Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương
-
Chương 149: Quỷ diện tướng quân sủng kiều nương
Edit: Hanna
“A ——! Phúc ca nhi!” Phía trước truyền đến một tiếng kêu kinh hãi, Ninh Như Ngọc nghe được tiếng kêu này thì không thoải mái mà nhíu mày, đứa nhỏ gọi là Phúc ca nhi kia đụng vào trên đùi nàng rất mạnh, không thể khống chế được thân mình nho nhỏ mà đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, mở miệng lớn tiếng khóc oa oa, nàng muốn xoay người lại để nâng đứa nhỏ dậy, vừa mới chuẩn bị làm thì phía trước lại truyền đến tiếng kêu sợ hãi đặc biệt bén nhọn chói tai, tràn ngập kinh hoảng và sợ hãi, dường như đang lên án nàng sẽ làm gì bất lợi đối với đứa nhỏ này.
Ninh Như Ngọc dừng động tác, ngẩng đầu nhìn về phía tiếng kêu sợ hãi kia truyền đến, nhìn thấy một thân ảnh màu tím nhạt như điên cuồng vọt lại đây, bế đứa bé vừa ngã ngồi dưới đất lên rồi gắt gao ôm vào trong ngực, biểu tình đề phòng nhìn chăm chú vào Ninh Như Ngọc, ánh mắt của nàng ta tràn ngập địch ý, dường như nàng là người xấu làm ra tội ác không thể tha thứ, lời nói ra miệng cũng không hề xuôi tai: “Hầu phu nhân, ngươi muốn làm gì Phúc ca nhi, hắn còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu, ngươi có gì bất mãn thì trực tiếp hướng về ta đây này, không cần xuống tay với một đứa nhỏ chưa tới ba tuổi.”
“Đường di nương, ngươi nói lời này là có ý gì? Ta không hề làm gì với hắn, đây là chính hắn chạy tới đụng phải ta trước, hắn là một đứa nhỏ chưa đến ba tuổi, đụng vào ta, ta cũng không tệ đến mức muốn làm gì hắn, ngươi vô duyên vô cớ hắt nước bẩn lên người ta là có ý gì?” Ninh Như Ngọc nhíu mày nhìn Đường di nương trước mắt, không hề có hảo cảm với nàng ta một chút nào, đời trước nàng ta chính là thích lúc kinh lúc rống như này, nghe gió tưởng mưa, nói chuyện không dùng đầu óc, lời nói để ngoài miệng, đặc biệt càn quấy, quả thật cực kì giống với Đường thị, hai người lại cùng họ Đường, mặc dù không phải một nhà, cũng không có quan hệ thân thích, nhưng lại cho Ninh Như Ngọc có cảm giác chính là họ Đường đều vô cùng đáng ghét.
Đời trước Ninh Như Ngọc mãi không có đứa nhỏ, Đường di nương mang thai trước, Ninh Như Ngọc cũng chưa từng nói qua muốn ôm đứa nhỏ của nàng ta đến nuôi bên người mình, chỉ có một hồi nhanh mồm nhanh miệng nói một câu nàng cũng là mẫu thân của đứa nhỏ này mà thôi, vậy mà Đường di nương bắt đầu không buông tha, luôn miệng nói Ninh Như Ngọc muốn cướp đứa nhỏ của nàng ta, trời biết đất biết Ninh Như Ngọc chưa từng có tính toán như vậy, chính bởi vì mẫu thân thân sinh mất sớm nên ngay từ khi nàng còn nhỏ đã phải ăn không ít khổ, nàng hiểu rõ bắt một đứa nhỏ rời đi mẫu thân thân sinh là một việc tàn nhẫn cỡ nào, làm sao nàng có thể đoạt đi đứa nhỏ của Đường di nương chứ? Đây hoàn toàn là do Đường di nương suốt ngày tự mình nghi thần nghi quỷ mà nghĩ ra, không hề có liên quan gì tới Ninh Như Ngọc, cuối cùng Ninh Như Ngọc vô tội bị người hại chết, Đường di nương còn ở sau lưng dùng ngôn ngữ bất kính nguyền rủa nàng, cố tình nói lời bịa đặt về nàng, điều này khiến cho một chút hảo cảm của Ninh Như Ngọc đối với nàng ta cũng biến mất hoàn toàn.
Giờ này khắc này, Ninh Như Ngọc mắt lạnh nhìn Đường di nương trước mắt, nàng đã có nhận thức mới về năng lực trả đũa của nàng ta, rõ ràng là con trai của nàng ta là Phúc ca nhi đụng phải nàng trước, nàng ta lại xoay người chất vấn trước xem nàng đã làm cái gì với Phúc ca nhi, nàng ta cho rằng mỗi người đều có tâm tư bất chính như nàng ta sao?
“Đường di nương, không phải ai cũng giống như trong tưởng tượng của ngươi, khi chưa làm rõ chân tướng mọi việc thì đừng mở miệng lung tung, cẩn thận họa từ miệng mà ra!” Hiện giờ Ninh Như Ngọc đã có thể thuần thục bày ra dáng vẻ lạnh lùng giống Hoắc Viễn Hành, sắc mặt lạnh lẽo, uy nghiêm khiếp người.
“Ngươi, ngươi uy hiếp ta, ngậm máu phun người, ngươi dọa nhi tử của ta phát khóc, ngươi còn bôi nhọ là hắn đụng phải ngươi, hắn chỉ là một đứa bé chưa đến ba tuổi, làm sao có thể đụng vào ngươi? Chính là ngươi đụng phải hắn!” Đường di nương dùng hai tay ôm chặt Phúc ca nhi, gương mặt trứng ngỗng cũng coi như xinh đẹp hoàn toàn suy sụp xuống dưới, vô cùng ủy khuất mà lên án hành động của Ninh Như Ngọc, cứ như thể Ninh Như Ngọc thật sự bắt nạt mẫu tử bọn họ.
“Ha!” Ninh Như Ngọc cười nhạo một tiếng, Đường di nương này trợn mắt nói dối, đổi trắng thay đen, làm như người khắp thiên hạ đều thiếu nợ nàng ta không bằng khiến nàng bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, nàng ta nghĩ rằng tất cả mọi người chung quanh đều là kẻ ngốc hả, chỉ có một mình nàng ta là người thông minh nhất sao?
Ninh Như Ngọc chỉ vào Phúc ca nhi trong lòng ngực nàng ta, nói: “Đường di nương, tốt nhất ngươi phải nghĩ cho kỹ, hắn là một đứa nhỏ bé xíu như vậy, nếu thật sự bị ta đụng vào thì sẽ chỉ tùy tiện khóc hai tiếng đơn giản như vậy mới là lạ!”
“Đây là ngươi thừa nhận ngươi dụng ngã hắn ư?” Đường di nương nhướng mày nhìn Ninh Như Ngọc, dáng vẻ đắc ý dào dạt, cứ bắt lấy giả thiết mà Ninh Như Ngọc vừa nói không nhả, không buông tha, càn quấy gào thét.
“Quả thật không thể nói lý với ngươi!” Ninh Như Ngọc lười phải tranh luận với nàng ta, nói chuyện với người không có đầu óc như nàng ta thì vĩnh viễn không thể nói rõ, nàng vòng qua Đường di nương muốn rời đi.
“Ngươi không được đi, ngươi đụng phải Phúc ca nhi của ta mà muốn chạy đi như vậy hả, không có cửa đâu!” Đường di nương bắt lấy tay áo của Ninh Như Ngọc không chịu buông tay, khuôn mặt trứng ngỗng lộ ra biểu cảm phẫn nộ, ánh mắt nhìn về phía Ninh Như Ngọc như muốn phun lửa, kêu gào bắt Ninh Như Ngọc phải bồi lễ xin lỗi, nếu không sẽ không để yên.
“Ngươi buông ta ra!” Ninh Như Ngọc lạnh nhạt nói, thật sự muốn mắng nàng ta bệnh tâm thần.
“Ta không buông, ngươi mà không bồi lễ xin lỗi thì ta không buông!” Đường di nương gắt gao bắt lấy ống tay áo của Ninh Như Ngọc không buông tay, nói rõ muốn dây dưa với nàng đến cùng.
“Các ngươi đang làm gì vậy?” Khi hai người đang dây dưa không thôi thì bên cạnh truyền tới một giọng nam tính, thanh âm trầm thấp, uy nghiêm mười phần mười.
Ninh Như Ngọc và Đường di nương quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc Viễn Hành và Hoắc Viễn Thành cùng nhau đi tới.
Ninh Như Ngọc kỳ quái không hiểu vì sao Hoắc Viễn Hành và Hoắc Viễn Thành lại đi cùng nhau, nhưng hiện tại cũng không phải lúc rối rắm điều này, mà phải giải quyết phiền phức trước mắt đã.
“Có chuyện gì vậy?” Hoắc Viễn Thành đi lên phía trước, nhìn Ninh Như Ngọc, lại nhìn Đường di nương, còn có Phúc ca nhi đang khóc nức nở trong lòng ngực của Đường di nương.
“Lão gia, ngươi phải làm chủ cho hai nương con chúng ta, Phúc ca nhi còn nhỏ như vậy, bị ủy khuất cũng sẽ không nói, chỉ có người làm nương như ta sẽ lấy lại công bằng cho hắn.” Đường di nương nói vô cùng đáng thương, nước mắt chảy xuống theo khóe mắt, ôm Phúc ca nhi khóc nức nở, bả vai còn không ngừng run rẩy.
Ninh Như Ngọc nhìn mà ghê tởm muốn chết, thầm nghĩ chỉ có ngươi biết khóc hả? Cho rằng người khác không biết khóc sao?
Đời trước bởi vì Đường di nương khóc lóc mà Ninh Như Ngọc ăn không ít thiệt thòi, lúc đó Đường di nương vì tranh đoạt Hoắc Viễn Thành, khiến cho Hoắc Viễn Thành hiểu lầm nàng, không thiếu giả vờ khóc lóc trước mặt Hoắc Viễn Thành, hơn nữa nàng ta diễn vô cùng tốt, còn vừa khóc vừa nói, nửa ngày còn chưa nói xong, riêng việc đó cũng đủ khiến người tay vội chân loạn.
Nhưng hiện tại đã khác xưa, mặc dù nàng không hề muốn đoạt sự chú ý của Hoắc Viễn Thành, nhưng ngã một lần thì phải khôn hơn một chút, vì không để Đường di nương trả đũa, đổi trắng thay đen, ăn vạ lên đầu nàng, Đường di nương khóc, nàng cũng sẽ khóc, hơn nữa khóc đáng thương không kém Đường di nương.
“Minh Tông……” Ninh Như Ngọc vô cùng đáng thương mà gọi Hoắc Viễn Hành một tiếng, hai mắt đỏ hoe chạy về phía chàng, nhào vào trong lòng ngực chàng, mở to một đôi mắt lã chã chực khóc nhìn chàng, phát huy cảm giác vừa đau thương vừa bất lực tới cực hạn, yếu ớt mà nghẹn ngào nói: “Minh Tông, thiếp không làm, thiếp thật sự không làm, thiếp không có đụng vào Phúc ca nhi, là chính hắn đột nhiên chạy tới đụng vào thiếp, trên đùi thiếp vẫn còn đau đây này, Đường di nương không phân đen trắng xanh đỏ mà chạy tới, chỉ vào thiếp, nói thiếp đụng ngã Phúc ca nhi, còn muốn thiếp nhận lỗi với Phúc ca nhi, nhưng rõ ràng là hắn đụng phải thiếp mà, hắn còn nhỏ như vậy, thiếp cũng không muốn so đo với hắn.”
Hoắc Viễn Hành ôm Ninh Như Ngọc vào trong ngực, nghe nàng khóc lóc kể lể, lập tức hiểu rõ đây là nàng bị Đường di nương ăn vạ, mấy năm nay Đường di nương làm gì trong hầu phủ, chàng vẫn có nghe được chút ít, biết Đường di nương cũng không phải đóa hoa trắng như mặt ngoài, thoạt nhìn là dáng vẻ yếu ớt nhu nhược, nhưng tâm tư không hề đơn thuần như vậy, cũng không biết nàng ta ăn vạ Ninh Như Ngọc là có ý đồ gì.
Bên kia Đường di nương quả nhiên đang khóc lóc kể lể với Hoắc Viễn Thành, Phúc ca nhi nhìn thấy nàng ta khóc đến lợi hại, cũng khóc lớn theo, trong lúc nhất thời Hoắc Viễn Thành bị cuốn lấy mà luống cuống tay chân.
Thấy một màn như vậy, Hoắc Viễn Hành nhăn chặt mày, gọi Hoắc Viễn Thành một tiếng đại ca, nói: “Đại ca, ầm ĩ như vậy cũng không thể giải quyết được việc gì, trước hết ngươi vẫn nên dẫn các nàng đi đi.”
Có Hoắc Viễn Hành lên tiếng, Hoắc Viễn Thành vội kêu hạ nhân dẫn Đường di nương và Phúc ca nhi đi xuống, Đường di nương lôi kéo tay áo của Hoắc Viễn Thành, lé mắt nhìn về phía Hoắc Viễn Hành, há miệng thở dốc, muốn nói không đi, nhưng đối diện với ánh mắt sắc bén của Hoắc Viễn Hành, trong lòng đột nhiên rơi lộp bộp, ý thức được hắn chính là Qủy diện tướng quân giết người không chớp mắt, nếu đối đầu với hắn thì không có chỗ tốt, lập tức nuốt xuống lời nói đã đến bên miệng, tâm bất cam tình bất nguyện mà ôm Phúc ca nhi rời đi theo hạ nhân.
Hoắc Viễn Hành hỏi Hoắc Viễn Thành: “Đại ca thấy chuyện này thế nào?”
Hoắc Viễn Thành nhấp nhấp miệng, khổ nỗi hắn vừa mới có việc đi cầu Hoắc Viễn Hành, không ngờ gặp Đường di nương và Ninh Như Ngọc cãi nhau loạn xạ, với thái độ bảo vệ của Hoắc Viễn Hành đối với Ninh Như Ngọc, cũng biết chàng muốn xử lý như thế nào, khẳng định là phải làm bộ không phát sinh chuyện gì.
“Ôi dào, chỉ là đứa nhỏ bị té ngã một cái, cũng không phải việc gì lớn, chỉ do Đường di nương phóng đại quá lên mà thôi.” Hoắc Viễn Thành còn cần Hoắc Viễn Hành hỗ trợ, làm sao dám đắc tội chàng, biết Hoắc Viễn Hành coi trọng Ninh Như Ngọc, lập tức cười ha ha nói với Ninh Như Ngọc: “Nhị đệ muội, ngươi đừng chấp nhặt nàng ta, nàng ta chỉ là một phụ nhân vô tri ở hậu trạch mà thôi!”
Ninh Như Ngọc bĩu môi, thầm nghĩ đời trước hắn không hề nói Đường di nương như vậy, mỗi khi nói tới Đường di nương thì đều nói nàng ta là đóa hoa giải ngữ, nàng ta là người mềm mại dịu dàng, hiện tại đã biến thành phụ nhân vô tri ở hậu trạch, quả nhiên không thể tin vào lời nói của tra nam.
“Không có việc gì, Phúc ca nhi còn nhỏ, mặc dù đụng vào ta nhưng ta cũng sẽ không so đo với hắn, đại ca trở về phải tận lực an ủi Đường di nương đi.” Ninh Như Ngọc cố ý cường điệu hai chữ “an ủi” một chút, nhiễm ý trào phúng.
“Tốt, tốt, Nhị đệ muội nói đúng.” Hiển nhiên Hoắc Viễn Thành không hiểu ẩn ý trong lời nói của Ninh Như Ngọc, cười phụ họa.
Ha! Ninh Như Ngọc kéo khóe miệng, cảm thấy thật buồn cười.
“Đại ca, ngươi trở về thăm Phúc ca nhi đi, chúng ta cũng muốn quay về.” Hoắc Viễn Hành nói xong, dẫn Ninh Như Ngọc rời đi.
Hoắc Viễn Thành đứng tại chỗ, vẫn luôn nhìn theo thân ảnh hai người đi xa, ý vị không rõ mà hừ lạnh một tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook