Chương 8: Tinh Thành cũng không yên ổn

Tam Cẩu vốn thuộc thể loại không chịu ngồi yên, cậu muốn nghiên cứu thảo luận với Giang Dược về chuyện quái dị tối hôm qua, nhưng lại cảm thấy đang có người ngoài nên không tiện lắm, điều đó khiến cậu phải kìm nén cực kỳ khó chịu.

Bác tài Chu cũng là người ở Tinh Thành, bình thường chở hàng cho người khác, ra bắc vào nam, miệng mồm nhanh nhẩu, suốt cả đoạn đường liên tục tuôn ra các loại tiết mục ngắn, chay mặn không ngại, cũng bất kể Tam Cẩu có phải trẻ vị thành niên hay không, tay lái xe, miệng cũng lái xe, hai xe cùng lái, thể hiện tố chất tài xế lão thành cực kỳ ưu tú.

Dân lái xe đường trường lâu năm đặc biệt kiêng kỵ trò chuyện những thứ tà dị trên đường. Toàn bộ quãng đường lái xe tổng cộng gần ba tiếng đồng hồ, miệng của bác tài Chu cơ hồ không ngừng nghỉ, vậy mà tuyệt nhiên không hề nhắc gì tới chuyện của chiếc xe ca ngày hôm qua.

Nhà Giang Dược ở phía Đông thành phố, còn nhà bác tài Chu ở phía Bắc. Cho nên bác tài Chu chỉ có thể thả hai anh em họ xuống ngay ngã ba đường.

Sau đó hai anh em ngăn lại một chiếc taxi. Bước lên xe, Giang Dược trực tiếp báo tên khu dân cư của mình.

“Đi bến cảng Tân Nguyệt.”

Bến cảng Tân Nguyệt đã được xây gần hai chục năm, lúc mở bán cũng từng hot một thời, khá nổi tiếng ở Tinh Thành, tài xế lái taxi đương nhiên sẽ không lạ gì. Làm nghề lái thuê này, phải luôn có một tấm bản đồ sống ở trong đầu, vừa nghe nói khách cần đi bến cảng Tân Nguyệt sẽ lập tức tự động quy hoạch lộ tuyến ở trong đầu.

“Chú em này, hôm nay anh phải đi đường vòng, đại lộ Hà Diệp khúc bệnh viện Tinh Thành số hai đã bị phòng tỏa.”

“Cái gì? Đoạn đường giao thông đó bị phong tỏa?” Giang Dược nghe mà khó thể tin được.

Đại lộ Hà Diệp là một trong số các trục đường chính của Tinh Thành, nhất là đoạn ngay chỗ bệnh viện Tinh Thành số hai, bình thường kể cả không phải giờ cao điểm cũng thường xuyên bị kẹt xe. Ngay vào lúc giữa trưa này mà phong tỏa giao thông, có trời mới biết những con đường xung quanh sẽ bị kẹt khủng khiếp đến cỡ nào.

“Cũng không phải là gặp quỷ rồi đi? Anh đây chạy taxi mười một năm, tổng cộng chỉ gặp được hai lần đoạn đường Hà Diệp bị kiểm soát. Một lần trong đó vẫn là cách đây rất nhiều năm khi có thủ trưởng đến thị sát Tinh Thành.”

“Không lẽ thủ trưởng lại tới?”

“Lần này thật sự không phải, nghe nói là lâm thời kiểm soát. Hơn nửa giờ trước anh còn đón một vị khách từ bệnh viện số hai kìa. Nghe đồng nghiệp anh kể hình như bên bệnh viện số hai xảy ra chuyện.”

“Xảy ra chuyện gì?” Giang Dược bây giờ hễ cứ nghe tới xảy ra chuyện là lập tức mí mắt hắn sẽ giật liên hồi.

“Nghe bảo là có bệnh nhân ở phòng bệnh ICU nhảy lầu.” (Chú thích: ICU - Intensive Care Unit, nghĩa là đơn vị chăm sóc đặc biệt, nơi điều trị những bệnh nhân nặng)

“Chỉ mỗi việc nhảy lầu mà cũng phải kiểm soát giao thông?” cái lý do này ngay cả đứa trẻ như Tam Cẩu còn không lừa được.

Giang Dược trầm mặc. Khoan nói việc những lời này của người tài xế taxi không biết đã truyền qua truyền lại bao nhiêu lần, kể cả coi như là mới truyền lần đầu tiên, thì tin tức này cũng có rất nhiều điểm đáng nghi ngờ.

Bệnh nhân đã vào ICU, tức là đã hoàn toàn không có năng lực tự chăm lo cho bản thân. Vả lại, ai đã từng tới bệnh viện đều biết cửa sổ phòng bệnh cứng chắc đến cỡ nào, ngay cả thanh niên trai tráng thân thể kiện toàn muốn đẩy ra còn chưa hẳn đã làm được, nếu một bệnh nhân vào ICU có năng lực đó thì còn vào ICU làm cái gì?

Lui một vạn bước, cho dù chuyện đó có thật, cũng không đáng phải phong tỏa toàn bộ đoạn đường.

Mặt mày hớn hở, tài xế taxi nói với giọng có chút khoa trương: “Nghe người ta nói, việc này cực kỳ quái đản.”

“Quái đản tới mức nào?”

“Cửa phòng bệnh ICU không hề mở, toàn bộ là do bệnh nhân cứng rắn đẩy mở cửa sổ nhảy xuống. Phòng ICU tại tầng cao nhất của tòa nhà, khoảng chừng tầng thứ 18, nghe nói mặt đất xi măng bị đập ra nguyên một cái hố."

"Nhảy từ lầu 18 xuống, không tạc ra cái hố trên mặt đất mới gọi là quái đản."

"Tạc ra cái hố trên mặt đất đúng thật là không quái đản. Quái đản chính là, hiện trường không có vết máu, không có thi thể... Ngoại trừ một cái hố, không có gì cả! Đây mới gọi là quái đản!"

Nói đến đây, bản thân tài xế taxi đều nổi hết da gà, chột dạ liếc mắt vào hai bên kính chiếu hậu.

Nếu như giáo viên vật lý của Giang Dược ở đây, nhất định sẽ trích dẫn công thức, tính toán ra thế năng nhảy từ tầng 18 xuống lớn bao nhiêu, sinh ra bao nhiêu lực tác dụng, cuối cùng đạt được kết luận khoa học——

Chẳng những người nhảy ắt phải chết, mà dáng chết còn tương đối khó coi.

Tầng mười tám...

Giang Dược thực sự không còn sức đậu đen rau muống, rơi từ tầng 18 xuống mà người không thấy xác, không lẽ xuyên qua xuống mười tám tầng địa ngục luôn à?

Đương nhiên, các tài xế thường hay có thói quen nghề nghiệp là thích nghe tin đồn, sau đó tự hành suy diễn thêm mắm thêm muối, rồi đi kể lại mua vui hấp dẫn sự tò mò của khách.

Giang Dược coi như là đang nghe kể chuyện giật gân, dù cho chuyện giật gân này hơi có nhiều điểm khó mà cân nhắc, hắn cũng thật không muốn truy cứu rõ ngọn ngành.

Xe dừng trước cửa khu dân cư, tổng cộng hai mươi tám đồng. Giang Dược vẫn còn là học sinh, cũng không thường xuyên thanh toán bằng di động, mà quen trả bằng tiền mặt hơn.

Hắn đưa ba mươi, tài xế thành thạo lục ra hai đồng thối lại.

Giang Dược vừa tiếp nhận, bỗng nhiên một phát bắt lấy cổ tay tài xế. Hai mắt hắn nhìn thẳng chằm chằm lòng bàn tay tài xế, trên mặt hơi tỏ ra vẻ kinh ngạc.

Tài xế bị động tác bất thình lình của Giang Dược làm giật mình: "Chú em này, anh không phải loại hình như vậy a!"

Ông anh này tai to mặt lớn, mũi miệng đầy dầu mỡ, lại không tự biết thân biết phận suy nghĩ lệch lạc, còn tưởng rằng Giang Dược thấy sắc nổi lòng tham.

Giang Dược nháy mắt buông tay, cười khẽ đến mức không thể nhìn thấy: "Anh suy nghĩ nhiều quá đấy."

Rồi lại lập tức bổ sung: "Nói nhiều một câu, anh sắp gặp họa lớn."

Tài xế taxi chép miệng, lộ ra miệng đầy răng vàng: "Thế nào? Chú em định dọa dẫm anh? Anh đây mặc dù chưa lăn lộn giang hồ được mấy năm, nhưng một cú điện thoại vài phút có thể gọi đến năm trăm anh em đấy, chú em có tin không?"

Câu thông giữa người với người, quả nhiên là một việc rất lao lực.

Lời Giang Dược ra đến khóe miệng, ngẫm lại vẫn là nuốt trở vào. Nhìn đối phương cũng không giống người hiền lành, tội gì phải lấy mặt nóng dán mông lạnh kia chứ?

Hắn đẩy cửa xe, trực tiếp đi xuống.

"Dở hơi!" Tài xế mắng một tiếng, giẫm ga một cước nghênh ngang rời đi.

"Anh hai, có chuyện gì thế?" Quen thuộc tính cách anh hai mình bấy lâu nay, Tam Cẩu biết anh hai tuyệt đối sẽ không bắn tên không đích. Vừa rồi Giang Dược làm như vậy, nhất định là có nguyên nhân.

"Người tài xế này, tám phần là đụng thứ tà gì, hoặc chính là vừa làm chuyện thất đức. Đường số mệnh trên lòng bàn tay, rõ ràng đang bị một đường chỉ đen thôn phệ."

"Nghĩa là sao?" Tam Cẩu tò mò.

"Cũng không có ý gì khác, theo anh suy tính, anh ta ước chừng phải giảm hai mươi năm tuổi thọ."

"Nghe sao mơ hồ vậy?" Tam Cẩu giật mình.

"Ba thứ này vẫn luôn mơ hồ như thế. Chỉ có thể nói cho người hữu duyên nghe, đa số người còn chả thèm tin. Cho nên anh vừa rồi cũng không nói thẳng ra."

"Không nói là tốt nhất. Nghe khẩu khí của gã tài xế, em cũng thấy khó chịu. Giả sử anh nói cho gã, coi chừng gã lại hỏi anh biện pháp phá giải. Đến lúc đó có khi anh còn bị gã chế giễu một phen."

"Ai có mệnh nấy, không thể cưỡng cầu. Có điều chuyện này, ngược lại thật sự là có chút kỳ quái." Giang Dược hơi nhíu lông mày.

"Còn có cái gì kỳ quái?"

"Đường chỉ đen kia rất kỳ quái. Bình thường loại chỉ đen này đều giống như ẩn như hiện, sẽ không dễ dàng nhìn ra như vậy. Còn đường chỉ đen kia thật giống như một con giun tiến vào lòng bàn tay anh ta, vừa mạnh vừa nhanh vừa đặc biệt rõ ràng. Điều này nói rõ, một kiếp này của anh ta đến rất đột nhiên..."

"Sẽ không đang đi cái xảy ra chuyện luôn chứ?"

"Không giống như là ứng nghiệm vào tai nạn xe cộ, không có bất kỳ dấu hiệu họa sát thân nào."

"Vậy hẳn là nhiễm bệnh?"

"Cũng không quá giống. Cho nên anh mới cảm thấy kỳ quái."

Giang Dược nghĩ mãi mà không ra, dạng tướng tay này, hắn thật sự là chưa từng nghe thấy.

Tiến vào khu dân cư, giữa trưa lại mưa, bên ngoài khu dân cư cũng không có người nào tản bộ.

Vị trí nhà Giang Dược ở tầng trung của tòa nhà mười một, kết cấu bốn hộ hai thang máy, nhà hắn ở tầng tám phòng 801, thuộc về mặt phía đông.

Mở cửa, Tam Cẩu không kịp đợi Giang Dược rút ra chìa khoá liền lao đầu thẳng vào phòng. Cậu vừa tính nhào lên ghế sa lon, lại bị Giang Dược gọi lại.

"Tam Cẩu, em chờ một chút."

Giang Dược cảm thấy khác thường, bước nhanh về phía trước, vòng ra sau lưng Tam Cẩu, nhìn chằm chằm mông cậu, sắc mặt có chút không đúng.

"Anh hai, anh nhìn chằm chằm cái mông của em làm gì thế?"

"Chuyên gì xảy ra với cái quần của em vậy? Bị rách đến mức này? Em nhặt nó ở đâu hả?"

"Làm sao có thể? Đây là quần mới mua lúc ăn tết. Buổi sáng em mới mặc mà." Tam Cẩu kêu oan.

Giang Dược ra hiệu cho cậu tự cởi ra mà xem.

Nhìn xem lỗ rách trên phần mông quần, Tam Cẩu cũng trợn tròn mắt, cầm chiếc quần kinh ngạc ngẩn người. Cái quần này là cậu mới đổi trước khi ra cửa xuất phát, lúc mặc vào còn mới tinh đây.

Quần lủng hai lỗ, ngược lại cũng không kì lạ.

Ly kỳ là, nếu căn cứ vào mức độ mài mòn cũng như phai màu của vải vóc khu vực đó, không phải trải qua tám đến mười năm, tuyệt đối không thể cũ nát đến trình độ này.

Vấn đề là, rõ ràng đây là quần mới mua hồi đầu năm.

Cái loại cảm giác này, thật giống như có người cố ý làm cũ đi chiếc quần ở vị trí mông vậy.

Bởi vì, so sánh với những khu vực khác của chiếc quần, đều rõ ràng hoàn hảo không chút tổn hại, màu sắc và vải vóc chí ít còn mới hơn chín mươi phần trăm.

Cùng một cái quần, lại xuất hiện tương phản quỷ dị như vậy!

Giang Dược im lặng không nói.

Thông qua trí nhớ siêu cường của mình, hắn bắt đầu hồi tưởng toàn bộ lịch trình từ sáng sớm đến trước khi vào trong nhà.

Lúc Tam Cẩu ra cửa, quần đúng thật là còn tốt, điểm này không hề nghi ngờ.

Đi ra ngoài, ngồi xe ông chủ Chu, xuống xe, lại đáp taxi về nhà, xuống xe đi bộ vào trong nhà.

Tất cả các khâu đều được suy xét qua một lần, điểm đáng ngờ nổi lên mặt nước, Giang Dược thở nhẹ một tiếng: "Chiếc taxi kia."

Bằng chứng là một chi tiết tương ứng khác, chính là đường chỉ đen quỷ dị trên bàn tay tài xế taxi...

Mơ hồ, đáp án đã vô cùng sống động.

Giang Dược vội vàng nắm bàn tay Tam Cẩu giơ lên, tinh tế quan sát một hồi, lại không thấy dị dạng gì.

Hắn lại kiểm tra cậu toàn thân từ trên xuống dưới một trận, đồng dạng không thấy dị thường.

"Anh hai? Chiếc xe taxi đó không sạch sẽ?"

Giang Dược trầm ngâm nói: "Anh nhớ lúc ấy dường như gã đã từng nhắc qua, gã vừa hoàn thành một đơn đón khách từ bệnh viện số hai trước đó mười mấy phút?"

"Hẳn là gã từ bệnh viện mang ra thứ đồ bẩn thỉu gì chăng?" Sắc mặt Tam Cẩu có chút khó coi.

"Căn cứ theo thời gian, đó phải là cuốc xe liền trước cuốc của chúng ta."

Lại liên tưởng đến sự kiện nhảy lầu của gã tài xế taxi, Giang Dược nhịn không được sởn hết cả tóc gáy.

Sự kiện nhảy lầu trước đó, Giang Dược coi như là nghe chuyện giật gân. Bây giờ ra cớ sự như vậy, trong lòng Giang Dược ngược lại đã tin ba phần.

Đương nhiên, nếu như tay tài xế taxi không có nói ngoa, là chuyện có thật, như vậy tất nhiên sẽ có phần tiếp theo.

Về việc sự kiện nhảy lầu có liên quan gì đến cuốc xe của tay tài xế đó hay không, bây giờ Giang Dược vẫn chưa có chứng cứ chắc chắn nào để có thể suy diễn.

May mà Tam Cẩu không phải chính diện trúng tà, chỉ là gặp phải một chút dư âm. Nhưng cho dù là dư âm, cũng cực kỳ quỷ dị. Không thông qua bất luận thủ đoạn làm cũ nào, khiến một cái quần đang yên đang lành biến thành bộ dạng không ra người không ra quỷ như vậy, lẽ nào thật sự có ma?

Điều này đã vượt qua phạm vi hiểu biết của Giang Dược.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương