Nói xong, máu bắt đầu nhỏ giọt ra từ lưỡi dao trong tay nó, đó là dấu hiệu sắp ra tay.
“Tại sao phải làm thế? Mỗi người đều là một đóa hoa có một không hai, quỷ cô nương, suy nghĩ của ngươi quá cực đoan!” Giang Thần lắc đầu.
“Nhưng nếu không làm như vậy thì làm sao chứng minh ngươi thực sự cho rằng ta đẹp?” Con quỷ lạnh lùng nói.
“Đơn giản thôi!” Mắt Giang Thần dường như sáng lên, hắn giật mạnh cổ tay lạnh buốt của con quỷ: “Vào phòng nào! Cùng ta vào phòng!”
Đối phương sững người một chút, phản ứng lại, gương mặt quỷ giật giật.
“Vào phòng làm gì? Tốc độ quay xe cũng quá nhanh đi! Quỷ khí + 10.”
“Đi a quỷ muội muội, để cho ta thâm nhập hiểu rõ ngươi một chút!” Giang Thần dùng sức kéo lấy đối phương, ánh mắt hắn nóng bỏng, để cho Quỷ Hủy Dung đều cảm thấy kinh ngạc.
Hắn nhìn ta như vậy làm gì ? Chẳng lẽ thật muốn chơi ta?
Nhưng mà ta là một con quỷ a!
“Quỷ khí +20.”
Một bên Trần Tuyết cũng nhìn ngây người.
Đánh chết nàng cũng không nghĩ ra, tình tiết sẽ phát triển đến một bước này.
Lúc này Giang Thần thấy nữ quỷ bất động, hắn đi lên trước một bước, đưa tay ôm đối phương, thổi ra một ngụm nhiệt khí bên cạnh cổ nàng : “Như thế nào, thẹn thùng?”
Quỷ Hủy Dung hung hăng giật cả mình, nhảy dựng ra như mèo hoang bị đạp đuôi.
“Cam! Hắn đang đùa giỡn một con quỷ? Hắn là ma quỷ sao? Quỷ khí +30.”
Dĩ nhiên, đây chỉ là phản ứng vô thức khi bối rối.
Con quỷ bình tĩnh lại, đột nhiên giật mạnh Giang Thần: “Được thôi, chúng ta vào phòng, nhưng nếu ngươi không thành tâm với ta, ta sẽ từ từ phá hủy cả khuôn mặt của ngươi!”
Một người một quỷ bước vào căn phòng 502.
Vừa vào, con quỷ đã ấn chặt Giang Thần vào tường, gương mặt đầy máu bầm dập với nụ cười quỷ dị: “Ha ha, ta quên nói rồi, vì ngươi rất yêu ta, chắn chắn ngươi cũng sẵn lòng trở thành bộ dạng gần giống như ta chứ?”
“Ai...” Giang Thần thở dài.
Con quỷ này không dễ lừa như con Quỷ Gõ Cửa, bản thân hắn mới tích 60 điểm quỷ khí đã phải dùng thẻ hóa yêu rồi.
“Thôi được, dù sao khi quỷ chết hẳn cũng thu được một đợt quỷ khí không nhỏ.”
“Sử dụng lá thẻ hóa yêu—”
“Hồng Mãng Tinh!”
Cơ thể Giang Thần thay đổi, cơ bắp sưng phồng, làn da như thép, huyết dịch sôi sục như lò nung, yêu lực mênh mông chảy xuôi trong người.
“Ding, ngẫu nhiên rút trúng thần thông— Yêu Mãng Cự Lực!”
Con quỷ sững sờ, phát hiện nam tử trước mặt dường như cao thêm vài phân, cổ tay bị nắm chặt của nó cũng trở nên cứng rắn, có cảm giác đau nhói.
Đặc biệt là ánh mắt của người kia, trong nháy mắt trở nên sắc bén, giống như từ một chú thỏ trắng nhỏ tùy ý chính mình bài bố, đột ngột biến thành một kẻ săn mồi hàng đầu.
“Ha ha...” Khóe miệng Giang Thần giật giật, nội tâm tự tin dâng trào, hắn nhìn thẳng vào con quỷ cầm dao nhọn: “Quỷ muội muội, sao ngươi lại chấp nhất với ngoại hình đến vậy?”
“Hừ! Các người chỉ biết nói suông, đợi khi ngươi cũng xấu xí như ta, sẽ biết cái nhìn của người khác tàn nhẫn như thế nào!” Con quỷ run rẩy, phát cuồng giơ dao lên, đâm thẳng vào mặt Giang Thần.
“Ta hiểu rồi, ngươi không tự tin vào ngoại hình của mình.” Giang Thần gật gù: “Thế thì đơn giản, ta là một bác sĩ nghiệp dư, có thể giúp ngươi giải quyết triệt để vấn đề này.”
“Theo lý thuyết, chỉ cần phẫu thuật cắt bỏ các bộ phận từ cổ trở lên, sẽ không ai quan tâm đến ngoại hình của ngươi nữa!”
Lời hắn nói khiến con quỷ dừng lại.
Còn có phẫu thuật kỳ diệu như vậy sao?
Không đúng, cắt bỏ phần trên cổ...đó là chém đầu ta mà! Đồ khốn!
“Quỷ khí + 30.”
“Chết đi!” Con quỷ nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt đầy căm hận.
Giang Thần giơ một tay ra, lực lượng kinh khủng, bắt lấy cổ tay con quỷ giáng xuống. Bằng một tư thế man rợ, hắn siết chặt, nghiền nát xương tay con quỷ.
Dao rơi xuống, bị hắn bắt lấy, chém ra một dao.
Nhanh như chớp!
Một cái đầu người lăn trên sàn.
“Ding, Quỷ Hủy Dung (Ác quỷ) chết, Quỷ khí + 99.”
Đầu bị chém rời, cơ thể con quỷ cũng rủ xuống, nhanh chóng thối rữa.
Thông thường, quỷ không dễ bị giết chết như vậy, nhưng nhát chém vừa rồi, Giang Thần truyền yêu lực Hồng Mãng Tinh vào đó, cắt đứt đầu đồng thời con quỷ cũng trực tiếp hồn phi phách tán.
Lúc này, Trần Tuyết bên ngoài nghe thấy tiếng động, đồng tử giãn to, nắm chặt nắm đấm trắng nõn, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ tuyệt vọng, đau khổ.
“Hắn là vì cứu ta!”
“Một người bình thường đối mặt trực diện với quỷ, đó là dũng khí lớn đến nhường nào?’’
Nàng hiểu ra rồi. Hành động khinh suất, khoa trương của Giang Thần thực chất là tạo cơ hội cho nàng trốn thoát.
Trần Tuyết nghiến răng, nước mắt lăn dài trên gò má. nàng nhìn sâu vào căn phòng 502: “Ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi!”
Nàng quay người chạy xuống tầng, nhưng chỉ chạy được hai tầng, dường như đã quyết định điều gì, lấy một thanh kiếm ngọc từ cổ ra, quay trở lại.
“Thôi được, vì ta mà ngươi đã chết, ta cũng không thể chạy trốn một mình!”
Trần Tuyết đầy sát khí bước vào căn phòng 502.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook