Chương 19: Biệt thự số chín có ma?

Vừa đến trước tòa nhà, bỗng Giang Dược nghe được tiếng người hô từ đằng xa. Hắn nhìn lại, hóa ra là chị gái Giang Ảnh của hắn cũng vừa lúc dừng xe trong nhà xe. “Dược ơi, trong túi có tiền xu không? Cầm lại đây mấy đồng!”

Vừa vặn lúc nãy hắn mua thức ăn được thối một ít tiền lẻ, bên trong có vài đồng tiền xu 1 NDT.

“Anh hai, anh cứ ở đây chờ, để em đưa qua cho chị cả.” Tam Cẩu hấp tấp cầm mấy đồng chạy lại chỗ chị cả xun xoe.

“Ồ? Tam Cẩu, em lên rồi hả?” Chị cả nhét đồng xu vào khe tiếp nhận tiền xu trên trụ điện bên cạnh, hẳn là chị tính nạp điện cho chiếc xe máy của chị đây.

“Ha ha, em nhớ chị lắm nên mới lên thăm chị đây.” Tam Cẩu tỏ vẻ nịnh nọt.

Giang Ảnh cười đáp: “Có thật không? Dạo này em học hành sao rồi? Có gây thêm phiền toái gì cho cô út hay không đấy?”

“Không hề! Cô út vẫn luôn khen em hiểu chuyện, không tin thì chị cứ đi hỏi cô út mà xem.” Tam Cẩu vội vàng giải thích.

Giang Ảnh cũng không hỏi nhiều như Tam Cẩu tưởng tượng, hai người cười cười nói nói đến gần Giang Dược.

Nhìn mấy túi nguyên liệu nấu ăn to tướng đặt ở cửa vào tòa nhà chung cư, Giang Ảnh khẽ giật mình: “Hai em đi đánh cướp ngân hàng hả? Ở đâu ra tiền mua nhiều món quá vậy?”

“Về nhà rồi nói.” Giang Dược cũng không có ý định nói việc nhà với chị cả ngay nơi công cộng.

Huống hồ người bán bột mì và gạo cũng ship đến đúng lúc này. Thế là ba chị em chia nhau xách đồ lên căn hộ.

“Lúc này nói được rồi chứ?”

Có thể thấy mặc dù cha mẹ không còn, Giang Ảnh cũng không hề bỏ bê nề nếp gia đình.

Mấy túi lớn này, có mặn có chay, còn có hơn trăm cân gạo với lúa mì, làm sao cũng phải hết cả mấy trăm, thậm chí có khi hơn ngàn. Giang Ảnh không nhớ là mình đã cho Giang Dược nhiều tiền vậy vào lúc nào.

"Tiền là cô út cho, tổng cộng hai ngàn, em vừa tiêu hết hơn bảy trăm, còn lại đều ở nơi này."

"Được lắm, Giang Dược! Cô út cho, em cũng dám nhận? Nhà cô út cũng không dễ dàng, em…"

"Cô út nhét trộm vào túi xách của em, thời điểm em phát hiện thì đã đang trên đường." Giang Dược cũng biết hai ngàn này rất phỏng tay, nhưng cô út cũng chỉ là lo cho hắn, hắn cũng không thể nào trách móc cô út được.

"Vậy mà em còn yên tâm thoải mái tiêu xài?"

"Chị, món nợ này của cô út coi như tính lên đầu em. Về sau em sẽ trả cô út phần tình nghĩa này. Chị cũng đừng quan tâm."

Giang Dược nói lời này rất chậm rãi, ánh mắt, biểu lộ đều nghiêm túc, không khác gì một người trưởng thành.

Giang Ảnh vốn dĩ còn định lải nhải thêm một hồi, bỗng nghe cậu em trai cao hơn mình nửa cái đầu đứng trước mặt nói như vậy, nhất thời có chút hoảng hốt.

Những lời giảng đạo lý nhân tình thế thái của cô giống như lập tức trở nên không còn quan trọng nữa.

Em trai mình đây là trưởng thành rồi?

Tam Cẩu tận dụng khe hở, hoà giải nói: "Chị cả, em làm chứng, anh hai trước đó thật không biết. Hơn nữa tính cách cô út chị cũng không phải không biết, nếu đòi trả lại, có khi cô út còn cảm thấy bị coi thường ấy."

Giang Ảnh đương nhiên cũng không phải loại người cố tình gây sự, gật gật đầu: "Em vô phụ rửa rau đi."

Việc bếp núc, nếu có đủ người làm, hiệu suất sẽ rất cao.

Mới chừng 40 phút, một bữa cơm tối không tính là khó coi đã ra lò.

Trên bàn cơm, tất cả mọi người đều không nhắc lại chuyện hai ngàn đồng.

Giang Ảnh hỏi một chút về việc cúng mộ, rồi lại nói sang vụ chiếc xe ca.

Theo kế hoạch đã định sẵn ban đầu, Giang Dược hẳn sẽ bắt chiếc xe ca vào ngày hôm qua. Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi Giang Ảnh lướt đến tin tức về chiếc xe này suýt chút nữa ngã lăn ra đất, còn điên cuồng gọi điện cho Giang Dược.

Giang Dược và Tam Cẩu đều rất ăn ý, không hề nhắc gì đến việc suýt chút nữa đã đáp chuyến xe ấy.

Sau đó mọi người nói tới chuyện căn bệnh lạ của chị Hà sát vách, Giang Ảnh nghe mà thổn thức, rất chi là khổ sở. Đồng thời lòng cô khó tránh khỏi hoảng sợ, trên đời này còn có căn bệnh khủng khiếp như thế? Mới nháy mắt đã già đi mấy chục tuổi?

Nếu những việc như vậy mà phát sinh trên đầu mình, Giang Ảnh quả thật không dám nghĩ sâu.

"Chị, tối nay em phải đi ra ngoài một chuyến." Giang Dược múc cho chị mình một bát súp hoa trứng.

"Em đi đi, cũng không phải trẻ lên ba, chút chuyện nhỏ này còn cần báo cáo chị làm gì?"

Giang Ảnh vui vẻ tiếp nhận súp hoa trứng, cũng không biết có phải ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy từ lúc em trai mình ở dưới quê lên giống như đã trưởng thành thêm không ít?

"Anh hai, dẫn em theo với được không?" Mắt Tam Cẩu nhấp nháy.

"Đi họp lớp, không mang theo em được." Giang Dược vô tình cự tuyệt.

"Mới nghỉ hai ba ngày mà đã họp lớp? Lớp các em đoàn kết đến thế cơ à?" Giang Ảnh lại xen ngang.

"Có cậu bạn học điều kiện gia đình rất tốt, sinh nhật hàng năm đều gọi mọi người đến nhà cậu ấy tụ họp một phen."

"Quá dữ luôn, trong nhà có mỏ?" Nghe nói mình không có phần, Tam Cẩu tức giận bất bình.

"Đúng là có, thấy bảo còn không ít." Giang Dược cố ý nói.

"Nhà ở đâu ấy?" Giang Ảnh chính là chuyên gia môi giới bất động sản, thích dùng bất động sản để suy đoán thân phận, xem như bệnh nghề nghiệp.

"Hình như là khu biệt thự ngõ Đạo Tử."

"Biệt thự ngõ Đạo Tử?" Giang Ảnh nghe xong quả nhiên bị kinh ngạc.

"Vậy đúng thật rất không tầm thường a! Ngõ Đạo Tử toàn là khu biệt thự, bất luận một căn biệt thự nào ở đó, giá trị kém cỏi nhất cũng phải từ tám chữ số, mà lại là tám chữ số nửa đoạn sau. Nghe nói chỗ đó không phải kẻ có tiền bình thường có thể vào."

Ngõ Đạo Tử, khu biệt thự, những tin tức này đều đối chiếu được.

"Chỗ đó rất hầm hố?"

"Hầm hố hay không cũng khó mà nói. Dù sao những năm qua, chị chưa từng bước chân vào đó lần nào. Nghe nói mười năm gần đây, chỉ có duy nhất một căn được mua bán, giá sau cùng cụ thể là bao nhiêu, chị cũng không rõ lắm."

"Nghe nói người có thể ngụ tại đó, đại đa số đều không phải là dân địa phương. Thậm chí quan lớn Tinh Thành, đều chưa hẳn có tư cách ở. Dù sao nghe đồn là vậy, cụ thể ra sao ai biết được?"

"Đương nhiên, có lẽ là mấy công ty môi giới thả ra tiếng gió, nhằm xào giá nhà, cố ý chế tạo cảm giác thần bí."

"Chị, không phải chị vẫn luôn làm thế sao?" Giang Dược cười nói.

Giang Ảnh lườm hắn một cái: "Đó là việc của các sếp lớn, nhân viên tép riu như bọn chị sao đủ sức thực hiện."

"Đúng rồi, bạn học của em ở nhà số mấy? Lần sau nếu có cơ hội đi ngang qua đó, chị nhìn thử một chút."

"À… cái này em không nghe kỹ lắm. Hình như là số mười bảy, hay số chín gì đó?"

"Số chín?" Sắc mặt Giang Ảnh có chút là lạ.

"Thế nào? Số chín có vấn đề gì không?" Giang Dược ra vẻ kinh ngạc hỏi.

"Không thể là số chín chứ? Biệt thự số chín ngõ Đạo Tử, người ngoài khả năng không biết, nhưng trong nội bộ ngành nghề bọn chị, kỳ thật có lưu truyền một chút tin đồn. Tòa biệt thư đó nghe nói không được sạch sẽ." Giọng điệu Giang Ảnh có chút kín kẽ.

"Không sạch sẽ?"

"Không phải là không lau dọn sạch sẽ, mà ý là có mấy thứ bẩn thỉu bên trong, có thể là một ngôi nhà ma. Có điều chưa có ai chứng minh được điều đó. Em ở nhà nghe chị nói thì biết vậy thôi, đừng truyền bá lung tung ra bên ngoài."

"Không phải chứ? Đã không ai chứng minh, làm sao có thể nói là nhà ma? Tin đồn này dựa vào đâu?"

"Theo tin đồn thì, trước đây vài năm, có hai tên trộm định bụng lẻn vào ngõ Đạo Tử, bọn chúng sớm đã để mắt tới biệt thự số chín, trước khi hành động còn điều tra nửa tháng, xác định nơi đó trường kỳ không người ở, cho nên mới quyết định ra tay."

"Đêm hôm khuya khoắt, bọn chúng mò tới biệt thự số chín, dùng tất cả biện pháp đều không thể mở được ổ khóa chống trộm của ngôi nhà. Thế là chúng quay sang cạy cửa sổ, thoạt nhìn cũng chỉ là cửa sổ bằng gỗ thật như thường lệ, nhưng mãi mà không cạy ra nổi."

"Đang lúc bọn chúng nạy đổ mồ hôi đầy đầu, đột nhiên đèn trong nhà sáng hết cả lên, cả ngôi nhà toàn là dơi, chúng đâm vào cửa sổ như thủy triều, đâm vào kính thủy tinh nghe ken két ken két, ngoài ra còn có đủ loại tiếng cười quái dị vang lên từ bên trong… "

"Hai tên trộm bị hù tê liệt tại chỗ, nghe nói còn tiểu trong quần, chân không nhấc lên nổi, cuối cùng đành phải chủ động báo cảnh sát."

Kẻ trộm bị dọa đến mức phải báo cảnh, việc này nghe qua đúng là đủ khiếp người.

"Nghe nói, sáng ngày hôm sau, cảnh sát đi hiện trường điều tra một chút, nhìn qua lớp kính vào bên trong, mọi thứ trong phòng chỉnh tề, căn bản không có con dơi nào cả. Đương nhiên, việc này cũng chỉ lưu truyền trong một vòng tròn nhỏ, tình huống thật lúc ấy rốt cuộc thế nào, e rằng chỉ có người trong cuộc mới biết rõ."

"Quả là một câu chuyện hiếm lạ, đây, chị cả, em mời chị uống nước ạ." Tam Cẩu kỳ thật không có hứng thú chút nào với cái biệt thự ngõ Đạo Tử gì gì đó, nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến việc cậu xun xoe, vuốt mông ngựa.

Cuống họng Giang Ảnh thật cũng có chút khô, cô tiếp nhận ly nước uống một ngụm.

"Những việc này, em nghe cho biết vậy thôi. Tới nhà người ta, em cũng đừng hỏi thăm linh tinh đấy nhé."

"Chị, chị nhìn em có thiếu muối đến vậy sao?" Giang Dược cười ha ha nói.

Giang Dược lùa qua loa nửa bát cơm, rồi buông bát xuống, đổi một thân áo quần ra phố ngày thường, đi ra cửa.

Tam Cẩu dõi theo Giang Dược bước ra ngoài, vẻ mặt tràn đầy uể oải thất lạc.

"Tam Cẩu, lát nữa chị dắt em đi dạo chơi nhé." Nói cho cùng, trong lòng Giang Ảnh, cô vẫn rất thương cậu em họ nhỏ tuổi này của mình.

Trước cổng vào khu biệt thự ngõ Đạo Tử, Giang Dược mở cửa xe taxi, bước xuống xe.

Khu biệt thự ngõ Đạo Tử kỳ thật càng giống như một ngôi làng du lịch tĩnh lặng nằm ngay giữa chốn thành phố ồn ào náo nhiệt.

Hơn một trăm tòa biệt thự nằm trong khu lâm viên với tổng diện tích ước chừng hơn sáu mươi hecta, phải nói là cực kì cao cấp xa xỉ.

Khu biệt thự này xây theo lối kiến trúc cổ, có niên đại xa xưa, chẳng biết tại sao vẫn còn được giữ lại đến tận bây giờ. Nếu tính theo giá thị trường tấc đất tấc vàng như hiện nay, loại thiết kế hào hoa xa xỉ này căn bản không thể nào tưởng tượng nổi.

Dù cho nói giá thị trường là tám chữ số một tòa, nhưng tuyệt đối vẫn còn thiếu rất nhiều, riêng mỗi giá đất thôi đã vượt quá con số ấy.

Khu dân cư thông thường, gác cổng ở lối ra vào chỉ ngăn xe chứ không ngăn cản người.

Khu biệt thự ngõ Đạo Tử hiển nhiên không phải khu dân cư bình thường.

Cộng với việc Giang Dược đeo túi trên lưng, trán còn đội một cái mũ lưỡi trai, thấy thế nào cũng đều khiến người khác cảm thấy không yên tâm.

Đội ngũ an ninh ở đây vô cùng có tố chất, chưa cần hỏi thị phi gì, trước tiên đồng loạt hành lễ kính chào.

Tiên lễ hậu binh, để người ta không còn đường bắt bẻ.

"Xin hỏi ngài là chủ sở hữu, hay là đến tìm người?"

Giang Dược nhìn tư thế của đối phương, rất rõ ràng là quân nhân từng trải qua huấn luyện quân sự nghiêm ngặt, cũng không biết là đang tại ngũ hay đã xuất ngũ.

Nhưng bất luận thế nào, Giang Dược vẫn luôn kính trọng các quân nhân từ tận đáy lòng.

"Tôi không phải là chủ sở hữu, cũng không đến tìm người. Có một vị trưởng bối của tôi sở hữu biệt thự ở đây, dặn dò tôi thỉnh thoảng có rảnh thì đến trông nom một chút."

"Xin hỏi là tòa số mấy?"

"Số chín." Giang Dược không muốn dùng một ngàn lời nói dối để che giấu cho một lời nói dối, dứt khoát ăn ngay nói thật.

Số chín?

Đội ngũ an ninh hai mặt nhìn nhau, biểu lộ trở nên sống động không gì sánh kịp.

Rốt cuộc vẫn là đội trưởng đội an ninh phản ứng nhanh, vội nói: "Thưa ngài, khu dân cư chúng tôi cung cấp phục vụ xe đưa đón tận nơi, xin hỏi ngài có cần không?"

"Không cần, để tôi tự đi được rồi." Lần đầu tiên đến đây, Giang Dược muốn làm quen địa phương một chút.

Giang Dược vốn cho rằng phải phí thêm một phen miệng lưỡi, mới có thể được vào, thậm chí còn chuẩn bị sẵn tinh thần không được vào.

Thật không thể ngờ, đối phương lại vui vẻ cho hắn qua.

Chẳng những cho qua, đội ngũ an ninh còn cực kỳ chuyện nghiệp một mực cúi chào về phía bóng lưng Giang Dược, thẳng đến khi hắn đã đi xa, lúc này mới thôi.

"Đội trưởng Vương, người này thoạt nhìn có vẻ lén lén lút lút a."

"Nhìn cách ăn mặc, không giống như là người có thể nhấc lên quan hệ với chủ sở hữu biệt thự ngõ Đạo Tử cho lắm?"

Đội trưởng họ Vương, là một người đàn ông mày rậm mắt to ước chừng ba mươi tuổi. Hai đầu lông mày có nét kiên nghị và trầm tĩnh của quân nhân, đồng thời còn có sự ổn trọng và kỷ luật hiếm thấy ở cái tuổi này.

"Đừng quên kỷ luật của chúng ta. Thứ nhất, không cần trông mặt mà bắt hình dong; thứ hai, không nên xung đột với chủ sở hữu; thứ ba, không cần chỉ trỏ bàn tán chủ sở hữu!"

Đội trưởng Vương nghiêm mặt nói.

Mặc dù anh ta cũng giật mình, cũng có hoài nghi, nhưng là kỷ luật chính là kỷ luật.

Biệt thự số chín, là một trong những căn biệt thự thần bí nhất ở khu biệt thự này.

Cấp trên từng hạ thiết lệnh, phàm là người có dính líu quan hệ đến mấy ngôi biệt thự này, nhất định phải coi trọng, hơn nữa tuyệt không thể khinh thị, càng không thể đắc tội.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao rõ ràng Giang Dược trông có chút khả nghi mà bọn họ lại không ngăn trở chút nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương