Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn
-
Chapter 47
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Chương 47: Đúng là “mù chữ”
Aurora liếc nhìn khăn trải bàn màu trắng hơi ố, quay đầu cười với Lumian:
“Nếu đối tượng của nghi thức ma thuật là bản thân, tế đàn có bẩn cũng không thành vấn đề, nhưng nếu muốn cầu nguyện với thần linh và những sự tồn tại bí ẩn, chị khuyên em nên thay một tấm vải sạch hơn, hoặc đơn giản là dẹp luôn tấm vải và lau mặt bàn.”
“Cầu nguyện với bản thân thì qua loa phải không?” Lumian không nhịn được trêu chọc.
Aurora khẽ cười:
“‘Qua loa’ chủ yếu chú trọng vào hoàn cảnh, vật liệu, đồ dùng, chứ quá trình nghi thức tổng thể và thần chú tương ứng vẫn phải tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc của thần bí học.”
Nói xong, cô lấy một cây nến màu cam vàng từ trong chiếc túi sẫm màu ra:
“Đây là cây nến trộn cam quýt với hoa oải hương, trọng điểm không phải là lĩnh vực của chúng, mà là vì chị thích.”
Cô đặt ngọn nến phía trên “tế đàn” trước mặt:
“Nhớ kỹ, ngọn nến đại diện cho thần linh đặt ở hai vị trí này, bây giờ có thể bỏ trống.”
Rồi cô đặt cây nến lại gần mình:
“Nhớ lấy, đây là vị trí của ‘tôi’.”
Đặt nến xong, Aurora đi vào phòng bếp bưng lên một ly nước sạch, một đĩa muối thô cùng một cái bát nhỏ bằng thép:
“Bước tiếp theo là tạo ra môi trường tổ chức nghi thức sạch sẽ, không bị xáo trộn, hãy nhớ rằng, sự trong sạch về mặt linh tính phải do chính chúng ta xây dựng nên.”
“Phương pháp cụ thể là tiến hành nhập thiền, tập trung tinh thần, dẫn dắt sức mạnh linh tính thông qua các vật phẩm phụ trợ và xây dựng một bức tường linh tính xung quanh tế đàn.”
“Đối với ‘Kẻ nhìn trộm’ và ‘Nhà bói toán’ thì rất dễ dàng, trong khi ‘Thợ săn’ trước khi đạt cấp 7 lại cần đến sự trợ giúp của các vật phẩm khác, ví dụ như một nén hương có thể khiến cảm xúc của em ổn định, hoặc một quả cầu pha lê giúp linh tính của em trở nên dồi dào và tập trung hơn.”
“Ừm, cách nhập thiền lúc trước chị dạy em không hoàn chỉnh, chỉ có bước đầu tiên dùng để kiềm chế cảm xúc, ổn định trạng thái, để lát nữa chị sẽ nói phần sau cho em.”
Cách nhập thiền trước đây không đầy đủ? Thế tại sao mình có thể kích hoạt giấc mơ đặc thù, khiến hai biểu tượng đó lộ ra? Lumian hơi ngạc nhiên.
Aurora lại lấy một con dao găm bạc từ trong túi của mình ra:
“Bây giờ hãy nhìn kỹ cách chị xây dựng một bức tường linh tính nhé.”
Lumian sửng sốt, buột miệng nói:
“Sao trên người chị nhiều đồ thế?”
Trước tiên là các loại nguyên liệu thi pháp, một ống nhòm có thể thu ngắn, một lọ mực cỡ nhỏ nhỏ để đựng sinh vật cõi linh hồn “giấy trắng”, nến dùng trong nghi thức, bây giờ lại rút ra một con dao găm.
Aurora bất lực thở dài:
“Em nghĩ chị muốn à? Đó là điểm bất tiện của ‘phù thủy’.”
“Mỗi trang phục chị đều phải sửa lại rất lâu, nhiều lúc chị còn tưởng mình là Doraemon, muốn gì cũng lấy ra được.”
“Daraemon gì cơ?” Lumian không hiểu từ mà chị gái cậu nói bằng ngôn ngữ khác trong nửa cuối câu.
Aurora ngẩn ra một chút, đáp lời với vẻ mặt có chút phức tạp:
“Em không cần phải biết.”
Không biết vì sao, Lumian đột nhiên cảm thấy chị gái mình có chút buồn bã. Aurora nhanh chóng lấy lại cảm xúc và đưa tay phải về phía ngọn nến màu cam tượng trưng cho bản thân.
“Trong nghi thức ma pháp, không thể thắp sáng nến bằng một cách đơn giản được. Đương nhiên, đôi khi, thắp sáng chúng theo cách bình thường cũng có tác dụng, nhưng điều này thường không phải là điều tốt.” Aurora bắt đầu giải thích, “Cách chính xác là lan tỏa linh tính, chà xát với bấc nên và đốt cháy nó.”
Vừa nói, cô vừa khiến cây nến phừng lên ngọn lửa màu cam. Bàn ăn và khu vực xung quanh đóng vai trò “tế đàn” lập tức được chiếu sáng, đồng thời mang theo một chiều sâu kỳ diệu. Chẳng biết đôi mắt xanh nhạt của Aurora tối sầm lại từ lúc nào, xung quanh cô như có một cơn gió vô hình cuốn lấy. Cô cắm con dao găm bạc vào muối thô, đọc một câu thần chú bí ẩn:
“XXXX, XXXX!
“...”
Lumian nghe đến mê mang, chỉ có thể nhìn chị gái rút con dao găm bạc sau khi câu thần chú hoàn thành, cắm nó vào cốc nước trong và nhặt nó lên một lần nữa.
Aurora hướng mũi dao găm ra bên ngoài, đi vòng quanh tế đàn, mỗi khi cô bước một bước, Lumian lại cảm thấy một sức mạnh vô hình tuôn ra từ con dao găm bạc, nhanh nhẹn hoạt bát. Chúng kết hợp với không khí tạo thành một bức tường vô hình cản cho gió không thể thổi vào. Sau khi đi xong một vòng, trước mắt Lumian Aurora dường như đang ở một thế giới khác.
“Nhìn rõ các bước chưa?” Giọng nói của Aurora “xa” hơn so với trước.
Lumian thành thật gật đầu:
“Nhìn rõ rồi, nhưng không hiểu được chị đang đọc gì.”
Aurora không nhịn được cười:
“Em đúng là mù chữ về lĩnh vực thần bí học, theo đúng nghĩa đen.”
“Đó là tiếng Hermes, dịch ra ý đại khái là như thế này:
“Ta thánh hóa ngươi, lưỡi gươm thuần bạc!
“Ta tẩy rửa và tịnh hóa ngươi, để ngươi hầu hạ ta trong nghi thức!”
...
“Nhân danh phù thủy Aurora Lee,”
“Ngươi đã được thánh hóa!”
Lumian gãi đầu:
“Nghe rất bình thường.”
“Bản dịch là như thế, trọng điểm là ở ý nghĩa của chính thần chú và ngôn ngữ được sử dụng.” Aurora trợn tròn mắt, “Em dùng ngôn ngữ Intis đọc thì nó sẽ thành tầm thường thôi, nhưng chuyển sang dùng ngôn ngữ Hermes, Hermes cổ, ngôn ngữ tinh linh, cự long, người khổng lồ có khả năng điều khiển sức mạnh siêu tự nhiên thì mọi chuyện lại khác.”
Lumian tò mò hỏi:
“Chỉ những ngôn ngữ đó mới có khả năng giao tiếp thần bí à?”
“Thế thì không phải, lĩnh vực thần bí học có rất nhiều loại ngôn ngữ tương tự, mỗi loại đều có đặc điểm riêng. Ví dụ như, có loại chuyên để cho vong linh xem, nhưng đại đa số người siêu phàm cả đời lại chẳng dùng tới, trừ phi họ muốn nghiên cứu một lĩnh vực độc đáo hiếm có nào đó, hoặc là tổ chức nghi thức tương ứng.” Aurora tiện miệng giải thích.
Cô giải thích thêm về câu thần chú vừa rồi:
“Khi thực hiện nghi thức thánh hóa dao bạc, câu áp chót lẽ ra phải là nhân danh một vị thần nào đó hoặc là một tồn tại bí ẩn nào đó, nhưng chúng ta là người siêu phàm hoang dã, nếu không cần dùng thì cố gắng đừng dùng, tránh rước phải phiền phức không cần thiết.”
“Là người siêu phàm, dùng danh nghĩa của bản thân thánh hóa một vật phẩm bình thường cũng đã là đủ rồi, mặc dù hiệu quả không bằng bản gốc nhưng vẫn có thể sử dụng được.”
Lumian gật đầu, sau đó nghĩ tới một vấn đề:
“Tên của em là do chị đặt sau này, có thể dùng được trong nghi thức sao?”
“Có thể.” Aurora khẳng định chắc nịch, “Tên mới đặt thì không được, nhưng tên của em đã dùng mấy năm rồi, có liên quan tới thần bí học.”
Cô dừng lại rồi nói thêm:
“Khi thánh hóa đồ vật, nếu ở nơi hoang dã và không có nhiều vật liệu như vậy, em chỉ cần sử dụng muối thô hoặc nước cũng có thể hoàn thành được.”
Nói xong, Aurora lấy ra một cái lọ kim loại nhỏ màu đen bạc, cao không quá ngón trỏ từ trong túi bí mật của mình.
“Đây là tinh dầu chị tự làm, tên là ‘Phù thủy xứ Oz’, điểm xuất sắc của nó là mùi rất thơm.” Cô lập tức nhỏ ba giọt chất lỏng màu lục nhạt lên ngọn nến tượng trưng cho mình.
Một tiếng xèo vang lên, ánh nến mờ đi, một làn sương mù nhàn nhạt tỏa ra, khiến cho Aurora và tế đàn trước mặt trông có vẻ bí ẩn.
“Kế tiếp mới là điểm quan trọng.” Aurora lấy một tờ giấy giả da nhỏ từ trong túi ra, “Nếu như em đang tổ chức nghi thức ma pháp để cầu nguyện thần linh, em cần phải vẽ ký hiệu tượng trưng của chuyện mà ngươi đang cầu xin lên tờ giấy, rồi đốt trong nghi thức.”
“Thần chú được chia thành nhiều phần. Phần đầu tiên là tôi cầu xin sức mạnh của ai đó, ‘ai đó’ cần được điền vào bằng một ký hiệu nào đó của thần linh, một tôn danh nào đó hoặc một lĩnh vực thống trị. Ví dụ, tôi cầu xin sức mạnh của mặt trời, tôi cầu sức mạnh của trật tự, nhớ rằng luôn có hai câu, tương ứng với hai ngọn nến tượng trưng cho các vị thần.”
“Phần thứ hai là ‘Tôi cầu nguyện sự phù hộ của thần’, nhớ là đừng gọi thẳng tên của thần, làm như vậy trong nghi lễ là báng bổ, có thể dùng từ thần hoặc cha để thay cho cụm ‘Vĩnh Hằng Liệt Dương’.”
“Phần thứ ba là những chuyện em muốn cầu xin, nhất định phải ngắn gọn và kết thúc trong một câu.”
“Phần thứ tư là tăng thêm sức mạnh cho câu thần chú, tương tự như ‘Hoa hướng dương ơi, loại thảo mộc thuộc về mặt trời, xin hãy truyền sức mạnh cho câu thần chú của tôi’, em chọn ra hai hoặc ba loại để nói tùy theo nguyên liệu mà em sử dụng.”
“Sau khi đọc thần chú, nhỏ vào mỗi ngọn nến một giọt tinh dầu, đốt mảnh giấy vừa rồi vẽ biểu tượng, đợi giấy cháy hết là nghi thức đã kết thúc, sau đó tạ ơn thần linh, dập tắt nến theo thứ tự ‘tôi’ trước ‘thần’ sau, phải trước trái sau, dỡ bỏ bức tường linh tính, à, thứ tự thắp nến là trái trước phải sau, ‘thần’ trước rồi đến ‘tôi’ sau.”
Lumian ậm ừ hai tiếng:
“Vậy cầu nguyện với chính mình thì sao?”
Aurora cười nói:
“Câu thần chú đơn giản hơn, để chị lấy ví dụ về việc triệu hồi các sinh vật ở cõi linh hồn nhé.”
“Phần đầu chỉ có một chữ ‘Ta’, cần phải hét to lên. Nhớ kỹ lúc này không được dùng ngôn ngữ Hermes mà phải là Hermes cổ, hoặc ngôn ngữ tinh linh, cự long, người khổng lồ.”
“Phần thứ hai là ‘Ta nhân danh ta triệu hồi’, bắt đầu từ lúc này có thể dùng ngôn ngữ Hermes.”
“Phần thứ ba là miêu tả cụ thể sinh vật cõi linh hồn mà em muốn triệu hồi.”
“Mô tả cụ thể là thế nào?” Lumian hỏi.
Aurora giải thích khá nghiêm túc:
“Mô tả cụ thể chỉ được có ba đoạn, tác dụng của nó là giúp chúng ta xác định sinh vật cõi linh hồn mà chúng ta muốn triệu hồi.
“Để chị cho em một ví dụ, hôm nay có người xứ khác đến và nói rằng tôi muốn tìm ‘trùm chơi khăm của làng Kordu, em trai ngốc của Aurora Lee, khách quen của quán rượu cũ’, vậy là chúng ta biết rõ anh ta muốn tìm ai rồi đúng không?”
“Em hiểu rồi!” Lumian chợt hiểu ra, “Trong trường hợp không biết tên, ngoại hình và địa chỉ của mục tiêu thì dùng các đặc điểm để tìm ra người đó.”
Aurora nghiêm túc nói:
“Nguyên lý là như vậy, nhưng thực tế lúc thao tác có rất nhiều phiền phức.”
“Giống như chúng ta triệu hồi sinh vật cõi linh hồn thì câu đầu tiên thường cố định, hoặc là ‘linh hồn trôi dạt trong vô định’ hoặc là ‘linh hồn lang thang nơi thượng giới’, tác dụng là để chỉ hướng về cõi linh hồn, đồng thời làm rõ thứ chúng ta muốn triệu hồi là linh hồn.”
“Câu thứ hai cũng rất thông dụng, em thử nghĩ xem, chúng ta không triệu hồi sinh vật cõi linh hồn để tự giết mình, cho nên nhất định phải giới hạn chỉ có sinh vật thân thiện tới. Song, có đôi khi, còn phải thêm từ ‘yếu ớt’ vào để giới hạn, bởi vì có một số sinh vật cõi linh hồn đúng là thân thiện thân thiện thật, nhưng bản thân sự tồn tại của chúng đã mang lại nguy hiểm rất lớn cho em rồi.”
“Xem xét hết những trường hợp đó là lời mô tả đã xuất hiện, ‘sinh vật thân thiện có thể điều khiển được’, ‘sinh vật thân thiện có thể hỏi thăm được’, ‘sinh vật yếu ớt có thể điều khiển được’, vân vân.”
“Chỉ dựa vào hai đoạn mô tả này, phạm vi vẫn còn rất rộng và không phản ánh được nhu cầu của chúng ta. Chúng ta không thể xác định rõ loại sinh vật cõi linh hồn sẽ đến, vì vậy, đoạn mô tả thứ ba rất quan trọng, em phải nói rõ bản thân muốn triệu hồi loại sinh vật nào chỉ trong một câu.”
“Khó quá.” Lumian chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy đau đầu.
Aurora gật đầu:
“Không chỉ khó khăn mà còn nguy hiểm nữa.”
“Khi chỉ hướng mơ hồ, có thể thứ đến sẽ là một linh hồn mà em không cần đến, hoặc có thể là một sinh vật sẽ mang đến nguy hiểm. Em phải nhớ rằng trong rất nhiều trường hợp, yếu ớt không có nghĩa là không thể giết chết em, cũng giống như thân thiện không có nghĩa là nó sẽ không đe dọa đến em.”
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook