Chương 14: Chuyện xưa bí ẩn của nhà họ Giang

Trải qua cuộc điện thoại vừa rồi, Giang Dược cũng không còn tâm tư cho Tam Cẩu một bài học.

Tam Cẩu vẫn luôn nghe lén điện thoại, vừa nghe cô út xin nghỉ cho mình, có thể lưu lại thành phố thêm một quãng thời gian, cậu đơn giản vui như mở cờ trong bụng.

Chỉ là nội dung cuộc gọi thực sự có chút trầm trọng, Tam Cẩu theo bản năng cảm thấy mình hẳn là không nên biểu hiện quá vui vẻ.

"Anh hai, lần này em không cần về thị trấn nữa chứ? Theo em thấy, những con chó kia chính là bị giết chết bởi ba thứ bẩn thỉu tối hôm qua."

Tam Cẩu từ xưa đến nay cũng không phải là kẻ vô thần.

Nói đúng hơn, nhà họ Giang từ xưa đến nay không hề có kẻ vô thần.

"À mà anh hai này, em có chút khó hiểu. Những thứ bẩn thỉu đó sao phải về thị trấn làm gì? Người cả trấn nhiều như vậy, vì sao không một ai khác nhìn thấy chúng?"

"Anh hai, em đây có phải có cặp mắt âm dương mà các thầy âm dương thường nói hay không?"

Đây chính là lý do tại sao hắn thường nói đầu óc Tam Cẩu có mạch suy nghĩ khác người.

Đứa trẻ nhà bình thường trông thấy những thứ không sạch sẽ mấy lần một ngày, coi như không bị hù đến rối loạn thần kinh, khẳng định cũng bị dọa cho phát sợ.

Ngược lại tới phiên Tam Cẩu, chuyện vừa trôi qua phát là căn bản không coi nó ra gì, cơm cứ ăn, gái cứ tán bình thường, còn nói cái gì mắt âm dương, không những không khủng hoảng, còn đặc biệt tự hào về bản thân.

"Em biết cả mắt âm dương?" Giang Dược có chút ngoài ý muốn.

"Ý anh là sao? Anh coi thường ai đấy? Đây không phải nghề tổ truyền của nhà họ Giang chúng ta sao? Khi còn bé, cha em thường hay kể cho em những thứ này."

"Cha em nói cái gì với em?"

"Ủa? Anh không biết hả? Cha em nói, ông nội mình là một vị cao nhân, có bản lĩnh lớn, chỉ là quá vô danh, lại còn ngoan cố, không hiểu biến báo. Hơn nữa..."

"Hơn nữa cái gì?"

Tam Cẩu gãi gãi đầu: "Hì hì, kia là cha em nói, không phải em nói a."

"Xem ra không phải lời tốt lành gì cho cam."

"Hì hì, đúng là không quá dễ nghe, có điều em cũng không tin. Người như cha em, đi nặng không ra đều có thể đổ lỗi cho hầm cầu." Tam Cẩu không ngốc, biết mình đứng ở lập trường nào cần phải nói ra sao, chính trị chính xác luôn là thứ quan trọng nhất.

"Được rồi, bớt nói nhảm. Mau nói cha em đã nói cái gì."

"Em mà nói thì không cho phép anh đánh người a. Đó là lời của cha em, không quan hệ gì với em."

"Em còn nói nhảm thì coi chừng anh cho ăn đòn bây giờ."

"Nhìn anh nôn nóng quá kìa! Cha em nói, ông nội có bản lĩnh lớn, nhưng thiếu thông minh, cả một đời chỉ biết làm dân miền núi quê mùa, không phát huy bản lĩnh của mình đổi lấy tiền, đáng tiếc. Cha còn nói, ông nội bất công, chỉ thương bác cả bác hai, lại có thành kiến với cha, cha còn hoài nghi không biết mình có phải con ruột của ông nội hay không nữa."

Lời này, nếu đổi lại người khác nói, Giang Dược hơn phân nửa sẽ không tin. Nhưng nếu là người không đứng đắn như chú ba, Giang Dược không nghi ngờ gì nữa, lời này thật đúng là sặc mùi của chú ba.

Rất nhiều phương diện trên người Tam Cẩu kỳ thật đều mang cái bóng của chú ba, giảo hoạt, láu cá, nhiều trò xấu, da mặt dày, tính tình phóng túng, không xem đại sự ra gì, có đôi khi, miệng còn rất bậy, tục xưng miệng tiện.

Bất quá khác biệt lớn nhất giữa Tam Cẩu và chú ba chính là, chú ba giống như bệnh nhân ung thư thời kỳ cuối, hết thuốc chữa, còn Tam Cẩu đừng nhìn tuổi còn nhỏ, thời điểm then chốt cần nghiêm túc thì sẽ rất nghiêm túc.

Gặp anh hai không nổi đóa, Tam Cẩu nghiêm túc soi soi khuôn mặt của mình trong gương.

"Theo em thấy, cha em chỉ toàn thích nói bậy, anh hai, em nhìn hai ta rất giống, cha em khẳng định là thân sinh của ông nội a. Em khẳng định là người nhà họ Giang, không thể sai được."

"Vậy tại sao cha em còn hoài nghi mình không phải con ruột của ông nội?"

"Cha có nói, bản lĩnh của ông nội, đều vụng trộm dạy cho bác cả và bác hai. Nhất là khi bác cả không còn, một thân bản lĩnh đều dạy hết cho cha anh. Cha em muốn học, nhưng ông nội không chịu dạy."

Đây cũng là một lý do khiến người ta khó mà phản bác.

Chỉ là, ông nội rốt cuộc dạy cha hắn cái gì? Giang Dược lại không hiểu ra sao.

Muốn nói gia học uyên thâm, nhà họ Giang xác thực có, phong thủy địa lý, xem sao tính quẻ, đoán chữ xem tướng đủ trò đủ kiểu, ông nội đúng thực là rất có trình độ. Chỉ là ông nội chưa từng dấn thân giang hồ, cho nên vẫn luôn không nổi danh.

Chí ít Giang Dược từ nhỏ cũng chỉ là dần dần bất tri bất giác tiếp xúc những thứ này, tuyệt nhiên không có được nắm tay dạy học một cách hệ thống.

Nếu thật sự ông nội bí mật dạy cha hắn toàn bộ bản lãnh, mà hắn lại là con trai độc nhất, không có lý do nào hắn lại không được truyền thừa a?

"Tam Cẩu, lời cha em nói, em tin không?"

"Tin." Tam Cẩu trả lời rất kiên quyết.

"Em tin ông nội mình có bản lĩnh lớn, cũng tin ông nội không chịu dạy cha em. Có điều, nếu quả thật bản lĩnh của ông nội lớn như vậy, khẳng định ông có lý do không dạy cha em!"

Hê?

Nghe Tam Cẩu nói, Giang Dược có chút lau mắt mà nhìn. Một đứa vẫn luôn tí ta tí tởn như Tam Cẩu, lại có thể nói ra những lời có chiều sâu, có khí phách đến bực này?

"Em thử nói xem, ông nội chúng ta có bản lĩnh gì lớn?"

Năng lực đã gặp qua thì không quên được của Giang Dược, là thiên phú sinh ra hồi trong bụng mẹ, từ nhỏ đã có.

Ông nội về trời lúc hắn lên sáu. Nhưng trước sáu tuổi, Giang Dược không ít lần hầu hạ dưới gối trước mặt ông.

Mặc dù ký ức khi còn bé không khắc sâu bằng lúc lớn, nhưng hắn vẫn có thể nhớ kỹ không ít.

Trong trí nhớ của hắn, ông nội chính là một ông lão vui vẻ, tuy có chút tiên phong đạo cốt, cũng hay luận âm dương phong thủy, ngắm sao xem trăng, nhưng xét cho cùng vẫn không khác người thường là mấy, một ngày ba bữa, ăn uống ngủ nghỉ, không có gì quá khác lạ.

Ngược lại ông nội thường xuyên dạy hắn biết chữ, đọc một chút sách cổ, giảng một chút đạo lý làm người, thỉnh thoảng sẽ chỉ điểm một chút thường thức liên quan tới âm dương phong thủy, đây đều là quá trình lâu dài mưa dầm thấm đất, dung nhập vào huyết mạch trong xương.

"Anh hai, khi còn bé cha từng kể em một việc, khiến em nhớ đặc biệt sâu. Không biết anh có từng nghe chưa?"

"Nói một chút xem."

"Cha em nói, có một lần, lúc cha còn nhỏ, khả năng còn nhỏ hơn em bây giờ. Ông nội lên núi bảo là hái thuốc, cha em vụng trộm đi theo phía sau."

"Theo tới lưng chừng núi, cha em nhìn thấy ông nội tô tô vẽ vẽ gì đó lên một tờ giấy thếp vàng, viết hồi lâu, lại gấp tờ giấy thếp vàng ấy thành một con hạc giấy, sau đó chấm hai điểm chu sa, mỗi bên cánh con hạc giấy chấm một cái. Anh đoán xem để làm gì?"

"Làm gì?"

"Cha em nói, cha nhìn thấy con hạc giấy kia lại bay lên từ trong lòng bàn tay ông nội. Mặc dù bay không được bao xa, nhưng cha em nói, ít nhất phải bay cao bảy tám mét, xa mấy chục mét! Hơn nữa còn trực tiếp hỏa táng ở giữa không trung!"

"Làm sao có thể?" Điều này đã tiếp cận tình tiết trong tiểu thuyết thần ma.

Thân là cháu đích tôn từng hầu hạ bên người ông, Giang Dược rất khó liên kết chuyện thần kỳ này với ông lão vui vẻ thuở ấy.

Chuyện khi chú ba còn bé, vậy hẳn cũng là rất nhiều năm về trước a? Làm sao nhớ chính xác được? Ký ức khi còn bé xuất hiện sai lầm, thậm chí bản thân tự tưởng tượng thêm mắm thêm muối, hoàn toàn có khả năng.

"Biết ngay là anh không tin, lúc ấy em cũng không tin. Nhưng mà cha em đã thề độc, hơn nữa cha còn kể về sau ông nội phát hiện cha nhìn lén, liền cho cha nguyên một cái bạt tai, còn cảnh cáo cha không nên đi ra ngoài nói nhăng nói cuội, bằng không sẽ đánh chết cha em."

"Cha em chịu một đòn đau như thế, có thể không khắc sâu ký ức sao? Càng quỷ dị chính là, không lâu sau chuyện này, bác cả bị bệnh chết ở bên ngoài, bác hai lẫn cha em ngay cả thi thể đều không thấy được, nghe nói trực tiếp hỏa táng ở bên ngoài."

Chú ba và Tam Cẩu quả nhiên là đôi cha con trời sinh. Cha kể chuyện xưa cho con nghe, thế mà còn phát cả thề độc, ngoại trừ đôi cha con dở người này, đúng là không còn ai.

Có điều, cha Tam Cẩu kể chuyện sống động như thế, còn phát thề độc, nhất là đằng sau còn liên lụy tới việc bác cả chết, quả thật đáng giá phải nghiền ngẫm.

"Tam Cẩu, cha em còn nói gì nữa không? Nói cụ thể một chút."

"Vâng, việc này cha còn lải nhải với em thêm mấy lần. Cha nói, lúc ấy ông nội nhìn thấy hạc giấy bay lên, chẳng những không có vẻ cao hứng, ngược lại sắc mặt rất khó coi. Miệng ông còn cằn nhằn, mới ba năm ngắn ngủi, mà đã biến hóa lớn như thế?"

"Biến hóa gì mà lớn?" Giang Dược truy hỏi.

Tam Cẩu lắc đầu: "Cha em cũng không hiểu rõ lắm, lúc ấy ông nội lặp đi lặp lại có mỗi câu này, sau đó cha em bị bạt tai tới choáng váng, cũng không dám hỏi tiếp a. Việc đó cha chờ mãi đến khi ông nội tắt thở, vẫn không dám hỏi lại."

Giang Dược lại hỏi tiếp, nhưng Tam Cẩu đã không thể cung cấp thêm được bất kỳ thông tin nào. Rất hiển nhiên, lúc ấy chú ba cũng chỉ biết đến thế.

Mới đầu Tam Cẩu kể chuyện này, Giang Dược căn bản không tin, thế nhưng hỏi đến thông tin chi tiết lại thiếu thốn đến vậy, Giang Dược ngược lại có mấy phần nửa tin nửa ngờ.

"Anh hai? Có chuyện này, em vẫn luôn ngại hỏi thăm. Đang yên đang lành tại sao bác hai lại bỏ nhà ra đi?"

Mặc dù Giang Dược xưa nay không nhắc tới, nhưng Tam Cẩu cũng biết, đây là tâm bệnh của anh hai, cho nên cậu hỏi đặc biệt cẩn thận từng li từng tí.

Đổi lại bình thường, Giang Dược chắc chắn sẽ không trả lời. Nhưng hiện tại cũng đều là người nhà ngồi trên cùng con thuyền, Tam Cẩu còn thổ lộ tâm tình với hắn nhiều như vậy, nếu hắn lại né tránh cất giấu, có chút không thỏa đáng.

"Cha anh lưu lại một phong thư, không có nhiều nội dung. Nói là tìm được một ít manh mối liên quan đến mẹ anh, muốn ra ngoài tìm hiểu đôi chút."

"Chỉ có thế?"

"Trọng điểm là như thế, ngoài ra còn có một chút nội dung khác, đơn giản là dặn dò hai chị em phải bảo ban giúp đỡ lẫn nhau, sống nương tựa vào nhau."

"Ồ." Tam Cẩu cảm thấy có chút khổ sở lây với anh hai.

"Anh hai, anh nói bác hai rời đi một cách thần bí như vậy, ngoại trừ nguyên do của bác gái, phải chăng liệu còn liên quan đến bản lĩnh ông nội dạy cho bác ấy hay không?"

Giang Dược lắc đầu: "Cha anh vẫn luôn đi làm ở cơ quan, cũng không thấy cha có bản lĩnh ly kỳ cổ quái gì."

"Có cũng sẽ không công khai nói cho anh a! Anh nhìn cha em không phải cũng là vụng trộm nhìn lén đó sao?"

Thôi được rồi, lối suy nghĩ của Tam Cẩu vẫn luôn mãi khác thường như thế.

Tam Cẩu nghĩ nghĩ, lại cảm thấy nói không thông.

"Ông nội không dạy cha em, hơn nửa là cảm thấy con người cha em không đứng đắn, bùn nhão không xây được tường. Nhưng nếu bác hai có bản lĩnh lớn, lại không dạy cho anh hai, giống như hơi có chút không được thỏa đáng a. Chẳng lẽ là chưa đến lúc?"

Đối với việc ông nội có bản lĩnh lớn, lập trường Tam Cẩu là kiên định, tin tưởng vững chắc không nghi ngờ.

"Thôi bỏ đi, chớ suy nghĩ lung tung. Chờ chị cả trở về, anh nhờ chị ấy khuyên nhủ cô út, dứt khoát lên Tinh Thành hết. Thói đời ngày nay thật quá mức không yên ổn."

Hắn đang nói giữa chừng, bỗng nhiên có tiếng kêu la hoảng hốt truyền đến từ phía ngoài hành lang, ngay sau đó là một chuỗi thanh âm gõ cửa dồn dập.

Đùng đùng đùng! Đùng đùng đùng! Đùng đùng đùng!

Lực gõ mạnh đến mức toàn bộ căn phòng giống như bị lung lay cả lên.

"Cháu Giang, cháu Giang ơi, cháu có ở nhà không?"

Ai mà gõ cửa như thể trời sắp sập tới nơi rồi vậy a?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương