Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương
Chương 132: Quỷ diện tướng quân sủng kiều nương


Edit: Hanna

Tô ma ma nói: “Nhị phu nhân nói có lý, hiện giờ mọi việc đều không thuận lợi với Đại gia, tất nhiên lão phu nhân có chút bất công. Nhưng nếu Đại gia có thể lấy được một thê tử có gia thế hiển hách, thân phận tôn quý, có thể giúp đỡ con đường làm quan của Đại gia trong triều, vậy chắc chắn có thể giúp Đại gia lấy lại sĩ khí làm chính sự, thậm chí nâng cao một bước, Đại gia có tiền đồ, Nhị phu nhân cũng được thơm lây, lão phu nhân tự nhiên sẽ phải bận tâm hơn một chút.”


“Tuy nói như vậy, nhưng biện pháp này dùng được không?” Đường thị ngồi xuống giường, thở dài một hơi, nói: “Đáng lẽ Viễn Thành còn có cơ hội lấy được nữ nhi của Hiến quận vương, tốt xấu gì cũng là tông thân hoàng thất, thân phận cao quý hơn Ninh Như Ngọc nhiều, hơn nữa còn có thể giúp được Viễn Hành trên triều, ai ngờ Viễn Thành chê nữ nhi nhà người ta xấu, nhất định không đồng ý, thế là không đâu lại bỏ lỡ cơ hội cực kì tốt đẹp này.” Đường thị không thể không tiếc hận nói.

Tô ma ma vội nói: “Hình như nữ nhi của Hiến quận vương còn chưa đính hôn đâu.”

Đường thị vẫy vẫy tay: “Không được, đã từ chối rồi, làm sao có khả năng nữa?”

“Sự thành do người!” Tô ma ma nói.

Đường thị ngẩn người, nói: “Để ta suy nghĩ lại, để ta suy nghĩ lại.” Trên thực tế bà ta cũng không muốn lấy một nữ nhân xấu xí về khiến nhi tử của mình bị thiệt thòi.

Sùng An Đường, Ninh Như Ngọc bảo Bích Hà giao sổ sách ghi chép của hồi môn cho nàng, đến bây giờ nàng mới biết rốt cuộc Từ thị và Ninh Khánh An đặt mua cho nàng bao nhiêu của hồi môn, riêng ngân phiếu đã có hai vạn lượng, có ba gian cửa hàng buôn bán tốt có mặt tiền trên đường lớn Chu Tước, một thôn trang ở ngoại thành, còn đặt mua một ngàn mẫu ruộng nước và 800 mẫu núi rừng ở quê quán, ngoài ra còn có đồ cổ, tranh chữ, đồ trang sức, lăng la tơ lụa,… Tính ra, nàng giàu tới chảy mỡ, có thể thấy được Từ thị và Ninh Khánh An yêu thương nàng như thế nào.

Hoắc Viễn Hành đi vào trong phòng thì nhìn thấy Ninh Như Ngọc ngồi trước bàn phát ngốc, chàng vươn ngón tay ra rồi quơ quơ trước mắt nàng: “Nàng nghĩ cái gì vậy?”


Ninh Như Ngọc nhìn chàng một cái, cái mũi chua xót, nói: “Thiếp nhớ nương của thiếp.”

Hoắc Viễn Hành kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn nàng rồi mềm giọng nói: “Ngày mai lại mặt, ta trở về cùng nàng.”

Sáng sớm hôm sau, khi Hoắc Viễn Hành tỉnh lại thì Ninh Như Ngọc còn đang ngủ, chàng cúi đầu nhìn nữ nhân ngủ ngon lành trong lòng ngực, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, dung nhan an tĩnh tốt đẹp, thân mình mềm mại nhỏ xinh, mỗi một chỗ đều vô cùng xinh đẹp, khiến chàng thích không ngừng được, mỗi một ngày có nàng bên cạnh đều cực kì tốt lành, hạnh phúc ngọt ngào.


Hoắc Viễn Hành không nỡ đánh thức nàng, cẩn thận nhẹ nhàng đặt nàng gối đầu lên trên gối, sau đó kéo chăn mỏng đắp lên người nàng, khi làm thì đúng lúc nhìn thấy hai đại bạch thỏ trắng nõn đáng yêu trước ngực nàng, trên đại bạch thỏ còn có một dấu răng thật sâu, dấu vết xanh xanh tím tím như bị ngược đãi, lên án việc làm tàn nhẫn vào tối hôm qua của chàng.

Hoắc Viễn Hành híp hai mắt lại, cảm thấy hơi đau lòng, đưa tay khẽ vuốt ve dấu răng kia, trong lúc mơ ngủ, Ninh Như Ngọc cảm giác được chàng đang đụng vào người mình, nhắm chặt hai mắt mà nhỏ giọng lầm bầm một tiếng “Từ bỏ”, điều này giống như thuốc đánh thức con mãnh thú, lập tức kích thích Hoắc Viễn Hành khiến toàn bộ máu nóng chảy thẳng xuống khúc nào đó trong thân thể, làm chàng đột nhiên hít sâu một hơi khí lạnh, nhanh chóng mở mắt, kéo chăn đắp lên người nàng rồi vội vàng xuống giường.

Hoắc Viễn Hành nhẹ tay nhẹ chân mà đi tới trước tấm bình phong lấy quần áo mặc vào, sau đó tay chân nhẹ nhàng mà đi ra nội thất, giống như là kẻ trộm lén lút, Bích Hà đang chờ ở gian ngoài nhìn thấy dáng vẻ kia của chàng, suýt chút nữa không nhịn được mà cười ra tiếng.

“Hầu Gia…….”

“Suỵt, nhỏ giọng một chút, đừng đánh thức phu nhân.”

Bích Hà vừa định mở miệng, Hoắc Viễn Hành đã vội vàng làm động tác bảo nàng nói nhỏ thôi, đừng đánh thức Ninh Như Ngọc.

Bích Hà thành thật gật đầu, Hoắc Viễn Hành quay đầu lại nhìn về phía nội thất, xác định Ninh Như Ngọc còn an tĩnh ngủ trên giường, mới phản ứng lại rồi cất bước đi ra ngoài.

Trần ma ma đã chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Hoắc Viễn Hành đi ra, nhanh chân tiến lên phía trước hai bước rồi hành lễ, nói: “Hầu Gia, lễ vật lại mặt đã được chuẩn bị tốt.”

Hoắc Viễn Hành gật đầu: “Vất vả cho ngươi rồi.”

“Đây là việc nô tỳ nên làm.” Trần ma ma nói.

Hoắc Viễn Hành dặn dò: “Hiện tại vẫn còn sớm, chút nữa xuất phát đi Ninh phủ cũng không muộn, để phu nhân ngủ thêm một lát, nửa canh giờ sau hãy gọi nàng dậy.”

“Vâng, nô tỳ nhớ kỹ.” Trần ma ma nói.

Hoắc Viễn Hành lại nói: “Hôm qua phu nhân nói muốn ăn bánh bao nhân trứng sữa, bảo phòng bếp làm một ít đi, lát nữa dùng làm đồ ăn sáng.”


Trần ma ma nói: “Nô tỳ lập tức bảo phòng bếp đi làm.”

“Ừ, ngươi đi đi.”

Trần ma ma hành lễ với Hoắc Viễn Hành, xoay người đi về phía phòng bếp. Hoắc Viễn Hành chợt đứng lại phía dưới hành lang, cất bước đi ra khỏi Sùng An Đường, đi tới nơi luyện võ.

Để thuận tiện cho việc luyện võ, nơi luyện võ được xây dựng không xa Sùng An Đường, từ cửa hông của Sùng An Đường đi ra ngoài, xuyên qua một cổng vòm hình tròn là đến, nơi này có sân rất rộng, được phối trí đầy đủ, năm đó khi lão Vũ An Hầu xây dựng nơi luyện võ này đã phí không ít tâm tư, là một nơi tương đối quan trọng của phủ Vũ An Hầu, đương nhiên, hiện tại cũng giống nhau.

Hoắc Viễn Hành luyện võ trong gần nửa canh giờ, khắp người là mồ hôi, nhìn thấy trời không còn sớm, Ninh Như Ngọc cũng nên rời giường, chàng phải đi về ăn bữa sáng với Ninh Như Ngọc, vì thế chàng dọn dẹp một chút rồi quay về.

Đầu tiên, Hoắc Viễn Hành đi tới phòng tắm rửa mặt, thay một bộ quần áo mới rồi mới trở lại, khi vào phòng, đúng lúc thấy Ninh Như Ngọc đang ngồi chải đầu trước bàn trang điểm, chàng đi ra phía trước, đánh giá gương mặt phản chiếu trong gương của nàng, khen ngợi: “Hôm nay búi tóc thật là đẹp mắt.”

Ninh Như Ngọc nhìn xuyên qua gương mỉm cười với chàng, nói: “Hôm nay được về nhà, đương nhiên thiếp phải trang điểm thật xinh đẹp mới được.”

Đây là muốn nói cho nhà mẹ đẻ biết, nàng gả đến phủ Vũ An Hầu rất tốt, Hoắc Viễn Hành đối xử rất tốt với nàng, nàng thật sự rất hạnh phúc, Từ thị và Ninh Khánh An không cần lo lắng cho nàng.

Hoắc Viễn Hành hiểu ý của nàng, giơ tay gọi Bích Hà đến trước mặt, nhỏ giọng sai bảo nàng ấy vài câu, Bích Hà gật đầu đồng ý, xoay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, ôm một cái tráp màu đỏ khắc hoa bốn mặt tiến vào.

Hoắc Viễn Hành nhận lấy cái tráp trong tay Bích Hà, đi tới bên người Ninh Như Ngọc, dùng tay mở tráp ra, bên trong là một bộ trang sức bằng vàng nạm ngọc, trâm cài, châu hoa, hoa tai, vòng cổ, thủ công tinh xảo xinh đẹp, hình thức mới mẻ độc đáo, vừa thấy đã khiến người không rời mắt được.

“Đây là trang sức mà vài ngày trước ta sai người làm, hôm qua vừa mới làm xong, đúng lúc có tác dụng vào hôm nay, nàng thử xem có đẹp hay không.” Hoắc Viễn Hành nói.

“Thật đẹp.” Ninh Như Ngọc đưa tay cầm lấy một chiếc hoa tai rồi ướm thử lên lỗ tai, nhìn vào trong gương nói.


Hoắc Viễn Hành lấy hoa tai từ trong tay nàng rồi tự tay đeo lên cho nàng, sau đó cẩn thận quan sát một chút, vừa lòng nói: “Đẹp.”

Tiếp theo, Hoắc Viễn Hành lại giúp nàng đeo mấy món trang sức khác, cho đến khi Ninh Như Ngọc trang điểm thật xinh đẹp rực rỡ thì mới dừng lại.

“Đình Đình thật đẹp.” Hoắc Viễn Hành hôn một cái lên mặt Ninh Như Ngọc.

Ninh Như Ngọc đỏ ửng mặt, giơ tay che lại nơi chàng vừa hôn, đôi mắt trong trẻo sáng ngời nhìn chàng.

Hoắc Viễn Hành khẽ cười một tiếng, dắt tay nàng: “Đi thôi, bữa sáng đã xong rồi.”

Hai người rời bước đi tới phòng khách dùng đồ ăn sáng, trên bàn bày cháo tổ yến, bánh bao nhân trứng sữa, sủi cảo nhân thịt, bánh bao nhỏ.

“Bánh bao nhân trứng sữa có vẻ rất ngon.” Ninh Như Ngọc nói.

“Nếm thử đi, ta cố ý bảo phòng bếp làm đó.” Hoắc Viễn Hành dùng chiếc đũa gắp một cái bánh bao nhân trứng sữa đặt vào trong bát của nàng, lại múc cho nàng một bát cháo tổ yến.

Ninh Như Ngọc cắn một miếng bánh bao nhân trứng sữa, uống một ngụm cháo tổ yến, mỉm cười nói: “Thật ngon.”

“Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.” Hoắc Viễn Hành lại gắp cho nàng một cái sủi cảo nhân thịt.

“Chàng cũng ăn đi.” Ninh Như Ngọc gắp cho Hoắc Viễn Hành một cái bánh bao nhỏ.

Hoắc Viễn Hành ăn cơm rất nhanh, trong chốc lát đã ăn xong hai bát cháo, nửa lồng bánh bao nhỏ, nửa lồng sủi cảo nhân thịt, Ninh Như Ngọc thì nhai chậm nuốt kĩ, mới ăn được nửa bát cháo và một cái bánh bao nhân trứng sữa, một cái sủi cảo nhân thịt, Hoắc Viễn Hành thấy thế thì thả chậm tốc độ ăn để chờ nàng, sau thời gian hai chén trà, Ninh Như Ngọc ăn no, Hoắc Viễn Hành mới buông bát đũa xuống.

Dùng xong bữa sáng, hai người nghỉ ngơi một lát, quản sự tiến vào bẩm báo xe ngựa đã chuẩn bị xong, hai người đi cùng nhau ra cửa, mang theo lễ vật lại gặp cực kì phong phú, ngồi lên xe ngựa đi Ninh phủ.

Xe ngựa chạy ra ngõ nhỏ, rất nhanh đã ra đường lớn, trên đường truyền đến tiếng gào thét rao hàng, vô cùng náo nhiệt.

Ninh Như Ngọc nhìn ra bên ngoài xuyên qua rèm cửa, Hoắc Viễn Hành nói: “Ngày khác ta dẫn nàng ra ngoài đi dạo.”


Ninh Như Ngọc nghiêng đầu nhìn chàng, nói: “Thiếp chỉ tùy tiện nhìn mà thôi.”

Hoắc Viễn Hành véo má nàng nhè nhẹ: “Nàng quên là gần đây ta rất rảnh à, dù sao cũng không có việc gì, có thể đi dạo cùng nàng.”

Ninh Như Ngọc cười nói: “Vậy thì được nha.” Cùng nhau đi dạo cùng nhau hẹn hò, cảm giác thật tốt.

Xe ngựa rất nhanh đã tới Ninh phủ, Từ thị và Ninh Khánh An đã sớm nhận được tin tức, xe ngựa vừa dừng lại ở cổng lớn của Ninh phủ, Từ thị và Ninh Khánh An đã ra ngoài đón hai người.

Hoắc Viễn Hành đỡ Ninh Như Ngọc xuống xe ngựa, bước nhanh tiến lên hành lễ với Từ thị và Ninh Khánh An.

Từ thị và Ninh Khánh An đều rất vui mừng, mặt mày tươi cười đánh giá nữ nhi và con rể trước mắt.

“Cha, nương.” Ninh Như Ngọc ngọt ngào chào hai người, nàng mặc áo ngoài màu đỏ thêu hoa, trên đều sơ búi tóc phụ nhân, trang điểm cực kì xinh đẹp, nét mặt tỏa sáng, dáng vẻ rực rỡ lóa mắt, Từ thị nhìn là biết nàng trải qua cuộc sống rất tốt.

Sau đó mấy người cùng nhau đi vào phủ, từ thị kéo Ninh Như Ngọc vào trong phòng để tâm sự, Hoắc Viễn Hành và Ninh Khánh An đi tới thư phòng.

Ở trong phòng, Từ thị quan sát Ninh Như Ngọc một cách cẩn thận kỹ lưỡng, trên người mặc tơ lụa tốt nhất, trên đầu là trang sức tinh xảo, mỗi thứ đều tinh tế đẹp mắt, mỗi thứ đều cực kì dụng tâm, có thể thấy được về vật chất thì cuộc sống không tồi, nhưng bà vẫn lo lắng, ai bảo bà chỉ có một nữ nhi duy nhất là nàng chứ?

“Hoắc Viễn Hành có tốt với con không?” Từ thị lo lắng nhất là điều này.

Ninh Như Ngọc vừa nghe đã hiểu dụng ý mà Từ thị hỏi câu này, không khỏi đỏ mặt, xấu hổ thẹn thùng mà gật đầu: “Chàng rất tốt với con.”

Từ thị nhìn nàng đỏ mặt thẹn thùng thì biết được nàng thật sự sống rất tốt, bà yên tâm hơn rất nhiều, lại hỏi nàng: “Người của Hoắc gia có dễ ở chung không?”

Ninh Như Ngọc dừng một chút, mỉm cười nói: “Khá dễ ạ.”

Nàng và Hoắc Viễn Hành yêu nhau, tất nhiên Hoắc Viễn Hành rất tốt với nàng, lão phu nhân Khương thị thích Hoắc Viễn Hành, yêu ai yêu cả đường đi nên cũng đối xử tốt với nàng, Đường thị vẫn âm dương quái khí như đời trước, nhưng vẫn còn có thể ứng phó được, tạm thời không có lui tới gì với Hoắc Viễn Thành, còn những người khác, nàng không cần phải đế ý tới, tình huống ở đời này tốt hơn rất nhiều so với ở đời trước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương