Mà ở bên kia, Thiên Đế và Huyễn Trần Tử đang đánh nhau rối bời, mặc dù ma lực của Huyễn Trần Tử rất cao, nhưng chung quy vẫn không phải là đối thủ của Thiên Đế, sau mấy chục hiệp, y dần lộ bại tích, hô hấp càng lúc càng loạn, cứ mỗi lần xuất chiêu thì có cả trăm chỗ hở, mà so với vẻ mệt mỏi ứng phó của y, Thiên Đế thì tỏ ra ung dung bình tĩnh hơn rất nhiều, y giễu cợt cười nói: “Trẫm sớm nói với ngươi, ngươi cho đến bây giờ không phải là đối thủ của trẫm! Thật là không biết tự lượng sức!”
Thiên Đế cười lạnh, chậm rãi bước lên, kéo cái đầu rũ xuống của Huyễn Trần Tử, ác độc cười nói: “Ngươi vĩnh viễn không thể thắng nổi trẫm đâu!” Giơ song đao lên định một đường chém xuống!
Huyễn Trần Tử trừng hắn ta, trong mặt tràn ngập hận ý! Hắn ta đây là ý gì! Hắn ta muốn nói trong lòng Phỉ Ngạn vĩnh viễn chỉ có Hi Huyền hắn ta sao?! Đáng hận! Y không tin! Nếu y cứu được Phỉ Ngạn, Phỉ Ngạn chắc chắn sẽ nhìn y với con mắt khác! Đáng ghét! Y rất muốn giết hắn ta! Nhưng thân thể này lại không nhúc nhích được, chỉ có thể dùng ánh mắt căm ghét.
Thiên Đế tàn khốc cười, tay không chút do dự hạ đao, thế nhưng ngay phút chốc đao của y rơi xuống, thình lình một luồng linh lực mãnh liệt đột nhiên đánh vào người y, lại làm cho đao của y hơi bị lệch chém lên cánh tay Huyễn Trần Tử. Chuyện này là thế nào?!
Thiên Đế kinh ngạc quay đầu lại trừng Ngao Triệu, y không để ý đến Huyễn Trần Tử nữa, từng bước từng bước nặng nề đi về phía Ngao Triệu, mắt lạnh nhìn Ngao Triệu đang khổ sở giãy dụa trong sinh nở, không ngừng phát ra tiếng kêu bén nhọn làm người ta tê dại: “A, ô a a ──” kèm theo cùng tiếng kêu kia là huyệt động bên dưới từng chút từng chút mở ra, duy trì kích cỡ đủ để một anh hài thông qua!
Tiếng rên rỉ chập chùng cao thấp kia không phải là mối quan tâm của Thiên Đế, khiến y quan tâm chính là cái bụng từng chút từng chút dời xuống của Ngao Triệu, đứa bé kia càng lúc càng đi xuống, tựa hồ cách lúc ra đời không còn xa, thế nhưng đến giờ phút này hài tử đó lại còn linh lực mạnh mẽ đến vậy, không phải Uyển Nhược đã sửa lại mệnh của nó rồi sao?! Hơn nữa nó lại ra đời khi chưa chín chắn, đãng lẽ không thể có pháp lực thâm sâu thế này mới đúng! Cái nghiệt thai này quả nhiên không lưu được!
Mà Quân Ngọc Hàm tuy phát giác Thiên Đế đến gần, nhưng Ngao Triệu vẫn còn vùng vẫy giãy dụa trong bể khổ vốn không cách nào rời hắn được, bản thân một khi không cung cấp linh lực cho y nữa chỉ sợ Ngao Triệu sẽ không chống đỡ nổi nữa! Lúc này hắn sao có thể phân thần!
Hắn trừng nhìn hạ thể của Ngao Triệu, thấp thoáng có thể thấy được trong miệng huyệt không ngừng bị mở rộng một nửa vòng tròn đen thui, có lẽ là đầu của hài tử, ý thức như vậy không khỏi làm hắn phấn chấn trong lòng, đứa bé sắp ra đời rồi!
Mà giờ phút này vô luận thế nào hắn đều không thể buông tay! Cho dù là phải liều mạng, hắn cũng phải bảo vệ “mẫu tử” bọn họ bình an! Quân Ngọc Hàm đột nhiên đề khí, chống đỡ phát ra linh lực tạo thành một lớp màng bảo vệ ngưng kết bên ngoài hắn và Ngao Triệu, khí thế mạnh mẽ kia trái lại làm Thiên Đế hơi lui về sau một bước.
Thiên Đế băng lạnh cười. Ngu xuẩn! Cho dù trong cơ thể hắn có một nửa linh lực của mình, nhưng hắn hiện giờ chưa thoát khỏi thân xác phàm tục lại vận dụng phép thuật mạnh như vậy, thân thể không chỉ bị phép thuật phản ăn mòn mà còn không cách nào gánh vác nổi, nặng một chút thậm chí dẫn đến thất khiếu chảy máu mà chết!
Song đao giơ cao đột nhiên dùng sức tạo ra dấu thập tự trên người Quân Ngọc Hàm, khiến Quân Ngọc Hàm suýt nữa không cách nào chống đỡ nổi mà ngã xuống, thế nhưng hắn cắn răng thật chặt, lớp bảo vệ hơi yếu đi rồi lại mạnh mẽ chống cự, cũng cùng lúc này hai mắt hắn bắt đầu chậm rãi nhỏ xuống hồng thủy, trước mắt không cách nào thấy rõ Ngao Triệu được nữa, chỉ có một vùng máu đỏ…
Hừ! Hắn thế mà vẫn cứng đầu! Thế nhưng thân thể của hắn có thể chịu được phép thuật dữ dội như vậy sao? Cho dù y không sử dụng quang đao nữa, y đoán hắn cũng không chống đỡ được bao lâu, chỉ là y không thể đợi được! Y tuyệt đối không thể để cho nghiệt thai này ra đời!
Bỗng chốc ngưng tụ sức mạnh, bên ngoài quang đao trong tay lóe lên một tầng hắc tử, phát ra tiếng vang “lách tách lách tách”, linh lực kia dùng mắt thường cũng có thể thấy được thật khiến người khác run sợ trong lòng, một đao này mà hạ xuống không chết cũng là trọng thương!
Quang đao một lần nữa giơ cao lóe lên hắc quang kinh người, mắt thấy nó sắp sửa tiếp tục đánh lên hai người Quân Ngọc Hàm, nhưng trong sát na đao rơi xuống, một bóng người chợt lóe lên, sinh sinh giúp Quân Ngọc Hàm cản một đao này, người đó một mình tứ lưỡng bạt ngàn kim, lại đem lực trả ngược lại cho Thiên Đế, khiến Thiên Đế không thể không lùi lại hai bước. Thu Chí Thủy! Hắn dám cả gan nhúng tay vào chuyện Thiên Đình, quên đi lời thề lúc trước với mình rồi sao? “Thu Chí Thủy, ngươi thật là to gan!”
“Huyền… Dừng tay đi… Không có lợi gì đâu…” Nhưng không ngờ một giọng nữ quen thuộc truyền đến từ phía sau, y quay đầu mắt lạnh nhìn Thiên Hậu, kiềm nén hỏi: “Thiên Hậu! Lời ấy của nàng là ý gì!”
Vẻ mặt của Thiên Hậu tái nhợt, trông qua vô cùng yếu ớt, cả người phơi ra trạng thái nửa trong suốt, thật sự làm chúng thần xung quanh giật mình, chỉ là nụ cười ấm áp trên khuôn mặt nàng vẫn không hề thay đổi, trong mắt mang theo quyến luyến, nói: “Huyền, ta không hề thay đổi mệnh của hài tử đó, mà là truyền sức mạnh của ta cho nó, giúp nó trở thành thục thể thôi.”
“Cái gì!” Hai mắt của Thiên Đế trừng to, hiện đầy tia máu, y đột nhiên quay đầu căm tức nhìn Ngao Triệu, đề đao muốn chém tới, lại bị Thu Chí Thủy tiếp tục cản lại, y thốt nhiên giận giữ nói: “Cút ngay!”
Thu Chí Thủy lặng lẽ thở dài, nói: “Hi Huyền, buông tha đi, chung quy là con cháu của ngươi, ngươi tranh làm gì!”
“Bất kể là kẻ nào! Chỉ cần uy hiếp đế vị của trẫm chính là địch nhân của trẫm!” Thiên Đế trùng quan mà giận, mái tóc màu đen xõa tung ra, trong đôi mắt màu mực tràn ngập khí thế sát ngược, diện mạo trông thật kinh người, không khỏi làm Thu Chí Thủy than thở, vì đế vị mà y đã nhập ma rồi!
“Ô ── không được ──” Thiên Đế hét thảm một tiếng, trước ngực đột nhiên hiện ra Thiên Đế ngọc lệnh, Thiên Đế ngọc lệnh phát ra kim quang đột nhiên bay về phía Ngao Triệu.
“A, a, a ── a ────” Tiếng kêu thê lương của Ngao Triệu bỗng chốc trở nên dồn dập, tiếng thở mạnh thô ráp giống như dã thú sắp kề cận tử vong, cái bụng lớn không ngừng co giật, huyệt khẩu bị mở lớn thình lình trào ra thật nhiều máu! Ở dưới thân tạo thành một vết máu kinh người! Ngao Triệu chỉ cảm thấy không gian nhỏ hẹp trong người bị quyền cước căng đến nổ tung, cửa ra duy nhất cứ như thể bị xé rách hoàn toàn vậy, y bỗng chốc bật người dậy, ngửa đầu dùng hết khí lực toàn thân kêu gào lên” A ────”
Một cự vật duy trì vết rách tại huyệt khẩu, mang theo mẫu huyết từ bên trong trượt ra ngoài cơ thể ── “Oa ──” một tiếng khóc rung động thiên địa, tuyên bố một sự khởi đầu mới!
Thiên Đế cười lạnh, chậm rãi bước lên, kéo cái đầu rũ xuống của Huyễn Trần Tử, ác độc cười nói: “Ngươi vĩnh viễn không thể thắng nổi trẫm đâu!” Giơ song đao lên định một đường chém xuống!
Huyễn Trần Tử trừng hắn ta, trong mặt tràn ngập hận ý! Hắn ta đây là ý gì! Hắn ta muốn nói trong lòng Phỉ Ngạn vĩnh viễn chỉ có Hi Huyền hắn ta sao?! Đáng hận! Y không tin! Nếu y cứu được Phỉ Ngạn, Phỉ Ngạn chắc chắn sẽ nhìn y với con mắt khác! Đáng ghét! Y rất muốn giết hắn ta! Nhưng thân thể này lại không nhúc nhích được, chỉ có thể dùng ánh mắt căm ghét.
Thiên Đế tàn khốc cười, tay không chút do dự hạ đao, thế nhưng ngay phút chốc đao của y rơi xuống, thình lình một luồng linh lực mãnh liệt đột nhiên đánh vào người y, lại làm cho đao của y hơi bị lệch chém lên cánh tay Huyễn Trần Tử. Chuyện này là thế nào?!
Thiên Đế kinh ngạc quay đầu lại trừng Ngao Triệu, y không để ý đến Huyễn Trần Tử nữa, từng bước từng bước nặng nề đi về phía Ngao Triệu, mắt lạnh nhìn Ngao Triệu đang khổ sở giãy dụa trong sinh nở, không ngừng phát ra tiếng kêu bén nhọn làm người ta tê dại: “A, ô a a ──” kèm theo cùng tiếng kêu kia là huyệt động bên dưới từng chút từng chút mở ra, duy trì kích cỡ đủ để một anh hài thông qua!
Tiếng rên rỉ chập chùng cao thấp kia không phải là mối quan tâm của Thiên Đế, khiến y quan tâm chính là cái bụng từng chút từng chút dời xuống của Ngao Triệu, đứa bé kia càng lúc càng đi xuống, tựa hồ cách lúc ra đời không còn xa, thế nhưng đến giờ phút này hài tử đó lại còn linh lực mạnh mẽ đến vậy, không phải Uyển Nhược đã sửa lại mệnh của nó rồi sao?! Hơn nữa nó lại ra đời khi chưa chín chắn, đãng lẽ không thể có pháp lực thâm sâu thế này mới đúng! Cái nghiệt thai này quả nhiên không lưu được!
Mà Quân Ngọc Hàm tuy phát giác Thiên Đế đến gần, nhưng Ngao Triệu vẫn còn vùng vẫy giãy dụa trong bể khổ vốn không cách nào rời hắn được, bản thân một khi không cung cấp linh lực cho y nữa chỉ sợ Ngao Triệu sẽ không chống đỡ nổi nữa! Lúc này hắn sao có thể phân thần!
Hắn trừng nhìn hạ thể của Ngao Triệu, thấp thoáng có thể thấy được trong miệng huyệt không ngừng bị mở rộng một nửa vòng tròn đen thui, có lẽ là đầu của hài tử, ý thức như vậy không khỏi làm hắn phấn chấn trong lòng, đứa bé sắp ra đời rồi!
Mà giờ phút này vô luận thế nào hắn đều không thể buông tay! Cho dù là phải liều mạng, hắn cũng phải bảo vệ “mẫu tử” bọn họ bình an! Quân Ngọc Hàm đột nhiên đề khí, chống đỡ phát ra linh lực tạo thành một lớp màng bảo vệ ngưng kết bên ngoài hắn và Ngao Triệu, khí thế mạnh mẽ kia trái lại làm Thiên Đế hơi lui về sau một bước.
Thiên Đế băng lạnh cười. Ngu xuẩn! Cho dù trong cơ thể hắn có một nửa linh lực của mình, nhưng hắn hiện giờ chưa thoát khỏi thân xác phàm tục lại vận dụng phép thuật mạnh như vậy, thân thể không chỉ bị phép thuật phản ăn mòn mà còn không cách nào gánh vác nổi, nặng một chút thậm chí dẫn đến thất khiếu chảy máu mà chết!
Song đao giơ cao đột nhiên dùng sức tạo ra dấu thập tự trên người Quân Ngọc Hàm, khiến Quân Ngọc Hàm suýt nữa không cách nào chống đỡ nổi mà ngã xuống, thế nhưng hắn cắn răng thật chặt, lớp bảo vệ hơi yếu đi rồi lại mạnh mẽ chống cự, cũng cùng lúc này hai mắt hắn bắt đầu chậm rãi nhỏ xuống hồng thủy, trước mắt không cách nào thấy rõ Ngao Triệu được nữa, chỉ có một vùng máu đỏ…
Hừ! Hắn thế mà vẫn cứng đầu! Thế nhưng thân thể của hắn có thể chịu được phép thuật dữ dội như vậy sao? Cho dù y không sử dụng quang đao nữa, y đoán hắn cũng không chống đỡ được bao lâu, chỉ là y không thể đợi được! Y tuyệt đối không thể để cho nghiệt thai này ra đời!
Bỗng chốc ngưng tụ sức mạnh, bên ngoài quang đao trong tay lóe lên một tầng hắc tử, phát ra tiếng vang “lách tách lách tách”, linh lực kia dùng mắt thường cũng có thể thấy được thật khiến người khác run sợ trong lòng, một đao này mà hạ xuống không chết cũng là trọng thương!
Quang đao một lần nữa giơ cao lóe lên hắc quang kinh người, mắt thấy nó sắp sửa tiếp tục đánh lên hai người Quân Ngọc Hàm, nhưng trong sát na đao rơi xuống, một bóng người chợt lóe lên, sinh sinh giúp Quân Ngọc Hàm cản một đao này, người đó một mình tứ lưỡng bạt ngàn kim, lại đem lực trả ngược lại cho Thiên Đế, khiến Thiên Đế không thể không lùi lại hai bước. Thu Chí Thủy! Hắn dám cả gan nhúng tay vào chuyện Thiên Đình, quên đi lời thề lúc trước với mình rồi sao? “Thu Chí Thủy, ngươi thật là to gan!”
“Huyền… Dừng tay đi… Không có lợi gì đâu…” Nhưng không ngờ một giọng nữ quen thuộc truyền đến từ phía sau, y quay đầu mắt lạnh nhìn Thiên Hậu, kiềm nén hỏi: “Thiên Hậu! Lời ấy của nàng là ý gì!”
Vẻ mặt của Thiên Hậu tái nhợt, trông qua vô cùng yếu ớt, cả người phơi ra trạng thái nửa trong suốt, thật sự làm chúng thần xung quanh giật mình, chỉ là nụ cười ấm áp trên khuôn mặt nàng vẫn không hề thay đổi, trong mắt mang theo quyến luyến, nói: “Huyền, ta không hề thay đổi mệnh của hài tử đó, mà là truyền sức mạnh của ta cho nó, giúp nó trở thành thục thể thôi.”
“Cái gì!” Hai mắt của Thiên Đế trừng to, hiện đầy tia máu, y đột nhiên quay đầu căm tức nhìn Ngao Triệu, đề đao muốn chém tới, lại bị Thu Chí Thủy tiếp tục cản lại, y thốt nhiên giận giữ nói: “Cút ngay!”
Thu Chí Thủy lặng lẽ thở dài, nói: “Hi Huyền, buông tha đi, chung quy là con cháu của ngươi, ngươi tranh làm gì!”
“Bất kể là kẻ nào! Chỉ cần uy hiếp đế vị của trẫm chính là địch nhân của trẫm!” Thiên Đế trùng quan mà giận, mái tóc màu đen xõa tung ra, trong đôi mắt màu mực tràn ngập khí thế sát ngược, diện mạo trông thật kinh người, không khỏi làm Thu Chí Thủy than thở, vì đế vị mà y đã nhập ma rồi!
“Ô ── không được ──” Thiên Đế hét thảm một tiếng, trước ngực đột nhiên hiện ra Thiên Đế ngọc lệnh, Thiên Đế ngọc lệnh phát ra kim quang đột nhiên bay về phía Ngao Triệu.
“A, a, a ── a ────” Tiếng kêu thê lương của Ngao Triệu bỗng chốc trở nên dồn dập, tiếng thở mạnh thô ráp giống như dã thú sắp kề cận tử vong, cái bụng lớn không ngừng co giật, huyệt khẩu bị mở lớn thình lình trào ra thật nhiều máu! Ở dưới thân tạo thành một vết máu kinh người! Ngao Triệu chỉ cảm thấy không gian nhỏ hẹp trong người bị quyền cước căng đến nổ tung, cửa ra duy nhất cứ như thể bị xé rách hoàn toàn vậy, y bỗng chốc bật người dậy, ngửa đầu dùng hết khí lực toàn thân kêu gào lên” A ────”
Một cự vật duy trì vết rách tại huyệt khẩu, mang theo mẫu huyết từ bên trong trượt ra ngoài cơ thể ── “Oa ──” một tiếng khóc rung động thiên địa, tuyên bố một sự khởi đầu mới!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook