Qùy Cầu Chia Tay
-
Chương 67: Chú là tên trêu hoa nguyệt nghẹo giỏi thế cơ mà, còn cần anh dạy sao?”
Lục Thịnh và Hứa Tĩnh Lâm nấu cơm xong, mọi người cùng nhau quây quần bên nhau.
Minh Chính Trí uống một ngụm canh, kinh ngạc nhìn Lục Thịnh: “Tay nghề không tồi đâu, cái này là ở nước ngoài học được hả?”
Lục Thịnh: “Không ạ, cái này là do sau khi ở bên Tiểu Kiều nên đã học ạ.”
Minh Chính Trí: “Đúng là không tệ đâu.”
Ông nhìn thoáng qua con gái mình, Minh Tiểu Kiều chỉ cười, không nói gì nữa.
Hứa Tĩnh Lâm nhìn cô một cái, đứa nhỏ Lục Thịnh này đúng là.
Dù sao thì bà và Lục Thịnh cũng là người một nhà, bà biết thừa đứa nhỏ này tính cách ra sao.
Mà bây giờ đứa nhỏ nhà mình lại vì Minh Tiểu Kiều mà xắn tay áo xuống bếp.
Minh Tiểu Kiều lại rất vô tư, cảm thấy vấn đề này không sao cả.
Cơm nước xong xuôi, Lục Thịnh và Minh Tiểu Kiều cùng Minh Hoài Văn nhanh chóng tạm biệt đi về.
Minh Chính Trí nói: “Tiểu Văn, con không ở nhà sao?”
Minh Tiểu Kiều đã dọn ra ngoài ở từ sớm, mà trước nay Minh Hoài Văn luôn ở nhà, vả lại trong ý thức của ông Minh Tiểu Kiều là một người độc lập, còn Minh Hoài Văn vẫn là con nít.
Minh Hoài Văn lắc đầu: “Không đâu ạ, con ở chỗ chị rất tốt.”
Minh Chính Trí cảm thấy áy náy, trong lòng Minh Tiểu Kiều cũng không dễ chịu gì.
Nhưng cô cũng không thể để như thế này được.
Bây giờ nếu như Minh Hoài Văn chuyển vào đây ở, nhìn Minh Chính Trí và Hứa Tĩnh Lâm cùng Minh Cảnh Hoằng một nhà ba người đầm ấm, cậu nhóc nhà mình lại đang trong thời kỳ phản nghịch, chỉ sợ trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu, mà cũng ảnh hưởng đến mối quan hệ trong nhà.
Chi bằng để em trai đi theo mình.
Đáng tiếc cô chỉ để ý đến cảm giác của Minh Hoài Văn mà quên mất Lục Thịnh.
Lục Thịnh cũng không vui vẻ gì.
Em vợ đến ở cùng, anh không thể quang minh chính đại bước vào nhà cô được.
Đêm đến Minh Hoài Văn về phòng riêng, còn anh sẽ lề mề ở lại rồi sẽ chui vào phòng Minh Tiểu kiều, dính chặt lấy cô.
“Tiểu Kiều, nếu không…. bảo em trai sang nhà anh ở đi, dù gì cũng ở cạnh nhau, rất thuận tiện.”
Minh Tiểu Kiều cười mà như không cười, nhìn anh nói: “Đúng, dù sao hai nhà cũng liền nhau, rất thuận tiện, sau này qua lại cũng dễ dàng.”
Đến bức tường ngăn cách giữa hai nhà anh đã chọc thủng rồi, không phải là muốn tới thì tới, muốn đi thì đi đó sao.
Lúc đầu Lục Thịnh cũng nghĩ như vậy, nhưng anh là con người, anh có lòng tham, anh bắt đầu nghĩ đến lâu dài, khi em vợ chuyển vào, mỗi lần thân mật anh sẽ phải chú ý hơn, cho nên anh mới bảo cô đem người qua nhà anh.
Nhưng Minh Tiểu Kiều lại không phối hợp.
Anh không cam lòng ôm cô, nói nhỏ bên tai: “Khi nào em mới cho anh lên giường?”
Minh Tiểu Kiều cười cười, sao lại có người lưu manh như thế, thế mà cũng dám nói ra, đúng là tên mặt dày.
Cô tức giận đánh vai anh: “Ngày ngày chỉ nghĩ đến việc lên giường em, xem ra anh chỉ mê sắc đẹp của em.”
Lục Thịnh nói: “Anh thích cả người em, bao gồm cả sắc đẹp của em.”
Minh Tiểu Kiều: “………….” Tốt, đúng lắm, không thể phản bác nổi.
Lục Thịnh ngo ngoe ở bên cạnh một hồi, thấy cô không phản đối, lại càng lấn tới: “Tiểu Kiều, em không thể tàn nhẫn với anh được…. chẳng lẽ, em không mê sắc đẹp của anh sao?”
Anh không thèm để ý nữa, cái tay nghịch ngợm đi tới đi lui trên người cô: “Em xem đi, như thế này còn không muốn sao?”
Minh Tiểu Kiều đỏ mắt nhanh chóng nắm lấy bàn tay không an phận, nhịn không được đành véo cho anh một cái ở bụng.
Cơ bụng thật cứng, cô dùng sức nhưng không ăn thua, cái véo này đủ kích thích rồi, Lục Thịnh hít một hơi, nói nhỏ bên tai cô: “Cô vợ trẻ, em lại trêu anh rồi.”
Minh Tiểu Kiều: “….”
Cô chợt nhớ tới hậu quả của cuộc chơi lần trước.
Cô điềm nhiên như không có chuyện gì, mặt vô tội nói: “Anh để cho em sờ.”
Lục Thịnh: “Anh để cho em sờ, nhưng em cũng phải chịu trách nhiệm.”
Minh Tiểu Kiều nhìn thấy ánh mắt mang đầy sự nguy hiểm của anh, cô co rúm lại, nói: “Anh đừng miễn cưỡng em.”
Lục Thịnh nghiến răng nghiến lợi: “Vậy thì em cũng đừng trêu anh xong bỏ cuộc. Anh có chỗ nào không tốt, em không hài lòng chỗ nào?”
Minh Tiểu Kiều: “Anh không có gì không tốt cả, chỉ là…. em còn nhỏ, cho nên chưa tiếp thu được.”
“Em cũng hai mươi mốt tuổi rồi, qua tuổi pháp luật quy định rồi, còn nhỏ á?”
“Nội tâm em vĩnh viễn là đứa trẻ nhỏ.”
“……” Lục Thịnh cạn lời: “Em không cần ba hoa với anh đâu.”
Minh Tiểu Kiều chấp nhận, nói: “Thật ra, em có chút mâu thuẫn.”
“Vì sao?” Lục Thịnh kinh ngạc: “Vì sao em lại mâu thuẫn.”
Minh Tiểu Kiều cười ha ha: “Cho nên em mới nói em vẫn còn là trẻ con…”
Điều này liên quan đến hạnh phúc cả đời, Lục Thịnh không thể để cô dễ dàng chạy thoát được, nhất định cô phải cho anh đáp án.
“Tiểu Kiều, nói thật cho anh nghe được không?”
Minh Tiểu Kiều im lặng, lúc sau mới lên tiếng: “ Thế giới quan của em có vấn đề.”
“Cái gì?” Lục Thịnh đứng dậy: “Nghiêm trọng như thế sao?”
“Ừm, trước đây em hiểu lầm chuyện của ba mẹ, cho nên đã bài xích chuyện này, cho nên em ra sức luyện tập để được ra mắt sớm, chuyện này, em đã từng gặp rồi, nhưng mỗi lần đến em lại cảm thấy buồn nôn.”
Lúc Minh Tiểu Kiều nói ra những câu này không có ý gì cả.
Không phải là cô không có cảm xúc, mà cô đúng thật là không dám.
Lục Thịnh cảm thấy cả mảng trời xám xịt.
Hai người bọn họ trải qua bao thăng trầm, trước kia là anh, không cởi quần ra được, mắc bệnh tâm lý rất nghiêm trọng.
Thật vất vả anh mới trải qua được, thì bên này Minh Tiểu Kiều lại xảy ra vấn đề.
Anh ôm cô thật chặt, uể oải hỏi thăm: “Tiểu Kiều, khi nào em sẽ cảm thấy tốt hơn?”
Có muốn lấy độc trị độc như anh đã từng làm không?
Minh Tiểu Kiều hắng giọng một cái: “Anh, tốt nhất nên chờ em thêm.”
Lục Thịnh: “……..”
Không phải anh muốn đả kích cô, nhưng đây là vấn đề tế nhị mà.
Tuy rằng gần đây Minh Tiểu Kiều đã tiến bộ rất nhanh, bộ phim cô tham gia được rất nhiều nhà thẩm định có tiếng khen ngợi… So với diễn xuất trước đó của cô đúng là khác một trời một vực.
Tưởng tượng đến đây, chẳng lẽ cô muốn anh thủ thân mấy năm nữa ư, thậm chí mười mấy năm?
Khuôn mặt anh đờ đẫn, trong lòng đang tính toán mọi khả năng.
Minh Tiểu Kiều cảm thấy hơi lạnh, bèn nhìn anh bật cười: “Được rồi, đùa anh thôi, mau đi ngủ thôi.”
Tinh thần Lục Thịnh lập tức tỉnh táo: “Động từ?”
“Danh từ.” Minh Tiểu Kiều lớn tiếng quát, nhanh nhẹn kéo chăn, mắt không thấy tâm không phiền.
Lục Thịnh cũng không giận, vui vẻ nằm cạnh ôm cô ngủ.
Anh cảm thấy ý của Minh Tiểu Kiều anh đã rõ ràng rồi, chỉ cần anh cố gắng thêm chút nữa, cuộc sống hạnh phúc không xa vời với anh nữa rồi.
Nhưng mà đến ngày thứ hai, Minh Tiểu Kiều phải đi làm rồi.
Cô phải đi quay phim.
Trước đó còn tưởng sẽ bị ông cụ Minh phong sát, nhưng cản bản sóng gió không ập tới, đoàn làm phim bên kia cũng không có ảnh hưởng gì, Minh Tiểu Kiều xin nghỉ phép mấy ngày, nghỉ đã đủ nên bây giờ phải quay lại làm việc.
Lục Thịnh lưu luyến không rời: “Anh muốn đi xem xét phim trường.”
“Vậy đi thôi.” Minh Tiểu Kiều không từ chối.
“Tốt.”
Nghe anh vui vẻ đáp lời, cô cảnh cáo anh một câu: “Không cho anh biểu hiện quá đà, anh nên nhớ chuyện của chúng ta vẫn là bí mật đó.”
Lục Thịnh đen mặt: “Chúng ta đã là hôn thê rồi mà.”
“Chờ tới khi sự nghiệp của em vững chắc chút đã rồi nói.” Sự nghiệp đang đà lên cao, cô không thể thừa nhận ngay bây giờ được.
Lục Thịnh nhìn chiếc xe chở cô đi xa, không chờ đợi thêm giây phút nào nữa mà gọi cho Hứa Nghiệp Châu: “Khoảng mấy năm nữa thì sự nghiệp của Tiểu Kiều sẽ vững vàng?”
Hứa Nghiệp Châu: “…….”
Anh ta nới lỏng cà vạt, trào phúng nói: “Tên nhóc nhà em trúng độc à? Cứ nghĩ muốn cái là được ngay à?”
“Đừng nói với em chuyện này không có ẩn tình.” Lục thịnh khinh thường nói: “Em không tin đâu.”
“Tên nhóc kia, đừng có cái gì cũng nhắc đến tiền nữa có được không? phim trường đủ chuyên nghiệp rồi, ban giám khảo cũng rất công bằng.”
“Anh đừng lừa em, chuyện nam diễn viên xx vẫn xảy ra đó thôi? Khán giả đâu có mù?”
“Chú mù thì có. Tóm lại, anh nói cho em biết, muốn đứng vững, chỉ có thực lực thôi chưa đủ, còn phải có may mắn, cho nên mai sau Minh Tiểu Kiều có làm nên chuyện không một lời khó có thể nói hết. Dựa vào bây giờ không thể nói trước được, nếu như con bé không có thực lực thì không cần nhắc tới may mắn. Anh nói thẳng thắn với chú, có phải yêu đương vào đầu óc chú có vấn đề đúng không?”
Em họ anh trước kia đâu có như thế?
Lục Thịnh ngậm đắng nuốt cay: “Em nghĩ tới diễn viên Tiểu Kiều.”
Mặc dù tối hôm qua cô đùa với anh, nhưng anh biết rõ cô muốn trở thành một diễn viên bằng chính thực lực của mình.
Anh thật sự muốn ở phía sau giúp đỡ cô, Minh Tiểu Kiều mà biết sẽ giết anh mất.
Nhưng anh thật tâm muốn giúp đỡ.
Hứa Nghiệp Châu: “Phòng làm việc của con bé trực thuộc Diệu Tinh, nói cho cùng chỉ cần đứng dưới bóng của Diệu Tinh cũng được rồi, nhưng những cái chú nghĩ không thể trở thành sự thật ngay được, không bằng chậm mà chắc.”
Lục Thịnh: “……..” Anh thật sự muốn như thế, nhưng Minh Tiểu Kiều nhất định sẽ không cho.
Anh ho một tiếng, nửa ngày nói chuyện viển vông, cuối cùng mới hỏi: “Anh họ, anh…. làm cách nào mà tán gái được thế.”
Hứa Nghiệp Châu: “… Chú có bệnh à?”
“Em hỏi thật mà, đừng có đả kích em như thế.”
“Anh đây tán giá thế nào sao phải nói cho chú biết? Không phải chú muốn cùng Minh Tiểu Kiều sống tới hết đời sao? Còn dám đi trêu hoa nguyệt nghẹo, chú không sợ con bé chém cho chú một nhát à? Anh nói cho chú biết, Minh Tiểu Kiều không phải là người ngoan hiền đâu.”
Lục Thịnh nghĩ ngợi, không cần anh nói cho em biết, em đây đã tận mắt chứng kiến cô ấy đẩy một thanh niên xuống hồ, làm sao anh lại không biết cô là ác ma cơ chứ?
“Anh đừng quản em nhiều nữa, anh nói cho em nghe một chút đi.”
“Chú là tên trêu hoa nguyệt nghẹo giỏi thế cơ mà, còn cần anh dạy sao?”
“…. Anh biết sự thật, đừng có nói lái đi như thế.”
“Anh không ép buộc chú,” Hứa Nghiệp Châu cười tủm tỉm nói: “Đây vốn là sự thật mà, chú có nhiều em gái như vậy, chắc sẽ không trêu chọc đến Minh Tiểu Kiều chứ? Lại nói, con bé thật sự thích chú, sao chú lại không vừa lòng?”
Trong lòng Lục Thịnh gào thét.
Nhưng chuyện này Hứa Nghiệp Châu nhất quyết không nói, anh ta nói rông rài vài câu, Lục Thịnh càng nghe ra ý anh ta đang chế giễu mình, căn bản không chịu tiết lộ thông tin cần thiết, anh hậm hực cúp điện thoại.
Không nói thì thôi, anh đi tìm Tiểu Kiều.
Đã không thể lấy được bí quyết, anh đành mang mặt dày của mình đến.
Thế là không đến mấy ngày sau, anh đánh trống khua chiêng tới đoàn phim của Minh Tiểu Kiều.
Minh Chính Trí uống một ngụm canh, kinh ngạc nhìn Lục Thịnh: “Tay nghề không tồi đâu, cái này là ở nước ngoài học được hả?”
Lục Thịnh: “Không ạ, cái này là do sau khi ở bên Tiểu Kiều nên đã học ạ.”
Minh Chính Trí: “Đúng là không tệ đâu.”
Ông nhìn thoáng qua con gái mình, Minh Tiểu Kiều chỉ cười, không nói gì nữa.
Hứa Tĩnh Lâm nhìn cô một cái, đứa nhỏ Lục Thịnh này đúng là.
Dù sao thì bà và Lục Thịnh cũng là người một nhà, bà biết thừa đứa nhỏ này tính cách ra sao.
Mà bây giờ đứa nhỏ nhà mình lại vì Minh Tiểu Kiều mà xắn tay áo xuống bếp.
Minh Tiểu Kiều lại rất vô tư, cảm thấy vấn đề này không sao cả.
Cơm nước xong xuôi, Lục Thịnh và Minh Tiểu Kiều cùng Minh Hoài Văn nhanh chóng tạm biệt đi về.
Minh Chính Trí nói: “Tiểu Văn, con không ở nhà sao?”
Minh Tiểu Kiều đã dọn ra ngoài ở từ sớm, mà trước nay Minh Hoài Văn luôn ở nhà, vả lại trong ý thức của ông Minh Tiểu Kiều là một người độc lập, còn Minh Hoài Văn vẫn là con nít.
Minh Hoài Văn lắc đầu: “Không đâu ạ, con ở chỗ chị rất tốt.”
Minh Chính Trí cảm thấy áy náy, trong lòng Minh Tiểu Kiều cũng không dễ chịu gì.
Nhưng cô cũng không thể để như thế này được.
Bây giờ nếu như Minh Hoài Văn chuyển vào đây ở, nhìn Minh Chính Trí và Hứa Tĩnh Lâm cùng Minh Cảnh Hoằng một nhà ba người đầm ấm, cậu nhóc nhà mình lại đang trong thời kỳ phản nghịch, chỉ sợ trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu, mà cũng ảnh hưởng đến mối quan hệ trong nhà.
Chi bằng để em trai đi theo mình.
Đáng tiếc cô chỉ để ý đến cảm giác của Minh Hoài Văn mà quên mất Lục Thịnh.
Lục Thịnh cũng không vui vẻ gì.
Em vợ đến ở cùng, anh không thể quang minh chính đại bước vào nhà cô được.
Đêm đến Minh Hoài Văn về phòng riêng, còn anh sẽ lề mề ở lại rồi sẽ chui vào phòng Minh Tiểu kiều, dính chặt lấy cô.
“Tiểu Kiều, nếu không…. bảo em trai sang nhà anh ở đi, dù gì cũng ở cạnh nhau, rất thuận tiện.”
Minh Tiểu Kiều cười mà như không cười, nhìn anh nói: “Đúng, dù sao hai nhà cũng liền nhau, rất thuận tiện, sau này qua lại cũng dễ dàng.”
Đến bức tường ngăn cách giữa hai nhà anh đã chọc thủng rồi, không phải là muốn tới thì tới, muốn đi thì đi đó sao.
Lúc đầu Lục Thịnh cũng nghĩ như vậy, nhưng anh là con người, anh có lòng tham, anh bắt đầu nghĩ đến lâu dài, khi em vợ chuyển vào, mỗi lần thân mật anh sẽ phải chú ý hơn, cho nên anh mới bảo cô đem người qua nhà anh.
Nhưng Minh Tiểu Kiều lại không phối hợp.
Anh không cam lòng ôm cô, nói nhỏ bên tai: “Khi nào em mới cho anh lên giường?”
Minh Tiểu Kiều cười cười, sao lại có người lưu manh như thế, thế mà cũng dám nói ra, đúng là tên mặt dày.
Cô tức giận đánh vai anh: “Ngày ngày chỉ nghĩ đến việc lên giường em, xem ra anh chỉ mê sắc đẹp của em.”
Lục Thịnh nói: “Anh thích cả người em, bao gồm cả sắc đẹp của em.”
Minh Tiểu Kiều: “………….” Tốt, đúng lắm, không thể phản bác nổi.
Lục Thịnh ngo ngoe ở bên cạnh một hồi, thấy cô không phản đối, lại càng lấn tới: “Tiểu Kiều, em không thể tàn nhẫn với anh được…. chẳng lẽ, em không mê sắc đẹp của anh sao?”
Anh không thèm để ý nữa, cái tay nghịch ngợm đi tới đi lui trên người cô: “Em xem đi, như thế này còn không muốn sao?”
Minh Tiểu Kiều đỏ mắt nhanh chóng nắm lấy bàn tay không an phận, nhịn không được đành véo cho anh một cái ở bụng.
Cơ bụng thật cứng, cô dùng sức nhưng không ăn thua, cái véo này đủ kích thích rồi, Lục Thịnh hít một hơi, nói nhỏ bên tai cô: “Cô vợ trẻ, em lại trêu anh rồi.”
Minh Tiểu Kiều: “….”
Cô chợt nhớ tới hậu quả của cuộc chơi lần trước.
Cô điềm nhiên như không có chuyện gì, mặt vô tội nói: “Anh để cho em sờ.”
Lục Thịnh: “Anh để cho em sờ, nhưng em cũng phải chịu trách nhiệm.”
Minh Tiểu Kiều nhìn thấy ánh mắt mang đầy sự nguy hiểm của anh, cô co rúm lại, nói: “Anh đừng miễn cưỡng em.”
Lục Thịnh nghiến răng nghiến lợi: “Vậy thì em cũng đừng trêu anh xong bỏ cuộc. Anh có chỗ nào không tốt, em không hài lòng chỗ nào?”
Minh Tiểu Kiều: “Anh không có gì không tốt cả, chỉ là…. em còn nhỏ, cho nên chưa tiếp thu được.”
“Em cũng hai mươi mốt tuổi rồi, qua tuổi pháp luật quy định rồi, còn nhỏ á?”
“Nội tâm em vĩnh viễn là đứa trẻ nhỏ.”
“……” Lục Thịnh cạn lời: “Em không cần ba hoa với anh đâu.”
Minh Tiểu Kiều chấp nhận, nói: “Thật ra, em có chút mâu thuẫn.”
“Vì sao?” Lục Thịnh kinh ngạc: “Vì sao em lại mâu thuẫn.”
Minh Tiểu Kiều cười ha ha: “Cho nên em mới nói em vẫn còn là trẻ con…”
Điều này liên quan đến hạnh phúc cả đời, Lục Thịnh không thể để cô dễ dàng chạy thoát được, nhất định cô phải cho anh đáp án.
“Tiểu Kiều, nói thật cho anh nghe được không?”
Minh Tiểu Kiều im lặng, lúc sau mới lên tiếng: “ Thế giới quan của em có vấn đề.”
“Cái gì?” Lục Thịnh đứng dậy: “Nghiêm trọng như thế sao?”
“Ừm, trước đây em hiểu lầm chuyện của ba mẹ, cho nên đã bài xích chuyện này, cho nên em ra sức luyện tập để được ra mắt sớm, chuyện này, em đã từng gặp rồi, nhưng mỗi lần đến em lại cảm thấy buồn nôn.”
Lúc Minh Tiểu Kiều nói ra những câu này không có ý gì cả.
Không phải là cô không có cảm xúc, mà cô đúng thật là không dám.
Lục Thịnh cảm thấy cả mảng trời xám xịt.
Hai người bọn họ trải qua bao thăng trầm, trước kia là anh, không cởi quần ra được, mắc bệnh tâm lý rất nghiêm trọng.
Thật vất vả anh mới trải qua được, thì bên này Minh Tiểu Kiều lại xảy ra vấn đề.
Anh ôm cô thật chặt, uể oải hỏi thăm: “Tiểu Kiều, khi nào em sẽ cảm thấy tốt hơn?”
Có muốn lấy độc trị độc như anh đã từng làm không?
Minh Tiểu Kiều hắng giọng một cái: “Anh, tốt nhất nên chờ em thêm.”
Lục Thịnh: “……..”
Không phải anh muốn đả kích cô, nhưng đây là vấn đề tế nhị mà.
Tuy rằng gần đây Minh Tiểu Kiều đã tiến bộ rất nhanh, bộ phim cô tham gia được rất nhiều nhà thẩm định có tiếng khen ngợi… So với diễn xuất trước đó của cô đúng là khác một trời một vực.
Tưởng tượng đến đây, chẳng lẽ cô muốn anh thủ thân mấy năm nữa ư, thậm chí mười mấy năm?
Khuôn mặt anh đờ đẫn, trong lòng đang tính toán mọi khả năng.
Minh Tiểu Kiều cảm thấy hơi lạnh, bèn nhìn anh bật cười: “Được rồi, đùa anh thôi, mau đi ngủ thôi.”
Tinh thần Lục Thịnh lập tức tỉnh táo: “Động từ?”
“Danh từ.” Minh Tiểu Kiều lớn tiếng quát, nhanh nhẹn kéo chăn, mắt không thấy tâm không phiền.
Lục Thịnh cũng không giận, vui vẻ nằm cạnh ôm cô ngủ.
Anh cảm thấy ý của Minh Tiểu Kiều anh đã rõ ràng rồi, chỉ cần anh cố gắng thêm chút nữa, cuộc sống hạnh phúc không xa vời với anh nữa rồi.
Nhưng mà đến ngày thứ hai, Minh Tiểu Kiều phải đi làm rồi.
Cô phải đi quay phim.
Trước đó còn tưởng sẽ bị ông cụ Minh phong sát, nhưng cản bản sóng gió không ập tới, đoàn làm phim bên kia cũng không có ảnh hưởng gì, Minh Tiểu Kiều xin nghỉ phép mấy ngày, nghỉ đã đủ nên bây giờ phải quay lại làm việc.
Lục Thịnh lưu luyến không rời: “Anh muốn đi xem xét phim trường.”
“Vậy đi thôi.” Minh Tiểu Kiều không từ chối.
“Tốt.”
Nghe anh vui vẻ đáp lời, cô cảnh cáo anh một câu: “Không cho anh biểu hiện quá đà, anh nên nhớ chuyện của chúng ta vẫn là bí mật đó.”
Lục Thịnh đen mặt: “Chúng ta đã là hôn thê rồi mà.”
“Chờ tới khi sự nghiệp của em vững chắc chút đã rồi nói.” Sự nghiệp đang đà lên cao, cô không thể thừa nhận ngay bây giờ được.
Lục Thịnh nhìn chiếc xe chở cô đi xa, không chờ đợi thêm giây phút nào nữa mà gọi cho Hứa Nghiệp Châu: “Khoảng mấy năm nữa thì sự nghiệp của Tiểu Kiều sẽ vững vàng?”
Hứa Nghiệp Châu: “…….”
Anh ta nới lỏng cà vạt, trào phúng nói: “Tên nhóc nhà em trúng độc à? Cứ nghĩ muốn cái là được ngay à?”
“Đừng nói với em chuyện này không có ẩn tình.” Lục thịnh khinh thường nói: “Em không tin đâu.”
“Tên nhóc kia, đừng có cái gì cũng nhắc đến tiền nữa có được không? phim trường đủ chuyên nghiệp rồi, ban giám khảo cũng rất công bằng.”
“Anh đừng lừa em, chuyện nam diễn viên xx vẫn xảy ra đó thôi? Khán giả đâu có mù?”
“Chú mù thì có. Tóm lại, anh nói cho em biết, muốn đứng vững, chỉ có thực lực thôi chưa đủ, còn phải có may mắn, cho nên mai sau Minh Tiểu Kiều có làm nên chuyện không một lời khó có thể nói hết. Dựa vào bây giờ không thể nói trước được, nếu như con bé không có thực lực thì không cần nhắc tới may mắn. Anh nói thẳng thắn với chú, có phải yêu đương vào đầu óc chú có vấn đề đúng không?”
Em họ anh trước kia đâu có như thế?
Lục Thịnh ngậm đắng nuốt cay: “Em nghĩ tới diễn viên Tiểu Kiều.”
Mặc dù tối hôm qua cô đùa với anh, nhưng anh biết rõ cô muốn trở thành một diễn viên bằng chính thực lực của mình.
Anh thật sự muốn ở phía sau giúp đỡ cô, Minh Tiểu Kiều mà biết sẽ giết anh mất.
Nhưng anh thật tâm muốn giúp đỡ.
Hứa Nghiệp Châu: “Phòng làm việc của con bé trực thuộc Diệu Tinh, nói cho cùng chỉ cần đứng dưới bóng của Diệu Tinh cũng được rồi, nhưng những cái chú nghĩ không thể trở thành sự thật ngay được, không bằng chậm mà chắc.”
Lục Thịnh: “……..” Anh thật sự muốn như thế, nhưng Minh Tiểu Kiều nhất định sẽ không cho.
Anh ho một tiếng, nửa ngày nói chuyện viển vông, cuối cùng mới hỏi: “Anh họ, anh…. làm cách nào mà tán gái được thế.”
Hứa Nghiệp Châu: “… Chú có bệnh à?”
“Em hỏi thật mà, đừng có đả kích em như thế.”
“Anh đây tán giá thế nào sao phải nói cho chú biết? Không phải chú muốn cùng Minh Tiểu Kiều sống tới hết đời sao? Còn dám đi trêu hoa nguyệt nghẹo, chú không sợ con bé chém cho chú một nhát à? Anh nói cho chú biết, Minh Tiểu Kiều không phải là người ngoan hiền đâu.”
Lục Thịnh nghĩ ngợi, không cần anh nói cho em biết, em đây đã tận mắt chứng kiến cô ấy đẩy một thanh niên xuống hồ, làm sao anh lại không biết cô là ác ma cơ chứ?
“Anh đừng quản em nhiều nữa, anh nói cho em nghe một chút đi.”
“Chú là tên trêu hoa nguyệt nghẹo giỏi thế cơ mà, còn cần anh dạy sao?”
“…. Anh biết sự thật, đừng có nói lái đi như thế.”
“Anh không ép buộc chú,” Hứa Nghiệp Châu cười tủm tỉm nói: “Đây vốn là sự thật mà, chú có nhiều em gái như vậy, chắc sẽ không trêu chọc đến Minh Tiểu Kiều chứ? Lại nói, con bé thật sự thích chú, sao chú lại không vừa lòng?”
Trong lòng Lục Thịnh gào thét.
Nhưng chuyện này Hứa Nghiệp Châu nhất quyết không nói, anh ta nói rông rài vài câu, Lục Thịnh càng nghe ra ý anh ta đang chế giễu mình, căn bản không chịu tiết lộ thông tin cần thiết, anh hậm hực cúp điện thoại.
Không nói thì thôi, anh đi tìm Tiểu Kiều.
Đã không thể lấy được bí quyết, anh đành mang mặt dày của mình đến.
Thế là không đến mấy ngày sau, anh đánh trống khua chiêng tới đoàn phim của Minh Tiểu Kiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook