Chương 150: Nhà họ Giang sắp trở thành nhà giàu nhất nước?

Thời gian hiện tại đã vào khoảng 23:10, gần nửa đêm.

Cũng may xe đưa đón của khu biệt thự ngõ Đạo Tử vẫn rất kiên nhẫn chờ bọn họ ở nơi đã hẹn trước. Tài xế đầu tiên là đưa Hàn Tinh Tinh về nhà trước, sau đó mới đưa Giang Dược trở về biệt thự ngõ Đạo Tử.

Hàn Tinh Tinh lúc này ngược lại cũng không đòi hỏi cái gì, dù sao thời gian cũng đã không sớm. Dù cô có lưu luyến Giang Dược như thế nào, cũng không thể nửa đêm theo hắn về nhà chứ?

Lúc Giang Dược trở về biệt thự số chín, Tam Cẩu đã về nhà.

Nhìn mặt mày hớn hở của nó, Giang Dược đoán được ngay là tên nhóc này nhất định đã gặp phải chuyện cao hứng nào đó.

"Anh hai, hôm nay Cục Hành động bọn em tiến hành kiểm tra thể chất toàn bộ cục, anh biết không? Điểm số của em là tốt nhất, bây giờ em đã là Người giác tỉnh, cường độ còn rất nghịch thiên!”

"Ồ? Trùng hợp như vậy, anh cũng đã thành Người giác tỉnh.”

"Độ cường hóa thân thể của em là 60%! Đây là lần giác tỉnh đầu tiên! Chú La nói, với tình hình này, lần sau em kiểm tra thể chất, nói không chừng còn sẽ tăng gấp đôi! Toàn bộ cục hành động của chúng em, trừ em ra không có ai vượt quá 50% cả, chứ đừng nói chi 100%, anh hai, em hiện tại chính là nòng cốt của Cục Hành động!”

Thành tích kiểm tra thể chất của Tam Cẩu tốt như vậy, Giang Dược đương nhiên cao hứng, nhưng đồng thời, đó cũng là điều hắn đang sợ.

Nhìn tư thế múa tay múa chân của Tam Cẩu, Giang Dược cũng biết lúc này không nên dội nước lạnh, vẫn là chờ sau khi nhiệt tình của nó giảm xuống, lại nói với nó đi.

"Anh hai? Anh không mừng cho em sao?” Tam Cẩu thấy phản ứng của Giang Dược tựa hồ có chút bình thản, cũng không giống anh hai ngày thường a.

Vừa rồi chị cả nghe được tin tức này rất cao hứng, còn làm đồ ăn khuya cho cậu ăn.

"Tam Cẩu, lần trước không phải em nói, ông nội đưa một viên thuốc cho em uống, có thể cường hóa thân thể của em sao? 60% cường hóa này có lẽ chỉ là khởi đầu, vài tháng nữa 180% cũng có thể, phải không?”

Tam Cẩu cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như cũng đúng a.

Đây là truyền thừa từ gia tộc, vốn dĩ là như thế, hình như cũng không cần phải quá cao hứng làm gì?

"Anh hai, em nghe nói anh cũng giác tỉnh. Độ cường hóa bao nhiêu ấy?”

Giang Dược cười thầm trong lòng, chẳng lẽ anh phải nói cho em biết kỳ thật anh chỉ dùng không đến một phần ba thực lực hay sao?

"Tam Cẩu, thân mang huyết mạch nhà họ Giang chúng ta, giác tỉnh chỉ là việc cơ bản. Chúng ta khoan nói việc này, anh muốn thương lượng với em một chuyện khác.”

“Chuyện gì?” Tam Cẩu không hiểu sao lại căng thẳng, cảm giác anh hai lại có ý tưởng lệch lạc nào đó.

"Là vậy, Tam Cẩu à, sau này em đi tiểu, chớ có lãng phí, tìm cái thùng để cất giữ lại."

Tam Cẩu bĩu môi: "Anh hai, xả vào bồn cầu chẳng nhanh hơn? Dội nước một cái là sạch sẽ. Giữ trong thùng, sẽ có mùi a!”

Ở biệt thự siêu sang lại đi tè vô thùng như hồi ở dưới quê? Tam Cẩu cảm thấy anh hai mình có chút lẩm cẩm.

Cậu cũng không rõ, vì sao anh hai luôn nhìn chằm chằm vào mớ nước tiểu của mình.

Giang Dược vỗ đầu cậu một cái: "Đồ phá nhà phá của, dội sạch? Em có biết mỗi lần xả là phí hết bao nhiêu tiền không?”

"Tiền?" Đầu óc Tam Cẩu có chút chết máy. Đi tiểu thì có liên quan gì đến chuyện tiền bạc?

"Anh hai, có phải lại có lệ quỷ xuất hiện hay không? Có người trả tiền cho anh để diệt quỷ? Chuyện này quyết không thể thiếu em!” Tam Cẩu xung phong.

"Trước tiên không vội nói chuyện diệt quỷ, Tam Cẩu này, hiện tại có một vụ làm ăn lớn, em phải nhớ kỹ, hiện tại nước tiểu của em không phải là nước tiểu, mà là nước vàng."

"Anh hai, em hỏi anh một chuyện, anh đừng tức giận a. Có phải anh đã ấy ấy với chị Hàn Tinh Tinh rồi không?” Tam Cẩu bỗng nhiên cười xấu xa hỏi.

"Gì cơ?" Giang Dược ngẩn ra, lập tức nhìn thấy vẻ mặt muốn ăn đòn của Tam Cẩu, nhất thời tức giận vỗ đầu cậu một cái: "Em suốt ngày nghĩ ba thứ gì vậy?”

“Nếu anh vẫn còn là xử nam, tại sao không tự dùng nước tiểu của chính mình? Sao cứ đòi lấy của em a?” Tam Cẩu hỏi một cách hợp tình hợp lý , vấn đề này cậu đã sớm nghẹn thật lâu.

Giang Dược cười khà khà: "Anh đã thử nghiệm cả rồi, nước tiểu của em là dùng tốt nhất. Tam Cẩu, em trời sinh bất phàm, bằng không ông nội sao lại truyền cho em những thứ kia, điều này chứng tỏ bản thân cơ thể em đã có dòng máu chí dương. Cho nên, nước tiểu đồng tử của em xịn hơn nước tiểu của người khác rất nhiều.”

“Có thật vậy không?” Tam Cẩu nửa tin nửa ngờ, trong lòng nhịn không được có chút kiêu ngạo.

Thì ra, Tam Cẩu mình quả nhiên cũng có chỗ ưu tú hơn anh hai.

"Trăm phần trăm a, em xem, em có đôi mắt âm dương trời ban, anh có đâu."

Vẻ đắc ý trên mặt Tam Cẩu càng đậm, ưỡn ngực: "Nói như vậy, nước tiểu của em vẫn là hữu dụng nhất?”

“Đâu chỉ là hữu dụng nhất, không phải anh vừa nói sao? Bây giờ nó là nước vàng.”

“Tam Cẩu, em có biết thùng nước tiểu hôm qua của em, trải qua sự gia công của anh, đã bán được bao nhiêu tiền không?”

"Năm ngàn?" Tam Cẩu thăm dò hỏi.

Giang Dược nhất thời sạm mặt.

Năm ngàn, em chỉ có chút tiền đồ này thôi sao?

Năm ngàn đồng đáng để anh mày hao phí tâm lực chiết xuất, chế biến, đóng gói như vậy sao?

"Lớn mật một chút, đừng có kẹt sỉ như vậy a." Giang Dược cổ vũ nói.

“Chẳng lẽ là năm mươi ngàn?” Tam Cẩu ngạc nhiên, mình tè một đêm có thể bán năm mươi ngàn? Nếu như mình tích lũy vài năm, chẳng phải là sẽ có hơn trăm triệu?

U là trời, mình quả nhiên là kẻ phá của. Ngẫm lại vừa rồi mình còn xả hết cả bồn nước tiểu, Tam Cẩu cảm thấy như trái tim đang rỉ máu.

Chờ đã...

Vẻ mặt của anh hai là sao? Mình vẫn là đoán quá ít?

"Anh hai, lẽ nào lại lên tới mấy trăm ngàn?"

Giang Dược lắc đầu, tựa hồ rất bất mãn với trí tưởng tượng của Tam Cẩu.

"Chẳng lẽ là mấy triệu bạc?" Hô hấp Tam Cẩu bắt đầu dồn dập, cậu làm sao cũng không nghĩ tới, nước tiểu của mình lại đáng giá đến vậy.

Nhưng điều chết người chính là, Giang Dược vẫn lắc đầu.

"Anh hai, anh nói thật nói cho em biết đi, em gan bé a... không thể chịu nổi a.”

Giang Dược cười tủm tỉm mở điện thoại di động ra, cho cậu xem tin nhắn báo tiền vào tài khoản lúc còn ở chợ đen: "Em tự xem đi..."

"Một số không, hai số không, ba số không... u là trời, đây là... hơn hai mươi triệu?” Tam Cẩu hoàn toàn mất bình tĩnh, hét to nhảy cẫng lên.

Giang Ảnh đang làm việc nhà đều hoảng sợ, nghe tiếng đi tới.

"Làm sao vậy, tối nay cứ hú hét miết?"

"Chị cả. Phát tài, phát tài, chúng ta phát tài to!” Môi Tam Cẩu run rẩy, cậu hưng phấn đến mức không ngừng xoay vòng tại chỗ, nhịn không được muốn cất tiếng cười to.

Lại phát tài gì nữa?

Không phải mới vừa nhận một khoản tiền lớn sao?

Giang Ảnh tỏ ra hoang mang, đang đêm hôm sao lại phát tài?

"Chị xem đi, có phải đã phát tài hay không?" Tam Cẩu đưa màn hình điện thoại di động qua.

Giang Ảnh vừa nhìn, khá lắm, đây là tám con số?

"Dược, số tiền này là của chúng ta?”

“Vâng." Giang Dược cười ha ha nói: "Tam Cẩu, hiện giờ em đã biết giá trị của em rồi chứ?”

“Biết rồi, biết rồi. Em xin thề có tổ tiên chứng giám rằng em sẽ không bao giờ đi tiểu bừa bãi ở khắp nơi nữa, em muốn tích tiểu thành đại, tuyệt sẽ không lãng phí một giọt nào nữa.”

Giang Ảnh vẫn có chút bối rối, tên nhóc Tam Cẩu này lại đang nói linh ta linh tinh gì vậy nhỉ?

Giang Dược kể lại tình huống một chút, Giang Ảnh mới hiểu được, nước tiểu của Tam Cẩu cư nhiên diệu dụng như thế? Quả thật còn hơn cả có mỏ trong nhà.

Mỏ rồi sẽ có lúc đào hết, hơn nữa còn phải tốn kém sức người sức của để khai thác, còn nước tiểu, mỗi ngày đều có, lấy vô tận, dùng vô tận.

Sinh mệnh không dứt, đi tè không ngừng.

Tam Cẩu bắt đầu bấm ngón tay để tính xem mình sẽ kiếm được bao nhiêu.

"Anh chị tính xem, một đêm có thể bán mấy chục triệu, mười ngày chính là mấy trăm triệu, một trăm ngày chính là mấy tỷ, một ngàn ngày chính là mấy trăm tỷ. Nếu em uống nhiều nước hơn, sản lượng tăng gấp đôi rất dễ dàng. Tính toán như vậy, chúng ta muốn trở thành người giàu nhất cả nước, cũng là việc nằm trong bàn tay?”

“Là nằm trong tầm tay!”

Tam Cẩu chẳng thèm để ý là nằm trong bàn tay hay tầm tay gì, cậu chỉ quan tâm lúc nào mới có thể trở thành phú khả địch quốc!

"Anh hai, em đã nói rồi, Tam Cẩu em sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người chinh phục thế giới, hiện tại anh tin rồi chứ?" Tam Cẩu rõ ràng đã bắt đầu lâng lâng, không còn biết trời trăng mây gió gì.

Giang Ảnh cũng bị chấn động trước số học đơn giản của Tam Cẩu. Theo tính toán của Tam Cẩu, nhà họ Giang đích thật là rất nhanh có thể trở thành nhà giàu nhất cả nước a.

Nhưng...

Giang Ảnh lại mơ hồ cảm thấy, tính toán như vậy tựa hồ lại có gì đó sai sai.

“Tam Cẩu, bớt nằm mộng đi. Có thể kiếm được ít tiền từ thứ này đã là tốt rồi, còn đòi làm người giàu nhất nước, em cũng đừng nghĩ nhiều. Nói không chừng nửa tháng sau, nó sẽ không còn đáng giá nữa.”

“Anh hai, anh đừng hù em chứ!”

"Anh hù em làm gì. Em thử nghĩ xem, thời đại quỷ dị đã đến, thế cục mỗi ngày đều đổi mới, nói không chừng ngày mai sẽ xuất hiện thứ có công hiệu tương đương, đến lúc đó, giá trị của nó sẽ giảm xuống rõ ràng. Hơn nữa, điểm mấu chốt nhất chính là, vật gì hiếm mới quý. Nếu nó chảy vào thị trường với quy mô lớn, không kịp kiếm ra người tiêu thụ, hàng chắc chắn sẽ bị ế. Em cho rằng, ai cũng có thể lấy ra hai ba mươi triệu sao?”

Giang Ảnh đăm chiêu, gật gật đầu: "Dược nói không sai, sở dĩ lần này có thể bán được cái giá này, hẳn là lần đầu tiên xuất hiện. Nói trắng ra là ăn chênh lệch thời gian. Qua vài bữa nữa, giá cả tất nhiên sẽ giảm xuống, càng về sau, khẳng định càng mất giá.”

"Cho nên chúng ta phải nắm bắt đoạn thời gian chênh lệch này, tận lực bán nhiều một chút. Chờ thị trường xuất hiện hàng hóa cùng loại, nói không chừng giá cả trực tiếp giảm xuống cả trăm lần cũng là rất có khả năng.”

Tam Cẩu cái hiểu cái không, nhưng chị cả và anh hai đều nói như vậy, cậu vẫn tin.

"Anh hai, vậy không nên chậm trễ nữa, em trước tiên uống nước đi tè một phát."

Tam Cẩu cầm lấy chén, uống ực ực một trận.

Giang Dược không nói gì, hắn vẫn đang nhớ thương cỏ ngưng khói, nhớ thương con ngọc tằm kia, chuẩn bị trở về phòng trước, lại bị Giang Ảnh gọi lại.

"Chị, còn có chuyện gì nữa ạ?"

Giang Ảnh cười như không cười đánh giá Giang Dược: "Nói thật cho chị nghe, chuyện giữa em và Hàn Tinh Tinh là thế nào?”

“Chúng em là bạn học cùng lớp."

"Chỉ là bạn học thôi sao?" Giang Ảnh tỏ vẻ không tin.

"Chỉ là bạn học thôi, chị, chị cũng đừng nghĩ lệch."

"Chị có nghĩ lệch hay không cũng không quan trọng, chỉ sợ cô nương nhà người ta thật tình."

Giang Dược cười khổ nói: "Chị, rốt cuộc chị muốn nói cái gì?”

“Chị nhìn ra được, Hàn Tinh Tinh rất có ý với em. Một cô gái suốt ngày tới nhà tìm em như vậy, ý nghĩa rất rõ ràng. Chị thấy em ấy rất tốt. Bất kể là gia thế, hay là thiên phú của bản thân, đều là lựa chọn tốt, em thấy thế nào?”

“Có lẽ cô ấy có chút thích em, nhưng biết đâu chỉ là hứng thú tạm thời, chờ cảm xúc trôi qua, hoặc đến khi bọn em tốt nghiệp ra trường, đường ai nấy đi, có lẽ cô ấy cũng sẽ quên em thôi. Vả lại, hiện tại em thật sự không có thời gian để nghĩ đến những chuyện này."

Điều kiện của Hàn Tinh Tinh, tuyệt đối là thượng hạng, nhưng giai đoạn này Giang Dược đích xác cũng không có tâm tư để nghĩ về chuyện trai gái.

"Ý em là sao? Một cô gái tốt như vậy, em lại không hề động tâm?” Giang Ảnh có chút tức giận, không nhịn được muốn nhéo lỗ tai hắn, có điều em trai cô cũng không còn nhỏ gì cho cam, nhéo tai có chút không thích hợp.

"Nói cho chị biết, có phải trong lòng em đã có người khác rồi hay không?"

"Chị, trước kia sao em lại không phát hiện chị có tiềm chất làm bà mai vậy? Chị có ổn không, bản thân chị còn chưa có mảnh tình vắt vai, ngược lại quan tâm đến chuyện tình cảm của em là sao? Em chỉ mới mười tám thôi đấy, thậm chí còn chưa lên đại học!”

Lời này chọt vào chỗ thương tâm của Giang Ảnh.

Cô đã hơi hai mốt tuổi rồi mà còn chưa yêu đương bao giờ.

Nói nữa đều là nước mắt.

Sớm gánh vác trách nhiệm trụ cột của gia đình, khiến tâm tư thiếu nữ của cô bị trói buộc quá sớm, cô giống như một con nhím, bao bọc lại thế giới tình cảm của mình.

"Dược à, chị vẫn là câu nói ấy, Tinh Tinh là một cô gái tốt. Có đôi khi em cảm thấy Tinh Tinh có chút tính tình đại tiểu thư, có chút tinh nghịch, nhưng chị cũng là con gái, chị có thể nhận ra ai là người đáng tin cậy.”

“Tinh Tinh chính là loại ngoài miệng có thể đùa giỡn trên trời dưới đất, nhưng trong lòng chỉ có thể chứa được một người."

"Em hãy suy nghĩ kỹ đi."

Giang Ảnh cũng không có quá mức bức bách Giang Dược, cô nói xong lời này liền quay đầu bỏ đi.

Giang Dược kinh ngạc một lát, rồi cũng trở về phòng mình.

Hắn hiện tại nhất định là không có quá nhiều tinh lực suy nghĩ chuyện trai gái.

Quỷ dị hàng lâm, không cho phép hắn lười biếng một giây một phút nào.

Hắn lấy ra một gốc cỏ ngưng khói, kích thước của nó rộng chừng ba ngón tay, dài khoảng ba tấc. Hắn chiếu theo thao tác mà ông nội truyền thụ, băm nhỏ cỏ ngưng khói, rải trong hộp ngọc, sau đó đặt con tằm ngọc vào trong chiếc hộp rải đầy cỏ ngưng khói đó.

Tiếp theo, để cho tằm ngọc tự do phát huy đi.

Nó có chịu thức dậy và ăn uống hay không thì phải xem tâm tình của ông trời vậy.

Về phần quả vân châu, hắn tạm thời còn chưa dùng được, chỉ đành cất kỹ chúng, chờ về sau thu thập thêm vài loại nguyên liệu khác, là có thể luyện chế một loại linh dược.

Nằm trên giường, Giang Dược kiểm tra Trí linh một chút.

Hắn phát hiện, Trí linh gần đây dường như yên lặng không ít. Lần trước phá được vụ án ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn, Trí linh cũng không có bất kỳ thông báo khen thưởng nào.

Lần này kiểm tra thể chất top đầu, rõ ràng đánh ra danh tiếng rối tinh rối mù, với tính cách ham hư vinh của Trí linh, cư nhiên vẫn không có phần thưởng.

Điều này khiến Giang Dược không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ.

Có điều hắn cẩn thận ngẫm lại, Quảng trường Thời đại Vân Sơn là vụ án do người gây nên, không có quan hệ gì đến quái vật hay ma quỷ. Tuy rằng đại sư Liễu giả thần giả quỷ, khống chế quỷ quấy phá, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn để đại sư Liễu chạy trốn một cách dễ dàng.

Về cơ bản, Trí linh không cho phần thưởng trong vụ án này, miễn cưỡng còn có thể nói được.

Nhưng còn kiểm tra thể chất đứng đầu, danh tiếng nổi như cồn, không lý nào Trí linh vẫn im hơi lặng tiếng a?

Nếu Trí linh không chịu cho, Giang Dược cũng không có khả năng cưỡng ép. Có truyền thừa của gia tộc, Giang Dược đã không còn quá cần thiết phải ỷ lại vào Trí linh, có điều, nếu Trí linh đã lựa chọn hắn, mà giờ lại yên lặng như vậy, Giang Dược ít nhiều cũng có chút không yên lòng.

Sáng sớm hôm sau, chuyện đầu tiên Giang Dược làm sau khi thức dậy chính là kiểm tra con ngọc tằm kia.

Có điều hắn phải thất vọng. Tằm ngọc hình như cũng không có dáng vẻ gì giống như thức tỉnh. Cỏ ngưng khói vẫn trải đầy trong hộp, hiển nhiên không có gì thay đổi.

"Chẳng lẽ phương thức cho ăn của mình không đúng?"

Nhưng phương thức cho ăn này rõ ràng là ông nội nói cho hắn biết trong giấc mơ. Theo lý thuyết, ông nội không nên lừa gạt hắn.

Có lẽ, con tằm ngọc này trời sinh là một con sâu ham ngủ, muốn nó tỉnh lại phải có đủ kiên nhẫn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương