Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
-
Chương 2063: Vân Nhược Thủy và Vô Ngôn (5)
Edit: Sahara
Vân Nhược Thủy là con gái nhi thúc, cũng là người thân của nàng, dù nàng không thường xuyên ở cạnh nó, nhưng nàng đã đặt nó dưới cánh chim của mình, sao nàng có thể cho phép người khác tổn thương nó được?
"Nếu sau này thuộc hạ và Thủy Nhi thật sự đến với nhau, thuộc hạ sẽ tranh thủ!"
Vô Ngôn nghĩ tới gia tộc của mình, thoáng ngập ngừng, sau đó lại nghe Vân Lạc Phong hỏi tiếp.
"Tranh thủ không được thì sao?" Vân Lạc Phong nheo mắt hỏi.
"Tranh thủ không được, thuộc hạ đến Vân gia ở rễ."
Câu cuối cùng, Vô Ngôn nói cực kì chắc chắn.
Nếu những người đó thật sự phản đối, hoặc ép hắn nạp thiếp, vậy hắn sẽ buông bỏ hết tất cả, cùng nàng phiêu bạt Thiên Nhai.
"Tốt! Hy vọng ngươi nói được làm được, bằng không...."
Vân Lạc Phong nói đến đây, Vân Tiêu rất phối hợp phát hết khí thế trên người ra cùng nàng.
Dưới khí thế cường đại của hai người, sắc mặt Vô Ngôn tái đi nhanh chóng, thân mình hơi chao đảo, nhưng vẫn cố kiên trì đứng thẳng.
"Đây mới chỉ là yêu cầu của ta với ngươi thôi. Ngươi cũng biết, Thủy Nhi là con gái duy nhất của nhị thúc ta, sau này, nếu ngươi muốn cưới Thủy Nhi, ngươi còn phải thông qua sự đồng ý của nhị thúc, nhị thẩm ta nữa." Vân Lạc Phong lười biếng duỗi lưng: "Có điều, đây đều là những chuyện sau này, bây giờ ta giúp ngươi giải cấm thuật trước."
"Vâng!"
Hai mắt Vô Ngôn sáng lên.
Xác thật, chuyện giữa hắn và Thủy Nhi vẫn còn rất xa.
Hiện tại, dù hắn có hảo cảm với Thủy Nhi, nhưng mới chỉ là hảo cảm mà thôi, sau này sẽ phát triển thành dạng gì, không ai nói trước được.
Chuyện cấp bách trước mắt vẫn là giải cấm thuật trên người.
____________________
Cấm thuật trên người Vô Ngôn tương đối phiền phức, thực lực người hạ cấm thuật cũng rất mạnh. Nếu là Vân Lạc Phong của trước đây, tuyệt đối không có bản lĩnh giải nó, nhưng hôm nay nàng đã là Thần Tôn Giả.
Đối với nàng mà nói, cấm thuật này không là gì hết.
Dù vậy thì nàng cũng mất một ngày một đêm mới giải xong cấm thuật trên người Vô Ngôn.
Sáng sớm hôm sau.
Vô Ngôn suy yếu đi ra từ phòng Vân Lạc Phong. Cảm nhận linh khí tươi mát trong thiên địa, cảm nhận thân thể nhẹ nhàng sảng khoái của mình, Vô Ngôn nở nụ cười rạng rỡ.
"Hôm nay, mình cùng đại tiểu thư rời đi, không biết khi nào mới trở về." Trong đầu Vô Ngôn chợt hiện lên gương mặt non nớt đáng yêu của Vân Nhược Thủy, khóe môi Vô Ngôn từ từ cong lên: "Cũng nên đi tìm Thủy Nhi nói một tiếng tạm biệt."
Muốn tìm Vân Nhược Thủy không khó.
Từ xa, Vô Ngôn đã nhìn thấy Vân Nhược Thủy một mình nhàm chán ngồi cạnh dòng suối nhỏ.
Hai tay Vân Nhược Thủy chống ra sau, hai chân thả trong nước, vô số cánh hoa rơi từ trên cây xuống, một ít lướt qua gò má phúng phính đáng yêu của cô bé.
"Thủy Nhi!"
Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc từ sau lưng Vân Nhược Thủy truyền đến, làm cô bé giật mình nhảy bật dậy, tay chân luống cuống nhìn thiếu niên đang đi đến.
Vô Ngôn cau mày: "Trời vẫn còn rất lạnh, muội nghịch nước như vậy lỡ cảm mạo thì sao?"
Vân Nhược Thủy như đứa trẻ làm sai nhận lỗi, nhìn rất đáng thương: "Vô Ngôn ca ca, muội biết lỗi rồi!"
Không biết có phải tại mấy lời nói của Vân Lạc Phong hay không, khi Vô Ngôn nhìn biểu cảm vừa đáng thương vừa đáng yêu trên mặt tiểu nha đầu trước mặt, hắn bỗng có xúc động muốn hôn lên đó một cái thật mạnh.
Vô Ngôn bị chính ý nghĩ của mình dọa sợ, xấu hổ vội quay đi, sợ bản thân thật sự làm ra chuyện không bằng cầm thú đó.
Vân Nhược Thủy là con gái nhi thúc, cũng là người thân của nàng, dù nàng không thường xuyên ở cạnh nó, nhưng nàng đã đặt nó dưới cánh chim của mình, sao nàng có thể cho phép người khác tổn thương nó được?
"Nếu sau này thuộc hạ và Thủy Nhi thật sự đến với nhau, thuộc hạ sẽ tranh thủ!"
Vô Ngôn nghĩ tới gia tộc của mình, thoáng ngập ngừng, sau đó lại nghe Vân Lạc Phong hỏi tiếp.
"Tranh thủ không được thì sao?" Vân Lạc Phong nheo mắt hỏi.
"Tranh thủ không được, thuộc hạ đến Vân gia ở rễ."
Câu cuối cùng, Vô Ngôn nói cực kì chắc chắn.
Nếu những người đó thật sự phản đối, hoặc ép hắn nạp thiếp, vậy hắn sẽ buông bỏ hết tất cả, cùng nàng phiêu bạt Thiên Nhai.
"Tốt! Hy vọng ngươi nói được làm được, bằng không...."
Vân Lạc Phong nói đến đây, Vân Tiêu rất phối hợp phát hết khí thế trên người ra cùng nàng.
Dưới khí thế cường đại của hai người, sắc mặt Vô Ngôn tái đi nhanh chóng, thân mình hơi chao đảo, nhưng vẫn cố kiên trì đứng thẳng.
"Đây mới chỉ là yêu cầu của ta với ngươi thôi. Ngươi cũng biết, Thủy Nhi là con gái duy nhất của nhị thúc ta, sau này, nếu ngươi muốn cưới Thủy Nhi, ngươi còn phải thông qua sự đồng ý của nhị thúc, nhị thẩm ta nữa." Vân Lạc Phong lười biếng duỗi lưng: "Có điều, đây đều là những chuyện sau này, bây giờ ta giúp ngươi giải cấm thuật trước."
"Vâng!"
Hai mắt Vô Ngôn sáng lên.
Xác thật, chuyện giữa hắn và Thủy Nhi vẫn còn rất xa.
Hiện tại, dù hắn có hảo cảm với Thủy Nhi, nhưng mới chỉ là hảo cảm mà thôi, sau này sẽ phát triển thành dạng gì, không ai nói trước được.
Chuyện cấp bách trước mắt vẫn là giải cấm thuật trên người.
____________________
Cấm thuật trên người Vô Ngôn tương đối phiền phức, thực lực người hạ cấm thuật cũng rất mạnh. Nếu là Vân Lạc Phong của trước đây, tuyệt đối không có bản lĩnh giải nó, nhưng hôm nay nàng đã là Thần Tôn Giả.
Đối với nàng mà nói, cấm thuật này không là gì hết.
Dù vậy thì nàng cũng mất một ngày một đêm mới giải xong cấm thuật trên người Vô Ngôn.
Sáng sớm hôm sau.
Vô Ngôn suy yếu đi ra từ phòng Vân Lạc Phong. Cảm nhận linh khí tươi mát trong thiên địa, cảm nhận thân thể nhẹ nhàng sảng khoái của mình, Vô Ngôn nở nụ cười rạng rỡ.
"Hôm nay, mình cùng đại tiểu thư rời đi, không biết khi nào mới trở về." Trong đầu Vô Ngôn chợt hiện lên gương mặt non nớt đáng yêu của Vân Nhược Thủy, khóe môi Vô Ngôn từ từ cong lên: "Cũng nên đi tìm Thủy Nhi nói một tiếng tạm biệt."
Muốn tìm Vân Nhược Thủy không khó.
Từ xa, Vô Ngôn đã nhìn thấy Vân Nhược Thủy một mình nhàm chán ngồi cạnh dòng suối nhỏ.
Hai tay Vân Nhược Thủy chống ra sau, hai chân thả trong nước, vô số cánh hoa rơi từ trên cây xuống, một ít lướt qua gò má phúng phính đáng yêu của cô bé.
"Thủy Nhi!"
Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc từ sau lưng Vân Nhược Thủy truyền đến, làm cô bé giật mình nhảy bật dậy, tay chân luống cuống nhìn thiếu niên đang đi đến.
Vô Ngôn cau mày: "Trời vẫn còn rất lạnh, muội nghịch nước như vậy lỡ cảm mạo thì sao?"
Vân Nhược Thủy như đứa trẻ làm sai nhận lỗi, nhìn rất đáng thương: "Vô Ngôn ca ca, muội biết lỗi rồi!"
Không biết có phải tại mấy lời nói của Vân Lạc Phong hay không, khi Vô Ngôn nhìn biểu cảm vừa đáng thương vừa đáng yêu trên mặt tiểu nha đầu trước mặt, hắn bỗng có xúc động muốn hôn lên đó một cái thật mạnh.
Vô Ngôn bị chính ý nghĩ của mình dọa sợ, xấu hổ vội quay đi, sợ bản thân thật sự làm ra chuyện không bằng cầm thú đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook