Quỷ Đế Độc Phi: Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên
-
Chương 83-1: Đánh sưng mặt hắn! (1) 1
Thị nữ tùy thân của Trinh Như Ý cũng cười lạnh chất vấn, “Tiểu thư nói đúng, ngươi là một huyền thuật sư nho nhỏ, làm sao biết thập vương tử điện hạ trúng độc?”.
Bên cạnh cũng có vài thiếu nữ bất mãn với Phượng Thiên Tuyết sôi nổi nghị luận, “Nhất định là nàng hạ độc, nếu không sao nàng khẳng định như vậy?”.
“Chỉ có nàng thân cận với thập vương tử điện hạ, nô tài quán ăn là người của Huyền Vương, không có khả năng hạ độc vương tử!”.
“Đúng vậy, người của Huyền Vương không có khả năng hạ độc điện hạ, chỉ có nữ nhân này…”.
Lúc này thập vương tử điện hạ đã đau đến đầu cũng không ngẩng lên được, Phượng Thiên Tuyết vội vàng đứng lên nói: “Điện hạ, để Thiên Tuyết xem bệnh cho ngươi, Thiên Tuyết cũng có nghiên cứu về độc, có lẽ có thể giải độc cho ngươi!”.
Tùy tùng của Thập vương tử lạnh nhạt, “Ngươi là một huyền thuật sư nho nhỏ, làm sao giải độc được?”.
“Để cho … để nàng xem cho bổn vương đi!”. Sắc mặt thập vương tử trắng bệch ngẩng lên, xin lỗi nhìn Phượng Thiên Tuyết, “Xin lỗi…”.
Thật xin lỗi để nàng thấy được bộ dáng vô năng của mình! Lần đầu tiên uống trà với cô nương mình ái mộ, lại có thể thất thố rồi!
“Không được, chủ tử, cô nương này…”.
“Bổn vương là chủ tử hay là ngươi… Ngươi là chủ tử?”. Thập vương tử đau đến ngay cả lời nói cũng nói không rõ, mà Trinh Như Ý bên cạnh lại nhíu mày, cười lạnh nói: “Thập vương tử, Phượng cô nương chỉ là một huyền thuật sư bình thường, để nàng giải độc cho ngươi, đó là lãng phí thời gian! May mắn tiểu nữ tử đã phái người mời Huyền Vương tới!”.
Vừa nghe đến Huyền Vương sắp tới, tùy tùng của thập vương tử và bát vương tử đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc Huyền Vương không chỉ có huyền thuật, phù thuật, còn luyện dược nữa.
Phượng Thiên Trạch hơi bất mãn, tỷ tỷ chính là thiên tài không gì không làm được, các nàng vậy mà châm chọc tỷ tỷ như vậy!
Không chỉ có châm chọc tỷ tỷ, còn hãm hại tỷ tỷ nữa!
Lúc này Huyền Vương vội vàng chạy tới, nhìn thấy thập vương tử toàn thân vô lực nằm trên bàn, trên mặt đã mất huyết sắc, không khỏi chấn động.
“Tất cả các ngươi lui ra!”.
Huyền Vương trung khí mười phần, còn lạnh lùng liếc mắt Phượng Thiên Tuyết một cái, ánh mắt không vui và lạnh nhạt rất nhiều.
Đám người Phượng Thiên Tuyết theo lời lui đi, Huyền Vương đưa tay đặt xuống cổ tay thập vương tử, bắt mạch cho hắn, nhìn lại sắc mặt của hắn, cùng với biểu hiện.
Cùng tiến vào với Huyền Vương, còn có rất nhiều người, bao gồm Trần lão và Trần Băng Vũ.
Trần Tĩnh Hiên và Trần Băng Vũ nhìn nhau, lo lắng cho Phượng Thiên Tuyết, rốt cuộc vừa mới rồi nàng uống trà với thập vương tử ở đây.
Hiện giờ thập vương tử trúng độc, tự nhiên nàng cũng thoát không khỏi quan hệ!
Sắc mặt Huyền Vương dần dần ngưng trọng, hắn sai người hầu mở một cẩm rương, lấy ra một chai màu trắng, đổ một viên thuốc màu trắng ra đưa vào miệng thập vương tử.
Mọi người ngừng thở, nhìn thập vương tử nuốt viên thuốc xuống, nhìn phản ứng của thập vương tử.
Sau khi nuốt viên thuốc vào, Phượng Thiên Tuyết lại nhíu mày, trong mắt hiện lên vài tia sáng, một bộ dáng suy tư.
Huyền Vương tự nhiên chú ý tới biểu tình Phượng Thiên Tuyết, không khỏi hừ lạnh một tiếng, nha đầu này vậy mà nhíu mày? Mà không phải sùng bái hắn?
Hắn là Huyền Vương, đã là dược tông sơ cảnh, ngay cả hoàng đế cũng phải nể hắn bảy phần.
Huyền Vương trời sinh tính yên tĩnh, chưa bao giờ tranh quyền đoạt lợi với Tĩnh Đế, cho nên sớm đến Bách Hoa sơn định cư.
Mà Tĩnh Đế cũng vô cùng tôn kính Huyền Vương, mỗi năm đều cung cấp không ít vật tư cho Huyền Vương.
“Huyền Vương đại nhân, ngài dùng viên thuốc, hẳn là Thanh Huyết hoàn đi?”. Phượng Thiên Tuyết nhẹ giọng nói, trong mắt lại không có ý gì sùng bái.
Thanh Huyết hoàn, chính là dược sư tông cấp trở lên mới có thể luyện chế, trừ Phượng Thiên Tuyết và Phượng Thiên Trạch, những người khác đều lấy một loại ánh mắt sùng bái cung kính nhìn hắn.
Huyền Vương nhướng mày, thần sắc quạnh quẽ mà nhìn Phượng Thiên Tuyết, “Đích xác, vị cô nương này có cao kiến gì?”.
Bên cạnh cũng có vài thiếu nữ bất mãn với Phượng Thiên Tuyết sôi nổi nghị luận, “Nhất định là nàng hạ độc, nếu không sao nàng khẳng định như vậy?”.
“Chỉ có nàng thân cận với thập vương tử điện hạ, nô tài quán ăn là người của Huyền Vương, không có khả năng hạ độc vương tử!”.
“Đúng vậy, người của Huyền Vương không có khả năng hạ độc điện hạ, chỉ có nữ nhân này…”.
Lúc này thập vương tử điện hạ đã đau đến đầu cũng không ngẩng lên được, Phượng Thiên Tuyết vội vàng đứng lên nói: “Điện hạ, để Thiên Tuyết xem bệnh cho ngươi, Thiên Tuyết cũng có nghiên cứu về độc, có lẽ có thể giải độc cho ngươi!”.
Tùy tùng của Thập vương tử lạnh nhạt, “Ngươi là một huyền thuật sư nho nhỏ, làm sao giải độc được?”.
“Để cho … để nàng xem cho bổn vương đi!”. Sắc mặt thập vương tử trắng bệch ngẩng lên, xin lỗi nhìn Phượng Thiên Tuyết, “Xin lỗi…”.
Thật xin lỗi để nàng thấy được bộ dáng vô năng của mình! Lần đầu tiên uống trà với cô nương mình ái mộ, lại có thể thất thố rồi!
“Không được, chủ tử, cô nương này…”.
“Bổn vương là chủ tử hay là ngươi… Ngươi là chủ tử?”. Thập vương tử đau đến ngay cả lời nói cũng nói không rõ, mà Trinh Như Ý bên cạnh lại nhíu mày, cười lạnh nói: “Thập vương tử, Phượng cô nương chỉ là một huyền thuật sư bình thường, để nàng giải độc cho ngươi, đó là lãng phí thời gian! May mắn tiểu nữ tử đã phái người mời Huyền Vương tới!”.
Vừa nghe đến Huyền Vương sắp tới, tùy tùng của thập vương tử và bát vương tử đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc Huyền Vương không chỉ có huyền thuật, phù thuật, còn luyện dược nữa.
Phượng Thiên Trạch hơi bất mãn, tỷ tỷ chính là thiên tài không gì không làm được, các nàng vậy mà châm chọc tỷ tỷ như vậy!
Không chỉ có châm chọc tỷ tỷ, còn hãm hại tỷ tỷ nữa!
Lúc này Huyền Vương vội vàng chạy tới, nhìn thấy thập vương tử toàn thân vô lực nằm trên bàn, trên mặt đã mất huyết sắc, không khỏi chấn động.
“Tất cả các ngươi lui ra!”.
Huyền Vương trung khí mười phần, còn lạnh lùng liếc mắt Phượng Thiên Tuyết một cái, ánh mắt không vui và lạnh nhạt rất nhiều.
Đám người Phượng Thiên Tuyết theo lời lui đi, Huyền Vương đưa tay đặt xuống cổ tay thập vương tử, bắt mạch cho hắn, nhìn lại sắc mặt của hắn, cùng với biểu hiện.
Cùng tiến vào với Huyền Vương, còn có rất nhiều người, bao gồm Trần lão và Trần Băng Vũ.
Trần Tĩnh Hiên và Trần Băng Vũ nhìn nhau, lo lắng cho Phượng Thiên Tuyết, rốt cuộc vừa mới rồi nàng uống trà với thập vương tử ở đây.
Hiện giờ thập vương tử trúng độc, tự nhiên nàng cũng thoát không khỏi quan hệ!
Sắc mặt Huyền Vương dần dần ngưng trọng, hắn sai người hầu mở một cẩm rương, lấy ra một chai màu trắng, đổ một viên thuốc màu trắng ra đưa vào miệng thập vương tử.
Mọi người ngừng thở, nhìn thập vương tử nuốt viên thuốc xuống, nhìn phản ứng của thập vương tử.
Sau khi nuốt viên thuốc vào, Phượng Thiên Tuyết lại nhíu mày, trong mắt hiện lên vài tia sáng, một bộ dáng suy tư.
Huyền Vương tự nhiên chú ý tới biểu tình Phượng Thiên Tuyết, không khỏi hừ lạnh một tiếng, nha đầu này vậy mà nhíu mày? Mà không phải sùng bái hắn?
Hắn là Huyền Vương, đã là dược tông sơ cảnh, ngay cả hoàng đế cũng phải nể hắn bảy phần.
Huyền Vương trời sinh tính yên tĩnh, chưa bao giờ tranh quyền đoạt lợi với Tĩnh Đế, cho nên sớm đến Bách Hoa sơn định cư.
Mà Tĩnh Đế cũng vô cùng tôn kính Huyền Vương, mỗi năm đều cung cấp không ít vật tư cho Huyền Vương.
“Huyền Vương đại nhân, ngài dùng viên thuốc, hẳn là Thanh Huyết hoàn đi?”. Phượng Thiên Tuyết nhẹ giọng nói, trong mắt lại không có ý gì sùng bái.
Thanh Huyết hoàn, chính là dược sư tông cấp trở lên mới có thể luyện chế, trừ Phượng Thiên Tuyết và Phượng Thiên Trạch, những người khác đều lấy một loại ánh mắt sùng bái cung kính nhìn hắn.
Huyền Vương nhướng mày, thần sắc quạnh quẽ mà nhìn Phượng Thiên Tuyết, “Đích xác, vị cô nương này có cao kiến gì?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook