tiến vào thư viện Đức Nhã dành cho nữ tử, cho dù di mẫu của con là Quý Phi cũng phải tốn biết bao nhiêu sức lực, nếu con không cố gắng học cho tốt mà để bị giáng cấp hoặc là thôi học, cả nhà chúng ta đều sẽ không dám vác mặt ra ngoài đường, di mẫu của con cùng Nhị hoàng tử cũng không còn mặt mũi, con muốn cho bọn họ thấy con như thế sao? Ngày mai con liền cùng Ninh Như Ngọc quay lại thư viện đi.”


Nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh là tử huyệt của Ninh Như Trân, cái gì nàng ta cũng đều không quan tâm, nhưng lại rất để ý đến cái nhìn của Tiêu Dục Minh với mình, đặc biệt là hai ngày trước Tiêu Dục Minh còn đến phủ Ngụy Quốc Công, khen ngợi Ninh Như Ngọc, ngược lại không nói nhiều lời hay như vậy với nàng ta, lúc ấy nàng ta liền tức giận đến mức bội thực, trong lòng cực kỳ mất cân bằng, cảm thấy Tiêu Dục Minh quá bất công, còn Ninh Như Ngọc là con hồ ly tinh, đã có vị hôn phu rồi mà còn đi dụ dỗ nam nhân khác.

Nếu là trước đây, Ninh Như Trân chịu ủy khuất như vậy, nhất định sẽ đi tìm Ninh Như Ngọc ngay lập tức để gây rắc rối, muốn hung hăng mà sửa chữa trừng trị Ninh Như Ngọc một trận, nhưng hiện tại nàng ta lại không dám, Từ Sùng Hạo buộc nàng ta ăn thứ kia, nàng ta muốn lấy được thuốc giải từ tay Ninh Như Ngọc, chỉ có thể nhịn nhục, dám hận mà không dám nói với Ninh Như Ngọc.

Ninh Như Trân cực kỳ hâm mộ ghen tị cũng như hận Ninh Như Ngọc, nàng ta không muốn quay lại thư viện cùng Ninh Như Ngọc, bởi vì cảm thấy nếu có Ninh Như Ngọc ở đó thì cả đời nàng ta đều sẽ bị Ninh Như Ngọc ép tới mức không thể ngẩng đầu lên, nơi nào có Ninh Như Ngọc thì nơi đó chính là ác mộng của nàng ta.

“Nương, con không muốn trở về thư viện đâu, nếu có Ninh Như Ngọc ở đấy thì không bao giờ có cơ hội cho con trở nên nổi bật.” Ninh Như Trân ôm lấy cánh tay Thẩm thị làm nũng, dáng vẻ vô cùng ủy khuất, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một khối, trên mặt lại có mấy dấu vết do mụn nóng mãi chưa tiêu hết khiến nàng ta càng thêm đáng thương.

Cho dù Thẩm thị lại đau lòng nữ nhi như thế nào thì bà ta cũng không thể dung túng chuyện này cho Ninh Như Trân, nếu không mặt mũi của bà ta cũng bị quét hết xuống đất, đành phải đanh mặt lại, nói: “Mặc kệ con nghĩ cái gì, ngày mai con đều phải quay lại thư viện, nếu con không đi, ta liền kêu người ép con đi. Ta không muốn bị người khác cười nhạo vì có một nữ nhi bị đuổi học!”

“Nương, nương, sao người có thể nhẫn tâm như vậy!” Ninh Như Trân sắp khóc ra tiếng, ủy khuất mà nhìn Thẩm thị, bộ dạng thương tâm muốn chết.

“Việc này cứ quyết định như vậy đi.” Thẩm thị ép xuống sự đau lòng trong nội tâm, quay mặt đi không nhìn Ninh Như Trân nữa, lại gọi hai bà tử làm việc nặng tới, phân phó hai người nhất định phải đưa Ninh Như Trân đến thư viện Đức Nhã vào ngày mai, sự việc đã quyết định chắc chắn rồi, không cho phép sửa đổi.

Tại Y Lan Viện, Ninh Như Ngọc nhận được thư của viện trưởng thì rất vui mừng, chữ viết của ngài ấy là ngàn vàng khó cầu, căn bản không thể mua được ở bên ngoài, mặc dù chỉ là một phong thư bảo nàng trở về thư viện đi học, nội dung cũng rất đơn giản, nhưng chữ viết lại cực kỳ trân quý.

Ninh Như Ngọc cực kỳ yêu thích chữ viết của viện trưởng thư viện, nhìn đi nhìn lại mấy lần, sau đó cẩn thận gấp lại như cũ bỏ vào phong thư rồi đặt ở ngăn kéo bên phải trong thư phòng.

Trong lúc thỉnh an buổi tối, Ninh Như Ngọc nói với Từ thị và Ninh Khánh An về việc ngày mai nàng sẽ về thư viện Đức Nhã dành cho nữ tử để đi học lại, Từ thị và Ninh Khánh An đều quan tâm dặn dò vài câu, Ninh Như Ngọc nghe lời đáp ứng hết rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Ninh Như Ngọc cố ý dậy sớm nửa canh giờ, thay lễ phục của thư viện, dùng qua đồ ăn sáng, rồi lại đến Quế Hương Uyển gặp Từ thị.


Từ thị luyến tiếc nhìn Ninh Như Ngọc, đích thân đưa nàng ra tận cửa, giơ tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nàng, vẻ mặt ôn nhu nói: “Trên đường phải cẩn thận, chú ý an toàn.”

“Con đã biết, nương.” Ninh Như Ngọc cười ngọt ngào với Từ thị, lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ trên má trông rất đáng yêu.

Sau khi Thẩm thị và Ninh Như Trân tới, mấy người hành lễ chào hỏi, Ninh Như Trân bĩu môi, vẻ mặt mất hứng không vui, Thẩm thị tự mình đưa nàng ta lên xe ngựa, lại dặn dò bà tử đi theo vài câu thì mới tính là tạm thời yên tâm.

Ninh Như Ngọc nói lời tạm biệt với Từ thị, Từ thị lại sờ đầu nàng, cười lưu luyến nhìn nàng đỡ tay Bích Hà trèo lên xe ngựa.

Từ thị lại phân phó vài câu với bà tử cùng xa phu, xe ngựa mới bắt đầu chuyển động, dần dần đi ra khỏi phủ Ngụy Quốc Công, mãi đến khi khuất bóng không thể nhìn thấy.

Xe ngựa chạy trên đường, Ninh Như Trân bạnh mặt không nói lời nào, cả người tản ra khí nóng hừng hực vì tức giận quá độ. Ninh Như Ngọc nhìn bộ dáng kia của nàng ta, rất giống người khác thiếu nàng ta một ngàn tám trăm lượng không trả, dứt khoát ngồi ra xa một chút, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ninh Như Trân thấy Ninh Như Ngọc không để ý tới nàng ta, trong lòng càng giận dữ, nhưng lại không dám làm gì Ninh Như Ngọc, chỉ có thể phát giận với nha hoàn đi theo nàng ta, chỉ huy nha hoàn lúc phải làm như này, lúc phải làm như kia, khi thì bóp bả vai, khi thì đấm chân cho nàng ta, sau đó lại vô cớ gây rối mà trách cứ nha hoàn làm việc không tốt, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

“Nếu ngươi không muốn ngồi trên xe ngựa thì đi xuống đi!” Ninh Như Ngọc bỗng chốc mở to mắt mà nói.

_______________
Tác giả có lời muốn nói: Đình Đình nổi bão rồi, Ninh Như Trân chính là người ngu xuẩn.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương