“Có thể thí nghiệm thử, nhìn xem sau khi ta thoát khỏi cảnh trong mơ, nó tiếp tục thiêu đốt cho đến khi tắt hay là sẽ dừng lại vào khoảnh khắc ta rời đi…”

Trước đó thông qua chuyện trời đổ mưa, Lumian đã xác nhận trạng thái đống đổ nát chỗ hoang dã hiện ra phát triển tự nhiên, không có liên quan gì đến việc mình có nằm mơ hay không, nhưng trong nhà mình, cái gọi là trong khu vực an toàn này, có phải tình huống tương tự như vậy hay không thì còn cần phải chờ thử nghiệm.

Hắn nghĩ là làm, lại thêm mấy cục than đá vào trong lò lửa, cời lửa lên, sau đó mới cầm rìu và xiên thép lên trên tầng hai, vào phòng ngủ.

Khi Lumian tỉnh lại, trời mới tờ mờ sáng.

Hắn kiểm tra áo ngủ kiểu dáng áo sơ mi, không có bất ngờ gì xảy ra, lại hơi mất mát phát hiện những đồng vàng, đồng bạc, tiền đồng không hề cùng hắn đến hiện thực.

Trở mình rời giường, hoạt động thân thể, Lumian đi đến trước bàn học, giơ tay kéo rèm cửa sổ lên.

Trong tiếng xoạt, tia sáng dịu dàng lại trong vắt chảy xuôi vào.

Theo cửa sổ rộng mở ra, không khí tươi mát tự nhiên chui vào chóp mũi của Lumian, khiến cho hắn không nhịn được duỗi cái lưng mỏi, cảm thấy vào lúc sáng sớm vãn là tốt đẹp nhất.

Đương nhiên, việc này phải cảm ơn yêu nước vệ sinh vận động do Russell Đại Đế thúc đẩy mạnh mẽ, cho dù ảnh hưởng của nó đối với nông thôn nơi đây không quá lớn, nhưng rốt cuộc vẫn mang đến cải thiện nhất định, ít nhất phân và nước tiểu biến thành bảo bối, chứ không phải khắp nơi đều có, cũng cảm ơn những người cầm quyền sau này giữ nó lại, chỉ đổi một cái tên.

Ánh mắt hắn quét nhìn bốn phía, khi thì nhìn xem núi rừng ở phương xa, khi thì nhìn xem đám mây đã nhiễm lên màu cam đỏ ở nơi chân trời xa xôi, khi lại quan sát cỏ dại ở bên ngoài căn nhà.

Đột nhiên, tầm mắt của Lumian khựng lại.

Hắn nhìn thấy trên cây du cách đó không xa có một con chim hình dáng khá lớn đang đậu ở đó.

Mỏ của nó nhọn hoắt, khuôn mặt giống như mèo, trên lông chim màu nâu rải rác những đốm nhỏ, tròng trắng mắt màu nâu nhạt phối hợp với con ngươi màu đen, có vẻ vô cùng có thần.

Nó là một con cú mèo.

Hình như nó đang nhìn Lumian.

Con cú mèo kia sao?

Con cú mèo ở trong truyền thuyết về phù thủy kia?

Ý niệm giống như tia chớp xẹt qua trong đầu Lumian, trong nháy mắt máu toàn thân như bị đóng băng lại.

Khoảnh khắc này, hắn còn hoảng sợ hơn cả lúc nhìn thấy quái vật có ba gương mặt kia.

Dù sao nơi đây là hiện thực, còn đống đổ nát là cảnh trong mơ.

Cho dù chết ở cảnh trong mơ, hiện thực cũng sẽ chết theo, tâm lý cuối cùng vẫn cách một tầng.

“Nên làm cái gì bây giờ?”

“Có phải có liên lụy đến Aurora không?”

“…”

Khi Lumian dốc sức suy nghĩ đối sách, con cú mèo kia không hề có động tác gì khác, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, giống như đang làm xem xét nào đó.

Cách vài giây, con cú mèo dang cánh ra, bay lê, bay về phía núi rừng nơi xa.

Dọc theo đường đi, nó chao liệng xuống, biến mất ở một chỗ nào đó trong thôn Cordu.

Mãi cho đến khi cuối cùng không nhìn thấy con cú mèo kia nữa, Lumian mới bình thường trở lại.

Hắn đặt mông ngồi lên trên ghế dựa, nâng tay sờ lên trên trán.

Ướt đẫm trên đó đều là mồ hôi.

“Thật sự là con cú mèo trong truyền thuyết về phù thủy kia sao?”

“Dù sao nó không quá giống với những con cú mèo khác, ánh mắt không ngốc nghếch, càng giống nhân loại…”

“Nếu như thật sự là con cú mèo đó, vì sao nó lại có thể bay đến bên ngoài cửa sổ của ta, cũng bởi vì ta định điều tra truyền thuyết về phù thủy kia? Nhưng chúng ta đã bỏ qua sao…”

“Nó nhìn ta vài lần như vậy rồi đi…”

“Cũng không biết về sau nó có còn đến đây nữa không, có phải sẽ ảnh hưởng đến Aurora không…”

Bởi vì tạm thời không xảy ra chuyện gì, Lumian vốn định lại quan sát thêm vài ngày, nhưng lo lắng đến có khả năng sẽ liên lụy Aurora, hắn lại cảm thấy không thể giấu giếm chị gái.

Rời khỏi phòng, Aurora còn chưa rời giường, hắn xuống tầng một, chuẩn bị bữa sáng, toàn bộ là món chị gái thích ăn:

Trứng ốp la lòng đào, bánh kếp phủ đường, bánh mỳ bình thường ăn cùng mứt hoa quả…

Sau đó làm mì sợi, lần này nấu cùng với thịt băm… Lumian thấy ô vuông để mì sợi đã rỗng không, quyết định hai ngày này sẽ bổ sung đầy.

Đây là món chính Aurora thích ăn nhất.

Aurora mặc váy ngủ, tóc vàng buông xõa, khi đi xuống cầu thang, trên bàn cơm trong phòng bếp đã bày xong đồ ăn.

“Sớm vậy.” Nàng che miệng ngáp.

Lumian cười nói:

“Không còn sớm.”

“Không phải ngươi thường nói kế hoạch của một ngày phải bắt đầu từ sáng sớm sao?”

“Đúng vậy, kế hoạch của ta là ngủ.” Aurora ngồi xuống, thêm sữa, ăn bữa sáng.

Lumian ngồi xuống chỗ đối diện ở trên bàn dành cho sáu người, vừa ăn bánh kếp vừa giống như tùy ý nói:

“Vài ngày này ta điều tra chân tướng của những truyền thuyết trong thôn.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương