Chương 42: Chuẩn bị trước đêm quyết chiến

Mặc dù lời nói của ông lão không thể sánh bằng những vật chứng có sẵn ở hiện trường kia, nhưng chí ít cũng đã mở ra một góc nhìn mới cho Hàn Dực Minh.

Trước những bằng chứng vững chắc như vậy, chẳng lẽ vụ án này thật sự còn có ẩn tình khác?

Lời ông lão rõ ràng không giống như đặt điều bịa chuyện, với lại cơ bản có thể loại trừ khả năng ông lão là người quen của Tôn Bân. Mà kể cả có thật sự là người quen, thì ông lão cũng không có khả năng nói láo giúp Tôn Bân được, bởi vì phải chịu trách nhiệm quá lớn.

Cho dù là cha con đi chăng nữa, có thể vì con mình mà nói dối, nhưng để cho mọi chi tiết đều kín kẽ, không có chút sơ hở nào, cơ hồ là không có khả năng.

Làm cảnh sát nhiều năm như vậy, Hàn Dực Minh vẫn có đủ nhãn lực để nhìn ra.

"Chú Hàn, ngạc nhiên chứ? Không thể tưởng tượng nổi a? Tuyệt đối không nên oan uổng người tốt, khiến hung thủ thật sự ung dung ngoài vòng pháp luật. Chú cứ chậm rãi mà suy nghĩ đi, tôi phải về rồi."

"Không phải bình thường cậu hay trọ trong trường à?"

"Gần nhất thì không, trong nhà còn cả mớ việc. Đêm nay, tất nhiên lại là một đêm kinh hoàng. Hy vọng, qua đêm nay có thể dễ thở hơn được chút a…"

Hiện tại, chỉ cần đêm vừa xuống, Giang Dược sẽ có cảm giác cái thế giới kinh khủng bên kia bắt đầu mở ra màn che, vô số thứ yêu ma quỷ quái sẽ chui ra từ các nơi hẻo lánh mà không một ai phát giác.

"Ý cậu là con quỷ đó đêm nay sẽ tiếp tục ra tác quái? Thi thể của nó đã bị trưởng ban La dời đi. Cậu cũng đi qua chỗ của họ rồi đấy, ai mà lẻn vào được?"

"Nếu như tối hôm qua họ làm như vậy ngay từ đầu, mọi chuyện đã kết thúc. Đáng tiếc, con quỷ kia đã sát hại một người, không ai có thể bảo đảm năng lực của nó vẫn chưa tiến hóa. Nếu như nó đã tiến hóa đến mức độ có thể độc lập kết oán hóa tà, vậy cho dù chúng ta có xử lý thi thể ra làm sao, đoán chừng cũng không còn tác dụng mấu chốt nữa."

Đây cũng chỉ là suy đoán của Giang Dược, rốt cuộc như thế nào, còn phải xem đêm nay.

Đêm nay, chính là đêm hạ màn. Giang Dược đã có dự định sẵn trong lòng. Cũng không phải hắn liều lĩnh, mà là hắn rất rõ ràng, việc này không thể kéo dài thêm.

Thay vì ngồi đợi oán quỷ không ngừng tiến hóa, còn không bằng ngả bài sớm một chút, thừa dịp nó còn chưa mạnh mẽ tới mức độ không cách nào chiến thắng, trước tiên dần cho nó một trận!

Về đến nhà Giang Dược gọi một cú điện thoại, chị em Giang Ảnh đã ăn xong cơm tối. Lúc này Tam Cẩu đang ở bên cạnh gia đình Tiểu Y, nhìn người ta nhảy vũ điệu quảng trường. (Chú thích: vũ điệu quảng trường là một điệu nhảy truyền thống của các ông cụ bà cụ ở TQ vào những buổi chiều tối)

Mặc dù khu dân cư liên tục xuất hiện hai vụ án mạng, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn đúng không?

Giang Dược nhanh chóng xuất hiện trước mặt Tam Cẩu và những người khác.

Nhìn thấy Giang Dược, gương mặt u sầu của các thành viên trong gia đình chú Diệp cuối cùng cũng tươi tỉnh lại chút ít.

"Chúng ta về thôi."

Kỳ thật cả nhà chú Diệp nào có tâm tư nhìn vũ điệu quảng trường? Họ ngồi ngoài đây cũng chỉ là bởi nghe theo lời khuyên của Giang Dược, tận lực hoạt động ở những nơi có nhiều người tụ tập, mượn chút hơi người.

Nhân khí thịnh vượng, ma quỷ không thể đến gần.

Giờ Giang Dược bảo họ về nhà, họ đương nhiên không còn muốn gì khác hơn.

Bên cạnh cổng lớn của khu dân cư có một cái cửa nhỏ, để cho người đi đường ra vào. Thời gian lúc này còn chưa tới tám giờ tối, lượng người ra ra vào vào vẫn còn rất nhiều.

Đang đi, bỗng nhiên Tam Cẩu ngừng lại, nhìn thêm vài lần vào bóng lưng một người vừa đi ngang qua.

"Sao thế?"

Tam Cẩu gãi gãi đầu: "Em vừa trông thấy người vừa rồi ở bên ngoài."

"Vậy thì có gì lạ? Người ta vào khu dân cư lấy ít đồ rồi lại đi ra, không phải rất bình thường?"

"Không đúng! Mới hai ba phút trước, em rõ ràng thấy người nọ đi về phía ngược lại với hướng đi của chúng ta. Ai ngờ chúng ta vừa vào khu dân cư, người nọ trái lại đi ra từ phía khu dân cư. Trừ phi người nọ biết bay."

"Có lẽ em nhìn lầm người chăng?"

"Không thể nào! Cũng không phải mấy ngày mấy tháng. Chuyện mới hai ba phút, không lẫn vào đâu được. Quần áo và giày đều tương tự. Chỉ có điều lần này em nhìn phía sau người nọ, giống như có gì đó sai sai."

"Chỗ nào sai?" Giang Dược dừng lại, giữa lúc mơ hồ, dường như có một tia linh cảm chợt lóe lên trong đầu hắn.

"Người thì giống nhau thật, nhưng luôn cảm thấy khí chất không đúng. Lần này em trông người nọ có chút âm hiểm, trên thân giống như có luồng khí đen nhàn nhạt bốc lên, mà trời thì tối, cũng không biết có phải em nhìn hoa mắt hay không nữa."

Lời của Tam Cẩu quả thực khiến Giang Dược giật nảy cả mình, hắn lập tức lôi Tam Cẩu đuổi theo ra phía bên ngoài.

Chờ cả hai chạy ra ngoài cổng, giữa dòng người dày đặc, sớm đã không nhìn thấy bóng dáng người nọ đâu.

Mọi người vốn tưởng rằng Tam Cẩu chỉ là thần hồn nát thần tính, ai ngờ hành vi của Giang Dược lúc này còn khoa trương hơn.

"Còn nhìn thấy không?" Giang Dược truy hỏi cậu.

"Hết thấy rồi."

Giang Dược bực mình đứng giữa dòng người, phảng phất như đã bỏ lỡ điều gì đó.

Gia đình chú Diệp hiện tại rất sùng bái Giang Dược, thấy cảm xúc của hắn có chút thất lạc, cũng không dám thúc giục hắn. Dù sao chỉ là hàng xóm, cũng không phải bảo tiêu nhà mình. Người ta giúp mình là tình cảm, không giúp là lẽ thường tình mà thôi.

Trở lại nhà chú Diệp, dấu tay quỷ trên cánh cửa chống trộm vẫn còn rõ ràng như cũ, trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ bức bối.

Thím Trương vừa dẫn Tiểu Y vào phòng trong, chú Diệp đã loay hoay móc ra một tấm thẻ từ trong ví.

"Cháu Dược này, bắt cháu phải đi theo nhà chú suốt thế này, cả nhà của chú cũng rất băn khoăn, nơi này có năm mươi ngàn đồng, cứ coi như là tiền chú Diệp thuê cháu…"

Ông Diệp đương nhiên biết, cha mẹ Giang Dược đều không có ở đây, điều kiện gia đình hẳn cũng không được tốt lắm. Nếu có thể đền bù một chút về mặt tiền tài, trong lòng bọn họ cũng sẽ dễ chịu hơn một chút.

"Chú Diệp, chú làm cái gì vậy? Tiểu Y gọi cháu một tiếng anh, nếu cháu đã gặp phải chuyện này, lẽ nào có thể buông tay bỏ mặc?"

Tam Cẩu ở một bên khụ khụ khụ, không ngừng ho khan.

Năm mười ngàn a! Đây là tiền mua mệnh, anh hai thật sự là đã nghèo còn sĩ diện, ngu sao mà không lấy. Tình cảm là tình cảm, làm ăn là làm ăn nha.

"Dược à, không phải chú Diệp có ý đó. Chị em các cháu cũng không phải dư dả gì cho cam. Tiền này, cháu cứ coi như chú Diệp cho cháu bồi dưỡng thân thể thêm chút ít, cháu cũng sắp thi tốt nghiệp trung học phổ thông rồi phải không?"

"Anh hai…"

"Tam Cẩu ngậm miệng."

Tiền là thứ tốt, Giang Dược đương nhiên thích.

Thu tiền thì dễ thôi, nhưng nếu đã thu tiền thì phải đảm bảo người ta an toàn, trong khi Giang Dược trước mắt hoàn toàn không có đủ sức lực để cam đoan điều đó.

"Chú Diệp, chú không đưa tiền, cháu vẫn sẽ làm hết sức. Chỉ là hiện tại tin tức xấu ập tới liên tục. Lúc đầu sau nửa đêm hôm qua, tình huống đã có chuyển biến tốt đẹp, không ngờ giữa chừng lại bị người khác phá hoại."

"Hiện tại, con quỷ đã hại một người trong khu dân cư, cháu lo lắng lực lượng của nó có thể sẽ mạnh lên."

"Không thể chờ đợi thêm nữa! Chờ đợi thêm nữa, nó sẽ chỉ càng ngày càng mạnh."

"Ban ngày cháu có lên mấy cái phương án, không còn lựa chọn nào khác, chỉ có mạo hiểm thử một lần."

"Đúng rồi, chú Diệp, ban ngày cháu gọi điện bảo chú mua đồ, chú đã mua cả rồi chứ?"

"Mua đủ hết cả rồi! Ngoại trừ bột vôi trắng, chú còn mua hai con gà trống, còn có một con chó đen. Đúng, camera giám sát cửa ra vào cũng đã được lắp đặt, kết nối trực tiếp với tivi trong nhà."

Gà trống và chó đen đều là vật trừ tà theo truyền thuyết dân gian. Nhất là máu chó đen, nghe nói có tác dụng với quỷ giống như axit với người. Lấy một chậu máu chó đen giội lên, bình thường có thể trực tiếp đốt quỷ thành tro bụi.

Ngoài ra còn một thứ có công hiệu gần tương tự, chính là nước tiểu đồng tử.

Chó đen trước tiên khoan hẵng giết, Giang Dược nói Tam Cẩu: "Tam Cẩu, em nhớ uống nhiều nước một chút, nước tiểu càng nhiều càng tốt, chúng ta tích trữ mà xài."

Chú Diệp vội nói: "Đã trữ sẵn rồi, trữ sẵn rồi! Trữ từ sáng tới giờ."

Sâu trong nội tâm, Tam Cẩu rất kháng cự. Cậu nhớ lại vài ngày trước lội đường núi Đại Kim trở về thị trấn, một đường vừa uống nước vừa đi tiểu, lôi ra lôi vô, còn khiến cho trầy mất một miếng da.

Cả ngày hôm nay cậu phải lặp lại một màn tương tự, đến đêm còn muốn tiếp tục. Đây… đây quả thực là ngược đãi trẻ em a.

Ghê tởm nhất chính là, anh hai lại từ chối nhận tiền công vất vả, Tam Cẩu biết đi đâu nói lí lẽ bây giờ?

Không lâu sau, Giang Ảnh cũng tới nhà chú Diệp.

Cả Giang Dược và Tam Cẩu đều không có nhà, Giang Ảnh ở nhà một mình, bảo không sợ hãi là giả. Mà bảo sang nhà hàng xóm gọi hai đứa em về, cô lại không thể làm như vậy được.

Cũng may chú Diệp nghĩ chu đáo, kiếm được mấy chiếc giường xếp, lại dọn đi bàn trà ở phòng khách. Nhờ vậy, ghế sô pha cộng thêm giường xếp, đại khái cũng đủ chỗ cho ba chị em ngả lưng.

Mặc kệ như thế nào, đêm xuống vẫn phải đi ngủ chứ?

Mọi người ráng chịu một chút, hi vọng đêm nay sẽ không có thêm án mạng, bằng không coi như phí công chịu khổ.

Bột vôi trắng được rải mấy vòng trong nhà ngoài nhà, kể cả cửa thang máy và hành lang, toàn bộ đều được rải lên một lớp vôi mỏng.

Theo cách nói của dân gian, cho dù là con quỷ nhẹ bẫng không có trọng lượng, người phàm không thể trông thấy bằng mắt thường, nhưng nếu nó bước lên chỗ có bột vôi trắng, chắc chắn sẽ hiện dấu chân. Mà chỉ cần có dấu chân, cho dù nó tới vô ảnh đi vô tung, chung quy vẫn còn dấu vết để lần theo.

Sau đó, Giang Dược bắt đầu phân công nhiệm vụ của từng người.

An bài xong xuôi, Giang Dược vỗ vỗ tay: "Nên tới kiểu gì cũng sẽ tới, không thể chờ hoài như vậy được, mọi người cứ đi ngủ trước đi."

Giang Ảnh mỗi ngày phải đi làm, còn phải lo toan việc nhà, sớm đã mệt rã rời không chịu nổi, là người thiếp đi đầu tiên. Tiếp theo là thím Trương và Tiểu Y đang trong cơn hoảng sợ, mơ mơ màng màng một hồi cũng ngủ thiếp đi.

Chú Diệp vốn định thức canh cùng hai anh em, nhưng độ tuổi này cuối cùng vẫn không thể so được với thanh thiếu niên trai tráng, bất tri bất giác cũng bắt đầu ngáy lên.

Tam Cẩu ra ra vào vào phòng vệ sinh, làm vài vòng nước tiểu, chưa kể cậu vẫn đang khá hưng phấn, cho nên hoàn toàn không buồn ngủ.

Giang Dược dứt khoát để Tam Cẩu trực đêm, còn mình thì chợp mắt nghỉ ngơi một phen trước.

Tam Cẩu vẫn luôn lớn gan, cậu thỉnh thoảng ngắm video giám sát qua màn hình tivi, nhìn thấy ngoài cửa một mực không có tí động tĩnh nào, thậm chí còn có chút thất vọng.

Đã lớn như vậy, mặc dù Bàn Thạch Lĩnh và thị trấn cũng từng phát sinh rất nhiều chuyện thú vị, nhưng cộng lại cũng không sánh nổi sự kích thích của cậu trong mấy ngày qua.

Cái thế giới này, vậy mà thật sự có ma quỷ!

Điều kỳ diệu nhất chính là, Tam Cẩu ta đây không ngờ có thể nhìn thấy những thứ bẩn thỉu này. Đây quả thực là quá phấn khích!

"Chẳng lẽ bởi vì bổn đại nhân ngồi ở đây, con quỷ đó sợ mình? Cho nên không dám tới?" Tam Cẩu nhìn chằm chằm video giám sát một hồi lâu, một mực không thấy chút động tĩnh nào, trong lòng cậu trái lại có chút thất lạc.

Đứa bé Tam Cẩu này, từ trước đến nay chưa từng sợ gặp chuyện phiền phức lớn.

Ngược lại cậu còn yên lặng lẩm bẩm trong đầu, ngóng trông con quỷ kia mau tới sớm.

Cạch cạch cạch…

Bỗng nhiên, Tam Cẩu giống như nghe được tiếng gì đó, vội vàng nhìn video giám sát, ngoài cửa không có gì thay đổi, bột vôi trên đất cũng không có bất kỳ biến hóa nào.

Tam Cẩu cho là mình sinh ra ảo giác.

Cạch cạch cạch…

Lại có âm thanh truyền tới từ một nơi nào đó.

Dù sao Tam Cẩu cũng là dân miền núi, có sẵn tính cảnh giác trời sinh. Cậu nhẹ nhàng dựng người lên, khom lưng, rón rén, đồng thời nắm sẵn bột vôi trong tay.

Mắt cậu lóe lên ánh sao giống như báo săn mồi, bắt đầu đánh giá chung quanh.

Xì xì xì!

Đèn điện phía ngoài hành lang, bỗng nhiên lúc sáng lúc tối giống như ngọn nến bị gió thổi lay động, quái dị âm trầm.

Tần suất chớp tắt cực kì quỷ dị, tựa như ma quỷ đang hít thở trong im ắng.

Xì xì xì!

Đùng!

Một tiếng nổ vang lên trầm muộn ngoài cửa.

Bóng đèn hành lang đột nhiên tắt ngúm, toàn bộ lập tức trở nên đen kịt.

Camera chuyển sang hình thức nhìn ban đêm, màn hình lập tức ảm đạm đi nhiều!

Hắc ám vĩnh viễn là gia vị tốt nhất cho những câu chuyện kinh dị.

Đèn hành lang phát nổ, hắc ám thay thế quang minh, mang ý nghĩa ma quỷ đang từng bước một tới gần…

Những thứ chưa lộ diện, chưa được biết đến càng dễ khiến cho người ta sợ hãi, thấp thỏm lo âu.

Tam Cẩu phảng phất có thể nghe được tiếng tim mình đập. Bảy phần kích động, cùng với ba phần sợ hãi, khiến Tam Cẩu trở nên hưng phấn dị thường, đôi mắt đen lúng liếng càng tỏ ra sáng ngời có thần trong đêm tối.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương