Qùy Cầu Chia Tay
-
Chương 63: “Người ta bảo ông cụ nhà họ Minh đúng là miệng cọp gan thỏ, ngoại trừ bác cả ở chung một nhà thì không ai để ý
Hứa Nghiệp Châu nhận được điện thoại của Hứa Tĩnh Lâm, anh ta im lặng trong chốc lát, lúc sau mới cười khổ: “Bác, như thế này là bác đang làm khó cháu.”
“Cháu nghĩ bác muốn làm như thế sao?” Hứa Tĩnh Lâm cũng buồn phiền: “Ông nội bên này đã ra lệnh, bác phải làm thế nào bây giờ?”
Bà ta nghe theo lời của ông cụ, như thế sẽ càng chia cắt tình cảm với Minh Chính Trí.
Nhiều năm như vậy, bà ta phải vất vả lắm mới được ở bên cạnh người đàn ông này, sao có thể nói bỏ là bỏ ngay được.
Là do bà ta không còn cách nào khác.
Đối mặt với ông cụ, Minh Chính Trí không có cách nào phản kháng.
Người đàn ông này thực sự là quá yếu đuối, nhưng cũng rất bướng bỉnh.
Điều này không thể nào khiến bà ta bình tĩnh được.
Hứa Nghiệp Châu thở dài: “Bác, cháu biết bác cũng rất khó xử, như thế này đi, cháu sẽ thương lượng với ba cháu một chút, xem làm như thế nào mới tốt.”
Muốn lấy lòng hai người quả nhiên rất khó.
Nhưng rất nhiều thời điểm, mọi việc xảy ra không phải do chính bản thân mình lựa chọn.
Bọn họ bị bủa vây vào hoàn cảnh túng quẫn, giống như chân ở trong đống bùn lầy, dù cố gắng thế nào cũng không thoát ra được.
Cúp điện thoại, Hứa Nghiệp Châu xoa xoa hai bên thái dương, anh ta không gọi cho người thân ngay, mà gọi cho Lục Thịnh.
Anh ta sẽ cố gắng đưa mình và Lục Thịnh ở phía trung lập.
Bây giờ anh ta phải đưa ra lựa chọn.
Nhưng nếu như Lục Thịnh không như thế thì sao?
Anh ta ôm một tia may mắn trong lòng, nói thật anh ta cảm thấy không có khả năng cho lắm.
Lúc trước Lục Thịnh đã hồ đồ rồi, đâm đầu vào, chỉ sợ rất khó dứt ra.
Chỉ hy vọng lúc này lý trí có thể thắng tình cảm, dù sao nhà họ Lục và nhà họ Minh đã có nhiều khúc mắc.
Nếu anh ta lựa chọn bảo vệ Minh Tiểu Kiều, thì sẽ đối đầu với ông cụ Minh, chuyện này mới là chuyện lớn.
Khi anh ta nói ý kiến của mình, Lục Thịnh không do sự nói: “Tiểu Kiều là vợ chưa cưới của em! Đương nhiên em sẽ bảo vệ cô ấy! Anh họ, anh sẽ không nghe lời ông cụ nhà họ Minh mà ra tay với em dâu của mình chứ?”
Lời nói của anh đầy sự nghi ngờ và khó chịu, rõ ràng nếu Hứa Nghiệp Châu dám ra tay, thì Lục Thịnh sẽ trở mặt với anh ta.
Hứa Nghiệp Châu cảm thấy thật đau đầu.
Giowf phút này, anh ta cảm thấy vô cùng hối hận vì đã ký hợp đồng với Minh Tiểu Kiều.
Anh ta biết thân phận của cô, cho nên mới cảm thấy cô sống không dễ dàng, ở công ty anh ta luôn che chở.
Nhưng mà………………
Đột nhiên anh ta nghiêm mặt, hỏi: “Chú với dì thì sao?”
Lục Thịnh cực kỳ vui vẻ đáp: “Ba em nói vẫn tiếp tục.”
“Còn dì thì sao?” Hứa Nghiệp Châu tiếp tục hỏi.
Chuyện Mạnh Thiến Hoa không thích nhà họ Minh, nay lại gặp được chuyện này, chắc hẳn dì ước có thể bỏ ngay tức khắc.
Lục Thịnh chần chừ vài giây, cuối cùng kiên quyết trả lời: “Em khẳng định mẹ em cũng thế.”
Hứa Nghiệp Châu cười nhạo một tiếng: “Câu này nghe có vẻ không đúng lắm, dì có thái độ ra sao với nhà họ Minh không phải anh không biết.”
Bỗng nhiên anh ta cảm thấy mây thuận gió trời, phong cảnh đẹp vô cùng.
Anh ta suýt nữa quên mất, Lục Thịnh còn có người!
Căn bản không cần anh ta quan tâm.
Lục Thịnh hừ một tiếng: “Căn bản anh đâu có hiểu mẹ em, lòng dạ của bà độ lượng, không phải loại người hẹp hòi như anh nghĩ.”
Hứa Nghiệp Châu: “…….Có phải cậu đang đùa đúng không? Sao lại dám ăn nói như thế với anh?”
Lục Thịnh: “Em đang nói sự thật. Em nói cho anh biết, ông cụ Minh là người lớn, tất cả mọi người đều tôn trọng ông ấy, nhưng ông ấy họ Minh, đâu có họ Hứa, cũng chẳng phải họ Lục, thế tại sao anh phải nghe lời ông ấy?”
Hứa Nghiệp Châu thở dài: “Cậu nghĩ là anh tình nguyện để người ta dắt mũi à? Anh không muốn bác anh lo lắng thôi, bây giờ bác ấy là con dâu nhà họ Minh, anh không thể không suy nghĩ cho bác anh được.”
“Anh phải thực sự vì bác ấy mà suy nghĩ thì không nên đối phó với Minh Tiểu Kiều, đến khi ba vợ em và bác anh xảy ra mâu thuẫn thì bác ấy phải làm sao?”
Hứa Nghiệp Châu đau đầu muốn tìm cái búa đập đầu mình: “Mấu chốt là ba vợ của em không hề đứng lên! Ông ấy bạo hành rồi đối xử không tốt với bác anh thì đâu có lợi ích gì? Có bản lĩnh thì cậu đổi ba vợ đi.”
“Đúng là ba vợ của em không như thế.” Lục Thịnh nói: “Nhưng ông ấy không đấu lại được với ông cụ, còn đang bị giam lỏng nữa.”
Hứa Nghiệp Châu nhếch mép một cái.
Một người đã ngoài bốn mươi, có ba đứa con, nhưng còn bị chính ba mình giam lỏng, đúng dọa người.
Nhà họ Minh thật sự lạc hậu, đã là thời đại nào rồi.
Đương nhiên đây chính là tư tưởng phong kiến cổ hủ, người đứng đầu cả một gia đình nói một là một, hai là hai.
Anh ta nói chuyện với Lục Thịnh nửa ngày trời, cuối cùng không đưa ra được kết luận, cứ quyết định mặc kệ, đẩy việc này cho ba mình.
Lục Thịnh bên này đang rất khẩn trương nói với Minh Tiểu Kiều rằng anh phải về nhà một chuyến.
Mạnh Thiến Hoa khoác áo lông, nhìn thấy anh, liền hỏi: “Sao con đã quay lại rồi? Sao không ở cùng con bé?”
Lục Thịnh vội vã: “Mẹ, ba đâu?”
Vừa nghe câu nói của mẹ, anh đã biết thái độ của bà.
Mạnh Thiến Hoa nói: “Ba con đang bận việc ở công ty.”
Nghe đến đó, Lục Thịnh hít sâu một hơi, ngồi xuống trước mặt bà, trịnh trọng hỏi: “Mẹ, có phải…..bên nhà họ Minh đã xảy ra chuyện gì không?”
Anh nghĩ ông cụ Minh không chỉ ra tay đối phó với Minh Tiểu Kiều không từ thủ đoạn, mà lúc sau nhà họ Lục còn từ chối việc giải trừ hôn ước, người đó xưa nay không chấp nhận người ngỗ nghịch, có phải người đó cũng ra tay với nhà họ Lục hay không?
Dù sao giữa hai nhà cũng có rất nhiều chuyện, nếu nhà họ Minh muốn ra tay, thì rất dễ dàng.
“Bây giờ con mới nhớ ra?” Minh Thiến Hoa liếc con trai một cái: “Con đã làm gì rồi?”
Lục Thịnh ngại ngùng nói: “Con vẫn nhớ ba nói là không có việc gì.”
Không biết có đúng là không có việc gì không, mong là ba không lừa anh.
“Yên tâm đi, không có việc gì đâu.”
Lục Thịnh cảm thấy không thể tin được, hay là ông cụ Minh thông não rồi?
Việc nhà họ Minh muốn ra tay với nhà họ Lục không phải là không thể, chỉ cần muốn là được.
Nhưng lại không có chuyện gì xảy ra?
Mạnh Thiến Hoa thấy bộ dạng mờ mịt của con trai, liền giải thích cho anh hiểu: “Ông cụ nhà bên ấy cũng thật hồ đồ, tức giận vì nhà ta từ chối, vốn dĩ đã muốn cho nhà ta một bài học, nhưng nhà ta đâu có ngồi yên, nhà ta với nhà bên đó không thua kém gì nhau, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết lây, tuy rằng ông cụ nhà đó hồ đồ, nghĩ phải xả giận, nhưng ông ta lại không nghĩ tới, nhà họ Minh không còn do ông ta làm chủ nữa rồi.”
Lục Thịnh: “……Ý mẹ là, con cháu nhà họ Minh không muốn?”
“Đương nhiên.” Mạnh Thiến Hoa nở một nụ cười trào phúng: “Ông ta cứ nghĩ bản thân mình là hoàng đế, những người khác là nô tài, lão già đó, bây giờ có người làm ông ta tức giận, sao mà vui vẻ cho được.”
Ông cụ Minh và bà cụ Minh đều là những người có tư tưởng phong kiến lạc hậu, bọn họ rất coi trọng người con cả và đứa cháu đích tôn trong nhà.
Với những đứa cháu khác, cũng được coi là yêu thương, nhưng mọi tài nguyên trong nhà đều được dành cho con lớn.
Ví dụ như Minh Chính Trí, là một người ngốc, vì ông là đứa con trai nhỏ nhất trong nhà, không cần kế nghiệp, nên được ba mẹ nuôi dưỡng thành một tờ giấy trắng tinh, thậm chí còn chủ động đi tìm thầy dạy vẽ, cho ông đi bái sư học nghệ, một lòng hướng tới nghệ thuật, đỡ phải sinh tâm tư không nên có, còn khiến cho gia đình không yên ổn.
Ngoại trừ Minh Chính Trí, còn có chú ba, thực sự là một người rất thông minh.
Năm đó, ông cảm thấy bất công vì ba mẹ đối xử thiên vị giữa mình và anh cả, hơn nữa, chuyện hôn nhân cũng không được làm như ý, cho nên khi bắt đầu tham gia vào cơ nghiệp của nhà họ Minh, ông đã tự tích lũy cho bản thân.
Mấy năm nay ông quản lý Minh Thị, vừa vặn là thời kỳ phát triển, ông tìm thời cơ lấy cổ phần trong tay ba mình, một mình ông nắm giữ ba mươi sáu phần trăm cổ phần công ty, nhiều hơn hai mươi ba phần trăm của ông cụ.
Ông cụ muốn tống cổ ông, đã kêu gọi cuộc họp cổ đông, nhưng ông đã sớm thâu tóm cổ đông, nói cho cùng thì những cổ đông đó không phải là ngốc, Minh Chính Lễ đã làm rất tốt vai trò của mình, đi theo ông mới có tiền, cớ sao lại đi nghe một lão già suốt ngày ở nhà cơ chứ?
Minh Chính Lễ và vợ cưới nhau vì lợi ích hai nhà, vốn dĩ rất không vui, nhưng sống chung với nhau lâu nên có tình cảm, cùng nhau sinh ra một cô con gái.
Chính vì chỉ sinh một người con gái, hai ông bà tư tưởng cổ hủ ghét bỏ cô con dâu không sinh được con trai, ngày thường không bao giờ nhìn mặt con dâu.
Sau này nhà gái phá sản, ông bà cụ càng xấu mặt không nhìn cô con dâu này thêm lần nào, thậm chí còn ép Minh Chính Lễ lấy người khác.
Điều này khiến cho Minh Chính Lễ vô cùng tức giận.
Bọn họ coi đứa con này là cái gì? Có khác một món hàng hay không? Vì không còn trợ giúp của thông gia nên ép ông đi lấy người khác?
Cho nên nhà chú ba đã dọn ra ngoài ở từ lâu, Minh Chính lễ rất kiên cường, không để ý tới ông cụ Minh.
Hai người con gái của ông cụ Minh, đứa con gái lớn được gả vào nhà họ Lương, cuộc sống cũng coi như ngăn nắp, nhưng chồng lại có tình nhân bên ngoài, cũng là câu chuyện đau lòng.
Đứa con gái thứ hai là Minh Chính Thư trực tiếp chạy ra nước ngoài.
Lục Thịnh nghe mẹ kể về nhà họ Minh, anh trợn mắt há mồm: “Người ta bảo ông cụ nhà họ Minh đúng là miệng cọp gan thỏ, ngoại trừ bác cả ở chung một nhà thì không ai để ý đến ông ấy?”
“Bác cả nhà đó cũng không thèm để ý ông cụ đâu, dù sao cũng chả có lợi ích gì?”
Mạnh Thiến Hoa chậm rãi nói.
“Cháu nghĩ bác muốn làm như thế sao?” Hứa Tĩnh Lâm cũng buồn phiền: “Ông nội bên này đã ra lệnh, bác phải làm thế nào bây giờ?”
Bà ta nghe theo lời của ông cụ, như thế sẽ càng chia cắt tình cảm với Minh Chính Trí.
Nhiều năm như vậy, bà ta phải vất vả lắm mới được ở bên cạnh người đàn ông này, sao có thể nói bỏ là bỏ ngay được.
Là do bà ta không còn cách nào khác.
Đối mặt với ông cụ, Minh Chính Trí không có cách nào phản kháng.
Người đàn ông này thực sự là quá yếu đuối, nhưng cũng rất bướng bỉnh.
Điều này không thể nào khiến bà ta bình tĩnh được.
Hứa Nghiệp Châu thở dài: “Bác, cháu biết bác cũng rất khó xử, như thế này đi, cháu sẽ thương lượng với ba cháu một chút, xem làm như thế nào mới tốt.”
Muốn lấy lòng hai người quả nhiên rất khó.
Nhưng rất nhiều thời điểm, mọi việc xảy ra không phải do chính bản thân mình lựa chọn.
Bọn họ bị bủa vây vào hoàn cảnh túng quẫn, giống như chân ở trong đống bùn lầy, dù cố gắng thế nào cũng không thoát ra được.
Cúp điện thoại, Hứa Nghiệp Châu xoa xoa hai bên thái dương, anh ta không gọi cho người thân ngay, mà gọi cho Lục Thịnh.
Anh ta sẽ cố gắng đưa mình và Lục Thịnh ở phía trung lập.
Bây giờ anh ta phải đưa ra lựa chọn.
Nhưng nếu như Lục Thịnh không như thế thì sao?
Anh ta ôm một tia may mắn trong lòng, nói thật anh ta cảm thấy không có khả năng cho lắm.
Lúc trước Lục Thịnh đã hồ đồ rồi, đâm đầu vào, chỉ sợ rất khó dứt ra.
Chỉ hy vọng lúc này lý trí có thể thắng tình cảm, dù sao nhà họ Lục và nhà họ Minh đã có nhiều khúc mắc.
Nếu anh ta lựa chọn bảo vệ Minh Tiểu Kiều, thì sẽ đối đầu với ông cụ Minh, chuyện này mới là chuyện lớn.
Khi anh ta nói ý kiến của mình, Lục Thịnh không do sự nói: “Tiểu Kiều là vợ chưa cưới của em! Đương nhiên em sẽ bảo vệ cô ấy! Anh họ, anh sẽ không nghe lời ông cụ nhà họ Minh mà ra tay với em dâu của mình chứ?”
Lời nói của anh đầy sự nghi ngờ và khó chịu, rõ ràng nếu Hứa Nghiệp Châu dám ra tay, thì Lục Thịnh sẽ trở mặt với anh ta.
Hứa Nghiệp Châu cảm thấy thật đau đầu.
Giowf phút này, anh ta cảm thấy vô cùng hối hận vì đã ký hợp đồng với Minh Tiểu Kiều.
Anh ta biết thân phận của cô, cho nên mới cảm thấy cô sống không dễ dàng, ở công ty anh ta luôn che chở.
Nhưng mà………………
Đột nhiên anh ta nghiêm mặt, hỏi: “Chú với dì thì sao?”
Lục Thịnh cực kỳ vui vẻ đáp: “Ba em nói vẫn tiếp tục.”
“Còn dì thì sao?” Hứa Nghiệp Châu tiếp tục hỏi.
Chuyện Mạnh Thiến Hoa không thích nhà họ Minh, nay lại gặp được chuyện này, chắc hẳn dì ước có thể bỏ ngay tức khắc.
Lục Thịnh chần chừ vài giây, cuối cùng kiên quyết trả lời: “Em khẳng định mẹ em cũng thế.”
Hứa Nghiệp Châu cười nhạo một tiếng: “Câu này nghe có vẻ không đúng lắm, dì có thái độ ra sao với nhà họ Minh không phải anh không biết.”
Bỗng nhiên anh ta cảm thấy mây thuận gió trời, phong cảnh đẹp vô cùng.
Anh ta suýt nữa quên mất, Lục Thịnh còn có người!
Căn bản không cần anh ta quan tâm.
Lục Thịnh hừ một tiếng: “Căn bản anh đâu có hiểu mẹ em, lòng dạ của bà độ lượng, không phải loại người hẹp hòi như anh nghĩ.”
Hứa Nghiệp Châu: “…….Có phải cậu đang đùa đúng không? Sao lại dám ăn nói như thế với anh?”
Lục Thịnh: “Em đang nói sự thật. Em nói cho anh biết, ông cụ Minh là người lớn, tất cả mọi người đều tôn trọng ông ấy, nhưng ông ấy họ Minh, đâu có họ Hứa, cũng chẳng phải họ Lục, thế tại sao anh phải nghe lời ông ấy?”
Hứa Nghiệp Châu thở dài: “Cậu nghĩ là anh tình nguyện để người ta dắt mũi à? Anh không muốn bác anh lo lắng thôi, bây giờ bác ấy là con dâu nhà họ Minh, anh không thể không suy nghĩ cho bác anh được.”
“Anh phải thực sự vì bác ấy mà suy nghĩ thì không nên đối phó với Minh Tiểu Kiều, đến khi ba vợ em và bác anh xảy ra mâu thuẫn thì bác ấy phải làm sao?”
Hứa Nghiệp Châu đau đầu muốn tìm cái búa đập đầu mình: “Mấu chốt là ba vợ của em không hề đứng lên! Ông ấy bạo hành rồi đối xử không tốt với bác anh thì đâu có lợi ích gì? Có bản lĩnh thì cậu đổi ba vợ đi.”
“Đúng là ba vợ của em không như thế.” Lục Thịnh nói: “Nhưng ông ấy không đấu lại được với ông cụ, còn đang bị giam lỏng nữa.”
Hứa Nghiệp Châu nhếch mép một cái.
Một người đã ngoài bốn mươi, có ba đứa con, nhưng còn bị chính ba mình giam lỏng, đúng dọa người.
Nhà họ Minh thật sự lạc hậu, đã là thời đại nào rồi.
Đương nhiên đây chính là tư tưởng phong kiến cổ hủ, người đứng đầu cả một gia đình nói một là một, hai là hai.
Anh ta nói chuyện với Lục Thịnh nửa ngày trời, cuối cùng không đưa ra được kết luận, cứ quyết định mặc kệ, đẩy việc này cho ba mình.
Lục Thịnh bên này đang rất khẩn trương nói với Minh Tiểu Kiều rằng anh phải về nhà một chuyến.
Mạnh Thiến Hoa khoác áo lông, nhìn thấy anh, liền hỏi: “Sao con đã quay lại rồi? Sao không ở cùng con bé?”
Lục Thịnh vội vã: “Mẹ, ba đâu?”
Vừa nghe câu nói của mẹ, anh đã biết thái độ của bà.
Mạnh Thiến Hoa nói: “Ba con đang bận việc ở công ty.”
Nghe đến đó, Lục Thịnh hít sâu một hơi, ngồi xuống trước mặt bà, trịnh trọng hỏi: “Mẹ, có phải…..bên nhà họ Minh đã xảy ra chuyện gì không?”
Anh nghĩ ông cụ Minh không chỉ ra tay đối phó với Minh Tiểu Kiều không từ thủ đoạn, mà lúc sau nhà họ Lục còn từ chối việc giải trừ hôn ước, người đó xưa nay không chấp nhận người ngỗ nghịch, có phải người đó cũng ra tay với nhà họ Lục hay không?
Dù sao giữa hai nhà cũng có rất nhiều chuyện, nếu nhà họ Minh muốn ra tay, thì rất dễ dàng.
“Bây giờ con mới nhớ ra?” Minh Thiến Hoa liếc con trai một cái: “Con đã làm gì rồi?”
Lục Thịnh ngại ngùng nói: “Con vẫn nhớ ba nói là không có việc gì.”
Không biết có đúng là không có việc gì không, mong là ba không lừa anh.
“Yên tâm đi, không có việc gì đâu.”
Lục Thịnh cảm thấy không thể tin được, hay là ông cụ Minh thông não rồi?
Việc nhà họ Minh muốn ra tay với nhà họ Lục không phải là không thể, chỉ cần muốn là được.
Nhưng lại không có chuyện gì xảy ra?
Mạnh Thiến Hoa thấy bộ dạng mờ mịt của con trai, liền giải thích cho anh hiểu: “Ông cụ nhà bên ấy cũng thật hồ đồ, tức giận vì nhà ta từ chối, vốn dĩ đã muốn cho nhà ta một bài học, nhưng nhà ta đâu có ngồi yên, nhà ta với nhà bên đó không thua kém gì nhau, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết lây, tuy rằng ông cụ nhà đó hồ đồ, nghĩ phải xả giận, nhưng ông ta lại không nghĩ tới, nhà họ Minh không còn do ông ta làm chủ nữa rồi.”
Lục Thịnh: “……Ý mẹ là, con cháu nhà họ Minh không muốn?”
“Đương nhiên.” Mạnh Thiến Hoa nở một nụ cười trào phúng: “Ông ta cứ nghĩ bản thân mình là hoàng đế, những người khác là nô tài, lão già đó, bây giờ có người làm ông ta tức giận, sao mà vui vẻ cho được.”
Ông cụ Minh và bà cụ Minh đều là những người có tư tưởng phong kiến lạc hậu, bọn họ rất coi trọng người con cả và đứa cháu đích tôn trong nhà.
Với những đứa cháu khác, cũng được coi là yêu thương, nhưng mọi tài nguyên trong nhà đều được dành cho con lớn.
Ví dụ như Minh Chính Trí, là một người ngốc, vì ông là đứa con trai nhỏ nhất trong nhà, không cần kế nghiệp, nên được ba mẹ nuôi dưỡng thành một tờ giấy trắng tinh, thậm chí còn chủ động đi tìm thầy dạy vẽ, cho ông đi bái sư học nghệ, một lòng hướng tới nghệ thuật, đỡ phải sinh tâm tư không nên có, còn khiến cho gia đình không yên ổn.
Ngoại trừ Minh Chính Trí, còn có chú ba, thực sự là một người rất thông minh.
Năm đó, ông cảm thấy bất công vì ba mẹ đối xử thiên vị giữa mình và anh cả, hơn nữa, chuyện hôn nhân cũng không được làm như ý, cho nên khi bắt đầu tham gia vào cơ nghiệp của nhà họ Minh, ông đã tự tích lũy cho bản thân.
Mấy năm nay ông quản lý Minh Thị, vừa vặn là thời kỳ phát triển, ông tìm thời cơ lấy cổ phần trong tay ba mình, một mình ông nắm giữ ba mươi sáu phần trăm cổ phần công ty, nhiều hơn hai mươi ba phần trăm của ông cụ.
Ông cụ muốn tống cổ ông, đã kêu gọi cuộc họp cổ đông, nhưng ông đã sớm thâu tóm cổ đông, nói cho cùng thì những cổ đông đó không phải là ngốc, Minh Chính Lễ đã làm rất tốt vai trò của mình, đi theo ông mới có tiền, cớ sao lại đi nghe một lão già suốt ngày ở nhà cơ chứ?
Minh Chính Lễ và vợ cưới nhau vì lợi ích hai nhà, vốn dĩ rất không vui, nhưng sống chung với nhau lâu nên có tình cảm, cùng nhau sinh ra một cô con gái.
Chính vì chỉ sinh một người con gái, hai ông bà tư tưởng cổ hủ ghét bỏ cô con dâu không sinh được con trai, ngày thường không bao giờ nhìn mặt con dâu.
Sau này nhà gái phá sản, ông bà cụ càng xấu mặt không nhìn cô con dâu này thêm lần nào, thậm chí còn ép Minh Chính Lễ lấy người khác.
Điều này khiến cho Minh Chính Lễ vô cùng tức giận.
Bọn họ coi đứa con này là cái gì? Có khác một món hàng hay không? Vì không còn trợ giúp của thông gia nên ép ông đi lấy người khác?
Cho nên nhà chú ba đã dọn ra ngoài ở từ lâu, Minh Chính lễ rất kiên cường, không để ý tới ông cụ Minh.
Hai người con gái của ông cụ Minh, đứa con gái lớn được gả vào nhà họ Lương, cuộc sống cũng coi như ngăn nắp, nhưng chồng lại có tình nhân bên ngoài, cũng là câu chuyện đau lòng.
Đứa con gái thứ hai là Minh Chính Thư trực tiếp chạy ra nước ngoài.
Lục Thịnh nghe mẹ kể về nhà họ Minh, anh trợn mắt há mồm: “Người ta bảo ông cụ nhà họ Minh đúng là miệng cọp gan thỏ, ngoại trừ bác cả ở chung một nhà thì không ai để ý đến ông ấy?”
“Bác cả nhà đó cũng không thèm để ý ông cụ đâu, dù sao cũng chả có lợi ích gì?”
Mạnh Thiến Hoa chậm rãi nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook