Qùy Cầu Chia Tay
-
Chương 38: “Có thể gặm chân người! Thật muốn ngủ với Tiểu Kiều a~”
Mạnh Nghệ San cảm thấy Lục Thịnh đối với mình không phải như vậy.
Mà ngay cả bản thân cô đối với anh mà nói, cũng không phải như thế.
Ba năm cấp hai bọn họ ngồi cùng một bàn, ngay cả cấp 3 cũng là bạn học.
Thậm chí khi học đại học, bọn họ cũng học chung một thành phố.
Đây không gọi là duyên phận, vậy thì là gì?
Mạnh Nghệ San thích anh, hồi cấp 2 cô hay nói đùa, rằng cô thích anh, nhưng Lục Thịnh không để trong lòng, còn nói cô là bạn thân tốt.
Bạn thân tốt cái con khỉ!
Ai muốn làm bạn thân với anh! Cô muốn làm bạn gái anh!
Mạnh Nghệ San buồn bực, sau này rút kinh nghiệm xương máu, cảm thấy bản thân mình trước kia còn trẻ người non dạ, lại rất nam tính cho nên anh mới không nhận lời.
Khi học cấp ba, cô nuôi tóc dài, miệng nở nụ cười, mặc váy tung bay, mười điểm thục nữ.
Nhưng Lục Thịnh lại nói cái gì? Anh nói, nhìn cô mặc váy không được tự nhiên lắm, mặc quần áo là tốt nhất.
Ngay lập tức, nội tâm của Mạnh Nghệ San tan vỡ.
Con gái cẩn thận, cũng rất nhạy cảm, cô cảm thấy Lục Thịnh thật sự không có tình cảm với mình, rất sợ lời thổ lộ của mình sẽ khiến tình bằng hữu của hai người mất đi, cho nên vẫn cẩn thận cất giữ phần tình cảm này xuống.
Lên đại học, ra nước ngoài du học, trên một đất nước xa lạ, hai bọn họ cứ tự nhiên trở thành hàng xóm.
Cô nghĩ, nơi đất khách quê người, hai người ỷ lại lẫn nhau, tình cảm bạn bè gắn bó cũng là bình thường.
Đáng tiếc khi đó Lục Thịnh rất bận rộn, Mạnh Nghệ San muốn lôi kéo anh bồi dưỡng tình cảm cũng không được.
Cho đến khi cô tận mắt nhìn thấy Lục Thịnh nắm tay người con gái đó, lúc này cô mới biết, thanh mai trúc mã là vô nghĩa, nghĩ đến đây, cô lại muốn xem xem rốt cuộc người con gái kia có thích anh hay không.
Không có thứ tự trước sau, chỉ có yêu hay không yêu.
Cô buồn bực đã lâu, nếu như anh không thích cô, cô cũng không phải thích anh, cô sẽ đi tìm một người đàn ông tốt hơn.
Nhưng mà sự việc không dễ dàng như vậy.
Có lẽ là vì Lục Thịnh quá mức ưu tú, lớn lên trở thành một người tốt, không chỉ có năng lực, tiền cũng nhiều hơn người khác, không ai có thể so bì với anh.
Cũng có thể là lớn lên có năng lực, chỉ là…. Quá được!
Cô không tự giác so sánh những người đàn ông khác với Lục Thịnh, so sánh tới lui, cho tới bây giờ cô vẫn không tìm được đối tượng phù hợp.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Lục Thịnh về nước, cô tiếp tục ở lại làm việc.
Nghe nhiều tin tức hoang đường về anh, cô thật sự khó chịu, nhưng không thể buông anh ra được.
Mạnh Nghệ San buồn bực không thôi.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy bản thân đến cuối cùng cũng không chiếm được người, cả người buồn bã, nhìn ai cũng thấy người đó thua kém anh, cho nên mới canh cánh trong lòng nhiều năm trời.
Không bằng trở về một lần ngả bài, bản thân thầm mến bao nhiêu năm rồi.
Tuy rằng lý trí mách bảo, nhưng trong con tim mình, Mạnh Nghệ San vẫn cảm thấy may mắn.
Có lẽ….. cô còn cơ hội?
Gần đây không phát hiện ra chuyện xấu của anh.
Nhưng lại không nghĩ đến, có một bất ngờ lớn chờ mình ở chỗ này.
Anh ở chung với bạn gái, hơn nữa địa điểm lại là nơi riêng tư nhất của anh.
Mạnh Nghệ San im lặng ngồi trên sô pha.
Lục Thịnh nấu cơm, ân cần dọn đồ ăn ra bàn, xong xuôi đâu đấy mới vào phòng gọi Minh Tiểu Kiều dậy.
Minh Tiểu Kiều dụi mắt, Lục Thịnh nhìn đến mềm nhũn cả người, vừa mới ngủ dậy nên cô khá đói bụng.
Thừa dịp cô không để ý, anh hôn trộm cô, bị cô liếc mắt, Lục Thịnh tràn ngập vui vẻ.
Minh Tiểu Kiều ngáp dài ra khỏi cửa, lập tức bắt gặp đôi mắt sáng bừng của Mạnh Nghệ San đang ngồi trên sô pha.
Cô:”…..”
Cô cười như không cười nhìn Lục Thịnh, nghĩ thầm, lại muốn bắt đầu tiết mục gì nữa đây?
Lục Thịnh không biết rằng anh bị hai người con gái mang ra mổ xẻ thành yêu ma quỷ quái gì, anh chỉ vào Mạnh Nghệ San nói: “Mạnh Nghệ San, bạn thân anh, đã quen biết nhiều năm rồi.”
Mạnh Nghệ San: “….”
Lại là bạn thân!!!
Minh Tiểu Kiều đen mặt, cười với Mạnh Nghệ San, nghĩ, đúng là bạn thân của đại gia, bạn thân mà cũng xinh đẹp thế.
Cô lười đoán mục đích của anh, chỉ cười với Mạnh Nghệ San.
Mạnh Nghệ San cũng cười chào hỏi.
Trong ngôi nhà này, chỉ có người đàn ông duy nhất là Lục tiên sinh không biết vì câu nói của mình đã làm cho hai người phụ nữ buồn phiền, ngược lại anh vẫn như bình thường, vui vẻ hầu hạ Minh Tiểu Kiều ăn cơm, đối diện là Mạnh Nghệ San tức tới mức đau dạ dày, hận không thể cản trở bản thân xem màn cẩu lương này.
Đừng có bày tỏ tình yêu có được không?
Cô ta đã khó chịu đủ rồi, vì sao còn phải nhìn bát cơm chó này chứ!
Cô ta cúi đầu ăn cơm.
Nhìn người phụ nữ bước ra từ phòng ngủ là Minh Tiểu Kiều đây, Mạnh Nghệ San chỉ biết cô ta không cần diễn.
Trong lòng khó chịu, cô ta ra sức ăn, cứ thế một nửa đồ ăn trên bàn bị cô ta càn quét.
Minh Tiểu Kiều thấy mà trợn mắt há mồm.
Cô là minh tinh phải ăn kiêng, bởi vì bản thân ăn bao nhiêu cũng không sợ béo, cho nên sức ăn khá lớn.
Mà vị Mạnh tiểu thư này, hiển nhiên là ăn nhiều hơn cả cô.
Lục Thịnh nhìn thấy một màn này không vui vẻ gì: “Em ăn ít thôi, em ăn hết rồi thì Tiểu Kiều ăn cái gì?”
Vốn dĩ anh vì Minh Tiểu Kiều mà làm bữa cơm tình yêu, bỗng nhiên có một người xuất hiện, lại ăn nhiều như thế.
Anh nói nhỏ: “Ăn nhiều thế, cẩn thận biến thành bà mập đấy.”
Mạnh Nghệ San lấy tay ôm ngực, thật sự muốn hộc máu mà!
Giờ khắc này cô ta tự hỏi mình, rốt cuộc bao nhiêu năm qua cô ta coi trọng anh ở chỗ nào???
Bộ dạng đẹp trai? Nông cạn!
Có tiền? Thấp kém!
Năng lực hơn người? Không sai.
Lục Thịnh không biết vì mấy câu nói của mình mà người thầm mến anh lâu nay chỉ hận không chọc cho anh mười bảy mười tám nhát, lại còn gắp rau cho Minh Tiểu Kiều, tiếp tục xé rách miệng vết thương của người ta.
Gương mặt Mạnh Nghệ San không một chút thay đổi: nhất định mình thầm mến nhầm người rồi!
Cơm nước xong xuôi, Mạnh Nghệ San mặt mày ủ dột, bỏ chạy lấy người.
Minh Tiểu Kiều chọc chọc Lục Thịnh: “Đưa người ta về đi.”
Lục Thịnh nghĩ ngợi, tốt xấu gì cũng là bạn thân anh, thật vất vả mới về nước một lần, mình là chủ ở đây, vì vậy cũng nghe lời cô ra ngoài.
Lại không biết Minh Tiểu Kiều ở sau lưng anh xem thường.
Xem ra cô có lương tâm lắm, còn chủ động tạo điều kiện cho anh!
Lục Thịnh đưa Mạnh Nghệ San đến cửa, sắc mắt cô ta phức tạp: “Không nghĩ rằng anh lại là người bạn trai như vậy, vì bạn gái mà nấu cơm rửa bát.”
Lục Thịnh nói: “Cô ấy không cần làm gì hết, có anh là được rồi.”
Mạnh Nghệ San …
Xong rồi, có thêm cái tiêu chuẩn này, về sau cô ta muốn tìm đối tượng thì khó hơn lên trời!
Nhà Mạnh Nghệ San cũng ở Bắc Kinh, Lục Thịnh đưa cô ta đến trước nhà liền quay xe về, mẹ Mạnh ở trên lầu nhìn thấy anh lái xe rời đi, còn nói với cô con gái vừa bước vào cửa: “Tiểu Lục tới đây, sao lại không theo con vào nhà?”
Mạnh Nghệ San buồn bã nói: “Người ta vội về nhà ôm bạn gái.”
Mẹ Mạnh: “Ai….., còn tưởng rằng ai con có thể đến được với nhau, kết quả, nhiều năm như vậy rồi, mẹ thấy con cũng tốt mà, sao lại không tìm bạn trai?”
Rõ ràng con gái bà dịu dàng xinh đẹp, sao lại độc thân nhiều năm như vậy chứ?
Mạnh Nghệ San phụng phịu trở về phòng mình.
Lúc sau Lục Thịnh trở về, nhìn Minh Tiểu Kiều đang xem kịch bản, liền đi tới ôm cô cọ tới cọ lui, Minh Tiểu Kiều xem thường nói: “Ngồi xa ra một chút.”
Sô pha lớn như vậy, thế nào anh cũng lui tới chỗ cô, cô ngồi luôn ở cuối sô pha.
Lục Thịnh từ chối: “Không!”
Không chỉ thế, anh còn đặt tay lên eo cô, ý muốn bày ra bộ dạng chim nhỏ núp trong lòng anh, để thân thể rộng lớn bao quanh cô.
Minh Tiểu Kiều: “…..”
Cô lười cãi nhau với anh, anh đưa tay để đầu cô vào hõm vai anh, như vậy cô có thể dựa vào anh xem kịch bản rồi.
Lục Thịnh biết khi đọc kịch bản cô rất tập trung, cũng không làm phiền cô nữa, bản thân cầm điện thoại lướt Weibo.
Bộ phim điện ảnh “Liệt dương” mà Minh Tiểu Kiều mới đóng máy gần đây vừa tung teaser tuyên truyền, trên Weibo thảo luận rất nhiều.
Ngoại trừ những người mê muội Tạ Tân Giác ra, người được bàn tán nhiều nhất là Minh Tiểu Kiều.
Nói thật việc này không tính là ngoài ý muốn, gần đây nhân khí của cô rất cao.
Thứ hai, diễn xuất của cô trong bộ phim điện ảnh này quả thật rất được, hơn nữa khác xa bộ phim lần trước cô đóng.
“Ôi má ơi, Minh Tiểu Kiều giỏi thế? Kỹ năng diễn xuất đột nhiên tăng mạnh!”
“Tiểu Kiều diễn rất được!”
“Tiểu tỷ tỷ thật xinh đẹp! Diễn xuất cũng rất được nha!”
“Ban đầu cứ nghĩ cô ấy sẽ diễn ra cái bộ dạng quỷ quái, nhưng anh mắt kia, quả thật đáng sợ.”
…..
Lục Thịnh nhìn thấy cư dân mạng khích lệ Minh Tiểu Kiều, so với khen bản thân mình còn vui hơn, khuôn mặt than hằng ngày của anh, nghiêng nghiêng nhìn Minh Tiểu Kiều, khóe miệng cong lên.
Cho đến khi anh nhìn thấy một bình luận không bình thường.
“Có thể gặm chân người! Thật muốn ngủ với Tiểu Kiều a~”
Lục Thịnh: “….”
Bình dấm chua này khiến Lục tổng tràn đầy bất mãn, anh đem ipad vất một bên, chống cằm nhìn Minh Tiểu Kiều với một ánh mắt khó hiểu, tỏ vẻ phụng phịu: “Anh cũng muốn gặm chân em.”
Minh Tiểu Kiều: “….”
Cô nhìn Lục Thịnh từ trên xuống dưới vài lần, thấy ánh mắt Lục Thịnh uể oải, bỗng nhiên cô ngồi thẳng lưng, hào phóng kéo quần lên đến tận đùi.
Lộ ra hai bắp đùi trắng nõn mảnh khảnh.
Lục Thịnh: “….”
Vốn dĩ anh là bình dấm chua, cho nên mới nổi giận nói ra câu vừa rồi, cũng không nghĩ Minh Tiểu Kiều sẽ cho mình gặm chân.
Dù sao bọn họ cũng ở chung ba tháng rồi, đến bây giờ cũng chỉ nắm tay và hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ nhắn vài cái.
Anh muốn lên giường, nhưng Minh Tiểu Kiều tuyệt đối không cho!
Hiện tại, đắp chăn bông nói chuyện phiếm cũng là hy vọng xa vời.
Cho dù thời điểm chỉ có hai người ở nhà, cô cũng ăn mặc kín mít, giống như thời tiết giữa tháng mười, cô mặc áo dài quần dài.
Mà hiện tại, bên trên cô vẫn mặc kín đáo, phía dưới chỉ có chiếc quần kéo lên tận đùi.
Hình ảnh thật đẹp, lực đánh vào quá lớn, trong đầu Lục Thịnh một mảnh hỗn loạn, mất đi khả năng ngôn ngữ.
Anh cảm thấy cả người sôi trào nhiệt huyết, có thể biến thân vi lang ngay lập tức.
Đang lúc anh cưỡng chế bản thân, áp chế bản năng đang kêu gào, thì Minh Tiểu Kiều càng ra sức trêu chọc anh.
Cô di chuyển ánh mắt, quyến rũ mọc thành bụi, đôi môi anh đào nhỏ nhắn phun ra một câu: “Đến gặm đi.”
Lục Thịnh: “!!!”
Sao cô có thể tàn nhẫn đến vậy!!!
Anh sợ dọa đến cô, còn miễn cưỡng khống chế bản thân lập tức đến gần, thân thể run rẩy đặt trên đùi cô.
Thật mềm mại.
Anh không tự giác được vẻ mặt lưu luyến.
Minh Tiểu Kiều vẫn tiếp tục xem kịch bản, miệng còn ra lệnh: “Dịch xuống dưới, lực lớn một chút.”
Anh theo bản năng nghe mệnh lệnh.
Minh Tiểu Kiều: “Bên cạnh nữa, cào cào… Anh dùng sức một chút, rất ngứa đó.”
Lục Thịnh: “…. A..”
Anh không biết rằng, rõ ràng là anh gặm chân cô, cuối cùng lại biến thành anh gãi ngứa chân cô.
Minh Tiểu Kiều rất thoải mái.
Tháng mười ở Bắc Kinh, cô mới từ phương Nam ẩm ướt về chưa được bao lâu, không kịp thích ứng khí hậu, cho nên thường xuyên cảm thấy ngứa ngáy.
Tự mình gãi mất nhiều sức, không bằng có người gãi cho, không mất một tí công sức nào.
Lục Thịnh bị dội ngay một chậu nước lạnh vào đầu, hình ảnh vừa hiện ra trong đầu đã bị tiêu diệt.
Chỉ là trong lòng tràn đầy uất ức, cuối cùng liều một phen ôm lấy đùi cô, đặt gương mặt của mình lên đùi.
Minh Tiểu Kiều không kịp đề phòng, thiếu chút nữa ngã ra sô pha, cô lập tức quát anh: “Anh làm gì thế!”
Mặt mũi Lục Thịnh không thay đổi.
Anh đặc biệt muốn làm như vậy mà!
Chỉ là không dám.
Cuối cùng anh không nói gì, một mực cố chấp ôm đùi cô, anh muốn dùng hành động của minh để cô thấy anh không nói đùa.
Minh Tiểu Kiều đạp anh một cái, đạp không trúng, giận dỗi nói: “Lùi một bước lại tiến một bước, bỏ tôi ra nhanh lên.”
Lục Thịnh: “Không.”
Thân dưới của anh ý thức được làn da trắng mịn của cô đang di chuyển, chỉ cảm thấy một mảnh tốt đẹp, trong lòng rục rịch đứng lên.
Minh Tiểu Kiều cười lạnh một tiếng: “Tôi đã nói với anh chưa, không được hôn tôi?”
Lục Thịnh kinh hãi, chưa nói qua mà!
Ban đầu quan hệ của hai người là ông chủ và tình nhân, nhưng chưa từng lên giường.
Khi đó cũng chưa nghe qua quy tắc này.
Minh Tiểu Kiều chọn anh, ông chủ là ông chủ, bạn trai là bạn trai, hai người không thể so sánh với nhau được.
Nếu như cố ý làm, không biết chừng anh lại quay về với thân phận ông chủ đấy.
Đương nhiên Lục Thịnh không vui chút nào, nhất thời thích ông chủ, quay đầu một cái là có thể vứt bỏ.
Bạn trai có thể tiến thêm một bước trở thành chồng, thành ba, thành ông nội…
Thân phận nào có thể phát triển lâu dài, nhìn qua một cái là hiểu ngay!
Vì thế anh không cân nhắc trong lòng nữa, lập tức đứng lên.
Cầu hôn thôi!
Nếu không cứ nghẹn như thế sẽ ảnh hưởng đến thể xác và tinh thần mất!
Mà ngay cả bản thân cô đối với anh mà nói, cũng không phải như thế.
Ba năm cấp hai bọn họ ngồi cùng một bàn, ngay cả cấp 3 cũng là bạn học.
Thậm chí khi học đại học, bọn họ cũng học chung một thành phố.
Đây không gọi là duyên phận, vậy thì là gì?
Mạnh Nghệ San thích anh, hồi cấp 2 cô hay nói đùa, rằng cô thích anh, nhưng Lục Thịnh không để trong lòng, còn nói cô là bạn thân tốt.
Bạn thân tốt cái con khỉ!
Ai muốn làm bạn thân với anh! Cô muốn làm bạn gái anh!
Mạnh Nghệ San buồn bực, sau này rút kinh nghiệm xương máu, cảm thấy bản thân mình trước kia còn trẻ người non dạ, lại rất nam tính cho nên anh mới không nhận lời.
Khi học cấp ba, cô nuôi tóc dài, miệng nở nụ cười, mặc váy tung bay, mười điểm thục nữ.
Nhưng Lục Thịnh lại nói cái gì? Anh nói, nhìn cô mặc váy không được tự nhiên lắm, mặc quần áo là tốt nhất.
Ngay lập tức, nội tâm của Mạnh Nghệ San tan vỡ.
Con gái cẩn thận, cũng rất nhạy cảm, cô cảm thấy Lục Thịnh thật sự không có tình cảm với mình, rất sợ lời thổ lộ của mình sẽ khiến tình bằng hữu của hai người mất đi, cho nên vẫn cẩn thận cất giữ phần tình cảm này xuống.
Lên đại học, ra nước ngoài du học, trên một đất nước xa lạ, hai bọn họ cứ tự nhiên trở thành hàng xóm.
Cô nghĩ, nơi đất khách quê người, hai người ỷ lại lẫn nhau, tình cảm bạn bè gắn bó cũng là bình thường.
Đáng tiếc khi đó Lục Thịnh rất bận rộn, Mạnh Nghệ San muốn lôi kéo anh bồi dưỡng tình cảm cũng không được.
Cho đến khi cô tận mắt nhìn thấy Lục Thịnh nắm tay người con gái đó, lúc này cô mới biết, thanh mai trúc mã là vô nghĩa, nghĩ đến đây, cô lại muốn xem xem rốt cuộc người con gái kia có thích anh hay không.
Không có thứ tự trước sau, chỉ có yêu hay không yêu.
Cô buồn bực đã lâu, nếu như anh không thích cô, cô cũng không phải thích anh, cô sẽ đi tìm một người đàn ông tốt hơn.
Nhưng mà sự việc không dễ dàng như vậy.
Có lẽ là vì Lục Thịnh quá mức ưu tú, lớn lên trở thành một người tốt, không chỉ có năng lực, tiền cũng nhiều hơn người khác, không ai có thể so bì với anh.
Cũng có thể là lớn lên có năng lực, chỉ là…. Quá được!
Cô không tự giác so sánh những người đàn ông khác với Lục Thịnh, so sánh tới lui, cho tới bây giờ cô vẫn không tìm được đối tượng phù hợp.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Lục Thịnh về nước, cô tiếp tục ở lại làm việc.
Nghe nhiều tin tức hoang đường về anh, cô thật sự khó chịu, nhưng không thể buông anh ra được.
Mạnh Nghệ San buồn bực không thôi.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy bản thân đến cuối cùng cũng không chiếm được người, cả người buồn bã, nhìn ai cũng thấy người đó thua kém anh, cho nên mới canh cánh trong lòng nhiều năm trời.
Không bằng trở về một lần ngả bài, bản thân thầm mến bao nhiêu năm rồi.
Tuy rằng lý trí mách bảo, nhưng trong con tim mình, Mạnh Nghệ San vẫn cảm thấy may mắn.
Có lẽ….. cô còn cơ hội?
Gần đây không phát hiện ra chuyện xấu của anh.
Nhưng lại không nghĩ đến, có một bất ngờ lớn chờ mình ở chỗ này.
Anh ở chung với bạn gái, hơn nữa địa điểm lại là nơi riêng tư nhất của anh.
Mạnh Nghệ San im lặng ngồi trên sô pha.
Lục Thịnh nấu cơm, ân cần dọn đồ ăn ra bàn, xong xuôi đâu đấy mới vào phòng gọi Minh Tiểu Kiều dậy.
Minh Tiểu Kiều dụi mắt, Lục Thịnh nhìn đến mềm nhũn cả người, vừa mới ngủ dậy nên cô khá đói bụng.
Thừa dịp cô không để ý, anh hôn trộm cô, bị cô liếc mắt, Lục Thịnh tràn ngập vui vẻ.
Minh Tiểu Kiều ngáp dài ra khỏi cửa, lập tức bắt gặp đôi mắt sáng bừng của Mạnh Nghệ San đang ngồi trên sô pha.
Cô:”…..”
Cô cười như không cười nhìn Lục Thịnh, nghĩ thầm, lại muốn bắt đầu tiết mục gì nữa đây?
Lục Thịnh không biết rằng anh bị hai người con gái mang ra mổ xẻ thành yêu ma quỷ quái gì, anh chỉ vào Mạnh Nghệ San nói: “Mạnh Nghệ San, bạn thân anh, đã quen biết nhiều năm rồi.”
Mạnh Nghệ San: “….”
Lại là bạn thân!!!
Minh Tiểu Kiều đen mặt, cười với Mạnh Nghệ San, nghĩ, đúng là bạn thân của đại gia, bạn thân mà cũng xinh đẹp thế.
Cô lười đoán mục đích của anh, chỉ cười với Mạnh Nghệ San.
Mạnh Nghệ San cũng cười chào hỏi.
Trong ngôi nhà này, chỉ có người đàn ông duy nhất là Lục tiên sinh không biết vì câu nói của mình đã làm cho hai người phụ nữ buồn phiền, ngược lại anh vẫn như bình thường, vui vẻ hầu hạ Minh Tiểu Kiều ăn cơm, đối diện là Mạnh Nghệ San tức tới mức đau dạ dày, hận không thể cản trở bản thân xem màn cẩu lương này.
Đừng có bày tỏ tình yêu có được không?
Cô ta đã khó chịu đủ rồi, vì sao còn phải nhìn bát cơm chó này chứ!
Cô ta cúi đầu ăn cơm.
Nhìn người phụ nữ bước ra từ phòng ngủ là Minh Tiểu Kiều đây, Mạnh Nghệ San chỉ biết cô ta không cần diễn.
Trong lòng khó chịu, cô ta ra sức ăn, cứ thế một nửa đồ ăn trên bàn bị cô ta càn quét.
Minh Tiểu Kiều thấy mà trợn mắt há mồm.
Cô là minh tinh phải ăn kiêng, bởi vì bản thân ăn bao nhiêu cũng không sợ béo, cho nên sức ăn khá lớn.
Mà vị Mạnh tiểu thư này, hiển nhiên là ăn nhiều hơn cả cô.
Lục Thịnh nhìn thấy một màn này không vui vẻ gì: “Em ăn ít thôi, em ăn hết rồi thì Tiểu Kiều ăn cái gì?”
Vốn dĩ anh vì Minh Tiểu Kiều mà làm bữa cơm tình yêu, bỗng nhiên có một người xuất hiện, lại ăn nhiều như thế.
Anh nói nhỏ: “Ăn nhiều thế, cẩn thận biến thành bà mập đấy.”
Mạnh Nghệ San lấy tay ôm ngực, thật sự muốn hộc máu mà!
Giờ khắc này cô ta tự hỏi mình, rốt cuộc bao nhiêu năm qua cô ta coi trọng anh ở chỗ nào???
Bộ dạng đẹp trai? Nông cạn!
Có tiền? Thấp kém!
Năng lực hơn người? Không sai.
Lục Thịnh không biết vì mấy câu nói của mình mà người thầm mến anh lâu nay chỉ hận không chọc cho anh mười bảy mười tám nhát, lại còn gắp rau cho Minh Tiểu Kiều, tiếp tục xé rách miệng vết thương của người ta.
Gương mặt Mạnh Nghệ San không một chút thay đổi: nhất định mình thầm mến nhầm người rồi!
Cơm nước xong xuôi, Mạnh Nghệ San mặt mày ủ dột, bỏ chạy lấy người.
Minh Tiểu Kiều chọc chọc Lục Thịnh: “Đưa người ta về đi.”
Lục Thịnh nghĩ ngợi, tốt xấu gì cũng là bạn thân anh, thật vất vả mới về nước một lần, mình là chủ ở đây, vì vậy cũng nghe lời cô ra ngoài.
Lại không biết Minh Tiểu Kiều ở sau lưng anh xem thường.
Xem ra cô có lương tâm lắm, còn chủ động tạo điều kiện cho anh!
Lục Thịnh đưa Mạnh Nghệ San đến cửa, sắc mắt cô ta phức tạp: “Không nghĩ rằng anh lại là người bạn trai như vậy, vì bạn gái mà nấu cơm rửa bát.”
Lục Thịnh nói: “Cô ấy không cần làm gì hết, có anh là được rồi.”
Mạnh Nghệ San …
Xong rồi, có thêm cái tiêu chuẩn này, về sau cô ta muốn tìm đối tượng thì khó hơn lên trời!
Nhà Mạnh Nghệ San cũng ở Bắc Kinh, Lục Thịnh đưa cô ta đến trước nhà liền quay xe về, mẹ Mạnh ở trên lầu nhìn thấy anh lái xe rời đi, còn nói với cô con gái vừa bước vào cửa: “Tiểu Lục tới đây, sao lại không theo con vào nhà?”
Mạnh Nghệ San buồn bã nói: “Người ta vội về nhà ôm bạn gái.”
Mẹ Mạnh: “Ai….., còn tưởng rằng ai con có thể đến được với nhau, kết quả, nhiều năm như vậy rồi, mẹ thấy con cũng tốt mà, sao lại không tìm bạn trai?”
Rõ ràng con gái bà dịu dàng xinh đẹp, sao lại độc thân nhiều năm như vậy chứ?
Mạnh Nghệ San phụng phịu trở về phòng mình.
Lúc sau Lục Thịnh trở về, nhìn Minh Tiểu Kiều đang xem kịch bản, liền đi tới ôm cô cọ tới cọ lui, Minh Tiểu Kiều xem thường nói: “Ngồi xa ra một chút.”
Sô pha lớn như vậy, thế nào anh cũng lui tới chỗ cô, cô ngồi luôn ở cuối sô pha.
Lục Thịnh từ chối: “Không!”
Không chỉ thế, anh còn đặt tay lên eo cô, ý muốn bày ra bộ dạng chim nhỏ núp trong lòng anh, để thân thể rộng lớn bao quanh cô.
Minh Tiểu Kiều: “…..”
Cô lười cãi nhau với anh, anh đưa tay để đầu cô vào hõm vai anh, như vậy cô có thể dựa vào anh xem kịch bản rồi.
Lục Thịnh biết khi đọc kịch bản cô rất tập trung, cũng không làm phiền cô nữa, bản thân cầm điện thoại lướt Weibo.
Bộ phim điện ảnh “Liệt dương” mà Minh Tiểu Kiều mới đóng máy gần đây vừa tung teaser tuyên truyền, trên Weibo thảo luận rất nhiều.
Ngoại trừ những người mê muội Tạ Tân Giác ra, người được bàn tán nhiều nhất là Minh Tiểu Kiều.
Nói thật việc này không tính là ngoài ý muốn, gần đây nhân khí của cô rất cao.
Thứ hai, diễn xuất của cô trong bộ phim điện ảnh này quả thật rất được, hơn nữa khác xa bộ phim lần trước cô đóng.
“Ôi má ơi, Minh Tiểu Kiều giỏi thế? Kỹ năng diễn xuất đột nhiên tăng mạnh!”
“Tiểu Kiều diễn rất được!”
“Tiểu tỷ tỷ thật xinh đẹp! Diễn xuất cũng rất được nha!”
“Ban đầu cứ nghĩ cô ấy sẽ diễn ra cái bộ dạng quỷ quái, nhưng anh mắt kia, quả thật đáng sợ.”
…..
Lục Thịnh nhìn thấy cư dân mạng khích lệ Minh Tiểu Kiều, so với khen bản thân mình còn vui hơn, khuôn mặt than hằng ngày của anh, nghiêng nghiêng nhìn Minh Tiểu Kiều, khóe miệng cong lên.
Cho đến khi anh nhìn thấy một bình luận không bình thường.
“Có thể gặm chân người! Thật muốn ngủ với Tiểu Kiều a~”
Lục Thịnh: “….”
Bình dấm chua này khiến Lục tổng tràn đầy bất mãn, anh đem ipad vất một bên, chống cằm nhìn Minh Tiểu Kiều với một ánh mắt khó hiểu, tỏ vẻ phụng phịu: “Anh cũng muốn gặm chân em.”
Minh Tiểu Kiều: “….”
Cô nhìn Lục Thịnh từ trên xuống dưới vài lần, thấy ánh mắt Lục Thịnh uể oải, bỗng nhiên cô ngồi thẳng lưng, hào phóng kéo quần lên đến tận đùi.
Lộ ra hai bắp đùi trắng nõn mảnh khảnh.
Lục Thịnh: “….”
Vốn dĩ anh là bình dấm chua, cho nên mới nổi giận nói ra câu vừa rồi, cũng không nghĩ Minh Tiểu Kiều sẽ cho mình gặm chân.
Dù sao bọn họ cũng ở chung ba tháng rồi, đến bây giờ cũng chỉ nắm tay và hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ nhắn vài cái.
Anh muốn lên giường, nhưng Minh Tiểu Kiều tuyệt đối không cho!
Hiện tại, đắp chăn bông nói chuyện phiếm cũng là hy vọng xa vời.
Cho dù thời điểm chỉ có hai người ở nhà, cô cũng ăn mặc kín mít, giống như thời tiết giữa tháng mười, cô mặc áo dài quần dài.
Mà hiện tại, bên trên cô vẫn mặc kín đáo, phía dưới chỉ có chiếc quần kéo lên tận đùi.
Hình ảnh thật đẹp, lực đánh vào quá lớn, trong đầu Lục Thịnh một mảnh hỗn loạn, mất đi khả năng ngôn ngữ.
Anh cảm thấy cả người sôi trào nhiệt huyết, có thể biến thân vi lang ngay lập tức.
Đang lúc anh cưỡng chế bản thân, áp chế bản năng đang kêu gào, thì Minh Tiểu Kiều càng ra sức trêu chọc anh.
Cô di chuyển ánh mắt, quyến rũ mọc thành bụi, đôi môi anh đào nhỏ nhắn phun ra một câu: “Đến gặm đi.”
Lục Thịnh: “!!!”
Sao cô có thể tàn nhẫn đến vậy!!!
Anh sợ dọa đến cô, còn miễn cưỡng khống chế bản thân lập tức đến gần, thân thể run rẩy đặt trên đùi cô.
Thật mềm mại.
Anh không tự giác được vẻ mặt lưu luyến.
Minh Tiểu Kiều vẫn tiếp tục xem kịch bản, miệng còn ra lệnh: “Dịch xuống dưới, lực lớn một chút.”
Anh theo bản năng nghe mệnh lệnh.
Minh Tiểu Kiều: “Bên cạnh nữa, cào cào… Anh dùng sức một chút, rất ngứa đó.”
Lục Thịnh: “…. A..”
Anh không biết rằng, rõ ràng là anh gặm chân cô, cuối cùng lại biến thành anh gãi ngứa chân cô.
Minh Tiểu Kiều rất thoải mái.
Tháng mười ở Bắc Kinh, cô mới từ phương Nam ẩm ướt về chưa được bao lâu, không kịp thích ứng khí hậu, cho nên thường xuyên cảm thấy ngứa ngáy.
Tự mình gãi mất nhiều sức, không bằng có người gãi cho, không mất một tí công sức nào.
Lục Thịnh bị dội ngay một chậu nước lạnh vào đầu, hình ảnh vừa hiện ra trong đầu đã bị tiêu diệt.
Chỉ là trong lòng tràn đầy uất ức, cuối cùng liều một phen ôm lấy đùi cô, đặt gương mặt của mình lên đùi.
Minh Tiểu Kiều không kịp đề phòng, thiếu chút nữa ngã ra sô pha, cô lập tức quát anh: “Anh làm gì thế!”
Mặt mũi Lục Thịnh không thay đổi.
Anh đặc biệt muốn làm như vậy mà!
Chỉ là không dám.
Cuối cùng anh không nói gì, một mực cố chấp ôm đùi cô, anh muốn dùng hành động của minh để cô thấy anh không nói đùa.
Minh Tiểu Kiều đạp anh một cái, đạp không trúng, giận dỗi nói: “Lùi một bước lại tiến một bước, bỏ tôi ra nhanh lên.”
Lục Thịnh: “Không.”
Thân dưới của anh ý thức được làn da trắng mịn của cô đang di chuyển, chỉ cảm thấy một mảnh tốt đẹp, trong lòng rục rịch đứng lên.
Minh Tiểu Kiều cười lạnh một tiếng: “Tôi đã nói với anh chưa, không được hôn tôi?”
Lục Thịnh kinh hãi, chưa nói qua mà!
Ban đầu quan hệ của hai người là ông chủ và tình nhân, nhưng chưa từng lên giường.
Khi đó cũng chưa nghe qua quy tắc này.
Minh Tiểu Kiều chọn anh, ông chủ là ông chủ, bạn trai là bạn trai, hai người không thể so sánh với nhau được.
Nếu như cố ý làm, không biết chừng anh lại quay về với thân phận ông chủ đấy.
Đương nhiên Lục Thịnh không vui chút nào, nhất thời thích ông chủ, quay đầu một cái là có thể vứt bỏ.
Bạn trai có thể tiến thêm một bước trở thành chồng, thành ba, thành ông nội…
Thân phận nào có thể phát triển lâu dài, nhìn qua một cái là hiểu ngay!
Vì thế anh không cân nhắc trong lòng nữa, lập tức đứng lên.
Cầu hôn thôi!
Nếu không cứ nghẹn như thế sẽ ảnh hưởng đến thể xác và tinh thần mất!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook