Quỷ Dị Xâm Lấn (dịch)
-
Chương 17
Chương 17: Bản thu hình kỳ quái
Cảnh sát Hàn chán nản tựa lưng vào ghế dựa.
Ông hành nghề nhiều năm như vậy, quả thực gặp qua không ít hung án cùng đủ loại vụ án ly kỳ quái đản.
Có những vụ án, thoạt nhìn mặt ngoài trông quái đản kỳ lạ đến mấy, nhưng khi chân chính điều tra thăm dò ra chân tướng, cuối cùng đều phù hợp khoa học logic.
Nhưng chuyện phát sinh hôm nay, có thể nói không có thứ gì hợp với logic.
Logic có nghiêm mật hơn nữa, cũng hoàn toàn không thể suy luận ra:
Vì sao một bệnh nhân ICU đang hôn mê sâu, đột nhiên lại khỏe mạnh như trâu như hổ, có thể phá vỡ được cả cửa sổ phòng bệnh vốn bị khóa kín;
Vì sao bệnh nhân đó có thể nhảy từ lầu 18 xuống mà không có chút vết máu nào, còn biến mất một cách ly kỳ;
Vì sao người đang yên đang lành bỗng nhiên già đi hai ba chục tuổi?
Mười vạn câu hỏi vì sao khó có thể lý giải đang quay mòng mòng trong đầu cảnh sát Hàn lúc này.
Ông thậm chí có lần còn mạnh dạn liên tưởng đến Resident Evil, có phải là bệnh nhân đã biến thành giống như mấy con zombie khát máu rồi hay không? Theo như trong điện ảnh, zombie quả thật đúng là sở hữu năng lực này.
Thế nhưng zombie vốn cực kỳ khát máu, gặp được nhiều người sống tươi mới như vậy, không phải là nhào lên gặm thả cửa no nê luôn sao? Vì sao lại biến mất quỷ dị như vậy?
Đương nhiên, liên tưởng cũng chỉ vẻn vẹn là liên tưởng, kinh nghiệm phá án bằng thế giới quan khoa học nói cho ông biết, zombie không tồn tại.
Sự kiện nhảy lầu và sự kiện lão hóa, thoạt nhìn thực sự không thấy được liên hệ tất yếu nào.
Nhưng trực giác của cảnh sát lại không ngừng nhắc nhở ông, giữa những sự kiện ly kỳ, thường có khả năng cực lớn tồn tại liên hệ nội tại.
"Cậu Giang này, theo ý cậu … "
"Ý tôi vẫn là câu nói cũ, trước tiên điều tra những chi tiết ấy. Làm rõ tuyến thời gian. Nếu như có thể tìm tới địa điểm trùng khớp, manh mối tất sẽ rõ ràng hơn nhiều."
"Ừm, người của chúng tôi đã đi lấy file ghi hình giám sát, hẳn là chẳng mấy chốc nữa sẽ chỉnh lý ra manh mối bước đầu."
"Cậu Giang, trước lúc đó, khả năng phải làm phiền cậu nán lại thêm chút ít. Có điều cậu chớ hiểu lầm, đây không phải là ép buộc, mà là mời cậu hiệp đồng phá án."
Lời này nâng Giang Dược lên vị thế rất cao, giọng điệu cảnh sát Hàn cũng cực kì khách khí.
Giang Dược từ trước đến nay không đưa tay đánh mặt người tươi cười bao giờ.
Huống chi hành vi của người ta vốn có căn cứ pháp lý, hiện tại dùng phương thức tình cảm nói ra, kỳ thật chính là tỏ vẻ tôn trọng hắn.
Mặc kệ ở đâu, sự tôn trọng luôn khiến người ta thỏa mãn.
Năng lực nghiệp vụ của cảnh sát Hàn như thế nào, Giang Dược không tiện bình luận. Có điều phong cách nói chuyện làm việc của chú ấy ngược lại là rất có tình người.
Để tránh nhàm chán, hai người lại tán gẫu một chút về chuyện nhà.
Bao quát một chút chuyện lý thú thường ngày ở cục cảnh sát, cảnh sát Hàn cũng không e dè, cười cười nói nói với Giang Dược, bầu không khí cực kì hòa hợp.
Nghe Giang Dược nói quê quán của mình ở Bàn Thạch Lĩnh, cảnh sát Hàn không nhịn được nhắc tới núi Đại Kim, tới ngọn núi bị đất lở, tới chiếc xe ca bị chôn kia.
Hai người không khỏi thổn thức một bận.
Tiếng đập cửa truyền đến, một anh nhân viên cảnh sát cầm một xấp văn kiện bước vào. Anh ta liếc Giang Dược một chút, hiển nhiên có chút kinh ngạc, vì sao người luôn nghiêm cẩn như sếp Hàn, hôm nay lại có thể trò chuyện ăn ý với một học sinh trẻ tuổi như thế?
"Sếp Hàn, đây là kết quả điều tra sơ bộ, chúng tôi đã sắp xếp thành một tuyến thời gian. Còn có một vài bức ảnh chụp màn hình camera giám sát, sếp xem trước."
Cảnh sát Hàn nghiêm nghị tiếp nhận: "Cảm ơn đồng chí Lục, đồng chí ra ngoài trước đi."
Văn kiện không nhiều, cũng chỉ tầm mười trang, hơn phân nửa là ảnh chụp cắt ra từ đoạn video theo dõi, nhưng cảnh sát Hàn nhìn trọn vẹn mười lăm phút đồng hồ.
"Cậu Giang, hay là cậu qua đây hỗ trợ tham khảo đôi chút?" Cảnh sát Hàn đẩy toàn bộ xấp văn kiện sang bên.
Hiệu suất xem văn kiện của Giang Dược cao hơn cảnh sát Hàn rất nhiều, nhờ vào năng lực đã gặp qua là không quên được, hắn căn bản không cần lật qua lật lại để so sánh tới lui.
Tuyến thời gian đã được sắp xếp rõ ràng.
10:50, y tá của bệnh viện Tinh Thành số hai bước ra khỏi phòng bệnh ICU.
10:53, chị Hà từ tầng 17 đi lên bậc thang tới tầng 18, mượn nhà vệ sinh tầng 18.
11:11, bệnh nhân ICU Kha Vân Sơn 78 tuổi phá vỡ cửa sổ, nhảy lầu.
11:28, kiểm soát giao thông.
Báo cáo có viết, căn cứ hình ảnh qua camera theo dõi phòng bệnh ICU, lúc y tá ở trong phòng bệnh ICU, chỉ là làm công việc hộ lý thông thường, không có phát sinh bất cứ tình huống khả nghi gì, sau đó mới phát bệnh giống như chị Hà.
"Thế nào?" Cảnh sát Hàn hỏi.
"Từ đầu tới đuôi báo cáo đều không nhắc tới tài xế xe taxi? Anh ta không có đến gần phòng bệnh ICU sao?"
"Chỉ cần anh ta xuất hiện, camera khẳng định bắt được. Hơn nữa khu vực ICU vốn nằm riêng một tầng độc lập, người bình thường sẽ không lên đó. Tại sao cô Hà hàng xóm của cậu muốn đi nhà vệ sinh của khu vực phòng bệnh ICU, đây cũng là điểm đáng ngờ."
"Đây không phải điểm đáng ngờ gì, có lẽ chỉ là bệnh thích sạch sẽ, cảm thấy nhà vệ sinh tầng 17 không được sạch, trong khi nhà vệ sinh tầng ICU ít người dùng, nên sẽ sạch hơn chút. Bằng vào sự hiểu biết của tôi đối với chị ấy, khả năng này rất lớn."
"Quay lại vấn đề người tài xế taxi, chú Hàn, cái điểm đáng ngờ này đã rất rõ ràng."
"Ý cậu là?"
"Tài xế xe taxi không có lên tầng ICU, lại rơi vào tình trạng tương tự hai người kia. Điều này đã nói rõ cái gì? Không lẽ chú Hàn thật cần tôi nói thẳng ra sao?"
"Cậu muốn nói?" Biểu lộ của Cảnh sát Hàn vô cùng đặc sắc: "Người bệnh ICU kia, đã đáp chiếc xe taxi đó rời đi?"
"Việc này còn cần người các chú đi kiểm tra camera an ninh, nhìn xem chiếc taxi đó xuất hiện ở cửa bệnh viện vào khung giờ nào. Tôi đoán, khẳng định là nằm giữa hai thời điểm từ 11:11 đến 11:28, đại khái hẳn là vào khoảng 11:20."
"Mà tôi chính là vị hành khách kế tiếp của chiếc taxi đó, đã lên xe vào lúc khoảng chừng 11:50. Lúc ấy tài xế có nhắc tới việc kiểm soát giao thông, cũng nhắc tới chuyện anh ta vừa làm một cuốc xe từ bệnh viện số hai."
Camera an ninh vốn là do cục cảnh sát quản lý, cảnh sát Hàn rất nhẹ nhàng lấy được đoạn video ghi hình.
Quả nhiên, chiếc xe taxi kia từng xuất hiện trong camera an ninh đặt ở cửa bệnh viện, còn đón một hành khách vào lúc 11:22.
Trong đoạn video theo dõi, thân thể người hành khách nọ còng xuống, bộ mặt không ngờ bị nhòe thành điểm ảnh, hoàn toàn không thấy rõ là ai, toàn thân cũng lơ lửng không cố định, mơ mơ hồ hồ, tựa như một khối sương mù bồng bềnh xiên vẹo, chỉ có một hình thù đại khái, hoàn toàn không giống như quay chụp lúc bình thường.
Nếu không phải những người khác không có bất kỳ trạng thái khác thường nào trong đoạn ghi hình, cảnh sát Hàn cơ hồ muốn hoài nghi có phải trục trặc thiết bị hay không.
Đây là thao tác lạ lùng gì vậy a?
Kỹ thuật công nghệ ngày nay không lẽ đã tân tiến đến độ có thể làm cho mình mơ hồ đi thành kiểu mây mù khi bị quay chụp?
"Cậu Giang… chuyện này… có phải quỷ dị quá hay không?"
Cảnh sát Hàn lần đầu cảm thấy phá án phí sức và bất lực đến thế. Ông bi ai nhận ra thế giới quan của mình đang bị vỡ vụn.
"Đúng thật là quỷ dị, nhưng vẫn có logic để lần theo."
"Tỉ như?"
"Tỉ như tuyến thời gian, hoàn toàn đối ứng. Như vậy ta có thể thuận theo tuyến thời gian, truy ra chiếc taxi đã chở đối phương tới nơi nào, xuống xe ở đâu, ẩn núp ở chỗ nào…"
Nói đến nước này, kỳ thật có chút dư thừa. Nếu hắn nói tiếp sẽ trở thành giống như hắn đang dạy cảnh sát phá án.
Còn những việc sâu xa hơn, trừ phi chính cảnh sát Hàn nói ra, bằng không Giang Dược tuyệt đối sẽ không nói ra giùm chú ấy. Hắn không thể cứ như vậy nói cho người ta, cái thế giới này không đáng tin cậy a, có yêu ma đang tác quái a!
Cảnh sát Hàn đột nhiên ngồi thẳng người dậy, kinh ngạc nhìn Giang Dược. Lần nữa, mạch suy nghĩ của Giang Dược không mưu mà hợp với ông.
Vừa rồi ý niệm đầu tiên trong đầu ông, đồng dạng là lần theo bệnh nhân Kha Vân Sơn đầy quỷ dị kia.
Cảnh sát Hàn ngồi ngay trên ghế, do dự trong lòng.
Hết thảy mọi thứ trước mắt, đều là kết luận từ cuộc trò chuyện riêng tư giữa ông và Giang Dược, mặc dù có video và tài liệu làm chứng, nhưng những vật này cũng không tính là chứng cứ trực tiếp.
Khỏi cần phải nói, camera an ninh căn bản là không chính diện chụp rõ Kha Vân Sơn. Chứng cứ hiện có hoàn toàn không chứng minh được vị khách lên chiếc xe taxi kia chính là Kha Vân Sơn.
Tùy tiện lần theo, có khi nào điều tra lệch hướng? Hoặc làm hỏng luôn thời cơ phá án?
Cảnh sát Hàn hành nghề đến nay, vẫn là lần đầu gặp được tình huống khó giải quyết đến thế.
Giang Dược cũng không có tâm tình nán lại thêm. Nghĩ đến chiếc quần chưa được xử lý của Tam Cẩu, lại nghĩ tới hình thù dạng sương mù kỳ quái trong video theo dõi, nếu nói Giang Dược không hề lo lắng chút nào là giả.
Sau khi trao đổi phương thức liên lạc của nhau, cảnh sát Hàn khách khí tiễn Giang Dược ra ngoài.
"Đúng rồi." Trước khi ra cửa, Giang Dược nảy ra một ý tưởng.
"Còn có một vật chứng ở trong nhà tôi, có lẽ sẽ có một ít tác dụng làm rõ manh mối hơn cho chú."
"Ồ?" Mắt cảnh sát Hàn sáng lên.
"Trước khi lấy vật chứng này, tôi phải nhắc các chú một câu. Chuyện này rất quỷ dị, nếu cứ tư duy theo phương thức thông thường, chỉ sợ sẽ ăn thiệt thòi."
Cảnh sát Hàn như có điều suy nghĩ, cũng không tỏ thái độ. Ông nổ máy rồi mời Giang Dược lên xe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook