Nghe tới đây, sắc mặt Trần Tuyết thay đổi.
“Ta không dám nói gì vì cha dường như không nhận ra điều bất thường. Hai ngày sau, cha đã biến mất, trưa hôm đó mấu thân nấu rất nhiều món thịt nhưng ta không dám ăn.”
“Sau này mẫu thân thỉnh thoảng đi ra ngoài, mua về nhiều thịt lắm nhưng ta không bao giờ dám ăn món nàng nấu nữa.”
"Khi đói, ta sẽ đi đến thùng rác ở tầng dưới để nhặt thức ăn, lén lút ăn xong ở hành lang rồi mới về nhà. Đôi khi Tiểu Dao ở căn hộ 402 cũng chia cho ta một ít đồ ăn. "
"Mẫu thân dường như biết hành động của ta, nhưng bà không bao giờ quan tâm, mỗi lần vẫn làm rất nhiều thức ăn có thịt."
Sau khi nghe nam hài nói xong, Trần Tuyết kéo Giang Thần sang một bên.
"Ngươi nghĩ sao?”
"Ta nghĩ nam hài không nói dối." Giang Thần trầm giọng: "Ta từng nghe một truyện kể về Quỷ Gương, đúng 12 giờ đêm trước gương gọt hết một quả táo mà vỏ không đứt, có thể nhìn thấy quỷ gương."
"Và nếu không cẩn thận, quỷ gương sẽ chiếm đoạt thân thể nhân loại, cướp đi cuộc sống của họ!"
"Linh hồn người đó sẽ bị nhốt trong gương suốt đời."
"Ta cũng từng nghe nói qua chuyện này." Trần Tuyết gật đầu.
"Nhưng vẫn cần phải xác nhận lại." Giang Thần dẫn nàng ra ngoài, đến nhà vệ sinh của căn nhà này, khiến hai người giật mình là trên tường vẫn còn dấu vết keo dán gương, nhưng gương đã biến mất.
Hai người lập tức khẳng định suy đoán trong lòng.
Bởi vì đây cũng là một phần của truyện kể về quỷ gương.
Nó sẽ phá vỡ gương triệu hồi mình ra để ngăn linh hồn người bị chiếm đoạt quay lại.
"Cơm xong rồi, Dương Dương! Hai vị cảnh sát đồng chí, mau chuẩn bị ăn cơm đi." Nữ tử bưng ra từng đĩa, có đến 5, 6 món, toàn là thịt, chỉ nhìn qua đã thấy ngán.
Giang Thần và Trần Tuyết đi tới, nam hài cũng bước ra, nhưng không ai nhúc nhích đũa.
"Ha ha, không hợp khẩu vị à?" Phụ nhân cười tươi: "Sao không ăn gì cả, mau ăn đi."
Giang Thần nhìn bàn đầy thức ăn, thở dài: "Xin lỗi, ta có yêu cầu rất cao với thức ăn."
Phụ nhân giật mình, cười gượng: "Ngươi thích ăn gì? ta sẽ làm thêm cho ngươi."
"Đồ ăn cao cấp thường chỉ nấu đơn giản, đại tỷ, ngươi có biết làm ruột non trộn không?" Giang Thần nói.
Miệng nữ tử há hốc.
Ruột non... trộn?
"Trong lòng quỷ gương dâng lên cảm giác buồn nôn, quỷ khí + 20."
Khóe miệng Giang Thần hơi nhếch lên, giờ hắn hoàn toàn chắn chắn phụ nhân này chính là quỷ gương.
"Tiểu ca, trong nhà hết ruột non rồi, hay đổi món khác nhé?" Đối mặt với yêu cầu vô lý như vậy, phụ nhân vẫn rất tốt tính.
"Ừm..." Giang Thần suy nghĩ một lúc: "Vậy bít tết đi."
"Được, các ngươi cứ ăn trước đi, ta vào làm cho hắn." Phụ nhân quay người vào bếp.
Không khí ở bàn ăn có phần quỷ dị.
Trần Tuyết và nam hài tên Dương Dương đều nhìn về phía Giang Thần, không ngờ ngươi mi thanh mục tú như vậy mà khẩu vị lại nặng đến thế!
Không lâu sau, phụ nhân bưng ra một cái đĩa.
Trần Tuyết nhìn qua, cảm thấy nội tạng không kiềm chế được mà lộn ngược.
Trong đĩa là miếng thịt chỉ hơi áp chảo đôi chút, bề mặt vẫn còn rỉ máu, đáng sợ hơn, miếng thịt này có da lông, bề mặt dày đặc lông mịn, không giống bất cứ loại thịt có thể ăn nào mà nàng biết.
Phụ nhân cười cười đầy ẩn ý, đặt đĩa thức ăn trước mặt Giang Thần: "Ngươi bảo ngươi thích ăn bít tết cũng không biết ngươi muốn độ chín bao nhiêu nên ta làm tùy ý một phần, không biết ngươi có thích không."
Nói xong, nàng cứ nhìn chằm chặp vào mặt Giang Thần, dường như muốn tìm thấy chút biểu hiện sợ hãi ở trên đó vậy.
Giang Thần cúi xuống nhìn qua, quả nhiên nhíu mày, có vẻ hơi ghét bỏ vẫy tay, dường như bị dĩa đồ ăn này làm cho sợ hãi.
"Ha ha..." Phụ nhân vừa định nói gì đó thì nghe Giang Thần thở dài: "Lãng phí quá! Quá lãng phí! Thịt bít tết tốt như thế mà áp chảo tới khét thế kia, đại tỷ ngươi không biết à, ăn bít tết quan trọng nhất là phải giữ nguyên vị của nó, bất cứ thứ gia vị nào thêm vào cũng là thừa!"
"Ai, đại tỷ, ngươi có biết nấu ăn không vậy?"
Lời hắn nói khiến nữ tử không hiểu ra sao.
Cái này còn cháy khét?
Ngươi con mẹ nó sao không thẳng tay xé con bò ra mà ăn luôn cho rồi?!
"Ta thấy ngươi là đang cố ý làm khó Quỷ Gương ta, quỷ khí +30."
Lần này, nụ cười trên mặt phụ nhân không giữ nổi nữa, sắc mặt tái xanh thấy rõ, trở nên rất khó coi.
"Thôi, ta không ăn nữa, đại tỷ a, ta nói thật ngươi đừng giận, kỹ năng nấu ăn của ngươi, chó nhìn cũng phải châm điếu thuốc than vãn một câu đấy." Giang Thần rất lịch sự nói.
Phụ nhân nghiến răng, trừng mắt nhìn hắn.
Ngươi không biết nói chuyện thì câm mồm lại đi!
"Quỷ khí +30."
"Đã tới đây rồi, ít nhất cũng phải ăn chút gì chứ!" Phụ nhân nén giận, giọng nói cũng lạnh đi, có vẻ như nếu hai người không ăn món nàng làm ra, hôm nay sẽ không thể ra khỏi phòng này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook