Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
-
Chương 2065: Linh Thần Đại Lục
Edit: Sahara
Hồng Lăng không thèm liếc mắt nhìn đám người chỉ biết vụ lợi kia, ông chỉ chú ý đến Vân Lạc Phong, hỏi: "Vân cô nương, cô đến đây là có chuyện quan trọng gì sao?"
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu, nàng trở tay một cái, một quả trái cây màu đỏ thẫm liền xuất hiện trên tay nàng.
"Đây là....." Hồng Lăng ngạc nhiên, không biết đây là gì.
Đối diện nét mặt khó hiểu của Hồng Lăng, Vân Lạc Phong mỉm cười hòa nhã: "Khoảng thời gian trước, Quân gia liên tục xuất hiện lôi kiếp, chắc ngài cũng đã nghe nói tới."
Đáy mắt Hồng Lăng hiện lên vẻ bất ngờ, có hơi khiếp sợ nhìn gương mặt tươi cười của Vân Lạc Phong: "Ý của Vân cô nương là, những người đột phá Thần Linh Giả kia... Đều là nhờ quả này?"
Chuyện phát sinh ở Quân gia, sao ông lại không biết chứ! Hiện tại, Vân Lạc Phong vừa gợi ý, Hồng Lăng đã liên kết hai sự việc lại ngay, nội tâm ông lập tức chấn động dữ dội.
Ánh mắt đám trưởng lão gắt gao nhìn chằm chằm quả Long Tiên, biểu cảm thèm nhỏ dãi, một vài người còn nuốt nước miếng ừng ực, ai cũng hận không thể nhào tới giành lấy quả Long Tiên.
"Không sai! Họ có thể đột phá chính là nhờ quả Long Tiên trong tay ta, khi đó ta có để lại ba quả, hôm nay cố ý tới tặng cho ngài."
Hồng Lăng trầm mặc.
Công dụng của quả Long Tiên đúng là làm người ta thèm nhỏ dãi, nhưng so với quả Long Tiên, Hồng Lăng càng mong muốn con gái mình có thể sống lại hơn.
"Vân cô nương, cô nói cho ta biết, lúc ấy cô mang thi thể Hồng Loan đi, có phải là có cách gì đó cứu sống nó không?"
Trong mắt Hồng Lăng ánh lên vẻ mong đợi cùng khẩn cầu.
Vân Lạc Phong ngẩng đầu nhìn vào mắt Hồng Lăng, cuối cùng vẫn không nhịn được, thở dài một tiếng: "Biện pháp không phải không có, chỉ là ta không nắm chắc...."
Hai mắt Hồng Lăng lập tức sáng lên, mặc kệ Vân Lạc Phong có thể nắm chắc được mấy phần, chỉ cần một câu này của Vân Lạc Phong, đã cho ông hy vọng rất lớn rồi.
"Đa tạ!" Giọng Hồng Lăng có chút nghẹn ngào, ông lấy một quả Long Tiên trên tay Vân Lạc Phong: "Quả Long Tiên này ta chỉ lấy một quả là đủ rồi, còn lại Vân cô nương cứ giữ, vật trân quý như vậy, Vân cô nương nên để lại cho người bên cạnh dùng thì hơn."
Tuy Vân Lạc Phong chỉ cho phủ Đông Châu ba quả Long Tiên, lão châu chủ lấy một quả, bọn họ vẫn còn hai người có cơ hội dùng quả Long Tiên. Nhưng bây giờ lão châu chủ lại từ chối nhận bảo vật quý giá như vậy.
Nghĩ đến đây, đám trưởng lão đều nhìn Hồng Lăng bằng ánh mắt tức giận và oán trách.
Hồng Lăng cảm nhận được ánh mắt trách cứ của bọn họ, nhưng ông không thèm để ý đến, thản nhiên đẩy tay Vân Lạc Phong trở về.
"Vân cô nương, thật sự đa tạ cô, cho dù cô chỉ nắm chắc một phần thì cũng đủ để ta có lý do tiếp tục sống."
Hồng Lăng nhẹ nhàng nhắm hai mắt.
Sau khi Hồng Loan qua đời, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, người đàn ông trung niên khí lực tràn trề trong nháy mắt như già thêm mấy chục tuổi. Tấm lưng cũng hơi còng đi.
Đối với Hồng Lăng, Đông Châu đã từng là nơi ông muốn bảo hộ cả đời.
Vì Đông Châu, đầu tiên ông mất đi người phụ nữ mình yêu nhất. Sau đó ông cưỡng ép con gái duy nhất của mình gả cho công tử phủ châu chủ Bắc Châu.
Nếu không vì sự xuất hiện của Vân Lạc Phong, có lẽ ông đã phạm phải sai lầm không thể cứu vãn.
Thế nhưng, sau khi Hồng Loan mất, ông mới bừng tỉnh nghĩ thông mọi chuyện.
Cái gì Đông Châu, cái gì lê dân bá tánh, cái gì quyền thế....
Tất cả đều không quan trọng bằng người thân của mình!
Nếu Hồng Loan có thể sống lại một lần nữa, ông tình nguyện dùng cả Đông Châu đánh đổi!
Hồng Lăng không thèm liếc mắt nhìn đám người chỉ biết vụ lợi kia, ông chỉ chú ý đến Vân Lạc Phong, hỏi: "Vân cô nương, cô đến đây là có chuyện quan trọng gì sao?"
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu, nàng trở tay một cái, một quả trái cây màu đỏ thẫm liền xuất hiện trên tay nàng.
"Đây là....." Hồng Lăng ngạc nhiên, không biết đây là gì.
Đối diện nét mặt khó hiểu của Hồng Lăng, Vân Lạc Phong mỉm cười hòa nhã: "Khoảng thời gian trước, Quân gia liên tục xuất hiện lôi kiếp, chắc ngài cũng đã nghe nói tới."
Đáy mắt Hồng Lăng hiện lên vẻ bất ngờ, có hơi khiếp sợ nhìn gương mặt tươi cười của Vân Lạc Phong: "Ý của Vân cô nương là, những người đột phá Thần Linh Giả kia... Đều là nhờ quả này?"
Chuyện phát sinh ở Quân gia, sao ông lại không biết chứ! Hiện tại, Vân Lạc Phong vừa gợi ý, Hồng Lăng đã liên kết hai sự việc lại ngay, nội tâm ông lập tức chấn động dữ dội.
Ánh mắt đám trưởng lão gắt gao nhìn chằm chằm quả Long Tiên, biểu cảm thèm nhỏ dãi, một vài người còn nuốt nước miếng ừng ực, ai cũng hận không thể nhào tới giành lấy quả Long Tiên.
"Không sai! Họ có thể đột phá chính là nhờ quả Long Tiên trong tay ta, khi đó ta có để lại ba quả, hôm nay cố ý tới tặng cho ngài."
Hồng Lăng trầm mặc.
Công dụng của quả Long Tiên đúng là làm người ta thèm nhỏ dãi, nhưng so với quả Long Tiên, Hồng Lăng càng mong muốn con gái mình có thể sống lại hơn.
"Vân cô nương, cô nói cho ta biết, lúc ấy cô mang thi thể Hồng Loan đi, có phải là có cách gì đó cứu sống nó không?"
Trong mắt Hồng Lăng ánh lên vẻ mong đợi cùng khẩn cầu.
Vân Lạc Phong ngẩng đầu nhìn vào mắt Hồng Lăng, cuối cùng vẫn không nhịn được, thở dài một tiếng: "Biện pháp không phải không có, chỉ là ta không nắm chắc...."
Hai mắt Hồng Lăng lập tức sáng lên, mặc kệ Vân Lạc Phong có thể nắm chắc được mấy phần, chỉ cần một câu này của Vân Lạc Phong, đã cho ông hy vọng rất lớn rồi.
"Đa tạ!" Giọng Hồng Lăng có chút nghẹn ngào, ông lấy một quả Long Tiên trên tay Vân Lạc Phong: "Quả Long Tiên này ta chỉ lấy một quả là đủ rồi, còn lại Vân cô nương cứ giữ, vật trân quý như vậy, Vân cô nương nên để lại cho người bên cạnh dùng thì hơn."
Tuy Vân Lạc Phong chỉ cho phủ Đông Châu ba quả Long Tiên, lão châu chủ lấy một quả, bọn họ vẫn còn hai người có cơ hội dùng quả Long Tiên. Nhưng bây giờ lão châu chủ lại từ chối nhận bảo vật quý giá như vậy.
Nghĩ đến đây, đám trưởng lão đều nhìn Hồng Lăng bằng ánh mắt tức giận và oán trách.
Hồng Lăng cảm nhận được ánh mắt trách cứ của bọn họ, nhưng ông không thèm để ý đến, thản nhiên đẩy tay Vân Lạc Phong trở về.
"Vân cô nương, thật sự đa tạ cô, cho dù cô chỉ nắm chắc một phần thì cũng đủ để ta có lý do tiếp tục sống."
Hồng Lăng nhẹ nhàng nhắm hai mắt.
Sau khi Hồng Loan qua đời, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, người đàn ông trung niên khí lực tràn trề trong nháy mắt như già thêm mấy chục tuổi. Tấm lưng cũng hơi còng đi.
Đối với Hồng Lăng, Đông Châu đã từng là nơi ông muốn bảo hộ cả đời.
Vì Đông Châu, đầu tiên ông mất đi người phụ nữ mình yêu nhất. Sau đó ông cưỡng ép con gái duy nhất của mình gả cho công tử phủ châu chủ Bắc Châu.
Nếu không vì sự xuất hiện của Vân Lạc Phong, có lẽ ông đã phạm phải sai lầm không thể cứu vãn.
Thế nhưng, sau khi Hồng Loan mất, ông mới bừng tỉnh nghĩ thông mọi chuyện.
Cái gì Đông Châu, cái gì lê dân bá tánh, cái gì quyền thế....
Tất cả đều không quan trọng bằng người thân của mình!
Nếu Hồng Loan có thể sống lại một lần nữa, ông tình nguyện dùng cả Đông Châu đánh đổi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook