Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn (Dịch)
-
Chương 25
Nếu như không phải trong tay hắn còn đang cầm rìu, nếu như không phải hoàn cảnh hiểm ác, hắn sẽ dang hai tay ra, làm tư thế ca ngợi thái dương.
Khoảnh khắc này, thời gian giống như ngừng trôi, Lumian cho rằng mình có thể xuất hiện ảo giác:
Giống như có tầm mắt xuyên qua vách tường rơi lên trên lưng hắn.
Lưng hắn lập tức cứng đờ lại, mơ hồ hơi nóng rực.
Cũng chỉ trong thời gian một hai giây, ảo giác này không thấy nữa, tiếng bước chân trầm trọng đi về nơi xa.
Lumian lại đợi thêm một lúc nữa, mãi cho đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, hắn mới thong thả đứng thẳng lên, xoay người lại, thò đầu ra, nhìn tới trước.
Quái vật kia đã đi xa hơn, đến phía sau công trình hai bên hoàn toàn sụp xuống ở giữa còn nguyên vẹn kia, lộ ra nửa người từ trong màn sương mù màu xám nhàn nhạt.
Hắn vẫn quay lưng về phía Lumian, giống như biến thành bức tượng.
Lumian lặng yên nhẹ nhàng thở ra.
Đối mặt với quái vật như vậy, hắn không hề nắm chắc chút nào.
“Trực tiếp đi từ đây xâm nhập đống đổ nát chắc chắn không được… đi vòng qua?”
“Nơi khác sẽ không có quái vật tương tự như vậy chứ?”
“Càng đến gần ngọn núi kia, quái vật xuất hiện sẽ càng lớn mạnh?”
Lumian lùi lại, ngẫm nghĩ một lát, quyết định đêm nay kết thúc ở đây.
Hắn định sau khi trời sáng tìm cô gái đã cho mình lá bài tarot kia để hỏi thử, nhìn xem có biện pháp nào để đối phó với quái vật ba mặt không, thật sự không được lại cân nhắc đến đi đường vòng.
Hắn khom lưng, rời khỏi vách tường, quay trở về.
Khi này, hắn có ý nghĩ:
“Ta đi vào giấc ngủ ở trong đống đổ nát này, có phải cũng có thể thoát khỏi cảnh trong mơ không?”
Suy nghĩ đến xung quanh rất nhiều quái vật, hắn tạm thời đè xúc động định thử nghiệm xuống.
Trên đường quay trở về, hắn cấp tốc tìm kiếm trong mỗi một công trình bị hủy hoại khi đi ngang qua, nhưng đều không tìm được chữ viết tư liệu gì có ích, kể cả tiền cũng chỉ ít ỏi vài đồng.
Lùi về sau, Lumian ngẫm nghĩ, quyết định đi đường vòng một chút, từ bên cạnh đến gần tòa nhà bị thiêu hủy hắn đã đến đầu tiên, cũng chính là chỗ hắn đã vùi lấp con quái vật không da.
Hắn định nhìn xem cái chết của con quái vật kia có phải bị đồng loại nhận thấy không, có thể dẫn đến biến hóa nào đó không.
Tìm được vị trí, giấu kỹ thân mình, Lumian thò đầu ra từ bên cạnh, nhìn về phía khu vực mục tiêu.
Một giây sau, hắn lại thấy bóng dáng đó.
Bóng dáng kia nửa giống như nhân loại nửa giống như thú hoang, hai chân gập tới trước, ngồi ở đó kiểm tra thi thể quái vật không da.
Nó đã bốc gạch đá và khúc gỗ lúc trước Lumian chồng lên ra.
Nó mặc áo jacket thẫm màu và quần dài lấm lem bùn đất tương đối bó sát người, đầy dầu trùm lên đến tận cổ, sau lưng đeo súng săn.
Súng săn!
Lumian vội vàng dời tầm mắt, rụt đầu lại.
“Những quái vật này thật sự không hợp với lẽ thường!”
“Lại đều biết dùng súng săn…”
Trong nháy mắt này, Lumian có cảm giác bản thân là thợ săn, mang theo vũ khí cùng đồng bọn lên trên núi săn thú, kết quả phát hiện con thỏ ở đối diện kia cầm súng máy làm mát bằng nước, cảm giác hoang đường, cảm giác ảo mộng tiêu tan và cảm giác mất mát nhắm vào đám người bản thân.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hắn nhẫn nại chờ đợi quái vật mang theo súng săn kia rời đi.
Cuối cùng, hắn nghe thấy một trận tiếng vang rất nhỏ, dần dần rời xa.
Lumian cẩn thận thò đầu ra, nhìn về phía quái vật nửa hình người nửa thú hoang kia.
Nó lấy tư thái của mèo đi đến, đi về phía sau công trình.
Đầu tiên trái tim đang treo cao của Lumian rơi xuống, ngay sau đó lại mở to mắt.
Hắn phát hiện chỗ quái vật kia đang đi đến hoàn toàn trùng khớp với con đường lúc trước hắn xâm nhập vào đống đổ nát!
“Nó đang lần theo dấu vết của ta!”
“Nó có năng lực lần theo dấu vết thật mạnh, vượt trên bình thường!”
Lumian đưa ra phán đoán theo bản năng.
Hắn vô cùng may mắn vì lúc trở về ý tưởng bộc phát, đi đường vòng, bằng không chắc chắn vừa vặn chạm trán, thậm chí sẽ bị mai phục!
Bóng dáng của quái vật kia vừa biến mất, Lumian đã nhanh chóng đứng dậy, chạy như điên về phía nhà mình.
Lò lửa màu đỏ đậm chiếu ra trên cửa sổ bằng kính ở tầng dưới cùng tòa nhà kia giống như ánh mặt trời có thể xua tan đi tăm tối.
Lumian chạy thẳng một mạch tới bên ngoài tòa nhà hai tầng của mình, kéo cánh cửa chính khép hờ ra, xông thẳng vào.
Chờ khóa chặt cửa lại, hắn mới thông qua cửa sổ nhìn về phía đống đổ nát.
Màn sương mù màu xám xa xa, bên cạnh đống đổ nát mơ hồ có bóng dáng đứng thẳng, nhưng không tới gần bên này.
Phù, Lumian thở hắt ra, chuẩn bị tắt bếp lò, lên lầu ngủ, rời khỏi cảnh trong mơ.
Hắn chăm chú nhìn lò lửa vẫn còn đang thiêu đốt, thì thầm trong lòng:
“Nó còn có thể cháy thêm một lúc nữa…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook