Chương 27: Miêu Thất

"Cái gì? Cậu từ bỏ kỹ năng của Quỷ ăn tuổi?" Phù điêu hình mèo nghe Giang Dược thuật lại, giật mình trừng to mắt.

"Cậu trẻ, não cậu bị úng nước rồi hả? Hay là uống nhiều quá?"

"Ta chưa từng thấy có người lựa chọn từ bỏ gói quà tân thủ bao giờ. Sau này cậu sẽ biết, Trí linh rất khó được hào phóng một lần như thế, vậy mà cậu ngược lại giỏi lắm, coi nó thành phế phẩm để thanh lý, đổi điểm tích lũy? Điểm tích lũy có tác dụng khỉ khô gì a?"

Mặc dù ông là người tiền nhiệm, nhưng mỗi lần Trí linh khởi động lại, thiết lập đều hoàn toàn mới. Trong thiết lập lần này, điểm tích lũy rốt cuộc làm được cái gì, ông đương nhiên cũng không biết.

Nhưng bốn chữ thanh lý phế phẩm này, ông vẫn nghe hiểu. Kỹ năng xịn xò như vậy, lại coi như phế phẩm để thanh lý, cái này là thao tác mất não đến nhường nào a?

Giang Dược cũng không hối hận lựa chọn của mình.

Đánh cắp tuổi thọ người khác, kéo dài tính mạng cho mình, hắn thật sự là làm không được loại chuyện này.

Một giây trước là dũng sĩ diệt rồng, một giây sau biến thành ác long, loại thao tác dị hợm này, Giang Dược rõ ràng không thể tiếp thu được.

Tiền nhiệm phù điêu hình mèo vẫn đang lải nhải không ngừng.

Giang Dược cũng không để bụng, dù sao trong mắt đối phương, hành động vừa rồi của hắn xác thực có chỗ đáng chê trách.

"Quầng sáng Bách Tà Bất Xâm, đương nhiên rất tuyệt, đáng tiếc chỉ có ba tháng. Đây là kỹ năng lâm thời, tính thực dụng kém xa kỹ năng đầu tiên. Đây chính là kỹ năng suốt đời a. Khởi đầu thì cho cậu một cái kỹ năng suốt đời, vậy mà cậu lại từ chối. Trí linh khó được hào phóng một lần, ta đoán chắc nó cũng bị cậu chọc tức đến phì cười luôn a?"

"Cậu trẻ, cậu vừa mở ván mới đã bắt đầu tung bay tìm đường chết. Ta cảm giác, nếu cậu cứ tiếp tục làm như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ biến thành tiền nhiệm."

"Đừng mở miệng ngậm miệng cậu trẻ này cậu trẻ kia, tôi có tên tuổi. Coi như ông sống mấy ngàn năm, cũng phải tôn trọng người đương nhiệm. Đừng quên, tự do của ông nằm trong tay tôi đó."

"Cậu? Hừ hừ …" Tiền nhiệm phù điêu hình mèo lẩm bẩm, hiển nhiên cực kỳ xem thường.

"Tôi thế nào? Ông chẳng lẽ không nhìn ra, tôi chính là người kế nhiệm ông vẫn luôn chờ đợi đấy sao?" Vừa hoàn thành xong nhiệm vụ Quỷ ăn tuổi, tâm thái hiện tại của Giang Dược tràn ngập chủ nghĩa lạc quan.

"Ha ha, vừa hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, tâm tính có chút bành trướng, ăn nói có chút huênh hoang, ta có thể lý giải." Tiền nhiệm nói lời này nghe nồng nặc vị chua.

"Thôi bớt! Tôi biết tỏng là ông đang ghen ghét rồi. Chúng ta làm quen lại lần nữa đi. Tôi tên Giang Dược, về sau đừng có gọi tôi cậu trẻ này cậu trẻ nọ nữa. Lực tay vung búa của tôi cũng không nhẹ đâu đấy." Giang Dược vừa cười vừa nói.

"Úi chà…"

Tiền nhiệm nhất thời im lặng, ông thề, đây là người kế nhiệm kiêu ngạo nhất, không tôn trọng tiền bối nhất mà ông từng được gặp.

Trước đó ông làm người tiếp dẫn, gặp được mỗi một người kế nhiệm, thời điểm mới tiếp xúc Trí linh, đều tỏ vẻ kính sợ với người tiền nhiệm ông đây, muốn có bao nhiêu tôn trọng là có bây nhiêu tôn trọng.

Bất kể ông có châm chọc khiêu khích làm sao, bọn họ đều sẽ tự suy diễn lại thành: Tiền bối lải nhải nhiều như vậy, đều là muốn tốt cho mình.

Vậy mà đến lượt vị này, lại hoàn toàn không ra bài theo lẽ thường, hở ra chút là muốn vung mạnh búa, còn gì là kính già yêu trẻ nữa a? Còn gì là tôn ti trật tự nữa a?

"Này? Đang hỏi tên ông đấy?"

"Bỏ đi, một kẻ hết thời, cũng đừng nhắc lại tên nữa, bôi nhọ tổ tông. Ta là mối tình thứ bảy của Trí linh, cậu cứ gọi ta là Miêu Thất đi."

Khẩu khí này của ông toát lên nỗi oán niệm cực lớn đối với việc Trí linh có mới nới cũ, qua sông đoạn cầu.

"Miêu Thất? Cái tên này hay đó. À phải rồi, suốt hai ngàn năm qua, ông vẫn luôn làm một bức phù điêu treo tường sao?"

"Cậu đang xát muối lên vết thương tôi đấy hả?" Miêu Thất nói với giọng ai oán.

"Chỉ đơn thuần tò mò! Kỳ thực nếu tôi có biện pháp, nhất định sẽ giúp ông thoát khốn. Cầm tù hơn hai ngàn năm, nói thật, quá tàn nhẫn."

"Cậu nói thật lòng chứ?" Miêu Thất có chút ngoài ý muốn.

"Tin hay không tùy ông. Người xưa có câu một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, ông đã từng nghe chưa?"

"Không hiểu. Ta là mèo, không phải ngựa."

"Được rồi được rồi, ông chỉ cần biết vậy thôi. À mà ông bảo biệt thự này mới xây hơn một trăm năm, tôi có chút thắc mắc, hình thái trước kia của ông là cái gì?"

"Có đôi khi là một tấm tranh treo tường, có đôi khi là hoa văn trên mặt thảm, có đôi khi là hoa văn đồ dùng trong nhà, có đôi khi là một bức tượng gỗ… thời gian quá lâu, ta sắp nhớ không nổi mình có tổng cộng bao nhiêu hình thái nữa."

Quả nhiên là một câu chuyện cũ đầy bi thương, Giang Dược quyết định không đổ thêm dầu vào lửa nữa.

Nói chuyện gì đó vui vẻ đi.

"Miêu Thất, biệt thự này từ giờ thuộc về tôi chứ?"

Mặc dù Giang Dược ngầm thừa nhận như vậy, nhưng điều đó vẫn chưa được xác thực.

"Chỉ cần là thứ có liên quan đến Trí linh, tất cả đều là của cậu. Mặc dù ta không muốn thừa nhận việc này, nhưng trên thực tế, ngay cả ta cũng là của cậu."

Lời này làm sao nghe có hơi khó chịu. Nếu phân tích kỹ lưỡng sẽ cảm thấy tồn tại sự vô đạo đức, vặn vẹo nhân tính ở đây.

"Nói vậy tức là, sau này tôi muốn ở đây thì cứ việc ở?"

"Đó là đương nhiên, địa bàn của cậu, cậu làm chủ."

"Tôi muốn dẫn ai đến thì cứ việc dẫn?"

"Nói nhảm." Miêu Thất có chút không kiên nhẫn.

"Vậy lỡ mà tôi có chuyện muốn nói với ông, có người ngoài chẳng lẽ không phải bất tiện?"

"Không sao cả, có Trí linh tồn tại, chúng ta hoàn toàn có thể giao lưu mà không cần mở miệng nói chuyện. Cậu cứ yên tâm, lúc bình thường không có tình huống gì đặc biệt, ta chính là một bức phù điêu trầm lặng."

"Ừm, ông cứ làm tốt chức trách phù điêu, tôi sẽ nhớ công của ông. Miêu Thất, tôi hỏi ông một lần nữa, ông thật sự không phát hiện tôi chính là người kế nhiệm mà ông vẫn luôn đau khổ chờ đợi bấy lâu nay sao?"

"Cậu có phải người kế nhiệm ta vẫn chờ đợi hay không, ta không rõ lắm. Nhưng cậu tuyệt đối là người kế nhiệm kiêu ngạo nhất, bành trướng nhất, càn rỡ nhất, không có hạn cuối nhất mà ta từng gặp."

"Chỉ mới nhiêu đó? Xem ra tôi vẫn chưa làm đủ a." Giang Dược thở dài.

"Có ý gì?" Miêu Thất không hiểu thấu.

"Cay nghiệt, bắt bẻ, hoa tâm, ranh mãnh, còn có lòng dạ hẹp hòi gì đó, tôi còn phải cố gắng gấp bội a. Chờ ngày nào những từ ngữ ông miêu tả Trí linh kia đều có thể dùng trên người tôi, nói không chừng tôi thật sẽ trở thành người kế nhiệm mà ông hằng chờ đợi."

Giang Dược nói xong, cười ha ha một tiếng, cũng mặc kệ phản ứng của Miêu Thất, trực tiếp đi lên lầu.

Miêu Thất mắt trợn tròn. Đây là mạch suy nghĩ quái đản gì vậy a, còn có thể hiểu như thế sao?

Mặc dù là lần đầu tiên đến biệt thự số chín, nhưng nghĩ đến việc nơi đây về sau sẽ là hang ổ của mình, Giang Dược đương nhiên sẽ không khách khí, hắn vừa lên lầu liền chọn lấy một gian phòng lớn nhất để làm phòng ngủ của mình.

Khoan hẵng nói, biệt thự quả nhiên là biệt thự, chỉ tính riêng về khoản thông thoáng, căn hộ chung cư có thúc ngựa cũng đuổi không kịp.

Phòng ngủ Giang Dược chọn, có phòng vệ sinh riêng, có phòng treo quần áo riêng, còn có một phòng khách mini. Riêng một căn phòng đã có thể so với phối trí khách sạn hào hoa nhất.

Rửa mặt xong, hắn nằm vật xuống giường. Hiện tại đã hơn một giờ đêm, Giang Dược bật điện thoại, phát hiện cuộc gọi nhỡ liên tiếp, phần thông báo nhanh cũng nhảy ra rất nhiều tin nhắn, nhất là của chị gái Giang Ảnh, xem ra là bị tức không nhẹ. Tức thì tức, nhưng cũng không thể bỏ mặc em trai ruột của mình.

Bảy tám cuộc gọi nhỡ, mười mấy dòng tin nhắn thoại.

Giang Dược suy tư một lát, gõ một đoạn văn.

"Em đang ở biệt thự ngõ Đạo Tử, đêm nay có chút việc, tạm thời không thành vấn đề. Sáng mai trở về hẵng nói."

Gửi tin nhắn chữ, đoán chừng chị gái không yên lòng, cho nên hắn chuyển đoạn văn này thành tin nhắn thoại, sau đó lại thuận tay phát vị trí GPS hiện tại của mình.

Quả nhiên, tin nhắn hồi âm nháy mắt xuất hiện.

"Giang Dược, rốt cuộc em đang làm trò gì thế?"

"Chị, nói hai ba câu không rõ ràng, sáng mai em sẽ về liền. Về đến nhà sẽ nói rõ chi tiết. Yên tâm, em không sao. Mọi người cũng sẽ không có việc gì."

Giang Ảnh cũng không phải người hung hăng càn quấy, mặc dù mất toi một đêm lo lắng vô ích, nhưng cô hiểu rõ em trai mình làm việc từ trước đến nay có chừng mực, cho nên cũng đã lường trước là hắn thật có chuyện gì đó khẩn yếu phải chậm trễ.

Thế là cô cũng không truy hỏi gì thêm.

Giang Dược ngồi dựa vào đầu giường, suy nghĩ tung bay, nhất thời cũng hết cả buồn ngủ.

Rõ ràng chỉ mới qua hai ngày, lại có cảm giác như thể đã qua hai năm dài dằng dặc.

Vừa rồi về ngõ Đạo Tử, ngang qua cổng chợ đêm phố Cây Du, khắp nơi tràn đầy vẻ tươi sáng, náo nhiệt, phồn hoa. Mặc dù trời đã về khuya, nhưng phố phường huyên náo hiển nhiên còn chưa ngơi nghỉ.

Hết thảy nhìn qua tựa hồ không có gì khác biệt với lúc bình thường.

Mọi người có rượu cứ uống, ai múa cứ múa, hút thuốc cứ hút, thích cua gái thì cua, có game cứ chơi, có điện thoại cứ lướt mạng…

Chỉ là, những thời gian bình an vui vẻ như thế này, còn lại bao nhiêu đâu?

Đáp án chỉ sợ không lạc quan.

Hắn nhàm chán lại lướt điện thoại một chút, chợt nhìn thấy một dòng tin nhắn Lý Nguyệt gửi vài tiếng trước.

Lý Nguyệt: Những video Đỗ Nhất Phong phát hồi chiều ấy, cậu có tin không?

Thế giới quả nhiên là thay đổi.

Lý Nguyệt vốn dĩ thích tàng hình trong lớp, cơ hồ rất ít chủ động liên hệ người khác, tính cách vừa hướng nội vừa dễ thẹn thùng, thế mà đã liên hệ hắn tới tận hai lần chỉ trong vòng một ngày.

Có thể nói đã vượt quá tổng số lần trong suốt hai năm qua!

Nên trả lời thế nào nhỉ?

Suy tư một lát, hắn quyết định nói theo thực tế.

Giang Dược: Mình tin.

Hắn vốn cho rằng cái tin này gửi đi khẳng định là đá chìm đáy biển, lại không ngờ Lý Nguyệt chớp mắt đã hồi âm.

Lý Nguyệt: Mình cũng tin.

Giang Dược có chút ngoài ý muốn, giờ này mà Lý Nguyệt còn chưa đi ngủ? Hơn nữa với tính cách của Lý Nguyệt, không phải vẫn luôn giữ thái độ không nghe không nhìn không tin đối với những chuyện thế này sao?

Giang Dược: Đúng vậy a, nên coi đó là thật. Có lẽ, biến hóa trong tương lai sẽ càng khiến chúng ta giật mình hơn.

Lý Nguyệt: Ừm.

Trò chuyện đến nước này, chưa kể đối diện còn là Lý Nguyệt, cơ bản chẳng khác nào đi vào ngõ cụt.

Giang Dược cũng không để bụng, đột nhiên cúp điện chính là phong cách thường ngày của vị bạn học cùng bàn này, hắn đã sớm không còn kinh ngạc.

Hắn xem xong các loại thông báo nhanh, rồi xem tới tin nhắn của mấy nhóm chat.

Đại đa số nhóm vẫn thanh tĩnh, riêng cái nhóm do Đỗ Nhất Phong lập, đã chém gió đến mấy ngàn dòng tin nhắn.

Giang Dược ấn vào lướt qua một chút, cũng không thấy lộ thêm video gì mới, nên chả buồn quan tâm nhìn kỹ. Trong đó vẫn có mấy người @ cho hắn.

Dòng tin nhắn @ cho hắn mới đây nhất, cũng đã qua hai ba tiếng đồng hồ, đêm hôm khuya khoắt, Giang Dược cũng lười trả lời.

Hắn đang tính để điện thoại di động xuống, dự định đi ngủ, thì điện thoại lại ting ting hai tiếng.

Không phải Lý Nguyệt nhắn tin nữa chứ? Cũng không giống như tác phong của cô ấy a.

Hàn Tinh Tinh: Giang Dược, đang làm gì vậy? Ngủ chưa đó?

Hàn Tinh Tinh: Tại sao mình @ cho cậu trong nhóm chat mà lại không trả lời a? Coi bộ học sinh giỏi của lớp bận rộn quá nhỉ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương