Chương 100: Hình bóng người phụ nữ trong gương

Bức ảnh không thể nghi ngờ là cùng một bức ảnh, nhưng người trong hình... lại không còn là người phụ nữ an tường bình lặng, tựa vui lại hơi sầu như trước nữa.

Thay vào đó, lại là hình tượng mặt mũi dữ tợn, tóc tai bù xù, miệng đầy máu, vẻ mặt đầy vết bầm tím.

Mơ hồ từ tóc tai khuôn mặt vẫn có thể thấy được, dường như vẫn là người phụ nữ ấy.

Chỉ là lúc này hai mắt bà ta tràn ngập oán khí, hai hàng máu tươi tràn ra từ hốc mắt, cực kỳ âm trầm.

Không chỉ là hốc mắt, mà cả lỗ tai, khoang mũi, khóe miệng, đều có máu tràn ra.

Thất khiếu chảy máu!

Vẫn chưa hết, đầu, má, cổ, khắp mọi nơi không có một phần da thịt lành lặn nào, đâu đâu cũng có vết bầm tím, vết máu, vết thương...

Hình ảnh này giống như tất cả các loại tra tấn tàn nhẫn trên đời đều dùng qua một lần trên người bà ta.

Hàn Dực Minh cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, xông lên chụp hình tách tách liên tục không ngừng.

Đúng lúc này, Giang Dược bỗng nhiên cảm thấy tựa hồ có một luồng âm phong xẹt qua.

Ngay sau đó…

Xoảng!

Tấm chắn thủy tinh ở quầy hàng tầng trệt, dưới tình huống không có bất kỳ lực tác động nào, không hiểu sao tự nhiên vỡ toang ra.

Rầm!

Tấm biển hiệu cửa tiệm treo trước cửa nhà cũng theo đó ngã xuống, thật giống như có người ở phía trên đẩy xuống vậy.

Bộp bộp!

Các loại đồ vật cũ trong phòng giống như bỗng nhiên đều trúng một lời nguyền nào đó, hoặc ngã trái ngã phải vỡ ra, hoặc triệt để bị nghiền nát.

"Tam Cẩu?"

Giang Dược nhìn thấy đợt biến cố này, cũng không vội vàng chạy trốn, ngược lại nhanh chóng vọt lên lầu.

Tam Cẩu ở trên lầu hiển nhiên cũng nghe được động tĩnh, hơn nữa cậu rõ ràng cảm giác được, bốn cây cột ở tầng ba, giống như đang lung lay!

Sau đó không ngừng có ngói vụn, lá bẩn rơi xuống từ trên nóc nhà.

Mái nhà vốn kín kẽ, lại chậm rãi xuất hiện vết nứt.

Có kinh nghiệm sống ở nông thôn quanh năm, tính cảnh giác của Tam Cẩu không kém, biết rằng ngôi nhà xuất hiện nguy cơ sụp đổ.

Tam Cẩu quyết định nhanh chóng, lao xuống dưới lầu.

Khi Giang Dược chạy lên tầng hai, vừa lúc trông thấy Tam Cẩu đang từ tầng ba lao xuống.

"Chân trời a... góc biển... Kiếm a a tìm tri âm... Nàng hát chàng đánh đàn..."

Giang Dược và Tam Cẩu đồng thời nghe được căn phòng phía tây bắc ở tầng hai mơ hồ truyền đến tiếng hát nhẹ. Âm thanh à ơi réo rắc, giai điệu rất cổ xưa, nhưng vô cùng rõ ràng!

Hai người liếc nhau, đồng thời vọt tới gian phòng kia.

Đó là hai anh em bọn hắn, chứ đổi lại người khác, ở trong một ngôi nhà bị ma ám nghe được thanh âm quỷ dị như thế, chỉ sợ đã sớm vắt giò lên cổ mà chạy.

Giang Dược và Tam Cẩu chạy đến cửa căn phòng hướng tây bắc, liếc mắt một cái là có thể thấy ngay bàn trang điểm, cái ghế trước bàn trang điểm trống không, nhưng điều quỷ dị chính là rõ ràng có một người phụ nữ hiện lên trong gương trên bàn trang điểm.

Ảnh người phụ nữ này như đang đối diện với gương, trang điểm, kẻ lông mày.

Toàn bộ động tác thong dong từ tốn, thật giống như đang ở nhà lúc thường ngày, nhàn nhã thích ý.

Giai điệu à ơi kia chính là phát ra từ trong gương.

“Anh hai, đây là quỷ!”

Còn cần em nhắc sao? Rõ rành rành thế còn gì.

Trước ghế rõ ràng không có một bóng người, trong gương lại có người phụ nữ đang trang điểm. Không phải là quỷ mới lạ!

Người phụ nữ vẽ lông mày của mình xong, bắt đầu thoa son môi.

Tựa hồ chú ý tới Giang Dược và Tam Cẩu, người phụ nữ trong gương bỗng nhiên cười nhẹ nhàng với bọn họ.

Nụ cười này vốn cũng không có gì, nhưng đó lại không phải nụ cười mỉm, ngược lại, khóe miệng nó chậm rãi nhếch lên, biên độ càng ngày càng khoa trương.

Đột nhiên, cái miệng to bằng chậu máu chợt mở ra toàn bộ, tựa như một con hà mã lớn há to mồm, cả khuôn mặt nhất thời bị một vùng đỏ tươi che lấp, hoàn toàn không nhìn thấy.

Cái miệng đỏ hõm này không có răng, không có lưỡi, trống rỗng, giống như một cái ống hút lớn, tựa hồ muốn cắn nuốt hàng vạn sinh linh.

“Đi chết đi!”

Tam Cẩu xoay tròn cánh tay hung hăng ném cây búa ra.

Xoảng!

Cây búa trực tiếp tác dụng lên mặt gương, toàn bộ gương vỡ ra làm tư, mảnh vụn văng khắp nơi, thân gương nhất thời tràn đầy vết nứt giống như tơ nhện.

Bóng người phụ nữ trong gương, bất thình lình biến mất vô tung.

Hai anh em điều tra chung quanh, hoàn toàn không tìm được hướng đi của cái bóng trong gương lúc nãy.

Chú Hàn ở tầng dưới đột nhiên hét lên: "Cậu Giang, cháy rồi, cháy rồi. Không tốt! Các cậu mau ra khỏi nhà ngay!”

Cháy sao?

Đây là một ngôi nhà bằng gỗ, một khi ngọn lửa bắt đầu bùng lên, tuyệt đối không phải chuyện đùa.

Giang Dược kéo Tam Cẩu xông ra hành lang, vừa mới vọt tới đầu hành lang tầng hai, thế lửa lại rất kỳ quặc, nháy mắt đã bịt kín cầu thang.

Ngọn lửa nóng bỏng không ngừng bao trùm lên trên, sắp chuẩn bị cháy lan lên tầng hai.

Giang Dược không kịp suy nghĩ rõ ràng vì sao thế lửa này lại lan nhanh như vậy, quả thật quá quỷ dị, chú Hàn vừa hô xong thì nó đã vọt ngay tới đầu cầu thang.

Có điều, Giang Dược cũng không hoảng hốt, mới tầng hai mà thôi.

Tam Cẩu hiển nhiên cũng không quá coi trọng, hai người chạy một mạch trở lại căn phòng trống phía nam kia. Giang Dược liên tục đạp mạnh chân, trực tiếp đá văng một lỗ lớn trên cửa sổ cũ bằng gỗ, lớn đến nỗi hai người đứng lên cùng một lúc đều đủ.

"Tam Cẩu, đi thôi."

Tam Cẩu không vội vã đi, mà đứng cạnh tủ quần áo, chỉ vào tủ quần áo đang mở toang kia, vẻ mặt mơ hồ.

"Anh hai, anh xem những bộ quần áo này..."

Giang Dược quay đầu lại nhìn, những chiếc sườn xám, quần áo, váy đầm cũ kỹ lúc trước nhìn thấy kia lại giống như bị phong hóa, rơi rụng lả chả từng mảnh từng mảnh.

Tam Cẩu đưa tay chạm vào, vài bộ quần áo trực tiếp phong hóa thành cát bụi.

Tình cảnh này mới hoang đường quỷ dị làm sao.

Thật giống như tiền giấy đốt xong biến thành vụn xám.

“Đi thôi!” Tuy Giang Dược nghi vấn đầy bụng, nhưng cũng không kịp tìm hiểu kỹ, hắn kéo Tam Cẩu nhảy thẳng ra khỏi cửa sổ.

Nhà xây kiểu cũ vốn cũng không cao, cho dù Giang Dược trước khi cường hóa vẫn dư sức nhảy xuống từ độ cao này, chứ đừng nói chi là sau khi cường hóa thân thể.

Tam Cẩu càng không cần phải nói, bản lĩnh trèo cây leo núi nhảy tới nhảy lui đã được trui rèn nhiều từ nhỏ ở thôn núi, thân thủ linh hoạt, độ cao chừng này ăn thua gì?

Hàn Dực Minh thấy hai anh em họ nhảy xuống cửa sổ, coi như thở phào nhẹ nhõm.

"Sao lại đột nhiên bốc cháy vậy hả chú?" Giang Dược nhịn không được bèn hỏi.

Hàn Dực Minh cũng tỏ vẻ khó hiểu: "Tôi cũng thấy kỳ quái, ngọn lửa này cháy quá quỷ dị. Không phải cháy một nơi, mà là nhiều nơi cùng một lúc, giống như cả phòng đều tạt xăng, mới chưa đầy vài giây thì cả phòng đã biến thành một biển lửa.”

Nhìn chú Hàn mặt mày xám xịt, còn có mấy vết bỏng, coi bộ chú Hàn ở tầng trệt thiếu chút nữa đã nằm lại trong biển lửa, vậy mà vẫn còn không quên nhắc nhở Giang Dược và Tam Cẩu bọn hắn, đúng là quá nghĩa khí.

Nhà của Triệu Thủ Ngân tuy có chút khoảng cách với nhà hàng xóm, nhưng cũng cách không xa.

Nhìn thế lửa này, không có đội cứu hỏa và thiết bị chuyên nghiệp, muốn chữa cháy hoàn toàn là nói chuyện viễn vông.

Ngoại trừ đám cháy này, phụ cận khu hành chính thị trấn cách đây không xa cũng có khói dày đặc không ngừng bốc lên.

"Bà con cô bác vẫn rất thấu tình đạt lý. Họ đã chấp nhận đề nghị của chúng ta và thống nhất thiêu xác.” Chú Hàn thấy Giang Dược nhìn về phía bên kia, giải thích một câu.

Ở khu vực cảnh giới bên ngoài, có mấy người hàng xóm của Triệu Thủ Ngân giống như phát điên muốn xông qua dây cảnh giới, nhưng đều bị các đội viên nghiêm khắc quát mắng, cự tuyệt bên ngoài.

Hàn Dực Minh sầm mặt xuống: "Nhao nhao cái gì? Mấy người nghĩ đây là một vụ cháy do con người tạo ra sao? Đây là ác quỷ phóng hỏa. Mấy người chê thị trấn chết chưa đủ người à?”

Ông cũng đã có kinh nghiệm, biết bình tâm tĩnh khí giảng đạo lý với bọn họ, chưa chắc họ đã chịu nghe, ngược lại vừa đấm vừa xoa càng có tác dụng.

Nghe nói là ác quỷ tác quái, những người này quả nhiên thành thật.

Giang Dược biết những người này không muốn lửa cháy lan ra liên lụy tới nhà mình, nhưng bây giờ ngọn lửa đã nằm ngoài kiểm soát.

"Chư vị, giữ được tính mạng, nhà cửa còn có thể xây lại, đến lúc đó chính quyền cũng sẽ hỗ trợ." Giang Dược cũng không khách khí, trực tiếp ném gánh nặng về phía chính phủ.

Ánh mắt Giang Dược đảo qua mọi người, ánh mắt dừng lại trên người một ông lão.

Ông lão này nhìn qua ít nhất cũng phải tám chín mươi tuổi, hẳn là nhân vật thuộc loại già nhất trong trấn, có lẽ có chút hiểu biết về lịch sử trấn Vân Khê, về chuyện của Triệu Thủ Ngân?

“Ông ơi, ông thọ bao nhiêu rồi ạ?”

Ông lão chống nạng, dừng lại một chút, nhếch miệng nói: "Tám mươi sáu."

"Nói vậy thì Triệu Thủ Ngân còn trẻ tuổi hơn ông một chút phải không ạ?"

“Đương nhiên, cái tên Thủ Ngân này còn nhỏ hơn lão chín tuổi.”

"Dạ vâng, thế ông hẳn là hiểu rất rõ Triệu Thủ Ngân chứ ạ? Ông ấy có từng cưới vợ trước đây không?”

"Không có, cậu ta từ nhỏ đã quái lạ, lớn lên hình như cũng không mấy hứng thú với phái nữ. Lấy điều kiện của cậu ta mà lại sống độc thân cả đời, quá thiệt thòi!”

"Vậy ảnh người phụ nữ đặt ở bàn thờ nhà Triệu Thủ Ngân, không phải vợ ông ấy?"

Ông lão vốn đang trò chuyện rất tốt, sau khi nghe được vấn đề này, gương mặt bỗng nhiên biến sắc, đoạn ông nhấc gậy lên, bước chân run rẩy, quay đầu bỏ đi mất.

Dường như câu hỏi này của Giang Dược mang theo một loại nguyền rủa nào đó, làm cho ông lão cực kỳ kiêng kỵ, đừng nói là đề cập, chỉ cần nghe một chút thôi cũng đã là điều cấm kỵ lớn.

"Cha, cha, cha đi đâu vậy? Nhà chúng ta không phải ở đằng đó.” Một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, cười khổ đuổi theo, nói hết lời mới khuyên được ông lão đứng lại.

Nhưng ông lão lại tỏ ra dị thường bướng bỉnh, không ngừng chống nạng xuống đất, nhất quyết không chịu quay đầu, như thể vừa quay đầu lại sẽ có ác quỷ đến đòi mạng, khuôn mặt già nua của ông trắng bệch, tràn đầy vẻ sợ hãi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương