Quý Cô Độc Thân Hoàng Kim
-
Chương 8: Điều Tra Anh.
Khu chung cư cao cấp,
Dạ Uyên đang chuẩn bị đi làm thì Mộng Vy mở cửa đi vào, cô hỏi han:
Chị Dạ Uyên, em có chuyện nhờ chị.
Sao hả?
Tối nay có một buổi tiệc cocktail của một nhãn hàng rượu mới khai trương, công ty em nhận được thiệp mời, sếp trên bảo em đi và dẫn theo người bạn cũng được. Nhưng mà tối nay em lại có một cuộc hẹn thảo luận về sách. Nên chị có thể đi giúp em không?
Dạ Uyên nhìn Mộng Vy sau đó nói thêm:
Mộng Vy, đây là lần thứ mấy rồi nhỉ?
Mông Vy nheo mắt, gương mặt xinh đẹp cười:
Hihihi! Cũng đâu phải lần đầu chị đi event dưới tên em, với lại khi chị đi event chẳng phải cũng giúp cho chị có thêm mấy thông tin bổ ích sao.
Dạ Uyên nhìn Mộng Vy rồi gật đầu:
Thôi được, nhưng mà em đi thảo luận sách với ai thế?
Mộng Vy ngồi ở sofa rót ly nước uống rồi nói:
Một tác giả cuốn sách mà em thích, và buổi thảo luận đó được diễn ra ở con đường sách, đảm bảo không giống như lần trước, gặp phải tên điên đâu. Lần này là một phụ nữ.
Ừ! Vậy chị yên tâm. Nhưng mà buổi tiệc cocktail đó sao em không thử đi có khi em sẽ gặp bạch mã hoàng tử của em.
Mộng Vy lắc đầu:
Cái chuyện bạch mã hoàng tử là em nói vậy thôi chứ sao so được với tri thức mà em muốn nhận từ nữ tác giả kia. Với em tri thức xếp thứ nhất, còn chuyện yêu đương thôi quên đi. Nhưng mà thôi chị Dạ Uyên đi giúp em nhé. Thiệp mời đây. 7h30 nhé chị.
Được rồi!
Em đi làm đây.
Thanh Đào tình cờ đi ra gặp Mộng Vy, sau đó Mộng Vy gọi:
Thanh Đào, chờ chị với.
Thanh Đào đang gấp:
Chị Vy, em phải chạy ra sân bay bây giờ.
Em đi đón ai à?
Không phải, sếp em bảo em phải bay qua Singapore gấp, giải quyết một số chuyện cho con gái bà ấy!
Cái bà Hứa Như Ngọc này, sao mà lắm chuyện thế.
Em là trợ lý kim vệ sĩ nên giải quyết tất cả chuyện của bà ấy, bà ấy đang ở Hà Lan đang bàn một hợp đồng nên không thể về kịp.
Uh! Vậy còn chuyện show diễn của bộ sưu tập mới bên công ty em có cần chị giúp em gì không?
Em giao cho Angle hết nhé. Em đi đây, tạm biệt.
Thanh Đào kéo vali chạy như bay vào thang máy. Mộng Vy xuống tầng hầm lấy chiếc Vespa màu trắng chạy lên rồi vụt thẳng đến công ty.
Nhưng giữa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Xe Vespa quẹt xe moto, mà người đụng cô là Tùng Dương, Mộng Vy lồm cồm ngồi dậy:
Anh chạy xe có nhìn đường không?
Xin lỗi!
Giọng nam trầm ấm cất lên, khiến cho Mộng Vy hơi sững sờ, nhưng cô nhanh chóng gỡ mũ bảo hiểm và khẩu trang ra, hắng giọng:
Anh chạy chậm là đâu có gì, giờ xem xe tôi đã nát như vậy, anh phải nghĩ đến chuyện bồi thường.
Được chứ! Tôi sẽ kêu người đến đưa xe đi sửa. Tôi sẽ đền cho cô. Nhưng trước hết phải để giao thông làm việc, tôi đã gọi rồi
Uh! Ít ra anh cũng không tệ.
Lúc này Tùng Dương cũng gỡ khẩu trang mũ bảo hiểm ra chờ công an giao thông tới giải quyết, Mộng Vy nhìn anh ta trong lòng thầm khen anh ta đẹp trai nhưng một giây sau thấy ánh mắt đê tiện nhìn vào ngực cô rồi chau mày đánh giá nói lẩm bẩm:
Tỉ lệ ngực chưa đẹp, hơi nhỏ, chỉnh lên một chút nữa là đẹp.
Mộng Vy đỏ mặt nhìn lại hôm nay cô mặc đồ hơi rộng cổ lúc nãy không khóa kéo áo khoác nên lộ ra cô bực mình:
Anh đang nhìn gì đó. Khốn kiếp.
Trong lòng cô nghĩ”dù có đẹp trai nhưng nhân cách rách nát như vậy không thèm”
Cô quay đi, anh lại nói thêm:
Này! Tôi là bác sĩ thẩm mỹ ngực và mông, tôi thấy với ngoại hình của cô chưa được cân đối nên đánh giá chút. Không có ý gì.
Mộng Vy bực càng thêm bực:
Anh…! Tôi không nói chuyện với anh. Biến thái. Vô duyên. Khốn kiếp.
Tùng Dương nhìn dáng vẻ của cô là biết cô nàng này tuy lớn tuổi nhưng tâm hồn còn non nớt, bỗng cảm thấy thú vị. Tùng Dương là lãng tử thích chơi đùa, không nghiêm túc yêu đương, anh thích quan hệ chớp nhoáng, lại không muốn ràng buộc hôn nhân nên thường xuyên sống với dáng vẻ bạc tình. Mộng Vy thì khác, một xử nữ, chưa từng yêu đương, mơ mộng bạch mã hoàng tử, kén chọn khen chê nên đến giờ vẫn ngây thơ hồn nhiên, cho rằng kết hôn rồi mới quan hệ nam nữ thì hạnh phúc lâu bền.
Thật ra ai cũng đúng nhưng mà đôi khi chuyện đời khó nói, một người truyền thống một người hiện đại lại gặp nhau. Một người thấy hứng thú một người thấy sợ hãi và nhàm chán.
Cực cho hai anh chị quá.
Rốt cuộc công an giao thông cũng tới, xe Mộng Vy được đem đi sửa, Tùng Dương muốn chở Mộng Vy đi nhưng cô liếc anh xong rồi không đi mà gọi xe công nghệ đi. Tùng Dương lại cười:
Không đi thì thôi. Đỡ phiền. Loại xử nữ như cô tôi cũng không hứng thú mấy.
Một diễn biến khác,
Tại nhà Đông Anh,
Hàn Minh đêm qua say quá nên sáng nay dậy muộn, điện thoại anh hết pin nên không ai gọi được, ánh nắng mặt trời chiếu vào rèm cửa rọi vào mắt anh mới từ từ mở mắt ra, nhớ tới tối qua say bí tỉ anh lại chau mày, ngồi dậy xuống giường thì có tiếng nói ở bên ngoài vọng vào:
Hạ Linh, sao em biết Hàn Minh ở đây?
Hạ Linh mặc váy dài màu đỏ, tay cầm túi đồ cho Hàn Minh tay kia cầm túi xách của mình, cô cười:
Ở Việt Nam, anh ấy chỉ có anh là bạn tốt, nếu anh ấy không về biệt thự của em chuẩn bị thì chỉ có ở chỗ anh. Đêm qua em gọi cho anh ấy không được nên sáng nay chạy đến đây luôn.
Đông Anh cười vui vẻ, suy nghĩ trong lòng:
Được lắm! Suy nghĩ cũng rất ổn nha. Xem ra Hàn Minh đối phó với cô ta cũng không dễ gì.
Hạ Linh hỏi thêm:
Em có thể vào nhà được chưa?
Ờ được. Tối qua Hàn Minh nó uống say quá nên thôi tiện đường nên anh để Hàn Minh ở đây luôn.
Không sao, cũng may là ở với anh, chứ nếu không thì…ngập ngừng không nói nữa.
Trong phòng, Hàn Minh sạc điện thoại, thì nhận được điện thoại của trợ lý:
Sếp ơi! 10h có cuộc họp với một bên khách hàng LIX.
Được! Cô chuẩn bị cho tôi tài liệu để trên bàn đi. 20 phút nữa tôi đến.
Dạ được.
Tiếng gõ cửa phòng, sau đó giọng Hạ Linh nói thanh thoát:
Anh Minh, em có mang quần áo mới cho anh, em biết anh thích sạch sẽ, anh không thể mặc đồ cũ được.
Lúc này anh đang quấn khăn tắm ngang người mở cửa ra, Hạ Linh nhìn anh xong mặt đỏ lên sau đó đưa túi đồ cho Hàn Minh, Hàn Minh nhìn cô ta trong lòng khó chịu (khó chịu mà phơi thân racho người nhìn) anh lạnh lùng:
Cảm ơn em, em không cần đưa đến đây vào sáng sớm vậy, anh tự biết chăm sóc.
Anh không nên nói như vậy. Trước khi anh về hai bác đã dặn em phải để ý đến anh.
Hàn Minh không nói gì đóng cửa lại, bên trong anh suy nghĩ:
Lúc nào cũng lấy ba mẹ ra uy hiếp. Phải nhanh chóng giải quyết chuyện này.
Sau đó anh mở túi đồ ra là quần tây đen, áo sơ mi đen, vest trắng. Đồ đầy đủ còn có thêm nước hoa anh thích là mùi hổ phách.
Chỉnh trang xong bước ra thì không thấy Hạ Linh nhưng Đông Anh thì cười ngất:
Tôi thấy cậu sung sướng quá còn gì.
Cậu im đi. Cô ấy đâu?
Đi trước rồi, ai biểu cậu lạnh lùng quá làm gì.
Tôi đã gọi tài xế đến đón rồi, đi trước đây.
Đông Anh gật đầu rồi đi vào phòng thay quần áo đến công ty luôn.
Thang máy,
Du Uyên đang quẹt thẻ chờ tầng lầu 36, nam thanh nữ tú cũng đứng chờ, buổi sáng thật sự dưới sảnh rất đông. Thang máy cửa mở ra thì mọi người bước vào, Du Uyên bước vào sau cùng, bấm tầng 36. Cửa vừa khép lại thì Hàn Minh bấm thang máy kế bên leo lên lầu 40.
Cả hai không gặp nhau.
Ra khỏi thang máy, Du Uyên bước đến bàn lễ tân gật đầu:
Sếp Uyên, hôm nay trông rất tươi nha.
Tôi nhìn lại cô ấy xong nhìn lại mình rồi cười như không cười, trên người tôi lúc nào cũng là váy áo xinh đẹp, nước hoa cam ngọt và trang điểm tinh tế, tôi không muốn bị gọi là bà cô đanh đá, gái chưa chồng có gì mà phải lo. Với tôi “ women are always beautiful”. Lúc nào cũng phải đẹp.
Mấy đứa nhân viên phòng hành chính nhìn tôi có vẻ thích thú, trên tay tôi cầm một túi đồ lý do là phải thay đồ đi tiệc cocktail vào tối nay. Tôi là một người chú trọng hình thức nên không thể qua loa. Vừa bước vào phòng làm việc của tôi, cô trợ lý kiêm IT của tôi ngồi trong phòng chờ, Katty lên tiếng:
Chị Uyên! Em xin lỗi em chưa tìm ra thông tin của sếp bên BRAVE HERO.
Tôi nhìn cô nàng tài giỏi cao thủ tìm kiếm mà cũng bất lực hơi thất vọng một chút:
Không sao, chúng ta từ từ tìm, tôi không tin anh ta có thể che giấu thân phận được lâu đâu. Đây là Việt Nam, anh ta muốn ẩn mình cũng rất khó.
À chị, tuy không có nhiều thông tin về anh ta, nhưng BRAVE HERO đang ở lầu 40 cùng tòa nhà với chúng ta.
Oh! Chuyện này khi nào thế?
Dạ gần đây thôi, họ mới dời văn phòng sang đây.
Thú vị.
Nhưng rốt cuộc chúng ta phải làm gì tiếp theo vậy chị.
Tôi nghĩ ra một cách, nếu như đã cùng tòa nhà, cô nên tiếp cận từ những người trong BRAVE HERO, sau đó dò hỏi sẽ dễ hơn.
Được! Tuy em chưa tìm đầy đủ được thông tin nhưng có vài điều em biết thứ nhất anh ta là người đàn ông độc thân 35 tuổi, ba mẹ và gia đình toàn bộ ở Mỹ. Thứ 2 là từ nhỏ sống ở Mỹ, tốt nghiệp MIT và được rất nhiều giải thưởng cá nhân về công nghệ. Nhưng hình ảnh và các thông tin khác điều tìm không ra. BRAVE HERO là công ty có trụ sở ở Mỹ, UK, Pháp, Thụy Sĩ, Canada, Singapore, Thailand.
Tôi nghe xong cũng thấy đây là một đối thủ đáng gờm, tôi gật đầu hỏi Katty:
Còn gì nữa không?
Katty nhìn tôi rồi cười:
Anh ta tuy độc thân nhưng theo tư liệu mới nhất, nhưng anh ta có vị hôn thê là con gái của chủ tịch quỹ đầu tư quốc tế GOLD FUND . Trần Tùng Danh.
Ồ! Hóa ra Trần Hạ Linh là vị hôn thê của anh ta. Thật trùng hợp.
Trần Hạ Linh là một người quen của tôi trong buổi tiệc ủng hộ từ thiện lũ lụt miền trung hàng năm, cô ta có một quỹ hỗ trợ riêng và tôi là người quyên góp. Tuy nói chuyện không nhiều, nhưng tôi biết cô ta, một người phụ nữ có chút bản lĩnh nhưng tâm cơ cũng không phải dạng vừa. Qũy đầu tư của nhà cô ta đằng sau thì làm một số giao dịch không thể công khai. Cô ta có một người anh trai là Trần Phong Vũ, hiện tại đang làm thư ký cho bộ trưởng bộ tài nguyên môi trường.Nhưng sớm muộn cũng sẽ về thừa kế công ty của gia đình. Tôi có mấy lần gặp anh ta, một con người trầm tĩnh cũng rất khá.
Katty ngạc nhiên:
Vậy chúng ta…
Tôi biết cách làm thế nào rồi. Tôi sẽ hẹn gặp Hạ Linh, để xem chút giao tình của chúng tôi có thể tìm ra manh mối nào không.
Vậy em sẽ đi làm theo ý chị lúc nãy, có gì em sẽ báo cáo.
Okay!
Sau khi ra khỏi phòng, ngoài phòng ồn ào làm việc không ngừng nghỉ. Tôi đứng lên nhìn ra ngoài khung cảnh nhà cao tầng suy nghĩ.
Bên ngoài phòng:
Anh Thanh Sang, chúng ta còn 12 tiếng nữa phải báo cáo, anh nói xem nếu chúng ta không nộp đầy đủ có bị gì không?
Không biết!
Anh có gì anh phải cứu tụi em.
Katty cất giọng lên:
Anh Sang còn chưa chắc giữ được mạng, cứu được ai.
Thanh Sang cười:
Yên tâm, tôi sẽ cố gắng, 30 chưa phải là tết. Còn thời gian, tập trung làm việc đi.
Sân bay,
Thanh Đào lấy vé máy bay, qua cửa an ninh rồi lên máy bay, sau đó ngồi xuống kế một người phụ nữ. Cô lịch sự gật đầu. Người phụ nữ này đánh giá Thanh Đào:
Con bé này thật xinh, rất xứng với con trai. Có lẽ ta sẽ giúp con trai một tay.
Dạ Uyên đang chuẩn bị đi làm thì Mộng Vy mở cửa đi vào, cô hỏi han:
Chị Dạ Uyên, em có chuyện nhờ chị.
Sao hả?
Tối nay có một buổi tiệc cocktail của một nhãn hàng rượu mới khai trương, công ty em nhận được thiệp mời, sếp trên bảo em đi và dẫn theo người bạn cũng được. Nhưng mà tối nay em lại có một cuộc hẹn thảo luận về sách. Nên chị có thể đi giúp em không?
Dạ Uyên nhìn Mộng Vy sau đó nói thêm:
Mộng Vy, đây là lần thứ mấy rồi nhỉ?
Mông Vy nheo mắt, gương mặt xinh đẹp cười:
Hihihi! Cũng đâu phải lần đầu chị đi event dưới tên em, với lại khi chị đi event chẳng phải cũng giúp cho chị có thêm mấy thông tin bổ ích sao.
Dạ Uyên nhìn Mộng Vy rồi gật đầu:
Thôi được, nhưng mà em đi thảo luận sách với ai thế?
Mộng Vy ngồi ở sofa rót ly nước uống rồi nói:
Một tác giả cuốn sách mà em thích, và buổi thảo luận đó được diễn ra ở con đường sách, đảm bảo không giống như lần trước, gặp phải tên điên đâu. Lần này là một phụ nữ.
Ừ! Vậy chị yên tâm. Nhưng mà buổi tiệc cocktail đó sao em không thử đi có khi em sẽ gặp bạch mã hoàng tử của em.
Mộng Vy lắc đầu:
Cái chuyện bạch mã hoàng tử là em nói vậy thôi chứ sao so được với tri thức mà em muốn nhận từ nữ tác giả kia. Với em tri thức xếp thứ nhất, còn chuyện yêu đương thôi quên đi. Nhưng mà thôi chị Dạ Uyên đi giúp em nhé. Thiệp mời đây. 7h30 nhé chị.
Được rồi!
Em đi làm đây.
Thanh Đào tình cờ đi ra gặp Mộng Vy, sau đó Mộng Vy gọi:
Thanh Đào, chờ chị với.
Thanh Đào đang gấp:
Chị Vy, em phải chạy ra sân bay bây giờ.
Em đi đón ai à?
Không phải, sếp em bảo em phải bay qua Singapore gấp, giải quyết một số chuyện cho con gái bà ấy!
Cái bà Hứa Như Ngọc này, sao mà lắm chuyện thế.
Em là trợ lý kim vệ sĩ nên giải quyết tất cả chuyện của bà ấy, bà ấy đang ở Hà Lan đang bàn một hợp đồng nên không thể về kịp.
Uh! Vậy còn chuyện show diễn của bộ sưu tập mới bên công ty em có cần chị giúp em gì không?
Em giao cho Angle hết nhé. Em đi đây, tạm biệt.
Thanh Đào kéo vali chạy như bay vào thang máy. Mộng Vy xuống tầng hầm lấy chiếc Vespa màu trắng chạy lên rồi vụt thẳng đến công ty.
Nhưng giữa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Xe Vespa quẹt xe moto, mà người đụng cô là Tùng Dương, Mộng Vy lồm cồm ngồi dậy:
Anh chạy xe có nhìn đường không?
Xin lỗi!
Giọng nam trầm ấm cất lên, khiến cho Mộng Vy hơi sững sờ, nhưng cô nhanh chóng gỡ mũ bảo hiểm và khẩu trang ra, hắng giọng:
Anh chạy chậm là đâu có gì, giờ xem xe tôi đã nát như vậy, anh phải nghĩ đến chuyện bồi thường.
Được chứ! Tôi sẽ kêu người đến đưa xe đi sửa. Tôi sẽ đền cho cô. Nhưng trước hết phải để giao thông làm việc, tôi đã gọi rồi
Uh! Ít ra anh cũng không tệ.
Lúc này Tùng Dương cũng gỡ khẩu trang mũ bảo hiểm ra chờ công an giao thông tới giải quyết, Mộng Vy nhìn anh ta trong lòng thầm khen anh ta đẹp trai nhưng một giây sau thấy ánh mắt đê tiện nhìn vào ngực cô rồi chau mày đánh giá nói lẩm bẩm:
Tỉ lệ ngực chưa đẹp, hơi nhỏ, chỉnh lên một chút nữa là đẹp.
Mộng Vy đỏ mặt nhìn lại hôm nay cô mặc đồ hơi rộng cổ lúc nãy không khóa kéo áo khoác nên lộ ra cô bực mình:
Anh đang nhìn gì đó. Khốn kiếp.
Trong lòng cô nghĩ”dù có đẹp trai nhưng nhân cách rách nát như vậy không thèm”
Cô quay đi, anh lại nói thêm:
Này! Tôi là bác sĩ thẩm mỹ ngực và mông, tôi thấy với ngoại hình của cô chưa được cân đối nên đánh giá chút. Không có ý gì.
Mộng Vy bực càng thêm bực:
Anh…! Tôi không nói chuyện với anh. Biến thái. Vô duyên. Khốn kiếp.
Tùng Dương nhìn dáng vẻ của cô là biết cô nàng này tuy lớn tuổi nhưng tâm hồn còn non nớt, bỗng cảm thấy thú vị. Tùng Dương là lãng tử thích chơi đùa, không nghiêm túc yêu đương, anh thích quan hệ chớp nhoáng, lại không muốn ràng buộc hôn nhân nên thường xuyên sống với dáng vẻ bạc tình. Mộng Vy thì khác, một xử nữ, chưa từng yêu đương, mơ mộng bạch mã hoàng tử, kén chọn khen chê nên đến giờ vẫn ngây thơ hồn nhiên, cho rằng kết hôn rồi mới quan hệ nam nữ thì hạnh phúc lâu bền.
Thật ra ai cũng đúng nhưng mà đôi khi chuyện đời khó nói, một người truyền thống một người hiện đại lại gặp nhau. Một người thấy hứng thú một người thấy sợ hãi và nhàm chán.
Cực cho hai anh chị quá.
Rốt cuộc công an giao thông cũng tới, xe Mộng Vy được đem đi sửa, Tùng Dương muốn chở Mộng Vy đi nhưng cô liếc anh xong rồi không đi mà gọi xe công nghệ đi. Tùng Dương lại cười:
Không đi thì thôi. Đỡ phiền. Loại xử nữ như cô tôi cũng không hứng thú mấy.
Một diễn biến khác,
Tại nhà Đông Anh,
Hàn Minh đêm qua say quá nên sáng nay dậy muộn, điện thoại anh hết pin nên không ai gọi được, ánh nắng mặt trời chiếu vào rèm cửa rọi vào mắt anh mới từ từ mở mắt ra, nhớ tới tối qua say bí tỉ anh lại chau mày, ngồi dậy xuống giường thì có tiếng nói ở bên ngoài vọng vào:
Hạ Linh, sao em biết Hàn Minh ở đây?
Hạ Linh mặc váy dài màu đỏ, tay cầm túi đồ cho Hàn Minh tay kia cầm túi xách của mình, cô cười:
Ở Việt Nam, anh ấy chỉ có anh là bạn tốt, nếu anh ấy không về biệt thự của em chuẩn bị thì chỉ có ở chỗ anh. Đêm qua em gọi cho anh ấy không được nên sáng nay chạy đến đây luôn.
Đông Anh cười vui vẻ, suy nghĩ trong lòng:
Được lắm! Suy nghĩ cũng rất ổn nha. Xem ra Hàn Minh đối phó với cô ta cũng không dễ gì.
Hạ Linh hỏi thêm:
Em có thể vào nhà được chưa?
Ờ được. Tối qua Hàn Minh nó uống say quá nên thôi tiện đường nên anh để Hàn Minh ở đây luôn.
Không sao, cũng may là ở với anh, chứ nếu không thì…ngập ngừng không nói nữa.
Trong phòng, Hàn Minh sạc điện thoại, thì nhận được điện thoại của trợ lý:
Sếp ơi! 10h có cuộc họp với một bên khách hàng LIX.
Được! Cô chuẩn bị cho tôi tài liệu để trên bàn đi. 20 phút nữa tôi đến.
Dạ được.
Tiếng gõ cửa phòng, sau đó giọng Hạ Linh nói thanh thoát:
Anh Minh, em có mang quần áo mới cho anh, em biết anh thích sạch sẽ, anh không thể mặc đồ cũ được.
Lúc này anh đang quấn khăn tắm ngang người mở cửa ra, Hạ Linh nhìn anh xong mặt đỏ lên sau đó đưa túi đồ cho Hàn Minh, Hàn Minh nhìn cô ta trong lòng khó chịu (khó chịu mà phơi thân racho người nhìn) anh lạnh lùng:
Cảm ơn em, em không cần đưa đến đây vào sáng sớm vậy, anh tự biết chăm sóc.
Anh không nên nói như vậy. Trước khi anh về hai bác đã dặn em phải để ý đến anh.
Hàn Minh không nói gì đóng cửa lại, bên trong anh suy nghĩ:
Lúc nào cũng lấy ba mẹ ra uy hiếp. Phải nhanh chóng giải quyết chuyện này.
Sau đó anh mở túi đồ ra là quần tây đen, áo sơ mi đen, vest trắng. Đồ đầy đủ còn có thêm nước hoa anh thích là mùi hổ phách.
Chỉnh trang xong bước ra thì không thấy Hạ Linh nhưng Đông Anh thì cười ngất:
Tôi thấy cậu sung sướng quá còn gì.
Cậu im đi. Cô ấy đâu?
Đi trước rồi, ai biểu cậu lạnh lùng quá làm gì.
Tôi đã gọi tài xế đến đón rồi, đi trước đây.
Đông Anh gật đầu rồi đi vào phòng thay quần áo đến công ty luôn.
Thang máy,
Du Uyên đang quẹt thẻ chờ tầng lầu 36, nam thanh nữ tú cũng đứng chờ, buổi sáng thật sự dưới sảnh rất đông. Thang máy cửa mở ra thì mọi người bước vào, Du Uyên bước vào sau cùng, bấm tầng 36. Cửa vừa khép lại thì Hàn Minh bấm thang máy kế bên leo lên lầu 40.
Cả hai không gặp nhau.
Ra khỏi thang máy, Du Uyên bước đến bàn lễ tân gật đầu:
Sếp Uyên, hôm nay trông rất tươi nha.
Tôi nhìn lại cô ấy xong nhìn lại mình rồi cười như không cười, trên người tôi lúc nào cũng là váy áo xinh đẹp, nước hoa cam ngọt và trang điểm tinh tế, tôi không muốn bị gọi là bà cô đanh đá, gái chưa chồng có gì mà phải lo. Với tôi “ women are always beautiful”. Lúc nào cũng phải đẹp.
Mấy đứa nhân viên phòng hành chính nhìn tôi có vẻ thích thú, trên tay tôi cầm một túi đồ lý do là phải thay đồ đi tiệc cocktail vào tối nay. Tôi là một người chú trọng hình thức nên không thể qua loa. Vừa bước vào phòng làm việc của tôi, cô trợ lý kiêm IT của tôi ngồi trong phòng chờ, Katty lên tiếng:
Chị Uyên! Em xin lỗi em chưa tìm ra thông tin của sếp bên BRAVE HERO.
Tôi nhìn cô nàng tài giỏi cao thủ tìm kiếm mà cũng bất lực hơi thất vọng một chút:
Không sao, chúng ta từ từ tìm, tôi không tin anh ta có thể che giấu thân phận được lâu đâu. Đây là Việt Nam, anh ta muốn ẩn mình cũng rất khó.
À chị, tuy không có nhiều thông tin về anh ta, nhưng BRAVE HERO đang ở lầu 40 cùng tòa nhà với chúng ta.
Oh! Chuyện này khi nào thế?
Dạ gần đây thôi, họ mới dời văn phòng sang đây.
Thú vị.
Nhưng rốt cuộc chúng ta phải làm gì tiếp theo vậy chị.
Tôi nghĩ ra một cách, nếu như đã cùng tòa nhà, cô nên tiếp cận từ những người trong BRAVE HERO, sau đó dò hỏi sẽ dễ hơn.
Được! Tuy em chưa tìm đầy đủ được thông tin nhưng có vài điều em biết thứ nhất anh ta là người đàn ông độc thân 35 tuổi, ba mẹ và gia đình toàn bộ ở Mỹ. Thứ 2 là từ nhỏ sống ở Mỹ, tốt nghiệp MIT và được rất nhiều giải thưởng cá nhân về công nghệ. Nhưng hình ảnh và các thông tin khác điều tìm không ra. BRAVE HERO là công ty có trụ sở ở Mỹ, UK, Pháp, Thụy Sĩ, Canada, Singapore, Thailand.
Tôi nghe xong cũng thấy đây là một đối thủ đáng gờm, tôi gật đầu hỏi Katty:
Còn gì nữa không?
Katty nhìn tôi rồi cười:
Anh ta tuy độc thân nhưng theo tư liệu mới nhất, nhưng anh ta có vị hôn thê là con gái của chủ tịch quỹ đầu tư quốc tế GOLD FUND . Trần Tùng Danh.
Ồ! Hóa ra Trần Hạ Linh là vị hôn thê của anh ta. Thật trùng hợp.
Trần Hạ Linh là một người quen của tôi trong buổi tiệc ủng hộ từ thiện lũ lụt miền trung hàng năm, cô ta có một quỹ hỗ trợ riêng và tôi là người quyên góp. Tuy nói chuyện không nhiều, nhưng tôi biết cô ta, một người phụ nữ có chút bản lĩnh nhưng tâm cơ cũng không phải dạng vừa. Qũy đầu tư của nhà cô ta đằng sau thì làm một số giao dịch không thể công khai. Cô ta có một người anh trai là Trần Phong Vũ, hiện tại đang làm thư ký cho bộ trưởng bộ tài nguyên môi trường.Nhưng sớm muộn cũng sẽ về thừa kế công ty của gia đình. Tôi có mấy lần gặp anh ta, một con người trầm tĩnh cũng rất khá.
Katty ngạc nhiên:
Vậy chúng ta…
Tôi biết cách làm thế nào rồi. Tôi sẽ hẹn gặp Hạ Linh, để xem chút giao tình của chúng tôi có thể tìm ra manh mối nào không.
Vậy em sẽ đi làm theo ý chị lúc nãy, có gì em sẽ báo cáo.
Okay!
Sau khi ra khỏi phòng, ngoài phòng ồn ào làm việc không ngừng nghỉ. Tôi đứng lên nhìn ra ngoài khung cảnh nhà cao tầng suy nghĩ.
Bên ngoài phòng:
Anh Thanh Sang, chúng ta còn 12 tiếng nữa phải báo cáo, anh nói xem nếu chúng ta không nộp đầy đủ có bị gì không?
Không biết!
Anh có gì anh phải cứu tụi em.
Katty cất giọng lên:
Anh Sang còn chưa chắc giữ được mạng, cứu được ai.
Thanh Sang cười:
Yên tâm, tôi sẽ cố gắng, 30 chưa phải là tết. Còn thời gian, tập trung làm việc đi.
Sân bay,
Thanh Đào lấy vé máy bay, qua cửa an ninh rồi lên máy bay, sau đó ngồi xuống kế một người phụ nữ. Cô lịch sự gật đầu. Người phụ nữ này đánh giá Thanh Đào:
Con bé này thật xinh, rất xứng với con trai. Có lẽ ta sẽ giúp con trai một tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook