Qùy Cầu Chia Tay
-
Chương 52: “So với việc này còn nghiêm trọng hơn, cô ấy còn không muốn nhắc đến chuyện yêu đương.”
Tống Thành nhìn hai người đang đứng trước mặt, không vội nói ra, khiến hai người có hơi sốt ruột.
Nhìn bộ dạng ghét bỏ của hai người, Tống Thành cười cười: “Mẹ cô là do một tay tôi nâng đỡ, từ khi bước vào giới giải trí, tôi là người đại diện của cô ấy, cho đến khi cô ấy rời khỏi giới giải trí.”
Minh Tiểu Kiều gật đầu: “Điều này tôi biết, chú nói điểm chính được không?”
Không cần thêm nếm gì cả, cứ việc nói điểm chính, cô thật sự rất bức bối.
Tống Thành thở dài: “Người trẻ tuổi bây giờ không kiên nhẫn gì cả.”
Lục Thịnh dùng ánh mắt giết người nhìn anh ta, có gì thì nói mau lên!
Tim anh đập thình thịch thình thịch, anh cảm giác rằng chuyện này có ảnh hưởng không nhỏ tới tương lai của anh và Minh Tiểu Kiều.
Tống Thành không vòng vo nữa, trực tiếp hỏi Minh Tiểu Kiều: “Bởi vì chuyện tình cảm của ba mẹ, nên cô không tin vào tình yêu, cũng không nghĩ tới việc kết hôn?”
Minh Tiểu Kiều im lặng gật đầu, Lục Thịnh nhanh chân nói trước: “So với việc này còn nghiêm trọng hơn, cô ấy còn không muốn nhắc đến chuyện yêu đương.”
Tống Thành: “………..”
Vậy hai người vừa làm gì đó?
“Tiểu Kiều, cô cũng đừng coi mọi tình yêu trên thế giới này giống như tình yêu của ba mẹ cô, phải biết rằng, ngay từ đầu hai người họ gặp nhau đã là tốt rồi, khi yêu nhau cũng tốt, thời gian bên cạnh nhau quả thực rất hạnh phúc, chẳng qua sau đó là một màn kịch đã được sắp đặt sẵn.”
Minh Tiểu Kiều: “…….”
Chân cô mềm nhũn, phải bám vào cánh tay Lục Thịnh mới không ngã được, cô cố gắng tỉnh táo lại, nghẹn ngào hỏi một câu: “Chú nói như vậy là có ý gì? Là ai, ai đã đứng sau chuyện này?”
“Đương nhiên là do mẹ cô.”, Tống Thành thản nhiên nói: “Cô cho rằng đây là phim truyền hình dài tập sao? Làm gì có nhiều trường hợp một cô gái nhà nghèo yêu công tử nhà giàu được? Mẹ cô thật sự có dã tâm.”
Anh ta kể lại chuyện cũ, nói trắng ra là, ở ngoài thiên hạ, thì đó là câu chuyện một nữ minh tinh yêu một vị công tử nhà giàu, cũng không phải là thứ tình cảm lãng mạn thuần túy, mà thực sự là do mẹ cô muốn được gả vào nhà giàu.
Kiều Nhân Văn thực ra không giống như những người khác, xuất thân từ một gia đình bình thường, đổi lại bà có nhan sắc, cho nên khi còn trẻ đã có nhiều người theo đuổi.
Đại khái là do có nhiều người theo đuổi, nên bà cao ngạo, sinh ra ý muốn trở thành phượng hoàng.
Ngay từ đầu, bà đã có ý định gả vào nhà giàu, trong số những người đàn ông đó, bà lựa chọn Minh Chính Trí, là do người đàn ông này rất ngây thơ, cũng dễ bắt nạt.
Còn một sự thật nữa, thực ra, bà không dành nhiều tình cảm cho Minh Chính Trí, trong lòng bà, bà khinh thường tính cách yếu đuối của ông, nhưng người đàn ông như vậy rất dễ dàng nắm giữ, vốn dĩ bà không muốn rơi vào thế bị động, nếu như theo một người đàn ông mạnh mẽ nào đó, bà sợ trải qua vài năm mà người đó không nhận được gì thì sẽ vứt bỏ bà.
Nhưng bà quên mất một điều, yếu đuối không thể trở thành ưu điểm được.
Thời điểm bà quen biết Minh Chính Trí, là lúc ông đã có vị hôn thê.
Bà đã quá xem thường người đàn ông này, thời điểm đó cảm thấy ông rất thích hợp, mặc kệ ông đã đính hôn hay chưa.
Cho nên Tống Thành đã sắp xếp cho hai người gặp nhau.
Nói trắng ra, Minh Chính Trí được người nhà bảo vệ tốt cái danh đại thiếu gia, bên ngoài ông là đứa con thứ tư của nhà họ Minh, nhưng trong nhà ông lại là người không có quyền lực gì, ông cụ Minh và bà cụ Minh biết ông thích hội họa, dù sao cũng đã có hai người con trai kế nghiệp, cho nên đối với ông cũng không có yêu cầu nghiêm khắc gì, cứ mặc ông tự do làm điều bản thân thích.
Gia thế tốt, không ai bắt nạt được, cho nên làm gì cũng xuôi thuyền thuận gió, tạo nên một Minh Chính Trí ngốc nghếch.
Kiều Nhân Văn rất cao tay, không bao lâu đã làm ông say đắm, đốc thúc ông về nhà từ hôn sau đó kết hôn với bà.
Tuy rằng bà thấy Minh Chính Trí đắn đo, nhưng bà lại quên rằng, một con người yếu đuối sẽ không đủ sức làm lay động cả một gia đình tài phiệt.
Bị nhà họ Minh từ chối ngay ngoài cửa khiến bà thất vọng, nhưng việc này nằm trong dự đoán của bà, bởi vì bà biết bà xuất thân từ một gia đình không mấy dư dả, muốn được gả vào một gia đình giàu có, không thể dễ dàng như thế được.
Cho nên bà không từ bỏ, dù có bị đẩy đến tình cảnh không mong muốn nhất bà vẫn không từ bỏ.
Dù sao đi nữa, ông cụ Minh và bà cụ Minh cũng là người sinh ra Minh Chính Trí, hơn nữa lại nuông chiều ông, dù sao ông cũng không phải là con cả trong nhà, không cần phải cưới người nào ngang hàng, qua hai năm, bọn họ nhất định sẽ cho bà bước vào cửa.
Nhưng bà không ngờ, tận mười năm, sự nghiệp của bà đã bị hủy hoại, những gì bà tiết kiệm cũng đã hết, bà cùng Minh Chính Trí trải qua cuộc sống nghèo khổ.
Bà sống một ngày, thất vọng một ngày.
Sau đó bà hay cãi cọ với Minh Chính Trí.
Chỉ là Minh Chính Trí cũng không vui vẻ gì, nhìn khuôn mặt áy náy của ông, trong lòng bà càng thêm khó chịu.
Bà tình nguyện bên ông một thời gian dài đằng đẵng, mà không phải giống như bị điên, muốn phát bệnh tâm thần.
Nói đến đây, Tống Thành dừng lại, cười với Minh Tiểu Kiều: “Cô còn nhớ khi đó không?”
Minh Tiểu Kiều nắm chặt cánh tay Lục Thịnh, cô sợ buông lòng một chút thôi cô sẽ ngã ra đất.
Cô nhớ rõ, trước đây, khi ba mẹ cãi nhau, cô nhớ rằng bà đã hét lớn rằng cuộc sống bà mong muốn đối lập với cuộc sống hiện tại, cô phát hiện mình không cãi lại Tống Thành.
Những lời này đã thực sự đánh cho cô một đòn đau đớn.
Vì những điều này sai hoàn toàn với những gì cô nhận định về tình yêu của ba mẹ.
Lục Thịnh ôm lấy cô, để cô dựa vào người mình, cúi đầu nhìn hàng lông mi của cô không ngừng rung động, anh biết tâm tình cô bây giờ không ổn chút nào, anh chỉ có thể dùng sức ôm chặt cô, cũng không lên tiếng.
“Những điều này mẹ tôi nói cho chú?” Minh Tiểu Kiều cố gắng bình tĩnh, hỏi Tống Thành: “Mấy năm bà ấy rời khỏi giới giải trí, hai người vẫn liên lạc với nhau sao?”
Tống Thành thản nhiên trả lời: “Có, nhưng không thường xuyên, nói đúng hơn là, khi đó mỗi lần mẹ cô liên lạc với tôi đều là giận dữ và hối hận, cũng hy vọng tôi có thể giúp mẹ cô tiếp tục ở trong giới giải trí, nhưng khi đó cô ấy bị nhà họ Minh đuổi giết, làm gì có ai dám dùng cô ấy? Tôi cũng không dám sắp xếp công việc cho cô ấy, cứ như thế vài lần, cô ấy không liên lạc nữa.”
Minh Tiểu Kiều đưa tay ôm mặt, bỗng nhiên nở nụ cười, lúc này cười còn khó nhìn hơn cả khóc: “Chú Tống, nếu chú không phải là người đại diện của mẹ tôi, nếu chú và tôi không làm việc với nhau một thời gian, tôi sẽ thật sự không tin những lời chú vừa nói.”
“Chính xác.” Tống Thành gật đầu, “Tôi biết, cô khó mà đón nhận cú sốc này được, nhưng tôi nghĩ, mẹ cô không thích cô bởi vì cô là lý do khiến cô ấy tự giam mình trong xiềng xích, dù sao cô cũng là con gái của cô ấy, cô ấy cũng hy vọng cô sẽ tìm được hạnh phúc của mình.”
Minh Tiểu Kiều cảm thấy khó chịu, nhưng trên mặt vẫn miễn cưỡng nở nụ cười: “Cho dù mục đích của mẹ tôi không trong sáng, tình yêu của ba mẹ tôi có khác biệt, thì sự thật là ba tôi đã khiến mẹ tôi phải nhảy lầu tự tử.”
Minh Tiểu Kiều nhìn Tống Thành, ánh mắt khó hiểu: “Chú muốn nói cho tôi biết ư, khi ba tôi quyết định ly hôn, tôi đã biết bà ấy và ba tôi ở bên nhau vì gia thế của ông ấy.”
Tống Thành cười: “Lúc trước yêu bao nhiêu, hy sinh bao nhiêu, mà sự thật thì luôn tàn khốc.”
Minh Tiểu Kiều im lặng.
Nói xong, Tống Thành biết cô cần thời gian để suy nghĩ, bên cạnh cô còn có Lục Thịnh, một người đàn ông trung niên như anh ta ở đây có vẻ hơi dư thừa, cho nên đã đứng dậy rời đi.
Căn phòng luyện tập chỉ còn lại Minh Tiểu Kiều và Lục Thịnh.
Lục Thịnh đỡ Minh Tiểu Kiều ngồi xuống, nhìn khuôn mặt đau đớn của cô, anh đau lòng.
Trong lòng anh, cô là nàng tiên sống, tuy rằng bình thường cô cười đùa vui vẻ hồn nhiên, nhưng khi cô bị người khác chọc giận, cô tuyệt đối không khóc, mà sẽ lên tiếng dạy dỗ đối phương, khiến người ta không nói lại được.
Ví dụ như anh, ví dụ như cậu thanh niên ngày đó bên bờ hồ.
Trên người cô, có một loại bồng bột và kiên cường, giống như những việc cực khổ không liên quan đến cô.
Mà bây giờ, cô ngây ngốc ngồi dưới đất, tự ôm lấy bản thân.
Cô không khóc, nhưng so với khóc, thì lại càng khiến người ta thêm thương tiếc.
Lục Thịnh không nói gì, chỉ ôm cô vào lòng.
Nghe câu chuyện năm đó, không phải Lục Thịnh không khiếp ợ.
Dù sao anh cũng không phải người ngoài cuộc, mẹ anh khi ấy là vị hôn thê của Minh Chính Trí.
Nhưng không ngờ mọi chuyện lại như thế này, khó trách mẹ anh vẫn luôn không vừa mắt Minh Chính Trí và Kiều Nhân Văn.
Cùng là phụ nữ, Minh Chính Trí lại đâm đầu vào cái bẫy mà Kiều Nhân Văn đặt ra, nhưng Mạnh Thiên Hoa đã sớm nhìn thấu.
Nhưng, biết thì đã làm sao?
Bà cũng không yêu Minh Chính Trí nữa.
Bà đã gả cho Lục Xương, nhanh chóng mang thai Lục Thịnh, mà Minh Chính Trí đấu tranh với người trong nhà vài năm, sau đó cùng Kiều Nhân Văn ra ngoài ở.
Suy nghĩ cẩn thận, Lục Thịnh càng đau lòng.
Anh nghe xong còn cảm thấy buồn cười, vậy còn cô?
Cô vẫn nghĩ rằng, ít nhất ba mẹ mình còn yêu nhau.
Mà bây giờ cô biết đó chỉ là một âm mưu mà thôi.
Huống chi, vì Kiều Nhân Văn tự tử mà mấy năm nay quan hệ hai cha con Minh Tiểu Kiều không tốt.
Cảm thấy ông quả thật vô tình, chọn lúc bà ấy vừa sinh con xong thì ly hôn, làm cho mẹ cô tuyệt vọng tới mức tự tử.
Ông đối với cô càng tốt, cô lại càng cảm thấy khó chịu.
Cho nên cô không muốn về nhà, không muốn nhìn mặt ông.
Nhưng những gì Tống Thành vừa nói, thật ra ba cô cũng là người bị hại.
Vậy mấy năm nay cô khổ sở là vì cái gì?
Nhìn bộ dạng ghét bỏ của hai người, Tống Thành cười cười: “Mẹ cô là do một tay tôi nâng đỡ, từ khi bước vào giới giải trí, tôi là người đại diện của cô ấy, cho đến khi cô ấy rời khỏi giới giải trí.”
Minh Tiểu Kiều gật đầu: “Điều này tôi biết, chú nói điểm chính được không?”
Không cần thêm nếm gì cả, cứ việc nói điểm chính, cô thật sự rất bức bối.
Tống Thành thở dài: “Người trẻ tuổi bây giờ không kiên nhẫn gì cả.”
Lục Thịnh dùng ánh mắt giết người nhìn anh ta, có gì thì nói mau lên!
Tim anh đập thình thịch thình thịch, anh cảm giác rằng chuyện này có ảnh hưởng không nhỏ tới tương lai của anh và Minh Tiểu Kiều.
Tống Thành không vòng vo nữa, trực tiếp hỏi Minh Tiểu Kiều: “Bởi vì chuyện tình cảm của ba mẹ, nên cô không tin vào tình yêu, cũng không nghĩ tới việc kết hôn?”
Minh Tiểu Kiều im lặng gật đầu, Lục Thịnh nhanh chân nói trước: “So với việc này còn nghiêm trọng hơn, cô ấy còn không muốn nhắc đến chuyện yêu đương.”
Tống Thành: “………..”
Vậy hai người vừa làm gì đó?
“Tiểu Kiều, cô cũng đừng coi mọi tình yêu trên thế giới này giống như tình yêu của ba mẹ cô, phải biết rằng, ngay từ đầu hai người họ gặp nhau đã là tốt rồi, khi yêu nhau cũng tốt, thời gian bên cạnh nhau quả thực rất hạnh phúc, chẳng qua sau đó là một màn kịch đã được sắp đặt sẵn.”
Minh Tiểu Kiều: “…….”
Chân cô mềm nhũn, phải bám vào cánh tay Lục Thịnh mới không ngã được, cô cố gắng tỉnh táo lại, nghẹn ngào hỏi một câu: “Chú nói như vậy là có ý gì? Là ai, ai đã đứng sau chuyện này?”
“Đương nhiên là do mẹ cô.”, Tống Thành thản nhiên nói: “Cô cho rằng đây là phim truyền hình dài tập sao? Làm gì có nhiều trường hợp một cô gái nhà nghèo yêu công tử nhà giàu được? Mẹ cô thật sự có dã tâm.”
Anh ta kể lại chuyện cũ, nói trắng ra là, ở ngoài thiên hạ, thì đó là câu chuyện một nữ minh tinh yêu một vị công tử nhà giàu, cũng không phải là thứ tình cảm lãng mạn thuần túy, mà thực sự là do mẹ cô muốn được gả vào nhà giàu.
Kiều Nhân Văn thực ra không giống như những người khác, xuất thân từ một gia đình bình thường, đổi lại bà có nhan sắc, cho nên khi còn trẻ đã có nhiều người theo đuổi.
Đại khái là do có nhiều người theo đuổi, nên bà cao ngạo, sinh ra ý muốn trở thành phượng hoàng.
Ngay từ đầu, bà đã có ý định gả vào nhà giàu, trong số những người đàn ông đó, bà lựa chọn Minh Chính Trí, là do người đàn ông này rất ngây thơ, cũng dễ bắt nạt.
Còn một sự thật nữa, thực ra, bà không dành nhiều tình cảm cho Minh Chính Trí, trong lòng bà, bà khinh thường tính cách yếu đuối của ông, nhưng người đàn ông như vậy rất dễ dàng nắm giữ, vốn dĩ bà không muốn rơi vào thế bị động, nếu như theo một người đàn ông mạnh mẽ nào đó, bà sợ trải qua vài năm mà người đó không nhận được gì thì sẽ vứt bỏ bà.
Nhưng bà quên mất một điều, yếu đuối không thể trở thành ưu điểm được.
Thời điểm bà quen biết Minh Chính Trí, là lúc ông đã có vị hôn thê.
Bà đã quá xem thường người đàn ông này, thời điểm đó cảm thấy ông rất thích hợp, mặc kệ ông đã đính hôn hay chưa.
Cho nên Tống Thành đã sắp xếp cho hai người gặp nhau.
Nói trắng ra, Minh Chính Trí được người nhà bảo vệ tốt cái danh đại thiếu gia, bên ngoài ông là đứa con thứ tư của nhà họ Minh, nhưng trong nhà ông lại là người không có quyền lực gì, ông cụ Minh và bà cụ Minh biết ông thích hội họa, dù sao cũng đã có hai người con trai kế nghiệp, cho nên đối với ông cũng không có yêu cầu nghiêm khắc gì, cứ mặc ông tự do làm điều bản thân thích.
Gia thế tốt, không ai bắt nạt được, cho nên làm gì cũng xuôi thuyền thuận gió, tạo nên một Minh Chính Trí ngốc nghếch.
Kiều Nhân Văn rất cao tay, không bao lâu đã làm ông say đắm, đốc thúc ông về nhà từ hôn sau đó kết hôn với bà.
Tuy rằng bà thấy Minh Chính Trí đắn đo, nhưng bà lại quên rằng, một con người yếu đuối sẽ không đủ sức làm lay động cả một gia đình tài phiệt.
Bị nhà họ Minh từ chối ngay ngoài cửa khiến bà thất vọng, nhưng việc này nằm trong dự đoán của bà, bởi vì bà biết bà xuất thân từ một gia đình không mấy dư dả, muốn được gả vào một gia đình giàu có, không thể dễ dàng như thế được.
Cho nên bà không từ bỏ, dù có bị đẩy đến tình cảnh không mong muốn nhất bà vẫn không từ bỏ.
Dù sao đi nữa, ông cụ Minh và bà cụ Minh cũng là người sinh ra Minh Chính Trí, hơn nữa lại nuông chiều ông, dù sao ông cũng không phải là con cả trong nhà, không cần phải cưới người nào ngang hàng, qua hai năm, bọn họ nhất định sẽ cho bà bước vào cửa.
Nhưng bà không ngờ, tận mười năm, sự nghiệp của bà đã bị hủy hoại, những gì bà tiết kiệm cũng đã hết, bà cùng Minh Chính Trí trải qua cuộc sống nghèo khổ.
Bà sống một ngày, thất vọng một ngày.
Sau đó bà hay cãi cọ với Minh Chính Trí.
Chỉ là Minh Chính Trí cũng không vui vẻ gì, nhìn khuôn mặt áy náy của ông, trong lòng bà càng thêm khó chịu.
Bà tình nguyện bên ông một thời gian dài đằng đẵng, mà không phải giống như bị điên, muốn phát bệnh tâm thần.
Nói đến đây, Tống Thành dừng lại, cười với Minh Tiểu Kiều: “Cô còn nhớ khi đó không?”
Minh Tiểu Kiều nắm chặt cánh tay Lục Thịnh, cô sợ buông lòng một chút thôi cô sẽ ngã ra đất.
Cô nhớ rõ, trước đây, khi ba mẹ cãi nhau, cô nhớ rằng bà đã hét lớn rằng cuộc sống bà mong muốn đối lập với cuộc sống hiện tại, cô phát hiện mình không cãi lại Tống Thành.
Những lời này đã thực sự đánh cho cô một đòn đau đớn.
Vì những điều này sai hoàn toàn với những gì cô nhận định về tình yêu của ba mẹ.
Lục Thịnh ôm lấy cô, để cô dựa vào người mình, cúi đầu nhìn hàng lông mi của cô không ngừng rung động, anh biết tâm tình cô bây giờ không ổn chút nào, anh chỉ có thể dùng sức ôm chặt cô, cũng không lên tiếng.
“Những điều này mẹ tôi nói cho chú?” Minh Tiểu Kiều cố gắng bình tĩnh, hỏi Tống Thành: “Mấy năm bà ấy rời khỏi giới giải trí, hai người vẫn liên lạc với nhau sao?”
Tống Thành thản nhiên trả lời: “Có, nhưng không thường xuyên, nói đúng hơn là, khi đó mỗi lần mẹ cô liên lạc với tôi đều là giận dữ và hối hận, cũng hy vọng tôi có thể giúp mẹ cô tiếp tục ở trong giới giải trí, nhưng khi đó cô ấy bị nhà họ Minh đuổi giết, làm gì có ai dám dùng cô ấy? Tôi cũng không dám sắp xếp công việc cho cô ấy, cứ như thế vài lần, cô ấy không liên lạc nữa.”
Minh Tiểu Kiều đưa tay ôm mặt, bỗng nhiên nở nụ cười, lúc này cười còn khó nhìn hơn cả khóc: “Chú Tống, nếu chú không phải là người đại diện của mẹ tôi, nếu chú và tôi không làm việc với nhau một thời gian, tôi sẽ thật sự không tin những lời chú vừa nói.”
“Chính xác.” Tống Thành gật đầu, “Tôi biết, cô khó mà đón nhận cú sốc này được, nhưng tôi nghĩ, mẹ cô không thích cô bởi vì cô là lý do khiến cô ấy tự giam mình trong xiềng xích, dù sao cô cũng là con gái của cô ấy, cô ấy cũng hy vọng cô sẽ tìm được hạnh phúc của mình.”
Minh Tiểu Kiều cảm thấy khó chịu, nhưng trên mặt vẫn miễn cưỡng nở nụ cười: “Cho dù mục đích của mẹ tôi không trong sáng, tình yêu của ba mẹ tôi có khác biệt, thì sự thật là ba tôi đã khiến mẹ tôi phải nhảy lầu tự tử.”
Minh Tiểu Kiều nhìn Tống Thành, ánh mắt khó hiểu: “Chú muốn nói cho tôi biết ư, khi ba tôi quyết định ly hôn, tôi đã biết bà ấy và ba tôi ở bên nhau vì gia thế của ông ấy.”
Tống Thành cười: “Lúc trước yêu bao nhiêu, hy sinh bao nhiêu, mà sự thật thì luôn tàn khốc.”
Minh Tiểu Kiều im lặng.
Nói xong, Tống Thành biết cô cần thời gian để suy nghĩ, bên cạnh cô còn có Lục Thịnh, một người đàn ông trung niên như anh ta ở đây có vẻ hơi dư thừa, cho nên đã đứng dậy rời đi.
Căn phòng luyện tập chỉ còn lại Minh Tiểu Kiều và Lục Thịnh.
Lục Thịnh đỡ Minh Tiểu Kiều ngồi xuống, nhìn khuôn mặt đau đớn của cô, anh đau lòng.
Trong lòng anh, cô là nàng tiên sống, tuy rằng bình thường cô cười đùa vui vẻ hồn nhiên, nhưng khi cô bị người khác chọc giận, cô tuyệt đối không khóc, mà sẽ lên tiếng dạy dỗ đối phương, khiến người ta không nói lại được.
Ví dụ như anh, ví dụ như cậu thanh niên ngày đó bên bờ hồ.
Trên người cô, có một loại bồng bột và kiên cường, giống như những việc cực khổ không liên quan đến cô.
Mà bây giờ, cô ngây ngốc ngồi dưới đất, tự ôm lấy bản thân.
Cô không khóc, nhưng so với khóc, thì lại càng khiến người ta thêm thương tiếc.
Lục Thịnh không nói gì, chỉ ôm cô vào lòng.
Nghe câu chuyện năm đó, không phải Lục Thịnh không khiếp ợ.
Dù sao anh cũng không phải người ngoài cuộc, mẹ anh khi ấy là vị hôn thê của Minh Chính Trí.
Nhưng không ngờ mọi chuyện lại như thế này, khó trách mẹ anh vẫn luôn không vừa mắt Minh Chính Trí và Kiều Nhân Văn.
Cùng là phụ nữ, Minh Chính Trí lại đâm đầu vào cái bẫy mà Kiều Nhân Văn đặt ra, nhưng Mạnh Thiên Hoa đã sớm nhìn thấu.
Nhưng, biết thì đã làm sao?
Bà cũng không yêu Minh Chính Trí nữa.
Bà đã gả cho Lục Xương, nhanh chóng mang thai Lục Thịnh, mà Minh Chính Trí đấu tranh với người trong nhà vài năm, sau đó cùng Kiều Nhân Văn ra ngoài ở.
Suy nghĩ cẩn thận, Lục Thịnh càng đau lòng.
Anh nghe xong còn cảm thấy buồn cười, vậy còn cô?
Cô vẫn nghĩ rằng, ít nhất ba mẹ mình còn yêu nhau.
Mà bây giờ cô biết đó chỉ là một âm mưu mà thôi.
Huống chi, vì Kiều Nhân Văn tự tử mà mấy năm nay quan hệ hai cha con Minh Tiểu Kiều không tốt.
Cảm thấy ông quả thật vô tình, chọn lúc bà ấy vừa sinh con xong thì ly hôn, làm cho mẹ cô tuyệt vọng tới mức tự tử.
Ông đối với cô càng tốt, cô lại càng cảm thấy khó chịu.
Cho nên cô không muốn về nhà, không muốn nhìn mặt ông.
Nhưng những gì Tống Thành vừa nói, thật ra ba cô cũng là người bị hại.
Vậy mấy năm nay cô khổ sở là vì cái gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook