Quỷ Biết Ta Đã Trải Qua Những Gì
Chương 23: Vật Thị Nhân Phi Vật Còn Đây Người Nơi Đâu



Edited by Raine Wu
- ----------
Xúc xắc đồng thau mười tám mặt từ trên đánh xuống, tuy chỉ lớn bằng nắm tay nhưng âm khí lại ngút trời nên không thể xem thường.

Tử Anh lập tức buông cổ tay Hề Gia ra, lùi về sau ba bước né tránh đòn công kích này.

Vô Tướng Thanh Lê xoay một vòng trên không rồi trở về trong tay Diệp Kính Chi.

Hề Gia còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì tay trái đã bị bắt lấy, cậu quay đầu thấy Diệp Kính Chi đang nhíu mày vội hỏi: "Anh không sao chứ?"
Hề Gia ngớ ra một hồi: "Không sao."
Lúc này, Diệp Kính Chi mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này sắc trời đã vào tối, đám người vây quanh đoàn phim theo dõi vụ tai nạn đã giải tán từ lâu.

Trên đường lớn Chu Tước, thiên sư trẻ tuổi kiên cường đang nắm chặt tay người thanh niên tóc đen, sau khi xác nhận không có chuyện gì mới xoay người nhìn về người đàn ông xa lạ cách đó không xa.

Trong phim trường, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy những người mặc trang phục cổ trang, một số là diễn viên của đoàn phim, một số là khách du lịch đến phim trường tham quan.

Ngay ở cửa phim trường có một cửa tiệm nhỏ cho thuê trang phục cổ trang, du khách có thể đến đây những bộ áo để thỏa niềm đam mê.

Nhưng những bộ đồ diễn kia sao có thể so với bộ mà Tử Anh đang mặc.

Khi mặt trời lặn về phía Tây, thì cũng là lúc một vầng trăng mờ ảo đang từ từ nhô lên ở đằng Đông.

Bởi vì mặt trời chưa hoàn toàn xuống núi, ánh trăng ảm đạm mờ ảo, khi nó chiếu vào áo gấm màu đen của Tử Anh dần hiện ra một tầng ánh kim nhàn nhạt.

Một con rồng lớn màu vàng bay ra từ vạt áo hắn, gào thét bay lên trời.

Hoa văn này chỉ có thể nhìn thấy dưới ánh trăng, cho thấy đây là một nghề thủ công huyền thoại.

Trời sinh Diệp Kính Chi có âm dương nhãn, giống Hề Gia có thể thấy được âm khí.

Hắn lẳng lặng nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, làm thế nào cũng không thể nhìn ra được âm khí, giống như người này cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

Hề Gia nhỏ giọng nói: "Tần tam thế, Doanh Tử Anh."
Đôi mắt Diệp Kính Chi co lại nhìn về phía Hề Gia.

Hề Gia nghiêm túc nhìn hắn: "Hắn ta nói, hắn ta là Doanh Tử Anh."
Ngay sau đó, Diệp Kính Chi trở tay lấy ra Vô Tướng Thanh Lê, chỉ với một cái búng tay, xúc xắc đồng thau bay lơ lững giữa không trung.

Diệp Kính Chi nhỏ giọng niệm chú, tức khắc Vô Tướng Thanh Lê xoay vòng vòng tốc độ cao.

Diệp Kính Chi chỉ tay vào Vô Tướng Thanh Lê đang xoay kia thì xúc xắc nhỏ đột nhiên dừng lại, đem một mặt hướng về phía chủ nhân.

Diệp Kính Chi ngẩng đầu nhìn về phía Tử Anh, người sau tóc dài gấm quan cũng đang bình tĩnh nhìn bọn họ.

"Đông hoa đông cực, cửu khí Thanh cung.

Sở ẩn vô cực, đi!"
Tay Diệp Kính Chi chỉ vào một mặt của Vô Tướng Thanh Lê, hắn vừa nói xong, ánh sáng vàng sáng rực một bên mặt, ngón tay Diệp Kính Chi siết chặt rồi kéo ánh sáng vàng ra khỏi mặt đó.

Muôn vàn ánh vàng nhanh chóng bay lên không trung, bùm! Bùm! Bùm! Tổng cộng có ba tiếng, ba thanh trường kiếm từ trên cao bay xuống cắm thẳng vào mặt đất.

Sau khi ba thanh kiếm cắm vào mặt đất một cách dễ dàng, lấy thân kiếm làm trung tâm hợp lại thành một kết giới hình tam giác.

Ba người Hề Gia đứng trong kết giới ấy, trong khi đó những người khác trong trường phim thì ở bên ngoài kết giới.

Hề Gia nhìn thấy một nam trung niên nhanh chóng từ kết giới phía tây chạy đến, vừa định chạy vào kết giới thì thân thể hắn chợt xuất hiện ở kết giới phía đông.

Đây thực sự là đã xuyên qua kết giới!
Người đàn ông này vẫn không biết gì mà cứ chạy đến phía trước.

Diệp Kính Chi vươn tay kéo Hề Gia về phía sau mình, nghiêm túc nói: "Tần tam thế chưa đăng cơ được mấy ngày nhưng vẫn có chân long tử khí bảo vệ.

Hơn nữa hắn đã chết hơn 2000 năm, âm khí rất nặng mà thực lực cũng không thấp."
Như thể đáp lại lời của Diệp Kính Chi, Hề Gia từ từ nhìn thấy một luồng tử khí* từ dưới chân của Tử Anh bắt đầu xuất hiện, quấn quanh người người hắn.

*Tử khí (Mây tím): thời xưa, tử khí được xem là điều lành, dấu hiệu cho thấy sự xuất hiện của các hoàng đế, nhà hiền triết....!
Hoàng hôn sau lưng hắn phản chiếu ánh sáng vàng mờ ảo.

Lúc mặt trời lặn cũng là lúc tử khí một lúc mạnh mẽ.

Khi ánh trăng hoàn toàn bao phủ trái đất, hào quang tử khí thịnh đến cực điểm, trường long màu vàng trên áo gấm đen huyền cũng rống lên một hồi lâu.

Diệp Kính Chi nhanh chóng bấm thủ quyết, Vô Tướng Thanh Lê nhanh chóng bay lên đỉnh đầu.

Ngón tay hắn chuyển động chỉ về hướng Tử Anh.


Trong chốc lát, hàng ngàn thanh kiếm vàng bay ra từ Vô Tướng Thanh Lê, giống như một trận mưa to tấn công về phía Tử Anh.

Một con rồng đỏ như máu từ ngọc bội đỏ bên hông Tử Anh bay ra gào thét dữ dội, rồng dài lao về phía kiếm bay tạo ra tiếng nổ lớn.

Rồng đỏ cùng với kiếm bay chạm vào nhau ầm ầm, rồng đỏ rơi, kiếm bay gãy.

"Vô Tướng Thanh Lê!"
Diệp Kính Chi giơ tay thu hồi pháp bảo, trực tiếp rút kiếm ra từ Vô Tướng Thanh Lê.

Hắn đặt Vô Tướng Thanh Lê vào tay Hề Gia rồi nghiêm túc nhìn vào mắt cậu: "Cẩn thận, nó sẽ bảo vệ anh."
Hề Gia chưa kịp nói gì đã thấy Diệp đại sư cầm trường kiếm trong tay đâm về hướng Tử Anh.

Tử Anh nghiêng người tránh được nhát kiếm sắc bén kia.

Diệp Kính Chi lại thêm một kiếm tới, dáng vẻ mạnh mẽ nhanh như thân liễu thoáng qua.

Mỗi nhát kiếm của hắn đều hướng đến kẻ hở của Tử Anh, làm cho Tử Anh phải nhượng bộ hết lần này đến lần khác, không thể phản kháng.

Cuối cùng, một nhát kiếm quẹt qua má Tử Anh, Tử Anh từ từ tránh ra, trên mặt xuất hiện vết xướt.

Thứ chảy ra từ vết thương không phải là máu, mà là âm khí.

Khí âm bị phong ấn trong cát bụi hơn hai nghìn năm điên cuồng tràn ra khỏi kẽ vết thương, Hề Gia mở to mắt, lần đầu tiên thấy được âm khí của vị Tần tam thế đáng lẽ phải có kia.

Chỉ cần là quỷ thì chắc chắn sẽ có âm khí.

Cho dù có chân long tử khí che đậy thì âm khí cũng không thể biến mất.

Từng chiêu của Diệp Kính Chi đến liên tục không ngừng như một sự kết hợp mãnh liệt và liên tục không có hồi kết, Vô Tướng Thanh Lê sung sướng run rẩy trong tay Hề Gia như muốn cổ vũ chủ nhân mình.

Nhân vật trẻ đứng đầu giới Huyền học ép Tử Anh đến mức không thể thoái lui, Tử Anh loạng choạng suýt ngã xuống đất, hắn thuận thế đấm một chưởng lên mặt đất.

Lòng bàn tay úp xuống làm cho một lớp tro bụi bay lên, Tử Anh khẽ quát một tiếng rồi đột nhiên rút ra một thanh đoản kiếm đồng thau từ dưới mặt đất lên, chặn đường kiếm của Diệp Kính Chi.

Koong!
Trường kiếm của Diệp Kính Chi vừa chạm kiếm đồng kia thì trong nháy mắt đã bị chẻ ra.

Vô Tướng Thanh Lê lập tức bay ra khỏi lòng bàn tay của Hề Gia rồi bay đến trong tay Diệp Kính Chi, nóng lòng muốn tấn công về phía kiếm đồng của Tử Anh.

Hề Gia liếc nhìn thanh kiếm trong tay Tử Anh, chỉ thấy kiếm ngắn mà khinh bạc, nhưng chỉ cần một cơn gió thổi đến mũi kiếm thì lập tức bị tách thành hai nửa, cực kỳ sắc bén.

Trên thân kiếm khắc hai văn tự chữ triện nho nhỏ, Hề Gia cẩn thận quan sát nhưng rốt cuộc cũng không biết hai chữ này là gì.

Vẻ mặt Diệp Kính Chi nghiêm túc nhìn về phía kiếm đồng của Tử Anh, nhưng chỉ nhìn một chốc đã chuyển ánh mắt sang túi ngọc bội màu đỏ.

Vừa rồi trường long đỏ là từ ngọc bội bay ra, sau cú va chạm đó trực tiếp làm gãy vô số kiếm vàng bên trong Vô Tướng Thanh Lê.

Trong tiếng gió yếu ớt, giọng của Tử Anh như đang thở dài: "Người đang là quốc sư sao?"
Hề Gia suy nghĩ một lâu mới hiểu được ý Tử Anh muốn gì.

Tần Thủy Hoàng từng rất trọng dụng quốc sư Từ Phúc*, căn cứ theo lời Từ Phúc thì phải lên núi Thái Sơn phong thiện*, Từ Phúc lệnh cho hai ngàn đồng nam đồng nữ đến biển Đông tìm núi tiên Bồng Lai trong truyền thuyết.

Cuối cùng Từ Phúc đã không trở về nhưng Từ Phúc chính là quốc sư của Đại Tần.

*Phong thiện: thời xưa chỉ vua chúa lên núi Thái Sơn cúng tế trời đất.

Theo lý thuyết, Từ Phúc chắc cũng là một thiên sư, hơn nữa còn là một thiên sư quyền lực nhất nhà Tần thời đó, nếu đem Diệp Kính Chi chiếu theo niên đại đó không chừng cũng có thể xưng là quốc sư.

Nhưng thời thế đã thay đổi.

Hề Gia trả lời: "Bây giờ không có quốc sư, cũng không có hoàng đế."
Tử Anh mở to mắt: "Không có...!hoàng đế?"
Hề Gia gật đầu: "Đúng thế, xã hội bây giờ là xã hội công bằng, không có sự phân biệt cao thấp sang hèn, thậm chí tuy vẫn còn những hiện tượng bất công nhưng cũng không ai dám nói mình là hoàng đế." Ngập ngừng một hồi, cậu chợt nhớ đến một câu nói, lời giải thích này Tử Anh nên biết: "Trần Thắng từng nói, Vương, hầu, khanh, tướng há cứ phải là con dòng cháu giống.

Nhưng bây giờ đã không còn vương, hầu, khanh, tướng nữa, chỉ cần chăm chỉ, bất kỳ ai cũng sẽ có cơ hội thành công."
*Vương, hầu, khanh, tướng há cứ phải con dòng cháu giống – 王侯將相寧有種乎: Những người xưng vương xưng hầu, bái làm đại tướng, thừa tướng, há trời sinh ra đã tốt số nhưng thân phận có cao hơn chúng ta không?
Hề Gia không biết nói tiếng Trung cổ, cậu cũng không biết liệu Tử Anh có thể hiểu lời này không.

Tóm lại sau khi cậu nói xong, Tử Anh sửng sờ nhìn cậu, một lúc sau hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía những con người bình thường ngoài kết giới kia.

Trong phim trường, du khách khắp nơi đến chụp ảnh, nhân viên công tác cũng bận bịu không thôi.

Nhưng đằng sau họ, không ai cầm roi quở trách bọn họ phải làm những gì, cũng không có ai nhàn nhã hưởng thụ nghỉ ngơi mà nhìn người khác bận rộn.

Mọi người đều làm việc của riêng mình, đạo diễn, diễn viên, không ai ngơi tay.

Vừa lúc trong đoàn phim kia xảy ra hai sự cố ngoài ý muốn nên đạo diễn đang nổi giận mắng tổ công tác đạo cụ.

Ánh mắt Tử Anh dừng trên người bọn họ, từ từ nổi lên một chút hy vọng như thể cuối cùng cũng nhìn thấy thế giới mà hắn từng quen thuộc.

Nhưng ngay sau đó, trưởng tổ đạo cụ vung quần áo chửi bới: "Ông đây kệ luôn! Anh thì biết gì chứ, chỉ biết ép người ta, chúng tôi làm đạo cụ vốn dĩ không có vấn đề gì, hai lần cũng không có gì! Má nó ai mà biết được nó vỡ ra, việc trần rơi xuống tôi cũng đâu muốn đâu nhưng anh ngoại trừ ép ép thì có thể làm được gì? Không làm nữa, anh tìm người khác đi, ra ngoài!"
Tay đạo diễn mới nãy còn hùng hổ, ra vẻ làm chủ bây giờ sững sờ nhìn người phụ trách tổ đạo cụ đang giận đùng đùng rời đoàn phim.

Tia hy vọng cuối cùng của Tử Anh đã tan thành mây khói.

Vương, hầu, khanh, tướng há cứ phải con dòng cháu giống?
Câu này đã được hiện thực hóa hoàn toàn.

Trên đời này không còn quý tộc với dân đen, bọn họ có thể chênh lệch về địa vị xã hội, quan hệ công việc cấp trên cấp dưới, nhưng không ai có thể kiểm soát số phận và sự sống chết của người khác nữa.

Tử Anh không biết nên nói điều gì, kết giới của Diệp Kính Chi đã ngăn cách hắn với thế giới bên ngoài nên bị mắc kẹt trong đó.

Nhưng từ lúc chạy ra khỏi lăng Thủy Hoàng, cũng đã xuất hiện một bức tường vô hình cũng đã chặn trước mặt hắn.

Hắn lang thang ở thế giới này nhưng bao giờ hòa nhập được với nó.

Cuộc đời này cũng không thể hòa nhập được.

Hai mắt Tử Anh có chút đỏ lên, hắn bỗng nhiên xoay người nhấc kiếm đâm xuống.

Diệp Kính Chi định tiến lên ngăn cản nhưng lại thấy thanh kiếm kia dễ dàng chia cắt kết giới mà Vô Tướng Thanh Lê bày ra, Tử Anh bước ra rồi biến mất trước mắt Hề Gia và Diệp Kính Chi.

Vô Tướng Thanh Lê không ngừng rung rung như không thể tin được kết giới mà mình bày ra lại dễ dàng bị cắt thành một lỗ hổng như vậy, nó vừa buồn vừa bực, tủi thân bay đến trong tay Hề Gia mong được an ủi.

Diệp Kính Chi quay đầu nhìn về phía Hề Gia, ngón tay vừa mới nhấc lên thì kết giới tam giác vàng lập tức bị phá tan.

Hề Gia cầm Vô Tướng Thanh Lê rồi hỏi: "Thanh kiếm kia trong tay Tử Anh có vẻ rất lợi hại, Diệp đại sư anh nhận ra thanh kiếm đó là gì không? Tôi thấy trên thân kiếm có hai chữ triện*, tuy nhiên tôi lại không biết hai chữ đó."
Diệp Kính Chi lắc đầu: "Tôi cũng không biết chữ triện, nhưng tôi có quen người bạn chắc biết nó."
Sau đó, Diệp Kính Chi mở điện thoại, mở Wechat ra bấm vào một cái tên.

Hắn dùng hình vẽ ra dáng dấp của hai chữ triện kia rồi nhờ Hề Gia xác nhận chúng.

Hề Gia khẽ gật đầu: "Đúng rồi, là hai chữ này, chính là hình vẽ này."
Diệp Kính Chi gửi hình ảnh qua.

Hề Gia nhìn tên trên Wechat của Diệp Kính Chi: "...Độ Lượng Hành?!"
Diệp Kính Chi nói: "Cậu ấy là đại đệ tử của Thiên Công Trai, tên Độ Lượng Hành."
Hề Gia: "..."
Im lặng một hồi, cậu nhịn không được bèn hỏi: "Mặc dù cách phát âm của tôi với anh chắc là giống nhau, nhưng tôi cũng muốn biết Độ Lượng Hành này...!chính là mang ý đo lường kia sao?"
*Độ Lượng Hành (Hán Việt) – 度量衡: đo lường, đo đạc.

Diệp Kính Chi gật đầu: "Đúng thế.

Vốn dĩ cậu ta không phải tên này, nhưng bởi vì lúc còn nhỏ luôn sai kích thước nhỏ của pháp bảo, sai cách đo đạc nên từ đó sư phụ cậu ta mới đổi đạo hiệu thành Độ Lượng Hành."
Hề Gia: "..." Thật là súc tích!
Qua một lúc, Độ Lượng Hành đã gửi tin nhắn lại:【Thái A? Tự nhiên sao lại học qua triện thể vậy.

Diệp đạo hữu, gần đây cậu có hứng thú muốn biết nhiều cái sao, chúng tôi còn đang ở lăng Thủy Hoàng không được phân tâm đây mà cậu lại có thời gian đi học triện thể.

Tiểu sinh bái phục, bái phục.】
Hề Gia lờ mờ cảm thấy cái tên "Thái A" rất quen thuộc, nhưng không thể tìm ra nó xuất phát từ đâu.

Diệp Kính Chi tuyệt nhiên không trả lời Độ Lượng Hành mà ngẩng đầu nhìn Hề Gia với vẻ nghiêm túc: "Đó là kiếm Thái A trong số mười thanh kiếm nổi tiếng.

Thanh kiếm Thái A là quốc bảo của Sở quốc, có tin đồn lúc Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước chư hầu được ngài tìm thấy, nó được cất trong bảo khố ở cung A Phòng, sau thì được chôn cùng với Tần Thủy Hoàng."
Cuối cùng Hề Gia cũng hiểu rõ được tính chất nghiêm trọng của vấn đề.

Vì buổi tối vẫn phải tiếp tục quay phim nên Hề Gia chỉ có thể tạm gác mọi việc để trở về đoàn.

Diệp Kính Chi vào đoàn phim cùng với cậu, nhân viên trong đoàn tò mò nhìn Diệp Kính Chi, tiếng bàn luận truyền đến tai Hề Gia, chỉ đơn giản là nói Diệp Kính Chi rất đẹp trai, không biết có phải là minh tinh hay không."
Sau khi quay xong ba cảnh quay, Hề Gia trộm nhìn về phía Diệp Kính Chi.

Phải thừa nhận rằng Diệp đại sư quả thật rất đẹp trai, nhưng cũng quá lạnh lùng lại ít khi cười nói, tuy ở đoàn phim lâu như vậy nhưng không một cô gái nào dám trêu đùa với hắn ta.

Sau khi diễn xong, tẩy trang, Hề Gia rời đoàn phim đi dạo cùng Diệp Kính Chi trong trường quay.

Diệp Kính Chi định kiếm một ít về tung tích của Tần tam thế thì Hề Gia lại mở điện thoại tra thông tin về "kiếm Thái A".

Như Diệp Kính Chi đã nói, kiếm Thái A được đại sư Âu Dã Tử cùng Cán Tương đúc vào thời Chiến quốc, từng là quốc bảo của nước Sở, được xưng là Uy đạo chi kiếm.

Sau khi rơi vào tay Tần Thủy Hoàng thì được chôn cùng ông trong lăng Thủy Hoàng.

Nếu Tử Anh từ trong lăng Thủy Hoàng trốn ra thì việc hắn có kiếm Thái A là chuyện không phải không có.

Đóng trang web lại, Hề Gia nói: "Nếu thanh kiếm kia có thể chém đứt kiếm của anh, lại có thể cắt được kết giới của Vô Tướng Thanh Lê, Diệp đại sư, anh phải cẩn thận đấy."

Diệp Kính Chi: "Thanh kiếm kia tuy lợi hại nhưng cũng không phải là thứ phải kiêng kỵ nhất."
Hề Gia sửng sốt, suy nghĩ: "Chẳng lẽ bản thân Tử Anh còn lợi hại hơn thanh kiếm kia sao?" Tuy rằng Tử Anh thoạt nhìn không giống lệ quỷ nhưng ở trong lăng mộ nhiều năm như vậy, có lẽ cũng chưa ăn thịt người, mà nói thế nào thì hắn cũng đã chết hơn hai ngàn năm, còn có khí chất của đế vương nên khả năng sẽ khá lợi hại.

Diệp Kính Chi nói: "Miếng ngọc bội trên eo của hắn ta....!Tôi cảm thấy hình như là Hòa Thị Bích."
Hề Gia: "..."
Diệp Kính Chi không để ý đến sắc mặt kỳ quái của Hề Gia, nói tiếp: "Hòa Thị Bích kia còn lợi hại hơn kiếm Thái A nữa."
Hề Gia rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Hòa Thị Bích (1) không phải viên ngọc rất to sao?"
Diệp Kính Chi kinh ngạc nhìn cậu: "Tại sao nó lại là một viên ngọc to nhỉ?"
Hề Gia tỏ vẻ đương nhiên: "Vì trên TV đều chiếu như vậy đấy!"
Diệp Kính Chi ngây người nhìn Hề Gia với vẻ mặt kiểu Đùa tôi đó à., tâm tình hắn có vẻ tốt, chậm rãi nhếch môi kiên nhẫn nói: "Sau khi Thủy Hoàng lấy được Hòa Thị Bích, ngài đã phong cho nó làm ngọc tỷ của nước Tần, về sau bị Tử Anh hiến cho Hán Cao Tổ Lưu Bang.

Với lại không ai nói Hòa Thị Bích là viên cả, tuy nhiên không phải Hòa Thị Bích nào cũng làm thành ngọc tỷ, vẫn còn những cái khác nữa."
Hề Gia: "..." Thế giới quan làm mới lần nữa, kịch bản trên TV hoàn toàn không phải viết như thế này!!!
Cả hai cùng đi dạo hết trường quay hơn một tiếng đồng hồ cũng không thấy bóng dáng của Tử Anh.

Đột nhiên Hề Gia chợt nhớ đến một vấn đề: "Diệp đại sư, anh có nói với những người khác trong giới Huyền học về việc tìm thấy Tử Anh không?"
Diệp Kính Chi: "..."
Khóe miệng Hề Gia giật giật: "...Chưa nói?"
Diệp Kính Chi cầm điện thoại, mở Quỷ biết ra gõ một câu.

Một phút sau, điện thoại Hề Gia có tin nhắn.

【Quỷ biết ta đã trải qua những gì: Tin nóng từ Diệp đạo hữu! Đã tìm thấy tung tích của Tần tam thế ở trường quay Tần Đường ngoại ô Trường An! 】
Mấy vị đại sư vừa mới bay đến Hàm Dương: "..."
Đạo sĩ Thiên Cơ Môn ở trên không lăng Thủy Hoàng bấm đốt ngón tay suốt hai ngày liền: "..."
Trường quay Tần Đường?!
Ngươi là quỷ, cho dù như thế nào cũng là hoàng đế quỷ, vậy ngươi ở trường quay làm gì cơ chứ!
Không đi về Hàm Dương, về lại quốc gia của mình đi! Chẳng lẽ ngài muốn đi làm diễn viên sao?!
Dưới thông báo của Quỷ biết, người người giới Huyền học khắp nơi đều tức giận, chỉ trích Tần tam thế làm việc không đàng hoàng, quốc gia tốt như vậy cũng không về quản lý, không an phận làm lệ quỷ mà chạy đến trường quay đóng phim.

Không! Lo! Chuyện! Chính!
Mười phút sau, một đoàn người đông nghịt từ xa bay đến.

Hề Gia từ xa đã thấy đám người kia liền vội vàng nói với Diệp Kính Chi: "Bọn họ cứ như vậy mà bay đến đây, không sợ người phàm bên dưới thấy sao?!"
Vừa nói xong, quả nhiên có tiếng người la lên: "Đậu má! Thật sự là một đám mây đen!"
Diệp Kính Chi trở tay thi triển một đường ánh sáng vàng, lập tức các thiên sư trên không biến mất còn tăm tích: "Bọn họ có thể vì quá nóng lòng mà quên che giấu thân thể."
Hề Gia cùng Diệp Kính Chi ra khỏi trường quay để gặp các đại sư giới Huyền học đang nôn nóng này.

Đây là lần đầu tiên Hề Gia gặp nhiều nhân sĩ giới Huyền học đến như vậy, những đại sư bay từ trên không toàn những người trên sáu mươi tuổi trở lên, tóc trắng râu bạc.

Có người mặc đạo bào tăng bào, có người mặc đồ thể thao, luyện phục, thậm chí còn có một vị nữ đại sư mặc quần áo múa quảng trường, sau lưng là hàng chữ đỏ rực Vũ đoàn đầu tiên của quảng trường Tinh Hải Đại Liên."
....!Sợ người khác không biết mình múa quảng trường sao!!!
Nhìn thấy Diệp Kính Chi, một lão đạo râu bạc đứng đầu tiến đến với vẻ mặt nghiêm túc: "Ở trên Quỷ biết nhắc đến Diệp tiểu hữu, quả nhiên là Diệp tiểu hữu.

Tại sao Diệp tiểu hữu lại ở trong trường phim, có phải Tần tam thế kia đúng là trốn ở đây không, nhưng ngươi đã đánh nhau với hắn sao?"
Diệp Kính Chi đem chuyện mình đã đánh nhau với Tần tam thế kể ra một chút.

Tằng Tú chân quân nghe xong nhíu mày lại: "Kiếm Thái A? Chắc chắn kia là kiếm Thái A sao? Còn có ngọc bội kia nữa, nếu có thể chặn được trận kiếm bên trong Vô Tướng Thanh Lê thì đúng là bảo vật rồi, chỉ là không biết kia phải Hòa Thị Bích hay không?"
Diệp Kính Chi nói: "Doanh Tử Anh không có trong trường phim, vừa rồi ta mới đi kiểm tra toàn bộ nơi đây."
Người nói tiếp theo Hề Gia có biết, do lần trước Chúc Chiếu chân nhân lén xông vào nhà dân rồi khoét một cái lỗ trên cửa chính, rồi bồi thường 100 vạn coi tiền như rác: "Trường quay này lớn như vậy, ngươi làm sao kiểm tra hết được.

Chúng ta sẽ đi kiểm tra lại lần nữa, không chừng Tần tam thế còn ở trong đây."
Giọng Diệp Kính Chi bình thản: "Ta đã mất một tiếng đống hồ để kiểm tra nơi đây."
Chúc Chiếu chân nhân mở to mắt: "Một tiếng? Vậy một tiếng trước ngươi đã phát hiện ra Doanh Tử Anh rồi sao?"
Diệp Kính Chi: "..."
Hề Gia: "..."
Bị phát hiện rồi! Thực ra không phải một tiếng, mà là hai tiếng trước lận...!
Thực lực Diệp Kính Chi rõ như ban ngày, nếu như hắn đã kiểm tra nơi đây như vậy chứng minh được Doanh Tử Anh đã trốn đi.

Sự việc lại đột ngột đi vào bế tắc mà nơi chốn của Tần tam thế làm cho chư vị đại sư đau đầu không thôi.

Lúc mọi người đang đau đầu hết sức thì Bất Tỉnh đại sư vội vã từ Hàm Dương đuổi đến đây, khi đến nơi, hắn nói: "Tần tam thế đâu? Tần tam thế người đâu?"
Kỳ Sơn đạo nhân cũng đuổi đến đây: "Mẹ nó cái bíp! Làm hại lão phu ở trên mắt trận kia đứng sờ sờ một ngày một đêm.

Mau kêu Tần tam thế ra đây, lão phu phải cho hắn một đường ngũ lôi oanh đỉnh, đánh đến lão tử Tần Thủy Hoàng không nhận ra luôn!"
Tằng Tú chân quân nói: "Chư vị đạo hữu, sự việc không đơn giản như vậy.

Tuy nói thứ chạy ra là Tần tam thế không phải Tần Thủy Hoàng, nhưng theo như Diệp tiểu hữu nói thì Tần tam thế đã mang theo kiếm Thái A và Hòa Thị Bích.

Hơn nữa miếng Hòa Thị Bích kia cực kỳ lợi hại, có thể một phát đánh tan kiếm trận của Vô Tướng Thanh Lê."
Kỳ Sơn đạo nhân liền choáng váng: "Hã? Lợi hại như vậy sao?"
Tằng Tú chân quân: "Kỳ Sơn đạo hữu?"
Kỳ Sơn đạo hữu cười gượng: "Vậy...!Vậy coi như lão phu chưa nói gì, lão phu chưa nói gì hết."
Mọi người: "..."
Hề Gia: "..."
Kỳ Sơn đạo nhân cười ngượng rồi nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện Diệp Kính Chi đang đứng bên cạnh Hề Gia.

Kỳ Sơn đạo nhân lập tức mở miệng đổi chủ đề: "Vị tiểu hữu này chưa từng gặp qua, cũng không biết ở phái nào? Tiểu hữu này nhìn có chút quen mắt, không biết lão phu đã từng gặp qua chưa?"
Lúc Kỳ Sơn đạo nhân nói đến điều này, ánh mắt của các đại sư khác đều tập trung vào Hề Gia.

Hắn không nhắc đến thì thôi, một khi nhắc đến thì những người khác cũng cảm thấy Hề Gia trông rất quen mắt.

Tằng Tú chân quân nhìn kỹ Hề Gia hồi lâu, cũng không nghĩ ra rốt cuộc đã gặp cậu ở đâu.

Thiên Cơ Môn Chúc Phong chân nhân thậm chí còn bấm đốt ngón tay, muốn tính xem đã gặp Hề Gia ở đâu.

Riêng chỉ có Chúc Chiếu chân nhân mặt mày tối sầm lại, trừng mắt nhìn Hề Gia và Diệp Kính Chi.

Một triệu của bần đạo!
Một trăm ngàn điểm của bần đạo!
A a a a a a a! Bần đạo với mấy người không đội trời chung!!!
Mặt của Hề Gia cũng trở nên mờ mịt, muốn rời khỏi chỗ này ngay và luôn.

Nhưng chưa kịp hành động, Chúc Phong chân nhân đã bói ra chân tướng: "A! Thì ra vị tiểu hữu này chính là người được đề cập trong tin hot của Quỷ biết, là vị hôn thê kia của Diệp tiểu hữu!"
Ngay khi lời này vừa thốt ra, các đại sư còn lại đã bắt đầu nhốn nháo hưởng ứng.

"Đúng rồi! Lão phu vẫn còn nhớ rõ chính là khuôn mặt này, ở trên Quỷ biết nói cậu ta chính là hôn thê của Diệp tiểu hữu."
"Bần tăng cũng nhớ ra rồi, quả thực không sai."
"Khó trách lại quen như vậy, dĩ nhiên là nhờ hình ảnh cậu ta được vẽ trên Quỷ biết."
Hề Gia: "...!!!"
Diệp Kính Chi vẫn còn chưa biết tin tức giả ngày đó đã bị xóa: "Vị hôn thê của ta sao?"
Kỳ Sơn đạo nhân cười ha ha: "Mấy chuyện đó đã là quá khứ rồi, Diệp tiểu hữu không cần quan tâm."
Diệp Kính Chi làm sao có thể không quan tâm: "Tại sao Quỷ biết lại biết vị hôn thê của ta là..."
"Đúng, đúng, đúng, đều là chuyện đã qua." Hề Gia xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.

"Chư vị đại sư, chuyện quan trọng hiện nay không phải là bắt cho được Tần tam thế sao? Hôn thê của Diệp đại sư cũng không quan trọng bằng chuyện tìm ra Tần tam thế."
Các vị đại sư liền gật đầu đồng tình, nhao nhao tỏ ra việc chính vẫn quan trọng nhất, bọn họ không có nói chuyện phiếm như vậy.

Tuy nhiên, Hề Gia lại im lặng nhìn chằm chằm bọn họ, bao gồm cả người đứng đầu, vị Tằng Tú chân quân nhìn có vẻ chính nghĩa, nghiêm nghị kia.

Nghe Bùi Ngọc nói, bài viết kia đăng Quỷ biết chỉ vỏn vẹn mười phút, sau đó vì là tin giả nên bị xóa đi.

Các vị thiên sư ở đây rốt cuộc tại sao lại thấy được hình của cậu? Chả phải vì rất muốn xem nên khi vừa mới đăng lên đã vội vã vào xem sao?
Kỳ Sơn đạo nhân phất tay áo nói: "Việc chính vẫn quan trọng nhất, lão phu không bao giờ coi mấy tin bát quái đó."
....!Ông còn miếng lương tâm nào không?!
Tạm thời không nói đến việc giới Huyền học liệu có ai đáng tin cậy hay không, bây giờ muốn tìm được Tần tam thế cũng không thể mù quáng như trước nữa.

Tần tam thế không đi đến Trường An, cũng không đi Hàm Dương, ngược lại lại đến trường phim Tần Đường một cách khó hiểu.

Người định cư ở Trường An, Ký Tần chân nhân nói: "Phái Định Hải của ta có mối quan hệ hơn 300 năm với lăng Tần Thủy Hoàng.

Hôm nay, sư đệ ta đã điều tra rõ ràng vì sao lệ quỷ đạo hạnh 300 năm kia có thể tiến vào lăng Thủy Hoàng.

300 năm trước, không biết mọi người còn nhớ tại sao lăng Tần Thủy Hoàng đột nhiên xuất hiện không?"
Chúc Phong chân nhân nói: "321 năm trước, xuân năm Bính Tử, sư tổ phái ta bói ra được Trường An sẽ gặp nạn lớn.

Sau đó, mọi người giới Huyền học đều đến Trường An mới phát hiện có hai kẻ trộm mộ trong lúc đào một cái mộ bình thường đã vô tình đào nhầm đường, tạo nên một dấu vết trên cửa chính của lăng Thủy Hoàng."
Ký Tần chân nhân gật đầu: "Đúng vậy, hai tên trộm mộ bình thường thì sao có thể cạy cửa lăng Thủy Hoàng được, nhưng việc đó đã kinh động đến lăng mộ.

Tầng một của lăng Thủy Hoàng đột nhiên mở ra, hai tên trộm mộ bị lệ quỷ bên trong trực tiếp đánh chết nhưng chúng ta không biết rằng một trong số chúng đã trốn khỏi lăng Thủy Hoàng." Ký Tần chân nhân nhìn về phía Bất Tỉnh đại sư: "Bất Tỉnh, lệ quỷ mà ngươi đuổi theo chính là một trong hai kẻ trộm mộ đã trốn thoát khỏi lăng Thủy Hoàng 321 năm trước."
Bất Tỉnh đại sư chắp tay trước ngực: "A Di Đà Phật, khó trách tại sao lệ quỷ kia có thể tiến vào lăng Thủy Hoàng, thì ra là do xác nó vẫn còn trong đó."
Những vị đại sư này nói đến mức cuống cuồng mà Hề Gia lại không phải người giới Huyền học nên có chút nghe không hiểu, cậu chỉ tò mò: "Vậy làm sao để tìm ra Tần tam thế?"
Ký Tần chân nhân nghiêm mặt nói: "Vậy thì chúng ta cần biết Tần tam thế là người như thế nào đã."
Trước đây, khi Hề Gia tìm hiểu về kiếm Thái A, cũng tiện tay kiếm thông tin về Tử Anh.

Theo bách khoa toàn thư, Doanh Tử Anh tại vị 46 ngày, ban đầu xưng hoàng đế, sau đó tự xưng là Tần vương.

Trước trận Cự Lộc*, Lưu Bang cùng Hạng Vũ ước định Ai tiến vào Quan Trung trước thì được làm vua Quan Trung.

Lưu Bang dùng kế trước tiên xông vào Hàm Dương, sau đó Tử Anh một thân bào trắng quỳ xuống đất dâng ngọc tỷ lên, chính thức đầu hàng.

*Trận Cự Lộc là một trận đánh nổi tiếng giữa quân Tần và quân nước Sở – đại diện cho lực lượng khởi nghĩa chống lại nhà Tần.

Trận đánh này được xem là bước ngoặt quyết định, xoay chuyển tình hình chiến sự giữa lực lượng khởi nghĩa chống Tần và nhà Tần, khiến nhà Tần đi đến sụp đổ.

Một tháng sau, Hạng Vũ tức giận xông vào Hàm Dương, thua dưới Lưu Bang làm hắn cực kỳ phẫn nộ, làm một trận hỏa hoạn thiêu rụi cung A Phòng*, đồ sát thành Hàm Dương, đem Tử Anh đi chém.

Có tin đồn Tử Anh được đưa ra khỏi cung bởi lão thái giám trung thành, cuối cùng tìm đại một nơi nào đó để mai táng.

Bởi do tình huống khẩn cấp nên Tử Anh không có lăng mộ, cũng không có mộ bia, không ai biết ngài được giấu ở đâu, do đó trong lịch sử, vị Tần tam thế tại vị 46 ngày dần dần chìm vào quên lãng.

Ký Tần chân nhân nói: "Phái Định Hải chúng ta đã điều tra lăng Thủy Hoàng suốt 300 năm, cũng tra ra được không ít bí mật.

Rất có thể Tử Anh được chôn cất gần lăng Thủy Hoàng, hắn không có mộ nên khả năng cao được chôn bên cạnh mộ phụ thân mình."
Hề Gia nắm được điểm mấu chốt: "Phụ thân?"

Ký Tần chân nhân khẽ gật đầu: "Đúng vậy, Tử Anh là con trai của Tần Thủy Hoàng, em của Phù Tô và là anh của Hồ Hợi."
Theo bách khoa toàn thư mà Hề Gia tìm được, các nhà sử học sau này có hai nghi vấn đối với Tần tam thế: Một là lăng mộ của ngài ở đâu; Hai là thân phận ngài rốt cuộc là như thế nào.

Hạng Vũ đồ thành phóng hỏa, đem rất nhiều sách sử thiêu hủy toàn bộ, mà bản thân Tử Anh cũng chỉ tại vị 46 ngày do đó cũng không lưu lại bao nhiêu thông tin về thân phận, chỉ cần một ngọn lửa lớn thiêu rụi cung A Phòng là thân phận ngài cũng chôn vùi theo đó.

Có nhà sử học cho rằng Tử Anh là con trai của Phù Tô, cháu của Thủy Hoàng; cũng có sử gia cho rằng Tử Anh là em trai của Thủy Hoàng; lại cũng có sử gia cho rằng Tử Anh là cháu trai của Thủy Hoàng, anh họ của Hồ Hợi.

Lại có người nói rằng Tử Anh là con trai của Thủy Hoàng, bởi vì《Lục quốc niên biểu》có câu: Cao lập Nhị Thế huynh Tử Anh (anh của Tần Nhị Thế).

Nói cách khác, anh trai của Tần nhị thế Hồ Hợi là Tử Anh làm hoàng đế.

Trong giới sử học hiện nay, cách nói phổ biến nhất chính là Tử Anh là con trai của Phù Tô.

Mà Ký Tần chân nhân lại nói Tử Anh là con trai của Thủy Hoàng, em trai của Phù Tô.

Trong lúc Ký Tần chân nhân còn đang mải mê nói, lòng Hề Gia tràn đầy sự nghi hoặc mà không lời giải đáp, bỗng một giọng nam trầm bên tai cậu vang lên: "Tài liệu lịch sử bị thiêu cháy gần như không còn nhưng ký ức của con người vẫn sẽ luôn còn đó.

Những quỷ hồn chết trong trận hỏa hoạn ở Hàm Dương ắt sẽ biết Tần tam thế là ai.

Trong 300 năm qua, phái Định Hải luôn tìm kiếm thông tin về lăng Thủy Hoàng từ miệng của hồn quỷ."
Hề Gia nhìn Diệp Kính Chi rồi khẽ gật đầu.

Đúng vậy, giới Huyền học khẳng định có phương pháp đặc biệt để tìm kiếm chân tướng lịch sử.

Ký Tần chân nhân nói: "Hòa Thị Bích, kiếm Thái A đều những thứ bồi táng trong lăng Thủy Hoàng.

Trên người Tử Anh có những thứ này chứng minh hắn không phải được chôn ngoài lăng Thủy Hoàng mà thật sự được chôn trong lăng Thủy Hoàng.

Khi xưa xây dựng lăng mộ đế vương, xác thực lăng mộ sẽ được phong kín, nhưng cũng nói Thủy Hoàng vì muốn trường sinh nên đã dùng thủy ngân làm sông, đúc tượng binh mã trăm vạn quân cho mình.

Ngài còn để lại một con đường riêng cho con trai mình yêu nhất là Phù Tô, để trăm năm sau khi Phù Tô tiến vào lăng Thủy Hoàng tiếp tục làm đồng hành cùng mình.

Diệp Kính Chi nói: "Là muốn để cho Phù Tô chôn cùng ngài ấy sao?"
Ký Tần chân nhân nói: "Cũng có thể nói như vậy.

Tuy Phù Tô không có đăng cơ, trái lại còn tự vẫn, chết dưới Vạn Lý Trường Thành, cuối cùng được chôn cất ở phía Bắc Trường Thành.

Điều này chỉ sợ sẽ làm Thủy Hoàng bất ngờ." Ngừng một chút, sắc mặt của Ký Tần chân nhân trở nên nghiêm túc: "Vì vậy, những gì chúng ta phải đối mặt là Tần tam thế Tử Anh là người thay thế Phù Tô được chôn trong lăng Thủy Hoàng."
Mọi người lại cùng nhau thảo luận chốc lát, cảm thấy rằng Tử Anh khó có thể đi xa được, chắc chắn đang ở gần trường quay Tần Đường.

Bọn họ chia thành bốn tốp, truy lùng từ bốn hướng, đồng thời yêu cầu đám tiểu bối tìm kiếm toàn khu trường quay Tần Đường, một khi có tin tức gì phải lập tức thông báo ngay.

Diệp Kính Chi được bố trí đi về phía Đông, cũng vừa hay nội thành Trường An là phía Đông nên hắn cùng Hề Gia nhắm hướng Đông mà đi.

Nhìn thấy sắp phải đi vào thành Trường An mà Diệp Kính Chi cũng không thèm nhìn xung quanh lấy một cái nên Hề Gia nghi hoặc hỏi: "Diệp đại sư, anh không cần đi tìm tung tích của Tần tam thế sao?"
Diệp Kính Chi nghĩ rằng mình không hề làm biếng chút nào, vẻ mặt đắc ý: "Trước tiên đưa anh về đã."
Hề Gia: "..."
Dọc đường đi, Hề Gia không nói gì nữa.

Mãi đến khi đến được khách sạn, cậu mới không nhịn được mà nói: "Bài viết ngày ấy trên Quỷ biết..."
"Là tôi không tốt." Giọng nói lạnh lùng cắt ngang lời Hề Gia, Diệp Kính Chi nhìn cậu rồi tự trách: "Từ này về sau, Quỷ biết sẽ không tùy tiện công khai thông tin của anh nữa, chờ xong chuyện này tôi sẽ đến trụ sở chính nói chuyện một chút."
Hề Gia: "..." Nói chuyện một chút? Định sẽ đem Vô Tướng Thanh Lê, giết người ba vào ba ra rồi lấy thanh đao kề cổ, nói chuyện kiểu này hã?
Nghĩ một chút, Hề Gia nói: "Bài viết kia cũng đã bị xóa rồi."
Diệp Kính Chi ngạc nhiên: "Xóa rồi?"
Hề Gia gật đầu: "Đã xóa lâu rồi, anh không cần bận tâm." Dù sao vì tin tức giả kia mà Quỷ biết đã tổn thất nhiều, phải bồi thường rất nhiều điểm.

Diệp Kính Chi suy nghĩ một hồi: "Ừm, đúng rồi, nên xóa đi." Hẳn là do năm kia cuộc nói chuyện có hiệu quả nên Quỷ biết không dám tùy tiện tung tin hot về mình nữa.

Những suy nghĩ trong đầu bọn họ hoàn toàn là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược nhưng họ vẫn có thể nói về nó cùng với nhau.

Khi vào khách sạn.

Hề Gia hỏi: "Nếu quỷ hồn của Tần tam thế có thể lưu lại trên thế gian, không chuyển thế thì...!Thủy Hoàng có phải cũng không chuyển thế không?"
Diệp Kính Chi nói: "Tần tam thế vì chính mình là người làm mất nước, thẹn trong lòng lại có thêm oán khí nên mới không chuyển thế.

Về phần Thủy Hoàng, ngài đột tử trên đường về cung, bản thân cảm thấy phẫn uất.

Hơn nữa, được an táng trong lăng Thủy Hoàng nơi có kết giới thiên nhiên, âm khí ngưng tụ, e rằng cũng không chuyển thế mà thành đế vương lệ quỷ rồi."
Hề Gia nhíu mày: "Nếu Thủy Hoàng cũng không chuyển thế mà ở lăng Thủy Hoàng thì không phải đã gặp được con trai mình Doanh Tử Anh sao?"
Bước chân Diệp Kính Chi dừng lại: "Có lẽ là đã gặp."
Hề Gia suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy có lẽ Tử Anh và Thủy Hoàng hẳn đã sớm gặp nhau.

Nếu không tại sao lại có được kiếm Thái A với Hòa Thị Bích chứ? Đây đều là vật bồi táng ở lăng Thủy Hoàng mà.

Diệp Kính Chi ở trong phòng Hề Gia bày ra ba đường kết giới rồi kiểm tra kỹ lưỡng qua một lượt, lúc này mới rời khỏi Trường An mà đi tìm tung tích Tử Anh.

Hề Gia đi tắm, mở điện thoại lên tiếp tục kiếm một ít tư liệu lịch sử về nhà Tần.

Nhưng mà trong những tư liệu này, Thủy Hoàng, Phù Tô với Hồ Hợi thông tin lại rất rõ ràng, còn tư liệu của Tử Anh chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Giống như trước khi Phù Tô tự sát, Thủy Hoàng không có đứa con trai này, Hề Gia lật tung các kho tư liệu lịch sử nhưng vẫn không tìm được ngày sinh cụ thể của Tử Anh, đối với đánh giá cũng chỉ có vài câu ít ỏi "Nhân hậu tốt bụng", "Nếu có thể đăng cơ một thời gian, có lẽ sẽ xoay chuyển được thế cục."
"Nếu nói ở trong lăng Thủy Hoàng là chính xác đã gặp qua Thủy Hoàng..."
"Ta chưa gặp qua phụ hoàng."
Một giọng nói tao nhã vang lên từ phía sau, hai mắt Hề Gia nhíu lại, lập tức tung nắm đấm lên đã bị Tử Anh nghiêng đầu tránh né.

Người đàn ông mặc đồ đen gầy gò đẹp trai đứng dưới ánh đèn mờ ảo của khách sạn, khẽ nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Nụ cười này khác với những gì Hề Gia đã thấy trước đây, ngài có vẻ như đang cười nhưng lại như không cười, trong đôi mắt trong veo cũng không có sự oán hận cùng oán giận, mà thay vào đó là sự ôn hòa cùng tĩnh mịch.

"Năm đó phá thành Hàm Dương, A Tây khiêng thi thể ta từ bí đạo vào lăng mộ phụ hoàng.

A Tây bị một chưởng của phụ hoàng làm cho hồn phi phách tán, ông ấy không ném ta ra khỏi lăng mộ chính là đã mở một con đường.

Hai ngàn năm qua, làm sao ông ấy có thể cho phép ta vào điện Trường Sinh, cùng ông ấy ngủ trên sông Trường Sinh kia."
Tử Anh ngước mắt nhìn về phía Hề Gia, nở nụ cười ấm áp.

"Người phụ hoàng muốn gặp, chưa bao giờ là ta."
-----------------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Là điều gì làm cho mọi người nghĩ rằng Kính Tử cho rằng Hề Gia không biết bọn họ có ảo tưởng về hôn ước kia...!
Tiếp theo, bài viết này không phải là bài viết nghiên cứu về thân thế của Tử Anh, giới sử học cũng chưa có kết luận nào, do đó tất cả đều là thiết lập riêng của tác giả nên không cần để ý nha, moah moah =3=
Raine: Làm chương này tui cứ phải niệm là mình làm truyện chứ ko phải sử nha huhu, tại tính thích tìm hiểu nên ngồi tra cứu không muốn xỉu luôn (⇀‸↼‶)
Với nữa, tác giả cũng nói đây là thiết lập riêng của mình nên các bạn vui lòng không liên hệ quá nhiều với đời thực, nhất là những vấn đề đang còn bỏ ngỏ như thân thế Doanh Tử Anh chẳng hạn.

--------------------------------------
(1): Vào thời Xuân Thu, có người nước Sở tên là Biện Hòa 卞和 thấy một con chim phụng hoàng bay lượn hồi lâu rồi đáp xuống một tảng đá xanh trên núi Kinh Sơn (thuộc huyện Bảo Khang tỉnh Hà Bắc hiện nay).

Theo truyền thuyết thì nơi phượng hoàng chọn chỗ để đáp xuống thì ắt có ngọc qúy ở bên trong.

Biện Hòa bèn khuâng tảng đá đó đem về hiến cho Sở Lệ Vương, vương cho thợ ngọc giám định, thợ bảo, đó chỉ là một tảng đá bình thường.

Vương nổi giận ra lệnh chặt đi chân trái của Biện Hòa.

Sở Lệ Vương chết, Sở Võ Vương kế vị, Biện Hòa lại đem ngọc dâng lên, người thợ ngọc xem xét xong vẫn bảo chỉ là một tảng đá xanh bình thường.

Vương lại chặt thêm một chân phải của Biện Hòa nữa vì tội khi quân.

Sở Võ Vương chết, Sở Văn Vương lên thay, Biện Hòa lại ôm tảng đá có ngọc khóc ngày khóc đêm ở dưới núi Kinh Sơn, khóc đến chảy máu cả hai mắt.

Sở Văn Vương nghe nói, lấy làm lạ bèn cho người đến hỏi tại sao.

Biện Hòa đáp rằng: Thần khóc không phải vì bị chặt mất hai chân, mà khóc vì ngọc qúy bị xem là đá thường, người trung thực thì bị xem là kẻ lừa đảo.

Sở Văn Vương nghe nói thế, bèn cho thợ ngọc đục tảng đá ra.

Quả nhiên trong đó có một khối ngọc lóng lánh đẹp rực rỡ, bèn cho thợ mài dũa lại thành một viên ngọc bích qúy giá.

Vì ngọc bích có được là do Biện Hòa kiên trì đến cùng, nên Sở Văn Vương đặt tên cho viên ngọc ấy là HÒA THỊ BÍCH 和氏璧..


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương