Edit: Sahara

"Trước giờ ta luôn là người có thù tất báo!" Vân Lạc Phong đảo mắt nhìn Long Nham, lạnh lùng nói: "Ngươi đánh Tiểu Trùng Trùng thế nào, cứ để nó đánh lại thế ấy là được!"

"Ngươi...."

Long Nham nghẹn cơn giận trước ngực, nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong, ánh mắt đầy tức giận.

Nếu không phải đám người này cứu mạng Long La, lão đã không khách sáo với chúng như vậy!

Vụt!

Vân Tiêu đột nhiên hành động, động tác nhanh như gió, còn chưa đợi Long Nham kịp phản ứng thì Vân Tiêu đã vòng ra sau lưng đánh một chưởng vào lưng lão.

Long Nham cả kinh, nhanh chóng xoay người đỡ đòn, ngay khi cánh tay hai người chạm vào nhau, Long Nham chợt thấy tay mình tê rần, chân lùi về sau mấy bước, vẻ mặt ngạc nhiên biến thành lạnh lùng trầm lặng.

"Lần sau ngươi còn dám chỉ tay vào thê tử ta, ta sẽ chặt hết mấy ngón tay của ngươi!" Giọng Vân Tiêu lãnh khốc vô tình, còn chứa đựng sát khí mãnh liệt.

Lúc này, trong lòng Long Nham đã khó dằn cơn khiếp sợ.

Nếu trực giác của lão không sai, thì tiểu tử này chỉ vừa mới đột phá Thần Quân cách đây không lâu mà thôi, tại sao dưới khí thế của hắn, lão lại thấy run sợ?

Run sợ!

Đúng vậy!

Cảm giác run sợ trong long Long Nham đang ngày càng lan rộng.

"Vân Dực!"

Vân Lạc Phong bình tĩnh gọi một tiếng.

Tức khắc, thân hình cường tráng như sắt thép của Vân Dực từ trên trời giáng xuống.

Ngay khoảnh khắc Vân Dực xuất hiện, đám cường giả Thần Quân bên phía Tần Thiên Lao đồng loạt biến sắc, có kẻ rống giận quát về phía Tần Thiên Lao: "Không phải ông nói trong bọn họ chỉ có hai Thần Quân thôi sao? Vậy hiện tại là chuyện thế nào? Có phải ông nên cho bọn ta một lời giải thích rõ ràng không?"

Sắc mặt Tần Thiên Lao tái nhợt, thân thể chao đảo muốn ngã, lão phải chống vào cây đại thụ sau lưng mới miễn cưỡng giữ vững thân mình.

"Luận nhân lực, các ngươi có nhiều bằng tộc Tổ Long chúng ta không?" Long Nham tức đến xanh mặt, nổi giận gầm lên một tiếng: "Người đâu! Bắt hết đám người dám cả gan làm nhục lão phu lại cho lão phu!"

"Long Nham gia gia!" Long La mặt đầy nôn nóng, nàng ngước nhìn đàn cự long trên bầu trời, cắn răng nói: "Bổn tiểu thư ở đây! Ta xem các người ai dám động thủ!"

Long La tốt xấu gì cũng là đại tiểu thư tộc Tổ Long, vừa nghe Long La nói như vậy, tất cả Tổ Long đều ngẩn ra đứng yên tại chỗ giống như đang suy nghĩ gì đó.

"Ha ha.." Long Nham cười lạnh: "Các ngươi đừng quên, trước khi xuất phát, tộc trưởng đã hạ lệnh tất cả mọi việc đều phải nghe theo ta!"

Nói với các Tổ Long xong, Long Nham mới nhìn đến Long La, tiếp tục nói: "Đại tiểu thư, người không cần lo lắng, lão phu chỉ dạy bọn họ một bài học nho nhỏ, tốt xấu gì thì chúng cũng cứu mạng người, lão phu sẽ không giết chúng."

Grào....

Một tiếng gầm giận dữ vang vọng khắp không trung, làm cả bầu trời chấn động, Long Nham lạnh mặt hạ lệnh: "Các ngươi còn đứng ì ra đó làm gì? Mau bắt chúng lại!"

Ngay lập tức, đàn cự long liền hành động, chúng phát ra khí thế ngút trời, như muôn vàn ngọn núi lớn áp xuống cùng một lúc, làm người ta không cách nào thở được.

Trong khoảng thời gian ngắn, gió nổi mây giăng.

Vân Lạc Phong đứng giữa cuồng phong, bạch y bay phất phới, xinh đẹp như tranh vẽ, đôi mắt vẫn bình tĩnh không hề gợn sóng, không nhìn ra được cảm xúc gì.

"Tộc Tổ Long các ngươi đúng là có không ít cường giả, nhưng trong số mấy mươi con rồng này, chỉ có mình ngươi là Thần Quân." Vân Lạc Phong bình tĩnh mỉm cười: "Nếu nói về Thần Tôn, ta thật muốn xem thử, ai có thể so được với ta."

Đùng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương