Qùy Cầu Chia Tay
Chương 22

Lúc sau Minh Tiểu Kiều về tới khách sạn, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Mới ở nơi này một đêm, hơn nữa đồ của cô cũng không nhiều, cho nên khi Lục Thịnh trở lại phòng, cô đã dọn dẹp gần xong rồi. 

“Cô phải đi?” Lục Thịnh ngạc nhiên, hoàn toàn không biết tại sao sự việc lại phát triển tới mức này. 

Minh Tiểu Kiều không để ý tới anh, tự mình xách vali ra khỏi cửa, muốn ra ngoài. 

“Từ từ.” Lục Thịnh chặn cô lại, hai tay dang ra: “Rốt cuộc đã có chuyện gì?” 

Không thể hiểu tại sao cô lại tức giận, sao lại bỏ đi. 

Minh Tiểu Kiều hít sâu một hơi, nhìn gương mặt không biểu cảm của anh, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy mệt mỏi. 

Ông cụ Minh ra tay chèn ép, cô rất bình tĩnh, không cuống cuồng chân tay. 

Dù sao cô vẫn còn trẻ, chưa trải mùi đời nhiều, rất rõ ràng ông cụ Minh có bao nhiêu sức lực.

Cô không phải đối thủ, nhưng vẫn phải nghĩ cách đối phó. 

Lúc ấy Lục Thịnh tìm cô đúng thời điểm, cô không chấp nhận, thậm chí là phẫn nộ, sau này suy nghĩ lại cũng hiểu được, cô không có lựa chọn. 

Những năm gần đây, cô không tính là lông bông ngông nghênh, làm việc cũng rất nghiêm túc, khi ở chung một chỗ với Lục Thịnh, cô hoàn toàn bỏ qua những điều quan trọng. 

Áp lực trong lòng cô không thể nói là không lớn, nhưng cô có biện pháp gì đây? 

Cô phải hy sinh cái gì, trả giá như thế nào, mới có thể đổi lại tự do. 

Mới hai mươi tuổi, trong lòng cô có nhiều điều uất ức, nhưng cô vẫn giữ cho mình một phần tuổi trẻ vô ưu vô lo. 

Cô nghĩ, chính mình cố gắng làm việc, có được mức thù lao cao nhất, cho dù mức thù lao kia tương đối nhỏ bé. 

Mà hiện tại, cái gì cô cũng không có. 

Hiện thực, bút lông mực đỏ giấy trắng, viết trước mặt cô hai chữ không có. 

Cô bỗng nhiên cảm thấy bản thân vùng vẫy không thoát ra được, cái gọi là cho bản thân lý do, kết quả là mọi thứ đều biến cô thành trò cười. 

Áp lực trong thời gian dài khiến cô hôm nay không thể khống chế được tâm tình, không cam lòng, ngực phập phồng kích động, bao trùm toàn bộ lý trí, chỉ còn lại tuyệt vọng. 

Cô đứng trước mặt Lục Thịnh, nhìn khuôn mặt anh không thay đổi, nghe anh bình tĩnh nói, chỉ cảm thấy buồn phiền được rút hết ra, tức giận sắp nảy lên, muốn bùng phát ra ngoài một trận. 

Nhưng cô nhịn xuống. 

Cô cũng có mặt kiêu ngạo, không muốn ở trước mắt người khác lộ ra vẻ yếu đuối. 

Huống chi cô biết, khóc lóc chỉ là phương thức phát tiết nhất thời, khóc chỉ làm bản thân thêm chật vật mà thôi. 

“Tránh ra” cô nhẹ giọng nói: “Giao dịch của chúng ta đã xong rồi, Lục Thịnh.” 

Lục Thịnh “………”

Trong nháy mắt vẻ mặt anh trở nên mờ mịt, trong lòng bỗng nhiên dâng lên khủng hoảng mất mác cùng với….. đau đớn. 

“Vì sao?” Anh nghẹn giọng nói: “Cũng phải có lý do chứ?” 

Minh Tiểu Kiều nhìn anh, bỗng nhiên bật cười, cười thật tươi như hoa nở mùa xuân, so với ánh mắt trời còn sáng hơn. 

“Anh thật sự không biết vì sao sao?”.Cô nhẹ giọng nói: “Lục Thịnh, tôi không có đường lui, ông nội tôi không để cho tôi đường lui nữa rồi.” 

“Đã xảy ra chuyện gì?” Lục Thịnh lo lắng, nhìn Minh Tiểu Kiều vừa cười vừa tuyệt vọng nói như vậy, anh cảm thấy đau lòng. 

Giờ phút này anh chỉ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể làm cho cô gái luôn kiên cường mạnh mẽ như Minh Tiểu Kiều để lộ sự tuyệt vọng. 

Minh Tiểu Kiều không nói lời nào. 

Cô không dám nói, cô sợ mình vừa nói ra, nước mắt sẽ giống như nước sông mạnh mẽ vượt qua đê, phá tan mọi thứ, bao phủ ngàn dặm nước non. 

Bị phá hủy hết thảy, để lại một đống lộn xộn cùng với tâm tình tuyệt vọng. 

Thấy cô không nói lời nào, Lục Thịnh càng sốt ruột, bỗng nhiên duỗi tay, chủ động giữ chặt cô: “Em đừng vội, ngồi xuống nói cho tôi xem đã có chuyện gì xảy ra.”. 

Đem Minh Tiểu Kiều đặt lên sô pha, anh sợ cô đột ngột rời đi, gắt gao nắm chặt tay cô, tay kia lấy điện thoại gọi cho trợ lý Lương Hoa An. 

Lương trợ lý nhận được điện thoại, nghe Lục tổng nhà mình dồn dập hỏi chuyện, âm thanh cứng rắn, khiến anh ta giật mình nhiều lần, cuối cùng vẫn nghiêm túc để anh ta giải thích chuyện xảy ra hai ngày nay. 

Lục Thịnh bị tức chết rồi, chuyện lớn như vậy mà anh lại không hề hay biết.

Anh nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, ở thời điểm Minh Tiểu Kiều cô đơn bất lực, thế mà anh lại có tâm tình đi lướt sóng cùng bạn bè.

“Sao không nói sớm cho tôi biết?” Lục Thịnh nổi giận đùng đùng, quát thẳng vào điện thoại.

Lương trợ lý vạn phần oan ức. Minh Tiểu Kiều với Lục tổng nhà anh ta có quan hệ gì chứ? Sao anh ta phải kịp thời báo cáo tin tức của cô cho Lục tổng???

Cũng không nghe nói Minh Tiểu Kiều ở chung một chỗ với công tử phong lưu Lục Thịnh mà?… Khoan đã! Chẳng lẽ tình nhân mới đây của Lục Thịnh là Minh Tiểu Kiều???

Cuối cùng trợ lý Lương cũng thông não rồi, cho nên anh không cho người khác biết, ngay cả người giúp việc cũng cho nghỉ việc.

Phát hiện ra chân tướng sự việc, lông tơ Lương trợ lý dựng ngược cả lên.

Ôi má ơi! Boss nhà mình thật nam tính!!!

Lục Thịnh hít một hơi sâu, nhìn Minh Tiểu Kiều đang ngồi bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi phân phó trợ lý: “Lập tức đi bộ phận quan hệ xã hội.”

Lương trợ lý: “Cải thiện tin tức về Minh Tiểu Kiều? Làm thế nào được ạ? Công ty không có dữ liệu về cô ấy. Hơn nữa, trên tin tức có nói bôi đen cô ấy là Diệu Tinh, cái này …”

Công ty quản lý đương nhiên là hiểu nghệ sĩ của mình nhất.

Lục Thịnh trầm giọng nói: “Diệu Tinh không cần cậu quan tâm. Tôi sẽ giải quyết.”

Cúp điện thoại, anh an ủi Minh Tiểu Kiều: “Không sao đâu. Hứa Nghiệp Châu là anh họ tôi, tôi sẽ tìm anh ấy.”

“Vô ích thôi.” Rốt cuộc Minh Tiểu Kiều cũng mở miệng nói chuyện “Anh ấy là anh họ anh, cũng là cháu của mẹ kế tôi, anh cảm thấy anh ấy sẽ nghe ai?”

“Như thế nào thì cũng phải thử thì mới biết được.” Trong lòng Lục Thịnh lo lắng, nhưng anh không muốn để lộ ra ngoài, chỉ có thể dùng thái độ kiên định an ủi Minh Tiểu Kiều.

Minh Tiểu Kiều thấy anh gọi điện thoại cho Hứa Nghiệp Châu.

Hứa Nghiệp Châu đang ở bên kia ra lệnh, thấy điện thoại của em họ gọi đến, không kiên nhẫn ấn nút nhận: “Có chuyện gì? Anh đang vội.”

“Anh, sao Minh Tiểu kiều lại xảy ra chuyện như vậy?” Lục Thịnh nói thẳng vào vấn đề.

“Em cũng biết à?” Hứa Nghiệp Châu tháo lỏng cà vạt, phất tay bảo những người khác tự mình làm việc đi, ngồi trên ghế sô pha mềm mại, thở dài nói: “Đừng nói nữa, nghệ sĩ trong công ty không nghe lời, nói quá rồi.”

“Là cạnh tranh với nhau?” Trong lòng Lục Thịnh thả lỏng, vội vàng hỏi tiếp: “Vậy sao anh không xử lý? Lại để người khác bắt nạt em họ mình như vậy?”

“Anh đang xử lý đấy thôi.” Hứa Nghiệp Châu tránh nặng tìm nhẹ nói, sau đó chuyển đề tài, nghi ngờ hỏi han: “Hơn nữa sao em lại quan tâm chuyện này? Anh nhớ em và Minh Tiểu Kiều không quen biết mà.”

Lục Thịnh cười cười, nắm tay Minh Tiểu Kiều nói: “Anh không cần để ý vấn đề này, dù sao thì anh cứ xử lý việc này ổn thỏa là được, em còn muốn được tiếp tục thấy cô ấy trên tivi.”

“Thật không nhìn ra em là fans của con bé.” Hưa Nghiệp Châu trêu chọc nói: “Sợ là tương lai em sẽ không được nhìn con bé lên tivi nữa, hiện tại, …. không chừng sẽ ít thấy.”

“Vì sao?” Trong lòng Lục Thịnh căng thẳng, truy hỏi đến cùng: “Có phải là ý của ông cụ Minh không? Anh có nghe mẹ em nhắc qua.”

“Cũng không hẳn vậy.” Hứa Nghiệp Châu cười trào phúng: “Ông cụ Minh bỏ qua cho con bé bao nhiêu năm, đến lúc con bé trưởng thành, bỗng nhiên nhận ra con bé có thể vì gia tộc liên hôn, nhất định bắt con bé rời khỏi giới giải trí, liều mạng hi sinh con bé vì lợi ích gia tộc.”

Nói thật anh ta không thể tin được cách làm của ông cụ Minh, như thế này là sao?

Đây là loại gia tộc vì lợi ích, cho dù anh ta ở bên ngoài là phú nhị đại giàu có, bá đạo nói một không nói hai, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Tuy anh ta không phải họ Minh, nhưng cô của anh ta là người nhà họ Minh, anh ta không thể khiến cô mình khó xử được.

Cho nên……. anh ta đành phải hy sinh Minh Tiểu Kiều.

“Anh cũng thật nghe lời, em nghĩ nếu ông ngoại biết chuyện ông cũng mừng lắm.” Lục Thịnh không khách khí cười nhạo anh ta.

Mẹ của hai người là chị em, tình cảm rất tốt. Tuy rằng anh và Hứa Nghiệp Châu kém nhau mười tuổi nhưng tình cảm hai người cũng không đến nỗi nào.

Hứa Nghiệp Châu thở dài: “Em tưởng anh muốn làm như vậy? Chính là…… không cần thiết.”

Anh ta cảm thấy vì Minh Tiểu Kiều mà đắc tội với ông cụ Minh gia thì không đáng.

Anh biết Hứa Nghiệp Châu nói thật, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Minh Tiểu Kiều, anh vẫn như cũ, mặt lạnh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, anh biết trong lòng cô không bình tĩnh như bề ngoài.

“Cho nên anh nói không ký tiếp hợp đồng với Minh Tiểu Kiều.”

“Không phải là không ký tiếp, mà là không thể.”

“Hai cái này không khác nhau, dù sao cũng không ký hợp đồng, hơn một tháng nữa cô ấy tự do đúng không?”

“Đúng vậy. Anh hỏi em, em muốn làm gì? Anh nghe thế nào cũng thấy không thích hợp. Em đừng làm bậy, cẩn thận mẹ em dạy dỗ em đấy.”

Bị Hứa Nghiệp Châu dạy dỗ, Lục Thịnh thẹn quá hóa giận: “Anh vẫn quản bản thân anh đi! Đồ lão già!”

Hứa Nghiệp Châu phẫn nộ hét vào điện thoại: “Anh là người đàn ông hoàng kim độc thân! Anh tuấn tiêu sái! Em là một thằng lông ngắn …..”

Lục Thịnh không do dự ngắt điện thoại.

Mặc kệ Hứa Nghiệp Châu kêu gào, anh nhìn Minh Tiểu Kiều, nhẹ nhàng an ủi cô: “Không có việc gì, chỉ là không ký tiếp hợp đồng thôi. Chuyện này cũng tốt, cô sẽ không bị ông nội quản nữa.”

“Cho dù tôi ký hợp đồng với công ty khác, cũng vẫn sẽ bị ông nội quản.” Minh Tiểu Kiều thì thào nói: “Cho nên tôi chỉ có thể ra nước ngoài hoạt động.”

“Đúng vậy, tôi có quen vài người bên Hollywood. Đừng lo lắng quá, tôi sẽ giúp em.”

Minh Tiểu Kiều ngẩng đầu nhìn anh, bỗng nhiên bật cười, cười đến mức khiến Lục Thịnh sửng sốt: “Lục Thịnh, anh sẽ giúp tôi, bốn chữ này anh nói nhiều lần rồi, nhưng tới bây giờ tôi cũng chưa thấy anh hỗ trợ tôi gì cả.”

Thẩm Trọng bên kia chỉ là gặp vài rắc rối, cũng chưa giải quyết triệt để, Hứa Nghiệp Châu cũng sẽ xử lý tin tức, vừa rồi là vì thân phận của cô, cô quên rằng ông nội sẽ không để cô hắt chậu nước bẩn vào Minh gia.

Người duy nhất cô cần cảm ơn là Lục Thịnh, đại khái là vì lần tim đập nhanh thình thịch kia, lại nhanh chóng hiểu rõ cảm giác khi rơi từ thiên đường xuống địa ngục.

Lục Thịnh hoảng hốt, muốn phản bác, nhưng phát hiện không nói lại được cô.

Chính xác cho tới bây giờ anh đã đạt được mục đích của mình, nhưng Minh Tiểu Kiều thì chưa.

Nhìn nụ cười thản nhiên của cô, trong lòng anh hoảng loạn giống như quả bóng bay, khi đến giới hạn cuối cùng, chỉ cần chạm nhẹ có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

“Tiểu Kiều.”Ánh mắt anh thành khẩn, gian nan nói “Cho…. tôi một ít thời gian nữa được không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương