Giang Thần bước vào, nhấn nút tầng 1, mặc dù trong nhà xác đã giải quyết xong, nhưng bên trong toàn là quỷ cấp oán niệm, không gặp được bệnh nhân số 18 rất có thể là Ác Quỷ đỉnh tiêm kia.
Từ thông tin hắn nắm được, hắn đoán đối phương có thể đã quay lại khu vực phòng bệnh nặng.
Giang Thần định từ tầng một đi lên từng tầng một để tìm.
Cánh cửa thang máy vừa định đóng lại thì một bàn tay nữ tử mảnh khảnh trắng bệch từ bên ngoài đột nhiên thò vào, chặn ở giữa, cánh cửa lại từ từ mở ra, một Nữ y tá ôm một đống hồ sơ bước vào thang máy.
Do chạy quá vội, hồ sơ suýt nữa rơi xuống, Giang Thần rất lịch sự bước lên một bước, đưa tay ra đỡ giúp một chút, trong quá trình này, bàn tay kia của hắn vô tình lướt qua cổ sau của y tá.
"Đa tạ!" Y tá bước vào sau đó gật đầu đa tạ, nàng rõ ràng đang thở hổn hển, dường như đã chạy mệt, nhưng Giang Thần không cảm nhận được một chút hơi ấm nào từ nàng.
"Không có gì." Giang Thần mỉm cười, còn mở miệng khen ngợi: "Y tá, da ngươi đẹp quá, da người chết ba ngày chắc cũng không trắng bằng da ngươi."
Y tá: "......"
Mẹ nó, không biết khen người thì ít nói đi chút.
Nàng vốn định nói gì đó, nhưng lại bị Giang Thần khen đến ngượng chín mặt, bầu không khí trong thang máy lập tức trở nên im lặng.
Không lâu sau, y tá ho khan một tiếng, chủ động lên tiếng.
"Tiểu ca này, ngươi có nghe qua một điều cấm kỵ không?"
Giang Thần: "Cái gì?"
"Vào ban đêm tốt nhất không nên đi thang máy bệnh viện, bởi vì ngươi sẽ không bao giờ biết được, mình sẽ gặp phải ai trong thang máy, chẳng hạn như một loại người có thẻ đen! Nếu gặp phải thì tốt nhất nên chạy ra khỏi thang máy ngay lập tức."
"Tại sao vậy?"
"Bởi vì trong bệnh viện, chỉ có xác chết trong nhà xác mới đeo loại thẻ đen này, trên đó khắc tên của từng thi thể!" Y tá có vẻ mặt hơi âm u nói.
Giang Thần nghe xong, lông mày nhíu lại, biểu cảm dần trở nên nghiêm túc.
Thấy vậy, y tá khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
"Thẻ này, chỉ có màu đen thôi à? Cá nhân ta không thích màu tối thế này, không biết đến lúc chết có thể mang thẻ tự làm đến không?"
Lời nói tiếp theo của Giang Thần, khiến nụ cười trên mặt đối phương cứng đờ.
"Nụ cười ác quỷ dần biến mất, nửa ngày ta mới tạo ra bầu không khí đáng sợ, ngươi lại nói chuyện này với ta?"
"Quỷ khí +30."
Giang Thần nhìn đối phương thêm một lúc, hóa ra đây là một con Ác Quỷ.
Y tá một lúc không nói gì, bầu không khí trong thang máy càng thêm nặng nề.
Một lúc sau, nàng dường như nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên lại nói với vẻ âm u: "Tiểu ca, ngươi muốn biết thẻ đen này trông như thế nào không?"
Giang Thần tỏ ra tò mò: "Muốn chứ, nhưng ngươi không phải xác chết, lấy đâu ra thẻ đên?"
Y tá cười càng âm u hơn, đưa tay sờ lên cổ... một cái... hai cái... rồi lại sờ.
Chết tiệt, thẻ của ta đâu rồi??
Lúc này, Giang Thần đột nhiên tiến lại gần, tay túm vào trong túi, phát ra tiếng va chạm "cọt kẹt", hắn lấy ra một nắm thẻ đen buộc bằng dây đỏ, đặt trước mặt nữ y tá: "Y tá tiểu thư, có phải ngươi đang tìm cái này không?"
Mắt nữ y tá đều tròn xoe.
Ngọa tào!
Có nhiều thẻ như vậy?
Ngươi vừa đi cướp nhà xác về à?
"Quỷ khí +90."
Nàng không nhịn được lùi lại một bước, thân thể áp sát vào tường thang máy, giống như bị Giang Thần đè ép tường vậy.
Lúc này thang máy đến tầng hầm hai, cửa thang máy mở ra.
Một bác sĩ cầm túi nhựa đen đứng bên ngoài, nhìn thấy cảnh này, hắn nháy mắt mập mờ với Giang Thần một cách, sau đó ho khan một tiếng, đi tới.
Giang Thần nhìn vào túi nhựa đen của bác sĩ.
Nhận thấy ánh mắt của hắn, bác sĩ chủ động giải thích: "Ta không phải đến đây để trộm đồ, trên kia có bệnh nhân không khỏe, ta đến lấy một số dụng cụ y tế, vì quá gấp nên mới cầm đại một cái túi để đựng."
Giang Thần không tin tưởng lời nói của đối phương, hắn rõ ràng nghe được trong túi truyền đến tiếng nước ục ục, còn có một cỗ mùi của Formalin.
Lúc này nữ y tá tiến đến bên tai Giang Thần, nhỏ giọng nói: "Ha ha, hắn đang lừa ngươi, tầng hầm một mới là phòng dụng cụ chữa bệnh, tầng hầm hai là tầng tiếp nối chung thiết bị làm lạnh với nhà xác, cho nên là cơ quan phòng lạnh. Nói không chừng trong túi kia của hắn, chứa chính là nội tạng cơ thể người!’’
Dường như nghe được nữ y tá nói, nam bác sĩ đột nhiên nhìn tới hướng hai người, lộ ra một cái biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười: "Ta giống như nghe được các ngươi đang đàm luận túi đồ của ta, các ngươi muốn biết bên trong chứa cái gì sao?’’
Nói xong, hắn chen qua một bước, dường như muốn bức bách hai người nhìn túi của hắn.
Trong quá trình này Giang Thần cũng không nói câu nào, nữ y tá cùng bác sĩ hai người một xướng một hòa, liền đem hắn bức vào tuyệt cảnh.
"Các ngươi đã muốn xem như vậy, vậy thì cho các ngươi xem đi!" Nam bác sĩ biểu tình âm trầm, buông lỏng miệng túi đang nắm chặt ra, một cỗ mùi thuốc nồng nặc, xen lẫn mùi tanh trong nháy mắt tràn đầy buồng thang máy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook