Nàng đưa thuốc kia cho Quân Phỉ Ngạn, lại không nhịn được âm thầm quan sát bọn họ, rồi bị sự hạnh phúc giản đơn khi Hi Huyền ở bên cạnh Quân Phỉ Ngạn làm cho cảm động, nàng thậm chí thấy được nụ cười của Hi Huyền lộ ra đối với Quân Phỉ Ngạn mà mình chưa từng nhận được, nàng thật sự có chút đờ đẫn! Khi đó nàng đã nghĩ rằng có lẽ chỉ là những gì mình bỏ ra chưa đủ để Hi Huyền yêu mình, có lẽ Quân Phỉ Ngạn mới là người mệnh định của Hi Huyền, có lẽ yêu một người không phải là có được y mà là làm y hạnh phúc…
Trong lòng nàng ít nhiều giữ lại một ít hy vọng, cho nên nàng mới có ý nối kết Quân Ngọc Hàm và hậu duệ của Ứng Long là Ngao Triệu…
Trừng Uyển Nhược không chút che dấu nào, Hi Huyền cũng thiên tư bách chuyển, trong đầu lục tục thoáng qua chút đoạn nhỏ, tựa hồ biết được điều gì, y đột nhiên đẩy ngã nàng xuống đất, một đôi quang đao gác lên cổ nàng, phẫn hận nói: “Là ngươi đưa cho Quân Phỉ Ngạn cái thứ thuốc kia! Là ngươi làm phép để nghiệt thai kia hút đi một nửa linh lực của ta! Là ngươi thông đồng với Thu Chí Thủy để cái tai họa này ra đời đoạt đi đế vị của trẫm!”
Lưỡi đao lạnh như băng khảm vào trong thịt, trên mặt Uyển Nhược lại không có chút sợ hãi nào, nàng bình tĩnh gật đầu nói: “Chính là ta, tuy ngươi phong ấn sức mạnh của Quân Ngọc Hàm, nhưng mà ta ngày đêm đều có thể cảm nhận được luồng linh lực kế thừa từ ngươi trong cơ thể hắn, cộng thêm ta vừa lúc tính được tân đế sắp ra đời, quả nhiên là sau khi Ngao Triệu, hậu duệ của Ứng Long, phạm phải chuyện, lại có liên quan đến con trai Quân Ngọc Hàm của ngươi, có lẽ tất cả đều là số mệnh đã định trước, lại có vị sư đệ thích xen vào chuyện người khác của ta tham gia vào, ta cảm ứng được lúc hắn giúp Quân Ngọc Hàm và Ngao Triệu tính trước tiền trình, thì có ý thi phép lừa gạt hắn, làm hắn lầm tưởng ngươi sẽ vì mối quan hệ với Quân Ngọc Hàm lại càng bởi vì hài tử này là tôn tử của ngươi mà cam nguyện nhường đế vị…” Cũng không thể nói là lừa gạt, thật ra thì lúc ấy nàng cũng có phần ôm một chút hy vọng, hy vọng dưới đáy lòng Hi Huyền có thể lưu một tia tình cảm…
“Nói cho cùng đều là do ngươi! Thì ra tất cả đều là ngươi giở trò quỷ! Ha ha ha! Giỏi lắm! Một người là người bên gối của trẫm một người là con trai trẫm! Hợp lực với nhau để đối phó với trẫm sao?!” Hi Huyền bi thương mà cười, Uyển Nhược cảm thấy mình tựa hồ sinh ảo giác rồi, chỉ vì trong nụ cười kia lại thấm vài phần thê lương, thế nhưng sao lại có thể được?! Trái tim cứng rắn như Hi Huyền ư!
Cuộc nói chuyện của họ khiến Quân Ngọc Hàm vốn tâm tư chỉ đặt trên người Ngao Triệu cuối cùng cũng có một chút phản ứng, hắn từ đầu đến cuối vẫn ôm Ngao Triệu, chỉ là người hơi xoay về phía Hi Huyền, khó tin hỏi: “Nói như vậy, ngươi thật sự là ── là… của ta…” Mặc dù lúc trước sớm có cảm giác này, trong một vài giấc mơ kỳ quái đó, hắn tựa hồ như ở trong bụng Hi Huyền vậy, thế nhưng cho dù Hi Huyền là Thiên Đế là nam tử, sao có thể nhẫn tâm làm hại nhi tôn của mình chứ! Thậm chí ngay cả phụ thân của hắn cũng là y giết! Y sao lại xuống tay được chứ!
Hi Huyền lạnh lùng nhìn khuôn mặt dính đầy máu của Quân Ngọc Hàm, Quân Ngọc Hàm mất đi đôi mắt vô cùng giống y lại càng giống Quân Phỉ Ngạn, dáng vẻ thảm hại kia không hề khác gì dáng vẻ của Quân Phỉ Ngạn lúc chết! Khiến y không khỏi hoảng hốt. Quân Phỉ Ngạn! Ngươi cố ý để cho con trai ngươi đối phó với trẫm sao! Ngươi đối xử với trẫm quả nhiên không phải là thật tâm! Quyết tuyệt hừ nói: “Đúng thì thế nào! Lúc trước trẫm hận không giết được ngươi! Nếu không phải là để làm yên lòng Quân Phỉ Ngạn, trẫm há có thể lưu lại tính mạng của ngươi! Mà bây giờ trẫm càng muốn giết ngươi!” Bỏ ra tất cả trái lại không nhận được kết quả gì! Cừu hận trong lòng y dường như sắp nổ tung lên! Thế nhưng y đột nhiên lại không biết hận ai! ── Y hận tất cả! Những kẻ ở đây trong mắt y đều là phản đồ! Phản đồ!
Quân Ngọc Hàm chỉ trực tiếp đối mặt với y một hồi, không nói gì nữa xoay người lại, lẳng lặng truyền linh lực của mình cho Ngao Triệu đang dần tản đi hơi thở.
“Ngươi xem thường trẫm ư? Ngươi cho là nhi tử của ngươi có thể kéo trẫm xuống khỏi đế vị sao?! Ngươi vọng tưởng!” Thái độ của Quân Ngọc Hàm hoàn toàn chọc giận Hi Huyền, cả người y nghiêng đi, muốn tấn công đến, thế nhưng quang đao trong tay phút chốc biến mất, y hoảng sợ trừng hai tay mình, chuyện này là thế nào!
Uyển Nhược nhọc nhằn bò dậy đứng lên khỏi mặt đất, lắc đầu nói: “Huyền, ngươi vẫn chưa rõ sao? Thời đại của ta và ngươi đã qua rồi… Đế vương chân chính đã ra đời! Đây chính là mệnh…”
“Cái gì mà mệnh! Trẫm mới thật sự là đế vương! Trẫm là Thiên Đế! Mệnh đều là do trẫm quyết định!” Hi Huyền cuồng loạn hét lớn, thế nhưng sức mạnh trong cơ thể cứ như từng chút từng chút bị xói mòn vậy, y chỉ cảm thấy bản thân trong nháy mắt già nua và vô lực! “Không ── trẫm mới là Thiên Đế! Các ngươi ai cũng không thể cướp đi đế vị của trẫm!” Y vì đế vị này mà trả giá nhiều như vậy! Sao có thể nói không còn là không còn! Sao lại có thể nhường cho anh hài cái gì cũng không biết cái gì cũng chưa từng trả giá này!
Dường như đang cười nhạo y, đứa bé mới sinh kia lại vung vẩy tay, cười mấy tiếng, đột nhiên một khối mỹ ngọc lấp lánh trong suốt tạo thành trước ngực bé, đó mới là Thiên Đế ngọc lệnh! Thần tiên khắp phía rối rít quỳ xuống, đồng thanh nói: “Tham kiến Đế Thượng!”
“Các ngươi ──” dám hành lễ với anh hài không hiểu chuyện gì này! Tất cả các ngươi đều là phản đồ! Hi Huyền trong mắt ứ máu muốn xông lên, lại bị Thu Chí Thủy kéo về, mà thân thể già nua của y dù giãy dụa thế nào cũng không thể tránh thoát được, y cứ như một món đồ chơi bị Uyển Nhược và Thu Chí Thủy đùa bỡn trong lòng bàn tay! Y thật hận!
Uyển Nhược than thở một lần cuối cùng đưa tay về phía Hi Huyền, dịu dàng nói: “Huyền…” Lại bị Hi Huyền vô tình hất ra, mặc dù đã đoán trước, nhưng vẫn không ngừng được sự chua xót trong lòng, cúi đầu nói một tiếng “Bảo trọng…”
Sau đó chậm rãi đi về phía Ngao Triệu và Quân Ngọc Hàm, cản lại hành động không để ý đến mình mà độ khí cho Ngao Triệu, thở dài nói: “Không ích gì đâu… Ngao Triệu dùng mạng của y đổi lấy mạng cho hài tử các ngươi… Không giống như phụ hoàng ngươi, y thật sự yêu ngươi và hài tử, lúc trước Huyền từng dùng địa vị cao dụ dỗ Ngao Triệu, chỉ cần y chịu xóa sạch thai nhi trong bụng, nhưng y thà vứt đi tính mạng của mình cũng muốn giữ được đứa bé…”
Lúc ấy nàng ở đó cũng rất giật mình, không ngờ rằng loài rồng tham sống sợ chết trong truyền thuyết sẽ vì con mình mà nguyện ý hy sinh tính mạng, trên con đường này có bao nhiêu tính mạng vì tình mà hy sinh cho hài tử này? Đứa trẻ này là kết tinh của rất nhiều tình rất nhiều ái ngưng tụ lại! Có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân nó có thể trở thành đế vương chân chính. Hy vọng rằng hài tử này sẽ không phụ những người hy sinh vì nó, có thể giữ một tấm ái tâm yêu thương thiên hạ. Nếu thần không có tình yêu thì sao có thể che chở nhân gian? Có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà Hi Huyền thua thảm hại!
“Ta biết…” Quân Ngọc Hàm khàn khàn giọng nói, lúc biết được mối quan hệ của Hi Huyền và mình cùng với những chuyện trần thế xưa kia, tim hắn mặc dù có chút mất mát nhưng không bi thương, bởi vì hắn đã có Ngao Triệu của hắn! Hắn biết Ngao Triệu của hắn thật sự yêu hắn! Hắn biết Ngao Triệu có thể vì hắn vì hài tử mà hy sinh tất cả! Thế này đã đủ rồi! Cho dù là người trong thiên hạ đều bỏ rơi hắn, chỉ cần Ngao Triệu yêu hắn, vậy thì đủ rồi! Hắn đã hoàn toàn thỏa mãn! Ôm thật chặt lấy cơ thể dần dần tan đi hơi thở, dùng thân thể mình làm ấp người y, hắn cũng sẽ để Ngao Triệu biết mình vì y có thể trả giá mọi thứ ── hắn cho tới giờ chưa trả giá điều gì, mạng của hắn vốn chính là của Ngao Triệu, Ngao Triệu ở đâu hắn sẽ ở đó!
“Ngươi… Con của ngươi đã là Thiên Đế, ngươi có tính toán gì không? Cho dù Ngao Triệu bỏ mình, ngươi vẫn có thể đắc đạo thăng tiên, trở thành vị thần chí cao…”
Quân Ngọc Hàm nhẹ nhàng lắc đầu, huyết lệ trong đôi mắt chưa từng đứt đoạn, thế nhưng trên khuôn mặt lại mang nụ cười nhu tình như nước, ngọt ngào nói: “Triệu sẽ không chết! Y đã nói, đến khi tất cả đều đi qua, chúng ta sẽ đến Trữ Hóa huyện mở tiệm đồ cổ, sau đó lại sinh thật nhiều thật nhiều hài tử…”
Kéo thân thể lạnh như băng của Ngao Triệu càng gần thêm vào lòng, hắn đặt đầu y trên vai, tựa như đêm khuya kia vậy, dịu dàng ôn hòa hỏi: “Triệu, ta biết nơi nào phong thủy tốt thích hợp để mở tiệm, thế nhưng ta không hiểu đồ cổ, ngươi đừng ghét bỏ nhé… Lần này là một bé trai, lần tiếp theo chúng ta sinh một nữ hài có được không?”
“Ngươi nói đi Trữ Hóa huyện ngay bây giờ ư? Được, ta lập tức mang ngươi đi!” Thân thể hư nhược của Quân Ngọc Hàm ôm ngang lấy cơ thể đã dần dần biến thành long thân của Ngao Triệu, từng bước từng bước gian nan đi về phía trước.
“Ngươi ──” Uyển Nhược nhìn họ, lặng lẽ nhắm hai mắt lại, cười nói, “Ta tiễn các ngươi đi một đoạn đường, xem như là một chút tâm ý cuối cùng của ta…” Thân thể đã bán trong suốt của nàng hóa thành những điểm huỳnh quang bao quanh người Quân Ngọc Hàm và Ngao Triệu, mang theo bọn họ cùng nhau biến mất khỏi Thiên giới đẫm máu!
Thu Chí Thủy buồn bã thở dài, nhẹ nói: “Bảo trọng ──” nếu có duyên sẽ gặp lại! Sư tỷ, hắn sẽ không phụ sự nhờ vả của nàng! Xoay người đi về phía Huyễn Trần Tử ngã trên đất, mở miệng nói: “Sư đệ…”
“Sư huynh, huynh nói đúng… Phỉ Ngạn hắn vô luận thế nào cũng sẽ không yêu ta…” Huyễn Trần Tử sững sờ đưa mắt nhìn phía trước, cuối cùng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, dù y có cố gắng kêu gào Quân Phỉ Ngạn ra sao, nhưng trong mắt của Quân Phỉ Ngạn vẫn chỉ có Hi Huyền như trước! Đến chết cũng chưa từng nhìn y một cái! Mộng tỉnh rồi tâm không còn nữa! Y sống còn có ý nghĩa gì, “Giết ta đi!”
“Sư đệ, sư phụ có giao phó, đệ vốn là tấm minh kính trước thần thai(1), chỉ là chọc phải trần ai, đệ hãy đến gốc thần mộc chuộc tội! Đợi đệ gột đi một thân tội nghiệt này thì trở về bên cạnh sư phụ chuyên tâm làm minh kính!” Thu Chí Thủy niệm vài câu thần chú, liền đưa Huyễn Trần Tử đi, lại xoay người nhìn Hi Huyền giống như cổ hi lão giả(2), hình dáng dần dần già đi thật khiến người ta cảm khái vạn phần, “Hi Huyền, ta sẽ tự mình đưa ngươi đến một chỗ an toàn.”
(1) bàn thờ
(2) ông già tuổi bảy mươi
“Giết trẫm đi! Sống như vậy chẳng thà ngươi giết trẫm!” Hi Huyền thù hằn nói, mất đi đế vị chính là mất đi tất cả! Y sống trái lại không bằng chết!
Thu Chí Thủy lắc đầu nói: “Ta đã đáp ứng sư tỷ, nhất định sẽ để ngươi còn sống, đồng thọ cùng thiên địa… Trừ khi…” Trừ khi có một ngày Hi Huyền không còn quyến luyến đế vị nữa, nhưng chuyện này sao có thể xảy ra được?! “Đi thôi!”
Cựu đế từ đi, tân đế nhậm chức, gió bão trôi qua, huyết vân tản đi lại phô bày tân vân thuần khiết, trọng tiêu ế vân, nghiễm hạ tế chiêu, hồng tiêu vũ tễ, thải triệt khu minh, mạn ca quyển vũ hoa bay bềnh bồng, làn sa đỏ khói đổ ập châu liền ngọc. Thiên Đình vẫn phồn hoa như xưa kia, vẫn là vùng đất mà phàm nhân hướng đến.
Thời gian tẩy trôi, ký ức ố vàng, ngay cả cuộc thay đổi triều đại như chuỗi mộng này cũng dần trở nên mơ hồ, càng không ai nhớ đến đã từng có một người một rồng bởi vì lỗi lầm mà tương luyến ── câu chuyện của họ thiên địa đã quên, nhưng chỉ cần bọn họ tương tri(3) thì đã là túc hỉ rồi…
(3) hiểu nhau
Hoàn
Trong lòng nàng ít nhiều giữ lại một ít hy vọng, cho nên nàng mới có ý nối kết Quân Ngọc Hàm và hậu duệ của Ứng Long là Ngao Triệu…
Trừng Uyển Nhược không chút che dấu nào, Hi Huyền cũng thiên tư bách chuyển, trong đầu lục tục thoáng qua chút đoạn nhỏ, tựa hồ biết được điều gì, y đột nhiên đẩy ngã nàng xuống đất, một đôi quang đao gác lên cổ nàng, phẫn hận nói: “Là ngươi đưa cho Quân Phỉ Ngạn cái thứ thuốc kia! Là ngươi làm phép để nghiệt thai kia hút đi một nửa linh lực của ta! Là ngươi thông đồng với Thu Chí Thủy để cái tai họa này ra đời đoạt đi đế vị của trẫm!”
Lưỡi đao lạnh như băng khảm vào trong thịt, trên mặt Uyển Nhược lại không có chút sợ hãi nào, nàng bình tĩnh gật đầu nói: “Chính là ta, tuy ngươi phong ấn sức mạnh của Quân Ngọc Hàm, nhưng mà ta ngày đêm đều có thể cảm nhận được luồng linh lực kế thừa từ ngươi trong cơ thể hắn, cộng thêm ta vừa lúc tính được tân đế sắp ra đời, quả nhiên là sau khi Ngao Triệu, hậu duệ của Ứng Long, phạm phải chuyện, lại có liên quan đến con trai Quân Ngọc Hàm của ngươi, có lẽ tất cả đều là số mệnh đã định trước, lại có vị sư đệ thích xen vào chuyện người khác của ta tham gia vào, ta cảm ứng được lúc hắn giúp Quân Ngọc Hàm và Ngao Triệu tính trước tiền trình, thì có ý thi phép lừa gạt hắn, làm hắn lầm tưởng ngươi sẽ vì mối quan hệ với Quân Ngọc Hàm lại càng bởi vì hài tử này là tôn tử của ngươi mà cam nguyện nhường đế vị…” Cũng không thể nói là lừa gạt, thật ra thì lúc ấy nàng cũng có phần ôm một chút hy vọng, hy vọng dưới đáy lòng Hi Huyền có thể lưu một tia tình cảm…
“Nói cho cùng đều là do ngươi! Thì ra tất cả đều là ngươi giở trò quỷ! Ha ha ha! Giỏi lắm! Một người là người bên gối của trẫm một người là con trai trẫm! Hợp lực với nhau để đối phó với trẫm sao?!” Hi Huyền bi thương mà cười, Uyển Nhược cảm thấy mình tựa hồ sinh ảo giác rồi, chỉ vì trong nụ cười kia lại thấm vài phần thê lương, thế nhưng sao lại có thể được?! Trái tim cứng rắn như Hi Huyền ư!
Cuộc nói chuyện của họ khiến Quân Ngọc Hàm vốn tâm tư chỉ đặt trên người Ngao Triệu cuối cùng cũng có một chút phản ứng, hắn từ đầu đến cuối vẫn ôm Ngao Triệu, chỉ là người hơi xoay về phía Hi Huyền, khó tin hỏi: “Nói như vậy, ngươi thật sự là ── là… của ta…” Mặc dù lúc trước sớm có cảm giác này, trong một vài giấc mơ kỳ quái đó, hắn tựa hồ như ở trong bụng Hi Huyền vậy, thế nhưng cho dù Hi Huyền là Thiên Đế là nam tử, sao có thể nhẫn tâm làm hại nhi tôn của mình chứ! Thậm chí ngay cả phụ thân của hắn cũng là y giết! Y sao lại xuống tay được chứ!
Hi Huyền lạnh lùng nhìn khuôn mặt dính đầy máu của Quân Ngọc Hàm, Quân Ngọc Hàm mất đi đôi mắt vô cùng giống y lại càng giống Quân Phỉ Ngạn, dáng vẻ thảm hại kia không hề khác gì dáng vẻ của Quân Phỉ Ngạn lúc chết! Khiến y không khỏi hoảng hốt. Quân Phỉ Ngạn! Ngươi cố ý để cho con trai ngươi đối phó với trẫm sao! Ngươi đối xử với trẫm quả nhiên không phải là thật tâm! Quyết tuyệt hừ nói: “Đúng thì thế nào! Lúc trước trẫm hận không giết được ngươi! Nếu không phải là để làm yên lòng Quân Phỉ Ngạn, trẫm há có thể lưu lại tính mạng của ngươi! Mà bây giờ trẫm càng muốn giết ngươi!” Bỏ ra tất cả trái lại không nhận được kết quả gì! Cừu hận trong lòng y dường như sắp nổ tung lên! Thế nhưng y đột nhiên lại không biết hận ai! ── Y hận tất cả! Những kẻ ở đây trong mắt y đều là phản đồ! Phản đồ!
Quân Ngọc Hàm chỉ trực tiếp đối mặt với y một hồi, không nói gì nữa xoay người lại, lẳng lặng truyền linh lực của mình cho Ngao Triệu đang dần tản đi hơi thở.
“Ngươi xem thường trẫm ư? Ngươi cho là nhi tử của ngươi có thể kéo trẫm xuống khỏi đế vị sao?! Ngươi vọng tưởng!” Thái độ của Quân Ngọc Hàm hoàn toàn chọc giận Hi Huyền, cả người y nghiêng đi, muốn tấn công đến, thế nhưng quang đao trong tay phút chốc biến mất, y hoảng sợ trừng hai tay mình, chuyện này là thế nào!
Uyển Nhược nhọc nhằn bò dậy đứng lên khỏi mặt đất, lắc đầu nói: “Huyền, ngươi vẫn chưa rõ sao? Thời đại của ta và ngươi đã qua rồi… Đế vương chân chính đã ra đời! Đây chính là mệnh…”
“Cái gì mà mệnh! Trẫm mới thật sự là đế vương! Trẫm là Thiên Đế! Mệnh đều là do trẫm quyết định!” Hi Huyền cuồng loạn hét lớn, thế nhưng sức mạnh trong cơ thể cứ như từng chút từng chút bị xói mòn vậy, y chỉ cảm thấy bản thân trong nháy mắt già nua và vô lực! “Không ── trẫm mới là Thiên Đế! Các ngươi ai cũng không thể cướp đi đế vị của trẫm!” Y vì đế vị này mà trả giá nhiều như vậy! Sao có thể nói không còn là không còn! Sao lại có thể nhường cho anh hài cái gì cũng không biết cái gì cũng chưa từng trả giá này!
Dường như đang cười nhạo y, đứa bé mới sinh kia lại vung vẩy tay, cười mấy tiếng, đột nhiên một khối mỹ ngọc lấp lánh trong suốt tạo thành trước ngực bé, đó mới là Thiên Đế ngọc lệnh! Thần tiên khắp phía rối rít quỳ xuống, đồng thanh nói: “Tham kiến Đế Thượng!”
“Các ngươi ──” dám hành lễ với anh hài không hiểu chuyện gì này! Tất cả các ngươi đều là phản đồ! Hi Huyền trong mắt ứ máu muốn xông lên, lại bị Thu Chí Thủy kéo về, mà thân thể già nua của y dù giãy dụa thế nào cũng không thể tránh thoát được, y cứ như một món đồ chơi bị Uyển Nhược và Thu Chí Thủy đùa bỡn trong lòng bàn tay! Y thật hận!
Uyển Nhược than thở một lần cuối cùng đưa tay về phía Hi Huyền, dịu dàng nói: “Huyền…” Lại bị Hi Huyền vô tình hất ra, mặc dù đã đoán trước, nhưng vẫn không ngừng được sự chua xót trong lòng, cúi đầu nói một tiếng “Bảo trọng…”
Sau đó chậm rãi đi về phía Ngao Triệu và Quân Ngọc Hàm, cản lại hành động không để ý đến mình mà độ khí cho Ngao Triệu, thở dài nói: “Không ích gì đâu… Ngao Triệu dùng mạng của y đổi lấy mạng cho hài tử các ngươi… Không giống như phụ hoàng ngươi, y thật sự yêu ngươi và hài tử, lúc trước Huyền từng dùng địa vị cao dụ dỗ Ngao Triệu, chỉ cần y chịu xóa sạch thai nhi trong bụng, nhưng y thà vứt đi tính mạng của mình cũng muốn giữ được đứa bé…”
Lúc ấy nàng ở đó cũng rất giật mình, không ngờ rằng loài rồng tham sống sợ chết trong truyền thuyết sẽ vì con mình mà nguyện ý hy sinh tính mạng, trên con đường này có bao nhiêu tính mạng vì tình mà hy sinh cho hài tử này? Đứa trẻ này là kết tinh của rất nhiều tình rất nhiều ái ngưng tụ lại! Có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân nó có thể trở thành đế vương chân chính. Hy vọng rằng hài tử này sẽ không phụ những người hy sinh vì nó, có thể giữ một tấm ái tâm yêu thương thiên hạ. Nếu thần không có tình yêu thì sao có thể che chở nhân gian? Có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà Hi Huyền thua thảm hại!
“Ta biết…” Quân Ngọc Hàm khàn khàn giọng nói, lúc biết được mối quan hệ của Hi Huyền và mình cùng với những chuyện trần thế xưa kia, tim hắn mặc dù có chút mất mát nhưng không bi thương, bởi vì hắn đã có Ngao Triệu của hắn! Hắn biết Ngao Triệu của hắn thật sự yêu hắn! Hắn biết Ngao Triệu có thể vì hắn vì hài tử mà hy sinh tất cả! Thế này đã đủ rồi! Cho dù là người trong thiên hạ đều bỏ rơi hắn, chỉ cần Ngao Triệu yêu hắn, vậy thì đủ rồi! Hắn đã hoàn toàn thỏa mãn! Ôm thật chặt lấy cơ thể dần dần tan đi hơi thở, dùng thân thể mình làm ấp người y, hắn cũng sẽ để Ngao Triệu biết mình vì y có thể trả giá mọi thứ ── hắn cho tới giờ chưa trả giá điều gì, mạng của hắn vốn chính là của Ngao Triệu, Ngao Triệu ở đâu hắn sẽ ở đó!
“Ngươi… Con của ngươi đã là Thiên Đế, ngươi có tính toán gì không? Cho dù Ngao Triệu bỏ mình, ngươi vẫn có thể đắc đạo thăng tiên, trở thành vị thần chí cao…”
Quân Ngọc Hàm nhẹ nhàng lắc đầu, huyết lệ trong đôi mắt chưa từng đứt đoạn, thế nhưng trên khuôn mặt lại mang nụ cười nhu tình như nước, ngọt ngào nói: “Triệu sẽ không chết! Y đã nói, đến khi tất cả đều đi qua, chúng ta sẽ đến Trữ Hóa huyện mở tiệm đồ cổ, sau đó lại sinh thật nhiều thật nhiều hài tử…”
Kéo thân thể lạnh như băng của Ngao Triệu càng gần thêm vào lòng, hắn đặt đầu y trên vai, tựa như đêm khuya kia vậy, dịu dàng ôn hòa hỏi: “Triệu, ta biết nơi nào phong thủy tốt thích hợp để mở tiệm, thế nhưng ta không hiểu đồ cổ, ngươi đừng ghét bỏ nhé… Lần này là một bé trai, lần tiếp theo chúng ta sinh một nữ hài có được không?”
“Ngươi nói đi Trữ Hóa huyện ngay bây giờ ư? Được, ta lập tức mang ngươi đi!” Thân thể hư nhược của Quân Ngọc Hàm ôm ngang lấy cơ thể đã dần dần biến thành long thân của Ngao Triệu, từng bước từng bước gian nan đi về phía trước.
“Ngươi ──” Uyển Nhược nhìn họ, lặng lẽ nhắm hai mắt lại, cười nói, “Ta tiễn các ngươi đi một đoạn đường, xem như là một chút tâm ý cuối cùng của ta…” Thân thể đã bán trong suốt của nàng hóa thành những điểm huỳnh quang bao quanh người Quân Ngọc Hàm và Ngao Triệu, mang theo bọn họ cùng nhau biến mất khỏi Thiên giới đẫm máu!
Thu Chí Thủy buồn bã thở dài, nhẹ nói: “Bảo trọng ──” nếu có duyên sẽ gặp lại! Sư tỷ, hắn sẽ không phụ sự nhờ vả của nàng! Xoay người đi về phía Huyễn Trần Tử ngã trên đất, mở miệng nói: “Sư đệ…”
“Sư huynh, huynh nói đúng… Phỉ Ngạn hắn vô luận thế nào cũng sẽ không yêu ta…” Huyễn Trần Tử sững sờ đưa mắt nhìn phía trước, cuối cùng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, dù y có cố gắng kêu gào Quân Phỉ Ngạn ra sao, nhưng trong mắt của Quân Phỉ Ngạn vẫn chỉ có Hi Huyền như trước! Đến chết cũng chưa từng nhìn y một cái! Mộng tỉnh rồi tâm không còn nữa! Y sống còn có ý nghĩa gì, “Giết ta đi!”
“Sư đệ, sư phụ có giao phó, đệ vốn là tấm minh kính trước thần thai(1), chỉ là chọc phải trần ai, đệ hãy đến gốc thần mộc chuộc tội! Đợi đệ gột đi một thân tội nghiệt này thì trở về bên cạnh sư phụ chuyên tâm làm minh kính!” Thu Chí Thủy niệm vài câu thần chú, liền đưa Huyễn Trần Tử đi, lại xoay người nhìn Hi Huyền giống như cổ hi lão giả(2), hình dáng dần dần già đi thật khiến người ta cảm khái vạn phần, “Hi Huyền, ta sẽ tự mình đưa ngươi đến một chỗ an toàn.”
(1) bàn thờ
(2) ông già tuổi bảy mươi
“Giết trẫm đi! Sống như vậy chẳng thà ngươi giết trẫm!” Hi Huyền thù hằn nói, mất đi đế vị chính là mất đi tất cả! Y sống trái lại không bằng chết!
Thu Chí Thủy lắc đầu nói: “Ta đã đáp ứng sư tỷ, nhất định sẽ để ngươi còn sống, đồng thọ cùng thiên địa… Trừ khi…” Trừ khi có một ngày Hi Huyền không còn quyến luyến đế vị nữa, nhưng chuyện này sao có thể xảy ra được?! “Đi thôi!”
Cựu đế từ đi, tân đế nhậm chức, gió bão trôi qua, huyết vân tản đi lại phô bày tân vân thuần khiết, trọng tiêu ế vân, nghiễm hạ tế chiêu, hồng tiêu vũ tễ, thải triệt khu minh, mạn ca quyển vũ hoa bay bềnh bồng, làn sa đỏ khói đổ ập châu liền ngọc. Thiên Đình vẫn phồn hoa như xưa kia, vẫn là vùng đất mà phàm nhân hướng đến.
Thời gian tẩy trôi, ký ức ố vàng, ngay cả cuộc thay đổi triều đại như chuỗi mộng này cũng dần trở nên mơ hồ, càng không ai nhớ đến đã từng có một người một rồng bởi vì lỗi lầm mà tương luyến ── câu chuyện của họ thiên địa đã quên, nhưng chỉ cần bọn họ tương tri(3) thì đã là túc hỉ rồi…
(3) hiểu nhau
Hoàn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook